← Quay lại trang sách

Chương 7 Bài học mùa đông

Alanna siết chặt tà áo choàng cho gió không luồn được vào trong, gõ mạnh vào cánh cửa có gắn biểu tượng của thầy thuốc. Cô đứng chờ bà Cooper bước ra, mắt nhìn những chiếc lá mùa thu nhảy nhót trên đường phố.

“Chào bác ạ”, Alanna rụt rè nói và lật vành mũ che mặt ra phía sau, để mẹ Georg nhìn thấy ai đến thăm bà tối như vậy. “Con có thể gặp bác không?”

Bà Cooper cười và vẫy Alanna vào trong. “Lâu quá rồi nhỉ, cô bé”, bà vừa nhận xét vừa cài chốt cửa. “Ta vào bếp đi. Để bác làm ấm trà.” Nói rồi bà đi trước. Dáng vẻ đường bệ của bà hắt một chiếc bóng dài xuống hành lang, “Ta cứ hy vọng những vết thương của con đã lành? Cánh tay con thế nào rồi?”

Alanna cời áo choàng và trải nó xuống phía trước lửa bếp, trước khi thận trọng xoay tròn cánh tay bên trái. “Thỉnh thoảng nó vẫn còn cứng, nhưng nhìn chung thì ổn rồi. Vết thương không nặng như những người khác tưởng.”

Bà Cooper đặt ấm đun trà. “Con trai ta lại nghĩ khác. Nhưng có thể nó cũng có lý do để mà lo?”

Cô gái đỏ mặt. “Georg lo cho con nhiều quá. Con cứ hy vọng chuyện này sẽ khác đi trước khi con lên đường.”

“Vậy là con vẫn cứ theo đuổi cái kế hoạch rời bỏ bọn ta, ngay khi nhận được biển hiệp sĩ?” Ngưòi phụ nữ lẹ làng đi lại, lấy tách và một chiếc đĩa đựng bánh ngọt. Alanna hăm hở cắn vào một miếng bánh; bữa tối lúc nãy trong cung cô chỉ khẽ chạm vào món ăn của mình như một con chim sẻ.

“Dĩ nhiên”, cô nói với khuôn miệng nhét đầy bánh ngọt. Nhanh lẹ, Alanna nuốt xuống. “Con có cảm giác họ muốn thoát khỏi con, ngay khi họ biết con là con gái.”

“Có khi con nghĩ oan cho họ”, bà Cooper nói và rót trà. “Georg nói với ta rằng người ta quý con và tin con.”

Alanna nhăn trán. “Không phải tất cả đâu.” Cô gạt cái suy nghĩ về ngài công tước Roger vào góc xa xăm nhất trong đầu và đặt cả hai bàn tay ôm lấy tách trà.

“Hoàng tử thế nào rồi?”, người phụ nữ hỏi và ngồi xuống.

Alanna xoay tròn đầu ngón tay trên mặt trà nóng và khe khẽ trả lời: “Con không rõ. Thời gian cuối này anh ấy kỳ quặc lắm. Kể từ khi chúng con từ thung lũng Drell trở về.

“Kỳ quặc làm sao?”

“Anh ấy... có lúc thì nóng như lửa, có lúc thì lạnh như băng. Thỉnh thoảng con là người bạn tốt nhất thế giới của anh ấy. Rồi thỉnh thoảng anh ấy lại cư xử như thể con là một quái vật. Con không hiểu. Anh ấy...” Alanna đỏ mặt. “Mùa hè này anh ấy đã hôn con. Con tin rằng anh ấy muốn làm lại như thế, nhưng không làm. Thỉnh thoảng anh ấy nói về anh Georg bằng giọng bực dọc căm ghét, mặc dù con biết là sự thật không phải vậy, bởi anh ấy thường xuyên xuống phố thăm anh Georg, mỗi khi con bận rộn. Anh ấy bắt con làm rất nhiều thứ!”, Alanna phun ra. Cô đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng. “Mỗi khi con cùng anh ấy đi dự tiệc - mà anh ấy luôn ép con phải đi theo - lần nào con cũng phải diện thật bảnh và cư xử lịch sự hơn bất kỳ ai khác. Cũng như anh ấy, con phải nhảy với tất cả các quý cô, mà chỉ có một mình con bị bắt như vậy. Con nói với anh ấy rằng con có cảm giác mình là một cô gái ngu đần, thì anh ấy trả lời rằng làm một cô ngu đần lịch sự tốt hơn là làm một cô ngu đần bất lịch sự. Nhưng nếu con thật sự chuyện trò với một quý cô nào đó một chút thôi - hoặc thậm chí với Gary hoặc với Raoul — thì anh ấy nổi điên lên! Anh ấy bảo, con không thể xỏ mũi các quý cô như thế, để rồi ngay sau đó anh ấy quy tội là con tán tỉnh Gary và Raoul!” Alanna ngồi xuống và uống một mạch hết tách trà. Bản thân cô cũng ngạc nhiên, sao những lời lẽ lại tuôn trào ra như thế.

“Có vẻ như con rất bực hoàng tử Jonathan”, bà Cooper nhận định.

Mặt Alanna đỏ lựng. “Con biết tình cảm của con chứ”, cô lẩm bẩm. “Con thật chỉ đơn giản là không hiểu, tại sao anh ấy cư xử với con như thế. Nhưng con không đến đây vì chuyện này.” Cô lấy hoi thật sâu. “Liệu bác có thể dạy cho con cách ăn mặc như một thiếu nữ không?”

