Chương 4
Hơn ba giờ chiều. Torigoe Shingo bỏ lại bãi tập sau lưng. Cậu đã từ chối khi Kaizuka nói sẽ tới đưa cậu đi bằng ô tô. Không phải cậu ghét Kaizuka mà do cậu đã chán ngấy khi phải ở cạnh Kaizuka cả sau thời gian luyện tập. Cũng còn một lý do khác nữa khiến cậu muốn về nhà một mình. Vì hôm nay là chủ nhật.
Cậu khoác ba lô thể thao lên vai, lặng lẽ tiến về phía nhà ga trong tư thế đi hơi cúi gằm. Khoảng bảy tháng từ khi rời Yamanashi để lên Tokyo, hầu như ngày nào cậu cũng tới bãi tập của phòng phát triển Shinsei. Nhờ vậy, cậu đã nằm lòng được địa lý các vùng phụ cận. Dù có dán mắt vào đôi chân thì cậu vẫn biết rõ mình đang ở đâu.
Giữa chừng cậu dừng lại ở phố buôn bán, trước một cửa hàng bán nhạc cụ. Cửa hàng tuy cũ kĩ nhưng bên trong rất rộng và sản phẩm được bày bán trong cửa hàng rất đa dạng, phong phú. Từ ngày phát hiện ra cửa hàng này, việc tới trung tâm tập luyện trở nên thú vị hơn một chút.
Khi bước vào bên trong cửa hàng, cậu bắt gặp một người đàn ông trung niên ở quầy thu ngân. Có vẻ như ông ta là chủ cửa hàng. Người đàn ông nhìn về phía Shingo, nở một nụ cười và gật đầu. Ánh mắt của ông ta như muốn nói, “Lại đến đó à? Cứ ngắm cho thỏa thích nhé.”
Shingo không do dự, đi ngay về phía khu bán đàn guitar. Những chiếc guitar bóng loáng được treo ngay ngắn. Trong số đó cũng có một chiếc đàn sáng lấp lánh trong mắt Shingo. Nó chính là cây guitar Gibson Les Paul Custom, cây guitar gỗ cao cấp chính hiệu, màu đỏ nhưng không hề tạo cảm giác cả thèm chóng chán.
Chơi nhạc bằng cây guitar này thì trái tim tê liệt mất, Shingo nghĩ. Nhưng thật ra Shingo không hề biết chơi guitar. Cậu ta thậm chí còn chưa từng sờ vào cây đàn guitar tới một lần. Cậu chỉ xem các nghệ sĩ guitar biểu diễn qua ti vi và thấy ngưỡng mộ họ từ đó.
Cậu đã nghĩ mình sẽ bắt đầu học guitar sau khi vào học cấp ba. Bằng số tiền tiết kiệm được nhờ việc làm thêm, cậu sẽ mua một cây guitar cho riêng mình. Có lẽ sẽ không có thời gian đến lớp học nên cậu sẽ tự học. Đến một lúc nào đó, khi gặp được người tâm đầu ý hợp, cậu sẽ cùng bọn họ lập thành một nhóm, nhỏ thôi cũng được và sẽ biểu diễn nhạc sống ở đâu đó. Biết đâu nhóm của cậu sẽ được những người trong giới âm nhạc đánh giá, công nhận. Khi đó có lẽ con đường để trở thành nghệ sĩ sẽ được khai mở. Ước mơ ngày một lớn rộng hơn. Cậu đã nghĩ rằng bản thân mình có những khả năng không giới hạn.
Vậy mà…
Một ngày kia, có hai người đàn ông đã tới và dập tắt ước mơ ấy của Shingo. Một người là Yuzuki và người kia là Kotani - trưởng phòng phát triển thể thao Shinsei. Nực cười ở đây là cụm từ kỳ lạ khả năng không giới hạn lại phát ra từ miệng hai người đàn ông nọ.
“Shingo có những khả năng không giới hạn. Ông không muốn phát huy nó sao? Chính vì tin tưởng vào tài năng của cậu ấy nên công ty chúng tôi đã quyết định sẽ theo sát, hỗ trợ toàn bộ cho cậu ấy trên mọi phương diện.”
