← Quay lại trang sách

Chương 14

Quá trưa, khi Yuzuki đang dùng bữa ở nhà hàng của khách sạn, anh nhìn thấy có vài người đến trượt tuyết khoác theo đồ trên vai và hướng về cáp treo. Tất cả bọn họ đều là thành viên câu lạc bộ trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei. Họ không mặc đồng phục như mọi khi mà mặc đồ trượt tuyết cá nhân. Bởi sau vụ tai nạn mà đội trượt tuyết, cũng là công ty thành viên lại điềm nhiên luyện tập như không có chuyện gì xảy ra sẽ không tránh khỏi sự phản bác của dư luận. Nhưng riêng Torigoe Shingo, thì Yuzuki đã nói trước với Kaizuka rằng cứ để cậu ta luyện tập như thường ngày. Trượt tuyết việt dã khác với trượt tuyết của đội Alpine ở địa hình nên không phải lo lắng bị những vị khách thông thường tới trượt tuyết nhìn thấy. Hơn nữa đây là thời điểm rất quan trọng của Shingo. Dù có bất cứ chuyện gì thì Yuzuki muốn trong thời gian ở đây tập huấn, Shingo sẽ học được hết các kỹ thuật trượt tuyết.

Huấn luyện viên Takakura của đội Alpine ngồi ở một góc uống cà phê. Ông không mảy may thể hiện nét mặt gì vì cho đó là điều đương nhiên.

Yuzuki dọn dẹp chén bát của mình rồi đi về phía huấn luyện viên Takakura.

“Kazami ở đâu rồi? Cô bé đi trượt tuyết rồi à?”

“Đi cùng với cảnh sát về Sapporo rồi.”

“A phải rồi. Họ đã nói là đi lấy những bức thư của người hâm mộ cầm về đây nhỉ?”

“Đúng vậy. Mà nếu không phải đi Sapporo chăng nữa thì bây giờ đâu phải lúc trượt tuyết.”

Yuzuki ngồi xuống ghế bên cạnh. “Cú sốc quá lớn nhỉ?”

“Chuyện này là thế nào? Tôi chỉ muốn đào tạo ra những vận động viên xuất sắc thôi. Bản thân những vận động viên chắc chắn cũng chỉ cầu mong mình trở thành một vận động viên trượt tuyết giỏi. Vậy tại sao lại xảy ra chuyện này? Cũng chẳng phải nghệ sĩ, ngôi sao gì lại chụp ảnh quảng cáo, hay được xuất hiện trên tạp chí nên mới bị mấy đứa đầu óc có vấn đề chơi xấu đó, cậu thấy chưa?” Nói đến đây huấn luyện viên Takakura ngẩng lên nhìn Yuzuki và khẽ lắc đầu. “Cằn nhằn chuyện này với anh cũng chẳng ích gì nhỉ?”

“Tôi rất hiểu tâm trạng của ông. Nhưng tạm thời hãy để cảnh sát giải quyết vụ này.”

Huấn luyện viên Takakura gật đầu nhưng vẻ mặt rầu rĩ.

Yuzuki để ông ngồi lại ở đó còn anh rời khỏi nhà hàng. Vừa đi về phía sảnh khách sạn, Yuzuki vừa chán nản nghĩ rằng tại sao những người có liên quan đến thể thao của Nhật Bản lại như vậy.

Takakura không hiểu rằng tại sao ông ấy có thể kiếm được khoản kếch xù bằng việc làm huấn luyện viên trượt tuyết. Có thể trong đầu ông ấy hiểu nhưng không chấp nhận bản chất của vấn đề.

Không chỉ có trượt tuyết, việc một công ty đầu tư vào thể thao đều mang lại lợi ích cho công ty đó. Nếu vận động viên được nhiều người hâm mộ, thì tên tuổi của công ty sẽ được nhiều người biết đến, ấn tượng về công ty vì thế cũng sẽ tốt hơn. Con đường ngắn nhất để lấy được lòng tin của người hâm mộ chính là việc giành được huy chương ở Olympic. Vì vậy mà công ty đã thuê Takakura. Nhưng ngược lại, giả sử có được huy chương đi chăng nữa mà vận động viên không được hâm mộ thì công ty cũng chẳng được lợi ích gì.

