Chương 9
Vừa mới xuất phát, Kazami đã nhận ra mình bị Sawaguchi lừa. Ông ta nói hãy nâng cao mũi ván trượt lên một chút vậy mà kết quả chẳng thay đổi được gì. Chẳng khác gì so với khi cô trượt lúc nãy.
Sawaguchi gật gù nói với Kazami, “Chú hiểu rồi. Phải làm cho mũi ván trượt ở điều kiện tốt nhất.” Không thể nghĩ được rằng ông ta lại bị đãng trí. Thời Hiromasa còn thi đấu, ông rất thạo trong việc điều chỉnh ván trượt. Từ hồi Kazami mới chập chững trượt tuyết, cô cũng được ông chỉ bảo cho rất nhiều.
Sawaguchi là kẻ lắm trò. Ông ta nghĩ rằng trạng thái của mũi ván trượt hiện giờ là tốt nhất. Nhưng đối với Kazami, điều đó không thể giải thích chỉ bằng lời nói. Đúng ra phải trượt thử xem có cần thiết phải nâng mũi ván trượt lên hay không.
Cô bé nhận ra mình bị Sawaguchi chơi xỏ. Bề mặt tuyết lúc này hơi khác so với lúc trước. Nhiệt độ đang dần tăng lên cộng với việc một vài vận động viên cũng trượt tuyết dẫn tới sự thay đổi này.
Ván trượt bám chắc trên bề mặt tuyết. Mũi ván không ăn quá sâu vào tuyết mà lướt đi rất êm.
Thời điểm thích hợp đây rồi. Kazami có thể cảm nhận được điều đó qua bàn tay cầm gậy trượt tuyết. Chắc chắn huấn luyện viên Takakura sẽ bấm đồng hồ tại đích đến. Kể cả lúc luyện tập cũng không được để lãng phí thời gian.
Kazami đã vượt qua các cột chướng ngại mà không mắc bất kỳ lỗi nào. Điều kiện của ván trượt quả là rất ổn. Và hơn thế nữa, thể trạng của Kazami ngày hôm nay vô cùng tốt. Đầu óc cô tỉnh táo, phản ứng cũng nhanh hơn mọi lần.
Cần phải quyết liệt hơn nữa. Vừa nghĩ đến đây thì một vật gì đó đập mạnh lên phía bên trong chân. Đương nhiên không trực tiếp đập vào bên trong chân. Cô nhớ là có cái gì đó gường gượng phía mép ván bên phải.
Một vật lạ nhỏ. Hình như là cục đá tuyết. Vật lạ đó xuyên vào phía ngoài ván trượt bên phải hai mươi cen-ti-mét từ đầu mép ván tính vào. Vật lạ đó còn xuyên ngang ván trượt. Nó chỉ diễn ra chưa tới vài giây. Nhưng nếu là những vận động viên trượt tuyết hàng đầu thì không ai là không nhận ra sự khó chịu này.
Vật lạ đâm qua dưới giày Kazami đang mang, đâm chéo vào phía trong phần đuôi ván trượt bên phải. Cũng có thể nó làm hỏng mặt sau của ván trượt rồi.
Kazami lấy lại nhịp độ, tiếp tục lao đi. Cô nhìn thấy cọc chướng ngại vật cuối cùng trước mặt và dốc hết sức cho lần cuối cùng này.
Khi cô vừa tháo ván trượt ra khỏi chân, Sawaguchi tiến lại gần. Tuyết đã phủ trắng lên chiếc mũ len màu đen của ông ta. Nhưng có bỏ cái mũ ra đi nữa thì đầu ông ta cũng bạc trắng.
Sawaguchi nhe răng ra cười, mặt trắng xóa tuyết lạnh. Đuôi mắt ông ta hằn sâu những nếp nhăn.
“Cái ván thế nào rồi?” Sawaguchi hỏi.
“Chú muốn cháu ngã đúng không?” Kazami nguýt người đàn ông hơn cô gần ba mươi tuổi.
