Chương 5 1
Một buổi sáng, Thành và Mạnh vừa đặt xong máy đo trắc địa, thì nhận được điện báo Thành trở về công an huyện Kim Sơn gặp ông Hồng.
- Có lẽ anh được trở về Hà Nội.
- Nếu thế mình sẽ qua nhà ông bà già cậu ngay, báo tin cậu vẫn khỏe.
- Phải về nhà người yêu trước chứ?
- Đã lâu cô ấy không ghi thư, chắc quên mình rồi.
Thành cười nói bắt tay Mạnh. Đúng hai giờ chiều hôm đó, anh về tới huyện Kim Sơn. Nhìn thấy anh, ông Hồng hỏi luôn:
- Sao, có khỏe không?
- Dạ, khỏe.
Thành rất hồi hộp không hiểu trưởng ban chuyên án giao cho anh nhiệm vụ gì hay cho về Hà Nội. Trong đầu anh xuất hiện bao câu hỏi.
Thành là người tham gia chuyên án này từ đầu. Anh đã hăng hái lao vào cuộc lùng sục, phát hiện cành sú vẹt gãy, giúp ban chuyên án rút ngắn thời gian phá án. Anh là người đã mai phục nhiều đêm ở huyện Kim Sơn, nghiên cứu khá kỹ về quy luật đi lại của giáo dân trong vùng, hiểu khá kỹ về Kim Sơn. Do đó, sau những câu thăm hỏi xã giao, ông Hồng nói ngay đến âm mưu phá cộng sản từ trong lòng cộng sản của Mỹ - ngụy đồng thời đề cập đến nội dung chính của buổi gặp: Lãnh đạo cục đã quyết định mở chiến dịch câu nhử, thả mồi cho cá đớp. Vấn đề đặt ra: phải tạo được mồi ngon, cần câu vươn dài, thả mồi đúng dòng cá bơi.
Với tính nhạy cảm của một trinh sát, Thành hiểu ngay cấp trên đang muốn giao cho anh nhiệm vụ gì.
- Được sự ủy quyền của lãnh đạo Cục và Ban chuyên án, tôi gặp đồng chí - Đội trưởng Lê Đình Hồng nói - Để chúng ta cùng nhau lập kế hoạch cho chiến dịch câu nhử bọn biệt kích Mỹ - ngụy. Thực hiện thắng lợi chiến dịch này nhanh gọn, rút ngắn thời gian phá án thì không có con đường nào tốt hơn là phái người của ta vào tổ chức của chúng, cụ thể là đóng vai em trai Tình - Đội trưởng nhìn Thành như muốn gửi tất cả niềm tin của Ban chuyên án cho anh - Nếu Thành không đóng vai này thì ai có thể làm được? Lãnh đạo Cục và Ban chuyên án đã bàn khá kỹ, thậm chí nổ ra cuộc tranh luận, và cuối cùng đều thống nhất cử đồng chí đóng vai em trai Tình làm con mồi câu nhử. Đồng chí có ý kiến gì không?
Câu hỏi của ông Hồng chính là mệnh mệnh, chỉ thị chứ đâu phải là lời nói bâng quơ. Thành nghĩ như thế, rồi nói:
- Được cấp trên tin tưởng, em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Ngồi im một lúc lâu, ông Hồng hỏi tiếp:
- Nhận nhiệm vụ này, có lúc nào đồng chí nghĩ đến trường hợp bị bọn thú phát hiện ra mồi giả, chúng sẽ tức tối xé mồi cho hả dạ chưa?
- Thực tình mà nói - Giọng Thành thấp và trầm - Em đã nghĩ tới trường hợp mình bị hy sinh, nhưng nếu cần hy sinh để cách mạng thu được "mẻ cá to" thì em cũng sẵn sàng.
