Chương 6
Câu lạc bộ thể thao AA Sapporo nơi Hida làm việc, ngày thường mở cửa đến mười giờ tối. Khách hàng có thể sử dụng máy tập đến chín giờ rưỡi, sau thời gian đó đội ngũ nhân viên bắt đầu dọn đồ và lau chùi. Mặc dù Hida có chức danh là cửa hàng trưởng nhưng ông vẫn cùng mọi người dọn dẹp, lau sàn. Những nhân viên trẻ nói ông không cần phải làm vậy, nhưng nếu như thế Hida thấy rất áy náy. Vì chủ cửa hàng là người yêu môn trượt tuyết và biết Hida lúc còn là vận động viên nên đã thuê ông làm việc tại cửa hàng của mình. Tất cả chỉ có vậy. Kể cả những gì được ghi trên danh thiếp của chủ cửa hàng cũng chỉ là muốn dùng tên tuổi của một nhà trượt tuyết nổi tiếng để quảng cáo cho cửa hàng mà thôi. Hida hoàn toàn không nghĩ, cái tên của mình lại có sức mạnh thu hút khách đến với cửa hàng.
Dọn dẹp cửa hàng xong cũng quá mười rưỡi tối. Hida phụ trách nhiệm vụ cuối cùng. Sau khi các nhân viên đã về hết, ông phải đi một vòng để kiểm tra lại các thiết bị một lần nữa. Đêm nay cũng không có gì bất thường. Ông quay trở về văn phòng, thở phào nhẹ nhõm.
Ông mặc chiếc áo khoác và hướng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Những bông tuyết nhỏ đang rơi lất phất. Hình như mùa đông đã đến thật rồi. Tuyết đã phủ trắng xóa trên ngọn núi gần đó. Ông cũng nhận được mail của Kazami nhắn rằng việc tập huấn của cả đội đã bắt đầu.
“Không biết mùa đông năm nay sẽ thế nào nhỉ?” Lại đến lúc để lẩm nhẩm câu nói này. Điện thoại ở quầy lễ tân đổ chuông. Hiếm hoi lắm mới có điện thoại gọi đến giờ này. Không, trong ký ức của Hida thì chưa hề có cuộc điện thoại nào gọi đến giờ này.
Trong đầu ông hiện ra vô vàn khả năng. Có thể là tai nạn hay chuyện gì đó chẳng lành, chỉ toàn là những tưởng tượng không hay ho gì. Hay có chuyện gì liên quan đến Kazami? Con bé đã gặp chuyện gì? Mà không, nếu vậy chắc chắn nó sẽ gọi điện thoại di động cho ông.
Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông. Chuông điện thoại reo tới lần thứ năm thì Hida nhấc máy. “Vâng, câu lạc bộ thể thao AA Sapporo xin nghe,” giọng ông có phần hơi căng thẳng.
Một giọng nói vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn phòng.
“A.” Phía bên kia đầu dây vang lên đầy vẻ ngạc nhiên. Có lẽ người đó nghĩ không ai nghe máy nên định cúp máy rồi.
“A lô, tôi rất xin lỗi khi gọi vào giờ này. Không biết câu lạc bộ có còn làm việc không?” Một người đàn ông cất tiếng.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm việc đến mười giờ.”
“Vậy à? Thế thì thành thật xin lỗi. Tôi không biết điều này.”
“Không có vấn đề gì. Mà ông gọi đến có việc gì vậy?” Hida hỏi, thầm thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ có lẽ không phải chuyện gì hệ trọng.
Nhưng những lời tiếp sau phát ra từ người đàn ông khiến toàn thân Hida run lên.
“Tôi là Ka-mi-jou.”
Nói một cách chính xác, vừa nghe đến đây Hida không hiểu người bên kia đầu dây là ai. Nhưng dù không biết ông ta là ai chăng nữa thì mặt Hida cũng đang căng cứng. Ông cảm thấy các thao tác của mình bỗng trở nên run rẩy, vội vàng. Trước khi đầu óc có thể định thần được mọi việc thì cơ thể đã phản ứng lại để đề phòng cảnh giác.
Ngay khi cái tên Ka-mi-jou được não bộ xử lý thành chữ Hán Thượng Điều , chân tay Hida bắt đầu run lên bần bật. Toàn thân ông vã mồ hôi lạnh toát.
Đầu dây bên kia nhiều lần lên tiếng gọi a lô, a lô vì không nghe tiếng trả lời.