Vừa nghe những lời nhiệt huyết phát ra từ miệng Yuzuki, Shingo vừa nhớ lại về những buổi diễn thuyết trên đường phố của những ứng cử viên trước ngày bầu cử. Nghe họ nói thì có vẻ họ sẽ làm vì quyền lợi của người khác nhưng rốt cục cũng chỉ là họ đang cố thuyết phục đối phương vì những mục đích của cá nhân mình.
Ông bố Katsuya hình như có vẻ đã bị những lời lẽ của đối phương đánh gục, chỉ biết ngồi há hốc miệng. Một câu chuyện từ trên trời rơi xuống nhưng theo như nội dung ông đã nghe được thì chắc chắn đó là tin tốt lành, đáng gọi là kỳ tích đối với Katsuya.
Nhóm Yuzuki đã điều tra mọi thông tin liên quan đến đời sống của cha con Torigoe. Họ biết được rằng hiện tại Katsuya không nghề nghiệp đồng thời cũng đã ly hôn. Họ còn biết rõ đã hơn ba tháng nay Katsuya không có tiền chi trả cho căn phòng đang thuê và vẫn nợ tiền ăn ở trường của Shingo.
Yuzuki đã thả mồi nhử Katsuya. Đầu tiên là chuyện về việc làm. Nếu ông đồng ý giao con trai của mình cho Yuzuki đào tạo thì họ sẽ bố trí cho ông một việc làm có liên quan tới công ty phát triển Shinsei. Chưa hết, công ty còn đứng ra đảm bảo chỗ ở cho ông ở Tokyo và tiền học phí của Shingo cũng do công ty chi trả.
Katsuya không trả lời ngay. Ông nói hãy cho ông thêm thời gian để suy nghĩ. Đương nhiên nhóm Yuzuki đồng ý và ra về.
“Con đồng ý!” Shingo nói với cha sau khi hai người bọn họ đã đi về.
Katsuya im lặng một hồi lâu cuối cùng cũng đành lên tiếng.
“Trượt tuyết… băng đồng à? Chuyện này là thế nào? Vì sao họ lại chỉ tìm đến nhà chúng ta để nói về chuyện này nhỉ?”
“Không phải họ nói là có kết quả từ một điều tra nào đó sao?”
“Ừ thì đúng là trước đây có cái nghiên cứu nào đó đã nói rằng có thể tìm kiếm tài năng từ xét nghiệm máu.” Katsuya nhìn con trai. “Con đồng ý sao?”
“Thì…” Shingo cúi gằm xuống. “Nếu đúng như những gì họ nói, cha sẽ có việc làm. Mà hình như họ lại còn lo cho cha con ta chỗ ở nữa.”
“Chuyện đó, ta cũng thấy cảm ơn họ lắm lắm. Cha còn đang suy nghĩ nhiều về chuyện học cấp ba của con.”
“Nếu vậy thì cha đâu cần băn khoăn gì nữa.”
“Mà thôi, nếu con thấy không vấn đề gì thì cứ vậy đi.” Katsuya nói rồi khẽ gật đầu. Ông thu cả người lại.
Nhà leo núi, thám hiểm Katsuya từ thời trẻ đã không có một công việc làm cố định. Ông làm thêm để kiếm những đồng lẻ tiêu hàng ngày, hễ tích lũy được chút tiền còm ông lại dùng để leo núi. Cuộc sống của ông đã kéo dài suốt như vậy.
Mẹ của Shingo đã bỏ đi khi cậu còn đang học tiểu học. Mãi sau này cậu mới biết mẹ mình bỏ đi theo một người đàn ông khác. Hàng đêm, mẹ cậu làm nghề tiếp rượu cho khách. Đương nhiên ban đầu mẹ cậu làm việc này cũng chỉ vì để kiếm kế sinh nhai nuôi cả gia đình. Nhưng có lẽ mẹ cậu cũng đã quá mệt mỏi khi phải sống với một người đàn ông coi việc leo núi quan trọng hơn cả gia đình.
