Chương 13
Mồ hôi chảy ròng ròng từ thái dương xuống má rồi xuống cổ. Cảm giác như nhiệt độ cơ thể đang tăng dần lên. Dù đã cố sức di chuyển đôi chân nhưng gần như không tiến triển được bước nào. Đúng là trượt bằng ván trượt khác xa với trượt tuyết thực sự. Đầu gậy trượt xộc vào tuyết xào xạo.
Hơi thở khó nhọc, toàn thân rã rời. Mang tiếng là trên bề mặt tuyết nhưng nóng rát cháy cả mặt. Nắng chiếu trên tuyết không dễ chịu chút nào. Đeo kính râm cũng không ăn thua dẫu biết rằng nếu bỏ kính thì khó mà mở mắt ra được.
Torigoe Shingo vừa nhảy trên tuyết vừa lẩm bẩm trong bụng, Thi đấu kiểu này thì có gì hay ho. Đằng nào cũng phải làm vận động viên, thà họ cho mình qua loại hình Alpine. Khi tới đây, lần đầu tiên Shingo được tận mắt thấy Kazami và những vận động viên của đội Alpine trượt tuyết. Đương nhiên những gì Shingo thấy là các vận động viên trượt tuyết với tâm lý hoàn toàn thoải mái. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cậu nghĩ họ thật tuyệt vời, tư thế lúc họ trượt tuyết thật đáng ngưỡng mộ. Nếu vào đội Alpine thì cậu cũng có thể chém gió với những người bạn thân và còn trở nên hấp dẫn, quyến rũ hơn trong mắt các cô gái.
Nhưng thứ cậu bị bắt phải làm là thi đấu đường trường chẳng có gì hoành tráng, thú vị. Không cảm nhận được chút gì về tốc độ, nói là đang trượt tuyết chứ thực chất thời gian cậu leo lên còn nhiều và dài hơn. Leo mãi leo mãi tới đoạn trượt dốc thì lại không được dùng mũi ván trượt để xoay như đội Alpine, lúc xoay thì chân vẫn phải tiếp tục di chuyển từng bước nhỏ.
Shingo cũng được bảo tới khi quen rồi sẽ thưởng thức được cảnh sắc xung quanh nhưng cậu chẳng có hứng thú đó. Vốn dĩ có đi đến đâu thì quang cảnh cũng chẳng có gì thay đổi. Phía trước mặt bị bao phủ trắng xóa bởi tuyết, hàng cây bạch dương được trồng lạ lạ một chút thì có nghĩa gì?
Cậu đang tiến đến đoạn dốc đứng thuộc loại khó nhằn nhất trong lộ trình. Phải mà dốc xuống thì còn đỡ, đằng này là dốc lên.
Huấn luyện viên thật không có tính người.
Cậu thở dốc leo lên, đập vào mắt là chiếc áo choàng chống lạnh màu xanh dương. Kaizuka - huấn luyện viên không tính người. Lúc này, đã tính giờ trước khách sạn. Có lẽ huấn luyện viên đi đường tắt nhưng cũng vất vả ra trò. Cũng muốn nói một câu “Huấn luyện viên vất vả rồi!”
“Được, được, cứ theo nhịp đó. Chuyển động rộng ra. Không được thả lỏng cho đến phút cuối cùng.” Kaizuka bắt hai tay làm loa, hét to. Shingo thấy phiền, chẳng muốn gật đầu ra hiệu không cần làm vậy cũng nghe được mà .
Vượt qua mặt Kaizuka, cậu tiếp tục chạy. Nói đúng hơn là leo. Lần đầu tiên đến con dốc này, cậu đã phát khùng vì không biết nó kéo dài đến tận đâu.
Cây bạch dương to cao trong trí nhớ hiện lên trước mặt, Shingo thở phào. Bây giờ cậu đã biết từ đó là một con dốc đổ xuống.
