Chương 10
Yuzuki chạy khắp khách sạn. Dù chỉ một khắc thì anh cũng muốn sớm có thông tin cụ thể nhưng anh lại không gặp được người phụ trách của khách sạn. Có thể họ còn phải lo ứng phó với truyền thông.
Ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, sảnh khách sạn ồn ào, nháo nhác. Nhưng tới giờ ăn tối thì người qua lại cũng vãn dần. Tại sảnh khách sạn, họ chỉ giải thích với khách nghỉ tại khách sạn rằng chiếc xe buýt đã gây tai nạn.
Yuzuki gọi điện cho Kotani đang ở Tokyo. Kotani nói rằng ông ta biết về vụ tai nạn nhưng hiện tại vẫn chưa có thêm thông tin gì mới.
“Tình hình của các thành viên bên đội trượt tuyết thế nào rồi?” Kotani hỏi.
“Bây giờ họ đang ăn tối. Cũng không có biến động gì đặc biệt.”
“Nếu thế thì tốt.”
“Nhưng mà trưởng phòng, tôi cứ băn khoăn một điều.” Yuzuki đưa mắt nhìn ra xung quanh. “Về chiếc xe buýt gây ra tại nạn. Cô bé Hida Kazami đã định lên xe đó.”
Kotani im lặng một nhịp rồi thấp giọng xuống nói. “Thật thế à?”
“Khi nãy tôi vừa được huấn luyện viên Takakura nói cho nghe. Cô ấy đã lên xe rồi nhưng vì nhận ra mình quên đồ nên đã đi xuống. Thế là thoát nạn. Chỉ có thể nói quá may mắn.”
“Kẻ nào đó đã cố tình gây ra tai nạn này. Hắn muốn lấy đi tính mạng của Hida.”
“Cái đó tôi chưa thể nói được điều gì. Cũng có thể nghi ngờ về khả năng đó. Đương nhiên là huấn luyện viên Takakura và Hida Kazami chưa hề biết gì về những bức thư đe dọa, nên họ không thể ngờ tới chuyện đó được.”
Tiếng Kotani thở dài qua đầu dây bên kia điện thoại. “Anh nghĩ sao? Tôi cho tai nạn lần này với những bức thư đe dọa kia có liên quan đến nhau. Anh nghĩ nó là gì?”
Yuzuki vẫn áp sát di động vào tai và lắc đầu. “Tôi không rõ. Vì chưa có thông tin. Tôi chỉ đang cầu mong cho chuyện xảy ra chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên. Nhưng cũng cần phải sớm đưa ra quyết định.”
“Ý anh là sao?”
“Là chuyện có báo với cảnh sát về những bức thư đe dọa kia hay không. Nếu bây giờ ta vẫn giấu chuyện này, nhỡ sau này tới lúc thực sự phải cần tới sự hợp tác của cảnh sát sẽ rất không hay cho chúng ta.”
Yuzuki nghe thấy tiếng hừ thở hắt ra từ phía bên kia. Kotani im lặng. “Trưởng phòng!” Yuzuki lên tiếng gọi.
“Tôi biết rồi. Tôi đang tính xem nên liên lạc với cảnh sát như thế nào?”
“Tức là tôi không cần phải nói gì với cảnh sát đúng không?”
“Đúng vậy. Tại thời điểm này thì sự việc thuộc thẩm quyền của phòng cảnh sát giao thông. Nhưng nếu tai nạn do kẻ nào đó cố ý gây ra, lúc đó sở cảnh sát của Hokkaido sẽ vào cuộc. Tới lúc đó thì phải nhờ lãnh đạo công ty đứng ra nói chuyện. Nên từ lúc này trở đi anh chớ có nói linh tinh.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu có thêm thông tin gì tôi sẽ liên lạc lại.”
Sau khi cúp máy, Yuzuki quay trở lại nhà hàng của khách sạn. Lúc này những thành viên ở đội trượt tuyết cũng vừa dùng xong bữa. Anh cũng thấy bóng dáng của cô bé Hida Kazami ở đó trong trang phục quần bò, áo thun. Rốt cuộc, cô bé đành phải hoãn không đi tới Sapporo do đường đã bị cấm vì vụ tai nạn.
“Hida, chờ một chút.” Yuzuki gọi cô bé lại. “Chú gặp một lát được không?”
“Bây giờ cháu phải qua phòng huấn luyện viên. Chú ấy muốn cho cháu xem đoạn video.”
“Không mất nhiều thời gian đâu.” Yuzuki nói rồi quay sang nhìn huấn luyện viên Takakura. “Khoảng mười lăm phút thôi. Được chứ?”
Huấn luyện viên gật đầu bằng một vẻ mặt không mấy dễ chịu.