Có thể Katsuya là nhà leo núi, thám hiểm đại tài nhưng năng lực đời sống của ông ta rất nghèo nàn. Do bị thương ở chân nên hiện giờ chân ông ta bị tập tễnh. Nó càng khiến việc tìm được một công việc cho ra hồn lại càng khó khăn hơn. Ông ta đã từng làm công việc bốc vác hàng hóa tại một nhà máy sắt thép nhưng số tiền kiếm được cũng chẳng là bao. Thời điểm đó một đứa trẻ học cấp hai như Shingo cũng thừa hiểu điều này. Cậu còn đã từng nghĩ nếu tốt nghiệp cấp hai thì mình chẳng còn cách nào khác phải tự đi làm kiếm tiền.
Bắt đầu học guitar và trở thành nghệ sĩ… Giấc mơ ấy được hình thành bởi cậu muốn thoát khỏi tình cảnh khốn khổ của mình.
Đúng lúc đó nhóm Yuzuki xuất hiện. Hơn thế nữa họ còn tận tay mang đến món quà không tưởng là một cuộc sống ổn định và tiền học phí cho Shingo.
Không phải lúc có thể từ chối. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì thực tế rõ ràng là cuộc sống của hai cha con sẽ rớt xuống tận cùng của sự thê thảm.
Dù hồi nhỏ không được ở gần bên cha nhiều nhưng Shingo rất mực yêu quý ông. Bình thường Katsuya là một người nghiêm túc, ít nói tới mức người ta không thể tưởng tượng ra dáng vẻ mạo hiểm có khi mất cả tính mạng lúc ông leo núi. Trong quá khứ Shingo chưa từng một lần bị cha mắng mỏ. Kể cả lúc vợ bỏ đi, ông cũng không tìm người để trút giận, chỉ lặng lẽ ngồi một mình nâng lên đặt xuống bộ đồ nghề leo núi.
Shingo bắt đầu tham gia luyện tập tại câu lạc bộ trượt tuyết thanh thiếu niên của trung tâm phát triển Shinsei từ tháng Tư năm nay. Nói là câu lạc bộ nhưng thực tế chỉ có mình Shingo tới luyện tập dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên Kaizuka. Công ty cũng không có vẻ sẽ tuyển thêm hội viên mới.
Ngày ngày, Shingo đến học ở một trường cấp ba dân lập gần câu lạc bộ. Vì thành tích học tập ở cấp hai khá tốt nên việc cậu nhập học không mấy khó khăn. Ở trường, cậu được đối xử bình thường như những học sinh khác. Cậu cũng có mấy người bạn có thể gọi là bạn thân. Tuy nhiên, không một ai trong số họ biết cậu đang luyện tập cho môn trượt tuyết băng đồng. Vì nếu nói ra cậu lại phải giải thích hàng tỉ thứ hầm bà làng phiền phức khác. Cậu nói với những người bạn thân rằng mình phải chuyển nhà từ Yamanashi lên Tokyo do công việc của cha.
Cậu không tham gia vào câu lạc bộ ở trường. Một lần cậu cũng nhận được lời mời từ câu lạc bộ điền kinh. Chuyện xảy ra ngay trước kỳ nghỉ hè. Trước đó, trong giờ thể dục ở trường, học sinh phải chạy một nghìn năm trăm mét. Thành tích của Shingo dẫn đầu toàn trường. Từ trước tới nay Shingo chưa từng dốc sức tập luyện môn thể thao nào bài bản, mang tính chuyên môn. Làm thế nào mà có được kỷ lục tốt này? Có lẽ trong quá trình luyện tập dưới sự huấn luyện của Kaizuka, tài năng của cậu đã được mài giũa cũng nên.
Shingo đã từ chối lời đề nghị của câu lạc bộ điền kinh. Phần vì cậu không có thời gian, phần vì vốn dĩ cậu không mấy hứng thú. Giả sử nếu có tham gia vào câu lạc bộ, chắc chắn cậu sẽ tham gia vào câu lạc bộ nhạc nhẹ. Đương nhiên với tình hình hiện tại, khả năng đó là không thể.