“Ông có nghe rõ không?”
“À, vâng, tôi có nghe thấy. Ông Kamijou phải không ạ?” Cuối cùng Hida cũng lên tiếng. Chắc chắn mình nhầm người rồi. Người mang họ Kamijou cũng không phải quá hiếm. Ông tự nhủ như vậy.
“Tôi muốn hỏi một chút. Ông Hida có làm việc ở đó có phải không ạ? Ông Hida Hiromasa, cựu vận động viên Olympic.”
Khi được hỏi đến đây, Hida hoàn toàn không thể đứng vững. Ông ngồi xuống chiếc ghế ở quầy lễ tân.
Ông đã định trả lời rằng không có nhưng lại không thể làm thế được. Chủ câu lạc bộ còn đăng cả thông tin rằng ở câu lạc bộ này có cựu tuyển thủ Olympic Hida Hiromasa lên trang web chính thức.
“Có người đó… Ông cần gặp ông ta có việc gì?”
Hida nghe tiếng đầu dây bên kia hít vào một hơi thật dài.
“Ông có thể cho tôi xin số điện thoại của ông Hida được không ạ? Tôi muốn gặp ông ấy để nói chuyện về cô con gái. Nếu ông gặp khó khăn trong việc cung cấp số điện thoại của ông Hida thì tôi sẽ đọc số điện thoại của tôi và nhờ ông chuyển tới ông Hida có được không ạ? Tôi không phải là kẻ mờ ám. Tôi có một công ty xây dựng ở Nagaoka, tỉnh Niigata. Công ty của tôi là công ty xây dựng KM.”
“Công ty KM…” Hida lặp lại cái tên đó bằng một giọng nói đầy thất vọng. Không còn nhầm lẫn gì nữa. Chính là người đàn ông có tên Kamijou đó. Chính người đó đã gọi điện đến đây.
“Công ty chúng tôi có cả website. Tôi nghĩ, nếu ông vào đó xem thì ông sẽ hiểu những gì tôi đang nói không phải bỡn cợt. Trang web đó là…”
“Khoan, chờ tôi một chút.” Hida nói vẻ đầy đau khổ. “Việc đó… không cần đâu.”
“Vậy đây là số điện thoại của tôi…”
“Xin lỗi, tôi đã nói hãy chờ một chút.” Lần này giọng nói của Hida có phần cáu bẳn. Đầu dây bên kia lúng túng, chỉ còn biết im lặng.
Hida hít thở thật sâu nhiều lần. Cơ thể của ông như muốn rệu rã ra những bàn tay lại giữ chặt lấy ống nghe. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay ấy.
Ông nghĩ mình không thể chạy trốn được. Mà có lẽ cũng không thể trốn chạy được nữa rồi. Điều gì phải đến đã xảy đến. Mình cũng đã sẵn sàng cho điều này rồi mà, ông nói với chính mình.
Ông định liếm môi nhưng trong miệng hoàn toàn khô khốc.
“A lô, xin lỗi để ông phải đợi.” Hida nói với đầu dây bên kia. “Thực ra tôi chính là Hida đây. Hida Hiromasa.”
“Sao cơ…” Lần này phía bên kia bắt đầu im lặng. Cũng không có gì lạ.
“Tôi xin lỗi.” Hida lên tiếng. “Tôi không nghĩ sẽ có điện thoại vào giờ này nên đã phải cảnh giác một chút. Tôi là Hida. Không có nhầm lẫn gì ở đây cả.”
Hida nghe thấy tiếng bên kia thở phù qua ống nghe điện thoại,
“Thật vậy sao? Ông là ông Hida à? Không sao đâu ạ, ông cảnh giác cũng đúng thôi. Tôi gọi giờ này mới là bất bình thường.” Giọng nói của người đàn ông lần này trở nên dò xét hơn lúc trước.
“Ông bảo có chuyện cần nói về con gái tôi?”
“Vâng. Chuyện rất quan trọng. Vì vậy tôi rất muốn tới để gặp ông. Ông nghĩ sao?”
Hida nhắm mắt lại. Đến nước này rồi, ông không thể từ chối được.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi gặp ông ở đâu thì được?”
“À không? Nếu được thì tôi sẽ tới chỗ ông. Ngày mai tôi tới câu lạc bộ thể thao có được không ạ?”
“Ngày mai… sao?”