“Làm gì có chuyện đó. Đau lắm phải không? Vì chú bảo cháu đặt ván ở điều kiện tốt nhất.”
“Thật xấu tính. Chú chẳng thay đổi gì cả.”
Đúng lúc Kazami đang nhăn nhó thì huấn luyện viên Takakura từ từ tiến lại gần. Vẻ mặt đầy cau có.
“Trông bất mãn nhỉ? Tôi chuồn đây kẻo lại bị giận cá chém thớt.” Sawaguchi rụt cổ, đi về hướng ngược lại.
“Cọc số sáu cua lớn quá. Sao vậy?”
Là lúc giẫm phải vật lạ rồi. Quả đúng là không cái gì qua được mắt của huấn luyện viên Takakura.
“Cháu xin lỗi. Tại cháu bị mất tập trung…” Cô bé đã không nói gì về vật lạ kia. Bởi vì cô không muốn bị nghĩ mình viện lý do này nọ. Có giải thích về chuyện đó cũng chẳng ý nghĩa gì.
Huấn luyện viên Takakura thở dài. “Chỉ mới đường đua thế này mà đã không tập trung được thì còn nói chuyện gì. Tuy nhiên thân trụ nghiêng có vẻ đã tốt hơn một chút. Do cháu thay đổi cách quay tay à?”
“Cháu ý thức chuyển tay đi một chút.”
“Hừm.” Huấn luyện viên Takakura chau mặt lại, suy nghĩ một lát. “Là cha cháu chỉ cho như thế?”
“Không ạ. Cháu tự nghĩ ra. Gần đây cha cháu không chỉ dạy điều gì.”
Kazami biết mình không cần phải nói như vậy nhưng cô bé lại lỡ miệng. Vì hễ thử sửa một chút về cách trượt là y như rằng huấn luyện viên Takakura sẽ ngay lập tức hỏi có phải do cha chỉ cho không. Cô bé muốn chứng tỏ mình đã tự lập được không cần tới sự trợ giúp của cha nữa.
“Vậy à? Nhưng đừng có xoay khuỷu tay quá. Cháu có khả năng chiến đấu cao. Nhưng càng lớn sức mạnh đột phá lại càng giảm nhỉ?”
“Cháu vẫn biết vậy ạ. Nhưng cháu sẽ chú ý.”
Huấn luyện viên Takakura gật đầu rồi nhìn đồng hồ.
“Hôm nay đến đây thôi. Thay đồ xong thì gọi vào di động cho chú. Chú có chuyện muốn nói với cháu.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Chú sẽ nói sau.” Takakura quay gót.
Chắc lại chuyện không liên quan gì tới trượt tuyết, Kazami đoán. Có thể chú ấy lại bị công ty yêu cầu làm việc gì đó phiền phức. Những lúc như vậy, huấn luyện viên Takakura thường tỏ ra rất cáu bẳn.
Khi Kazami đến phòng sấy đồ trong khách sạn được dùng như là nơi tập luyện thì cô bé nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. Một người hình như là Torigoe Shingo, vận động viên trượt tuyết băng đồng thiếu niên, gần đây tới tập luyện ở khách sạn này.
Nhận ra sự xuất hiện của Kazami, cuộc đối thoại dừng lại. Một người đàn ông mặc áo khoác chống lạnh đi ra. Mặt ông ta đen sì do bị cháy nắng. Ông ta cúi chào Kazami rồi bước ra ngoài.
Trong phòng sấy đồ, Shingo đang cầm trong tay ván trượt tuyết. Trông thấy Kazami, cậu ngoan ngoãn cúi chào.
Trên băng ghế có một tờ tạp chí âm nhạc. Có thể đọc được dòng chữ to có ghi chuyên đề về guitar .
“Em chơi guitar à?” Kazami hỏi thử.
Shingo vội vàng lấy túi đồ che tờ tạp chí đi.
“Không phải giấu đâu. Em thích guitar à?”
“Dạ.” Shingo gật đầu.
“Giỏi quá. Lần tới cho chị nghe với nhé.”
