← Quay lại trang sách

Chương 6 1

Đội trưởng Lê Đình Hồng triệu tập Ban chuyên án họp khẩn cấp. Hầu như mọi người đều đến cùng một lúc. Họ bắt tay nhau hoặc gật đầu thay những lời chào.

Đội trưởng Lê Đình Hồng trong bộ quân phục kaki đã bạc màu ngồi bên cặp hồ sơ "mật khu Tam Điệp". Khi mọi người đã ngồi vào bàn làm việc, ông nói ngay:

- Đêm qua, CIA đã chỉ thị Nl và N2 cho người ra biển đón thêm lực lượng. Như thế là CIA không hay biết Tình và Chung đã bị khống chế.

Ông phân tích về sự chỉ đạo của Ban chuyên án, việc làm của các trinh sát tham gia vào chiến dịch đánh lừa Cục tình báo trung ương Mỹ. Ông hết sức lo lắng cho chuyến đi tới của các trinh sát. Ông nói:

- Tôi đã cho "sĩ quan truyền tin" Nguyễn Văn Tình gọi điện đề nghị đón lực lượng mới tại nghĩa địa. Nhưng, CIA trả lời không đồng ý vì cả bốn tên mới ra đều không thuộc đường. Do đó, chúng ta phải tung lực lượng ra biển đón lõng. Nếu tung ra nhiều lực lượng sẽ bị chúng nghi ngờ bỏ chạy, nếu ít liệu có hoàn thành nhiệm vụ không? Mời các đồng chí đến chủ yếu để chúng ta bàn phương án đối phó.

- Tôi đề nghị phối hợp với bộ đội hải quân mở rộng phạm vi bao vây, cùng một lúc khép dần khoảng cách lại.

- Khi đó chúng sẽ nổ súng để tháo chạy hay khoanh tay ngồi im? - Đội trưởng Lê Đình Hồng cắt ngang lời đội phó Hùng - Khi phát hiện bị bao vây, nó có đánh điện cho "lực lượng biệt hải" của chúng đến giải vây không?

- Tất nhiên việc đó có thể xảy ra.

Ông Hồng cười:

- Như vậy là chúng ta tự kéo còi kết thúc chiến dịch câu nhử, tự giác thông báo cho đối phương "mật khu Tam Điệp" của chúng là "mật khu ma". Đó có phải là kết quả chúng ta mong muốn không? - Ông Hồng thấp giọng - Vấn đề không phải là chúng ta bắt bốn tên trong đợt này mà vấn đề chính là tạo cho Cục tình báo trung ương Mỹ và Phủ đặc ủy trung ương tình báo ngụy tưởng rằng "mật khu Tam Điệp" phát triển mạnh. Đến khi ta diệt mật khu này cũng là làm tiêu tan ý đồ chiến lược “Phá cộng sản từ trong lòng cộng sản” của chúng.

- Theo tôi, trên trận tuyến bí mật, sự chiến thắng mà chúng ta giành được chủ yếu không phải do yếu tố áp đảo về quân số - Ông Trưởng ty công an Ninh Bình phân tích - Mà thường do một số chiến sĩ tình báo, phản gián ít ỏi nào đó. Để đảm bảo bí mật, tôi đề nghị cử Đặng Văn Thành đóng vai em trai Tình cùng Tình và tên Chung chèo thuyền ra địa điểm chúng hẹn.

- Đúng. Đó là ý kiến hay. Nhưng tôi nghĩ hơi khác một chút. Tên Tình đã qua thử thách, ta không chế chặt, đưa đi đón người của chúng không sợ bị hắn phản bội. Còn tên Chung mới bị bắt, chưa khống chế được mà đã thả nó ra biển, e rằng khó thành công - Sau một lúc im lặng, ông quay về phía Trưởng ty Công an Ninh Bình hỏi tiếp - Đồng chí tính sao?

- Chỉ để Tình và trinh sát của ta đi. Hai thuyền, hai người cũng không có gì trở ngại.

- Có cần sự giúp đỡ của hải quân và bộ đội biên phòng không?

