← Quay lại trang sách

Chương 4 1

Theo kế hoạch, khoảng mười giờ đêm, Thành đưa Tình về đến nhà. Gian nhà ở vùng quê kề biển chìm sâu trong bóng đen, chỉ có cây nến nhỏ bên tượng Chúa tỏa ánh sáng vàng nhạt. Chị Nhung ngước mắt nhìn tượng Chúa, im lặng. Chị im lặng trước một điều vô cùng khó khăn: thuyết phục chồng chấp thuận đề nghị của công an. Thành không dám hỏi sợ làm tan vỡ sự im lặng ghê gớm của một người giáo dân kính Chúa, một người vợ hết mực thương chồng, im lặng trước cơn dông bão giằng xé trong một con người. Thành hiểu tất cả những việc làm đó đôi với chị Nhung hết sức khó khăn.

Thấy tiếng chân người, chị Nhung ra mở cửa. Sự im lặng đã bị phá vỡ nhưng không phá vỡ được sự nặng nề căng thẳng trong đầu chị.

- Theo yêu cầu của cả hai anh chị, chúng tôi để anh chị hoàn toàn tự do trong đêm nay cùng nhau bàn về những điều chúng tôi đã nêu ra. Cả anh và chị hãy suy nghĩ cho kỹ.

Sau khi nói xong Thành đi ra cửa. Trong giây phút yên ắng, căng thẳng, tiếng chân Thành và tiếng sóng biển đan chéo vào nhau như tiếng bão đập vào kèo nhà đã xiêu vẹo. Chị Nhung và chồng vẫn đứng im, hết nhìn nhau lại nhìn tượng Chúa. Mắt Tình trắng dã, dữ tợn, phũ phàng nhìn vợ. Chị Nhung đứng nhìn chồng và ngạc nhiên đến phát sợ khi thấy mắt Tình chuyển từ màu trắng sang màu đỏ, có vẻ căm ghét chị một cách ghê gớm. Chị biết ngay Tình đang nghi ngờ chị là người tố cáo với công an nên mình bị bắt. Chị cúi nhìn xuống đất. Tình trừng mắt, bước về phía chị. Chị Nhung lùi dần về góc nhà, đập lưng vào bức vách. Tên Tình chụp hai vai chị ấn sát vào bức vách:

- Có phải cô đã báo cho công an không?

Chị Nhung tưởng như bị sét đánh, kiệt sức khuỵu xuống.

Tên Tình ấn mạnh cả hai tay:

- Nói đi!

Hắn buông tay, thở hổn hển. Chị Nhung ngước nhìn tượng Chúa, tay đưa lên trước ngực:

- Có Chúa chứng giám. Tôi không đi báo họ.

- Nếu cô không báo, làm sao họ có thể biết tôi về ở gian nhà này?

- Điều đó tôi không biết được.

Tên Tình quay lại, quát nhỏ nhưng đanh:

- Cô nói dối. Tôi và cô chỉ còn nhìn thấy nhau đêm nay, mai là hết. Nếu cô nói dối thì chính tay tôi sẽ giết cô.

- Anh hãy nghe tôi nói - Chị Nhung năn nỉ - Anh là chồng tôi, theo Chúa trở về, tôi đi báo công an thì tôi có mắc tội không? Nếu mắc tội thì tôi đi báo công an làm gì? - Chị Nhung thấp giọng hơn - Tôi báo công an anh đang sống trong nhà này chẳng đem đến cho tôi lợi lộc gì - Giọng chị âm ấm, gợi lại cảm giác sâu thẳm trong tâm hồn khi hai người ngồi bên nhau trên bờ kênh xã Lưu Phương của những ngày đầu yêu nhau - Bây giờ anh hãy vào buồng để chúng ta nói chuyện với nhau cho kỹ hơn. Tôi tin rằng mọi việc anh nghĩ về tôi sẽ không giống như ban đầu. Nếu sau khi nói chuyện, anh thấy tôi không đáng sống trên đời này thì anh hãy xử tôi như anh nghĩ. Còn đối với anh, vì thương anh, tôi mong ngày mong đêm để anh trở về. Vì vậy, tôi sẽ không để anh bị chết. Tôi sẽ làm mọi cách để anh không bao giờ bị chết.

- Cô đề cập tới vấn đề hơi kỳ cục đấy. Tôi sống hay chết mệnh trời đã định, cô không hiểu nổi - Tình nói giọng bi quan - Ngày mai trở đi tôi sẽ không nhìn thấy cô, sẽ chết vì công an Bắc Việt. Điều này làm sao cô có thể biết được.