Bà Cooper nhướn mày. “Cái này ta thấy lạ đây”, bà bình tình nói. “Tại sao con lại muốn học chuyện đó?”

Alanna nhăn mặt. “Con không biết. Chỉ có điều - con thấy tất cả các quý cô trong triều đình đều mặc đồ đẹp, và trong thời gian qua con nảy ra suy nghĩ rằng cả con cũng thích đồ đẹp. Một ngày kia cả con cũng sẽ làm con gái - tại sao bây giờ con không luyện tập trước đi?”

Cho dù bà Cooper có nghi rằng, cái nguyên vọng trông giống như con gái vừa bất chợt nẩy ra trong Alanna có liên quan chút nào tới Jonathan hoặc Georg, thì bà cũng cẩn thận không hé nửa lời. Thay vào đó, bà đồng ý giúp đỡ Alanna trong dự án mới mẻ này và ngay buổi tối hôm đó, bà đã bắt đầu đo đạc cho cô. Vài ngày sau, Alanna tới để thử đồ. Trong khi người phụ nữ lớn tuổi chỉnh lại gấu váy, Alanna xoay người, gắng sức nhìn mảng lưng mình qua một tấm gương lớn.

“Im nào!”, bà Cooper ra lệnh với khuôn miệng đầy kim găm. “Con còn tệ hơn cả một thằng bé con dân thành phố được may cho cái quần dài đầu tiên.”

“Có cái gì đó không ổn”, Alanna phản đối và gắng xoay đầu, trong khi vẫn giữ yên cơ thể. “Trông con y hệt như cận vệ Alan mặc nhầm đồ con gái.”

“Nguyên nhân nằm ở chỗ cận vệ Alan vẫn giữ nguyên kiểu đầu cũ. Đứng im nào!”

Khi đã sửa váy xong, bà Cooper chải lại những lọn tóc xoăn đỏ rực của Alanna và trang điểm cho khuôn mặt cô. “Ta thấy việc con chầm chậm muốn làm quen với trang phục của đàn bà là chuyện rất hay”, bà vừa nhận xét vừa quệt màu đen lên mí mắt Alanna. “Con còn phải học rất nhiều.”

“Nếu con biết nó là cả một tấn tuồng như thế này, con sẽ không bao giờ nhờ bác”, Alanna lẩm bẩm. Người bạn lớn tuổi bật cười. “Nhưng con cần một cú phiêu lưu. Thời gian vừa qua con khá bồn chồn nóng nảy.”

“Có phải cuộc sống trong cung điện đã thành quá nhàm chán với con?”, bà Cooper thông cảm hỏi.

“Dạ không thể nói là nhàm chán”, Alanna phản đối. “Chỉ có điều thỉnh thoảng con phải ra khỏi nơi đó. Con phải đi xa một số - một số người.” Cô không muốn kể rằng Jonathan vào tối hôm trước lại hôn cô. Cô thậm chí không muốn nghĩ đến chuyện đó, bởi nếu làm như thế, thì cô cũng sẽ nhớ lại con xúc động kỳ quặc và đáng sợ mà cô đã cảm nhận trong vòng tay anh. Giờ thì cô bối rối thở dài.

“Con cần thời gian để nghĩ kỹ về tất cả những chuyện đó.”

“Ta hiểu”, bà Cooper trả lời. “Thôi được, đứng dậy đi, con gái. Để ta xem nào!”

Alanna đứng dậy, chạm nhẹ tay vào mái tóc được búi cao lên của cô và vuốt tà váy. Bà Cooper nhìn cô rất kỳ lạ. “Có chuyện không ổn sao ạ?”, Alanna nôn nao hỏi.

Người phụ nữ lớn tuổi xoay cô về hướng chiếc gưong. Alanna nuốt khan. Trước mặt cô là một quý cô.

“Con đẹp”, cô thì thào ngưỡng mộ.

Bà Cooper phải bật cười. “Trông con cũng được”, bà nói và đẩy Alanna vào bếp. “Đẹp như công nương Delia hoặc quý cô mới xuất hiện trong triều đình là Cythera von Alden thì không đâu.”

Alanna thở dài. “Chẳng ai đẹp được như công nương Cythera”, cô nói và đã muốn ngồi xuống.

“Không phải như thế!”, bà Cooper kinh hãi kêu lên. “Con làm nhàu hết váy! Con phải nâng nó lên bằng hay tay - thế - và khi ngồi xuống con trải nó ra quanh con. Sau đó khép hai chân bên nhau.”

Alanna phải thử vài lần mới làm được.

“Trở thành một đứa con gái chắc cũng sẽ khó khăn y hệt như thuở trước, khi con phải học cách cư xử như một đứa con trai.”

“Khó hơn chứ”, người phụ nữ nói và đặt ấm trà lên bếp. “Đa phần các cô gái không phải rũ bỏ thói quen cư xử như một cậu con trai. Và bây giờ con phải học cung cách triều đình hai lần.”

“Cung cách triều đình thì con biết rồi”, Alanna phản đối và lấy chén trà mới xuống.

“Con đã biết khuỵu chân chào theo nhiều kiểu khác nhau chưa?” Alanna lắc đầu. “Con có biết người ta viết thư mời ra sao?” Alanna lắc đầu. “Biết cách nhận hoa của một hiệp sĩ trẻ tuổi hay của một người đàn ông đã có gia đình?”

