← Quay lại trang sách

Chương 5

Một vận động viên đội mũ bảo hiểm, trong trang phục thể thao hiện lên trên màn hình. Bộ trang phục và mũ bảo hộ đều là màu vàng. Gậy trượt tuyết hạ thấp xuống dưới. Vận động viên ở tư thế đang khom người.

Trên mũ bảo hiểm và bộ quần áo có gắn những dải ruy băng nhỏ, chúng đang bay phần phật. Mặc dù bức tường đã được cách âm nhưng từ phòng này vẫn như có thể nghe được tiếng gió thổi.

Trường hợp thi trượt tuyết đổ dốc, tốc độ mà vận động viên nam phải trượt là trên dưới một trăm ba mươi ki-lô-mét, và trên dưới một trăm mười ki-lô-mét dành cho vận động viên nữ. Đương nhiên, gió sẽ thành bức tường cản cả trước và sau. Vượt qua được nó như thế nào sẽ chính là thứ quyết định thắng thua khi thi đấu.

Vận động viên trên màn hình đang ở một tư thế vững chắc, không bị rung kể cả đang trong môi trường gió mạnh. Thân dưới chắc chắn là điều đương nhiên, cảm giác cân bằng hiếm có đang kiểm soát cơ bắp toàn thân.

Cô bé thừa hưởng từ cha một món tài sản to lớn, Yuzuki tin như vậy. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

Yuzuki đã đến trung tâm nghiên cứu của một hãng dụng cụ thể thao ở Hachioji. Tại đây chuyên nghiên cứu, phát triển các sản phẩm, quần áo thể thao phục vụ cho thi đấu bơi lội và điền kinh. Đặc biệt về đồ bơi, chất liệu đồ bơi ảnh hưởng rất lớn đến thời gian bơi nên có thể nói đây là một chủ đề tối quan trọng đối với công ty này.

Chuyên viên nghiên cứu Yamaoka quen thuộc nhận ra sự có mặt của Yuzuki liền tiến tới chào hỏi. Yamaoka đang nghiên cứu chủ đề liên quan tới việc phát triển đồ thể thao cho môn trượt tuyết giúp giảm sức cản của không khí.

“Anh thấy cô bé thế nào?” Yuzuki chỉ tay vào màn hình và hỏi.

Yamaoka gật gù. “Tôi đã được tận mắt chứng kiến rất nhiều vận động viên rồi. Nếu nói về độ ổn định dáng người thì cô ấy xuất sắc nhất. Không thể tưởng tượng nổi rằng cách đây không lâu cô ấy còn là học sinh cấp ba.”

“Vậy sao? Anh nói thế tôi cũng thấy vững tâm hơn.”

“Có những vận động viên xuất sắc thế này mặc trang phục của mình, chúng tôi lại càng thấy đam mê hơn trong việc phát triển các sản phẩm quần áo thể thao. Thật đúng đắn khi đã hợp tác với công ty phát triển Shinsei.”

“Điều đó tốt cho cả hai bên mà.”

Vận động viên mặc trang phục màu vàng bước ra từ phòng thí nghiệm hầm gió. Cô đã bỏ mũ bảo hiểm ra. Không biết có phải do mái tóc dài được cột lại đằng sau nên đôi mắt dài của cô trông xếch lên khác với bình thường. Cô gái - Hida Kazami hướng đôi mắt sắc về phía Yuzuki. “Chào chú.”

“Cảm nhận của cháu sau khi vào phòng thí nghiệm hầm gió thế nào? Có khác biệt so với xuống dốc thực sự không?”

“Trong đường trượt thực tế có cả phần đất lồi lõm kèm độ dốc. Hơn thế nữa, không phải là không khí chuyển động mà là cơ thể của cháu chuyển động.” Kazami nói với một gương mặt vô cùng nghiêm túc.

Dù biết đó không phải những lời nói đùa nhưng Yuzuki vẫn cười ha ha ha .

“Hóa ra là thế. Đúng như cháu nói đấy. Mà này, cháu có thể cho chú chút thời gian được không? Chú có chuyện muốn nói.”

Kazami nhìn về phía Yamaoka đang gặp khom người nhìn vào đồng hồ đo.

“Chú Yamaoka, cháu còn phải làm gì nữa không ạ?”

