Chương 11
Toàn thân Hida co cứng lại trước màn hình ti vi, Kamijou đã gặp tai nạn. Ông ta lại còn lên chiếc xe buýt của khách sạn nơi Kazami đang tập huấn.
Không thể tin có chuyện tình cờ như thế được. Lẽ nào Kamijou đi tới đó để gặp Kazami.
Ông ta đã tiếp cận được với Kazami chưa? Nếu rồi thì ông ta đã bắt chuyện như thế nào và đã thông báo gì với con bé? Nếu mọi chuyện đi theo chiều hướng đó thì Hida có làm gì cũng không thể ngăn chặn được rồi. Khi Hida định thần lại thì điện thoại đã trong tay.
“Vâng.” Hida nghe thấy tiếng của Kazami.
“À, Kazami à! Cha đây.”
“Vâng, chuyện gì vậy ạ?”
“À không, cha đã xem bản tin rồi. Đã xảy ra tai nạn à? Chiếc xe buýt ấy.”
“Vâng ạ. Con sợ hết hồn.”
“Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến bọn con không?”
“Con vẫn chưa biết. Nhưng trước mắt buổi luyện tập ngày mai bị hoãn lại. Vì họ nói, khách sạn nằm trong hệ thống của công ty phát triển Shinsei. Những lúc như thế này mà đội trượt tuyết vẫn thản nhiên luyện tập như không có chuyện gì xảy ra thì có thể bị thiên hạ gièm pha.”
Đối với công ty, hành xử như vậy cũng hợp lý. Nhưng điều ông Hida cần phải xác nhận bằng mọi giá còn quan trọng hơn chuyện đó nhiều.
“Về người đàn ông bị nạn đó con.” Ông Hida tiếp tục câu chuyện, cẩn trọng lựa chọn từng từ ngữ một. “Không biết đó là người như thế nào nhỉ? Người đó chỉ đơn giản là khách tới trượt tuyết à?”
“Con cũng không rõ…” Những từ cuối câu Kazami nói trở nên yếu ớt. Nghe như có vẻ cô có điều cần nói nhưng đang phân vẫn không biết có nên mở lời không.
“Sao vậy con? Đã có chuyện gì à?”
“Không ạ, không đến mức là có chuyện gì. Nhưng ông ấy nói ông ấy là người hâm mộ con.”
“Cái gì? Chuyện đó là thế nào?”
“Thật ra mà nói thì, con đã nói chuyện với người đó một chút.”
Hida ngạc nhiên đến kinh hãi. “Khi nào? Mà nói về chuyện gì?” Giọng ông lạc hẳn đi.
“Là lúc con đang đợi xe buýt. Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm.”
Hida vô cùng lo ngại về nội dung câu chuyện Kazami kế. Có lẽ Kamijou chỉ tiếp cận cô bé như một người hâm một bình thường. Vì hình như Kazami không có cảm giác nghi ngờ, hay khó chịu đối với người đàn ông đó nên chắc là thái độ của Kamijou khi đó hẳn phải rất nhã nhặn, lịch thiệp. Kamijou đã giấu đi thân phận thực sự của mình và giả như sự gặp gỡ với con đẻ của mình là do sự sắp đặt của vận mệnh. Hida thấy nhói đau khi nghĩ về tâm trạng của Kamijou lúc gặp mặt Kazami. Hida nghĩ rằng việc giám định DNA thực ra chỉ mang tính hình thức. Chắc chắn là sau khi nhìn thấy Kazami, ông Kamijou đã có thể khẳng định cô bé là con của mình.
Nhưng ngoài việc đó, còn một việc khiến cho Hida phải bận tâm. Đó là chuyện Kazami định lên xe buýt đó.
“Con đã có kế hoạch lên chiếc xe buýt đó từ trước rồi à?” Để cho chắc Hida hỏi lại.
“Vâng, con đã canh giờ để còn đi tàu điện. Hình như khi tai nạn xảy ra, mọi người trong đội đã nghĩ con cũng bị thương. Nghe nói chị Eri cũng đã khóc nức nở.”
Không khí bất an càng nặng nề. Những lời lẽ trong bức thư đe dọa kia lại dội về trong tâm trí của Hida. Chúng có liên quan gì tới vụ tai nạn lần này hay không?
Không biết có phải do Hida trầm tư quá lâu nên Kazami cất tiếng gọi “Cha ơi!”
“À… ừ. Cha có nghe thấy.”
“Chuyện là như vậy. Cha đừng lo lắng gì nhiều vì con. Có thể cánh truyền thông sẽ bám theo để săn tin nhưng khách sạn sẽ thu xếp để họ không thể viết bài về chúng ta. Thêm vào đó, hình như chú Yuzuki cũng sẽ chăm sóc cho con.”
“Yuzuki? Cậu ta đang ở đó sao?”
“Chú ấy nói chú ấy là người chuyên trách về quảng cáo của con. Chú ấy còn nói cha đã biết chuyện này rồi. Có thật thế không ạ?”
“Ừ, cho biết rồi.”
“À… vậy sao? Không giống cha mọi khi chút nào. Cha vẫn ghét những việc như thế mà.”
“Dù cha không thích thì cũng có những tình huống ta phải chấp nhận. Vì họ trả tiền cho chúng ta mà.”
“Vẫn biết thế.”
“Thứ có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng. Người đàn ông đó, nếu biết sử dụng cậu ta một cách khôn khéo cũng rất được việc.”
“Con hiểu rồi. Chuyện cha muốn hỏi có vậy thôi sao?”
“Chỉ thế thôi. Cha nghĩ con sẽ khó tập trung luyện tập được vì ngoài đó khá ồn ào. Nhưng hãy đặc biệt chú ý đến sức khỏe nhé.”
“Con ổn mà. Cha đừng lo. Thế cha nhé!” Nói xong, Kazami cúp máy.
Hida nhìn chằm chằm vào điện thoại. Ông vặn mình. Kazami hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình, cả những chuyện sắp xảy ra nữa.
Hida với tay lấy chiếc hộp nhựa đựng mẫu máu nằm ở trên bàn. Ông cẩn thận mở nắp hộp. Bên trong hộp đựng một mảnh giấy nhỏ. Trên mảnh giấy dính một vệt như vết bẩn màu đỏ thẫm chuyển màu sang đen, nhưng nhìn kĩ thì sẽ nhận ra ngay đó là máu. Lại còn có cả dấu vân tay trên đó. Hay nói cách khác đó là dấu điểm chỉ.
Lần đầu tiên thấy mảnh giấy, Hida hiểu được sự quyết tâm của Kamijou. Nếu chỉ giám định DNA thông thường, chỉ cần vài sợi tóc cũng đủ, hay lấy niêm mạc miệng cũng được. Vậy mà Kamijou đã chuẩn bị mẫu máu của vợ mình. Dấu vân tay cũng không thể tráo với người khác được. Họ không hành động với thái độ nửa vời, hời hợt.
Hida nghĩ không thể chạy thoát khỏi thái độ đó.
Ông nhớ lại lời khuyên vừa nói với Kazami. ‘Thứ có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng.’ Đúng vậy, ông nghĩ Có thể lợi dụng người đàn ông đó.