← Quay lại trang sách

Chương 8

Hida ra ngoài bằng cửa sau phòng tập. Ngay sát bên cạnh có một công viên nhỏ. Tuyết phủ kín xích đu cũng như những thiết bị rèn luyện thể chất. Không một bóng trẻ con nào đang chơi ở đó.

Hida phủi đám tuyết đọng trên ghế băng dài rồi ngồi xuống đó. Hơi thở dài bất giác bay ra cũng nhuộm một màu khói trắng.

Tâm trí ông không dứt ra nổi câu chuyện của Yuzuki. Kẻ nào đâu đã gửi những bức thư đe dọa đó? Chắc chắn làm gì đã có ai biết tới cái tên Hida Kazami.

Nhưng Hida lại nghĩ, cũng có thể do nhận thức của ông còn kém chăng. Thời buổi bây giờ là thời đại của thông tin. Không cứ phải được lên truyền hình hay báo chí, có nhiều cách để người ta biết được thông tin cá nhân của người khác.

Đương nhiên Hida bận tâm tới chuyện Yuzuki nói nhưng đối với Hida lúc này, chuyện của vị khách đến trước đó mới quan trọng hơn. Bởi vì nó liên quan đến cuộc đời của hai con người. Chính ông và Kazami…

Kamijou Nobuyuki xuất hiện trước mặt Hida với một vẻ rất ôn hòa. Nhìn vào khuôn mặt đó, Hida không cảm thấy như ông ta muốn đòi lại đứa trẻ bị bắt cóc. Hida nghĩ, có khi ông ta vẫn chưa chắc chắn rằng liệu Kazami có phải là con gái của mình hay không.

“Tôi xin lỗi vì sự đường đột này.” Sau khi trao danh thiếp, Kamijou nói lời xin lỗi. “Hẳn ông vẫn còn chưa hết ngạc nhiên? Tôi định gửi thư trước nhưng sợ ông sẽ hiểu lầm đó là một trò đùa giỡn nào đó nên tôi đã đích thân tới đây.”

“Không phải ông nói với tôi rằng ông có chuyện gì đó liên quan tới con gái tôi sao?”

“Vâng. Là chuyện về cô bé Hida Kazami.” Kamijou nhìn thẳng vào Hida mà nói.

Hida thấy cơ thể mình căng lên bởi ông không thể dự đoán được ông ta sẽ bắt đầu câu chuyện như thế nào.

“Tôi có quen một người phụ nữ.” Kamijou bắt đầu câu chuyện. “Ta cứ gọi cô ấy là cô A. Cô A khi còn trẻ, không hiểu vì lý do gì đã bị thất lạc gia đình của mình. Cô lưu lạc, cô độc một mình. Cô lớn lên tại trại trẻ mồ côi. Mặc dù đã có hộ khẩu rồi nhưng cô ấy không nhớ được một chút gì về cha mẹ của mình. Cô ấy cũng không biết tên thật của mình là gì. Nhưng may mắn là cô ấy gặp được người tốt và đã kết hôn. Hiện tại cô ấy đang sống rất hạnh phúc nhưng vẫn canh cánh trong lòng không biết mình thực sự là ai. Cho đến khi, gần đây có một cô bé rất giống cô ấy xuất hiện. Người tìm ra cô bé kia là tôi. Tình cờ, tôi phát hiện ra cô bé nhờ vào một tờ tạp chí thể thao.”

“Tạp chí thể thao…”

“Cô bé kia là một vận động viên. Tôi cũng cho cô A xem tờ tạp chí ấy rồi. Cô A vô cùng sửng sốt. Cô ấy còn nói cô bé kia không thể là người dưng với cô được. Tôi nghĩ chắc ông cũng đã đoán ra. Vận động viên đó chính là cô bé Hida Kazami, con gái của ông.”

Nghe Kamijou nói xong, Hida nghĩ bụng, Chắc chắn ông ta đã dựng lên câu chuyện. . Người phụ nữ bị mồ côi từ nhỏ kia chỉ tồn tại trong giả tưởng. Đó chính là người vợ của Kamijou.

“Rất xin lỗi ông vì tôi cũng đã tìm hiểu cả về vợ ông. Bà Tomoyo phải không ạ? Vợ ông sinh ra ở Nagaoka tỉnh Niigata. Thực ra thì cô A kia cũng sinh ra ở đó. Ngoài ra, vợ ông hình như cũng không có họ hàng thân thích gì cả. Chính vì thế chúng tôi đã nghĩ, liệu rằng giữa cô A và bà Tomoyo có sự liên hệ nào đó hay không?”

“Dù ông có nói như vậy thì hiện giờ vợ tôi đã ở thế giới bên kia rồi.”

“Tôi cũng biết điều này. Tôi rất tiếc. Nhưng còn cô bé Kazami. Chỉ có cô bé đó có thể chứng minh cho mối liên hệ mà tôi vừa nói.”

“Ông định làm gì?”

“Cũng không phải chuyện gì khó đâu. Tôi chỉ muốn cô bé Hida Kazami giúp chúng tôi làm giám định DNA.”

Nhìn Hida đầy vẻ lo lắng, Kamijou nói thêm. “Tôi cũng rất mong ông lượng thứ vì lời đề nghị có phần khiếm nhã. Nhưng ông có thể đáp ứng tâm nguyện của người phụ nữ kia không ạ? Đương nhiên toàn bộ các chi phí phục vụ cho giám định chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Ngoài ra, trong trường hợp mối quan hệ máu mủ nào đó được xác minh, chúng tôi cũng không có ý định yêu cầu, hay đòi hỏi từ ông điều gì. Tôi xin hứa với ông như vậy.”

