Chương 12
Sáng hôm sau, Yuzuki thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại. Đầu óc nặng trình trịch, mắt thì nhập nhèm không rõ. Anh không thể nhớ nổi mình đã chìm vào giấc ngủ khi nào. Kể cả khi đã nằm trên giường, anh vẫn trằn trọc không yên giấc.
Anh với tay ra lấy điện thoại, mắt liếc về phía đồng hồ. Kim đồng hồ đang chỉ chín giờ sáng.
Cuộc gọi đến là của Kotani.
“Vâng, tôi Yuzuki đây.” Giọng anh khô khốc.
“Thế này là thế nào? Anh vẫn còn ngủ cơ à?”
“Tôi vừa mới kiểm tra mail xong. Tôi sẽ đi nghe ngóng thêm thông tin.” Yuzuki vừa nói vừa tiến về phía cửa ra vào. Anh rút tờ báo từ khe cửa.
“Vẫn chưa có tiến triển gì sao?”
“Chưa ạ. Ở đây vẫn chưa có thêm tin tức gì đặc biệt.”
Yuzuki nhẹ nhàng mở tờ báo, chú ý không để gây ra tiếng động. Ở phần tin tức xã hội, đã có bài báo đăng về vụ tai nạn ngày hôm qua. Anh liếc qua tựa đề bài báo. Hình như không có thêm gì mới.
“Vậy à? Thực ra, tình hình đã thay đổi rồi. Sáng sớm nay, hình như phòng điều tra hình sự Công an tỉnh đã liên lạc với quản lý khách sạn bên đó.”
“Phòng điều tra hình sự sao? Về chuyện gì?”
“Có vẻ như đây không đơn giản chỉ là một vụ tai nạn bình thường. Nhận được thông báo của quản lý khách sạn, phòng hành chính bên này đã liên lạc với cảnh sát ở Hokkaido.”
“Có chứng cứ chứng minh đó không phải là một vụ tai nạn không?”
“Tôi không rõ thông tin cụ thể. Đó là bí mật của bên điều tra mà.”
“Thế họ đã báo cho cảnh sát về những bức thư đe dọa chưa?”
“Trưởng phòng hành chính đã nói hết rồi. Bản sao của những bức thư đó cũng đã được gửi đi. Chẳng bao lâu nữa chắc cảnh sát cũng tới chỗ anh thôi. Nếu có bị hỏi gì, anh cứ thuật lại y như thế là được.”
“Tức là sẽ nói cho cả Hida Kazami biết về chuyện những bức thư đe dọa sao?”
“Đành chịu vậy thôi. Cứ liệu tình hình mà ứng biến. Tôi nhờ anh theo sát, hỗ trợ về mặt tinh thần đấy.”
Lại thêm những chuyện phiền phức! Yuzuki nghĩ vậy nhưng không nói ra miệng.
Nghe điện thoại xong, anh đi về buồng tắm để rửa mặt. Anh nghĩ lại những lời Kotani nói. Nếu đó không phải là tai nạn thì sẽ là do con người cố ý gây ra. Trong trường hợp ấy thì kẻ gây án chắc chắn chỉ ở đâu đó quanh đây.
Khi Yuzuki vừa thay đồ xong thì chuông điện thoại của khách sạn reng. Người gọi điện tự xưng là Kihara ở sở cảnh sát Hokkaido. Ông ta nói có chuyện cần hỏi gấp. Yuzuki mời ông ta lên phòng mình rồi cúp máy.
Chẳng mấy chốc đã có tiếng gõ cửa phòng. Yuzuki mở cửa thì có hai người đàn ông đang đứng ở đó. Họ mặc áo choàng bên ngoài bộ vest đồng phục.
Yuzuki mời hai người vào bên trong phòng. Họ lần lượt tự giới thiệu. Một người là Kihara tới từ phòng cảnh sát còn một người nữa tên là Nishijima, trưởng phòng tuần tra. Cả hai bọn họ đều thuộc phòng điều tra hình sự. Trong phong thái của Kihara có vẻ giống một doanh nhân thành đạt còn Nishijima lại có vẻ giống một nhân viên trầm tính. Điểm chung ở họ là cặp mắt sáng, sắc lạnh.
“Cho phép tôi vào việc luôn. Ông đã nói với cô bé đó về những bức thư đe dọa chưa?” Kihara đột ngột hỏi.
“Hida à? Tôi chưa nói chuyện đó.”
Kihara khoanh tay. “Chúng tôi có thể hiểu được ông cảm thấy khó nói cho cô bé về vụ việc này. Nhưng đã có nạn nhân bị thương rất nặng, tình hình rất nghiêm trọng. Ở đây, chúng tôi cần ông phải quyết định một việc.”