“Thực ra, tôi cũng vừa mới đến Sapporo thôi. Tôi gọi điện làm phiền ông vào giờ này cũng vì chuyện đó.”
“Ông đã tới Sapporo rồi à? Vì công việc hay chuyện gì vậy?”
“Không. Mục đích chuyến đi của tôi là để gặp ông. Không gặp được ông, tôi sẽ không về.” Ông ta nói ngắn gọn như vậy nhưng trong lời nói nghe rất nặng nề. Điều đó nói lên rằng, Hida có muốn từ chối cũng không được.
“Được rồi. Ngày mai, khoảng mấy giờ ông tới? Chỗ tôi ông tới lúc nào cũng được.”
“Vậy thì bốn giờ chiều mai ông thấy thế nào?”
“Bốn giờ đúng không? Tôi rõ rồi. Khi ông đến chỉ cần báo với nhân viên trực ở lễ tân. Tôi sẽ dặn trước để họ biết ông sẽ đến.”
“Phiền ông quá. Để tiện liên lạc, đây là số di động của tôi.”
Hida ghi số điện thoại của người đàn ông vào tờ giấy nhớ có sẵn trên bàn lễ tân. Những con số run rẩy đến cả bản thân Hida cũng khó đọc nổi.
Hida trở về căn hộ của mình khi một ngày mới đã bắt đầu. Vì không có tâm trạng để đi thẳng về nhà nên Hida đã rẽ vào một quán bar ông từng ghé qua đôi lần. Bình thường chẳng bao giờ Hida uống rượu, ông cũng chẳng phải người uống được nhiều. Vậy mà hôm nay, dù đã uống ba ly rượu whisky với đá nhưng Hida vẫn chưa thể say. Phải chăng do thần kinh ông quá căng thẳng.
Sau khi vốc nước từ vòi trong nhà bếp và uống ừng ực, Hida gieo mình xuống ghế sô pha. Đôi mắt ông lơ đễnh, nhìn về phía khung ảnh trước mặt. Trong hình là Hida và Kazami. Cả hai cha con đều mặc bộ đồ trượt tuyết. Địa điểm là khu trượt tuyết quốc tế Sapporo. Bức ảnh được chụp khi Kazami học lớp năm tiểu học.
Hida dịch chuyển tấm thân nặng nề, bước lại gần kệ tủ trong phòng khách. Ông với tay lấy khung ảnh, lật mặt sau lên. Khi ông gỡ tấm giấy ốp lưng phía sau ra, một mảnh giấy được gấp lại kẹp giữa tấm ảnh. Nó là một mẩu tin tức cũ được cắt ra từ một tờ báo. Bình thường ông không bao giờ mở nó ra xem. Nhưng vì ông nghĩ, đó là chuyện cả đời này nhất định mình không được quên nên đã giấu nó phía sau bức ảnh.
Mẫu giấy đã ngả màu. Hida cẩn thận giở bài báo ra. Tựa đề của bài báo như sau:
Một trẻ sơ sinh mất tích tại một bệnh viện của tỉnh Niigata. Bất cẩn của y tá do mải chuẩn bị bữa tối.
Đó là mẩu báo được lấy từ chiếc hộp gương cũ của Tomoyo. Nhờ bài viết này Hida đã biết được một sự thật vô cùng tàn khốc. Hida đã tới bệnh viện nơi Tomoyo từng tới khám nhưng không một giấy tờ nào của bệnh viện ghi chép lại rằng cô đã sinh Kazami ở đây. Không chỉ có thế, còn có giấy tờ ghi rõ Tomoyo đã bị sảy thai ngay sau khi Hida lên đường sang châu Âu.
Trong lúc hoảng loạn, Hida đã quyết tâm đi tìm hiểu sự thật. Trong khoảng thời gian ông qua châu Âu để tập huấn, Tomoyo đã mất đi một sinh linh quý báu.
Sau đó, cô ấy đã làm gì? Chỉ mới nghĩ đến thôi Hida không khỏi không rùng mình sợ hãi. Những bài báo bị giấu kín đã làm sáng tỏ mọi nghi vấn của Hida.
Kazami không phải con đẻ của ông. Ông buộc phải chấp nhận sự thật đau lòng. Tất cả đều nói lên điều đó. Hida chỉ không rõ có phải chính tay Tomoyo đã bắt đứa trẻ đi hay không. Nhưng việc cô ấy không sinh ra đứa bé thì đã rõ ràng.