- Thì anh cứ vào trong buồng chúng ta nói chuyện, đừng làm ầm lên nữa hàng xóm người ta nghe thấy.

Tình vẫn đứng im giữa nhà. Chị Nhung giục:

- Vào trong buồng đi anh!

Tên Tình nghĩ mung lung, tin thì ít, hoài nghi thì nhiều. Chị Nhung muốn giục Tình nhưng tiếng nói bị nghẹn trong cổ họng. Tình bước vào buồng trong tâm trạng không biết mình bước đi đâu.

2

Chị Nhung theo chồng vào buồng, cùng ngồi xuống chiếc chõng tre bên cót thóc mà chị kê lúc chiều. Hai người đều vừa qua cơn xúc động nên cứ ngồi lặng thinh. Chị Nhung đứng lên giơ tay làm dấu.

- Trước mặt Chúa, tôi thề một lần nữa với anh, tôi không báo công an. Từ trước tới giờ và từ nay về sau, tôi chỉ mong anh được sống mãi mãi. Anh có nhớ không, cái lần mưa bão tôi bế con Hương chạy theo anh ra biển để vào Nam nhưng con nó bị cảm lạnh và đã chết trên tay nên đành phải ở lại. Tôi không bao giờ quên và sẽ không bao giờ quên một giây phút nào của cái đêm đó. Bởi vì cái đêm đó và những đêm sau, tôi chỉ nghĩ về anh, mong sao anh còn sống để trở về. Đến bây giờ anh đã trở về, anh lại chỉ nói sẽ chết, sẽ bị công an giết chết thì tôi không buồn và oán trách anh sao được. Nhưng tôi cũng không tin anh sẽ bị giết. Công an miền Bắc có ác như anh nghĩ đâu. Họ nói rằng, ai lầm đường lạc lối mà hối cải, lập công chuộc tội, họ sẵn sàng tha tội chết.

Những cử chỉ, lời nói của chị Nhung đã được Ban chuyên án sắp đặt khá công phu. Những câu nói vừa rồi của chị là những sợi dây quăng ra để Tình bám lấy với tất cả sự bình sinh của một kẻ sắp chết đuối, tính mạng đang bị đe dọa. Đó là tình cảm, là suy nghĩ của bất kỳ ai còn chút suy nghĩ làm người. Những lời nói đó là sức mạnh lôi kéo phần thiện còn lại ở con người ác, đem đến hơi nóng khi băng giá, mang lại sự sống cho con người lúc nghĩ rằng mình sắp chết.

Tên Tình vẫn ngồi im không nói, như vừa qua một giấc ngủ nặng nề. Lúc sau Tình mới mở mắt rồi tự hỏi: Liệu họ có tha tội chết cho mình thực không? Tình nhìn chị Nhung như thể để kiểm tra xem những câu nói của chị giả hay thật. Hắn ngồi im, băng giá.

- Nhưng liệu rằng họ có tin anh nữa không?

Sau câu hỏi đó, nỗi lo sợ lại xâm chiếm Tình. Hắn hoảng hốt đến hoảng loạn, hỏi vợ:

- Hay là đêm nay chạy trốn?

Chị Nhung vẫn ngồi im nhìn Tình. Sự hoảng hốt căng thẳng, lo sợ, dao động... đã làm khuôn mặt Tình hốc hác. Trước tình cảnh này, chị Nhung đành nói thẳng:

- Anh về đây thì cứ ở với tôi. Ngày anh vào Nam, tôi như con thuyền gãy một mái chèo. Bây giờ anh trở về rồi lại bỏ trốn, có phải bẻ gãy nốt mái chèo còn lại để cho tôi như con thuyền giữa biển hay sao? Thế mà anh bảo thương tôi, vì tôi mà trở về đây ư?

Chị Nhung nhìn Tình thực sự âu yếm. Tình bối rối, dao động nhìn xung quanh với những ý nghĩ hỗn độn.

- Tại sao anh nghĩ quẩn thế? Nếu bây giờ anh ra khỏi nhà này liệu công an, dân quân họ có để cho anh yên không? Theo tôi, đằng nào anh cũng bị bắt rồi, cứ ở với tôi và làm theo những điều công an họ yêu cầu, rồi sau chúng ta bàn tiếp, được không anh?