“… Em không biết chơi.”
“Sao cơ?”
“Em không biết chơi mà. Dù rất thích guitar nhưng em còn chưa chạm vào nó bao giờ.”
“Vậy à!”
“Nếu mà là guitar thì em còn luyện tập nghiêm chỉnh hơn thế này ấy chứ. Kiểu như thế này sao mà không muốn chơi.” Nói rồi cậu cầm lấy gậy trượt tuyết làm điệu bộ gảy guitar.
Kazami hơi chau mày lại. “Lẽ nào, em ghét trượt tuyết?”
Shingo nghiêng đầu, vẻ mặt có chút đau khổ.
“Em không ghét nhưng vì phải nhịn thứ mà mình thích nên thấy không thỏa mãn sao đó.”
Kazami thay đôi giày thể thao, cô bé đứng dậy và nhìn Shingo.
“Nếu vậy em thôi không trượt tuyết là được mà. Đừng cố quá làm gì. Làm như vậy là có lỗi với những người thi đấu trượt tuyết đó.”
Shingo nhăn mặt, lấy tay chà vào chóp mũi. “Nếu làm được như vậy thì em đã không khổ sở thế này.”
“Ý em là sao?”
“Tức là bây giờ em phải trượt tuyết. Không có sự lựa chọn nào khác. Chị đừng hỏi em nhiều được không. Chị mà hỏi nữa em cáu đấy.”
“Em có cáu thì chị vẫn hỏi.”
“Thôi đi mà.”
Shingo cho dụng cụ vào túi, khoác lên vai, cậu định rời khỏi phòng sấy đồ. Nhưng khi đi đến cửa thì cậu dừng lại, quay ra hỏi. “Cha của chị là vận động viên trượt tuyết nổi tiếng phải không?”
Kazami chống tay hai bên hông, lườm Shingo. “Tôi không phải chị gái của cậu đâu.”
“A… à thì…”
“Hida Kazami. Ở đây chỉ là đàn chị khóa trên của em trong câu lạc bộ mà em trực thuộc thôi.”
“Cái đó em biết rồi. Chú Kaizuka cũng nói chị là vận động viên mà công ty phát triển Shinsei rất kỳ vọng.”
“Không phải nịnh. Mà, chuyện gì vậy? Cha chị thì làm sao?”
“Ông từng là vận động viên rất xuất sắc phải không?”
“Với người Nhật thì đúng thế.” Kazami khoanh tay, gật đầu một cái. “Ông đã tham dự Olympic và cả giải vô địch thế giới. Còn trong giải Slalom tranh cúp thế giới, ông từng là vận động viên hạt giống đó. Nhưng cũng không có mấy người Nhật nhớ được những chuyện đó. Em cũng chưa từng nghe tới ông phải không? Nếu không giành được huy chương thì tên tuổi vận động viên nghiệp dư chẳng được nhớ đến đâu.”
“Nhưng mà… có phải vì chị thấy cha mình, bác Hida đã từng là vận động viên nên chị cũng muốn trở thành vận động viên trượt tuyết phải không?”
Kazami nghiêng đầu trước câu hỏi của Shingo.
“Khi chị bắt đầu nhận thức được thì cha chị đã giải nghệ rồi. Chị chỉ được nghe về sự nghiệp của cha mình từ người khác. Thứ duy nhất liên quan đến trượt tuyết mà chị còn nhớ được hồi bé là sau khi giải nghệ cha chị đã dạy cho chị trượt tuyết. Chị nghĩ có thể cha đã truyền lại cho chị mơ ước của ông.”
“Ước mơ… nhưng chị không buồn sao? Vì cha chị đã đẩy ước mơ của ông cho chị?”
“Chị không buồn hay gì cả. Ngay từ đầu chị đã chẳng nghĩ gì. Chỉ trượt tuyết vì định chơi tuyết cùng cha. Nhưng nhờ vậy, giờ đây trượt tuyết đã gắn liền với chân chị không rời. Vì vậy, mỗi lần đua chị đều quyết tâm và giành được chiến thắng. Chị cảm thấy hạnh phúc sau mỗi chiến thắng. Chính vì vậy mà chị tiếp tục trượt tuyết và trở thành vận động viên. Nếu mà giải thích thì đơn giản là vậy.”