“Cứ như thể là sẽ có ai đó tặng hoa cho con ấy!” Alanna thở phì ra. Cô lục lọi trong tủ. “Còn bánh ngọt không ạ?”

“Có một số ta vừa nướng xong đấy.”

“Lạy Đức Mẹ vĩ đại!”, Alanna rên lên. Cô nghe thấy tiếng chân ngựa ngoài sân. Có khách đến! Bàn tay cô bay về đốm lửa đá, về với chiếc bùa ngừa thai. Vì cổ váy được khoét rộng nên cả hai hiện ra rất rõ. Cô chạy về khuôn cửa dẫn sang những căn phòng khác.

Bà Cooper giữ chặt lấy cô. “Con bị làm sao thế?”

Cửa bếp mở ra. “Mẹ xem này, thử xem con lại đưa ai về đây cho mẹ làm quen!” Georg kêu lên. Anh xoay về phía một người vẫn còn đứng ngoài sân. “Vào đây! Mẹ tôi có nhà.”

“Đứng thẳng lên”, bà Cooper ra lệnh cho Alanna. Ở lại đây. Đến một lúc nào đó con cũng phải gặp nó như thế này.”

Alanna lấy một hơi thật sâu và xoay người lại. Georg vẫn còn nhìn ra ngoài sân. “Người đàn ông đó sẽ chăm lo cho ngựa của anh, đó là nhiệm vụ của anh ta”, anh giải thích với người đi cùng. Rồi anh xoay sang với mẹ mình. “Con xin lỗi. Con không biết là mẹ có khách!”

Vua Kẻ Trộm ngưng ngang. Hai mắt mỡ lớn. Anh nhìn Alanna từ đầu đến chân, trong khi cô đỏ lên như lửa. “Nhìn trân trân như thế là mất lịch sự đấy”, cô gắt.

“Georg, anh chặn đường tôi.” Người đang đứng phía sau Vua Kẻ Trộm cất tiếng cười. Mặt Alanna trắng bợt. Cô biết giọng nói này.

“Anh cân nhắc lại rồi hả? Đột ngột anh không muốn cho tôi gặp mẹ anh nữa sao?” Chàng hoàng tử, mặc chỉ một chiếc áo sơ mi và quần ngang gối đơn giản như mọi lần xuống phố, lách người chen qua Vua Kẻ Trộm, bước vào bếp.

Bà Cooper mỉm cười đón anh. “Vậy ra quý công tử là hoàng tử Jonathan - hay hôm nay người là Johnny?”

“Xuống thành phố bao giờ tôi cũng là Johnny”, Jonathan nói.

Alanna chống nạnh, sầm mặt xuống. “Gặp quý cô trẻ trung nào anh cũng kể như thế sao?”, cô hỏi.

Jonathan nhìn cô và hơi nhăn trán. “Thứ lỗi cho tôi, quý cô kính mến. Tôi không thấy!” Sau mỗi từ giọng anh một khẽ hơn và cuối cùng tắt hẳn, khi mắt anh bắt đầu nhìn trân trân. Cuối cùng anh thì thầm: “Em - em mặc váy. Trông em...” Anh đỏ mặt lên, nuốt khan và chuyển đề tài. “Em lấy đâu ra viên đá đang đeo quanh cổ đấy? Anh chưa bao giờ thấy nó.”

“Đóng cửa lại!”, bà Cooper ra lệnh. “Các cậu để gió lạnh lọt vào đây. Ta tin rằng, ta cần thêm hai tách uống trà nữa, con gái.”

Georg tóm lấy cánh tay Alanna khi cô đi ngang qua. “Ra em thật sự là con gái?”

“Em cứ tưởng anh biết chứ?”, Alanna bực bội đáp. Cô nhìn Jonathan. “Còn anh thì có vẻ không ngạc nhiên.”

Anh cười. “Có chứ, anh có ngạc nhiên. Một chút thôi. Nhưng anh biết em đang âm mưu chuyện gì. Thời gian cuối này trông em có vẻ bí mật ghê lắm. Và đừng có quên: Cách đây hai ngày anh vừa bắt quả tang em chải tóc cao lên và đứng soi gương.”

“Có những người tự coi mình là một tay quan sát giỏi, kể từ khi họ được tôn làm anh hùng trong chiến trận”, Alanna nhăn mũi nhận định.

“Có thể”, Jonathan nhũn nhặn đáp. “Nhưng viên đá đó ở đâu ra vậy?”

Alanna cúi nhìn đốm lửa đá của mình và giơ tay sờ nó. “Có lần em gặp được một quý bà, bà đó tặng cho em.” 

Jonathan nhăn trán. “Tại sao lại có một quý bà tặng cho em một bùa hộ mạng? Trông nó quý giá, cho dù nó được làm bằng chất liệu gì, và chắc chắn là nó có pháp lực.”

Alanna nhún vai. “Nếu nó có phép lực, thì đó không phải là thứ pháp lực mà em sử dụng được. Quý bà đã tặng cho em - chà, đó là một câu chuyện dài, nhưng hiện thời em không muốn kể lại. Bản thân em vẫn còn chưa hiểu hết toàn bộ việc đó.” Cô ngồi xuống bàn và bà Cooper đưa bình trà sang cho cô. “Rót trà đi”, người phụ nữ ra lệnh. “Còn hai cậu ít nhất cũng nên bỏ mũ xuống. Các cậu không nhận ra là các cậu đang được một quý cô phục vụ hả?”