Sự căng thẳng, hoảng loạn trong Tình giảm dần. Lần đầu tiên từ khi bị bắt, Tình nghĩ rằng mình được sống cùng vợ tại gia đình.

"Nếu đúng như vợ nói, mình có được sống tại gia đình không?" - Tình tự hỏi như thế. Câu hỏi như tiếng chuông nhà thờ vang lên trong đầu Tình. Ý muốn được sống cùng vợ trở lại với Tình và bắt đầu bám rễ sâu.

- Chiều nay các anh công an có bảo tôi khuyên anh nhận lời làm việc cho các anh ấy. Các anh ấy hứa sẽ để anh sống cùng tôi tại gia đình, nhưng phải giữ bí mật. Lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng sau đó nghĩ lại không ảnh hưởng gì đến Chúa, tôi hứa sẽ bàn với anh. Anh thấy thế nào?

Tình ngồi im suy nghĩ lời vợ nói. Lúc mới trò chuyện với chị Nhung, Tình cho rằng hai người đi hai phía khác nhau một cách điên rồ còn bây giờ lại cảm thấy bắt đầu sáp lại nhau. Tình hỏi:

- Các anh ấy bảo làm gì?

- Tôi cũng không biết. Các anh ấy nói, chỉ cần anh đồng ý, ngày mai các anh ấy sẽ nói tiếp.

Cả hai người lại nín lặng nhưng trong đầu như cùng lên cơn sốt. Tình bắt đầu nhìn chị Nhung với ý nghĩ lên men trong đầu: Nếu như chạy trốn sẽ chết. Nếu làm việc cho công an thì có thể sống có thể chết. Con đường sống chết, sau mấy giờ vợ chồng nói chuyện đã hiện ra rõ nét hơn.

Thực ra chị Nhung cũng không hiểu việc chồng làm, công an cũng không nói cho chị biết vì lý do gì bắt Tình. Họ tại sao lại có điện đài? Chị lý sự với mình rồi đâm ra hoài nghi Tình hoạt động gián điệp.

Chị cho rằng điện đài là cái không bình thường và vì thế chị cảm thấy Tình có gì bí ẩn. Hình như lúc nào ở trong Tình cũng tồn tại hai con người. Một con người hết lòng vì Chúa, muốn bảo vệ cho Chúa trở về Kim Sơn. Một con người bí ẩn hoạt động gián điệp.

Những câu hỏi đó xuất hiện trong suy nghĩ của chị Nhung, nhưng chị lại bác bỏ ngay. Đã có lần anh ấy chẳng nói, thời đại khoa học nên nhà thờ trong Nam ngoài Bắc cũng dùng điện đài liên lạc là gì. Nếu như anh ấy dùng điện đài liên lạc với đội quân bảo vệ Chúa trong Nam thì sao? Nhưng tại sao công an lại bắt anh ấy?

Cả hai giả thiết đó, chị Nhung đều không hiểu. Cuối cùng chị đành thay vào những câu hỏi đó những lời khuyên chồng nhận làm theo ý kiến các anh công an. Chỉ có làm như thế mới bảo vệ được Chúa, bảo đảm tính mạng cho cả hai vợ chồng. Chị quay lại phía Tình:

- Anh hứa nhận làm việc cho các anh ấy đi!

Câu hỏi như một quả tạ giáng xuống đầu Tình. Hắn chết lặng người. Nỗi hãi hùng cùng với sự tuyệt vọng giây lát đông cứng trong trí não. Hắn cứng đờ cả tay chân ngồi câm lặng nghe tiếng nói mỗi lúc một nhỏ dần của vợ, cả cơ thể và trí não rệu rã, hoang mang. Hắn cứ ngồi im, mặt gục xuống. Chị Nhung giục:

- Anh hứa đi.

- Ừ, thì hứa!

- Thế thì anh phải thề trước Chúa để Chúa cứu rỗi cho tâm hồn vợ chồng mình.

Chị Nhung kéo Tình đứng dậy:

- Ra ngoài đi anh!

Chị Nhung dắt tay Tình, bước qua cửa buồng đến bên bàn thờ Chúa. Đó là một giáo đường thu nhỏ. Tượng Chúa dang rộng tay trên cây thập ác được đặt trong một cái hốc sâu ở bàn thờ chính diện. Hai ngọn nến nhỏ ở hai bên như hai con đom đóm đủ soi tỏ mặt Chúa.

