Chương 8 Những nỗi sợ
Mùa hè ấy Alanna hạnh phúc. Ban ngày cô học và được giao việc - những giờ học đã giảm đi, các nhiệm vụ tăng lên, bởi bây giờ cô đã ở năm cận vệ cuối cùng. Khi chú Coram gặp khó khăn ở Trebond và viết cho cô, cô đến gặp Myles để xin lời khuyên. Cô cũng đến chỗ bà Cooper để nói chuyện và để tìm hiểu nhiều hơn về ý nghĩa của việc làm phụ nữ. Đêm đêm Jon dạy cô yêu. Alanna buồn khi thấy lá cây chuyển màu vàng; bằng một cách nào đó cô biết rằng, thời gian hạnh phúc của cô không còn lâu nữa.
Delia von Eldorn đi đi lại lại trước chiếc ghế bành của ngài công tước, cặp mắt xanh lục của cô ta long lên vì thịnh nộ. “Em không hiểu!”, cô ta phun ra tới lần thứ mười. “Em đã nắm được nó ở đây!” Cô ta chìa đôi bàn tay mảnh dẻ trắng ngần, lòng bàn tay hướng lên trên, rồi siết lại thành nắm đấm. “Vậy mà bây giờ em đã phải tỏ lòng hàm ơn nếu nó nhảy với em một bài trong cả một dạ tiệc!” Cô ta khuỵu gối trước công tước Roger và duyên dáng ngẩng lên nhìn ông ta. “Tha lỗi cho em, đại sư”, cô nài nỉ. “Em đã làm tất cả những gì Người ra lệnh. Chỉ có điều nó...” cô ta ngưng ngang, nhìn xuống dưới đất và chớp chớp hàng mi dài rậm.
Roger mỉm cười, vuốt mái tóc dài thẫm màu của Delia. “Đừng bực, cô em xinh đẹp”, gã nói. “Gã trai này lộ rõ là một kẻ thất thường. Cũng may mà ta còn những kế hoạch khác, giờ ta sẽ thực hiện chúng.”
“Những kế hoạch khác?”, Delia thì thào với cặp mắt mở lớn. “Em có thể giúp gì được cho Người, thưa đại sư? Em có thể hỗ trợ cho Người bằng một cách nào đó? Người chỉ cần nói với em!”
Với bàn tay vẫn vuốt ve mái tóc của đứa con gái đang quỳ trước mặt, ngài công tước Roger đưa ánh mắt nhìn ra xa. “Hiện thời em không thể giúp gì được cho ta”, gã lơ đãng nói. “Nước cờ tới này phải tự tay ta đi.” Rồi gã nhìn xuống đứa con gái bằng ánh mắt kín đáo. “Em phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu mọi việc thất bại ta sẽ cần em hơn lúc nào hết.”
“Sẽ không có việc gì thất bại!”, Delia hăm hở phản đối. “Sẽ không đâu, một khi Người tự tay lập kế hoạch.”
Công tước Roger von Conté lại mỉm cười. “Có thể em có lý, em bé yêu”, gã nhận xét. “Ta hy vọng thế, thời gian tới hãy làm một cô bé ngoan và chờ đợi. Hãy tỏ ra cho Jonathan thấy rằng tình cảm của em đối với nó không thay đổi, cho dù nó không chú ý đến em nữa.”
“Còn những kế hoạch khác của Người?”, Delia thì thầm.
Pháp sư giơ tay giật râu. “Rồi em sẽ thấy. Ít nhất trong thời gian này ta phải rất cẩn thận, nhưng ta nghĩ rằng, em quen ta đã đủ lâu để hiểu ta định làm gì.” Gã cười. “Sẽ không một ai làm được chuyện đó ngoài em - ta sẽ lo lắng việc này!”
Tới tháng mười thì một cơn sốt nổ ra trong toàn bộ các tiểu vương miền Đông. Một số người qua đời, nhưng rất nhiều người bị bệnh nặng và hoàng hậu nằm trong nhóm bị nặng nhất. Hoàng hậu Lianne cho tới nay chưa bao giờ là người thật khỏe mạnh, nên lần này thì cơn sốt mãi không chịu bỏ đi. Cuối cùng, bà có đỡ đôi chút, nhưng không hoàn toàn khỏe.
Trong thời gian hoàng hậu bị bệnh, Alanna và Jonathan lần đầu tiên xa nhau kể từ ngày sinh nhật của cô, bỏi Jonathan phải canh bên giường bệnh của mẹ cả ngày lẫn đêm. Từ đó trở đi, cuộc sống tình yêu của họ không còn như trước nữa - Jon rất lo cho mẹ. Anh không phải là người duy nhất lo lắng. Alanna cũng không hề ưa cảnh hoàng hậu ăn ít như con chim sẻ và mỗi ngày một mất thêm trọng lượng, mặc dù bà hầu như không còn trọng lượng để mà mất. Bà cũng bị một chứng ho dai dẳng, không thể thoát nổi cho dù công tước Baird đã gắng hết sức.
“Myles”, Alanna cất tiếng vào một buổi tối tháng 12/ bên một ván cờ của hai người. “Ngài có thấy bình thường khi hoàng hậu ốm mãi mà không khỏe?”
“Có vẻ như nó đang cướp mạng hoàng hậu”, Myles nói sau một hồi trầm ngâm, trán nhăn lại. “Ta có cần phải coi đó là chuyện ‘bình thường’ không?”
Alanna trầm ngâm quan sát con mã. “Công tước Baird là thầy thuốc giỏi nhất Tortall. Tại sao ông ấy không chữa được cho hoàng hậu?”
Myles sắc mắt nhìn cô. “Con đang muốn nói một chuyện khác, đúng không? Con lo lắng chuyện gì?”
Alanna nhá nhá ngón tay cái của cô. “Con không thích chuyện này”, cô thú nhận. “Khi ở thung lũng Drell con đã được chứng kiến tài chữa bệnh của công tước Baird. Ngài công tước được các thần linh phù trợ. Một cơn sốt, một đợt ho - thứ đó công tước có thể chữa trong nháy mắt. Chỉ có lần này là không. Chỉ một lần duy nhất con nhìn thấy công tước bất lực là đợt sốt đổ mồ hôi.” Cô đẩy một con tốt đi một bước. “Có những người cho rằng căn bệnh sốt đổ mồ hôi là do một pháp thuật gọi nên. Ngài là một trong những người đó - ngài còn nhớ chứ?”
“Con tin rằng ở đây có mối liên quan?”, Myles hỏi.
“Con không biết mình cần phải tin gì”, Alanna đáp. Rồi cô gật đầu. “Vâng, con tin như thế - và bây giờ con không muốn im lặng nữa. Đã quá nhiều việc tồi tệ xảy ra với Jonathan và người thân của anh ấy. Con tin rằng...”
“Alan, hoàng hậu xưa nay chưa bao giờ đặc biệt khỏe mạnh”, Myles nhắc nhở. “Căn bệnh sốt đổ mồ hôi đã nạo ruỗng sức khỏe của người. Trạng thái yếu ớt hiện thời chắc cũng không bất bình thường quá. Làm ơn cân nhắc cho kỹ trước khi con kết tội ai đó.” Myles lấy hơi thật sâu. “Kẻ thù mà con đang chuốc lấy quá mạnh mẽ, con không nên buộc tội gã nếu không có bằng chứng - không có bằng chứng nặng cân.”