“Ừm.” Mặt Shingo trầm ngâm.
“Chú Yuzuki đã phát hiện ra tài năng của em phải không?”
Mặt Shingo sầm lại trong giây lát.
“Hình như là vậy. Nhưng em chẳng hiểu gì cả.” Nói rồi Shingo nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Kazami. “Với tài năng của bác Hida thì đúng là chị được thừa hưởng rất nhiều thứ từ cha rồi.”
“Không biết thế nào nữa.”
“Giả sử chị không có năng khiếu môn này sẽ thế nào? Chị còn tiếp tục trượt tuyết nữa không?”
“Biết thế nào nhỉ? Vốn dĩ chị cũng không rõ là mình có tài năng hay không. Về điểm này chị thấy ghen tị với em đó. Vì em đã được chú Yuzuki chọn trên cơ sở nghiên cứu khoa học. Vì thế em cũng không phải do dự nhiều.”
“Chị nghĩ thế à? Nhưng em lại chẳng quan tâm tới tài năng của em gì đâu. Nếu là tài năng âm nhạc thì tốt biết bao. Mà không. Cần gì tài năng chứ. Cứ giống người thường có phải tốt không.” Shingo kéo mũ len từ trên xuống che gần kín khuôn mặt. “Em xin lỗi vì nói mấy chuyện linh tinh. Chị có thể giữ bí mật cho em chuyện này được không?”
“Chị kể chuyện này ra với ai được chứ?”
Kazami trả lời đến đây thì Shingo đã gật đầu chào một cái và ra khỏi phòng sấy đồ.
Không quan tâm đến tài năng của mình à…?
Tài năng là gì vậy nhỉ? Kazami nghĩ. Từ trước tới giờ chưa bao giờ cô phải suy nghĩ tới chuyện phải đau khổ vì nó. Nhưng thử nghĩ lại, nếu ngược lại không có tài năng thì cô cũng biết rất nhiều trường hợp. Dù yêu thích trượt tuyết đến mấy mà không có tài năng thì không thể giành chiến thắng được.
Kazami quay trở về phòng, tâm trạng đan xen lẫn lộn. Sau khi thay đồ xong, cô bé được dặn là gọi điện cho huấn luyện viên Takakura rồi sau đó tới sảnh của khách sạn.
Khi Kazami đến sảnh khách sạn thì thấy huấn luyện viên Takakura đang đứng đối diện với một người đàn ông và uống cà phê. Vừa nhìn thấy người đàn ông, Kazami đã thấy nản. Là Yuzuki.
Cô bé không buồn giấu đi tâm trạng khó chịu của mình. Vẫn với khuôn mặt đầy vẻ bực bội, Kazami bước lại gần. Nhìn thấy cô bé, Yuzuki cười gượng gạo. Yuzuki biết mình không được chào đón. Thái độ đó càng khiến Kazami bực tức.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Kazami chỉ nhìn về phía huấn luyện viên Takakura mà hỏi.
“Cháu ngồi đi.”
Kazami không thể cãi lại mệnh lệnh của huấn luyện viên. Cô bé im lặng ngồi xuống cạnh Takakura. Nhân viên phục vụ tới hỏi cô bé uống gì thì cô đáp không dùng gì cả.
“Chú đã nghe huấn luyện viên Takakura nói rồi. Tình hình của cháu ngày một tốt hơn, thế thì còn gì bằng.” Yuzuki cười và nói.
“Chú Yuzuki, cháu xin lỗi. Nếu vẫn là chuyện mọi khi thì chú trao đổi với cha cháu được không?” Kazami nói để đánh trống lảng. Cô bé nghĩ chắc là Yuzuki đến để nhờ vả chuyện hợp tác trong nghiên cứu DNA. Nếu ông ta còn lôi kéo cả huấn luyện viên Takakura vào thì cô bé không thể tha thứ.