Sự tôn kính nơi thờ phụng ấy làm cả Tình và chị Nhung đều xúc động.

- Lại đây, anh lại đây! Tới trước Chúa thiêng liêng này, anh hãy thề trước Chúa, thề những lời mà tôi sẽ đọc cho anh nói.

Tình nhìn chị Nhung, hiểu rằng chị quá thương chồng, tin Chúa mà bắt chồng làm như thế. Tình vẫn đứng im đến nỗi nghe thấy tiếng sóng biển rì rào vọng tới. Mặt Tình tái nhợt như đã kiệt sức. Hắn ngoan ngoãn quỳ gối.

- Tôi xin thề, vì Chúa mà trở về đây!

Âm thanh run run nhưng rành mạch từ cổ họng hắn vang lên trong cảnh tĩnh mịch tuyệt đối này. Chị Nhung nói với chồng:

- Anh hãy thể không bỏ chạy vào Nam, mãi mãi ở bên tôi.

Tên Tình đưa tay làm dấu:

- Tôi xin thề.

Sau cùng cả chị Nhung và tên Tình đứng dậy, đầu gối đều run lên, mặt tái nhợt. Cả hai đưa tay làm dấu lần cuối cùng trước khi bước vào trong buồng:

- Chúng con vừa tạ ơn Chúa. Thề rằng mọi việc làm đều vì Chúa.

3

Trước khi phía đông rực lên màu đỏ, trải rộng trên biển hình rẻ quạt, Tình lại bị đưa đi. Đêm hôm sau, Thành dẫn Tình về nhà lúc nửa đêm. Chị Nhung nhìn Thành có vẻ sợ sệt. Thành dành cho chị cái nhìn thông cảm. Anh đoán, chị cảm nhận được điều đó ở anh. Chị mở cửa buồng cho hai người bước vào rồi ra cửa đứng chờ Thành làm việc với chồng.

- Thưa ông, bây giờ tôi làm gì ạ? - Tình nhìn Thành rồi lại nhìn chị Nhung đang đứng ngoài.

- Anh sợ lắm phải không? Hãy mở máy và đánh điện theo đúng bản mật mã này - Thành rút khẩu súng ra khỏi bao, nói tiếp - Nếu khi đánh điện, anh phát thêm tín hiệu không an toàn báo cho Mỹ biết, chúng không thực hiện kế hoạch tung người ra tiếp thì anh phải chịu hình phạt từ khẩu súng này. Chúng tôi sẽ giữ lời hứa bảo đảm tính mạng cho anh nếu anh làm theo đúng lời chúng tôi. Sau khi gọi điện đi anh sẽ để máy nhận tiếp chỉ thị. Trong quá trình gọi điện, từ lúc phát tín hiệu cho đến khi kết thúc phiên liên lạc này, tôi để cho anh thao tác toàn bộ. Cuối buổi liên lạc, tôi căn cứ vào nội dung trả lời của Cục tình báo trung ương để kết luận về anh. Nếu làm sai, anh đừng trách tôi là người không nói trước.

Thành quay về phía chị Nhung:

- Chị hãy nói đi để anh ấy tin những điều tôi vừa nói.

- Ôi lạy Chúa! Những điều công an vừa nói đã thấu lòng Chúa. Nếu anh thực sự thương tôi, muốn sống ở thôn Lưu Hạ này thì anh hãy nghe và làm theo những điều công an vừa nói.

- Anh có nghe thấy chị ấy nói gì không? Anh nên hiểu rằng công an chúng tôi sống với dân như cá với nước. Cá phải dựa vào nước mà sống. Những điều hứa với anh chính là hứa với giáo dân của huyện Kim Sơn này.

Đôi mắt trắng của Tình nhìn Thành không chớp.

- Thưa ông, tôi là người có tội chạy theo giặc, giờ đây là một tù binh, không hơn không kém. Một là, tôi làm theo ông thì có thể sống, có thể chết. Hai là, không làm theo ông chắc chắn sẽ chết. Tôi lại còn vợ và mồ mả cha mẹ ở đây. Vợ tôi là người hết mực thương tôi. Tôi biết. Cô ấy lo cho tôi thực lòng chứ không phải lừa dối. Bởi vậy, tôi sẽ chọn con đường thứ nhất.

Tên Tình mở máy thu phát.

- Như vậy anh vẫn chưa tin chúng tôi. Thôi được, anh cứ làm đi, thòi gian sẽ cho anh hiểu.