Alanna nhìn sâu vào mắt Myles. “Ngài cũng nghi hắn?”
Myles thở dài và giơ tay giật râu cằm. “Ta không có bằng chứng, Alan. Gã là kẻ tinh ranh và không có gì tóm được gã. Sự nghi ngờ của ta - và của con - chỉ xuất phát từ những việc đã tình cờ xảy ra. Không thể dựa vào đó mà buộc cho ai tội phản quốc.”
“Quỷ Xám và vợ của nó không phải chuyện tình cờ.” Sau khi trăn trở nhiều tuần lễ, Alanna cuối cùng đã quyết định kể cho người bạn lớn tuổi của cô biết về phát hiện đối với viên ngọc lửa, rằng nó chỉ cho cô biết bao giờ có phép thuật được sử dụng. Cô thậm chí còn giao nó sang cho Myles. Ông xăm soi viên ngọc một lúc rồi trả lại cho cô.
“Con lấy nó ở đâu ra?”
Alanna thuật lại cuộc gặp gỡ Đức Mẹ trong rừng, chỉ bỏ qua mỗi chi tiết Đức Mẹ biết cô là con gái. Thỉnh thoảng đã có cả đàn ông được Đức Mẹ chọn lựa. Cô không đủ can đảm để thú nhận với Myles là cô đã che giấu ông sự thật về bản thân mình suốt bao nhiêu năm qua. Hiệp sĩ lớn tuổi lắng nghe với nét mặt kín bung. Khi cồ kể xong, ông hỏi lại: “Còn điều gì mà con nghĩ là ta cần phải biết không?”
Sau khi phải kiềm giữ mối nghi ngờ trong tâm trí lâu đến như thế, Alanna bây giờ tuôn ra một mạch. “Khi công tước Gareth bị con ngựa hất ngã, có một quả ngưu bàng mắc trong chăn phủ ngựa. Và gã đàn ông lên dây cương cho con ngựa đó đã biến mất vào cùng ngày hôm đó. Trong cái đêm con bị bọn Tusain bắt cóc, trước đó con có nói chuyện với công tước Roger von Conté. Ông ta muốn con trở thành bạn ông ta. Ông ta nói, nếu con kết bạn với ông ta, con có thể sống thật lâu. Con nói rằng nếu vậy thì bạn bè con cũng phải được hưởng quyền lợi đó, nhưng con không tin đó là mong muốn của ông ta. Ông ta bỏ đi và sương mù kéo tới. Ngài còn nhớ thứ sương mù đó và việc con mèo Mãi Trung Thành đã ngủ say như chết? Chẳng lẽ không là kỳ quặc khi tất cả những chuyện xảy ra sau khi Roger đến thăm con? Và thực thể duy nhất có thể giúp con lúc đó - cụ thể là con mèo - đã bị làm cho tê liệt bằng pháp thuật. Bọn Tusain đã biết sẵn là sẽ bắt cóc được con, Myles. Chúng thậm chí còn xiềng con bằng những đoạn xích đặc biệt. Không chỉ có thế, không đâu, chúng còn đã nghe kể về con, và biết là không được phép thả con ra. Ai kể cho chúng nhiều đến như thế về con? Jem - Jemis? Con không tin là gã biết điều gì khác ngoài chuyện con có pháp lực. Và ngài không bao giờ tự hỏi, tại sao khi Jonathan đối mặt với trận tấn công lớn đầu tiên của kẻ thù thì anh ấy đã bị đẩy xa khỏi tất cả những người khác?”
“Con không có bằng chứng”, Myles khăng khăng giữ ý kiến.
“Bởi vì công tước Roger không hề sơ hở”, Alanna cay đắng nói. “Con chỉ có những gì con nhìn thấy và những gì con tin.” Cô đứng dậy và chọc que sắt vào đống lửa trong lò sưởi. Giận dữ, cô nghiến chặt hai hàm răng.
“Con căm thù Roger, ta nói có đúng không?”, Myles bình tĩnh hỏi. Ông rót đầy hai cốc rượu vang.
Alanna im lặng và suy nghĩ. “Nếu căm thù có nghĩa là người ta muốn tiêu diệt một kẻ mà người ta biết chắc chắn là độc ác, thì có - vậy thì con căm thù công tước von Conté.”
Myles tóm lấy hai vai cô. “Cẩn thận. Gã quá mạnh: con không được phép khiêu khích gã. Rất dễ có khả năng con mới là người phải chết, và không một ai biết gã ta là kẻ chịu trách nhiệm. Gã ta có khả năng làm điều đó, cái đó con thừa hiểu. Và rồi ai sẽ che chở cho Jonathan trước gã, khi con không còn nữa? Gã sợ con, nếu không gã đã không liều sơ hở mà mời con về phe với gã.”
Alanna cười. Myles vừa khiến cô nảy ra một ý. “Con tin rằng, con còn quen một người khác cũng có thể khiến gã sợ.”
“Đừng có ra vẻ vụng về thế chứ”, Alex thúc giục trong khi Alanna gắng sức buộc giày trượt băng của mình. “Chắc chắn thời ở Trebond em đã trượt băng rồi.”
“Chỉ khi em còn rất nhỏ thôi”, Alanna trả lời ngắn gọn và nhìn khoảng băng đang mở ra trước mắt. Gary và Raoul đang chạy phía sau hai cận vệ của họ, Jonathan dìu Cythera von Alden. Gwynnen, một công nương khác của triều đình, vừa hồn nhiên cười lảnh lót vừa lượn những đường số tám êm mượt trong ánh mặt trời tháng Giêng.
Tại sao cô lại để Alex thuyết phục cô tham gia một trò thi ngu ngốc thế này? Kể từ khi bị gãy băng hồi năm tuổi cho tới nay Alanna chưa một lần trượt băng trở lại. Nhưng tất cả đều trêu cô là nhát gan; Jonathan nhìn sâu vào mắt cô mà hỏi “Sao?”, còn Alex thì cuộc 10 đồng tiền vàng rằng cô không đủ sức trượt một vòng quanh hồ mà không bị ngã. Lòng kiêu hãnh không cho phép Alanna từ chối một lời khiêu khích như vậy, mặc dù cô đã dè chừng người bạn này kể từ cuộc “đấu kiếm bạn bè” suýt lấy mạng cô.
Bạn bè hoan hỉ vỗ tay khi Alanna chập chững bước xuống băng; Mãi Trung Thành đứng bên bờ meo meo cổ vũ. Anh bạn mèo khăng khăng đòi đi cùng, mặc dù chàng ta - như bất kỳ một con mèo bình thường nào khác - hết sức thù ghét nước, cho dù là băng hay nước lỏng. Alanna thử một vài bước và lòng thấy nhẹ nhõm khi cảm nhận lớp băng vững chắc dưới chân mình. Cô đã dũng cảm hơn, đi một đoạn vài bước chân rồi ngưng ngắn để buộc lại một bên giày trượt.