Yamaoka đứng dậy, lắc đầu. “Không, hôm nay đến đây thôi. Chú đã có được số liệu rất tốt. Khi nào có kết quả phân tích chú sẽ thông báo.”

Kazami gật đầu, hướng về phía Yuzuki nói. “Cháu thay đồ rồi quay lại có được không ạ?”

“Được chứ. Chú đợi ở cửa nhé.”

“Vậy gặp chú sau.” Kazami khẽ rảo bước đi về phía cửa.

Từ phía sau đứng nhìn vào thân hình rắn chắc của Kazami, Yuzuki thầm nhủ trong bụng, Đúng là cha nào con nấy mà.

Hida Kazami đã gia nhập vào công ty phát triển Shinsei từ mùa xuân năm nay. Tuy thuộc phòng phúc lợi nhưng một năm cô cũng chỉ xuất hiện ở công ty khoảng một tháng. Thời gian còn lại cô hoạt động như một nhân viên của phòng thể thao, đội trượt tuyết. Khi còn là học sinh phổ thông trung học, trận quyết chiến để ẵm giải vô địch ba năm liên tiếp của cô diễn ra rất khốc liệt. Sau đó cô đã được nhận vào làm tại công ty phát triển Shinsei do sự xếp đặt của một người bạn thân của cha mình, huấn luyện viên đội trượt tuyết.

Khi Yuzuki đang ngồi uống cà phê mua ở máy bán hàng tự động trên ghế phòng chờ, Kazami xuất hiện với một chiếc túi thể thao rất to đeo trên vai. Cô khoác trên người chiếc áo thể thao kèm mũ, chiếc mũ len đội sụp sâu xuống đầu.

“Cháu uống gì không?” Yuzuki chỉ vào máy bán hàng tự động.

“Dạ, không cần đâu ạ. Thế chuyện chú muốn nói với cháu là gì vậy?”

“Thì cháu cứ ngồi xuống đã. Cứ đứng thế thì khó nói chuyện.”

Kazami hít thở một hơi thật sâu rồi đặt chiếc túi xuống sàn, ngồi xuống cạnh Yuzuki.

“Tuần trước, chú từ Sapporo trở về. Chú đã gặp cha cháu đấy. Chú đã nhờ cha cháu hợp tác, vậy mà lại bị cha cháu từ chối.”

“Cháu cũng có nghe qua.” Kazami lập tức trả lời.

“Cháu đã nói chuyện với ông ấy à?”

“Cha cháu đã gọi điện. ‘Thật điên rồ. Tài năng không phải là thứ có thể gọi tên ra thành công thức hay ký hiệu hóa học được.’ Cha cháu nói vậy.”

“Nếu thực sự làm được điều đó thì sao? Ông ấy không muốn biết con gái của vận động viên trượt tuyết nổi tiếng Hida Hiromasa thừa hưởng bao nhiêu tài năng của ông ấy à?”

“Cháu nghĩ là không.”

“Tại sao?”

Kazami không nhìn thẳng vào Yuzuki. Cô vừa dõi mắt về phía xa vừa nói.

“Cha là cha, còn cháu là cháu. Những gì cháu đang có hiện giờ tất cả đều do luyện tập mà nên chứ không có chút gì bẩm sinh cả.”

“Thế cơ thể kia? Không phải được thừa hưởng từ cha cháu hay sao?”

“Cơ thể.” Kazami khẽ lắc đầu. “Ai cũng giống ai thôi. Cháu không nghĩ có quá nhiều sự khác biệt.”

“Thế chú hỏi cháu nhé. Tới bao giờ người Nhật mới thắng được người da đen trong chạy đua một trăm mét? Tới khi nào người Nhật mới đứng số một thế giới?”

Kazami cắn môi, trả lời, “Cháu không rành về điền kinh cho lắm.”

“Đừng dối chú. Bất kể bộ môn thể thao nào, hầu hết các vận động viên đều cảm nhận được rõ sự khác biệt về thể chất của mình với các vận động viên nước ngoài. Cháu đương nhiên không thể không cảm thấy điều đó.”

“Cháu…” Kazami liếc nhìn Yuzuki trong thoáng chốc rồi lại cụp ngay mặt xuống. Cô nói tiếp. “Cháu chỉ muốn nói, cơ thể cháu cũng không có gì đặc biệt. Cha cháu cũng từng nói vậy. Cha nói không ai mang trong mình yếu tố gì đặc biệt. Cháu cũng nghĩ giống cha cháu.”