Thậm chí, liệu một người bị sảy thai như Tomoyo có thể nộp được giấy khai sinh cho con hay không, Hida cũng đã thử tìm hiểu. Và tình trạng lỏng lẻo ở tòa thị chính đã làm sáng tỏ nhiều điều. Việc làm giả giấy khai sinh thực ra hết sức đơn giản. Chỉ cần điền tên khoa sản của một bệnh viện có thật, sau đó mua một con dấu ở cửa hàng văn phòng phẩm ấn vào cột thông tin dành cho bác sĩ là xong. Trong vô số các vụ bắt cóc trẻ sơ sinh, hung thủ vẫn thường làm như vậy để nộp giấy khai sinh.
Những ngày tháng dằn vặt trong đau khổ bắt đầu. Hida không nhớ rõ biết bao lần ông quyết tâm định tới báo với cảnh sát và làm sáng tỏ vụ việc. Nhưng quyết tâm đó chẳng vững vàng được bao lâu. Suy nghĩ về việc sẽ đánh mất nhiều thứ nếu sự thật bị phơi bày khiến Hida bị chùn bước, không thể biến ý chí thành hành động.
Hida rất yêu Tomoyo. Kể cả sau khi Tomoyo đã mất, trái tim ông vẫn chưa từng rung động vì một người phụ nữ nào khác. Ông thậm chí còn không nghĩ tới chuyện ấy. Người phụ nữ ông rất mực yêu thương nhường ấy, nếu bị thiên hạ gán cho cái mác thủ phạm thì Hida không thể nào chịu đựng nổi. Cho dù cô ấy đã có hành vi không thể tha thứ với tư cách con người đi chăng nữa. Hida cho rằng chính mình đã đẩy vợ vào con đường đó. Biết rằng vợ đang mang thai mà ông vẫn để cô ấy ở nhà một mình. Đã vậy còn vô tình đặt thêm áp lực cho cô ấy khi nói rằng hãy sinh ra một đứa trẻ tuyệt vời.
Hida không biết tai nạn nào đã khiến Tomoyo bị sảy thai. Nhưng mỗi khi tưởng tượng về cú sốc hay nỗi đau mà Tomoyo phải trải qua, lòng Hida đau quặn thắt. Chắc chắn Tomoyo đã rất đau đớn, dằn vặt trong sự thất vọng vì không thể san sẻ nỗi lòng của mình với bất kỳ ai. Cô phải giải thích sao với chồng về chuyện để mất bảo vật quý giá - đứa con của mình?
Trong sự đau khổ tột cùng, cô đã quyết định đánh liều một phen. Đó là việc mang một đứa trẻ sơ sinh từ một nơi nào đó về thay thế.
Việc đó được thực hiện thế nào thì vẫn là một câu hỏi lớn cho tới tận bây giờ. Nhưng Hida không thể có bất cứ lý do gì để trách cứ Tomoyo. Mỗi lần Hida gọi điện thoại quốc tế về từ châu Âu xa xôi, ông toàn hỏi những câu kiểu như tình hình đứa con trong bụng thế nào, mọi thứ thuận lợi không, bác sĩ đã nói gì. Vợ ông luôn trả lời bằng giọng đầy hào hứng, tươi sáng. ‘Vâng, mọi thứ đều tốt. Bác sĩ nói không có vấn đề gì.’ Chắc chắn đối với một người bị sảy thai như Tomoyo, đó là quãng thời gian đau đớn, day dứt hơn cả.
Hida có thể hình dung, ngay cả khi có được cô con gái với cái tên Kazami thì Tomoyo cũng không một ngày được yên lòng.
Chắc chắn cô ấy đã phải trải qua những tháng ngày lo sợ, căng thẳng đến một lúc nào đó mọi chuyện bị vỡ lở, hay cảnh sát sẽ tới tận nhà tìm, hoặc bố mẹ thật sự của đứa bé tìm được đứa con của mình. Chắc chắn cô không có ngày nào được giải thoát khỏi sự cắn rứt của lương tâm. Làm sao cô có thể nói rõ sự thật với ông chồng vô lo vô nghĩ, đang chơi đùa rất vui vẻ với con gái?