Không một lời cảnh báo, Geoffrey và Sacherell lao từ phía sau tới, tóm lấy hai cánh tay cô và kéo cô tới cuối hồ. Alanna cười, ra lệnh cho họ thả cô ra. Cả hai người sẽ không để cho cô ngã, cô tin rõ như vậy. Cận vệ của Raoul là tay trượt băng tài ba nhất cung điện. Còn Geoffrey thì tuy sinh ra và lớn lên ở thành phố sa mạc Persopolis nhưng cũng rất khéo léo môn này. Vừa cười, họ vừa đẩy Alanna đến trước Alex.
“Sao?”, chàng hiệp sĩ trẻ tuổi vừa cười vừa chỉ xuống nền băng. “Một cuộc thi là một cuộc thi!”
Alanna cay cú lao vào cuộc và đều đặn trượt những bước tương đối dài dọc bờ hồ. Một khi đã vào nhịp, cô chỉ cần đề phòng và quan sát những chỗ mấp mô sần sùi trên mặt băng. Nó thú vị hơn những gì mình nhớ, cô thóang nghĩ như thế khi đã rời xa đám bạn cả một đoạn dài và tiến vào góc bên kia của mặt hồ. Rốt có thể mình nên đi trượt băng nhiều hơn!
Ở đầu hồ đằng này có vài khóm sậy. Alanna lượn một vòng cung rộng, bởi cô sực nhớ ra rằng băng ở những chỗ như thế thường yếu hơn. Đúng lúc trước mắt cô chỉ còn một phần ba cung tròn thì băng sụp xuống. Alanna nghiến răng để không bật kêu lên khi cô rơi như một viên đá xuống làn nước lạnh giá. Việc đã xảy ra y như thế vào thời cô năm tuổi và cũng như ngày đó, đôi giày trượt băng kéo cô xuống dưới. Alanna tuyệt vọng gắng cởi giày, nín thở và thầm nguyền rủa bản thân vì tội sợ lạnh mà mặc bao nhiêu lớp quần áo. Được rồi! Đôi giày trượt băng đã rời chân và Alanna gắng ngoi lên. Hai cánh phổi muốn nổ tung. Hoảng sợ bốc lên tâm trí, siết chặt cần cổ. Cô ép mình giữ bình tĩnh, bởi cô biết mất bình tĩnh bây giờ là kết thúc. Chắc chắn cô sẽ ngoi lên được ngay bây giờ thôi và lại có thể thở được...
Hai bàn tay chạm vào băng. Cô sờ quanh gắng tìm cái lỗ đã khiến cô rơi xuống dưới, nhưng tình thế tuyệt vọng. Bất lực vùng vẫy trong nước giá, cô sờ về viên ngọc lửa. Thoạt đầu cô không nhận ra nó khi cầm nó bằng bàn tay đã mất hết cảm giác, cho tới khi ánh lửa bùng sáng, xuyên một tia nóng cháy và lớp băng trên đầu cô tan thủng một lỗ. Cô lao lên, há miệng hút không khí, trước khi đám quần áo ướt lại kéo cô xuống dưới.
Thêm lần nữa, cô cay cú ra lệnh cho bản thân và gắng sức vươn lên. Lần này có những bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cánh tay cô, Jon và Raoul kéo cô lên mặt băng. “Đã có ai đi tìm cứu trợ chưa?”, Jonathan nôn nóng hỏi, tay cởi áo khoác cho cô. “Cởi cho cô - cậu ấy lớp quần áo ngoài cùng!”
“Mấy cô gái chạy đi rồi”, Gary đáp và giật găng tay của Alanna ra. “Lạy thần Mithros, Alan, em làm bọn anh sợ gần... Mãi Trung Thành, biến đi!”
Alanna gắng sức xoay đầu. “Nó đang làm gì thế?” cô hỏi.
Raoul nhăn trán khi anh cởi cho cô chiếc ủng thứ hai. “Nó liếm băng. Nào, Alan, bọn anh đưa em lên bờ.”
Alanna hưởng thụ cái cảm giác có một không hai khi được một chàng khổng lồ bế bổng lên, nhẹ như thể cô là một chú mèo con. “Nó liếm băng ư?”, cô kiệt sức hỏi.
“Tôi sẽ theo ngay”, Jonathan nói. Anh cùng Alex đi đến chỗ con mèo. “Đi nào, Mãi Trung Thành”, anh nghiêm khắc ra lệnh. “Nếu không Alan lo đấy.”
Alex lắc đầu. “Mình không hiểu nổi. Mặt ao đã đóng băng mấy tuần nay rồi. Làm sao...”
“Tại sao bọn thú liếm băng?”, Jon hỏi. Giọng anh nghe rất lạ. Thận trọng, anh quỳ xuống bên Mãi Trung Thành, mắt vẫn hướng về cái lỗ thủng lớn nơi Alanna đã ngã xuống. Anh cởi găng, quệt tay trần lên lớp băng rồi liếm các ngón tay. “Có người vãi muối ở đây”, anh tuyên bố. “Thử nhìn vệt lõm này mà xem, rất sần sùi.”
“Mưu sát”, Alex thì thào và quan sát kỹ hơn. “Nhưng nạn nhân là ai trong chúng ta? Có thể là một trò đùa rất tồi tệ chăng?”
“Tôi không cười”, Jonathan lạnh nhạt bình luận. “Cậu có cười không?”
Khi đã hồi sức từ vụ tắm băng, Alanna quyết định hành động. Vì không dám viết thành lời những suy nghĩ của mình nên cô nhờ Georg gửi tới Thom một thông điệp miệng. Cô cần sự giúp đỡ của anh trai. Chỉ duy nhất Roger là kẻ có thể đứng đằng sau vụ tai nạn trong ao và cô không muốn phải va phải những “tai nạn” tương tự. Cô thấy việc Alex cũng có mặt trong nhóm trượt băng là một yếu tố thú vị.
Các tuần lễ nối đuôi nhau trôi qua, không có câu trả lời mà cũng chẳng có thư trở lại. Cuối cùng, Georg phải gửi một nhóm đi tìm và tới tháng Ba thì Alanna nhận được câu trả lời - hay ít nhất cũng là một thứ tương tự.
“Người đưa thư của anh bị giết”, Georg nói với cô. “Anh ta bị găm tới năm mũi tên vào lưng và cả năm mũi tên đều tẩm thuốc độc. Ở đây có đứa muốn làm việc rất cẩn thận.”
Alanna nhăn trán. “Chính em sẽ phải đi”, cô âu lo nói. “Không phải ngay bây giờ; những con đường núi đang ngập tuyết. Và hiện thời Jonathan cũng đang cần em.”
Georg ép cô nhìn anh. “Em yêu Jon, đúng không?”, anh hỏi khẽ. “Và anh thật là một thằng ngu mù lòa đến độ chưa nhận ra điều đó.”
Alanna đẩy tay anh ra. “Em không biết tình yêu là gì”, cô ngượng ngùng nói. “ít nhất là thứ mà anh nói tới, thứ tình yêu kéo dài mãi mãi ấy, cái đó em không biết.”
Georg cười và lắc đầu. “Cô bé ơi, bao giờ thì em mới học được cách nhìn ra những gì ở ngay trước mũi em?”
