Chương 7
Tuyết phủ trắng thật đẹp! Yuzuki nghĩ khi nhìn từ cửa sổ xe taxi ra bên ngoài. Tuyết phủ trên khắp ngả đường đi bộ, phủ trắng mái nhà dân. Sang tháng Mười hai mà tuyết vẫn chưa rơi nhiều khiến người ta bất an. Nhưng tới giữa tháng Mười hai, tuyết bắt đầu rơi nhiều như mọi năm. Mặt đường tuyết đã phủ thế này thì chắc chắn lượng tuyết trên núi đủ để trượt tuyết. Yuzuki hình dung đến cảnh đội Alpine vừa mới bước vào đợt tập huấn. Chắc họ cũng an tâm khi tuyết rơi thế này.
Hơn thế, chắc chắn người sẽ thở phào nhẹ nhõm là Kaizuka. Yuzuki nghĩ. Tuần này, Kaizuka vừa dẫn Torigoe Shingo tới Hokkaido với mục đích luyện tập trong môi trường tuyết rơi thật sự. Nhưng nếu tuyết rơi không nhiều thì chẳng còn chuyện gì để nói nữa.
Nơi bọn họ tập huấn đồng thời cũng là nơi ở của đội Alpine, khách sạn North Pride của công ty phát triển Shinsei. Ngay phía trước không chỉ có bãi luyện tập trượt tuyết đơn thuần mà còn trang bị đường đua dành cho thi đấu trượt tuyết băng đồng. Đây là địa điểm luyện tập thích hợp của phòng thể thao đội trượt tuyết thuộc công ty phát triển Shinsei. Đường từ Sapporo tới đây cũng không đến nỗi quá xấu.
Chiếc taxi băng qua những con đường của thành phố Sapporo đậm màu không khí cuối năm, thẳng tiến tới câu lạc bộ thể thao nơi Hida Hiromasa đang làm việc. Ngày hôm trước, Yuzuki nhận nhiệm vụ thực hiện kế hoạch của Kotani. Nhưng liệu có suôn sẻ hay không thì Yuzuki hoàn toàn không có một chút tự tin.
Khi Yuzuki đến trước câu lạc bộ thể thao, kim đồng hồ đeo trên tay chỉ đúng bốn giờ rưỡi chiều. Anh không hề báo cho Hida biết trước về chuyến viếng thăm này. Yuzuki không nghĩ đến việc không gặp được Hida nhưng cũng có khả năng Hida có việc bận phải đi ra ngoài.
Yuzuki bước xuống xe, nhằm hướng cửa ra vào của khách sạn và đi bộ đến. Bãi đỗ xe trước tòa nhà chỗ nào cũng bị bao phủ bởi tuyết. Trên mái nhà phía xa, tuyết rơi dày khoảng hai mươi cen-ti-mét. Yuzuki đoán tuyết đã rơi nhiều đêm qua.
Cánh cửa tự động mở ra, một người đàn ông xuất hiện. Ông ta mặc một chiếc áo khoác dài, màu xanh đen, khoảng chừng sáu mươi tuổi. Nhìn đầu tóc hoa râm cắt gọn gàng, Yuzuki nghĩ không phải khách đến tập tại phòng tập của câu lạc bộ. Nếu là đàn ông đến đây để tập, khi tập xong tóc tai sẽ bị rối ít nhiều. Người đàn ông đó lại không mang theo túi đựng đồ nào có vẻ trông giống như túi đựng đồ thể thao.
Ông ta bước qua phía cửa tự động, nhưng dường như phát hiện ra điều gì bèn dừng chân lại. Ông ta bắt đầu chăm chú nhìn vào tờ poster được dán trên cửa kính. Tờ poster đó chụp hình những vận động viên được kỳ vọng sẽ tỏa sáng trong mùa đông năm nay. Trung tâm bức ảnh, là Hida Kazami giơ hai ngón tay hình chữ V và đang nở một nụ cười.
Ngay cả khi Yuzuki đi ngang qua bên cạnh, người đàn ông vẫn không hề thay đổi tư thế. Ông ta nhìn chằm chằm vào poster.
Yuzuki đi tới quầy lễ tân của câu lạc bộ thể thao, thông báo với nam nhân viên ở đó là anh muốn gặp ông Hida. Người nhân viên nam tỏ thái độ có phần lúng túng.
“Tôi nghĩ ông Hida đang bận tiếp khách.”
“À, vậy sao? Liệu tôi có thể ở đây đợi ông ấy không?”
“Vâng, được thôi ạ.”
Ngay lúc đó, một nữ nhân viên đến bên cạnh nam nhân viên và nói, “Hình như vị khách đến tìm ông Hida vừa mới về rồi.”