“Tùy cha con cháu thôi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Chú cũng không nghĩ sẽ ép cha con cháu phải chứng minh những điều đã nói. Nhưng về phần bọn chú, chú cần có thông tin chính xác một cách khách quan. Đương nhiên chuyện này không mang đến lợi lộc gì cho cha con cháu. Nhưng nếu bọn chú có thể phân tích được khởi nguồn của thể lực kia thì nhờ đó chưa biết chừng có thể tìm ra những Hida Hiromasa hay Hida Kazami thứ hai, thứ ba cũng nên. Thế nào? Liệu cháu có sẵn sàng hợp tác vì sự nghiệp thể thao của Nhật Bản hay không?”

Kazami nghiêng đầu, khẽ nở một nụ cười. Nhưng nụ cười đó phải gọi là rất lạnh lùng. “Cha cháu đã nói không thích rồi thì chẳng phải chú có nói thế nói nữa với cháu cũng vô ích hay sao?”

“Thế nên chú mới muốn cháu đỡ lời giúp với cha cháu. Khuyên ông ấy hãy hợp tác với bọn chú.”

“Vô ích thôi ạ.” Kazami đứng bật dậy. “Cháu không có tài thuyết phục cho cháu đâu. Mà cháu cũng không có ý định làm điều đó. Nếu như… chuyện chú muốn nói với cháu chỉ có vậy, thì cháu xin phép dừng ở đây thôi. Sau đây cháu phải quay về Sapporo. Khóa tập huấn cũng sắp bắt đầu rồi.”

“Đợi đã. Hãy suy nghĩ kĩ lại một lần nữa xem sao. Cũng không có gì to tát lắm đâu. Thoải mái như khám sức khỏe thôi.”

“Xin lỗi chú, cháu đi đây.” Kazami khoác túi lên vai, chân bước vội ra phía cửa.

Yuzuki lắc đầu, uống nốt lon cà phê còn đang uống dở. Cà phê đã nguội lạnh, chỉ còn vị ngọt khó chịu đọng lại trong miệng.

Trụ sở chính của công ty phát triển Shinsei nằm ở Shinjuku. Khi Yuzuki đi đến tầng của phòng thể thao, trưởng phòng Kotani đang ngồi ở bàn họp nói chuyện với ai đó. Mặt ai nấy đều rất lạnh lùng. Kotani nhận ra Yuzuki tới, ông ta nói một hai câu gì đó với người kia để kết thúc câu chuyện.

Yuzuki cứ thế ngồi vào phía ghế trống. “Đã có chuyện gì vậy?”

“Sao anh hỏi thế?”

“À không, là vì tôi thấy trông như anh đang nói về chuyện gì đó rất nghiêm trọng.”

Kotani không trả lời câu hỏi của Yuzuki. Ông ta tựa lưng vào ghế như để chống đỡ cơ thể. Mí mắt sụp xuống nặng trĩu, ông ta đảo cặp mắt dài sắc. “Anh vừa đi gặp Hida Kazami về à?”

“À, đúng thế!” Yuzuki gãi gãi ngang mũi.

Vốn dĩ lúc bình thường miệng Kotani có vẻ hơi méo này lại trễ xuống thêm một chút.

“Lại thế cơ đấy. Hết cha rồi đến con. Anh lại thất bại khi thuyết phục họ phải không?”

“Có vẻ tôi bị căm ghét nhiều hơn tôi tưởng.”

“Anh là đồ nhu nhược. Cái thần thái khi anh ép Torigoe Shingo tới đây đâu rồi? Hả?”

“Cần phải có mồi nhử. Là thứ gì đó có lợi cho cha con họ nếu tham gia hợp tác vào nghiên cứu của ta. Nhưng tôi không nghĩ có thể lấy tiền ra để dụ họ được. Tôi phải nhấn mạnh rằng chí ít cũng là điều kiện tập luyện đặc biệt nào đó. Hơn thế nữa, nếu không khéo có khi còn đem lại kết quả không như mong muốn. Tóm lại, ông ta là một kẻ vô cùng ngoan cố.”

Kotani nhếch mép cười hừ hừ .

“Thảo nào mà cả anh cũng phải bó tay. Đành vậy. Thế thì phải nhờ tới trí tuệ thôi.”

“Hả?” Yuzuki thốt lên. Anh bất ngờ nhìn lại trưởng phòng.