Trước mắt cố gắng đến chỗ kia thôi. Shingo nghĩ vậy và đang định trèo tiếp thì cậu nghe thấy có tiếng tuyết lở phía sau lưng lẫn với tiếng thở hổn hển. Shingo ngoái lại. Một vận động viên to lớn mặc bộ đồ thể thao màu mận đỏ đang tiến lại. Không phải. Người kia có lẽ không có vẻ gì muốn đuổi theo nhưng với Shingo thì đây là trải nghiệm đầu tiên khi có một ai đó bám theo sau mình. Dù cậu biết ngoài cậu ra thì còn có những người khác đang luyện tập ở đây, nhưng cho tới bây giờ chưa một lần nào có bóng dáng ai cùng tập với cậu.
Shingo biết người này. Hôm nay trước giờ luyện tập, Shingo cùng mọi người đã nhìn thấy người này đứng khởi động cách đó không xa. Kaizuka nói với họ đây là thành viên của đội trượt tuyết độ tuổi phổ thông trung học của địa phương. “Có đến mấy người tốt nghiệp trường đó về sau trở thành tuyển thủ quốc gia. Tỉ lệ những người như thế không nhiều nhưng họ được những người trong giới trượt tuyết việt dã biết đến.”
“Vậy à?” Shingo chỉ trả lời cho có chứ thực chất cậu chẳng hứng thú gì với chuyện này.
Shingo không quan tâm, tiếp tục tiến về phía trước theo tốc độ của mình. Tiếng tuyết rơi dưới chân cầu lẫn với tiếng tuyết rơi do người kia gây nên. Đồng tuyết phủ nặng trĩu trên cành bạch dương bên cạnh rơi bập xuống.
Tiếng người đuổi theo sau mỗi lúc một lớn hơn. Rõ ràng tốc độ của người đó nhanh hơn Shingo.
Đầu tiên Shingo thấy một cái bóng lao vào đám tuyết rơi từ trên cao xuống ban nãy qua khóe mắt trái của mình. Cái bóng đó lúc trước còn đang đuổi theo sau Shingo. Bây giờ thì vận động viên mặc bộ đồ màu mận đã ở ngang với Shingo. Thao tác chọc gậy xuống tuyết và cả những bước trượt trên tuyết đầy sức mạnh và rất chắc chắn. Khuôn mặt nhìn nghiêng đầy mụn. Đối phương không có biểu hiện gì là quan tâm đến Shingo.
Shingo bỗng nhiên muốn thử đọ sức với người này. Cậu dồn sức hơn nữa vào đôi tay và đôi chân. Bản thân cậu cũng cảm nhận được sức lực của mình cũng đang được dồn lên.
Có thể bây giờ cậu sắp sửa bị người này bỏ xa nhưng cậu lao lên. Shingo lại dẫn trước.
Khỉ thật. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát…
Nhưng chỉ được đến đó. Shingo đã định duy trì tốc độ cao nhưng đối thủ gần như chẳng cách cậu bao xa. Người này chỉ giữ một cự ly vừa đủ cứ như thể chỉ riêng mình Shingo là đang đua tốc độ vậy.
Shingo đã tiến gần tới cây bạch dương báo hiệu đỉnh dốc. Đúng lúc Shingo thở phào thì anh chàng đội trượt tuyết, người mặc áo màu mận đột nhiên hùng hổ lao về phía trước. Shingo không thể phản ứng kịp vì cậu đã dốc hết sức ra rồi nên giờ đây cơ bắp không thể phản ứng nhu cầu mong muốn được nữa.
Thành viên đội trượt tuyết bỗng chốc bỏ xa Shingo. Anh ta vượt qua đỉnh dốc, trượt xuống sườn dốc rất mau lẹ. Loáng một cái lưng anh ta chỉ còn một chấm rất nhỏ.
Shingo cũng trượt xuống dốc. Cậu áp dụng lối khom người lấy đà để trượt như Kaizuka đã hướng dẫn.
Hắn đi đâu rồi nhỉ?
Trong lúc cậu đang mải mê suy nghĩ về việc đó thì gặp phải khúc cua gấp. Cậu đã lơ đễnh mà quên mất khúc này. Sau khi lao xuống dốc với tốc độ cao thì khúc cua này chính là cửa quỷ. Cậu đã từng được chỉ cho như vậy. Và Shingo cũng vừa mới nghĩ lần tới mình phải cẩn thận hơn.