Những nỗi day dứt ngày càng dồn nén lại và cuối cùng kết thúc bằng việc tự vẫn. Phải chăng cô ấy muốn giải thoát cho mình khỏi sự dằn vặt kia. Hơn thế, lẽ nào cô ấy đã nghĩ rằng chỉ có lấy cái chết ra mới có thể chuộc lại lỗi lầm mình đã gây ra? Đến cả di thư Tomoyo cũng không để lại. Hay là cô ấy đã từng cầu mong nếu mình chết thì sự thật cũng cứ thế bị chôn vùi theo? Việc mẩu tin kia bị bỏ lại là sai lầm lớn nhất của Tomoyo. Có thể cô ấy đã định hủy đi hết những thứ có liên quan nhưng đã bỏ sót mẫu giấy báo bị nhét sâu trong hộp gương.
Hida mãi vẫn chưa thể đưa ra được câu trả lời cho câu hỏi mình phải làm gì. Ông biết rõ theo đúng lý thì mình phải đến trình báo với cảnh sát, nhưng mãi không thể hạ được quyết tâm. Ông không muốn Tomoyo trở thành thủ phạm. Trong ông trào lên một nỗi thất vọng khi nghĩ đến cảnh Kazami sẽ bị tổn thương biết nhường nào nếu biết sự thật. Và hơn tất thảy, bản thân Hida không muốn phải rời xa Kazami. Đó là điều ông không thể chịu đựng hơn bất cứ điều gì.
Hơn mười năm qua, Hida đã luôn tin rằng Kazami là con đẻ của mình. Sau khi Tomoyo mất, Kazami là máu mủ duy nhất, là báu vật Tomoyo để lại. Ông đã nuôi dưỡng cô bé lớn khôn đến ngần này. Dù trong lòng biết rằng cô bé không phải con đẻ của mình nhưng trái tim ông vẫn không thể chấp nhận được điều đó. Ông không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mối duyên giữa mình và Kazami bị cắt đứt.
Vẫn biết là không thể cứ để mãi như vậy nhưng Hida vẫn tiếp tục sống với Kazami như trước đây. Không được để cảnh sát biết về điều này. Ông phải tiếp tục che giấu nỗi đau mà Tomoyo đã giấu kín bao lâu nay.
Nhưng ngược lại ông cũng có niềm vui. Kỹ thuật trượt tuyết như một vận động viên thực thụ của Kazami tiến bộ rõ rệt theo từng ngày. Sau khi lên cấp hai, tài năng của cô bé ngày càng nở rộ hơn, không có dấu hiệu bị ngừng lại. Mùa đông năm lớp bảy, Kazami đã tham gia cuộc thi trượt tuyết giải học sinh trung học cơ sở toàn quốc và đứng vị trí thứ mười Slalom - trượt dốc vượt chướng ngại vật. Lần trượt đầu tiên, cô bé xuất phát ở vị trí thứ bốn mươi, rất bất lợi. Không những không sợ hãi bị chệch đường đua mà cô còn bỏ xa các anh chị lớp trên, trình độ cao hơn. Ấy vậy mà sau khi trở về nhà, Kazami đã nằm bẹp trên giường, khóc nức nở. Cô bé hối hận vì nếu không mắc lỗi thì đã có thể đạt thành tích cao hơn.
Lúc đó, Hida đã tin chắc rằng, cô bé này tương lai sẽ trở thành một tuyển thủ cừ khôi, xuất chúng.
Mùa đông năm lớp tám, cô bé đứng ở vị trí thứ ba ở cả hai giải Slalom và Giant Slalom - vượt chướng ngại vật khúc cua lớn.
Và đến mùa đông năm cuối trung học cơ sở, cô bé về hạng ba giải Giant Slalom, và bứt lên giành ngôi vô địch ở giải Slalom.
Sự nghiệp huy hoàng đó vẫn tiếp tục. Mười ngày sau đó, khi dự giải Slalom vô địch toàn quốc cho nữ, Kazami đã xuất sắc nhận giải, vượt mặt các đối thủ là những học sinh cấp ba, sinh viên đại học, thậm chí có cả người đi làm. Trong giải đấu Slalom lớn như thế này, Kazami là người thứ hai trong lịch sử là học sinh cấp hai giành giải.
Nhờ thành tích này mà tên tuổi của Kazami bỗng trở nên nổi như cồn khắp lãnh thổ Nhật Bản. Nhưng ngược lại, điều này mang đến cho Hida một dự cảm không mấy yên lành.