Chính vì thế mà cần phải quảng bá hình ảnh. Một khi đã định tăng mức độ phủ sóng của các vận động viên thì công ty cần phải tập trung vào chiến lược quảng cáo. Điều này khác với tư tưởng đơn giản chỉ cần vận động viên trượt tuyết giỏi thôi là được của Takakura. Giả sử tên tuổi của Hida Kazami được nhiều người biết đến mức xảy ra chuyện tương tự như lần này thì có khi phải vui mừng vì điều đó.

Đương nhiên, những fan cuồng sẽ có xu hướng bám theo người mình hâm mộ và sự thật có thể họ còn bắt đầu gây ra những chuyện tồi tệ hơn nữa với vận động viên. Nhưng Yuzuki không nghĩ chuyện xảy ra lần này tiến triển theo tình huống đó. Nếu có kẻ nào đó bám theo cô bé, chắc chắn sự tồn tại của hắn sẽ bị những người xung quanh nhận ra…

Ở sảnh khách sạn, có bóng dáng của những người đàn ông được cho là điều tra viên. Nếu vụ tai nạn xe buýt là có chủ đích thì khả năng cao là hung thủ đã xuất hiện ở khách sạn này trước đó. Có thể họ đang thu thập thêm nhân chứng đã nhìn thấy đối tượng khả nghi.

Yuzuki vào một góc của khách sạn được dùng làm nơi để uống trà, dùng điện thoại thử kiểm tra xem có thông gì mới trên mạng không. Yuzuki tìm được một vài thông tin liên quan đến vụ tai nạn xe buýt nhưng không có nội dung gì mới. Bài báo có ghi nguyên nhân của vụ việc đang được điều tra, tuy nhiên cũng có báo viết rằng người tài xế lái chiếc xe đã chạy quá tốc độ. Về tình tiết vụ việc, có lẽ sở cảnh sát Hokkaido không có ý định cung cấp gì cho truyền thông.

Một cái bóng đổ xuống tay Yuzuki. Có người đang đứng trước mặt anh. Yuzuki ngẩng mặt nhìn lên. Hida Hiromasa đang nhìn xuống anh bằng một bộ mặt vô cùng khó hiểu.

“Không phải ông cùng Kazami trở về căn nhà của ông ở Sapporo sao?”

“Tôi đã để con bé và cảnh sát ở lại đó. Tôi chẳng giúp được việc gì cả… Tôi ngồi đây có được không?” Hida chỉ về phía chiếc ghế đối diện Yuzuki.

“Mời ông,” Yuzuki trả lời. Thật hiếm khi nào nhân vật này lại chủ động đến gần anh.

Ông Hida vừa ngồi xuống thì phục vụ bàn đi tới. Ông đã gọi một tách cà phê.

“Có thông tin gì mới không?” Hida nhìn vào chiếc điện thoại của Yuzuki và hỏi.

“Không có gì mới. Cũng toàn những tin giống như ti vi đã đưa.”

“Có lẽ vậy. Trưởng phòng Kotani đã bỏ cuộc rồi sao?”

“Ông ấy tức giận ra mặt. Hiện giờ những bức thư đe dọa kia chưa bị truyền thông khui ra nhưng nếu họ biết về chúng thì sự việc chắc chắn sẽ càng trở lên nghiêm trọng.”

“Mục đích của những bức thư đe dọa kia là gì nhỉ?”

“Tôi hoàn toàn không hiểu. Cũng có thể nhìn nhận đây là sự xếp đặt của những kẻ xấu sẽ gặp bất lợi nếu vận động viên Hida Kazami tham gia thi đấu nhưng hắn là kẻ như thế nào thì tôi hoàn toàn không thể hình dung ra. Nếu cô ấy là vận động viên trượt tuyết tầm cỡ thế giới thì cũng có khả năng những đối thủ sẽ lên kế hoạch đánh bại cô ấy, đằng này…”

Hida cười nhăn nhó. “Con bé mới chỉ ở trình độ xoàng, như con nòng nọc vừa mới đứt đuôi. Làm sao nó có thể là đối thủ của những người có trình độ đẳng cấp đi thi cúp thế giới được. Chưa kể là trước đó tên tuổi của nó còn chưa được ai biết đến.”