Tình đặt máy giữa gian buồng bắt đầu thao tác.

- Alô, Cá sấu đây! Hải cẩu trả lời!

Những sĩ quan truyền tin của trung tâm huấn luyện biệt kích Mỹ Khê nhận được tín hiệu.

- Hải cẩu nghe rõ, tiếp nhận.

- Rõ.

Chiếc đèn đỏ bật sáng. Máy bắt đầu truyền đi toàn bộ nội dung bức điện:

"Gửi trung tâm Mỹ Khê.

Em trai tôi đã nhận gia nhập mật khu. Đề nghị cho tôi liên lạc trực tiếp với tư lệnh mật khu"

Thành dựa lưng vào cót thóc quan sát thái độ, cử chỉ của Tình. Anh nói nhỏ nhưng rõ ràng:

- Để máy, chờ trả lời.

Tình lấy khăn lau mồ hôi trán. Bỗng đèn tín hiệu bật sáng.

- Chuẩn bị nhận chỉ thị!

Tình đặt ống nghe bên tai, tay cầm bút.

- Hải cẩu gọi. Cá sấu trả lời.

- Cá sấu sẵn sàng. Tiếp nhận.

Tình cầm bút ghi chi chít những con số trên trang giấy trắng. Trong khoảnh khắc, Tình dịch ngay được nội dung bức điện. Hắn tắt máy, đưa tờ giấy cho Thành:

- Thưa ông, họ chỉ chị cho tôi: "Không được liên lạc với linh mục Bường. Bỏ phiên liên lạc tới, một giờ đêm thứ bảy sau mở máy nhận chỉ thị." - sắc mặt Tình có vẻ lo lắng sợ buổi truyền tin không đúng yêu cầu của công an, hắn thanh minh - Thưa ông, muốn đạt được yêu cầu như ông nêu ra, xin ông đợi tới phiên liên lạc sau. Tôi thề rằng họ vẫn chưa biết tôi đã bị bắt.

- Chúng tôi sẽ kiên trì chờ đợi. Anh hãy thu máy lại và đi theo tôi.

Tình có ý hoài nghi, thất vọng hỏi:

- Ông hứa cho tôi nghỉ tại gian buồng nhà mình cơ mà.

- Chúng tôi chỉ làm điều đó khi anh gọi được toán biệt kích đầu tiên từ Mỹ Khê ra đây.

Tình im lặng cất giấu điện đài bước ra khỏi buồng đi ra cổng. Hai chiến sĩ công an đã chờ sẵn đưa Tình đi. Kim Sơn vẫn chìm trong đêm đen và tiếng sóng biển.

4

Sáng sớm hôm sau, xe chở Đặng Văn Sung vượt qua cầu Trịnh Minh Thế quẹo về đường Bạch Đằng, dừng ở trước số nhà 52. Hắn xuống xe và đi thẳng lên lầu. Tukơ và Matin đang ngồi trên ghế salông đệm mút bọc da.

- Chắc anh có nhiều tin mới lạ?- Matin hỏi Sung.

- Thưa ngài, tin mới lạ nhất thì đêm qua tôi đã cho công vụ viên Trần Cuông chuyển cho các ngài.

- Thôi, bây giờ chúng ta vào việc - Tukơ đề nghị - Các anh hãy đánh giá một cách tổng quát xem Nl đến địa điểm đã an toàn chưa? Việc lôi kéo em Nl vào tổ chức có vội quá không?

Luồng gió từ sông Hàn mang theo hơi cá xộc tới. Tukơ lấy tay che mũi càu nhàu:

- Tôi rất khó chịu với những ai đã chọn cho cơ quan tình báo Mỹ địa điểm này, ngay cạnh chợ Hàn đầy mắm muối, cá ươn thối.

- Vì là "hàn" nên nó cơ cực như thế đấy.

Tukơ cười, chỉ tay về phía Sung:

- Anh hãy phân tích đi!

Do chuẩn bị từ trước, Sung trả lời ngay:

- Việc kết nạp em Tình nằm trong chương trình phái Tình ra Bắc, hồ sơ lý lịch duyệt từ trước. Về phương diện tình cảm, cậu ta là em trai Tình, cùng dòng máu nên việc nhận lời là hợp lý.

- Còn về Tình an toàn chưa? - Tukơ nhìn về phía Matin hỏi.