“Hôm nay chú tới không phải vì chuyện đó. Có một chuyện khác. Huấn luyện viên Takakura đã đồng ý. Cha cháu cũng đã thông qua rồi.”
Kazami nhìn huấn luyện viên của mình. “Chuyện gì vậy chú?”
“Hình như chú Yuzuki sẽ là phụ trách quảng cáo của cháu.”
“Phụ trách quảng cáo?”
“Chú vẫn chưa có danh thiếp mới. Đây là mệnh lệnh của công ty. Nếu cháu nghĩ chú nói dối thì cháu có thể gọi điện xác nhận với trưởng phòng thể thao Kotani.”
“Nếu quảng cáo cho đội Alpine thì không phải đã có người của phòng quảng cáo rồi sao?”
“Không phải quảng cáo cho cả đội mà phụ trách quảng cáo riêng mình cháu. Chắc cháu muốn hỏi tại sao lại là chú lại phải không? Thế thì hãy hỏi công ty ấy vì chú cũng không rõ đâu. Có thể do thiếu người chăng?”
Kazami vẫn lúng túng trước chuyện ngoài dự tưởng của cô bé. Trong lúc cô bé im lặng, huấn luyện viên Takakura lên tiếng, “Hình như từ bây giờ cho đến khi giải tranh cúp thế giới diễn ra, về cơ bản chú Yuzuki sẽ luôn song hành cùng chúng ta. Trong quãng thời gian đó, chú ấy sẽ dốc sức cho công tác quảng cáo liên quan đến cháu.”
“Về… cháu? Cháu đâu có đặc biệt đến thế?”
“Đấy là trước đây thôi. Nhưng từ giờ trở đi sẽ khác.” Yuzuki nghiêm túc trở lại. “Có vài nơi họ đã đặt vấn đề xin được viết bài về cháu. Không phải là toàn bộ nhưng có mấy nơi ta cần trả lời cho họ. Đương nhiên chú sẽ sắp xếp thời gian, cháu không cần phải lo lắng chuyện gì cả.”
Kazami thở dài đánh thượt. “Cháu còn phải luyện tập nữa.”
“Chú biết chứ. Chú sẽ điều chỉnh để không gây ảnh hưởng tới việc luyện tập của cháu. Nhưng chú muốn nhắc để cháu khỏi quên một điều. Trước khi trở thành vận động viên trượt tuyết thì cháu là một nhân viên. Cháu là nhân viên của phòng phúc lợi công ty phát triển Shinsei. Nhưng hiện tại cháu gần như không phải làm bất kỳ việc gì ở công ty cả. Vì sao ư? Vì các hoạt động của cháu được đánh giá là góp phần tuyên truyền, quảng bá cho hình ảnh của công ty. Nếu phản đối việc quảng cáo, có nghĩa cháu đang phản bội công ty đó.”
Yuzuki nói bằng một giọng đanh thép, sắc lạnh. Kazami không thể cãi lại được gì. Vì những điều Yuzuki nói hoàn toàn đúng.
“Cha cháu cũng đồng ý sao?”
Để cho chắc Kazami thử hỏi lại. Không thể lý giải nổi vì sao Hiromasa lại chấp nhận cho điều đó. Chắc chắn cha luôn tâm niệm một vận động viên thể thao phải được cả thế giới công nhận bằng những thành tích thực sự của mình.
“Ông ấy suy nghĩ rất tích cực về chuyện này. Nếu không tin cháu có thể tự mình đi hỏi ông ấy.” Yuzuki trả lời đầy tự tin. Hình như chú ấy không nói dối.
“Cháu phải làm gì…?”
“Cháu không cần phải làm gì cả. Chú sẽ ra chỉ thị cho cháu. Chỉ có một điều chú muốn nhắc cháu trước, từ giờ trở đi chú không muốn bị cháu nghĩ là kẻ gây phiền hà cho cháu.”