Yuzuki ngồi ở phía góc bàn, đối diện với Kazami. “Nghe nói ban đầu cháu định lên xe buýt đó. Cháu thật may mắn.”
Kazami chau mày lại. “Sao cháu có thể vui được. Vì có người gặp nạn trên đó. Cháu còn đã nói chuyện với người đó nữa.”
“Cháu quen người đó sao?”
“Dạ không. Người đó bắt chuyện với cháu trước khi cháu lên xe buýt. Chú ấy nói với cháu chú ấy là người hâm mộ cháu. Sau khi bắt tay cháu, chú ấy đã rất vui, vậy mà…”
“Vậy sao? Số phận… thật muốn trêu ngươi.”
Yuzuki đã định nói rằng phải chăng fan hâm mộ kia đã thế thân cho Kazami nhưng lại thôi. Nếu nói thế thì thật quá nhẫn tâm.
“Người hâm mộ quả là những người kỳ lạ. Họ quan sát từ những nơi ta không thể tưởng tượng ra nổi. Việc gì họ cũng có thể đánh hơi thấy, họ muốn biết mọi thứ. Đôi lúc có những người họ biết rõ về chúng ta hơn cả bản thân chúng ta biết về mình. Cháu cũng có thêm nhiều những người hâm mộ như thế đó.”
Kazami nghiêng đầu. “Chính ra thì cháu cũng chưa từng tham gia các cuộc thi lớn, tại sao chú ấy lại ủng hộ cho cháu chứ?”
“Chú đã nói trước đó rồi mà. Người hâm mộ khó hiểu lắm. Tiện đây chú cũng muốn hỏi cháu. Từ trước tới giờ cháu đã từng gặp người hâm mộ nào tới tiếp xúc với cháu như vậy chưa?”
Kazami liếc mắt, như thể cô bé đang suy nghĩ, rồi cô đáp, “Cũng có lần sau giải đấu, có người bắt chuyện với cháu. Họ nói ‘chúc mừng nhé’, ‘cháu chơi tốt lắm’ này nọ. Thỉnh thoảng có người còn đề nghị được chụp ảnh cùng cháu.”
“Fan ruột thì thế nào? Chẳng hạn mỗi lần cháu đi thi đấu thì nhất định họ sẽ tới tận nơi để cổ vũ. Có người nào như thế không?”
“Ngoại trừ những người cháu quen à?”
“Đúng. Người chỉ đơn thuần là fan của cháu ấy. Nói rõ hơn thì là kẻ bám đuôi chẳng hạn?”
“Chuyện đó… không phải là không có.”
Hẳn rồi, Yuzuki nghĩ. Vì thế mà công ty phát triển Shinsei mới chọn cháu và cắt cử người phụ trách mảng quảng cáo về cháu.
“Cháu có nắm được họ tên gì và là người ở đâu không?”
“Cũng có người cháu nắm được. Vì không ít fan viết thư và chụp ảnh rồi gửi cho cháu.”
“Cháu còn giữ những bức thư họ gửi cho không?”
“Có ạ. Cháu để ở nhà tại Sapporo.”
Yuzuki gật đầu. “Chú muốn cháu cho chú xem những bức thư ấy càng sớm càng tốt. Lần tới khi nào cháu sẽ về Sapporo?”
Yuzuki chỉ muốn làm tăng mức độ nghiêm trọng của sự việc khi thấy khuôn mặt cứng, căng thẳng của Kazami.
“Tại sao cháu phải cho chú xem cả những thứ đó?”
“Vì những bức thư đó nên chú mới cần phải xem. Như chú đã nói chuyện với cháu hồi trưa, chú là người phụ trách truyền thông của cháu. Nhưng không có nghĩa chỉ đơn giản chỉ làm công việc trung gian với cánh truyền thông. Để cháu có thể chuyên tâm vào luyện tập và thi đấu, thì một trong những công việc của chú là theo sau hỗ trợ cho cháu về mọi mặt. Nếu có những cổ động viên quá khích thì đương nhiên chú cần phải biết họ.”
“Đâu cần phải như vậy ạ. Họ là fan của cháu, cháu sẽ tự mình…”
“Cháu đừng ngây thơ như thế.” Yuzuki bực bội thốt lên. “Cháu đừng để chú phải nói nhiều. Từ trước tới giờ cháu trượt tuyết cho bản thân cháu thôi. Nhưng từ giờ trở đi cháu cần phải cống hiến vì công ty, nếu không sẽ rất gay go. Tự cháu có thể giải quyết những phiền phức mà fan họ gây ra sao? Nếu cháu có thời gian làm việc đó thì hãy dùng thời gian đó mà luyện tập đi. Ngoài ra, bản thân fan cũng vốn là con dao hai lưỡi. Nếu họ là đồng minh của ta thì tốt thôi. Nhưng chúng ta không thể biết khi nào, giờ nào họ lại trở thành kẻ thù của ta. Giữ được khoảng cách nhất định với họ thì ta sẽ bình yên vô sự. Chú biết một vài vận động viên nổi tiếng bị fan hâm mộ đeo bám đó.”