Khi ánh mắt cậu lướt qua tấm biển đề giá của chiếc guitar Gibson là ba trăm hai mươi nghìn yên, dừng lại xuống dưới chân, một cánh tay bỗng vươn tới phía cậu. Trên tay của người đó là một chiếc đĩa DVD. Hết sức ngạc nhiên, cậu nhìn sang thì thấy chủ cửa hàng đang cười và nói, “Cái này là đồ cũ. Nếu cậu không chê.”
Đón lấy chiếc đĩa DVD, Shingo mở to đôi mắt. Trên đĩa có ghi tựa đề Gibson và những tay chơi guitar huyền thoại . Hình như là đĩa ghi lại buổi biểu diễn của Peter Frampton, B.B. King và nhiều nghệ sĩ guitar cùng cây đàn yêu dấu.
“Tuyệt quá chú nhỉ?”
“Cậu lấy nó chứ? Chỉ nhìn nhạc cụ không thì đâu có đủ nhỉ?”
“Nhưng cháu không có tiền…”
Chủ cửa hàng cười và xua tay. “Không cần đâu. Tôi đã bảo nó là đồ cũ rồi mà.”
“…Vậy có được không ạ?”
“Được chứ. Tôi còn một đĩa khác giống y như vậy.”
Shingo, sau một hồi hết nhìn vào chiếc DVD rồi lại nhìn chủ cửa hàng, cúi gập đầu và nói. “Cháu cảm ơn chú ạ!”
“Ừ, ừ!” Chủ cửa hàng đáp. “Cậu chơi guitar à?”
“Không, cháu chưa chơi. Nhưng cháu nghĩ một ngày nào đó cháu sẽ chơi thử…”
“Học sinh cấp ba à?”
“Dạ.”
“Thế thì có vẻ bận bịu học hành đây. Nhưng cũng không phải nóng vội đâu. Lúc nào cũng có thể bắt đầu được mà. Tôi có người quen, năm mươi tuổi mới bắt đầu học piano đấy.”
“Vậy sao ạ?”
“Nếu cậu bắt đầu học thì qua đây mua guitar nhé. Tôi sẽ bán rẻ cho cậu.” Chủ cửa hàng nói rồi vừa cười vừa quay trở lại quầy thu ngân.
Shingo nói với theo sau lưng người đàn ông, “Nhất định một lúc nào đó cháu sẽ quay lại.”
Chủ cửa hàng vẫy tay phải trả lời thay vì quay người lại.
Shingo rời khỏi cửa hàng nhạc cụ, đi thẳng về phía nhà ga. Nhà cậu chỉ còn cách đó một ga nữa. Từ ga đi bộ vài phút là đến căn hộ nơi cậu bắt đầu ở từ hồi tháng Tư.
Khi cậu về đến nhà thì thấy giày của Katsuya ở cửa ra vào. Một chuyện hiếm hoi. Bình thường, chiều chủ nhật nào cha cậu cũng tới cửa hàng pachinko*.
Pachinko là trò đánh bạc ăn tiền bằng máy ở Nhật.
Shingo mở cửa phòng khách. Katsuya đang ngồi xếp bằng giữa căn phòng, ông ngẩng lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Trong tay ông vẫn đang cầm chiếc điện thoại.
“Gì thế, đừng làm ta giật mình chứ.” Katsuya nói.
“Con có làm gì đâu.”
“Sao không lên tiếng bảo một câu là con đã về.”
“Bình thường nghe tiếng mở cửa là cha biết rồi.”
“Cha không nghe thấy vì khi nãy có chút việc.” Katsuya gập điện thoại lại rồi cho vào trong túi quần.
Thấy vậy Shingo đáp. “Lạ ghê!”
“Chuyện gì?”
“Hiếm khi nào thấy cha xem mail trong điện thoại.”
“À à!” Katsuya gãi đầu.
“Liên quan đến công việc. Dạo này người ta cứ gửi bằng mail nên phải xem điện thoại liên tục.”
“Hừm.”
Hiện tại Katsuya đang làm việc cho công ty con của công ty phát triển Shinsei. Hình như ông làm bảo vệ cho công ty này nhưng cụ thể công việc thế nào thì Shingo không biết rõ.