Đó không phải là lần cuối cùng Alanna mặc váy. Cô còn nhiều lần đội một mái tóc giả màu đen và đi ra phố (thường là đi cùng bà Cooper), làm quen với những áo váy của mình và học những việc đã trở thành đương nhiên đối với đa phần con gái ở tuổi cô. Nơi thích thú nhất của họ là khuôn viên chợ, ở đó họ thường mua thêm những món xinh xinh cho những bộ trang phục của Alanna, được cô giữ trong một chiếc rương khóa kín đặt phía cuối giường.

Đến giữa tháng Mười Một thì tuyết rơi. Tuyết rơi miên man từ trời xuống nhiều ngày liền, và tạo thành những cơn bão tuyết khổng lồ. Người dân nhìn lên trời cầu nguyện, xin thời tiết thay đổi. Mãi rồi cũng tới lúc tuyết ngưng rơi. Thay vào đó, xuất hiện một đợt lạnh khắc nghiệt, kéo dài, mãi không muốn lui bước. Những người thợ săn nói về “một mùa đông chó sói”, bởi trong những mùa đông như thế bọn chó sói sẽ đi săn người, vì chúng hầu như không còn tìm được con mồi nào khác. Alanna, vốn xưa nay căm ghét cái lạnh, mặc thật ấm và gắng hết sức để lờ cái lạnh đi.

Đầu tháng Mười Hai, người ta nhận được những bản báo cáo đầu tiên về chó sói từ những ngôi làng bao quanh dải rừng hoàng gia. Sau khi những thái ấp khác ở miền bắc Tortall cũng báo cáo về cùng những khó khăn đó, nhà vua liền tổ chức hết đợt săn này đến đợt săn khác, nhằm diệt trừ bọn chó săn người. Coram viết rằng chú đã đưa các gia đình nông dân trong thái ấp Trebond vào sống trong lũy thành cho an toàn. Ở đây đủ rộng, chú viết thêm như thế, nhưng chỉ khó chịu vì có quá nhiều trẻ con quẩn chân chú.

Cho đến tháng Hai thì đa phần những con chó sói đã bị giết chết hoặc trốn đi chỗ khác, chỉ trừ một con, thường được người ta gọi là Quỷ Xám. Quỷ Xám ít nhất cũng đã bị thương ba lần - gần đây mũi tên của một thợ săn đã cướp mất một con mắt của nó - nhưng có vẻ không một thứ gì cầm chân được nó lâu và con sói lại tiếp tục đi tìm mồi trong những ngôi làng bao quanh cánh rừng hoàng gia. Cuối cùng, sau khi nó xông vào căn lều của một người kiểm lâm và cướp đi một bé gái mới sinh, thì nhà vua lại cử tất cả những người đàn ông có thể cầm thương trong cung lên đường đi săn. Ngài công tước Roger trong trang phục lộng lẫy cũng tham gia; công tước Gareth với một bên chân còn cứng cũng vậy. Đến cả Myles, ủ ấm trong nhung và lụa màu nâu, cũng tham dự, mặc dù trông như thể ông không lấy gì làm dễ chịu. Đích thân nhà vua cầm đầu cuộc đi săn.

Alanna còn thấy khó chịu hơn cả Myles. Ánh Trăng vừa bị mất một chiếc móng và cô phải cưỡi một con ngựa màu nâu mõm cứng đầy tai tiếng - một con ngựa rất dễ mất bình tĩnh và đầy sợ hãi, thứ rõ ràng chỉ muốn ở lại trong căn chuồng ấm áp của nó. Alanna thậm chí không trách móc nó. Để sống sót trong cái lạnh, cô mặc nhiều lớp quần áo bằng len, bọc bên ngoài bằng da độn lông. Khi soi gương, cô thấy bề ngang đã tăng lên một cách đáng nể.

“Em đâu có cần ngủ qua đêm ngoài trời. Ta chỉ đi săn thôi mà”, Jonathan vừa cười vừa nói khi nhìn cô.

Alanna đỏ mặt. “Em rất dễ bị lạnh.”

“Anh không tin là mặc từng ấy lớp quần áo em lại có thể ngó ngoáy cử động được”, anh giải thích khi họ đứng chờ nhà vua trong sân cung điện.

“Thế sao?” Cô lẹ làng cúi xuống từ yên cương, gom một bàn tay đầy tuyết và ném từ dưới lên mặt hoàng tử. “Anh thấy chưa?”, cô cười khi phi ngựa đi ngang qua Jonathan. “Em mặc ấm mà vẫn lanh lẹ đấy thôi.”

Cô thúc ngựa đuổi kịp Gary cùng Raoul và đi một hồi bên họ. Thời gian này hiếm khi cô được gặp hai người bạn vạm vỡ khỏe mạnh này - nhà vua liên tục chất công việc lên đầu hai anh. Bộ ba vừa nói vừa cười đùa trêu chọc lẫn nhau, cho tới khi trưởng nhóm thợ săn thổi tù và, báo hiệu anh ta đã tìm thấy dấu vết. Khi tất cả những hiệp sĩ tiếp tục phi ngựa đi, Alanna đi chậm lại. Cô biết người ta không cần đến mình. Cô không buồn khi sẽ có người khác nhận vinh quang trong một cuộc đi săn tầm cỡ như thế này. Đã nhiều lần cô thấy thương cho con vật, khi số lượng các hiệp sĩ mang vũ khí và được đào tạo tử tế đông đến áp đảo. (Ồ nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể thương hại một con chó sói đã ăn thịt một đứa trẻ nhỏ đâu nhé.)