Nếu chỉ các tờ báo thể thao, tạp chí chuyên khảo tới đưa tin, viết bài thôi thì còn may. Nhưng nếu có cả những công ty truyền thông lớn, tóm lại là thu hút đài truyền hình vào cuộc thì không biết rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Tuy hiếm có vận động viên trượt tuyết trở thành siêu sao được mọi người chú ý đến nhưng cũng không thể không dự tính đến khả năng đó. Nếu Kazami trở thành vận động viên săn huy chương ở các giải đấu Olympic và trở thành nữ tuyển thủ trẻ tuổi thì khả năng được truyền thông săn đón trong một thời gian là rất cao. Và có lẽ tần suất Kazami xuất hiện trên truyền hình sẽ càng tăng lên.
Tới lúc đó, chưa biết chừng một kẻ nào đó thấy khuôn mặt của Kazami mà sinh ra nghi ngờ cũng nên. Có thể có kẻ nào đó sẽ nhận ra khuôn mặt của Kazami giống với một ai đó.
Nếu chỉ là giống nhau ở khuôn mặt thôi thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu nhân vật đó, là người mười năm trước có liên quan đến vụ việc bắt cóc trẻ sơ sinh thì câu chuyện sẽ rẽ sang một hướng khác. Đặc biệt, nếu họ là cha mẹ thật sự của Kazami thì khi nhìn thấy khuôn mặt của cô bé, chắc chắn nó sẽ khơi gợi họ điều gì đó, khiến họ phải suy nghĩ.
Bọn họ sẽ đi điều tra về ngày sinh của Kazami. Và khi biết ngày sinh của Kazami khá gần với ngày đứa trẻ bị bắt cóc thì họ sẽ làm gì?
Không phải họ sẽ muốn gặp trực tiếp Kazami sao? Sau đó, được tận mắt nhìn thấy Kazami, họ sẽ khẳng định được chắc chắn rằng Kazami chính là đứa bé bị bắt cóc khi xưa. Chẳng phải máu mủ ruột rà sẽ có sợi dây vô hình để gắn kết nhau sao? Còn giữa Hida và Kazami lại không có mối quan hệ máu mủ nào cả. Chính những tưởng tượng hỗn độn này đã khiến cho Hida càng lún sâu vào các suy nghĩ tiêu cực.
Cha mẹ đẻ của Kazami, chỉ cần nhìn thấy con gái qua ảnh hoặc qua ti vi thôi thì mọi sự thật bị che giấu bấy lâu nay sẽ được làm sáng tỏ. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Hida ý thức được điều này. Để cho Kazami lộ diện trên truyền hình sớm chừng nào, đồng nghĩa với việc cái ngày Hida mất Kazami sẽ tới sớm chừng đó.
Hida kỳ vọng Kazami sẽ trở thành vận động viên trượt tuyết hàng đầu. Ông tin tưởng đến một ngày nào đó cô bé sẽ trở thành vận động viên được thế giới biết đến. Ông cũng mong muốn con gái sẽ góp mặt trong kỳ thi Olympic. Mà không, đâu chỉ là tham gia không thôi chứ. Tâm nguyện của Hida là Kazami sẽ thay ông và cả đội Alpine giành tấm huy chương mà họ đã không thể có được.
Nhưng điều đó có nghĩa cô bé sẽ trở nên nổi tiếng.
Không mấy người không biết mặt các tuyển thủ Okiwara Kenji giải Nordic* hỗn hợp, Sato Yatae giải Mogul - Mông Cổ, hay Funaki Kazuyoshi của hạng mục Ski-jump. Nếu so sánh với Alpine thì có thể nói tất cả những giải kể trên chỉ là các giải thi đấu nhỏ. Nhưng vì bọn họ giành được huy chương vàng nên họ vẫn trở nên nổi tiếng bất luận giải lớn nhỏ thế nào.
Nordic gồm năm quốc gia phía Bắc châu Âu gồm các nước Na Uy, Thụy Điển, Đan Mạch, Phần Lan, Iceland.
Hida đã phải đấu tranh gay gắt với những sự mâu thuẫn trong mình khi dạy trượt tuyết cho Kazami. Hida biết rằng ông càng muốn Kazami trở nên nhanh hơn, mạnh hơn thì bản thân ông càng lún xuống bờ vực.