Ông Hồng đứng lên đi lại quanh phòng, bật lửa hút thuốc. Ông đứng rất lâu bên cửa sổ nhìn về phía biển. Rồi đột nhiên quay lại hỏi:
- Cậu hiểu thế nào về con mồi làm con tốt thí quân của một trận đánh và con mồi trong kế hoạch câu nhử này?
Câu hỏi của ông Hồng gây cho Thành một phản ứng khá mạnh.
- Anh hiểu về em quá tầm thường đấy. Chẳng lẽ các anh mang em ra làm con tốt thí quân hay sao mà anh lại hỏi thế? Nếu quả thực anh hiểu như thế thì cử em đi làm nhiệm vụ này làm gì nữa!
Ông Hồng bối rối, tự trách mình nói năng thiếu thận trọng. Nhưng rồi ông cho rằng đó là câu hỏi cần thiết của một người chỉ huy.
- Nếu không hiểu đúng về em thì anh đâu có thể cử em gánh vác nhiệm vụ quan trọng như thế được.
Ông Hồng rút trong cặp ra một bì thư màu xanh:
- Cô ấy gửi thư cho cậu đây này.
Thành ngạc nhiên:
- Làm sao cô ấy biết được địa chỉ của em mà gửi thư?
- Hôm qua, trước lúc rời Hà Nội, anh cho Thắng tới báo tin. Cô ấy ghi thư và gửi cả quà cho cậu nữa.
Thành đưa hai tay nhận quà và thư, song anh không đọc ngay mà để sang một bên.
- Cậu không nhớ cô ấy hay sao mà chưa bóc thư?
- Dạ, có chứ. Nhưng làm người chiến đấu trên trận tuyến bí mật phải biết nén niềm vui và nỗi buồn khi cần thiết, có phải không anh?
- Đúng. Hiểu như thế rất đúng. Song đây chưa phải là lúc để áp dụng...
- Em phải rèn luyện cho nó quen đi chứ.
Tuy nói như thế, song Thành rất sốt ruột, chỉ mong buổi nói chuyện sớm kết thúc để được đọc thư. Trưởng ban chuyên án nhìn Thành tỏ ý rất hài lòng, giọng trịnh trọng:
- Được sự đồng ý của Ban lãnh đạo Cục và Ban chuyên án, tôi giao cho đồng chí nhiệm vụ đóng vai em trai Nguyễn Văn Tình xâm nhập vào "mật khu" của bọn biệt kích, làm con mồi câu nhử nhiều con thú dữ đang được cơ quan tình báo Mỹ nuôi dưỡng, huấn luyện ở chuồng cọp Mỹ Khê, Đà Nẵng. Từ giờ phút này, đồng chí phải khẩn trương chuẩn bị sắm vai cho tốt.
-Dạ!
Ông Hồng xiết chặt tay Thành.
- Chúc cậu thành công!
2Chuông nhà thờ Tiên Sa thuộc xứ đạo bán đảo Sơn Trà, Đà Nằng thong thả điểm từng tiếng. Tiếng chuông ngân vang như dây đàn rung lên lan tỏa khắp khu vực bán đảo, hòa với tiếng sóng biển tạo sự cộng hưởng như tiếng thét ai oán.
Tướng Tukơ và trung tá Matin rời khỏi trụ sở Chi cục tình báo trung ương Mỹ ở số nhà 52 Bạch Đằng, Đà Nẵng. Trời đã chạng vạng tối. Tukơ và Matin, người trực tiếp chỉ đạo kế hoạch lập "mật khu”, xuống xe bước lên dốc đi thẳng vào nhà thờ.
Trước mặt linh mục Trịnh Văn Duy - cha đạo xứ Sơn Trà, nước da màu hồng trong bộ quần chùng thâm, là không còn nếp gấp tôn thêm dáng vẻ uy nghi của một cha đạo - chỉ có một con chiên duy nhất, đó là Nguyễn Văn Chung, quê Hải Hậu, Nam Định, theo Chúa vào Đà Nẵng từ năm 1954.