Alanna với tay lên trên và véo mũi Georg. “Nếu có thứ gì để nhìn”, cô trêu chọc Georg. “Thôi đi nào, đừng có bắt em nhìn thấy những gì hoàn toàn không tồn tại.”
Georg mỉm cười. “Em là một bé con bướng bỉnh”, anh nói. “Và điều đó khiến em hấp dẫn. Nếu em định đến thành phố của các thần linh, anh sẽ đi cùng.” Khi cô phản đối, anh khiến cô im lặng bằng cách đặt tay lên miệng cô. “Em không nghe thấy anh nói gì hả? Người đưa thư của anh đã bị găm tới năm mũi tên tẩm thuốc độc vào lưng, em đã gặp may khi không gửi thư cho anh ta cầm theo, mà chỉ gửi thông điệp miệng. Cơ thể anh ta bị lục soát và đồ đạc của anh ta nằm tung tóe trên nền tuyết xung quanh. Thật may là mùa đông này lạnh đến như thế - mọi thứ đều đóng băng và không có chút phân hủy thay đổi nào kể từ khi anh ta chết. Thế đấy, thưa quý cô, anh sẽ đi cùng khi em đi thăm anh trai, cho dù em thích hay là không.”
Alanna dẩu môi ra, im lặng. Tới lúc đó cô sẽ lên đường mà không báo cho Georg biết. Cô có thể tự lo cho bản thân.
Jonathan không muốn để cô đi, nhưng đến đầu tháng Tư thì Alanna vẫn cứ lên đường đến Thành Phố Thánh Thần. Cô để Mãi Trung Thành ở lại, ra lệnh thật chi tiết rằng nó phải canh chừng hoàng tử và ngay lập tức đi tìm Myles nếu có chuyện xảy ra.
Trời chưa mờ sáng cô đã chuẩn bị xong yên cương cho con Ánh Trăng và lén ra khỏi cung. Trong thành phố chẳng có ai - và chẳng có tên ăn trộm nào. Cô cứ tưởng đã qua mặt được Georg, bởi cô chỉ nói cho người trong cung biết vào chiều ngày hôm trước. Nhưng cô lầm. Vua Kẻ Trộm chờ cô bên cổng thành. Anh mặc bộ đồ ky sĩ và ngồi trên một con ngựa to khỏe màu nâu đỏ.
“Jonathan đã nói cho anh biết”, Alanna buộc tội anh.
“Không. Stefan có nuôi chim bồ câu chuyển thư. Anh luôn để mắt đến em, bé con, và cũng cần phải như thế.”
Vì chẳng thể nào thay đổi việc Georg đi cùng, nên Alanna cười lảnh lót và hướng ngựa đi bên anh. Liệu có bao giờ cô qua mặt được anh một lần?
Đó là một chuyến cưỡi ngựa vui thú về hướng bắc. Georg hài hước và ấm áp; anh biết nhiều câu chuyện cực kỳ lý thú. Đến Trebond thì họ dừng lại một đêm. Chú Coram kinh hoàng trước người bạn đường của cô chủ và đọc cho Alanna nghe một bài giảng đạo đức dài dằng dặc, nhưng cô chỉ nhún vai. Thay vào đó, cô dành một chút thời gian làm việc với anh chàng trẻ tuổi đang được Coram huấn luyện thành người phụ việc cho chú; đó là một gã trai dễ thương, có một gia đình nho nhỏ và đã được học hành đôi chút. Sau cuộc nói chuyện, Alanna tin chắc là anh ta sẽ phục vụ cô chung thủy y hệt như chú Coram. Cô thống nhất với Coram là chú sẽ đến cung điện trong tháng Mười Một tới, để có mặt trong thời gian cô trải qua kỳ thi hiệp sĩ.
Giờ thì Alanna và Georg tiếp tục phi ngựa về hướng Thành Phố Thánh Thần. Alanna mỏi mệt thở dài khi họ đến bên những bức tường đồ sộ của nó. Bao quanh thành phố hàng dặm đường chỉ là những chuỗi núi xám xịt, hầu như không cây cỏ nào mọc nổi.
“Làm sao Thom có thể sống được trong một khung cảnh gớm guốc như thế?”, cô hỏi Georg. “Em sẽ điên nếu cứ phải nhìn mãi cảnh này.”
“Giống như đa phần các học giả khác, chắc cậu ta chẳng bao giờ để ý đến khung cảnh đâu”, anh bạn cô trả lời.
Những thầy tu chiến binh đứng canh bên cổng thành dẫn họ đến tu viện Mithran. Khi họ đi ngang qua trường tu của Mẹ Núi, Alanna thoáng rùng mình. Cô đã sống đằng sau những bức tường này gần sáu năm trời. Bây giờ cô hạnh phúc hơn lúc nào hết về việc đã thoát được chốn đó. Một thầy tu mặc bộ đồ màu cam đưa họ vào trong tu viện; những người học việc đón lấy ngựa của khách. Một người đàn ông già khụ với nước da màu vàng trong bộ đồ màu đen - vàng của cấp đại sư lảo đảo đi tới chào khách.
“Chuyến viếng thăm của các ngài mang vinh dự đến cho chúng tôi, cân vệ Alan và công dân Cooper”, ông nói. “Tôi là Si-cham, người đứng đầu cấp đại sư ở đây.”
Alanna cúi mình thật thấp. Trong hàng ngũ các pháp sư, Si-cham quyền năng đã gần bằng công tước Roger. Còn trong hàng tu sĩ thì ông đứng đầu toàn dòng Mithros của các nước miền Đông. “Sẽ rất vinh dự cho chúng tôi, nếu quý ngài muốn dùng bữa tối với chúng tôi”, người đàn ông già nua thân thiện nói tiếp. “Chúng tôi ít khi được nghe tin mới từ bên ngoài.”
“Chúng tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh”, Georg đáp.
“Tuyệt lắm, tuyệt lắm. Làm ơn đi theo tôi. Tôi không nghĩ là học trò cấp đại sư Thom đang chờ quý vị, hay là có?”
Alanna lắc đầu. “Tôi muốn gây bất ngờ cho anh ấy.”
Si-cham ném sang cô một cái nhìn xuyên suốt, trước khi ông gõ vào một trong rất nhiều cánh cửa nằm dọc một hành lang dài. “Quý ngài tưởng là cậu học trò cấp đại sư này của chúng tôi còn có thể bị bất ngờ về nhiều chuyện sao?”
Trước khi Alanna trả lời được câu hỏi kỳ quặc đó thì Thom đã mở cửa ra. Anh đã mọc râu, cao lên nhiều - trưởng thành hơn. Anh vui mừng ôm lấy Alanna và kêu lên: “Em trai cưng!” Khi nhìn thấy người đi cùng cô, cặp mắt tím biếc của anh mở lớn hơn. “Chẳng lẽ đây là Georg Cooper?”, anh hỏi và cười rạng rỡ.
“Chính gã đó”, Georg đáp, giơ tay sang phía anh. “Cả tôi cũng được nghe vài điều về cậu đấy.”
“Chắc phải có điều hay. ít nhất cũng được một phần”, Thom pha trò và bắt tay Georg. Anh thoáng nhìn về phía đại sư Si-cham, trong khi Alanna bối rối tự nhủ: Anh ấy biết là bọn mình sẽ tới. Anh ấy hoàn toàn không bất ngờ.