Kazami bước vào mùa đông năm thứ nhất ở trường trung học phổ thông. Cô bé đã tham gia vào câu lạc bộ trượt tuyết ở trường. Nếu nói đây là lần đầu tiên tham gia trượt tuyết thì có vẻ rất mâu thuẫn. Dù đã tham gia vào mùa giải chính thức nhưng cô bé mãi không thể rút ngắn được thời gian trượt tuyết. Hida đã được mời đến trường để trao đổi. Khi nhìn cô bé trượt tuyết, ông đã nhận ra ngay khuyết điểm của cô bé. Mũi ván quá cao khiến trục toàn thân bị mất cân bằng. Chỉ một khác biệt rất nhỏ đó thôi nhưng người ngoài cũng như bản thân cô bé đều không nhận ra. Nhưng nó lại không qua được mắt của Hida. Bản thân ông đã từng phải trăn trở rất nhiều về một lỗi giống như vậy. Nếu lặp lại việc chỉnh tay cầm gậy phía trước thì các bộ phận khác của cơ thể dần dần bị mất cân bằng theo, gây ảnh hưởng tới tư thế trượt.
Trường cấp ba nơi Kazami học có thế mạnh về môn trượt tuyết. Nhưng không một ai ở trường có thể hướng dẫn được cho Kazami. Mà không. Không phải không có nhưng tất cả đều rất giữ kẽ. Dù mới chỉ là học sinh lớp mười nhưng năm ngoái Kazami đã giành giải nhất trong cuộc thi toàn quốc. Và hơn cả thế, Kazami lại là con gái của Hida Hiromasa.
Mặc dù không có thuốc đặc trị nhưng Hida biết cách luyện tập để khắc phục điểm yếu đó. Nếu chỉ dạy nó cho Kazami thì mọi trăn trở của cô bé sẽ được giải quyết.
Nhưng Hida lại do dự. Bởi vì ông đã nghe được những lời này từ con gái.
‘Đúng là con chẳng có chút năng khiếu gì cả. Có lẽ con nên từ bỏ môn trượt tuyết thôi.’
Chắc chắn không phải trong thâm tâm cô bé nói ra điều này. Rõ ràng nó đơn giản chỉ bởi mọi thứ diễn ra không theo ý muốn nên Kazami mới buông những lời như vậy. Hida nghĩ có thể đã đến lúc cần có một lựa chọn quan trọng từ lời nói của Kazami.
Nếu cứ để nguyên tình trạng này mà không giải quyết thì Kazami sẽ ngày càng rơi vào tình trạng xấu. Khả năng cao là sự nghiệp cô bé chỉ hơn các vận động viên bình thường một chút và dừng lại ở mức đó. Nguy hiểm hơn nữa nếu những than thở kia là thật thì cũng có thể Kazami sẽ đoạn tuyệt hẳn với trượt tuyết.
Nếu không trượt tuyết thì điều đầu tiên là Kazami sẽ không bị báo chí hay truyền hình viết bài, đưa tin. Ngoài trượt tuyết ra, Kazami chỉ là một cô bé như bao cô bé bình thường, không có gì để thu hút. Đối với Hida, việc Kazami trở thành một cô bé bình thường là việc ông thấy đau đớn. Nhưng so với việc mất đi cô bé, ông nghĩ mình vẫn còn có thể chịu đựng được.
Một người không thể trượt tuyết theo lối truyền thống như Kazami, dù có lúc tức giận, có lúc chán nản thì vẫn tiếp tục luyện tập. Hình như cô bé tin rằng, dốc hết sức mình để trượt tuyết chính là phương pháp giải thoát khỏi mê cung.
Nhìn thấy con gái, mặc cho thân thể đầy thương tích vẫn không từ bỏ việc trượt tuyết, Hida như được thấy lại mình hồi còn trẻ. Chỉ một giây tích tắc mà có thể rút ngắn được thời gian thì dù có phải đánh đổi tuổi thọ cũng không thành vấn đề. Thời thanh xuân, Hida đã từng suy nghĩ một cách nghiêm túc như vậy.
Trên đời này, nếu có thứ gì đó Hida sợ sẽ đánh mất thì đó chính là việc không xác định được phương hướng. Đó là lời Hida tự nói với mình khi ông còn trẻ. Nhớ lại điều này, ông lại thở hắt ra.
