Chương 15
Hida nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ngày hôm nay, những người trượt tuyết bình thường cũng lại tới đây trượt tuyết để thư giãn. Ông nhớ lại ngày đầu tiên mình dẫn Kazami tới khu trượt tuyết. Nếu như cô bé không có năng khiếu, nếu như ông không phát hiện ra tài năng của cô bé thì những chuyện như thế này đã chẳng xảy ra.
Chắc chắn thế nào Yuzuki cũng sẽ cảm thấy có điều gì bất thường. Chắc chắn anh ta sẽ tìm hiểu cho bằng được lý do vì sao trước đó ông kiên quyết không chịu hợp tác vậy mà đột nhiên thay đổi thái độ.
Anh ta có nghi ngờ cũng thế cả mà thôi, Hida nghĩ. Có nghi ngờ đến mấy thì Yuzuki cũng không thể nào biết được sự thật là gì.
Vậy là xúc xắc đã được tung ra, Hida tự nhủ. Ba, bốn ngày sau sẽ có câu trả lời. Đương nhiên Hida chẳng quan tâm gì đến gen di truyền thể thao. Hida chỉ muốn biết đích xác, dấu điểm chỉ của người phụ nữ kia có phải là của mẹ đẻ Kazami hay không mà thôi. Có thể sẽ chẳng thay đổi được gì nhưng dẫu vậy vẫn cần phải kiểm tra.
Hida đã dứt khoát. Nếu có câu trả lời rõ ràng thì ngay lập tức ông sẽ thông báo với Kamijou. Ông vẫn chưa rõ Kamijou sẽ phản ứng thế nào nhưng dù là yêu cầu gì thì ông vẫn sẵn sàng đáp ứng. Nếu bị buộc phải trả lại Kazami thì ông cũng không có ý định chống đối. Ông nghĩ vậy.
Vấn đề ở đây là, khi nào ông sẽ cho Kazami biết sự thật. Sau khi đã dằn vặt rất lâu, cuối cùng ông đã quyết định sẽ nói cho cô bé sự thật sau khi giải đấu tranh cúp thế giới kết thúc. Nó có thể là một cú sốc khủng khiếp đối với cô bé. Cũng có khi sẽ khiến cô bé không thể trượt tuyết trong một thời gian. Trước khi điều đó xảy ra, Hida muốn Kazami được cháy hết mình trong ánh sáng chói lòa của đỉnh cao kỹ thuật trượt tuyết. Bản thân Hida vẫn biết ông quá ích kỷ vì với Kazami đây không còn là chuyện trượt tuyết nữa rồi.
Ông run rẩy sợ hãi, tưởng tượng tới cảnh không biết mình sẽ phải chịu sự lên án, buộc tội của thiên hạ thế nào. Nhưng nếu so sánh với vết thương hằn sâu mà Kazami phải hứng chịu thì nó có thấm vào đâu. Vốn dĩ đây là chuyện tự mình gây ra thì phải tự mình hứng chịu.
Điều khiến Hida lo lắng là tình hình của Kamijou. Báo chí nói rằng ông ấy bị mất ý thức nhưng tình hình hiện tại là thế nào?
Hida bất chợt nghĩ và chậm rãi đi về phía quầy lễ tân. Một nam nhân viên trẻ tuổi đang đứng đó, trông cậu ta có vẻ nhàn rỗi. Nhưng hình như cậu nhân viên biết Hida nên khi nhận ra ông, mặt cậu ta trở nên lo lắng.
“Cậu có biết bệnh viện mà người hành khách gặp nạn được chuyển tới đó không?”
“Dạ, tôi có biết ạ.”
Cậu nhân viên khách sạn căng thẳng, tay lần tìm thứ gì đó và bắt đầu viết vào mảnh giấy mấy chữ. Cậu đặt nó trước mặt Hida. Trên mảnh giấy có ghi tên bệnh viện và số điện thoại. Là bệnh viện đa khoa rất nổi tiếng ở Sapporo. “Cảm ơn cậu nhé!” Hida nói rồi cầm lấy mảnh giấy.
Rời khách sạn, Hida đi về phía bãi đỗ xe. Ông đã lái xe ô tô đến tận đây.
Chỗ nào trong bãi đỗ xe tuyết cũng phủ trắng. Nhưng hình như đêm qua tuyết không rơi nên trên nóc ô tô không có tuyết đọng lại. Chiếc xe buýt chở khách từ khách sạn đi Sapporo đỗ cuối bãi đỗ xe. Đương nhiên nó không phải chiếc xe đã gây ra tai nạn. Hida tìm tài xế lái xe nhưng người tài xế không ở gần đó. Thế này thì không khó để một kẻ thứ ba giở mánh.