“Tôi cũng đồng tình với ông. Cho nên tôi mới nói không hiểu mục đích của những bức thư đe dọa kia là gì.”

“Không biết hung thủ, hắn đang nghĩ gì nhỉ?” Hida nhìn một cách xa xăm.

Cà phê đã được mang tới. Hida ngồi im lặng, uống cốc cà phê đen đặc quánh.

Nhìn dáng vẻ của Hida, Yuzuki chợt nghĩ. Không thể nghĩ được rằng người đàn ông này đi đến chỗ anh chỉ để nói một câu chuyện còn chưa biết sẽ đi đến đâu.

“Ông Hida, có phải ông muốn nói với tôi chuyện gì không?”

Hida ngượng ngập một thoáng rồi mở lời, “Cậu đã trở thành người phụ trách truyền thông cho Kazami, nhưng còn công việc chính của cậu thì sao? Ý tôi là việc nghiên cứu về gen di truyền đó.”

Yuzuki rất bất ngờ, anh quay sang nhìn Hida. “Cảm ơn ông đã quan tâm đến nghiên cứu của tôi. Có gì thay đổi trong suy nghĩ của ông rồi sao?”

“Sau khi gặp cậu, tôi đã nghĩ lại. Tôi thấy bắt đầu có hứng thú với nó. Thế cậu thì sao? Vẫn còn quan tâm tới gen di truyền của cha con tôi chứ?”

“Đương nhiên rồi ạ. Tôi chẳng có lý do gì để từ bỏ việc nghiên cứu đó cả.”

“Lý luận của cậu là như thế này phải không? Một vận động viên có thể đạt tới đẳng cấp quốc tế hay không sẽ có liên quan mật thiết tới tài năng bẩm sinh của họ. Cậu còn nói đã tìm ra kiểu gen có ảnh hưởng đến tài năng của các vận động viên đúng không?”

“Tôi vẫn chưa khẳng định hoàn toàn điều đó nhưng khả năng đó rất cao. Chúng tôi đã tìm ra kiểu gen đó ở những vận động viên thể dục dụng cụ hàng đầu. Có rất nhiều trường hợp cả hai thế hệ cha và con thành công ở các giải thi đấu thể dục dụng cụ thế giới. Chúng tôi bắt đầu có những căn cứ chỉ ra rằng điều đó có được do những kiểu gen này. Trong giới nghiên cứu thì chúng tôi gọi đó là kết hợp gen kiểu F.”

Hida xua tay như muốn bảo rằng ông không cần biết tên kiểu gen đó. “Cậu nói là cũng tìm thấy từ nhóm máu của Kazami nhỉ? Và cho rằng phải chăng tôi cũng có kiểu gen đó. Nhưng hiển nhiên Kazami không chỉ là con của tôi. Con bé còn có mẹ của nó nữa.”

Hida cho tay vào túi áo khoác và rút ra một chiếc hộp nhựa. “Trước đây tôi từng nghe nói có thể kiểm tra gen di truyền qua vết máu. Có đúng như vậy không?”

“Đương nhiên là được. Nhưng cũng tùy từng trường hợp.”

“Ra vậy. Thế cái này thì sao?” Hida mở nắp hộp và cứ nguyên như vậy đặt trước mặt Yuzuki. “Có thể kiểm tra được không?”

Trong hộp là một mẩu giấy nhỏ nhuộm một màu đỏ thẫm chuyển dần sang đen. Nếu nhìn kĩ thì có thể biết ngay đó là điểm chỉ bằng máu.

“Cái này là…”

“Ta cứ gọi nó là máu của một người phụ nữ đi.”