- Khi truy lùng bọn biệt kích, chúng ta đã huy động bộ đội, cán bộ, học sinh, thanh niên, thậm chí cả cụ già, con trẻ. Còn thực hiện chiến dịch câu nhử - trò chơi nghiệp vụ này, chúng ta không nên để nhiều người biết, không thể gây ồn ào.

- Nếu như tên Tình quá sợ hãi mất bình tĩnh, hay trinh sát của ta có sơ xuất nào đó bị địch phát hiện, bọn địch không những không xâm nhập vào đất liền mà bỏ chạy, thậm chí bắt cả Tình và trinh sát của ta đi thì chúng ta sẽ đối phó ra sao?

Cả phòng họp đều im lặng. Ai cũng đề ra phương án tổng thể mà lại quên mất ngóc ngách có khi dẫn tới thất bại đó. Điều ông Hồng hỏi buộc mọi người phải suy nghĩ. Họ đều ngồi im suy tính.

- Tôi đề nghị thế này - Ông Hồng đứng lên đi đến bên tấm bản đồ - Chúng ta sẽ liên hệ với Bộ tư lệnh hải quân để họ tập kết sẵn tàu ở cửa lạch Thần Phù và cửa Đáy. Khi tàu biệt kích từ ngoài khơi đi vào đất liền thì tàu hải quân của ta đi ra đón hai đầu. Nếu gặp tình huống xấu, các tàu của hải quân sẽ xiết chặt vòng vây, đuổi bắt tàu biệt kích.

Ông Hồng vừa nói vừa chỉ tay vào tấm bản đồ. Mọi người nhìn theo chiều tay ông và đều nghĩ rằng đó là phương án hay hơn cả.

2

- Báo cáo đại đội trưởng, mục tiêu lạ xuất hiện ở phía ngoài khu vực BM2, cách bờ biển Kim Sơn khoảng hai mươi lăm hải lý - Thiếu úy ra đa bờ biển Hoàng Tiến báo cáo.

- Bám sát mục tiêu. Xác định chính xác tốc độ và hướng đi. Báo ngay cho đồn biên phòng Hòn Nẹ, Cồn Thoi, cửa Đáy và Ty Công an biết để phối hợp - Tiếng đại úy đại đội trưởng ra đa vang lên trong máy bộ đàm.

Chiếc tàu lạ không đèn vẫn lao về phía bờ theo một đường vuông góc.

Ba phút sau, Hoàng Tiến lại báo cáo:

- Báo cáo đại úy, chiếc tàu lạ vẫn không thay đổi hướng. Tốc độ khoảng hai mươi lăm hải lý giờ.

- Phát lệnh báo động chiến đấu - Ban chỉ huy quân sự tỉnh ra lệnh - Tất cả các tàu tuần tiễu của ta chuẩn bị sẵn sàng. Pháo bờ biển hướng về mục tiêu!

Ngay sau đó, Hoàng Tiến gọi điện báo cáo:

- Tàu đã tắt máy - Anh khẳng định - Có khả năng địch đổ bộ bằng tàu nhỏ. Đề nghị cho tàu của ta bao vây.

- Các tàu của ta phải ở nguyên vị trí chờ lệnh - Chỉ huy trưởng quân sự tỉnh Ninh Bình ra lệnh.

Đại úy tham mưu trưởng Ban chỉ huy quân sự tỉnh ngồi đối diện với đồng chí thiếu tá chỉ huy trưởng.

- Đồng chí Vũ ạ, có khả năng đó là tàu biệt kích xâm nhập vào bờ mà các đồng chí bên công an báo sang.

- Có lẽ thế. Mình không báo cho anh em biết đêm này có tàu lạ xuất hiện mà anh em phát hiện được kịp thời, thật là điều đáng mừng.