“Đồ đạc của quý vị đã được chuyển đến dãy nhà khách.” Giọng của bậc đại sư, trước đây một tích tắc còn ấm áp và thân thiện, giờ đột ngột lạnh như băng. “Họ cũng đã nhận lời mời ăn tối cùng tôi.” Thom nhưón cặp mày màu đồng đỏ. “Ồ?”, anh nói bằng giọng thân thiện cường điệu. “Vậy thì tôi chắc cũng sẽ phải ngồi cùng, đúng không?”
“Một lần để đổi thay không khí.” Giọng của bậc đại sư lớn tuổi khô như lá mùa thu. “Bây giờ tôi sẽ rút lui để quý ngài trò chuyện.” Ông vội vã đi dọc hành lang.
Alanna bối rối. “Em không hiểu. Trước đó chỉ một tích tắc ông ấy còn rất vui vẻ.”
“Họ giận anh kể từ khi anh kết thúc vai hề thằng ngốc và đỗ kỳ thi viết của bậc đại sư. Vào đây nào, mời vào. Rượu vang không?” Thom lắc chuông và một người hầu mặc đồ trắng của những người mới đi tu bước vào. Thom ra lệnh cho cậu trai và làm ra vẻ anh không nhận thấy Alanna và Georg há miệng nhìn anh trân trân. Khi cậu người hầu đã ra ngoài, Alanna thả người rơi phịch xuống một chiếc ghế. Phần lớn những người nhắm đến chức đại sư không bao giờ nghĩ đến việc thử thi trước năm ba mươi tuổi.
“Anh đỗ kỳ thi viết của bậc đại sư?” Khó khăn lắm Alanna mới nói nên lời.
“Trước đây hai tuần. Nó dễ hơn là em tưởng đấy.” Thom nhún vai, ra hiệu cho Georg ngồi xuống bên Alanna, rồi bản thân mình cũng ngồi xuống chiếc ghế thứ ba. “Bây giờ chỉ còn đợt thi miệng và đợt kiểm thi pháp thuật.”
“Thế mà anh gọi là “chỉ còn”?”, Alanna hỏi như hụt hơi.
Thom cười trước nét mặt kinh hãi của Alanna. “Anh đã sẵn sàng cho những cuộc thi ấy hơn một năm nay rồi. Bây giờ họ đang nôn nóng chờ cho tới ngày anh thi xong và anh biến ra khỏi đây. Anh làm họ mất bình tĩnh.”
Rượu vang được đưa tới. Alanna uống một hơi hết cốc và rót ngay cho mình cốc thứ hai, trong khi Georg kể về chuyến cưỡi ngựa của họ tới Thành Phố Thánh Thần. Khi Alanna bình tĩnh được đôi chút, Thom lại xoay sang phía cô. “Điều gì dẫn hai người đến chỗ anh ngay khi đường núi vừa tan tuyết? Hay nói cho chính xác hơn - cái gì đưa em lại đây, hả bé? Anh tin rằng, anh đoán đúng khi nghĩ Georg đi cùng để bảo vệ em.”
Georg mỉm cười và nhâm nhi từng ngụm vang nhỏ. “Nói cho đúng với sự thực thì phần nguyên nhân lớn hơn nằm ở chỗ tôi thích cưỡi ngựa. Dĩ nhiên là cậu cũng rõ là Alanna có thể tự canh chừng.”
Thom cười khẩy. “Anh đi để bảo vệ cô ấy trước một quý ngài luôn mỉm cười”, anh nói. “Hay là anh tưởng, tôi đã quên ông ta rồi? Ông ta đâu có quên tôi. Ở đây luôn có hai kẻ theo dõi tôi.”
“Thế thì việc anh sắp thi đến nơi lại càng hay.” Alanna nhún vai. Nếu Thom coi đó là chuyện nhỏ, thì cô cũng có thể làm theo. “Em cần anh ở cung điện.”
“Thật sao?”
“Đừng có kiêu ngạo thế, anh trai”, cô nói. “Thuở trước em đã từng dìm anh xuống ao vịt - và nếu anh làm em nổi giận, em sẽ lại làm điều đó một lần nữa. Chuyện này rất quan trọng.”
Thom cười. “Nghiêm trang thế cơ hả? Thôi được - chuyện gì?”
Họ trao đổi với nhau cho tới khi có tiếng chuông gọi vào giờ ăn tối, sau đó họ lại bàn bạc cho đến đêm khuya.
Alanna muốn Thom đến cung điện để canh chừng cho Jonathan khi cô lên đường đi chu du. Thom không từ chối; anh cũng thích ở một thời gian trong triều. Khi câu hỏi quan trọng nhất đã được giải quyết, Alanna và Georg kể lại những gì họ đã biết về Roger hay phỏng đoán về gã ta. Thứ duy nhất khiến hai người đàn ông ngạc nhiên là câu chuyện với viên ngọc lửa. Cuối cùng, cô còn kể cho Thom nghe về những thí nghiệm mà cô đã thực hiện cùng với viên ngọc đó. Thế rồi cô ngã người ra sau và ngáp. Cô còn nhớ tiếng đồng hồ điểm nửa đêm, nhưng chuyện đó đã xảy ra cách đây ít nhất một giờ.
Gẹorg lắc đầu. “Em còn chuyện bất ngờ nào cho anh nữa không?”, anh hỏi.
“Đừng thế chứ”, cô đáp. “Lẽ ra em đã kể cho anh nghe chuyện này từ trước rồi, nhưng chẳng bao giờ tìm được cơ hội. Theo em thì đây không phải là việc em cần phải nói nhiều.”
Thom đứng dậy và nhìn xuống mặt cô. “Nữ thần!”, anh nói khẽ. “Để được có mặt, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào!”
“Em cũng muốn anh có mặt hôm đó”, Alanna nói thẳng. “Em sợ gần chết. Nhưng cũng có thể bà sẽ không nói chuyện với em, nếu em không ở một mình.”
Thom chìa tay ra. “Cho anh xem nó một chút.”
Mắt nhìn người anh trai song sinh không chớp, Alanna chầm chậm tháo sợi dây chuyền qua đầu. Viên ngọc với ngọn lửa âm ỉ cháy bên trong bây giờ bồng bềnh giữa không trung. Thom cầm lấy, đưa lên sát mắt. “Ánh lửa này có làm em bị lộ trong đêm không?”, anh lơ đãng hỏi. Alanna thấy rõ, tâm trí anh không còn ở đây nữa, mà đang ở bên những câu hỏi mà món quà tặng của nữ thần đặt ra. Đây chính là gương mặt khác của Thom, gương mặt học giả, nét mặt mà anh có khi tìm ra dấu vết của những câu thần chú xưa cũ trong những cuộn giấy hiện đại hay trong những cuốn sách cổ đã bị đốt cháy sém.
“Không.” Cô thấy mình hơi cô đơn. Noi mà người anh trai song sinh của cô hiện giờ đang tới, cô không thể đi theo. “Nó cháy ở bên trong, nhưng thật ra nó không cháy, chắc anh hiểu em muốn nói gì.”