“Ông nói là của một người phụ nữ…”

“Khi tôi đang sắp xếp lại đồ đạc, thì có một bức thư cũ rơi ra. Nội dung nó đại loại như một bản cam đoan, có chữ ký của vợ tôi. Dưới chữ ký là điểm chỉ.”

Yuzuki không thể ngăn nổi sự hiếu kỳ dâng lên trong đầu anh. “Đó là bản cam đoan gì vậy? Tôi thấy tò mò quá!”

“Không liên quan tới cậu. Trí tò mò cũng chẳng có lợi gì với cậu đâu. Nhưng đối với tôi lại là vấn đề hết sức quan trọng. Tôi cần phải xác minh xem bản cam đoan đó là thật hay giả. Chữ viết trông thì có vẻ giống chữ của vợ tôi nhưng không có bằng chứng gì thuyết phục cả.”

“À à.” Yuzuki như đã hiểu ra vấn đề. “Ông định kiểm tra DNA của điểm chỉ này chứ gì. Nếu chứng minh được nó có quan hệ huyết thống với cô bé Kazami thì chắc chắn có thể nghĩ bản cam đoan đó là thật.”

“Đúng là như vậy. Thế nào, chắc cậu phấn khích lắm nhỉ?”

“Không phải rất thú vị sao ạ? Tức là ông muốn nhờ tôi đi làm giám định DNA phải không?”

“Cũng không hẳn nó không có ích gì với cậu. Cậu hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ?”

“Tức là…” Yuzuki cầm lấy chiếc hộp nhựa và nhìn kĩ vào dấu điểm chỉ. “Tôi sẽ giúp ông giám định quan hệ huyết thống tiện thể kiểm tra về kiểu gen di truyền liên quan đến thể thao cũng được đúng không ạ?”

“Đúng thế. Cậu cứ làm những gì cậu cho là cần thiết về dấu điểm chỉ này.”

“Thật vậy sao ạ?”

“Cậu nghĩ tôi nói chuyện này ra để làm trò đùa à?”

Yuzuki đặt chiếc hộp nhựa xuống bàn. “Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ nhận lời đề nghị đi làm giám định như ông bảo.”

“Chi phí tốn khoảng bao nhiêu?”

“Tôi không định lấy tiền của ông đâu. Vì ông đã giúp hợp tác trong nghiên cứu của tôi.”

“Không được. Tôi chỉ nói là cậu có thể tự do nghiên cứu những gì liên quan đến dấu điểm chỉ này thôi. Không có nghĩa tôi nói rằng mình sẽ hợp tác với cậu. Sau khi kiểm tra dấu điểm chỉ này, nếu nó giống với kiểu gen di truyền về thể thao của Kazami như cậu nói, thì đáng tiếc cậu đã thua cuộc rồi đó. Nó có nghĩa là gen di truyền và kỹ thuật trượt tuyết của tôi và Kazami chẳng liên quan gì đến nhau.”

Yuzuki mỉm cười, lắc đầu. “Đâu có thắng thua gì trong những chuyện như thế này. Nếu trường hợp đó xảy ra thì chúng tôi sẽ chỉ tìm hiểu về người vợ quá cố của ông một chút. Vì mục đích của chúng tôi là chứng minh xem năng lực vận động di truyền như thế nào. Có điều, nếu không thể đưa ra được báo cáo rằng gen di truyền đã tạo ra cha con vận động viên trượt tuyết hàng đầu thì có phần hơi đáng tiếc.”

“Cậu quả là dai như đỉa. Tôi đã nói rồi, cả tôi và Kazami đều không phải là những vận động viên trượt tuyết hàng đầu. Chúng tôi chỉ là những người trượt tuyết thành tích tốt hơn chút đỉnh so với những người Nhật khác. Tiện đây tôi cũng nói luôn, vợ tôi còn chẳng trượt tuyết bao giờ. Cô ấy chỉ là một người nội trợ, một người mẹ bình thường thôi.”