“Người phụ nữ kia là thế nào? Người đó có quan hệ thế nào với ông?”

“Tôi rất lấy làm xin lỗi. Tại thời điểm này, nếu nói ra thì tôi nghĩ đó sẽ là điều không mấy tốt đẹp cho cả hai phía chúng ta. Nếu chứng minh được quan hệ huyết thống thì tất nhiên tôi sẽ nói rõ với ông. Nhưng nếu không phải như vậy, bây giờ tôi nói cho ông biết sẽ khiến chúng ta có những tình cảm không hay về nhau. Nên tôi nghĩ hiện tại ông không nên biết sẽ tốt hơn.”

Lời Kamijou nói hoàn toàn chính xác. Hơn thế nữa, kể cả có là như thế thì Hida cũng không cần thiết phải hỏi làm gì.

“Tôi nghĩ chắc chắn ông Hida sẽ phản đối. Chính vì thế tôi đã nghĩ đến phương pháp này.”

Kamijou rút từ trong cặp ra một hộp nhựa mỏng, kích thước vừa chừng một tấm bưu thiếp.

“Trong chiếc hộp này có mảnh giấy thấm máu của người phụ nữ kia. Đương nhiên là cô ấy đồng ý và làm một cách tự nguyện. Ông nghĩ thế nào nếu chính tay mình cầm mẫu máu này cùng với mẫu DNA của con gái ông và gửi cho chuyên gia giám định? Làm như vậy thì thông tin DNA của con gái ông sẽ tránh được rủi ro bị lộ ra ngoài.”

“Và tôi sẽ thông báo cho ông về kết quả giám định à?”

“Đúng như vậy. Ông thấy thế nào?”

Hida nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhựa. Ông lại nhớ đến cụm từ chiếc hộp Pandora .

“Liệu… ông có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ được không? Câu chuyện quá đột ngột. Nói thật với ông là tôi đang rất rối bời. Tôi nghĩ tôi cần bàn bạc thêm với con gái.”

“Vâng, được thôi ạ.” Kamijou gật đầu, khuôn mặt thể hiện sự đồng tình. “Ông cảm thấy hoang mang như thế cũng là lẽ đương nhiên. Chắc chắn ai cũng sẽ rơi vào tình cảnh khó xử khi đột ngột bị kể cho nghe câu chuyện như thế này. Tôi cũng biết là đã làm khó cho ông. Ông cứ bình tĩnh mà suy nghĩ. Trên danh thiếp tôi vừa gửi ông có ghi số điện thoại di động của tôi. Nếu ông gọi thì dù ở đâu tôi cũng sẵn sàng bay đến.”

Dường như đã xong việc quan trọng của mình, Kamijou chuẩn bị ra về. “Này, ông…” Hida lên tiếng giữ chân ông ta lại.

“Nếu sau khi giám định, người phụ nữ đó… trong trường hợp cô A đó và Kazami được chứng minh có quan hệ huyết thống nào đó thì ông định làm gì?”

Kamijou vẫn đứng, quay lại nhìn thẳng vào Hida một lần nữa, và nói. “Vậy ông sẽ làm gì?”

“Sao cơ?”

“Thời điểm hiện tại, người duy nhất có quan hệ huyết thống với con gái ông là ông. Nhưng cũng có thể sẽ có thêm một người khác nữa. Nếu thế ông sẽ làm gì? Bây giờ, tự nhiên lại thêm họ hàng liệu ông có nghĩ là rất phiền toái và sẽ làm ngơ việc này đi không? Có một điều tôi cần phải nói trước với ông. Cô A kia không có bất cứ vấn đề gì cả. Cô ấy là một người phụ nữ tốt bụng nhất trên đời này, một người vô cùng trung thực. Tôi có thể đảm bảo chuyện đó.”

Trong lời nói của Kamijou chứa đầy sự tự tin. Hẳn là như vậy rồi, Hida nghĩ. Vì Kamijou đang nói về vợ của ông ta.

“Đúng thế.” Hida trả lời. “Nếu kết quả là như vậy thì có lẽ ta cũng cần phải nghĩ xem làm thế nào để cho họ gặp nhau.”

“Nghe thấy ông nói vậy, tôi cũng yên tâm.”

Kamijou nở một nụ cười như mãn nguyện rồi ra về.

Hida đặt tay lên ngực, phía ngoài chiếc áo khoác. Trong túi ngực phía trong của áo khoác là chiếc hộp nhựa mà Kamijou đã tận tay trao cho ông.

“Tôi nên làm gì đây?”

Hida lắc đầu. Nên làm thế nào ư? Ông biết mình cần phải làm gì. Ông cũng đã trả lời rất rõ ràng. Nếu bây giờ bỏ chạy, thì chỉ làm cho tội càng nặng thêm.

Hida lấy chiếc hộp nhựa ra. Chiếc hộp màu trắng nên không nhìn rõ được bên trong. Nhưng ông lại cảm thấy như nó trong suốt.

Trong này là máu của mẹ Kazami.

Sự do dự sẽ không được tha thứ. Đó là điều Hida hiểu rõ từ bao lâu nay. Hida biết mình phải làm gì. Nhưng dù biết như vậy, ông vẫn cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên tối đen.