Nhận ra vẻ buồn bã của Alanna, Georg bước đến sau cô và xoa hai bờ vai cô. Alanna hàm ơn mỉm cười với người bạn của mình. Có vẻ như anh luôn biết tâm trạng cô ra sao.
“Hấp dẫn thật”, Thom thì thào. Đột ngột, nét mặt anh căng lên. Anh ném viên ngọc lên không trung, chỉ ngón tay vào nó và kêu lên một từ, một từ mà cả Alanna lẫn Georg đều không biết. Một vụ nổ mạnh mẽ bùng lên, cho dù không có tiếng động. Không gian chao đảo; Alanna tóm lấy Georg để anh không ngã. Trong mọi ngóc ngách của tu viện các ngọn lửa đèn bốc vọt lên.
Những tiếng la thét tiếp theo. Alanna đập sang Thom một ánh nhìn thịnh nộ. Người anh trai nhún vai, trả lại cho cô viên ngọc lửa. Sợi dây chuyền đã biến mất; chỉ một nhúm nhỏ vàng nóng chảy bám vào phần vỏ trong suốt của viên ngọc. “Nó không sao đâu”, Thom quả quyết.
Tới đó Alanna mới thốt nên lời. “Không sao hả?”, cô giận dữ thét lên. “Anh vừa làm gì với nó?”
“Cậu ta vừa ban ra một lệnh”, một giọng người lạnh lùng vẳng từ cửa vào. Si-cham trong một chiếc áo choàng nhàu nát phủ bên ngoài bộ đồ ngủ đang đứng sừng sững ở đó. “Có phải đó là một vật của những người bất tử?”
Không nói một lời, Alanna đưa viên ngọc lửa sang cho ông. Trong lòng cô quyết sẽ dạy cho Thom một bài học, về tội đã đẩy cô vào tình huống này. Người đàn ông da vàng xăm soi viên ngọc một lúc rồi trả lại cho cô. “Anh trai quý ngài vừa ra lệnh cho viên ngọc để lộ bí mật của nó”, ông giải thích. “Chỉ những vật do những người bất tử làm nên mới cưỡng nổi một mệnh lệnh như lệnh mà người này vừa đưa ra. Quý ngài không nên đưa cho cậu anh Thom một món đồ choi nguy hiểm như vậy, cận vệ Alan.” Si-cham sắc mắt nhìn xéo về phía Thom. “Ta đoán, anh đã rõ là anh vừa bẻ gãy nhiều câu thần chú hết sức nhạy cảm mà một số đại sư của chúng ta đang luyện phép. Nhiều người trong nhóm đó phải cần cả tuần lễ mới khôi phục được những hư hại vừa rồi.”
Thom nhún vai. “Đó là chuyện cần thiết”, anh lãnh đạm trả lời. “Tôi phải xác định viên ngọc có quyền lực đến đâu.”
“Ta hiểu”, Si-cham mỉm cười bằng cặp môi mỏng. “Được lắm. Để dạy cho anh biết rằng nên cảnh báo các bạn học trước khi giở trò chơi đùa với các bạo lực thiên nhiên, cuộc thi phép thuật của anh sẽ có nội dung là sửa lại những công việc mà anh đã làm hư trong đêm hôm nay.” Đại sư gật đầu với Alanna. “Hẹn gặp vào sáng mai, cận vệ Alan.”
Khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng đại sư Si-cham, Alanna xoay về phía anh mình. “Tại sao anh không có thể kết bạn với họ?”, cô hỏi. “Em quý đại sư Si-cham. Còn những người khác...”
Thom lắc đầu. “Bọn họ sợ anh, bởi anh giỏi hơn họ. Họ sẽ căm thù anh, ngay cả khi anh xả thân róc thịt để mà cư xử dễ thương với họ - mà anh cũng hoàn toàn không định làm chuyện đó.”
Alanna lo âu nhăn trán. “Rồi anh sẽ rất cô đơn”, cô nói thẳng.
Thom cười. “Anh có phép lực. Cái đó đủ rồi.”
“Em đang tự hỏi liệu anh quan niệm có đúng không. Đối với em có vẻ như thế chưa đủ.” Cô bất giác phải nghĩ đến những gì mà Đức Mẹ đã nói với cô, rằng cô phải học yêu. Nếu không có tình yêu và không có tình bạn, Thom sẽ có một cuộc sống cô đơn. Ít nhất cô còn có bạn bè. Có phải cô cũng đã học yêu?
Họ ở lại thêm một ngày nữa trong tu viện. Trong khi Thom mải mê học hành thì Georg và Alanna trò chuyện với những người khác. Cả với Thom họ cũng cần phải bàn thêm vài thứ. Vào ngày sau nữa, khi lên đường vào lúc tờ mờ sáng thì Alanna đã chắc chắn là anh trai cô chẳng bao lâu sẽ tới và giúp cô bảo vệ cho Jonathan. ít nhất thì cô cũng vui mừng về chuyện này; như vậy là về mặt tinh thần cô đã được cất một gánh nặng lớn.
Một nửa ngày trời họ phi ngựa đi không nói một lời. Alanna suy nghĩ về người anh trai. Georg chỉ bẻ gãy sự im lặng khi họ dừng lại để ăn trưa.
“Anh em là một gã trai thú vị.”
Alanna bật lên một tiếng cưòi ngắn. “Đúng thế.”
“Cậu ta sẽ thành một người bảo vệ mạnh mẽ cho Jon. Như vậy em có thể an tâm mà đi tìm phiêu lưu.” Alanna gật đầu. Georg quan sát cô một lúc, rồi mới thêm vào. “Xưa nay cậu ta luôn kiêu hãnh như vậy sao?”
Alanna đau đớn ngẩng nhìn bạn mình. “Em không tin như thế. Anh ấy đã thay đổi kể từ khi bọn em về nhà để chôn cha. Ngày đó em đã thấy anh ấy cứng rắn hơn hẳn. Nhưng một khi đã thành một pháp sư quyền năng như bây giờ, anh ấy hoàn toàn có quyền để kiêu hãnh. Không phải ai cũng có thể sử dụng nhiều pháp thuật như vậy. Em không bao giờ cố gắng; em sợ.”
“Một nỗi sợ thông minh”, Georg nhận xét. “Mà ngoài ra - chả lẽ em muốn trở thành một chiến binh tài năng và một pháp sư quyền thế?”
“Không phải thế”, Alanna phản đối, bỏi cô hiểu Georg cho rằng cô đang có một chút ghen tuông với anh trai mình. “Chỉ có điều anh ấy gây ấn tượng cô độc. Mà anh ấy thậm chí không nhận ra điều đó.”
Georg nhướn lông mày. “Anh nghe có đúng không đấy? Alanna Không Tim bây giờ ủng hộ tình yêu chứ không chống đối?”
“Đừng có trêu em, Georg. Anh ấy là anh trai em. Em yêu anh ấy.”
“Cậu ta biết thế”, Georg nói và vòng cánh tay quanh bờ vai cô, siết cô sát vào bên anh. “Anh ghen với cậu ta về chuyện đó. Thôi, em ăn đi! Còn cả một chuyến cưỡi ngựa thật dài cho tới lúc về nhà.”