Giơ tay làm dấu xong, vị linh mục chào nhỏ nhẹ:
- Good afternoon (chào ngài!).
Tukơ giơ tay nhấc nhẹ chiếc mũ phớt mốt nhất trên đầu, thong thả gỡ cặp kính đen khỏi mắt.
- Cha đã làm xong lễ cầu Chúa cho chuyến đi của người con kính Chúa chưa?
- Mọi lễ nghi đã xong. Mời ngài đến thực hiện bổn phận.
Tukơ và Matin cùng giơ tay làm dấu rồi quay lại phía người thanh niên.
- Ngồi xuống đây, N2.
- Cám ơn ngài.
- Anh đã hiểu rõ nhiệm vụ trong chuyến đi ra Bắc này chưa?
- Tôi hiểu.
- Từ ngày Nl ra Bắc, công việc của chúng ta khá trôi chảy. Nl đánh điện báo cáo thường xuyên về "mật khu Tam Điệp". Trong thời gian ngắn, Nl đã thuyết phục được cậu em gia nhập tổ chức. Đó là thắng lợi mở màn cho chiến dịch của chúng ta. Khi gặp Nl, anh chuyển lời khen của cấp trên, nhắc anh ta giữ vững liên lạc và tiếp tục tìm người, phát triển tổ chức.
Tukơ thong thả hút thuốc, ngắm nhìn vòng tròn trắng khói thuốc đang lan tỏa rộng ra thánh đường.
- Tôi xin hỏi ngài, sau khi ra Bắc, lên mật khu Tam Điệp, sống bao lâu thì tôi trở về, và trở về bằng cách nào?
Tukơ vứt mẩu thuốc về phía tiền sảnh.
- Vị tư lệnh tối cao của anh ở ngoài đó mới biết được. Còn chúng tôi chỉ giúp huấn luyện, tài trợ về kinh tế. Khi gặp Nl, bảo Nl báo cáo ngay mọi tình hình xung quanh chuyến đi của anh.
- Hầu như những câu hỏi của tôi ngài đều không trả lời thẳng.
Tukơ nhếch mép.
- Đó chính là để đảm bảo cho anh hoàn thành nhiệm vụ và cũng là bảo đảm cho anh con đường trở về, mặt khác, nó cũng là nguyên tắc của cơ quan tình báo Mỹ - Tukơ có vẻ suy nghĩ, bước đến gần tên Chung - Với anh, tôi có thể phá vỡ nguyên tắc Cục tình báo trung ương Mỹ quy định, nói cho anh hiểu: con đường anh trở về hoàn toàn phụ thuộc vào sự phát triển của "mật khu Tam Điệp". Nếu như lực lượng các anh phát triển nhanh, có khả năng nổi dậy cướp chính quyền, chúng tôi sẽ cho quân Bắc tiến. Trong nổi dậy, ngoài đánh vào, chúng ta sẽ tạo thành gọng kìm kẹp chặt miền Bắc. Anh đã hiểu chưa?
- Dạ, tôi hiểu.
Anh còn ý kiến gì nữa không?
- Thưa ngài, không.
Tukơ bước đến sát tên Chung.
- Nào chúng ta cùng cầu Chúa ban phước lành cho chuyến đi.
Matin và vị linh mục cùng giơ tay lên theo chiều tay của Tukơ và Chung. Matin quay lại bắt tay Chung, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói khẽ:
- Chúc anh về tới mật khu an toàn!
- Cám ơn ngài!
Tiếng chuông nhà thờ lại rung lên, Nguyễn Văn Chung cúi đầu bước ra khỏi thánh đường đi về phía biển nơi có con tàu PTF của lực lượng hải tuần Sở Phòng vệ duyên hải Bộ tư lệnh đặc biệt thuộc Nha kỹ thuật ngụy đang chờ để chuẩn bị đưa hắn đổ bộ ra Bắc.