“Là nói… cho cô ấy biết sao?
“Chuyện này đã được tổng giám đốc công ty ông và phía cảnh sát Hokkaido thông qua. Nếu ông cảm thấy khó nói, chúng tôi sẽ nói giúp. Ông chỉ cần đứng cạnh chúng tôi lúc đó là được.”
“Không được. Nếu phải nói chuyện đó thì tôi sẽ nói… Nhưng cũng có thể chỉ là một vụ tai nạn thôi có phải không?”
Kihara nhìn sang phía Nishijima đang ngồi bên cạnh rồi một lần nữa nhìn Yuzuki và nói, “Thông tin này chúng tôi chưa công bố nên chúng tôi mong ông tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài. Đã có dấu vết cho thấy phanh của chiếc xe buýt đó bị tháo ra. Tức đây không phải chỉ là một vụ tai nạn. Kẻ nào đó đã gây ra tội ác này.”
Ánh mắt của hai viên cảnh sát hình sự nghiêm túc, quả quyết và lời nói của họ chắc nịch. Nhưng dẫu như vậy, Yuzuki vẫn không cảm thấy đó là sự thật. Vì vậy, anh đã hỏi lại. “Thế còn khả năng là một trò đùa ác ý thì sao? Một ai đó đã giả đùa giả thật và làm chuyện này?”
Nishijima trợn mắt lên. Giọng nói cất lên như đay nghiến.
“Này ông Yuzuki.” Kihara nói bằng một giọng lạnh băng. “Ông đừng để chúng tôi phải nói nhiều. Đã có người bị thương. Người đó cũng có thể sẽ không cứu được tính mạng. Nếu vậy đây sẽ trở thành một vụ giết người. Kẻ đã gây ra vụ án giết người với mục đích để đùa giỡn đó đang ở đâu? Giả sử cứ cho là hắn không cố ý giết người đi chăng nữa thì chúng tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ đã gây ra hành vi như vậy được. Rất mong ông hợp tác cho.”
Bị hai viên cảnh sát hình sự nhìn một cách hằn học, Yuzuki liếc qua chỗ khác, tránh ánh nhìn của họ. Những từ vụ án giết người cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu Yuzuki. Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được điều đó là sự thật. Anh vừa rút điện thoại ra vừa vẫn nghĩ rằng phải chăng có sự nhầm lẫn nào đó.
Nhìn bản sao của những bức thư đe dọa được đặt trên bàn, người Hida Kazami đông cứng lại. Yuzuki nghĩ đó là phản ứng tự nhiên. Kể cả là người có chút bạo gan khi bị cho xem những dòng chữ này cũng đều phải sợ hãi huống chi Kazami còn chưa tròn hai mươi tuổi.
Ngồi bên cạnh Kazami, mặt huấn luyện viên Takakura tối sầm lại. Yuzuki nói là có chuyện quan trọng và gọi Takakura ra nhưng có lẽ ông không thể ngờ rằng chuyện lại có thể đến mức này.
Họ mượn văn phòng của khách sạn để nói chuyện. Đó là một căn phòng có bố cục tẻ nhạt cùng với chiếc ghế sô pha có vẻ rẻ tiền.
“Tại sao chú lại không cho cháu biết sớm hơn?” Kazami hướng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Yuzuki. “Chuyện ngày hôm qua chú nói là chuyện này có phải không? Vì thế đột nhiên chú mới bắt cháu phải cho chú xem thư của người hâm mộ?”
Trán Yuzuki hẳn một vết nhăn sâu và dài. “Vì chú nghĩ sẽ rất tồi tệ nếu cháu bị ảnh hưởng bởi chuyện đó. Chú cũng nghĩ đó chỉ là một trò đùa. Mà không, tới thời điểm này vẫn có khả năng cao nó chỉ là một trò đùa nghịch. Vì thế giới này đầy rẫy những kẻ kỳ quặc mà.”
Kazami thở dài. “Cha cháu cũng biết về những bức thư đe dọa này đúng không?”
“Chú đã nói cho cha cháu rồi,” Yuzuki đáp. “Việc chú trở thành người phụ trách quảng cáo, cũng vì lý do này.”
“Vậy sao? Nên cha cháu đã đồng ý để chú làm vậy?”
“Ông ấy muốn giấu, không cho cháu biết rằng ông ấy rất lo lắng. Vì không thể để cháu phải lo sợ hay bất an vì những trò đùa quái ác đó.”
“Nhưng…” Huấn luyện viên Takakura nói. “Anh cũng không cho tôi biết chuyện này.”
“Tôi rất lấy làm xin lỗi. Nhưng mong ông hãy thông cảm. Tôi chỉ muốn ông tập trung vào việc huấn luyện cho Kazami thôi. Tôi cũng đã trao đổi với công ty rồi quyết định như vậy.”