“Cháu đâu có nghĩ như vậy đâu…”
“Tốt. Chú biết rồi.” Yuzuki gật đầu rồi đứng dậy. “Chuyện đến đây thôi. Huấn luyện viên Takakura, làm phiền anh quá. Từ ngày mai, rất mong được anh giúp đỡ.”
“Tôi biết rồi.” Takakura cúi đầu.
Dõi theo bóng Yuzuki đã khuất, huấn luyện viên Takakura cau mày lại.
“Đã ra ngoài xã hội rồi thì không chỉ có trượt tuyết. Thôi cháu nhẫn nhịn một chút vậy. Cha cháu hồi còn là vận động viên cũng không hề phản đối lại nhà tài trợ.”
“Cháu biết ạ. Cháu ổn mà.” Nói xong Kazami đứng dậy. “Cháu đi Sapporo rồi sẽ về.”
“Sapporo? À, đúng rồi. Cháu có nói đến đó để nhờ họ làm cho một đôi giày mới vừa với chân cháu nhỉ?”
Đó là câu chuyện về hãng giày mà Kazami ký hợp đồng. Cô có hẹn với các chuyên gia kỹ thuật của hãng ở Sapporo. Họ tặng cho cô bé sản phẩm mới. Về phần này thì đúng là phải cảm ơn nhà tài trợ thật.
“Nghe nói họ đã sản xuất được loại giày khá nhẹ. Cháu háo hức quá.”
“Khi nào cháu quay về đây?”
“Chắc tám giờ ngày mai cháu có mặt ở đây rồi. Cháu đã ghi sẵn trong lịch tuần rồi.”
Một trang điện tử dành riêng cho phòng thể thao đội trượt tuyết được lập ra, yêu cầu các vận động viên phải viết kế hoạch làm việc của mình vào đó. Đương nhiên những người không biết mật khẩu của trang này thì không thể xem được.
“Chú biết rồi. Cháu đi cẩn thận nhé.”
Tạm biệt Takakura, Kazami tiến thẳng về phía cửa khách sạn. Ngay trước mặt có xe buýt đi vào trung tâm thành phố Sapporo. Gọi là xe buýt nhưng nó là chiếc xe rất nhỏ, chỉ chở được hơn chục người.
Kazami nhìn lên bảng giờ xe chạy được dán trên tường thì vẫn còn hơn mười phút mới tới chuyến tiếp theo. Vì mùa đông ngoài trời rất lạnh nên cô bé quyết định đợi bên trong cửa kính.
Cô rút từ trong túi ra một tập tài liệu. Đó là tập ảnh phân tích tư thế trượt của Kazami. Khi cô bé đang xem nó thì đột nhiên có người lên tiếng. “Cô bé, chú xin lỗi…”
Kazami ngước lên nhìn. Một người đàn ông trạc tuổi lục tuần, mặc áo khoác màu xanh đen đang đứng đó.
“Có phải cháu là Hida Kazami?” Người đàn ông hỏi.
“Vâng ạ.”
Gương mặt người đàn ông trở nên rạng rỡ khi thấy Kazami đáp lại. Ánh mắt ông ta như thể được nhìn thấy vật gì đó sáng lòa.
“Đúng là cháu sao? Thật ra chú là fan ruột của cháu đấy. Chú rất vinh dự khi được gặp cháu.”
“Chú đừng nói thế.” Kazami bối rối. Lần đầu tiên cô bé được một người nói là cổ động viên hâm mộ mình ngoài bãi thi đấu. “Cháu mới chỉ là vận động viên hạng ba thôi.”
“Không, không. Sao có chuyện đó được. Mọi người đều kỳ vọng rất nhiều ở cháu đấy. À, nếu được chú có thể bắt tay cháu có được không?”
“A… vâng ạ.” Kazami đưa tay phải ra.
Người đàn ông nhìn chăm chú vào bàn tay cô bé, ông ta từ từ khẽ nắm tay cô bé như thể đang nâng niu một vật gì rất quý giá. Bàn tay ấm áp và rất mềm mại. Ông ấy nhắm mắt lại. Sau đó ông thả tay cô bé ra.