Con thú người ta phát hiện ra thật sự là một con chó sói; đích thân nhà vua hạ nó. Nhưng đó không phải con Quỷ Xám. Alanna quan sát mọi chuyển động sau những thân cây, trong lòng cứ tiếc, biết thế mang anh bạn Mãi Trung Thành theo cùng. Lúc sáng nay cô nghĩ mang mèo đi săn chó sói là chuyện nực cười, nhưng bây giờ cô mới thấy thiếu vắng cặp mắt sắc và cái mĩi tinh của người bạn bốn chân.

Cuộc đi săn tiếp tục, người ta diệt trừ thêm một con chó sói khác cùng một con lợn lòi đực già và hung hãn.

Chầm chậm, những toán thợ săn tỏa ra khắp cánh rừng hoàng gia, cho tới khi Alanna thỉnh thoảng chỉ còn biết căn cứ vào tiếng động mà đi theo, nếu cô không muốn bị bỏ lại một mình. Ngay khi những người khác vòng đường trở lại là cô lại đón đường nhập bọn, cho tới khi thêm một lần nữa không thấy bóng những người thợ săn đâu. Mặc dầu vậy, Alanna không lo lắng. Cô không bao giờ ở cách những người khác quá xa đến mức cần phải dùng tù và đang đeo lủng lẳng bên thắt lưng phát tín hiệu trợ giúp, và nói chung là bên cạnh cô luôn có những người cưỡi ngựa khác. Ngoài ra, con Quỷ Xám không tấn công các chiến binh, mà chỉ tấn công trẻ em và người già.

Một tiếng động - tiếng gãy! Tiếng gầm gừ thịnh nộ của một con sói. Alanna thúc con ngựa nâu xoay về và thét gọi cứu viện. Cô nghe thấy một tiếng thét trả lời, hể hả chiến thắng, cô thúc cựa vào con ngựa, lao về phía khoảng rừng thưa vừa vang tiếng thét trả lời, và ghìm ngựa đứng lại. Công tước Roger đang quỳ trong tuyết, ngọn thương của ông ta cắm ngập trong thân một con chó sói khổng lồ màu xám. Roger cười rạng rỡ khi nhìn thấy Alanna. “Chỉ đến sớm một tích tắc là em có thể giết được nó, Alan.”

Alanna xuống ngựa, muốn giúp ngài công tước một tay. “Em không ghen ty với chiến lợi phẩm của ngài, bẩm tướng công. Ngài có tin chắc đây là con Quỷ Xám?”

Roger nhún vai. “Liệu có bao nhiêu con chó sói lớn bằng từng này và có màu đó?”, ông ta hỏi.

Một tiếng gầm gừ hoang dại trầm đục vang lên. Con ngựa của Alanna chồm lên, vừa kinh hoàng hí vang vừa chạy mất, mang ngọn thương của cô đi theo. Alanna đờ người ra. Cô khẽ cất tiếng chửi và gắng sức nhìn trân trân vào giữa những thân cây bao quanh. Rồi cô thấy nó: một con chó sói, còn to hơn con vừa bị Roger giết chết, đang tiến về phía cô. Nó vừa chạy vừa cúi lưng xuống, cúi đến mức bụng chạm nền đất. Mắt bên trái của nó đã bị mất; con mắt bên phải lóe lên vẻ quyết tâm hung tợn.

Nó tấn công. Lòng hy vọng cô có thể xuyên thủng con vật trước khi nó nhảy lên. Alanna rút lưỡi kiếm Tia Chớp ra khỏi bao. Nền tuyết dưới chân cô sụt xuống. Cô lảo đảo; lưỡi kiếm của cô rạch một vết thương bên sườn con vật và rơi khỏi tay cô. Phát điên lên vì bị thương, con chó sói xoay về, tấn công lần nữa.

Alanna không còn thời gian để nhặt kiếm. Cô tóm lấy dao găm, nhắm về phía con vật bị thiếu một mắt và nhào lên lưng con thú dũng mãnh. Cô gái và con chó sói cùng lăn lộn trong tuyết, màu xám và màu nâu lấp lóa một bức tranh mờ nhòa, lóe lên màu trắng của hàm răng sói và màu đỏ đồng của mái tóc Alanna.

Roger ngẩng lên: Các hiệp sĩ đứng bao quanh khoảng rừng thưa. Myles tóm lấy vai Jonathan, ghìm anh lại. Mắt hoàng tử lóe một nỗi sợ kinh hoàng, lo cho bạn. Alanna không biết quân cứu viện đã tới. Cô chỉ thấy con chó sói, nó đang gắng sức lắc cho cô văng ra. Cô tuyệt vọng bám thật chắc và dùng dao đâm liên tục từ cú này sang cú khác. Đột ngột, con chó sói rùng mình và tru lên; lưỡi dao của cô đã lách qua xương sườn, đâm lọt vào chỗ hiểm. Nó gục xuống và nằm với bốn cẳng giãy giụa. Cô đã đâm trúng tim nó.

Cô để cho Jonathan lôi mình ra từ bên dưới xác con chó sói. “Em điên rồi hay sao?” Anh thì thào và thoáng xiết chặt cô.