Nhìn khuôn mặt cắm cúi khó chịu đang nhìn xuống phía dưới của Kazami, Yuzuki cười méo mó.
“Chuyện này có vẻ cực đoan, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra. Tới bây giờ cháu đã bao giờ bị ai đó bám theo chưa?”
“Cháu làm gì có.” Kazami lườm Yuzuki.
“Nếu thế thì tốt. Nhưng như chú cũng đã nói vừa nãy, không có gì là không thể. Nếu nó xảy ra, người khốn đốn trước hết sẽ là bản thân cháu, sau đó là công ty. Vì thế, để đề phòng tình huống xấu, ta phải ra tay ngăn chặn từ bây giờ. Đây là mệnh lệnh. Cháu phải cho chú xem những bức thư fan hâm mộ gửi cho cháu từ trước tới nay. Nếu cháu không muốn ta xem nội dung bên trong thì đưa ta xem phong bì bên ngoài thôi cũng được.”
Kazami thở dài, chừng như đã muốn bỏ cuộc. “Vì hôm nay cháu không trở về Sapporo được nên cháu sẽ về trong hai, ba ngày tới. Lúc đó cháu cho chú xem có được không?”
“Được thôi. Lúc đó gọi cho chú nhé.”
Kazami không đáp lại, cô bé đứng dậy khỏi ghế. “Cháu xin phép.”
Yuzuki ăn tối qua loa, anh quay trở về căn phòng mình vừa làm thủ tục nhận phòng xong. Anh đi tắm rồi sau đó lấy ra từ tủ lạnh một lon bia. Anh bật ti vi lên, chương trình thời sự cũng vừa mới bắt đầu. Màn hình ti vi hiện lên dòng chữ lớn Xe buýt của một khách sạn gây tan nạn và bốc cháy . Yuzuki vội vàng vặn to âm lượng lên.
“Hôm nay, vào hồi bốn giờ, một xe buýt của khách sạn North Pride trên đường đi về phía nhà ga đã đâm mạnh vào triền núi, gây ra hỏa hoạn. Tài xế và một hành khách bị thương nặng. Người tài xế lái chiếc xe cũng là nhân viên của khách sạn có tên Yamane Kazuo, bốn mươi hai tuổi, bị thương ở bả vai và sườn, tuy nhiên không ảnh hưởng gì đến tính mạng. Hành khách trên chiếc xe, căn cứ vào những giấy tờ mang theo như bằng lái xe, được xác định là một người đàn ông năm mươi tư tuổi, tên Kamijou Nobuyuki. Ông ta hiện đang là lãnh đạo một công ty tại thành phố Nagaoka tỉnh Niigta. Ông Kamijou đầu bị đập mạnh, hiện đang bị thương nặng và đang mất ý thức. Hiện tại nguyên nhân của vụ tai nạn chưa được làm sáng tỏ.”
Khi phát thanh viên đang tiếp tục đưa tin về vụ tai nạn, thì trên màn hình ti vi xuất hiện một bức ảnh chụp khuôn mặt người. Phía dưới kèm dòng chữ hành khách Kamijou Nobuyuki . Yuzuki đoán đó là ảnh bằng lái xe.
Trông thấy bức ảnh, Yuzuki rướn người lên. Vì hình như anh đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó.
Vì chuyện những bức thư đe dọa Kazami mà Yuzuki đã đến câu lạc bộ thể thao nơi Hida Hiromasa đang làm việc. Chính là lúc đó. Có người đã nhìn chăm chăm lên tấm poster có hình của Kazami. Nhân vật trong tấm hình mà ti vi đưa lên chính là ông ta.
Yuzuki lại nhớ lại câu chuyện Kazami vừa kể cho anh nghe lúc nãy. Người hành khách gặp phải tai nạn chính là người hâm mộ cô bé. Chính việc nhìn chằm chằm tấm poster đã chứng minh điều đó.
Mọi thứ có phải chỉ là ngẫu nhiên thôi không?
Lon bia thứ nhất cạn khô. Yuzuki mở tủ lạnh lấy ra lon bia thứ hai. Vẫn còn hai lon, khác hãng nhưng dù có uống hết chưa chắc đêm nay Yuzuki có thể chợp mắt được. Anh nghĩ.