Cũng thời gian đó, trưởng ban chuyên án Lê Đình Hồng đang ngồi giữa rừng sú vẹt cách phía bắc ô vuông khu vực BM2 khoảng hơn một kilômét để chỉ huy trực tiếp chiến dịch. Ông mở sẵn máy bộ đàm, chụp ống nghe vào tai chờ các nơi báo cáo, xin chỉ thị, đồng thời căng mắt quan sát hai chiếc thuyền chở Thành và Tình đang lướt nhẹ ra biển, đối đầu với tàu biệt kích Mỹ. Khi tới tọa độ tập kết, hai thuyền của ta bơi chậm lại.

Sau khi tàu địch tắt máy, bọn biệt kích chuyển sang thuyền gắn máy chạy về phía bờ. Thuyền của chúng lướt chậm trên mặt biển rồi tắt máy. Bóng tối yên tĩnh bao phủ xung quanh.

Một tên khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng cao, tóc đã điểm bạc, khoác súng AR15 đứng ở mũi thuyền. Một gã mặc bộ quần áo nâu đứng ở phía sau quan sát khu vực xung quanh. Hắn nhìn đồng hồ. Một giờ năm phút. Tên mặc áo nâu nói to như quát:

- Chúng tôi là hải quân nhân dân Việt Nam đi tuần trên biển!

Từ dưới thuyền, Thành dùng hai tay làm loa nói to:

- Các anh có gì làm bằng chứng?

- Có súng Mỹ đang đeo trên vai.

- Các anh là tàu hải quân, tại sao không treo cờ?

Tên đứng trước mũi tàu quay lại nói:

- Đúng là người của ta rồi.

- Hỏi trực tiếp đi.

Tên đứng trên mũi thuyền hỏi:

- Các anh đi thuyền Nl?

- Xin mời các ông sang thuyền này. Thủ tục liên lạc lâu quá đấy!

Thành tưởng mọi việc đã trôi chảy, mừng thầm. Nhưng ngay sau đấy, một tình huống bất ngờ xảy ra:

- Nếu là thuyền Nl, các anh hãy đặt súng xuống bước sang thuyền của chúng tôi.

Thành hết sức lo lắng, không hiểu việc gì sẽ xảy ra. Anh tự hỏi, hay tên Tình đã phản bội? Hay tín hiệu và mật khẩu không đúng? Anh nói khẽ với tên Tình:

- Bảo họ đừng giỡn nữa.

Tên Tình nói to:

- Xin các anh lẹ lên kẻo công an, dân quân ra bắt cả lũ.

- Bỏ súng xuống, bước sang thuyền, nếu không sẽ nổ súng.

Tên Tình sợ hãi nhìn Thành như muốn cầu cứu. Thành nhìn hắn, máu sôi lên, ý muốn nổ súng chiến đấu bùng lên như lửa cháy. Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới nhiệm vụ, anh bình tĩnh nhìn tên Tình, nói:

- Thì sang.

Anh đặt súng xuống thuyền bước sang thuyền của bọn biệt kích. Tên Tình bước theo sau. Thành nói chặn ngay:

- Tôi tin anh nói Mỹ là người tốt nên đã nghe theo tham gia mật khu, ai ngờ họ cũng chơi xấu.

- Im đi! - Tên đàn ông lực lưỡng râu quai nón quát.

Thành vẫn vênh vênh mặt, giọng trách oán:

- Tôi trót dại nghe theo anh tôi, chứ kiếp sau thì Chúa sẽ giúp tôi thoát khỏi cảnh lừa dối này.

Những tên đứng trên thuyền mặt hầm hầm như những tên đồ tể.

- Mày là em thằng Tình - Tên có râu quai nón hỏi.

Thành nói từng tiếng:

- Các... ông... biết... rồi, hỏi... làm gì?

- Mày là công an, có phải không?

Thành đưa mắt nhìn, xung quanh anh có tám tên đang đứng khoác súng, hai tên ngồi chỉ huy máy nổ. Đống vũ khí đạn dược được phủ bạt kín để ở cuối thuyền. Anh cố nhớ lại mọi việc từ lúc Tình bị bắt cho đến khi nhận làm việc cho mình, gọi điện về trung tâm huấn luyện biệt kích Mỹ Khê. Anh tự hỏi: tên Tình phản bội chăng? Tại sao đồng chí Hồng và các đồng chí trong Ban chuyên án không chuẩn bị cho mình đối phó trường hợp này?