“Người khi nãy tôi gặp bên phòng quảng cáo. Hắn tới đây khóc lóc, xin tôi giúp hắn.”

“Chuyện gì vậy?”

“Là Hida Kazami. Hình như có mấy tờ tạp chí thể thao đến chỗ cô ta xin được viết bài. Bọn họ quả là nhanh nhạy mà. Cô ta vừa được kỳ vọng, vừa có ngoại hình khá ổn. Có vẻ một bộ phận phóng viên thể thao đã bắt đầu chú ý đến cô ta rồi.”

“Không phải chuyện đáng mừng sao?”

“Nhưng có kẻ lại không nghĩ như vậy đâu. Anh biết tôi đang nói đến ai rồi chứ?”

Yuzuki gật đầu. Anh lập tức nghĩ đến khuôn mặt của người đàn ông đó.

“Ông bố. Hida Hiromasa không chịu sao?”

Kotani làm bộ mặt nhăn nhó và gật đầu.

“Nghe đâu ông ta bảo một người chưa từng tham gia cuộc thi lớn lại được ưu ái như thế thì kỳ quặc quá. Đúng như anh nói vậy. Ông ta đúng là một kẻ ương ngạnh.”

“Nhưng nếu nói như vậy thì có nghĩa, chỉ cần sau khi cô bé tham gia trượt tuyết ở giải đấu lớn là được đúng không? Chúng ta chỉ cần đợi thêm một chút thôi mà.”

“Giải đấu lớn mà Hida nói ở đây, hẳn là giải đấu tập trung nhiều vận động viên hàng đầu thế giới ấy. Bét nhất cũng phải là giải vô địch thế giới.”

“Nếu thế thì cũng sắp rồi còn gì? Hida Kazami sẽ lần đầu ra mắt giải đấu quốc tế, và sau đó chẳng bao lâu mấy bài viết về cô bé sẽ tô điểm thêm cho các tờ tạp chí. Tôi nghĩ nó cũng không tồi đâu.”

“Đâu có ngon ăn như vậy. Để đào tạo ra được ngôi sao cần chuẩn bị thật kĩ lưỡng. Sau khi trượt tuyết xong mới đăng bài thì quá muộn rồi. Ta phải thu hút sự chú ý của cánh báo chí trước khi cô ta tham dự giải trượt tuyết. Trong thời gian đó mà gặt hái được nhiều thành tích tốt thì cũng không có gì phải phàn nàn. Giới trượt tuyết với nhau, không ai có thể bỏ qua nhân vật được yêu thích. Quá được ưu ái, ngưỡng mộ cũng có cái nguy hiểm của nó nhưng dẫu sao sau đó họ vẫn muốn cử cô ta đi tham dự giải tranh cúp thế giới phải không?”

Yuzuki khoanh tay. Họ đang ở tình thế chưa bắt được chồn đã tính chuyện lấy da những ý kiến của Kotani không hẳn đã chệch đích.

“Hơn nữa…” Kotani tiếp tục. “Nếu Hida Kazami giành giải ở cúp thế giới thì không sao. Nhưng nếu thành tích của cô ta kém quá thì cái gã cứng đầu kia có chịu cho báo chí viết bài không?”

Yuzuki cười đau khổ. Câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Chắc là khó rồi.”

“Thấy chưa? Nói thực tế ra, tại thời điểm này, khả năng Hida Kazami có thể ra mắt ở giải đấu quốc tế và giành giải gần như bằng không. Dù là viết bài về cô ta trước hay sau trận thi đấu cúp quốc tế thì cũng như nhau cả thôi.”

Yuzuki khoanh tay, gật đầu. Sau đó anh lại quay ra nhìn Kotani. “Trưởng phòng, khi nãy anh nói cần phải dùng tới trí tuệ để giải quyết việc này. Nhưng cứ theo những gì anh nói ở trên, không phải là chẳng có cách nào có thể thuyết phục được Hida Hiromasa hay sao?”

“Chớ có nóng vội. Bây giờ mới vào chuyện quan trọng.” Kotani thò tay vào túi ngực bên trong của áo vét. Đôi mắt đảo xung quanh cảnh giác và rút một tờ giấy được gập làm tư. Ông ta đặt nó trước mặt Yuzuki. “Này, anh hãy xem đi.”

“Cái này lại là…”

“Phải.” Kotani gật đầu. “Lại đến nữa.”