Ông biết cách để biến những nỗ lực bền bỉ muốn rỉ máu kia thành thành quả nhưng chỉ vì lý do tùy tiện ông tự nghĩ ra đã cản trở không cho ông dạy con gái mình. Ông biết đối với thể thao, việc làm này của ông thật báng bổ. Ông nghĩ, cứ thế này sự nghiệp trượt tuyết của con gái ông sẽ sụp đổ và nó đồng nghĩa, sự nghiệp của ông cũng sụp đổ theo.
Một buổi sáng, Hida dõi theo Kazami từ phía sau khi cô bé mang ván trượt rời khỏi nhà như mọi lần. Sau khi xem con gái trượt được vài lần, Hida tiến gần về phía con. Cô bé ngạc nhiên khi nhận ra cha mình đến gần.
“Kazami,” Hida nói. “Con muốn chinh phục đỉnh vinh quang môn trượt tuyết chứ?”
“Vâng, con muốn.”
“Để đạt được điều đó con có thể chịu đựng mọi thứ bất kể đó là chuyện gì?”
“Con chịu đựng được.”
“Con có thể coi trượt tuyết quan trọng hơn cả cha không?”
“Ơ, sao cha lại nói như vậy…?”
“Biết thế nào được. Chẳng may có cuộc thi đấu khi cha đang hấp hối thì con sẽ làm thế nào? Con có bỏ không tham gia thi không?”
Kazami hít một hơi thật sâu, rồi mở to đôi mắt dài và sắc.
“Con sẽ đi thi. Như thế thì cha sẽ vui hơn phải không?”
Hida gật đầu. Nước mắt chực rơi nhưng ông đã kìm nén lại được. Và ông đã đặt ra quyết tâm.
Một ngày nào đó ông sẽ nói với cô bé về sự thật. Chỉ có điều chính ông cũng không biết thời điểm đó là khi nào. Nhưng ông nghĩ, cho tới khi Kazami thành công và trở thành vận động viên trượt tuyết lẫy lừng, ngày đó sẽ đến. Ông đã khắc cốt ghi tâm rằng mình sẽ không phải sợ hãi ngày đó. Ông sẽ dốc hết sức để chỉ dạy cho con gái toàn bộ những kỹ thuật trượt tuyết của mình cho tới ngày con gái ông thành công. Khi sự thật được sáng tỏ thì ông cũng không còn gì để truyền lại cho con gái mình. Hơn cả thế, có thể ông còn không thể được lại gần cô bé nữa.
Dưới sự chỉ bảo của Hida, Kazami đã gỡ bỏ được những khó khăn của mình. Không chỉ có vậy, cô bé còn như được lột xác. Sự nghiệp của cô bé kể từ sau đó trở nên nở rộ. Cô bé liên tiếp giành được các giải thưởng trong các kỳ thi đấu tranh giải vận động viên toàn quốc, vô địch ba năm liên tiếp với giải dành cho đối tượng học sinh trung học phổ thông. Có thể nói dường như không có ai có thể là đối thủ cản bước tiến của cô bé.
Mỗi lần cô bé tiến được một nấc thang trên con đường để trở thành vận động viên trượt tuyết hàng đầu thì Hida lại cảm nhận được rằng thời gian ông được ở bên con gái càng bị co ngắn lại. Ngày đó có thể là ngay ngày mai, hay ngày kia. Ông đã sống, đã trải qua chuỗi ngày tháng với suy nghĩ dằn vặt như vậy.
Thế rồi ngày hôm nay… à không, chính xác phải nói từ đêm qua, thời khắc đó đã đến.
Về vụ việc bắt cóc trẻ sơ sinh được đăng ở một bài báo, chính Hida đã đến tận Nagaoka và ông cũng tự mình tìm hiểu. Vụ việc xảy ra ở bệnh viện Okoshi nằm trong thành phố Nagaoka. Bài báo cũng viết, tên của cha đứa trẻ bị mất tích là Kamijou Nobuyuki, tổng giám đốc công ty xây dựng KM, một công ty khá nổi tiếng tại địa phương. Thời điểm vụ việc xảy ra, cha anh ta là tổng giám đốc của công ty. Tên của người vợ của Kamijou, tức là mẹ của đứa trẻ bị bắt cóc là Setsuko.
Cái người có tên Kamijou đó đã đến Sapporo. Ông ta lại còn nói cần nói chuyện liên quan tới Kazami.
Lẽ nào mọi thứ chấm dứt ở đây? Hida cầm trên tay bức ảnh chụp cùng Kazami, ông đưa ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt con gái.