Tên râu quai nón cầm dao găm tiến đến bên Tình, cười nhăn nhở:

- Anh là chiến hữu của tôi, tuy chưa gặp mặt nhưng đã nghe tên anh. Anh là loại thượng khách, mời anh đứng riêng ra phía cuối thuyền.

Những tên đứng xung quanh chằm chằm chĩa súng vào Thành và Tình. Tên râu quai nón như con thú điên bước đến bên Thành nói giọng đểu cáng:

- Chắc anh buồn và ức lắm. Tôi biết, anh buồn và ức không phải vì bị chúng tôi lừa mà vì việc sắm vai để đột nhập vào "mật khu Tam Điệp" của chúng tôi không thành công, có phải không?

Thành giả vờ cố nén giận, rồi như cơn tức giận đã đến lúc bùng cháy, anh chửi thẳng vào mặt chúng:

- Chúng mày là những tên đểu, lừa dối cả hai anh em tao.

Tên Tình vẫn ỉu xìu ngồi im.

- Trên đời này những người đểu thì có, nhưng những người đểu tìm ra công an đóng vai người của chúng tao như tao đây - Hắn vỗ tay vào ngực - Thì chỉ có một không hai.

Thành giả vờ công phẫn thét lên:

- Thôi im mồm đi. Đồ khốn nạn. Đồ lừa đảo. Nghi ngờ cả những người chiến hữu.

Anh chồm tới vỗ lấy ngực Tình:

- Anh cũng là thằng đểu, lừa cả em trai anh đến chỗ chết.

Tên Tình hiểu ngay những hành động đóng kịch của Thành. Hắn sợ nhưng cũng giơ tay túm ngực áo Thành theo phản xạ tự nhiên, nhăn nhó van xin:

- Thì chú cứ bình tĩnh xem nào!

Thành vờ nói giọng uất ức nhưng cũng có ý đe dọa Tình:

- Bình tĩnh gì nữa. Bọn chúng đểu như thế mà anh cũng theo chúng thì không những nó giết anh mà giết cả vợ con anh - Thành thét to hơn - Nếu anh còn theo chúng nữa thì nó đào cả mả bố anh lên đổ xuống biển, nghe rõ chưa? Thành quay lại phía tên râu quai nón - Các anh còn nghi ngờ anh em chúng tôi thì hãy thả cho chúng tôi về.

Tên râu quai nón nói:

- Chúng tao đã hiểu anh mày, vì vậy sẽ cho về nhưng không cấp thuyền. Nếu biển còn thương thì anh mày còn sống. Mà biển không thương thì hãy oán Hà Bá. Còn mày, phải đi theo chúng tao vào Nam cùng Chúa.

Hắn quay lại phía Tình:

- Anh đứng dậy, đi đi!

Tình thiểu não nhìn Thành như cầu cứu.

- Một là, các anh hãy giết cả hai anh em chúng tôi. Hai là, thả cả hai anh em chúng tôi.

Thành nhìn Tình nói một cách cương quyết:

- Không việc gì phải chết. Anh cứ về thưa với Cha rằng, bọn này là những kẻ tà giáo. Chúng không có lý tưởng gì hết. Anh hãy nói với bà con giáo dân rằng, em đã chết vì Chúa, vì mật khu của những người công giáo chống Cộng.

Thấy Tình vẫn còn do dự. Thành thét to hơn:

- Còn đợi gì nữa? Anh hãy đi đi!

Tình bối rối không biết lời của Thành là thực hay hư. Lưỡng lự một lúc lâu hắn mới cúi đầu, bước chậm chạp. Hắn cúi đầu bám tay vào mạn thuyền thả chân xuống nước. Sóng biển đập vào mạn thuyên ộp oạp như cánh vỗ. Những tên trên thuyền đứng im. Thành giơ tay lên:

- Anh tôi là một người chính trực, tốt bụng. Mong Chúa hãy ban phước lành...