“Kể cả là vậy đi chăng nữa…” Nói đến đây huấn luyện viên Takakura dừng lại.
Kazami với tay lấy một bức thư. Sau khi xem qua những dòng chữ, cô bé ngẩng mặt lên. “Thế bây giờ cháu phải làm gì? Chỉ cần cháu không tham gia thi đấu là được phải không?”
“Cháu không phải suy nghĩ đến việc đó.” Yuzuki ngắt lời và chau mày lại. “À, không. Hiện giờ chú không có quyền gì để mà ra lệnh cho cháu. Nhưng cho tới giờ chú vẫn chưa nhận được chỉ thị về việc đó.”
“Nhưng nếu cháu tiếp tục đi thi, thì không biết người đã viết ra những dòng này sẽ làm gì đúng không? Kể cả như vậy cũng được hay sao?”
“Chú đã nói rồi mà. Mọi người sẽ ngăn chặn chuyện đó lại bằng mọi cách. Đương nhiên, cảnh sát cũng sẽ hỗ trợ cho chúng ta.” Yuzuki một lần nữa quay sang nhìn Kihara và Nishijima.
Kihara đưa tay gãi gãi ngang mũi. “Chúng tôi không chỉ đi tìm kẻ đã gây ra tội ác này mà về quan điểm bảo đảm cho an toàn tính mạng của cô Hida thì rất mong hãy hoãn việc tham gia thi đấu trong một thời gian.”
Yuzuki sửng sốt liếc về phía hai nhân viên cảnh sát. Huấn luyện viên Takakura cũng trợn tròn mắt lên. Nhưng thực sự Kihara không có vẻ gì là muốn dọa họ, anh ta tiếp tục nói, giọng thản nhiên.
“Thêm vào đó.” Kihara tiếp tục. “Quan trọng nhất không phải là chính Hida cảm thấy như thế nào hay sao? Tất cả phụ thuộc vào suy nghĩ của cháu thôi. Một khi cháu nói không muốn tham dự giải đấu thì không ai có quyền ép cháu phải tham gia cả. Nhất là trong tình hình nguy hiểm như thế này nữa.”
Yuzuki rất muốn làm thế nào đó để ngăn không cho Kihara tiếp tục nói nhưng đáng tiếc anh lại chẳng có bất cứ căn cứ nào để có thể phản biện lại được. Nếu nghĩ cho Kazami, điều tốt nhất hiện giờ là không để cho cô bé đi thi đấu.
Khi Yuzuki định bảo rằng người lớn chúng ta hãy bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp thì Kazami đã ngẩng mặt lên nhìn hai viên cảnh sát.
“Về vụ tai nạn ngày hôm qua… Có phải do người gửi những bức thư đe dọa kia đã làm không ạ? Hắn ta muốn nhằm vào cháu phải không?”
Nét mặt của Kihara nghiêm nghị hơn so với lúc trước. “Chúng tôi đã chứng minh được tại nạn xe buýt kia được thực hiện một cách có chủ đích. Nhưng mục đích của kẻ gây ra việc này là gì? Theo suy nghĩ thông thường chỉ có thể là hắn muốn lấy đi tính mạng của một ai đó. Vậy thì người hắn muốn giết hại là ai? Hiện tại, người đàn ông đang ở trong tình trạng nguy kịch lên chiếc xe buýt kia là ngẫu nhiên. Đó là điều mà thủ phạm không lường trước được. Còn lại người tài xế lái chiếc xe buýt. Cho tới thời điểm này chúng tôi chưa tìm được bất cứ lý do gì chứng tỏ kẻ gây án muốn lấy tính mạng của ông ta cả. Chính vì vậy, phía cảnh sát của chúng tôi chỉ có thể chú ý vào cháu. Việc cháu rời khỏi khách sạn này vào khoảng bốn giờ ngày hôm qua được ghi lại trên bảng thông báo của đội trượt tuyết phải không? Chúng tôi suy đoán, về cơ bản chỉ có người trong đội mới có thể biết được điều này nên có thể hung thủ đã lấy cắp được mật khẩu và dẫn tới vụ việc lần này.”
Nghe những lời Kihara nói, cô bé Kazami thất vọng, gục đầu xuống. “Vậy tức là người đó… à, chú ấy đã thế chỗ của cháu.”
“Vẫn chưa thể khẳng định được như vậy mà.” Yuzuki an ủi cô bé.
“Nhưng…” Giọng cô bé nghẹn lại.
Đang im lặng thì Kihara lên tiếng. “Nếu cháu cảm thấy cắn rứt thì hãy hợp tác với chúng tôi. Cháu không có ý kiến gì về những bức thư đe dọa kia sao?”