Yuzuki vươn tay ra những nửa chừng dừng lại. “Tôi cầm vào nó được chứ?”

“Không vấn đề. Nó chỉ là bản copy thôi. Bản gốc tôi đã cất trong két sắt rồi.”

Yuzuki yên tâm, mở tờ giấy ra. Hàng chữ đánh máy hiện lên trên mặt giấy.

Gửi Phòng thể thao, đội trượt tuyết Công ty phát triển Shinsei,

Hãy buộc Hida Kazami rút khỏi đội. Hãy để cô ta rút khỏi giải tranh cúp thế giới và toàn bộ các giải thi đấu khác.

Trong trường hợp các ông không chấp nhận yêu cầu này, Hida Kazami có thể sẽ chịu tổn hại.

Từ một người hâm mộ chân chính

“Cái này được gửi đến hồi nào vậy?”

“Hôm qua. Trên phong bì có ghi Gửi Phòng thể thao, đội trượt tuyết Công ty phát triển Shinsei. Không thấy ghi tên người gửi. Cũng giống với lần trước.”

Yuzuki chau mày, anh gấp mảnh giấy lại như ban đầu.

Một bức thư nặc danh như thế này cũng được gửi đến đây từ hai tuần trước. Chỉ rất ít những người trong công ty biết được điều này. Tất nhiên, đương sự là Hida Kazami vẫn hoàn toàn không hay biết.

“Kẻ nào đã làm việc này vậy nhỉ?”

“Rõ ràng quá rồi mà. Đó là những kẻ sẽ gặp trở ngại nếu Hida Kazami ra thi đấu. Là vận động viên của một đội nào đó, hoặc là những kẻ có liên quan chăng?”

“Anh nghĩ vậy sao?” Yuzuki nghiêng đầu.

“Không phải à?”

“Dù Hida là ứng cử viên sáng giá toàn nước Nhật, nhưng vẫn chưa thuộc top đầu. Ngáng chân một động viên chưa có thành tích như thế thì có ý nghĩa gì cơ chứ?”

“Thế theo anh kẻ nào đã làm chuyện này?”

“Tôi cũng không dám chắc, nhưng đây không phải một dạng quấy rối sao? Vì nếu là kẻ biết đến cái tên Hida Kazami thì chắc chắn hắn phải đang phát điên lên vì cô bé.”

“Nếu loại đó thì phải mong người ta được đi thi đấu chứ? Như thế mới dễ theo đuổi.”

“Loại người đó không chỉ là việc lén lút theo dõi đâu. Chúng muốn giữ làm của riêng cho mình nên phải ngăn chặn để người kia không được nổi tiếng. Trường hợp lần này có khi là như vậy cũng nên.”

Kotani nhăn mặt. “Trên đời này thật lắm kẻ phiền toái.”

“Vậy ta phải làm thế nào? Anh vẫn quyết định sẽ không báo cảnh sát à?”

“Tất nhiên. Tôi cũng đã nói từ lần trước rồi phải không? Nếu ta cứ bị trò quậy phá này làm ảnh hưởng thì sẽ thế nào? Tôi đã trao đổi việc này với phòng tổng vụ rồi. Tất cả đều thống nhất là hãy im lặng quan sát tình hình thêm một chút nữa xem sao.”

Đúng như vậy. Sự thật cho thấy nếu việc gì cũng nhanh tay đứng ra giải quyết thì sẽ làm không xuể. Chẳng cứ là vận động viên chuyên nghiệp hay nghiệp dư, việc nhận được những bức thư đe dọa là chuyện không hề hiếm.

“Thế tôi phải làm gì?”

Yuzuki vừa hỏi vậy thì Kotani đã cầm lấy một góc của mẫu thư đe dọa, cười ranh mãnh. “Hãy đưa cho Hida Hiromasa xem.”

“Hả?”

“Tôi nói anh hãy đưa bức thư này cho Hida Hiromasa xem. Nói với ông ta cả chuyện bức thư đã được gửi tới đây lần trước.”

“Tôi không hiểu ý anh. Tôi nhớ anh đã nói trước lúc Kazami được tham dự giải cúp quốc tế thì không được làm gì ảnh hưởng tới tâm lý cô bé đó mà.”

“Đúng là tôi đã nói như vậy. Không được làm bất cứ điều gì ảnh hưởng tới cô ta.”