Tất cả cuộc đối thoại trên đã được chiếc máy thu phát nhỏ xíu có khả năng truyền sóng trong vùng bán kính 1,5 kilômét đặt trong gấu áo Tình chuyển trực tiếp về Ban chuyên án. Khi chiếc máy thu của Ban chuyên án truyền lại lời nói của bọn biệt kích nghi Thành là công an, ai nấy đều nín thở, lo lắng.

- Tại sao chúng biết Thành là công an?

- Bình tĩnh xem sao.

Mọi người cùng xúm quanh chiếc máy thu. Đội trưởng Lê Đình Hồng đặt tay lên chiếc đài phát, mắt cứng đờ như không chớp. Ông Trưởng ty Công an Ninh Bình ngồi im trên võng dù, trán lấm tấm mồ hôi. Đội phó Hùng thở dài nhìn đội trưởng Hồng.

- Có lẽ tên Tình phản bội mà ta không biết - Đội phó Hùng nói nhỏ - Chúng ta hiểu về kỹ thuật điện đài quá ít.

- Một cán bộ công an làm sao có thể biết được hết mọi nghề.

- Nhưng việc đánh giá tên gián điệp nhận làm cho ta có phản bội không là một trong những công việc chính của chúng ta chứ!

- Đúng thế, nhưng trong trường hợp này, chúng ta đã tính toán khá kỹ đấy.

- Tại sao chúng ta không tính tới khả năng xấu đêm nay?

- Ai học được chữ “ngờ".

Vừa lúc ấy tiếng Thành vang lên trong máy "Còn đợi gì nữa. Anh hãy đi đi". Mọi người xúc động, nín lặng cùng chờ đợi. Rất lâu, không ai nghe thấy tiếng nói nữa.

- Có phải tên Tình phản bội không? - Ông Trưởng ty Công an hỏi đội trưởng Lê Đình Hồng.

- Nếu như thế chúng không thể thả tên Tình trở về.

- Hay là dùng phương án hai báo động cho tàu hải quân ra đón bắt.

Ông Hồng khua tay:

- Chưa cần. Nếu tình huống xấu hơn, tàu ta đuổi cũng chưa muộn - Cổ ông nghẹn lại - Chúng mình thiếu kinh nghiệm chơi "trò chơi nghiệp vụ" này quá - Giọng ông nhỏ như người có lỗi và bắt đầu phân công - Đồng chí Hùng điện ngay về Bộ báo cáo xin chỉ thị. Tôi...

Bỗng trong máy vang lên tiếng ồm ồm:

- Thôi. Không xuống nước nữa - Tên ngồi bên đầu máy nổ đứng lên ra lệnh.

Ông Hồng chuyển hẳn sắc mặt, nói:

- Chờ đã. Chúng thử người của ta!

Trong máy tiếp tục vang lên giọng ồm ồm:

- Vì nguyên tắc hoạt động của một điệp viên mà Cục tình báo trung ương quy định như vậy. Bây giờ thì tôi, Hoàng Kim Sơn, toán trưởng toán biệt kích công nhận hai anh em anh là những người kính Chúa, trung thành với Mỹ.

Tình co chân lên khỏi mặt nước.

- Thế mà các anh làm tôi hết hồn.

Thành nhìn tên toán trưởng nói giọng hằn học:

- Anh tôi bảo theo các anh là sung sướng, được trọng dụng...

- Vì nguyên tắc của mật khu mà. Muốn đạo quân bảo vệ phát triển mạnh, không để công an lọt vào, không để kẻ hèn nhát gia nhập lực lượng, chúng ta phải tổ chức kiểm tra. Nếu tên nào ngay từ giờ phút đầu đã tỏ ra yếu đuối, chúng ta thủ tiêu ngay. Theo cha xứ bán đảo Sơn Trà cho biết, các anh và tôi là những người đầu tiên ra lập "mật khu Tam Điệp" để đón Chúa trở về. Việc làm của tôi vừa rồi là vì Chúa. Hai anh hiểu cho.