Lần này họ không dừng lại ở Trebond. Họ đi dọc con đường của Trebond và Alanna chỉ dừng lại có một chút để nhìn về nhà. Cung điện ngày càng trở thành quê hương của cô nhiều hơn và Trebond chỉ còn là một địa điểm trên bản đồ.
Vào hoàng hôn của ngày hôm sau và khi họ còn cách quán nghỉ gần nhất vài dặm đường, Georg cảm nhận là hiểm họa đang lại gần. Anh ghìm ngựa lại, phồng cánh mũi ngửi vào gió.
“Nếu cái mũi lớn lên ở thành phố của anh không lừa anh...” Anh ngưng ngang và thốt lên một tiếng la đau đớn: một mũi tên đen sì xấu xí nhô ra từ xương đòn của anh. Những gã đàn ông lao ra từ sau những thân cây ven đường và bao lấy họ.
“Phi ngựa đi!”, Georg nghiến răng nói.
Con Ánh Trăng chồm lên và đập vào hai gã lưu manh định tóm dây cương của cô, Georg rút dao găm, phi thẳng vào cổ họng một gã. “Đi đi!”, anh la lên khi lại có những tên khác nhào về phía anh.
“Không!” Alanna hung tợn gầm lên và thúc ngựa đâm thẳng vào một gã đàn ông vừa lắp tên lên cung. Con ngựa cái thẳng vó đạp gã gục xuống, trong khi Alanna rút kiếm Tia Chớp, chém vào một gã thứ ba. Cả Georg cũng rút kiếm để giết gã đàn ông đang định kéo anh ngã ngựa. Mặt anh trắng nhợt và Alanna kinh hoàng nhớ ra rằng, người đưa thư mà họ gửi tới Thom đã bị giết bằng tên tẩm độc. Hú lên một tràng thịnh nộ, cô chém gục cả hai gã đàn ông muốn đẩy cô ra xa Georg. Khi hướng Ánh Trăng xoay trở lại, cô nhìn thấy Georg vừa phi cây dao găm thứ hai của anh vào bờ vai một tên khác.
Georg ghìm ngựa. Mặt anh nhợt nhạt trong bóng tối đang phủ xuống. “Em đừng lo cho anh”, anh hào hển. “Mũi tên này không bị tẩm độc. cố hỏi gã kia được càng nhiều càng tốt!” Anh chỉ về phía gã đàn ông vừa bị anh làm bị thương; gã là kẻ duy nhất còn đứng được.
Alanna cắt ngang đường chạy trốn của tên lưu manh, cô đá gã ngã đập xuống đất. Thế rồi cô nhảy khỏi ngựa, Giận dữ, cô kề kiếm vào cổ gã. Tên đàn ông nhìn trân trân lên cô, gắng bò tiếp.
“Đừng có động đậy!” Alanna thét lên, giọng chói gắt. Gã lưu manh này đã cùng tòng phạm làm Georg bị thương! “Đứa nào cử bọn mày tới đây? Đứa nào?”
“Chúng tôi không định làm gì cậu cả”, tên lưu manh lắp bắp với đôi mắt mở lớn. “‘Ta muốn bắt sống thằng bé’, người ta ra lệnh như thế và không một ai nói là bọn cậu mạnh như vậy. ‘Một món dễ dàng’, ông ta bảo. ‘Giết gã đàn ông và mang về cho ta cậu bé, các người sẽ được thưởng hậu’.”
“Đứa nào nói thế?”, Alanna gầm lên.
Gã đàn ông mở mồm ra, định cất tiếng, nhưng từ cổ họng chỉ thoát ra những âm thanh chết ngạt, những giọt mồ hôi lớn chảy hối hả trên mặt gã. Đột ngột, gã nhợt mặt, la lối và giằng co với những bàn tay vô hình đang siết quanh cổ gã. Tròng mắt gã đảo lên, thế rồi gã gục xuống chết.
Thật nhanh, Alanna sờ về viên ngọc lửa mang dưới áo. Khi chạm được vào nó, cô thoáng thấy những vệt sáng màu cam bao quanh cơ thể gã đàn ông đang lụi xuống.
“Pháp thuật”, cô thì thầm, rồi xoay sang phía Georg. Anh đang lảo đảo trên yên cương. Không được chậm trễ! Alanna rút từ túi yên cương ra một đoạn dây rồi buộc chặt Georg vào lưng ngựa của anh. Sau đó cô lại trèo lên Ánh Trăng, đưa sang cho bạn mình một chai rượu mạnh rồi xem xét vết thương. Mũi tên đã xuyên qua cơ vai của Georg, đầu tên thò ra từ lưng anh. Alanna gom góp toàn bộ lòng dũng cảm, cắt cánh của mũi tên rồi rút mũi tên ra khỏi vết thương. Georg gục vào cô, ngất đi, và cô hàm ơn anh về chuyện đó. Cô dìu người anh ngã về phía trước, ôm lấy con ngựa, rồi cầm dây cương đi tiếp vào bóng tối.
Alanna có cảm giác phải cả một vĩnh hằng đã trôi qua thì họ mới tới được quán trọ. Cô ngắn gọn ra lệnh cho những người hầu chuồng ngựa, lo lắng trông chừng họ khiêng Georg xuống ngựa và vào trong nhà. Khi bà chủ quán đề nghị đi gọi thầy thuốc thì cô từ chối với lời giải thích ngắn ngủi rằng cô cũng có khả năng chữa bệnh. Thật nhanh, người ta dọn phòng cho họ; một cô hầu phòng mang lại rượu Banntwein, nước sôi và khăn sạch. Alanna rửa vết thương, băng lại, rồi sử dụng pháp thuật chữa bệnh mạnh nhất của mình. Kiệt lực về cuộc chiến và việc sử dụng pháp lực, cô gắng sức ngồi canh bên Georg tới nửa đêm. Màu da mặt anh khiến cô lo. Anh đã mất quá nhiều máu...
“Đừng bỏ em mà chết”, cô thì thào khi chuông đồng hồ báo nửa đêm mà anh vẫn chưa cựa quậy. “Chỉ là một vết thưong nho nhỏ ở vai thôi. Lạy Đức Mẹ, Georg - đừng bỏ em mà chết!”
Mí mắt anh động đậy, anh mở mắt ra và mỉm cười. “Anh không biết là em cũng có quan tâm tới anh”, anh thì thầm. “Mà tại sao em lại coi thường anh thế? Anh không chết vì chuyện vặt - anh đã qua những thứ tệ hơn nhiều.”
Alanna giơ tay chùi gò má ướt. “Dĩ nhiên là em có quan tâm đến anh một chút, gã lưu manh vô lương tâm!”, cô thì thầm. “Dĩ nhiên.”
Vào ngày sinh nhật thứ 18 của Alanna, Mãi Trung Thành đánh thức cô dậy vào lúc trời mờ sáng. Dậy đi và mặc đồ vào, anh bạn mèo giải thích. Chắc chắn cô bé không muốn rằng sự ngạc nhiên mà họ định dành cho cô cũng trở thành một ngạc nhiên đối với họ. Jonathan nói là cô nàng phải vội lên rồi!