Shingo vội vàng trượt từng bước nhỏ. Lực ly tâm khiến cho cậu suýt bị bật ra ngoài. Shingo nghĩ mình phải cua cho khéo nhưng vẫn không muốn giảm tốc độ. Cái môn trượt tuyết này thật phiền phức. Thật khó để di chuyển được trên tuyết. Hầy, kiểu này thì sao? Shingo nghĩ và xoay mạnh lên hai ván trượt.
Khi Shingo nhận ra mình bị mất thăng bằng thì đã quá muộn. Shingo ngã ở chỗ khúc cua phình ra lớn nhất. Hai chân cậu nằm ngoài đường trượt, lưng bị đập xuống đất.
Cậu hầu như không thấy đau đớn gì. Nhưng chẳng hiểu sao trong cậu dâng lên một nỗi xấu hổ và tự căm ghét bản thân mình. Cậu chưa muốn đứng dậy ngay mà cứ thế nằm yên, dang rộng chân tay. Trên nền trời xanh, những sóng mây đang đuổi nhau. Tiếng chim hót đâu đó quanh đây.
Hay đêm nay xem Peter Frampton nhỉ? Shingo lơ đễnh nghĩ. Cậu chưa về phòng khi người cùng phòng là huấn luyện viên Kaizuka chưa ngủ say. Tới lúc đó thì cậu ngồi xem DVD chờ tới giờ về. Dạo này nó đã trở thành việc thường nhật của cậu. Vừa xem những nghệ sĩ guitar lừng danh biểu diễn, cậu vừa tưởng tượng rằng mình cũng là một thành viên trong ban nhạc và giơ tay lên không trung làm động tác như đang gảy đàn. Người nào không biết mà nhìn thấy cảnh này chắc họ sẽ nghĩ cậu bị điện cũng nên.
Nghe thấy tiếng ai đó trượt tuyết, Shingo sực tỉnh. Có vài người đang trượt xuống. Tất cả bọn họ đều mặc áo màu mận. Hình như họ là đồng đội của người ban nãy.
Đúng là đám học đòi, Shingo nghĩ. Nếu là câu lạc bộ của học sinh cấp ba, sao không chọn cái gì thú vị hơn mà chơi. Câu lạc bộ nhạc nhẹ chẳng hạn.
“Cậu có sao không?” Đột nhiên có tiếng ai đó hỏi vọng lại. Là giọng nói của một thanh niên trẻ.
Shingo ngồi nhỏm dậy. Một thanh niên mà cậu nghĩ cùng là thành viên câu lạc bộ trượt tuyết trượt về phía cậu. Cậu ta không cao, dáng hình cũng mảnh khảnh.
“Cậu bị thương à?” Người đó vừa thở phù phù vừa hỏi.
“Không phải vậy. Tôi chỉ nghỉ một chút thôi.” Shingo vội vàng đứng dậy.
“À, thế à.” Người thanh niên mỉm cười.
“Xin lỗi. Vì tôi mà anh lại phải rẽ đường qua đây. Những người khác họ đã đi rồi đó.”
Cậu chàng có vóc người nhỏ bé gật đầu rồi trượt xuống dốc. Vì thể trọng của cậu ta nhỏ nên tốc độ trượt không nhanh lắm. Cử động của đôi tay để thao tác với hai gậy trượt tuyết cũng yếu. Trông có vẻ đã thấm mệt.
Shingo cũng xuất phát trở lại. Từ chỗ đó mà trượt xuống hết dốc cũng không mất quá nhiều thời gian. Đoạn đường còn lại hầu như tương đối bằng phẳng.
Không một chút suy nghĩ, chân tay Shingo bắt đầu cử động. Chẳng mấy chốc Shingo đã nhìn thấy bóng của vận động viên lúc nãy. Cậu ta đang tiến về phía trước bằng cử động khó nhọc như thể một con rô bốt bị hỏng hóc. Shingo nhanh chóng đuổi kịp, trượt ngang hàng bên cạnh cậu ta. Nhưng có vẻ đối phương không có tâm trạng để chú ý tới Shingo. Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó, hồng hộc thở một cách khó nhọc.