Nhắc tới Chúa, Thành im lặng.

- Tôi hiểu. Không nên để kẻ tà giáo gia nhập mật khu.

- Hai anh em xuống thuyền trước đi - Tên toán trưởng giục.

Chúng tung vải bạt, chuyển súng, thuốc nổ, đạn sang thuyền của Thành và Tình rồi lần lượt bước xuống, mắt đăm đăm nhìn theo chiếc thuyền máy đang quay đầu lao vào đêm đen cho đến khi không nghe thấy tiếng máy nổ.

- Lạy Chúa - Một tên ngồi trên thuyền nói như rên - Mong Chúa phù hộ cho chúng con.

Biển chỉ dội lại tiếng sóng biển mơ hồ. Hai con thuyền như hai lá tre đang trôi dạt vào bờ. Khi đến rừng sú vẹt, thuyền Tình lách lên trước.

- Từ giờ phút này các anh không được nói to - Tình nói như ra lệnh - Hãy làm theo hai anh em tôi.

- Chúng ta giấu thuyền rồi đem súng vào chôn ở nghĩa địa, đi bộ lên mật khu cho an toàn.

Mỗi tên biệt kích vác một bó súng trên vai lội bì bõm trong vùng sình lầy đến gần đầu gối. Thành khoác ba lô thuốc nổ đi sau cùng. Họ đi thành hàng dọc trong bóng đêm lờ mờ.

Khi gần đến nghĩa địa, Thành yêu cầu ba tên biệt kích ngồi chờ để Tình dẫn một tên tiến vào khu nghĩa địa xem xét có gì khả nghi không.

Tình đi trước. Tên toán trưởng theo sau. Bước qua cổng nghĩa địa, tên toán trưởng nhìn thấy trong bóng tôi mờ mò, hình như có bóng người bất động, đầu gục xuống, hai tay dang rộng. Hắn sởn gai ốc. Bước thêm vài bước nữa, hắn phát hiện thấy không phải có một bóng đen mà có nhiều bóng đen như thế. Hắn nín lặng bước theo sau Tình, đến bên bóng đen bất động, đầu gục xuống kia. Bỗng cánh tay dang rộng của bóng đen kia vung lên. Tên toán trưởng vừa thấy như có tiếng gió ở bên tai thì đã gục xuống, không kêu được một tiếng.

Tình loạng choạng quay trở lại đường cũ để dẫn tiếp ba tên còn lại. Chỉ mười phút sau, ba tên còn lại bị những "bóng đen bất động" kia vung tay nện những quả đấm trời giáng vào thái dương làm chúng nảy đom đóm mắt.

Cuộc hạ thủ bốn tên biệt kích diễn ra theo đúng kế hoạch của Ban chuyên án. Cả bốn tên đã bị bắt gọn. Các trinh sát công an lặng lẽ dẫn bọn biệt kích đi như một đám rước hạ thánh giá kỳ lạ tắt ngang qua nghĩa địa.

3

Sau buổi đi đón "chiến hữu" trở về, Tình hoảng sợ trước việc đang làm và muốn thoái thác. Nhưng muộn quá mất rồi.

Tình để mặc cho những ngón tay vợ luồn vào mái tóc nhớp nháp sương của mình. Trong cơn hoảng sợ, hắn chỉ biết ghì chặt vợ vào lòng và trách cuộc đời thò Chúa lắm nỗi khổ cực quá, cứ chui lủi ngoài bãi sú vẹt để rồi bị bắt đưa về sống co quắp trong cót thóc. Hắn trách mình, khi đứng giữa cái sống và chết, hắn đã nhận làm việc cho công an. Đó là con đường đưa hắn đến chỗ phá giáo, cảnh sợ hãi làm đầu óc hắn tê liệt, tư tưởng sợ chết đã làm hỏng cuộc đời kính Chúa của hắn...