Chiếc tàu chở tên Chung rời eo biển đi về phía đèo Hải Vân. Tukơ, Matin và vị linh mục đứng dậy nhìn theo con tàu cho đến khi nó chỉ còn là chấm nhỏ rồi biến mất trong bóng đêm. Vị linh mục nói:
- Giờ định mệnh đã đến!
Trên đường ra xe trở về trụ sở 52 Bạch Đằng, cả Tukơ, Matin đều nghĩ: một ngày không xa, đội quân ở "mật khu Tam Điệp" sẽ là người đón mình ra thăm miền Bắc.
3Vào một đêm cuối tháng, tàu PTF tắt động cơ neo đậu ở một địa điểm cách khu BM2 bờ biển huyện Kim Sơn hai mươi lăm hải lý. Tên Chung nhảy sang chiếc thuyền máy có tốc độ nhanh ký hiệu NB của Ty Giao thông vận tải tỉnh Ninh Bình lao thẳng về phía đất liền.
Chung mặc bộ quần áo ta màu nâu, chăm chú nhìn vào bóng đêm. Chiếc thuyền máy chạy theo một đường thẳng vuông góc với đất liền rồi tắt động cơ. Hắn chuyển sang chiếc thuyền cao su chèo qua bãi sú vẹt, vùi thuyền xuống sình lầy, nghe ngóng động tĩnh vài phút rồi bước ra khỏi bãi sú vẹt, băng mình chạy về phía nghĩa địa đúng một giờ ba mươi phút. Hắn dừng lại ở con đường đi vào khu giữa nghĩa địa, căng mắt nhìn rừng cây thập ác tìm kiếm tín hiệu. Mặc dù gió biển đêm hè mát lạnh, mồ hôi trên trán hắn vẫn lấm tấm xuất hiện. Tiếng gió biển lạnh lùng thổi qua rừng thập ác mang đến một cảm giác sợ hãi. Hắn ngồi xuống bên một ngôi mộ, lấy kẹo cao su nhai cố làm ra vẻ bình tĩnh. Hắn bỗng rùng mình, sợ hãi, đầu óc quay cuồng. Những hình ảnh của gần mười năm về trước vụt hiện lên trong trí nhớ. Cũng từ nơi đây, hắn vượt sình lầy, sóng nước vào Nam. Bây giờ lại trở về chính nơi đây để lập mật khu đón quân Bắc tiến. Nhưng tại sao Bộ chỉ huy không cho người ra đón? Hắn bắt đầu nghĩ lung tung và có phần hoài nghi những điều Tukơ và Matin nói. Đúng lúc ấy có tiếng chân người. Hắn rút súng nói:
- Chúa sinh ra từ nghèo hèn.
Có tiếng người đáp lại:
- Chúa lớn lên cũng phải sống qua nghèo hèn.
Tên Chung nói tiếp:
- Chúa đi lễ cũng trong nghèo hèn.
Người kia thét to:
- Vậy ta có theo Chúa không?
- Ta không phải là kẻ tà giáo.
- Vậy hãy theo ta đi lên núi Tam Điệp tìm Chúa.
"Trời ơi, đúng là người ra đón ta rồi!" - Tên Chung reo lên khe khẽ.
- Tôi đợi các anh lâu quá.
- Đừng nói nữa, bước nhanh theo tôi.
Thành vừa đi vừa nói. Tên Chung chạy theo sau.
- Lực lượng mình trên đó có nhiều không anh?
- Nhiều - Thành trả lời cứng rắn, đối đáp khá linh hoạt.
Dường như tên Chung trút bỏ hết nỗi lo sợ ban đầu bị công an phục bắt. Giờ đây, tuy mới đặt chân lên đất liền để đi lên "mật khu", nhưng hy vọng của hắn được cơ quan tình báo Mỹ bơm cho bắt đầu bay lơ lửng trên đầu. Rồi một ngày không xa, mật khu phát triển mạnh, quân đông, được Mỹ hỗ trợ, đánh chiếm cả ba tỉnh Ninh Bình, Nam Định, Thanh Hóa, hắn sẽ làm quận trưởng một quận nào đó như lời tướng tình báo Mỹ Tukơ đã hứa.