Mình còn đang thế này mà lại đi lo cho người khác bị ngã nằm vật ở kia là cái kiểu gì? Shingo nghĩ. Nhưng đương nhiên cậu không hề cảm thấy khó chịu vì điều đó. Cố lên nào! Trong thâm tâm cậu thầm cổ vũ cậu bạn không quen biết rồi mạnh dạn phóng vụt qua.
Khi Shingo tới được điểm đích là phía trước khách sạn thì Kaizuka đang đứng đợi ở đó, mặt nhăn nhó. Tay ông ấy không cầm đồng hồ bấm giờ. Chắc vì mất thời gian nhiều quá nên ông ấy chán không buồn tính giờ nữa.
Kết thúc quãng đường, Shingo cởi bỏ ván trượt ra thì Kaizuka tiến lại gần. Cậu biết ông ấy định nói gì nên lên tiếng trước về cú ngã ở gần cuối chặng đường.
“Cháu bị ngã văng ra ngoài đường đua. Cháu bị mất thời gian khi đứng dậy.”
“Cháu vẫn sợ những khúc cua à? Có bị thương ở đâu không?”
“Cháu không sao ạ.”
“Thế thì tốt.” Kaizuka gật đầu. “Sau khi cất đồ xong ở phòng sấy đồ, cháu nhớ phải tập kĩ các động tác dãn cơ rồi đi ăn trưa đi.”
“Vâng.” Shingo trả lời.
Đúng lúc đó có hai người đàn ông tiến lại về phía họ. Một người mặc áo khoác rất to còn một người quàng chiếc khăn to su sụ bên ngoài áo khoác. Cả hai người họ đều xỏ tay vào túi áo.
“Xin lỗi.” Người đàn ông mặc áo khoác lên tiếng. “Hai người không phiền nếu chúng tôi hỏi chuyện một chút chứ? Sẽ xong nhanh thôi.” Người đàn ông rút tay khỏi túi áo khoác, trong tay ông ta là thẻ cảnh sát. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên Shingo được nhìn thấy tấm thẻ cảnh sát thực sự.
“Có chuyện gì vậy?” Kaizuka hỏi.
“Như chúng tôi nhìn thấy thì hình như hai người đều là thành viên của đội trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei có phải không?”
“Đúng vậy. Chúng tôi ở đội trượt tuyết độ tuổi trung học cơ sở.”
“Ra vậy. Lúc nào hai người cũng luyện tập ở đây à?”
“À, đúng vậy.”
“Hai vị có mặt ở đây từ mấy giờ đến mấy giờ?”
“Cũng tùy ngày.”
“Thế khoảng thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hôm qua thì sao?”
“Hôm qua à?” Kaizuka nhìn Shingo rồi quay sang phía cảnh sát. “Tôi nhớ chúng tôi đã kết thúc trước ba giờ.”
“Tức là khoảng ba giờ ngày hôm qua ông có mặt ở đây phải không?”
“Bởi vì, chúng tôi phải thu dọn đồ nghề nữa.”
“Còn cháu?” Cảnh sát cũng hỏi Shingo.
“Cũng khó nói.” Cậu nghiêng đầu đáp lại. “Có lẽ lúc ấy cháu đã về phòng mình rồi.”
“Vậy cứ áng chừng khoảng thời gian mà hai vị nhớ cũng được. Lúc đó, hai vị có bắt gặp ai đó không bình thường quanh đây không?” Cảnh sát đưa mắt nhìn Kaizuka và Shingo.
“Không bình thường à… Thế nào là không bình thường nhỉ?” Kaizuka thắc mắc.
“Là hành động hoặc dáng vẻ khả nghi. Người mà trông không hiểu họ định làm gì ở đây ấy. Đặc biệt, từ đây có thể nhìn thấy rõ bãi đỗ xe phải không?”