“Nó tấn công em.” Alanna dịu dàng đẩy Jon ra và giơ tay sờ vào viên ngọc lửa, mong lấy lại bình tĩnh. Đột ngột, những màu sắc, tiếng động và thậm chí cả mùi vị xung quanh trở nên mạnh mẽ hơn. Cô kinh hoàng thấy Roger đang được bao quanh bởi một quầng sáng rực rỡ màu cam. Và còn kỳ quặc hon nữa, từ cơ thể hai con chó sói cũng tỏa ra ánh sáng màu cam, chỉ có điều những quầng sáng này đang dần nhạt đi. Alanna ngỡ ngàng nhìn những con thú và công tước Roger. Cô đang thấy gì thế kia? Màu cam là màu của phép lực Roger. Nhưng tại sao cả hai con chó sói cũng tỏa màu cam? Một người thợ săn đến xem con chó sói mà cô vừa giết. “Đây mới là con Quỷ Xám”, anh ta quả quyết tâu với nhà vua. “Bản thân bề tôi trước đây ba tuần đã bắn vỡ của nó một bên mắt. Còn kia chắc là vợ nó.” Anh ta thêm vào và gật đầu về phía con sói mà Roger đã diệt được.

“Con có bị sao không?”, Myles hỏi, ông đâm lo vì thấy Alanna nhìn rất lạ.

Alanna buông viên ngọc lửa ra. Ánh sáng màu cam, vừa rồi còn bao quanh Roger và hai con chó sói, thoắt biến mất không dấu vết. “Liệu con có bị sao không?”, cô nói mà không nghĩ. “Con cũng không biết nữa.”

Tối hôm đó Alanna chờ cho tới khi trong phòng chỉ còn mình cô và Mãi Trung Thành, rồi chờ Jonathan đến dự một bữa tiệc, sau đó cô mới lôi ngọn lửa đá từ dưới áo sơ-mi ra. Anh bạn mèo bình tĩnh quan sát, đuôi quật qua quật lại, khi Alanna nhìn quanh tìm một vật thể thích hợp cho thí nghiệm. Cuối cùng, cô đặt một tấm áo sơ-mi đã cũ lên phía trước lò sưởi. Sau khi đã đặt viên ngọc lửa lên mặt bàn, trong tầm tay với, cô tập trung tư tưởng vào chiếc áo sơ-mi. Cô giơ tay về phía nó và nói câu thần chú biến đổi dạng hình. Đây là một câu thần chú khó khăn, đòi hỏi sức lực và sự tập trung cao độ, nhưng trong những ngày này cô có thừa hai thứ đó. Trạng thái yếu ớt mà cô cảm nhận thấy trong mùa hè đã biến mất và nguồn phép lực dự trữ trong cô bây giờ lớn hơn bất cứ lúc nào. Thậm chí cô còn tự hỏi, có phải thỉnh thoảng cô cũng thấy vui thích khi sử dụng pháp thuật

Lửa màu tím chảy từ những ngón tay cô vào chiếc áo sơ-mi cũ. Món trang phục giật nhẹ và xoay mình; những đường viền của nó chầm chậm trở thành bằng phẳng và nó đổi màu nâu. Mồ hôi chảy xuống má Alanna khi cô nói hết câu thần chú. Cái áo sơ-mi vật lộn trong cuộc chiến cuối để giữ hình dạng áo, trước khi nó thật sự trở thành một thanh củi. Búng ngón tay, Alanna ra lệnh cho phép lực ném thanh củi vào lò sưởi. Khi nó kêu lên lắc rắc và bắt đầu cháy thì cô giơ tay về phía ngọn lửa đá của mình.

Thanh củi, bầu không khí giữa Alanna cùng lò sưởi và kể cả những đầu ngón tay cô đang tỏa ánh sáng màu tím. Chầm chậm, màu tím này nhạt xuống và Alanna đặt tặng vật của nữ thần sang bên. Mãi Trung Thành đi sang phía cô, cọ cọ mình vào chân cô meo meo cho tới khi cô cúi xuống, bế nó lên và lơ đãng vuốt lông nó.

“Tôi không tin là tôi đã có lần chạm tay vào viên ngọc lửa này đúng lúc đang có pháp thuật xảy ra”, cô thì thầm với con mèo. “Trong giờ học pháp thuật của Roger tôi luôn giấu nó thật kín - tôi cứ sợ ông ta đoán ra rằng viên đá này có điểm đặc biệt. Tôi tự hỏi, liệu nó có luôn luôn chỉ cho tôi biết một khi có pháp thuật đang diễn ra hay không?”

Làn đầu tiên cô nàng thấy viên đá sẽ giúp nhìn ra pháp thuật là lúc nào, Mãi Trung Thành hỏi.

“Chiều hôm nay”, cô thì thầm. “Roger tỏa ra ánh sáng với đúng màu pháp thuật của ông ta, cả hai con chó sói cũng thế.” Cô bế Mãi Trung Thành, đi đi lại lại trong phòng. “Thế chuyện đó cho ta biết những gì? Gã mong chờ điều gì khi phù phép cho con Quỷ Xám và vợ của nó?”

Mãi Trung Thành bám vào áo khoác của cô, trèo lên vai cô rồi ngồi lại ở đó. Con Quý Xám muốn giết ai, mèo hỏi.

“Tôi”, Alanna thì thầm. “Nó muốn giết tôi.”