Thành vừa đi vừa nói chuyện, câu to câu nhỏ khiến tên Chung cảm thấy bí hiểm song trút được phần nào nỗi lo.
- Anh ra Bắc có sợ không?
Câu hỏi của Thành cắt ngang ý nghĩ đang bay bổng của Chung.
- Sợ.
- Sợ những gì?
- Ban chỉ huy mật khu vì lý do nào đó không cử người ra đón, hoặc vừa vào bờ đã gặp bộ đội, công an canh phòng bờ biển.
- Bây giờ thì anh hoàn toàn vững tâm rồi chứ?
- Dạ! - Thành cười thầm trong bụng về niềm tin bong bóng xà phòng của tên Chung.
- Đi lên "mật khu" ngay đêm nay có kịp không?
- Anh mang theo căn cước công dân miền Bắc chứ?
- Có... nhưng giả.
- Thế thì đêm nay đi ngay cũng được. Nhưng để bảo đảm an toàn, "tư lệnh mật khu" chỉ thị cho tôi đưa anh về một cơ sở, đêm mai mới đi tiếp.
Thành chỉ tay về phía thôn Lưu Hạ đã bị màn đêm bao phủ. Ánh sáng của biển như lân tinh phản chiếu làm người ta nhìn thấy một khối đen mờ mờ. Anh mỉm cười với vai kịch của mình, chỉ tay về phía trước.
- Sắp về đến làng rồi. Để giữ bí mật, anh không được hỏi chuyện tôi nữa.
Tên Chung chấp hành ý kiến Thành, lặng lẽ bước theo sau. Khi hắn vừa đặt chân tới "nhà cơ sở" thì những mơ mộng tan biến đi ngay nhường chỗ cho sự hoảng loạn đưa hắn đến đầu hàng.
Ngay đêm đó, đội trưởng Lê Đình Hồng đã thảo xong bức điện "báo cáo" để cho "sĩ quan truyền tin" Nguyễn Văn Tình gửi chỉ huy ở trung tâm huấn luyện Mỹ Khê.
"N2 đã về đến cơ sở an toàn để đợi đêm mai lên mật khu. Nl”
4Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa vượt qua núi Cánh Diều, chưa làm tan sương đêm, Nguyễn Văn Chung bị gọi đi hỏi cung. Lúc mối nhìn thấy hai người công an mặc thường phục ngồi bên bàn, Chung cảm thấy hoảng sợ, không khỏi lo lắng vì tội lỗi của mình; chạy theo giặc, làm gián điệp. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
- Chúng tôi mời anh tới đây vì có việc đang cần tới anh - Đội trưởng Lê Đình Hồng nhìn Chung một cách hiền từ và đôn hậu - Vấn đề là ở chỗ anh có thật thà khai báo hay không.
Nghe người công an già nói, Chung không tin đó là sự thực. Hắn tự hỏi, tại sao không hỏi cung mà lại đặt vấn đề mình làm một việc gì. Có thể đó là thủ đoạn của họ chăng?
- Thưa ông, tôi đang ở trong tay các ông. Các ông nói gì tôi chẳng phải nghe.
- Anh quá bi quan rồi đấy. Khi tôi nói chuyện với anh, nói chuyện với một người Việt Nam chạy theo giặc, tôi mong muốn tạo được cho anh một cơ hội để anh có thời gian làm cho những phần tốt của con người Việt Nam còn ở trong anh được nhân lên.
Đội trưởng Lê Đình Hồng muốn thuyết phục Chung khai nhiệm vụ và nói rõ ai là tư lệnh mật khu nhằm khống chế, sử dụng hắn làm con mồi cho chiến dịch câu nhử, nên cuộc hỏi cung của ông mang nhiều tính chất của một buổi nói chuyện, giảng giải.