“Ồ, vậy à?”
“Anh không để ý sao? Ông ta vừa đi qua đây mà.”
“Người đàn ông tóc bạc à?” Yuzuki thử hỏi.
“Vâng.” Nữ nhân viên gật đầu.
“Lúc đó tôi đang xem sổ sách.”
Nói xong, nam nhân viên nhăn nhó, tỏ vẻ khó chịu. Vừa lúc đó, cánh cửa bên cạnh bật mở, Hida từ trong bước ra. Hiếm khi thấy Hida thắt cà vạt, lại mặc cả áo khoác rất nghiêm chỉnh. Hình như ông không nhận ra Yuzuki. Ông bắt đầu bước ra sảnh.
Yuzuki đuổi theo sau và cất tiếng gọi, “Ông Hida.”
Nhưng bước chân của Hida không dừng lại. Không phải Hida cố tình làm ngơ mà hình như vì ông ấy không nghe thấy Yuzuki gọi. Yuzuki lại cố hết sức gọi Hida thêm một lần nữa.
Cuối cùng thì Hida cũng đã đứng yên và quay lại nhìn về phía sau. Nhưng ánh mắt không còn sắc lạnh như mọi lần.
“A… là cậu à? Tại sao cậu lại ở đây?”
Yuzuki vừa dạm bước tới gần, vừa cúi đầu chào. “Tôi có chuyện nhất định muốn bàn với ông. Bây giờ ông có thời gian không?”
“Nếu là chuyện lần trước, tôi đã từ chối rồi mà.”
“Tôi rất muốn được ông cho phép bàn về chuyện đó một lần nữa. Nhưng hôm nay tôi còn có một việc quan trọng hơn thế. Đương nhiên liên quan đến Kazami. Tôi rất xin lỗi làm phiền lúc ông đang bận.”
“Xin lỗi nhé.” Hida nhăn mặt. “Ngày hôm nay tôi hơi mệt. Cậu nói vào hôm khác có được không?”
“Là mệnh lệnh từ công ty yêu cầu tôi. Sẽ không mất nhiều thời gian của ông đâu. Mong ông chiếu cố cho.” Yuzuki một lần nữa lại cúi gập đầu xuống.
Hida nhìn đồng hồ rồi thở một hơi dài. “… Chỉ mười lăm phút thôi đấy.”
“Cảm ơn ông.”
“Ta nói chuyện ở đây chứ?” Hida nhìn ra sảnh rồi hỏi. Rất nhiều những chiếc ghế sô pha đầy màu sắc được bố trí ở đây để khách có thể nghỉ ngơi, thư giãn sau khi luyện tập.
“Nếu được thì tôi cần chỗ nào chỉ có hai ta thôi.” Yuzuki nói. “Đây là chuyện mà tôi không muốn người khác nghe được.”
Trong mắt Hida hiện lên màu cảnh giác. Sau khi nhìn Yuzuki, ông nói, “Thế thì qua văn phòng nói chuyện.” Rồi ông quay ngược trở lại.
Trong văn phòng vẫn còn lưu lại mùi thuốc lá. Chiếc gạt tàn đặt ở giữa bàn đầy tàn thuốc lá.
“Hình như lúc nãy ông có khách?”
“Người ở công ty thiết bị. Họ đến để chào hàng các dụng cụ thẩm mỹ. Nhưng tôi đã từ chối rồi.”
Yuzuki nhớ lại về người đàn ông anh bắt gặp lúc nãy. Trông ông ta chẳng giống nhân viên tới bán dụng cụ thẩm mỹ gì cả.
“Tôi đã được đọc bài báo về thành quả nghiên cứu của cậu. Nó được đăng trên tạp chí thể thao nào đó. Là mối quan hệ giữa gen di truyền với lực xuất phát ban đầu của vận động viên điền kinh. Cũng thú vị đấy nhỉ?”
“Không có gì ạ.”
“Nhưng, như tôi đã nói từ trước. Tôi không có ý định hợp tác trong nghiên cứu của cậu. Thứ lỗi nhé, mong cậu chọn người khác cho, gia đình nào có truyền thống thể thao ấy.”
“Không có mấy trường hợp cả cha lẫn con đều là những người tài năng đâu ạ. Tôi cũng muốn lúc nào đó có thể tìm hiểu về cha con nhà Ken Griffey nhưng tại thời điểm này tôi vẫn chưa có cách để liên hệ với họ.”
“Cha con tôi không tài năng gì cả. Kazami cũng chưa phải vận động viên hạng hai. Tóm lại không bàn chuyện này nữa. Lúc nãy hình như cậu nói có chuyện khác muốn bàn. Cậu nói đi.”
Yuzuki gật đầu. Anh mở cặp, rút từ bên trong ra một chiếc phong bì.