Đúng khi Alanna cài vạt áo sơ mi vào chiếc quần ngang gối thì hoàng tử gõ cửa phòng cô. “Đã sẵn sàng chưa, cận vệ?”, anh hỏi.
Alanna giật cửa ra. “Em luôn sẵn sàng, thưa ông chủ”, cô đáp. Thế rồi cô thấy đi cùng với anh còn có Gary, Raoul và Alex. “Các anh không nghĩ là vẫn còn hơi sớm quá một chút sao?”, cô than phiền.
Tay cầm những gói lớn, họ lần lượt bước vào phòng cô. “Không, bọn anh không nghĩ thế, đại sư càu nhàu ạ”, Gary nói và đập lên vai cô. “Nồng nhiệt chúc mừng nhân ngày sinh nhật!”
Đám các chàng trai chất quà lên giường rồi xoay sang phía Jonathan. Anh hầm hè nhìn họ. “Tôi cứ tưởng Raoul mới chính là người giải thích cho Alan hiểu chứ?”
“Cậu đọc diễn văn tốt hơn mình”, Raoul nói.
“Những gì mà họ đang cố không nói cho em hiểu”, Gary nhẫn nại giải thích. “Là bọn anh đã bàn bạc và nhất trí rằng, người hùng tương lai của chúng ta phải được trang bị cho tử tế.” Anh nhìn những gói quà trên giường. “Những gói quà này là của bọn anh, của nhà vua, của hoàng hậu, của cha anh, của công tước Baird, Douglass, Geoffrey, Sacherell - mình có quên tên ai không?”
“Mình nghĩ là không”, Alex nói.
“Myles nói rằng chỉ có trời đánh mới lôi được thầy ấy ra khỏi giường vào giờ này, nhưng nếu em xuống chuồng ngựa, em sẽ tìm được một thứ của ông”, Raoul thêm vào.
Jonathan trao cho Alanna gói quà lớn nhất và nặng nhất. “Làm đi”, anh thúc giục khi thấy cô chỉ nhìn nó trân trân. “Nó là của em.” Bên trong gói đó là chiếc áo xích nhẹ nhất mà Alanna từng cầm lên tay. Áo được mạ vàng. Trong những gói khác là một mũ sắt mạ vàng, một chiếc thắt lưng dệt bằng sợi vàng gắn đá thạch anh tím, một đôi găng tay cưỡi ngựa bằng da mềm, một bao kiếm dát vàng dành cho Tia Chớp đi kèm với dao găm tương thích và bộ giáp bịt đùi mạ vàng thích hợp với chiếc áo xích. Alanna im lặng mở các gói quà. Món nhỏ nhất của “anh họ Georg” có chứa một chiếc nhẫn bằng vàng trắng, gắn viên ngọc mắt mèo đen nhánh.
Kính cẩn và hầu như kinh hãi về những cử chỉ yêu thương này, cô nhìn những người khác. “Em - em không biết em phải nói gì.”
“Đừng nói gì hết!” Jonathan khuyên cô. “Thử đi xem Ánh Trăng đi.”
Myles đã tặng cô trọn một bộ yên cương hoàn hảo làm bằng da hạng nhất, dát vàng. Ánh Trăng biểu lộ niềm vui của nó bằng tiếng hí chói chang, trong khi Mãi Trung Thành hài lòng gừ gừ trong một chiếc bát thép to buộc bên yên cương. Alanna khóc vì hạnh phúc, nhưng cô gục mặt vào bờm Ánh Trăng và không ai nhận ra.
Và cũng không ai muốn nhận lời cảm ơn của cô. Các chàng trai ra lệnh cho cô im đi hoặc là - nếu cô nhất định phải tỏ ra hàm ơn họ - thì hãy dạy cho họ lời của những bài ca tục tĩu nhất mà cô đã học được từ đám lính ở lũy thành Drell.
“Sao em bối rối thế?”, Jonathan hỏi cô trong đêm đó. “Chẳng lẽ em không nhận thấy là tất cả bọn anh đều yêu mến em và mong em thành công - ngay cả khi em rời bỏ bọn anh?”
“Như thế thì họ càng căm thù em, một khi họ biết sự thật”, Alanna đau khổ nói.
“Vớ vẩn. Em không nghĩ rằng một vài người trong số họ đã có thể nghi ngờ điều gì rồi chăng?”
Alanna nhìn người bạn đồng thời là người tình của cô. “Myles”, cô thì thầm. “Em cuộc là thầy ấy biết.”
Jonathan quyết định không kể lại cuộc nói chuyện hết sức đặc biệt giữa anh và Myles vào ngày bọn Tusain bắt cóc Alanna. “Tại sao em không hỏi thẳng ông ấy?”, anh nói.
Alanna nghĩ về chuyện này khi cô nhớ ra một việc khác. “Jonathan - em cần hai hiệp sĩ dạy cho em luật hiệp sĩ trong khi em tắm tẩy trần trước cuộc thi. Em cần phải làm gì?”
“Anh đề nghị là em nói cho ông anh họ Gary được biết”, Jonathan ngáp và thả người xuống giường. “Anh ấy sẽ cho toàn bộ trò này là một cú vui siết tả. Nhưng anh tin là bọn anh cũng có thể dạy cho em sau khi em đã tắm xong.”
Alanna cười và nằm xuống bên anh. “Anh chỉ không muốn Gary nhìn thấy em khỏa thân.”
“Em nói có lý, anh không muốn! Em có muốn không?”, Jonathan nghi ngờ hỏi và nhìn vào mắt cô. Khi Alanna chỉ cười khúc khích, Jonathan nhắc lại: “Em có muốn không?”
“Với một người không nghĩ chuyện nghiêm chỉnh với em, rõ ràng là anh ghen quá mức”, cô nói và cười.
Jonathan ép cô phải nhìn anh. “Anh nghĩ chuyện nghiêm chỉnh với em. Theo cái cách của anh”, anh bình tĩnh nói. “Nhưng nếu anh nói đến tình yêu là em sẽ bỏ chạy.”
“Đừng làm thế, Jonathan”, cô thì thầm.
“Em thấy chưa?”, anh lại ngáp. “Ehrng nôn nóng quá. Đằng nào thì anh cũng chưa thể nói đến chuyện cưới xin...”
“Em không hề muốn nói đến chuyện cưới xin!”, cô kêu lên. “Em cũng không hề muốn anh nói đến tình...”
Jonathan cắt lời bằng cách đặt tay lên miệng cô. “Anh yêu em, Alanna”, anh quả quyết. “Em không cần phải chú ý đến điều đó nếu em không muốn, nhưng mà anh yêu em. Giờ ngủ đi.”
Alanna còn thức thật lâu. Cô cứ mong anh đừng nói điều đó, vậy mà cô thấy hạnh phúc vì anh đã nói. Ngay khi trở thành một hiệp sĩ, cô sẽ bỏ ra đi. Không nghi ngờ gì nữa. Mà Jonathan thì phải có một quan hệ vợ chồng mang lại lợi ích cho quốc gia. Cũng không nghi ngờ gì nữa. Dù vậy...
Cô tưởng anh đã ngủ rồi. “Em yêu anh, Jonathan”, cô thì thào. Anh vòng một cánh tay ôm lấy cô và kéo cô lại gần hơn. “Anh biết.”