Ông giải thích về bổn phận của một người Việt Nam khi đất nước bị kẻ thù xâm lược; về chế độ xã hội chủ nghĩa; về chính sách khoan hồng đối với những ai đã lầm đường lạc lối ăn năn hối cải.
Lúc đầu sợ, không tin, nhưng nghe nhiều, Chung thấy đỡ sợ và có phần bình tĩnh suy nghĩ. Sau những câu hỏi về lý lịch gia đình, về chương trình CIA huấn luyện, về tổ chức Chi cục tình báo Mỹ ở 52 Bạch Đằng và tổ chức tình báo ngụy ở Mỹ Khê, đội trưởng Lê Đình Hồng hỏi:
- Nhiệm vụ của anh khi ra Bắc?
- Thưa ông, dạy những người tham gia "mật khu Tam Điệp" sử dụng các loại vũ khí.
- Đó là những loại vũ khí nào?
- Huấn luyện các loại các-bin, M15, M16, M79.
- Tại sao anh không về Nam Định mà lại về Kim Sơn?
- Vì ở đó tôi không có cơ sở.
- Anh là người thuộc đường ở Kim Sơn, tại sao lại cần người đưa đón?
- Thưa ông, tôi thuộc đường nhưng không biết đường đến "mật khu".
À, ra thế đấy - Đội trưởng Lê Đình Hồng suy nghĩ - Chúng vẫn còn giữ kín địa điểm mật khu.
- Anh ra Bắc lần này gặp tư lệnh mật khu báo cáo những gì?
- Dạ thưa ông, tôi không biết ai là tư lệnh mật khu. Họ chỉ dặn tôi nói với Tình, khi nào mật khu phát triển mạnh, họ sẽ cho Tình tiếp xúc với ông ta. Tôi và Tình có nhiệm vụ chuẩn bị thuyền ra biển đón chiến hữu khi có lệnh.
Đội trưởng Lê Đình Hồng hút thuốc và suy nghĩ về những câu trả lời của Chung, đánh giá hắn trả lời khá thành thật. Có lẽ không phải hắn thành thật vì thấy mình lầm lạc muốn chuộc lỗi mà lý do chính là vì thấy tên Tình đã khai báo hết, công an đã biết; một phần rất nhỏ là sự giải thích của đội trưởng Lê Đình Hồng đã giúp hắn nhận thức được vấn đề, dù ít ỏi.
Chung ngồi yên, dường như chìm đắm trong suy tư của mình. Với giọng cương quyết, ông Hồng nói tiếp:
- Những lời khai của anh hôm nay khá rõ ràng. Chúng tôi sẽ kiểm tra lại, nếu chuẩn xác, tòa án cách mạng sẽ giảm tội cho anh.
Chung cúi đầu, chậm rãi đưa mắt nhìn quanh phòng như muốn tìm kiếm sự sống dù mỏng tang như làn khói thuốc.
- Anh có thể về nghỉ - Ông Hồng ra lệnh.
Nguyễn Văn Chung chậm rãi đứng lên đi ra cửa. Thành cầm bao thuốc búng phía sau cho điếu thuốc nhô ra khỏi bao mời đội trưởng. Ông Hồng rút một điếu, nói:
- Tôi cho cậu cùng ngồi nghe buổi hỏi cung hôm nay để giúp cậu hiểu kỹ hơn về kẻ thù, có thể sắm tốt hơn trong vai em Tình.
Ông Hồng gõ nhẹ tay xuống bàn.
- Cậu về nghỉ để chuẩn bị cho chuyến công tác mới.
5Đã năm giờ sáng. Sau một giấc ngủ đêm, Đà Nẵng lại tiếp tục cái ồn ào của một thành phố đã được Mỹ hóa. Dòng sông Hàn chảy ra biển Đông lại vang lên tiếng tàu chiến Mỹ và thuyền gắn máy. Người qua phà ở gần bến cảng Bạch Đằng, chen lấn, xô đẩy để được đi chuyến đầu tiên.