“Ông hãy xem cái này đi. Đây là bản sao của bức thư được gửi tới phòng thể thao của công ty từ mấy hôm trước. Thực ra, một bức tương tự thế này cũng đã được gửi tới công ty mấy tuần trước đó.”
Yuzuki nhìn thấy sắc mặt Hida biến đổi dần dần sau khi Hida giở tờ giấy phô-tô ra. Mắt ông mở to, mặt bừng đó. “Chuyện này là thế nào?”
“Không rõ người gửi là ai. Lâu nay chúng tôi chưa nói với ông Hida vì cho rằng đó có thể chỉ là trò đùa ác ý. Thực tế cũng có khả năng đó. Nhưng, tới khi nhận được bức thư thứ hai thì quả thật chúng tôi không thể làm ngơ. Vì vậy mà chúng tôi quyết định báo cho ông biết.”
“Kazami…”
“Chúng tôi vẫn chưa nói cho cô ấy. Thời điểm hiện tại, chúng tôi không có ý định sẽ nói ra. Nhưng chúng tôi nghĩ cần phải thông báo với ông. Vả lại, chúng tôi cũng không có quyền hạn gì để ngăn nó lại.”
Yuzuki nghĩ chuyện thành công hay thất bại chính là ở chỗ này. Nếu Hida nói cho con gái biết chuyện thì kế hoạch của Kotani coi như thành bong bóng nước.
“Thế còn cảnh sát?”
“Vẫn chưa ạ. Tôi cũng muốn bàn bạc cả chuyện này với ông.”
Hida nhăn mặt, đặt tờ giấy xuống.
“Kẻ nào đã làm chuyện này…?”
“Tôi chỉ nghĩ đó đơn giản là một trò đùa. Không biết ý ông thế nào?”
“Sao có thể có chuyện đó? Chắc chắn không thể. Kazami còn chưa từng tham dự bất cứ giải đấu lớn nào. Tên tuổi của nó sao đã được nhiều người biết đến. Vậy mà kẻ nào đó đã viết ra những lời lẽ này…”
“Những kẻ hâm mộ cuồng nhiệt nơi nào cũng có. Không những thế, tôi nghĩ, có khi càng làm cho mọi chuyện om sòm lên lại càng khiến tâm trạng của bọn họ phấn khích.”
Hida gục đầu xuống, trông ông rất khổ sở. Chắc chắn ông đang phân vân không biết nên đi trình báo cảnh sát hay nói với con gái thì hơn.
Bất ngờ, Hida ngẩng mặt lên. “Tại sao cậu lại đến nói với tôi chuyện này?”
“Vì tôi được giao một trọng trách liên quan tới việc này.”
“Trọng trách… gì?”
Yuzuki nói với Hida về việc mình được chọn phụ trách việc quảng cáo, kiêm chủ nhiệm của Kazami. Hơn thế nữa, mục đích chính, sâu xa là anh sẽ ở bên cạnh để bảo vệ cho Kazami.
Mặt Hida nhuộm một vẻ đầy cảnh giác. “Cậu sẽ bảo vệ cho Kazami à?”
“Cần một ai đó luôn ở bên cạnh cô ấy. Có thể người đó không phải tôi cũng không thành vấn đề. Nhưng trưởng phòng Kotani đã quyết định giao trọng trách đó cho tôi.”
Hida khẽ rít lên, cử động đôi môi. “Ra vậy. Các người sẽ bảo vệ cho Kazami và thay vào đó là buộc tôi phải hợp tác vào nghiên cứu của các người chứ gì?”
“Sự việc lần này và việc nghiên cứu của tôi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Nếu không phải vậy thì người ta chọn cậu để làm gì?” Hida quắc mắt nhìn lên. Ánh mắt hằn chứa đầy những tia nghi ngờ.
“Ông có thể tự do tưởng tượng.”
Hida dùng ngón tay ấn vào hai bên thái dương như để ngăn cơn đau đầu khỏi bùng phát. “Tôi phải trả lời ngay bây giờ sao?”
“Không, tôi không có ý đó. Nhưng cũng không còn nhiều thời gian nữa. Vì cũng rất nhiều khả năng đây không đơn thuần là một trò đùa.”
“Tôi hiểu rồi. Hãy cho tôi thời gian suy nghĩ.” Hida đứng dậy. “Xin lỗi nhé, tôi đang mệt. Hôm nay đến đây thôi. Có vấn đề gì hãy liên lạc cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Yuzuki dõi theo cho tới khi Hida rời khỏi phòng. Có thể ông ấy đang mệt mỏi thật. Có thể thấy bờ vai Hida gầy sọp, bé lại so với lần tới thăm trước đây.