Mùa xuân bay đi và ngày sinh nhật thứ 17 của Alanna lại gần hơn. Buổi sáng hôm ấy, cô dậy từ khi trời chưa mờ sáng, mặc quần áo và bước xuống căn phòng ngầm dưới đất, nơi cuộc thi hiệp sĩ sẽ xảy ra. Phòng không một bóng người. Bên cạnh những người dọn dẹp nơi đây, các thầy tu cũng thường xuống đây trong những ngày lễ Hội Giữa Đông, khi các hiệp sĩ tương lai trải qua các kỳ thi của họ. Hai tiếng đồng hồ liền, cô ngồi đó, nhìn trân trân cánh cửa bằng sắt, và nghĩ: Chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi. Chỉ còn mười tám tháng nữa thôi, cho tới khi mình phải đối mặt với những thứ ở trong kia. Thời gian thật không đủ!

Rõ ràng là Mãi Trung Thành cho rằng cô ở đây đã đủ lâu rồi. Mèo ta để cô ngồi đó, rón rén lẻn đi rồi quay trở lại với một chàng Jonathan bám sát sau gót chân. Hoàng tử nhìn vào gương mặt trắng bệch của Alanna và ngay lập tức kéo cô ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.

“Nghĩ nhiều về nó chỉ làm cho nó trầm trọng hơn”, anh giải thích. “Tại sao em lại muốn nghĩ về nó mới được chứ? Khi đến lúc là em sẽ bước vào đó, cho dù em có sẵn sàng hay không. Đằng nào thì em cũng không ngăn cản được chuyện này. Vậy thì thôi đi, đi ăn sáng.”

Đến bữa trưa thì Jon, Myles và Georg tặng cho cô những món quà nho nhỏ và bạn bè nâng cốc chúc sức khỏe cô. Thật không thể tin nổi là cô đã trải qua sáu lần sinh nhật ở đây, kể từ khi cô vào cung. Và cũng khó tin nổi là trong thời gian đó cô đã trải nghiệm những chuyện gì.

Tối hôm đó, cô lẻn đi từ rất sớm. Cô quá bối rối, không thể ngồi với những người khác, mà cũng quá mất bình tĩnh nên không ngủ nổi, rất có thể nguyên nhân nằm ở chỗ cô nhìn thấy Jonathan khiêu vũ cùng công nương Delia. Cứ theo vẻ ngoài mà đoán thì hoàng tử định qua đêm nay cùng cô gái xinh đẹp mắt màu lục biếc, và Alanna không muốn có mặt ở đấy, khi anh đưa cô ta về phòng.

Suy nghĩ về Delia khiến cô bước đến bên chiếc hòm gỗ kê cuối giường, được khóa kín và được bảo vệ bằng một câu thần chú. Alanna mở hòm, lấy ra bộ trang phục mà cô yêu thích nhất: một áo sơ-mi viền đăng-ten, đôi tất dài bằng lụa mỏng như hơi thở, đôi giày đi trong nhà mỏng manh bằng da, một chiếc váy dài bằng lụa tím. Cô thậm chí còn lấy ra cả bộ tóc giả màu đen, thứ cô thường dùng khi ra ngoài phố. Trong khu này chẳng có đủ nhiều các cô gái tóc đỏ mắt tím để cô dám rời phòng mà không nhờ đến sự che chở này. Cô mặc trang phục và ngưỡng mộ hình ảnh trong gương. Đúng là cô không đẹp như Delia, nhưng cũng không đến nỗi xấu. Bướng bỉnh, cô phủ lên bờ vai một tà áo choàng. Đâu có luật lệ nào cấm cô phải làm một cậu thiếu niên vào ngày sinh nhật thứ 17 của mình, mà Mãi Trung Thành hiện cũng không có mặt để mà cảnh báo. Khi chạm tay vào viên ngọc lửa và chiếc bùa ngừa thai bên cạnh, Alanna mỉm cười. Cô sẽ không đời nào làm điều gì để khiến phải có thai. Cô chắc chắn như thế. Mặc dầu vậy, không thể khác được, cô vẫn nghĩ, giá mà...

Tự cười thầm mình là nghịch ngợm đến mức nghĩ về “chuyện ấy”, Alanna hé nhìn qua khe cửa. Hành lang không có ai. Cô muốn đi dạo qua các khoảng vườn trong cung. Tại sao cô lại cần quan tâm xem Jonathan có ở bên Delia hay không? Cô là người tự do và không ràng buộc. Chỉ duy nhất chuyện đó quan trọng! Cô thấy mình táo bạo và sảng khoái, trong khi chầm chậm đi qua những khoảng vườn lộng lẫy của cung điện. Khi phát hiện thấy một chiếc ghế dài trong một góc khuất, cô đặt áo choàng sang bên và ngồi xuống. Hôm nay trăng tròn, thư thái, cô thiếu nữ ngồi trong ánh sáng dịu dàng màu bạc và hướng mặt về phía ánh trăng. Một đêm cho những cặp tình nhân, cô nghĩ thầm và cắn xuống môi. Cô không có tình nhân và cũng không muốn có.

Cô để áo choàng nằm ở đó và dạo bước chầm chậm qua những khoảng vườn trồng hoa hồng, hít thật sâu vào ngực hưong vị dịu dàng nồng đậm. Từ đây, cô có thể nhìn thấy bờ hiên dài, nơi cô đã để lại Jonathan và Delia mà ra về. Cô phát hiện thấy ở đó một người đàn ông, đang đứng và quan sát cô. Đột ngột, anh đi vào trong nhà và hứng khởi phiêu lưu của cô bay biến. Cô không muốn một trong những người bạn ga-lăng của cô ra đây và tán tỉnh cô. Cuộc đời cứ như thế này đã đủ phức tạp rồi.