“Đối với những người làm nghiên cứu như chúng tôi thì không tồn tại khái niệm gọi là bình thường . Mà thôi, trước mắt tôi sẽ thử kiểm tra cái này. Không có gì khẳng định là sẽ tìm thấy kiểu gen như của cô bé Kazami từ dấu điểm chỉ này đâu nhé. Ngược lại, theo cách đọc của tôi có thể nó còn là NG*đấy. Đến lúc đó thì, ông Hida, chắc chắn tôi sẽ nhờ được ông cộng tác với chúng tôi đúng không?” Yuzuki nhìn Hida bằng một ánh mắt của kẻ bề trên.

NG (No Good): không tốt.

Hida bặm môi sau đó từ từ gật đầu, “Được thôi. Đến lúc đó tôi sẽ hợp tác.”

“Tôi được phép sử dụng mẫu điểm chỉ này phải không? Tôi cũng được phép kiểm tra gen di truyền phải không?” Yuzuki dai dẳng xác nhận lại.

“Phải. Chỉ có điều, tôi muốn cậu hãy đợi cho tới khi giải tranh cúp thế giới sắp tới kết thúc hãy tiến hành kiểm tra kiểu gen.”

“Cúp thế giới? Lần tới? Ý ông là giải được tổ chức ở Nhật Bản sao?”

“Đúng vậy. Vì là nước đăng cai nên được quyền cử nhiều vận động viên tham dự. Nếu mọi thứ diễn ra thuận lợi, có thể Kazami cũng được chọn phải không? Đối với con bé, được tham dự vào giải đấu đó là một món quà vô cùng to lớn. Cho nên trước đó, tôi không muốn mang đến bất cứ thông tin bất lợi nào gây ảnh hưởng cho nó.”

“Thông tin bất lợi… là… Ý ông có khắt khe quá không?” Yuzuki cười đau khổ nhưng ngay sau đó lấy lại nét mặt nghiêm túc. “Nhưng không có gì đảm bảo cô bé có thể được tham dự giải đấu đâu. Nếu không có vấn đề gì thì chắc chắn đầu tiên, SAJ* sẽ lựa chọn cô bé. Nhưng do vụ việc lần này, cũng có thể cảnh sát sẽ tác động ít nhiều. Cũng có khả năng, dù cô bé đã được SAJ lựa chọn chăng nữa, nếu có yêu cầu rút khỏi giải đấu được gửi đến cho công ty Shinsei thì ta cũng đành chịu thôi.”

SAJ: Liên đoàn Trượt tuyết Nhật Bản.

Hida rầu rĩ, khẽ thở dài. “Nếu vậy thì có cố cũng chẳng giải quyết gì được. Ngay khi có quyết định rằng Kazami sẽ không được thi đấu thì tôi sẽ hợp tác với anh.”

“Có thật vậy không? Ông đã hứa rồi đấy nhé.”

“Thật. Tôi không nói dối gì chuyện đó đâu.”

Yuzuki hết nhìn chiếc hộp nhựa rồi lại nhìn Hida. Anh gật đầu. “Được rồi. Trước hết tôi sẽ cho xét nghiệm cái này ngay.”

“Khi nào thì có kết quả?”

“Bình thường thì mất một tuần. Nhưng có thể làm nhanh được. Chắc là khoảng ba, bốn ngày. Có kết quả tôi sẽ báo cho ông ngay.”

“Tôi rất mong chờ nó. Thế nhé!” Hida đặt tiền cà phê lên bàn rồi đứng dậy.

Yuzuki lại nhìn chăm chú vào mẩu giấy đựng trong chiếc hộp nhựa. Dấu điểm chỉ, là chuyện của thời đại quá xa xưa rồi. Liệu những chuyện về bản cam đoan là có thật hay không? Nếu đây là chuyện do Hida bịa ra thì việc giám định này có ý nghĩa gì nhỉ? Người như ông Hida mà lại chịu đầu hàng và bắt tay hợp tác nghiên cứu. Điều gì khiến ông ấy thay đổi như vậy? Chắc chắn phải có sự tình gì đây. Những suy nghĩ cứ trở đi trở lại trong đầu Yuzuki.

Nó có liên quan gì đến vụ tai nạn xe buýt không? Yuzuki vừa nghiêng đầu vừa đóng chiếc hộp lại.