Tại số nhà 52 Bạch Đằng, Matin vẫn đang ngủ. Bỗng máy điện thoại bên giường đổ chuông. Matin cầm ống nói:
- Chi cục tình báo trung ương Mỹ đó phải không - Trong ống nghe vang lên giọng Sung khỏe và chắc - Cho tôi gặp ngài Matin.
- Matin đây!
Có tiếng con gái ho vọng vào ống nghe.
- Thưa ngài, hình như có tiếng người con gái vọng vào máy. Chắc là ở đó có người lạ, tôi nói chuyện với ngài vấn đề hệ trọng có được không?
- Ồ, không sao! - Matin giải thích - Đó là tiếng ho của "con mèo xanh" của tôi. Đêm qua nó vào ngủ - Matin quay lại nhìn ả gái điếm, cười nói - Người vào cổng số nhà năm hai đểu đã xét lý lịch cả. Anh cứ yên tâm.
- Thưa ngài, sĩ quan truyền tin vừa nhận được điện của N2 báo gặp một tốp dân đi củi. Yêu cầu chuyển cho mật khu mỗi loại hai khẩu súng để chiến đấu khi cần thiết.
Tiếng nói trong ống nghe vang lên rành rọt tựa hồ như từ phòng bên nói vọng sang chứ không phải từ Mỹ Khê gọi đến.
Ả gái điếm mở hộp thuốc lá đưa đến trước mặt Matin. Hắn rút một điếu đưa lên miệng. A bật quẹt ga đưa lên đầu điếu thuốc. Matin giở tay ra hiệu chưa cần rồi đưa tay cầm điếu thuốc.
- Thế thì hỏng việc rồi. Có yêu cầu gì nữa không?
- Nl và N2 báo đã chuẩn bị xong nơi ăn ở cho khoảng năm người.
- Anh hãy gọi điện mời linh mục Trịnh Văn Duy đến ngay nhà thờ Tiên Sa vào lúc tám giờ sáng nay.
Linh mục Trịnh Văn Duy vừa đến, Matin nói ngay:
- Tôi nghĩ rằng "mật khu Tam Điệp" đã bị lộ, mời các anh đến để chúng ta cùng nhau bàn cách đối phó - Matin nhìn về phía Sung - Anh hãy nói lại những tin tức nhận được đêm qua.
- Theo quy định một giờ sáng nay, đài của chúng ta nhận điện của N2 báo rằng, sáng ngày hôm qua, có hai cha con người nông dân huyện Yên Mô đi kiếm củi gần nơi chúng ta định chọn làm đại bản doanh.
- Như thế mật khu có thể đã bị lộ. Phải tính ngay phương án di chuyển đại bản doanh đến nơi khác. Phải tiến hành ngay, nếu không kế hoạch phá cộng sản từ trong lòng cộng sản của chúng ta sẽ thành bánh vẽ. Các anh chưa hiểu hết ý nghĩa chiến lược này của Nhà Trắng đâu. Phải bảo toàn "mật khu Tam Điệp". Đây là mệnh lệnh, các anh hiểu chưa? Dứt khoát đấy! Không thể để cho mật khu này nằm trong vòng vây của công an miền Bắc được. Nếu trong ngày hôm nay, các anh không liên lạc báo cho Tư lệnh tối cao ở mật khu chuyển đại bản doanh đến nơi khác thì ngày mai, các anh và cả tôi sẽ không còn ở cương vị hiện nay nữa. Không. Ngay đêm nay, tôi và các anh sẽ không còn ở cương vị này nữa. Các anh hiểu chưa?
Giọng Matin tỏ ra hết sức bực tức. Có thể nói, từ ngày đặt chân tới Đà Nẵng, chưa bao giờ Matin lại bực tức và lo lắng như lần này.