Theo phía tay của viên cảnh sát chỉ thì có một bãi đỗ xe của khách sạn. Ngoài khu vực đỗ xe dành cho khách tới đây trượt tuyết thì còn có thể đỗ xe ở một bãi khác cách đó không xa.
“Hai vị có thấy ai có vẻ khả nghi hay tương tự như vậy ở bãi đỗ xe kia không?”
“Thế nào nhỉ?” Kaizuka trả lời không mấy nhiệt tình. “Tôi đâu để ý tới tận chỗ ấy. Tôi không nhớ gì hết.”
Viên cảnh sát quay sang nhìn Shingo như thể muốn hỏi ‘Còn cháu thì sao?’ Thay vì trả lời, ‘Cháu cũng vậy,’ thì Shingo so hai vai.
“Vậy à? Vậy thì chúng tôi rất xin lỗi vì đã quấy rầy hai vị trong lúc hai vị đang luyện tập.”
Hai viên cảnh sát cúi đầu chào rồi đi về phía các thành viên trong đội trượt tuyết cấp ba. Họ đứng tập trung lại và đang nghe một người đàn ông, có vẻ là cố vấn, nói chuyện. Chắc cảnh sát cũng muốn hỏi họ những câu tương tự nhưng hình như vô ích vì hôm nay mới thấy họ bắt đầu tới đây luyện tập.
“Bọn họ đang điều tra cái gì vậy nhỉ?” Shingo thì thầm sau khi thấy hai viên cảnh sát đã đi khỏi.
“Không phải đến vì vụ tai nạn xe buýt hôm qua sao? Ngày hôm qua cảnh sát cũng ra vào ở đây tới tận khuya.” Kaizuka nói.
“Nhưng đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông có phải không ạ?”
“Ta nghĩ là như vậy.”
Shingo chia tay với Kaizuka tại cổng chính của khách sạn. Cậu quay trở lại phòng sấy đồ. Ván trượt của đội Alpine xếp thành một dãy trong phòng. Hình như hôm nay họ nghỉ không luyện tập vì sự cố vụ tai nạn. Sao mình không được nghỉ nhỉ? Shingo nghĩ đầy bất mãn.
Phía ngoài phòng sấy đồ có một khoảng trống rộng chừng năm mét vuông. Shingo ra đó tập vài động tác dãn cơ rồi đi lên cầu thang.
Khi Shingo đang đi ở hành lang hướng ra sảnh thì cánh cửa bên cạnh bật mở. Một nhóm người đi ra trong đó có cả bóng dáng của huấn luyện viên Takakura và cả Hida Kazami của đội Alpine.
Ngoài ra còn có một nhân vật Shingo không hề muốn gặp là Yuzuki cũng ở đó.
Và ông Yuzuki đó là người nhận ra Shingo sớm hơn ai cả. Yuzuki tiến lại gần chỗ Shingo, mặt đầy vẻ ngạc nhiên. “Ca luyện tập buổi sáng đã kết thúc rồi sao?”
“Trước mắt là thế.” Shingo trả lời mà không thèm nhìn mặt Yuzuki.
“Cháu trượt tuyết đã quen chưa? Trượt trên tuyết cảm giác rất khác phải không?”
“Biết nói thế nào nhỉ?” Shingo làu bàu. Nhưng cậu quyết định sẽ hòa nhã với chỉ riêng người đàn ông này.
“Chú đã nghe về vụ tai nạn rồi. Có lẽ xung quanh sẽ hơi ồn ào nhưng cháu đừng bận tâm chuyện đó. Chỉ cần tập trung vào làm việc của cháu thôi.”
Thế tức là chỉ nằm xem DVD guitar là được chứ gì? Shingo lầm bầm trong bụng.
“Tóm lại cháu cứ làm theo những gì huấn luyện viên Kaizuka chỉ bảo. Thế có khi chiều nay cho chú xem cháu luyện tập thế nào nhé.” Yuzuki vỗ vào vai Shingo bộp bộp rồi nhanh chóng rảo bước đi.
“Không cần đến xem cũng được.” Shingo nói nhỏ khi Yuzuki vừa quay lưng đi khỏi.