Kazami cúi mặt xuống và lắc đầu.
“Cháu không ạ. Cháu sẽ cho các chú xem những bức thư cháu nhận được từ trước đến nay. Không có ai viết những lời lẽ lạ lùng cho cháu cả.”
“Vậy à? Dù đây là những bức thư đe dọa cháu nhưng cũng không hẳn là kẻ gây án căm ghét cháu. Không ngoại trừ khả năng, mục tiêu hắn nhắm tới có thể là công ty nơi cháu làm việc.”
Yuzuki nhìn Kihara. “Ông bảo kẻ gây án có hằn thù gì với công ty phát triển Shinsei sao?”
“Đương nhiên chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ tới việc hắn muốn tống tiền.” Kihara nói. “Khả năng hắn muốn nhiều tiền là hoàn toàn có thể.”
Yuzuki gật đầu. Anh nghĩ nếu thật như thế thì anh sẽ thấy biết ơn hắn.
“Chúng ta kết thúc những câu hỏi ở đây thôi. Nếu quý vị nghĩ ra được điều gì hãy mau chóng nói với chúng tôi. Nhất định không được hành động với phán đoán chủ quan. Các vị đã rõ rồi chứ?” Những lời cuối của Kihara rõ ràng đang nhắm về phía Yuzuki.
“Thưa chú… cháu phải làm thế nào…?” Kazami hỏi.
“Những bức thư của người hâm mộ hiện giờ đang ở nhà cháu phải không? Khi nào cháu về nhà?”
“Cháu có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì cứ quyết định là chiều nay đi. Chúng tôi sẽ liên lạc lại.” Nói rồi Kihara đứng dậy.
Sau khi hai viên cảnh sát đi rồi, phải mất một lúc lâu không ai lên tiếng. Đúng lúc đó thì Kazami thốt lên những câu từ rời rạc. “Người đó, không biết bây giờ ra sao rồi? Chú mà đã lên chiếc xe buýt ấy…”
“Theo như lời cảnh sát hiện giờ ông ta vẫn trong trạng thái mất ý thức. Khả năng cứu sống được là năm mươi năm mươi.” Yuzuki nói.
Kazami ôm đầu. “Phải làm sao bây giờ…”
“Đó không phải lỗi của cháu.” Huấn luyện viên Takakura nói. “Giả sử là hắn có muốn nhằm vào cháu đi nữa, thì cháu không làm gì sai cả. Đây chỉ là hành vi của một kẻ đầu óc không bình thường.”
“Nhưng…” Kazami ngắc ngứ.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. “Mời vào,” huấn luyện viên Takakura đáp.
Cánh cửa mở ra có phần rụt rè. Người dòm mặt vào là Hida Hiromasa. Khuôn mặt của ông trông rất căng thẳng.
“Cha… sao cha lại ở đây?” Kazami tròn mắt.
“Vì cha lo lắng quá. Con vừa bị cảnh sát thẩm vấn à?”
Kazami nói giọng thảng thốt, “Họ nói vụ tai nạn là do ai đó cố tình gây ra. Có thể là để nhằm vào con.”
Mặt Hida sầm lại. “Đúng là như vậy sao?”
“Đúng là như vậy?” Kazami lập tức phản ứng lại trước câu nói của cha. “À, phải rồi. Cha cũng biết về những bức thư đe dọa kia mà. Đêm hôm qua con đã nhận ra điều đó.”
“Cha đã nghĩ có khả năng là như vậy. Vì cha nghe nói con định lên chiếc xe đó mà.”
“Giá con không ghi gì chi tiết lên bảng thông báo thì đã không xảy ra chuyện gì. Đâu có cần phải ghi rõ mấy giờ rời khỏi khách sạn đâu. Tại con mà cả người vô tội cũng bị cuốn vào.” Kazami co rúm người lại.
“Chú đã nói không phải tại cháu rồi mà.” Huấn luyện viên Takakura nói với giọng đầy đau khổ. “Chú đã yêu cầu mọi người phải viết chi tiết về lịch trình của mình. Nên chú cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này.”
Hida như chết lặng, ngồi xuống ghế. Nhìn thấy thế, Yuzuki cảm thấy có gì đó không ổn.
Mọi người đều nghĩ việc nhân vật Kamijou kia bị cuốn vào vụ việc là do tình cờ. Kể cả cảnh sát cũng đã quyết định như vậy. Nhưng có thật là như thế không?
Yuzuki lại nhớ tới lúc anh đến câu lạc bộ thể thao nơi Hida làm việc. Lẽ nào Hida đã gặp Kamijou? Nếu thế sao ông ta không nói ra chuyện đó tại đây?