- Hiện nay cơ quan chúng ta là đối thủ số một của công an miền Bắc. Vì vậy, họ không thể không quan tâm tới. Nếu Tình quả đã bị bắt do không may, hẳn Tình phải ngậm miệng không chịu khai báo, công an buộc phải giữ lâu hơn để khai thác, làm rõ tung tích. Nhưng thực tế, chúng ta nhận được điện báo cáo thường xuyên theo quy định, các tín hiệu an toàn được đảm bảo. Đó là cơ sở cho tôi tin Tình vẫn tích cực hoạt động.

Đặng Văn Sung thấy Matin ngừng lời liền nói ngay:

- Nghi ngờ, phân tích đó là quyền của ngài cố vấn. Còn những người Phục quốc Việt Nam cộng hòa chúng tôi sẽ không dễ dàng nhận làm tay sai cho công an Bắc Việt.

Tukơ sững người mất mấy giây trước câu nói đó của Sung, nhưng rồi lấy lại được bình tĩnh ngay.

- Vụ "Hổ Vằn" ở Lai Châu do trung tâm Long Thành, Nha Trang thả dù xuống Sơn La bị bắt cả mà chúng ta vẫn không biết, cứ tiếp tục cho người chui vào rọ của họ, anh còn nhớ không?

Đặng Văn Sung ngồi im không trả lời. Tukơ tiếp tục nói một cách gay gắt lên án tư tưởng chủ quan, nhưng đồng thời cũng phân tích thực tế của vụ phái Tình ra Bắc, lo lắng trước việc phái người đi xa.

Liếc mắt qua cặp kính, thấy Sung đang sa sầm nét mặt, biết Sung có vẻ không hài lòng, Tukơ không nói nữa. Đặng Văn Sung hỏi:

- Ngài cố vấn có khẳng định Tình đến mật khu an toàn không? Xin ngài cho ý kiến!

Biết câu hỏi của Sung tỏ ý tự ái nên Tukơ không phân tích dài dòng nữa mà trả lời ngay:

- Tình ra Bắc an toàn, việc em trai gia nhập tổ chức là theo đúng kế hoạch. Chúng ta có thể cử người ra tăng cường cho mật khu.

- Vậy xin ngài ký mật điện gửi cho tổng tư lệnh mật khu và Nl biết.

- Ý của phía Mỹ chúng tôi chỉ thông báo cho N1 và để Nl tự ý lo liệu phát triển mật khu. Bây giờ chưa để tổng tư lệnh mật khu tham gia, vì đó là con bài chiến lược. Khi nào lực lượng "mật khu Tam Điệp" đủ năng lực đảm nhiệm chương trình nổi dậy, chúng ta sẽ cho Tình bắt liên lạc với chỉ huy trưởng. Con át chủ bài của chúng ta chỉ tung ra khi ván bài đã đến lúc quyết định.

- Tôi biết, song rắn cũng phải có đầu chứ.

- Thì giao cho Tình lo liệu công việc có được không?

Đặng Văn Sung phấn khởi trước quyết định của Tukơ:

- Đề nghị ngài viết mật điện đế tôi gửi cho N1.

Những vấn đề chính coi như đã được quyết định. Tukơ mở cặp lấy bút giấy ghi nội dung điện:

"Đồng ý nhận Tung vào tổ chức. 1 giờ đêm 20 thứ 6, cử Tung ra nghĩa địa thôn Lưu Hạ đón người theo ám tín hiệu, mật khẩu đã được quy định".

Sung cầm tờ giấy xem, nét mặt vui hẳn lên. Hắn hy vọng, nếu chiến dịch này thành công, hắn sẽ được thêm một bông mai trên ve áo, và biết đâu lại được chỉ huy toàn bộ lực lượng biệt kích ở khu vực bán đảo Sơn Trà, và khi đó có tiền hắn sẽ xây một biệt thự ở Sài Gòn với đầy đủ tiện nghi sang trọng nhất của các nước Âu Á... Cô gái phục vụ người Huế nước da trắng hồng bưng bia và các loại bánh ra làm cắt ngang ý nghĩ của Sung, cô đặt các loại bánh xuống bàn, bật nắp bia rồi cúi đầu chào cáo lui.

Tukơ, Matin và Đặng Văn Sung, những người đứng đầu chi cục tình báo của Cục tình báo trung ương Mỹ ở Đà Nẵng chính thức quyết định kế hoạch: phái Nguyễn Văn Chung ra Ninh Bình tăng cường cho mật khu.