“Việc luyện tập thế nào? Vất vả lắm không?”
“Thì cũng có lúc mệt. Từ tuần sau con sẽ đi Hokkaido.”
“Cha cũng nghe nói thế. Công ty nhắn cha gửi giấy xin phép nghỉ học cho trường. Nếu hoàn tất thủ tục có lẽ sẽ được nghỉ ba tháng mà không phải đến trường. Còn việc học bù thì như những học sinh thông thường, có thể đăng ký học bù vào kỳ nghỉ xuân.”
“Vì trường có chế độ như vậy nên công ty phát triển Shinsei đã khuyên con vào học. Cha không biết à?”
“Không, cha có biết gì đâu.”
“Cha nói gì vậy? Thế này thì nhờ cậy được gì?”
Shingo lấy quần áo và khăn bông dùng khi luyện tập ra khỏi ba lô. Cậu đi về phía phòng tắm. Cậu bỏ những đồ bẩn vào trong máy giặt, cho một lượng xà phòng vừa đủ. Từ hồi còn là học sinh tiểu học, cậu đã tự mình giặt quần áo. Không chỉ riêng chuyện giặt giũ, cậu còn có thể nấu vài món ăn đơn giản, thậm chí còn có thể khâu cúc áo. Khi hai cha con bắt đầu sống với nhau, mọi thứ cứ trở nên tự nhiên như thế.
Sau khi bấm nút khởi động máy giặt, Shingo quay trở vào phòng khách thì thấy Katsuya đang cầm trong tay chiếc đĩa DVD.
Shingo chau mày và giật lấy lại chiếc DVD từ tay cha.
“Cha làm gì vậy? Đừng tự ý thế chứ.”
“Cái này là gì vậy, con mua à?” Katsuya hỏi, giọng chùng xuống.
“Con được cho. Của người quen.”
Shingo không thể trả lời đó là của chủ cửa hàng dụng cụ âm nhạc. Cậu không muốn cho biết mình đã đến đó.
“Người quen? Quen kiểu gì?”
“Người quen ở trường. Nói thế nào thì cha tin đây?”
“Con nói con thích nó à?”
“Nói gì mà nói chứ. Người ta nói là không dùng nữa rồi, vứt đi thì phí. Có lấy thì người ta cho. Chứ con cần gì cái thứ này.”
Katsuya lập tức im bặt nhưng ông chằm chằm nhìn con trai bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Shingo cầm chiếc DVD trên tay rồi ném nó vào thùng rác gần đó.
Katsuya trợn mắt. “Làm cái gì thế?”
“Cha ồn ào quá đi. Con đã nói vì không cần nên vứt đi mà. Kiểu gì cha cũng kêu.”
Shingo nhấc ba lô thể thao lên, đi vào phòng bên cạnh. Cậu đóng cửa đánh rầm rồi nằm xuống sàn nhà ngủ.
Cậu không hiểu mình đang làm gì nhưng một điều rõ ràng rằng, cậu không muốn cho cha biết cảm xúc của mình dành cho guitar là thế nào.
Cậu nghe thấy tiếng gọi, “Shingo.” Katsuya không cần nghe tiếng đáp trả mà nói tiếp, “Cha đi ra ngoài rồi sẽ về. Khoảng hai tiếng.”
Kiểu này lại là đến cửa hàng pachinko rồi. “Vâng!” Shingo buông giọng đánh thượt một cái.
Cuối cùng Katsuya đã có tâm trạng để đi ra ngoài. Nằm nghe chắc chắn đó là tiếng cha đóng cửa, Shingo mới ngồi dậy rồi đi ra khỏi phòng.
Cậu nhìn chiếc bàn thấp. Chiếc đĩa DVD chắc chắn lúc này cậu đã vứt vào thùng rác đang nằm trên bàn. Có vẻ Katsuya đã nhặt nó lên.
Shingo cầm chiếc đĩa DVD rồi với lấy đồ điều khiển. Cậu bật ti vi và đầu đọc đĩa.