“Nhưng nếu tôi cho Hida biết chuyện về những bức thư đe dọa, lẽ nào lại không tới tai cô bé?”

“Anh nghĩ Hida sẽ nói chuyện này cho con gái sao?” Kotani ngồi thẳng dậy. “Nếu hắn làm thế, không những sẽ khiến con gái mình mất tập trung mà còn có thể hại cô ta bỏ lỡ tấm vé tham dự cúp quốc tế. Cơ hội mà phải khó khăn lắm cô ta mới có được. Không sao đâu. Hida chẳng đời nào lại nói chuyện này ra đâu.”

Yuzuki gật gù. Anh nghĩ cũng có thể sẽ như vậy. Việc Kazami có thể bước được ra trường đấu quốc tế là mục tiêu tối quan trọng của cả hai cha con Hida tại thời điểm này.

“Sau khi cho Hida xem thư đe dọa thì tiếp theo sẽ là gì?”

“Đầu tiên anh hãy nói với hắn rằng phía công ty phát triển Shinsei không hề muốn báo cho cảnh sát việc này cũng như không muốn công bố với giới truyền thông. Hida sẽ không thể phản bác lại được gì. Đương nhiên chúng ta tuyệt đối sẽ không để chuyện gì xảy đến, gây nguy hại tới thân thể của Hida Kazami. Chính vì vậy, ta cần tìm một người giám sát, bảo hộ cho cô ta. Nhưng đột nhiên có kẻ cứ luẩn quẩn bên cạnh sẽ gây hoang mang dư luận. Nên tôi đã nghĩ cho người đó một thân phận là chuyên viên phụ trách quảng cáo. Anh thấy thế nào?”

“À à!” Yuzuki nhìn chằm chằm vào những nếp nhăn lớn hằn sâu trên trán Kotani. “Hóa ra anh đã suy nghĩ tới việc này rồi.”

“Trong giới truyền thông thể thao, có một người theo sát để lấy tin về vận động viên đang rất được yêu thích - Hida Kazami. Điều này chẳng thành vấn đề gì. Chỉ có điều, có một người như vậy ở bên cạnh thì Hida Kazami cũng phải làm việc gì đó cho tương xứng. Nên cô ta không thể từ chối tất cả các yêu cầu liên quan đến viết bài của đám nhà báo.”

“Không biết Hida sẽ phản ứng thế nào đây?”

“Có ghét đến mấy hắn cũng không thể nói gì được. Vốn dĩ Hida Kazami là nhân viên của công ty này. Việc đóng góp cho hoạt động quảng cáo là điều đương nhiên. Lại còn được bảo đảm an toàn tính mạng. Một mũi tên trúng hai đích.”

“Nhưng mà trưởng phòng, kể cả có giải quyết được chuyện quảng cáo đi nữa thì việc làm này đâu có giúp đạt được mục đích của chúng ta?”

“Tôi hiểu, mấu chốt là chỗ đó.” Kotani lè lưỡi, liếm môi. “Là người sẽ trở thành chuyên viên phụ trách quảng cáo đó. Tôi đã nghĩ rất nhiều rồi. Anh hãy làm việc này cho tôi.”

Bị chỉ định, Yuzuki bật người ra sau. “Tôi á?”

“Anh đâu cần phải quá ngạc nhiên như thế. Anh rất nổi tiếng trong giới truyền thông thể thao mà. Nổi tiếng ngang với Hida Kazami. À, ngang ngửa với Hida Hiromasa ấy chứ. Chỉ có anh là người thích hợp nhất để ở bên cạnh cô ta mọi lúc mọi nơi. Đồng thời, như thế ta sẽ khiến cho cha con nhà họ phải biết ơn, đến một lúc nào đó họ còn có thể ngoan cố mà từ chối hợp tác với ta được nữa hay không?”

Yuzuki lại nhìn chằm chằm vào mặt trưởng phòng một lần nữa. “Một kế hoạch nham hiểm đấy!”

“Thú vui của tôi là những thứ nham hiểm mà.”

“Nhưng đây là trong trường hợp họ đồng ý mà thôi. Anh biết là bọn họ rất ghét tôi rồi đấy.”

“Lúc đó hãy hỏi họ có cam lòng đứng ngoài cuộc đua cúp quốc tế không?” Kotani cười, để lộ hàm răng đã bị thuốc lá làm cho xỉn màu.