Anh đợi bên chiếc ghế dài, nơi cô đã để lại chiếc áo choàng không tay của mình.

“Chào em”, anh nói bằng giọng thản nhiên và đưa chiếc áo choàng sang phía cô. “Anh nghĩ cái này là của em.”

Alanna giật mớ tóc giả ra khỏi đầu. “Tại sao anh biết là em, Jonathan?”

Anh tiến một bước về phía cô và cầm lấy tay cô. “Anh đoán thế. Sau đó anh nhìn dáng đi và biết chắc hơn.”

Alanna nhăn mặt. “Bác Cooper ra sức dạy cho em quên kiểu đi của con trai, nhưng có vẻ như bác ấy không thành công.”

Jonathan nâng chiếc mặt dây chuyền bằng vàng mà cô đeo quanh cổ, nhìn chăm chú. “Cái gì thế?”, anh hỏi. Giọng anh khẽ và dịu dàng.

Alanna thầm hàm ơn là bóng tối không cho anh thấy mặt cô đang đỏ lựng lên. “Đó là một lá bùa, nó - nó bảo vệ em không bị thụ thai”, cô lắp bắp. “Bác Cooper tặng em từ lâu rồi.”

Jon cười thầm. “Đã có lần nào em thử chưa?”, anh hỏi, vòng cánh tay còn rảnh quanh cô. Chống tay vào ngực anh, Alanna dùng sức giằng người ra, gắng không để ý đến cả một đàn bươm bướm đang vỗ cánh chấp chới trong bụng cô cũng như luồng hơi nóng đang chảy tràn qua cơ thể mình.

“Thế là sao?”, cô hỏi với giọng khàn đặc.

“Là thế này.” Thật nhanh, anh hôn cô. Alanna chòng chành, và thấy may mắn là anh ôm cô chặt tới thế. Cô chợt thấy sợ. Đột ngột cô hiểu ra rằng, đêm hôm nay chính cô là người sẽ qua đêm trên giường anh.

Jonathan ngưng hôn cô, thay vào đó, anh bắt đầu cởi áo ngực.

Kinh hoảng, Alanna đẩy anh ra. “Không!”, cô kêu lên và tóm lấy hai đoạn dây. “Em điên mất - Jonathan, làm ơn đi!”

Hoàng tử nhận thấy hai bàn tay cô run bắn, run đến nỗi cô không buộc lại được dây áo. Anh lắc đầu và làm điều đó hộ cô.

“Em cưỡng lại với những gì phải xảy ra”, anh nói. “Chuyện đó em cũng biết rõ như anh.”

“Em - em không biết gì hết”, cô lắp bắp. “Em đã thề không bao giờ yêu một ngưòi đàn ông! Rất có thể hôm nay tại ánh trăng và tại em ngu đần nên suýt chút nữa em bẻ gãy lời thề đó...”

“Thôi đi!”, anh nghiêm khắc ra lệnh. Anh ép cô phải nhìn anh. “Chúng ta thuộc về nhau. Thế mà là ngu ngốc sao? Chắc đã từ lâu em biết rằng chuyện này phải xảy ra.” Khi cô không trả lời, anh thở dài. “Thôi em đi đi, trước khi anh nghĩ lại.”

Alanna chạy vọt đi. Về đến phòng, cô chốt then cửa thật kỹ. Cởi trang phục ra và ném quần áo vào một góc. Hậu quả của chuyện điệu đàng ăn diện! Cứ có ai mặc váy là bọn đàn ông nảy suy nghĩ kỳ quặc! Đâu có, Georg thề thốt yêu mình trước khỉ anh ấy nhìn thấy mình mặc váy, một phần tỉnh táo trong đầu cô lên tiếng, nhưng Alanna gạt phắt suy nghĩ đó sang bên. Mất bình tĩnh, cô đi đi lại lại, búng ngón tay. Mãi Trung Thành đâu rồi? Cô không muốn ở một mình trong phòng, khi Jonathan quay lại phòng anh.

Đột ngột, đầu gối cô mềm nhũn ra và cô phải ngồi xuống giường. Dĩ nhiên Jonathan sẽ không quay trở lại phòng anh. Chắc chắn anh ấy sẽ đến chỗ Delia. Alanna không phải thứ anh muốn; anh chỉ muốn một cô gái để vui cho đêm nay.

Ồ, cái phần tỉnh táo lỳ lợm trong đầu cô lại nói. Thế thì tại sao anh ấy lại nói những gì anh ấy đã nói? Tại sao anh ấy lại nói là hai người thuộc về nhau?

Có phải chính Đức Mẹ đã cảnh báo cô phải học yêu? Cô có yêu Jonathan?

Một tiếng động vang lên trong phòng bên cạnh, khiến cô giật mình. Anh ấy không đến chỗ Delia. Anh ấy đang chuẩn bị đi ngủ trong phòng mình và cử động thật khẽ để không làm phiền cô. Vậy là anh ấy không phải chỉ muốn có niềm vui cho đêm nay!

Môi Alanna run run. Cô muốn có tình yêu của Jonathan. Và thành thật mà nói - cô đã muốn có tình yêu này từ lâu rồi. Cô gõ vào cánh cửa nối giữa hai phòng. “Jon?”

Anh mở ra. Mắt anh sáng lên khi thấy cô. Alanna nuốt khan. “Em sợ. Giúp em.”

Giọng Jonathan khàn đặc khi anh cất tiếng: “Anh cũng sợ. Ít nhất thì ta có thể cùng sợ.”