“Cảm ơn cháu nhé. Đây sẽ là kỷ niệm khó quên của chú.”
“Dạ, không có gì ạ.” Kazami lắc đầu. Cô bé nghĩ cử chỉ khi nãy của người đàn ông có lẽ hơi quá.
“Cháu chuẩn bị đến Sapporo à?” Người đàn ông hỏi.
“Cháu định như vậy.”
“Vậy à. Thật ra chú cũng đến Sapporo. Chú có thể cùng đi với cháu được không?”
“Được chứ ạ.”
Ánh mắt người đàn ông lấp lánh trước câu trả lời của Kazami. “Vậy thì tốt quá.” Người đàn ông thầm reo lên.
Kazami vô cùng ngạc nhiên khi có một người hâm mộ mình nhiệt thành như thế. Từ khi cô bé trưởng thành, cô chưa từng tham dự một giải đấu lớn nào. Lẽ nào người đó đã luôn ủng hộ cô bé suốt từ thời học sinh?
Chiếc xe buýt nhỏ đỗ xịch lại trước cửa khách sạn. Kazami rời khỏi khách sạn. Người đàn ông cũng đi theo cô bé từ phía sau.
Không còn vị khách nào nữa cả. Kazami ngồi vào chiếc ghế giữa xe buýt còn người đàn ông ngồi chếch ở ghế phía sau.
Người tài xế ra khỏi xe một lát rồi quay lại. Ông ta khởi động chiếc xe.
Đúng lúc đó Kazami nhận ra cô bé để quên điện thoại di động ở trong phòng. Cô bé đã nghĩ không có điện thoại chỉ một ngày thôi mà nhưng lại thấy bất an.
“Xin lỗi.” Cô bé nói với người tài xế. “Cháu để quên đồ nên chú cho cháu xuống với.”
“Cháu có muốn chú đợi không?” Người tài xế hỏi.
“Dạ, không cần đâu ạ. Cháu sẽ lên chuyến tiếp theo.” Kazami xuống xe. Nhìn từ ngoài cửa kính xe buýt vào bên trong, cô bé thấy người đàn ông lúc nãy tâm trạng như đầy tiếc nuối. Dẫu vậy ông ta vẫn nở một nụ cười và vẫy tay với cô bé. Cô bé cũng cúi đầu chào lại.
Cô bé quay trở lại khách sạn và đi về phòng mình. Cô đã để quên điện thoại ở chậu rửa mặt. Giờ điện thoại ra để kiểm tra, cô thấy có tin nhắn của một người bạn thân từ hồi cấp ba. Nội dung là về một tình yêu đơn phương không được đáp lại nhưng mỗi lần liên lạc với bạn thân như thế này, cô bé dường như quên đi mất thời gian. Cô bé ngay lập tức trả lời lại tin nhắn của bạn.
Cô bé sực nhớ ra là đã quá thời gian. Nếu cứ đủng đỉnh như thế này sẽ muộn chuyến xe buýt tiếp theo mất. Cô bé cất điện thoại vào túi rồi đi xuống sành ở tầng một.
Vừa xuống đến nơi thì Kazami đã thấy huấn luyện viên Takakura đứng đó. Những vận động viên khác cũng có mặt.
“A, Kazami.” Một nam vận động viên nhìn về phía cô bé.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lại. Tất cả mọi người đều thở phào.
Huấn luyện viên Takakura vội chạy lại. Trong mắt ông vằn lên những tia máu đỏ.
“May quá. Cháu đã không lên chiếc xe đó.”
“Cháu để quên đồ nên quay lại lấy. Nhưng chú nói may quá…”
“Xảy ra tai nạn. Tai nạn giao thông.”
“Tai nạn giao thông á? Ở đâu thế ạ?”
“Ngay đây thôi. Chiếc xe buýt vừa rời khỏi đây đã gây ra tại nạn, nghe nói nó đã bốc cháy.”