Linh mục Trịnh Văn Duy đưa tay về phía trước:
- Lạy Chúa! Hôm nay ngài quá nóng vội. Nóng vội đâu phải là đức tính của điệp viên, có phải không ngài Matin? Nếu như hai cha con người nông dân kia cũng tưởng Nl và N2 là hai người vào núi Tam Điệp kiếm củi như họ thì sao? Nếu như N2 báo cáo về như vậy thì lo lắng như ngài là quá sớm. Theo tôi, vấn đề đặt ra là phải tuyển người quê ở Ninh Bình, Nam Định, Thanh Hóa để huấn luyện. Chỉ có như thế, người của ta mới đóng giả làm dân địa phương, có điều kiện trà trộn trong dân chúng hoạt động. Khi gặp trường hợp như N2 báo cáo, họ sẽ nghĩ ngay ra được cách đối phó.
Matin thấp giọng:
- Theo anh, mật khu Tam Điệp chưa bị lộ?
- Đúng.
- Vì sao?
Đại tá Sung xòe bàn tay, nói:
- Vì N1 và N2 thông thạo vùng núi Tam Điệp như thê này.
Matin đi quanh thánh đường một vòng, đến đứng bên tượng Chúa, rồi bước những bước những bước dài về phía tiền sảnh. Đại tá Sung và linh mục Trịnh Văn Duy hiểu đó là những động tác làm giảm điều bực mình trong đầu Matin. Bỗng Matin quay lại đi tới nơi đại tá Sung và linh mục đang đứng.
- Nghĩa là chúng ta tiếp tục tung người và vũ khí ra mật khu?
- Đúng. Nhưng phải có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Thưa ngài - Linh mục Duy nhìn vóc dáng Matin cân đối, mái tóc vàng, khuôn mặt Mỹ rất thông minh, nói - Phải là người địa phương.
- Nó cũng phù hợp với ý định của nước Mỹ - Matin đột ngột cao giọng - Vậy theo ý kiến của anh, chúng ta có chi viện ngay cho mật khu người và phương tiện hay để một thời gian?
- Theo ý chúng tôi, mật khu chưa bị lộ, đang bắt đầu phát triển tốt. Chúng ta cần chi viện ngay mới tăng cường được sức mạnh.
Matin đầu hơi cúi, đi lại suy nghĩ.
- Tôi và các anh, những người được đến trước tượng Chúa ở nhà thờ đặc biệt này là những người được nước Mỹ và Việt Nam cộng hòa tin tưởng và kính trọng, được Chúa hết sức thương yêu. Chúng ta đều hiểu, chẳng phải ai cũng được sự ưu ái đó của nước Mỹ, của Việt Nam cộng hòa, của Chúa. Vì vậy, chúng ta đã nói chuyện với nhau chân tình theo quan điểm của những người cùng chí hướng. Tôi sẵn sàng nghe theo ý kiến các anh.
Đại tá Đặng Văn Sung và linh mục Trịnh Văn Duy ngạc nhiên trước thái độ hết sức nhã nhặn, khiêm tốn của Matin.
- Bây giờ các anh có thể cho tôi biết địa điểm dự định để Nl, N2 ra đón đội quân mới của chúng ta cùng các trang thiết bị cho mật khu.
Linh mục bấm nút điện, tượng Chúa từ từ quay lưng lại, lộ rõ tấm bản đồ, linh mục cảm thấy chiếc áo chùng thâm đang khoác trên người thật khó chịu, bức bối.
Vị linh mục bắt đầu thuyết trình phương án tung người ra Bắc. Mãi cho đến giờ nước thủy triều dâng, Matin, đại tá Sung và linh mục mới thống nhất phương án và thảo xong bức điện cho Nl.
"Điện mật mã.
Gửi N1 ’
Nhà chấp nhận đề nghị của anh. Đêm thứ 5 ngày 14 tháng 9 cho thuyền ra điểm X đối diện khu vực BM2 huyện Kim Sơn để đón 4 người và 2 tạ vũ khí.
Đại tá: Đặng Văn Sung.