Đã đến bước đường này thì chết quách đi còn hơn - Có lúc tên Tình nghĩ như thế - Nhưng hắn lại sợ rằng nếu chết bằng tự tử theo luật của Cơ đốc giáo sẽ không được mai táng trong nghĩa trang, nơi đất của Chúa, có Thánh ca với Kinh cầu hồn.

Tình trở mình thở dài. Những ngón tay chị Nhung vẫn trải đều trên tóc. Hai người nằm sát bên nhau trên chiếc chõng tre, nghe con dế sau nhà kêu càng cảm thấy thời gian kéo dài, nỗi sợ hãi tăng lên. Chị Nhung và Tình chỉ lãng quên nỗi sợ hãi đó khi dành cho nhau giây phút dam mê chồng vợ.

Và chính đêm ấy, chị Nhung nói với Tình:

- Em có mang rồi.

Tình lẫn lộn giữa vui và sợ. Lẽ ra có con là vui chứ, nhưng đối với Tình, cái thai của vợ làm hắn lo âu, sợ hãi gấp trăm lần niềm vui. Cái thai của vợ đã trở thành điều xung đột dữ dằn nhất trong đầu hắn. Cuối cùng hắn cố tạo cho mình niềm vui:

- Anh mong nó từ lâu.

Chị Nhung cầm tay Tình đặt lên ngang hông:

- Anh có thấy gì không?

- Có. Nó đạp.

- Nếu em có con, anh sẽ bị lộ. Chúa sẽ trừng phạt anh. Hay anh thoát khỏi nơi đây? - Tình bàn với vợ.

- Anh đi đâu, hay vào thú tội với Cha? - Chị Nhung nói khẽ và run.

- Không được đâu. Phải đi khỏi nơi đây.

Tên Tình nhắc đi nhắc lại câu nói đó. Chị Nhung hoảng sợ tưởng như chồng đang lên cơn sốt.

- Phải đi khỏi nơi đây thôi, nếu không cả tôi và cô đều bị Chúa trừng phạt.

Chị Nhung quỳ xuống đất bên chõng tre chồng đang nằm:

- Xin anh hãy bình tĩnh đã.

Tên Tình nhìn chị Nhung không chớp mắt, người hắn co rúm lại, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở rít lên như tắc trong cổ họng. Rồi hắn phá lên cười:

- Phải chạy trốn thôi nếu không sẽ bị Cha Bường giết hoặc công an bắt bỏ tù.

Chị Nhung im lặng nhìn vào bóng tôi khắc nghiệt, đôi mắt đẫm lệ. Chị cứ nhìn như thế cho tỏi khi không cảm thấy gì nữa. Thỉnh thoảng chị lại thấy chân đứa bé đạp trong bụng.

Ý định bỏ trốn cứ như một căn bệnh tấn công Tình và chị Nhung làm rã rời xương cốt họ, làm họ hoảng loạn sợ Chúa trừng phạt, công an bắt. Cuối cùng chị Nhung chấp thuận ý Tình bỏ trốn.

Tình và chị Nhung xem xét kỹ những con đường kênh rạch dân quân có thể đi tuần, những con đường có thể đi, những câu hỏi và trả lời khi gặp người trên đường chạy trốn.

Sau nhiều đêm lang thang với ý nghĩ chạy trốn, Tình và vợ bước ra khỏi nhà để ra một con thuyền neo đậu ở con lạch cuối làng.

Gió và tiếng sóng biển như cánh vỗ hòa thành một bản nhạc hai bè lạ lùng trong cảnh cô đơn chạy trốn lần thứ hai của vợ chồng chị.

Họ đi được một đoạn chừng vài trăm mét thì trận mưa bất thần dội xuống, đất bùn quay tròn giữa trời mưa. Đó là điều duy nhất đầu tiên họ chưa tính đến. Họ đành quay lại nhà để tính đến chuyện chạy trốn lần khác.

Nhưng có lẽ chính lý do đó cứu họ không bị tóm quả tang trên đường chạy trốn vì họ chưa đi tới các chốt bí mật của công an đặt ở các đường ra phía ngoài thôn Lưu Hạ.