Hida nổ máy, từ từ cho xe chạy. Từ đây tới bệnh viện chắc mất độ hai giờ đồng hồ. Hida áng chừng.
Đến bệnh viện rồi thì sao? Hida vẫn chưa biết mình phải làm gì. Hiện giờ ông rất muốn biết tình hình ở đó thế nào. Không thể đi hỏi người khác về tình hình của ông ta được. Vì chẳng có lý do gì Hida lại lo lắng cho một nhân vật có tên là Kamijou cả.
Nếu Kamijou cứ thế này mà chết thì…
Có lẽ bí mật về sự ra đời của Kazami sẽ tiếp tục được che giấu. Nhưng Hida lắc lắc đầu ngay sau khi có những ý nghĩ như vậy. Không được có những suy nghĩ vô đạo đức như vậy. Không thể tha thứ việc mong muốn người vô tội phải chết chỉ để che giấu đi tội lỗi mà mình gây ra được. Hơn thế nữa, người vô tội kia còn là người bị hại do tội lỗi của mình gây nên.
Kamijou phải được cứu sống để tội lỗi này được tẩy rửa! Hida quyết định nghĩ như vậy.
Hida tới bệnh viện sớm hơn dự tính những ba mươi phút. Ông đỗ xe vào bãi, rồi đi vào cửa chính của bệnh viện. Vừa đặt chân tới cửa thì có một quầy thông tin ở ngay đó. Ông hỏi nữ nhân viên phụ trách ở đó về một người có tên là Kamijou đã nhập viện do tai nạn xe buýt.
“Ông là người nhà của ông ấy ạ?”
“Không, tôi là người quen của ông ấy.”
“Nếu là ông ấy thì hiện nay, ngoại trừ người nhà ra không ai được phép vào thăm.” Người phụ trách trả lời bằng một thái độ hơi cứng nhắc.
“Không được gặp cũng không sao. Tôi chỉ muốn biết tình hình ông ấy thế nào thôi.”
“Tôi không thể nói gì thêm…” Người phụ trách lắc đầu. “Ông chỉ có thể biết tình hình bệnh nhân qua bác sĩ phụ trách được thôi.”
“Tôi chỉ cần biết ông ấy có thể nhận thức được hay không thôi cũng được.”
“Tôi rất tiếc. Tôi không thể nói những gì không thuộc quyền hạn của mình. Rất mong ông thông cảm.” Người phụ trách cúi đầu xin lỗi.
Như thế này thì ta tới đây vô ích rồi, Hida vừa bắt đầu nghĩ đến đây thì có tiếng gọi “Cha!”
Nhìn về phía giọng nói, Hida thấy Kazami đang chạy những bước nhỏ về phía mình. Theo sau cô bé là bóng dáng của cảnh sát Nishijima.
“Tại sao con lại ở đây?”
“Thế cha cũng đang làm gì ở đây vậy?”
“À thì… Cha muốn biết tình hình người gặp tai nạn ra sao.” Hida run run tiếp tục nói. “Có thể người ấy đã thay con…”
Kazami rung rưng nói, đôi mắt không che giấu nổi sự đau buồn. “Cha cũng nghĩ giống con.”
“Con cũng nghĩ vậy à?”
Kazami gật đầu. “Mọi người đều nói với con rằng vẫn chưa biết tình hình cụ thể nên đừng có lo nghĩ thái quá. Nhưng con thấy rất day dứt.”
“Vậy à…?” Hida nhìn xuống. Ông nhận thấy tay Kazami đang cầm một bó hoa đến để thăm người ốm.
“Nếu chú ấy không liên quan gì tới những bức thư đe dọa thì chú ấy là một người hâm mộ con. Con và chú ấy còn bắt tay nhau nữa. Như vậy thì việc con đến thăm chú ấy không có gì bất bình thường phải không?”
“Cảnh sát chúng tôi thì không muốn mọi người có những hành động quá gây sự chú ý.” Nishijima chen vào. “Vả lại, ca này cũng không trong tình trạng có thể vào thăm được.”
“Ông ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?”
“Nếu ông ấy tỉnh thì chúng tôi còn gặp ông ấy trước cả quý vị.” Nishijima trả lời một cách khó chịu.
“Không thể nói chuyện với chú ấy cũng không sao. Nếu không thể gặp chú ấy, thì cháu nghĩ liệu có thể mang thứ này cho chú ấy được không…?” Kazami nâng bó hoa lên. Trong bó hoa còn cài cả một tấm thiệp.
“Chú hiểu. Phải trân trọng những người hâm mộ mình đúng không?” Nói rồi Nishijima đi bộ về phía phòng chờ.
Dõi theo bóng dáng viên cảnh sát cho tới khi anh ta đi khỏi, Kazami nhìn Hida, miệng mếu máo.
“Con đã đưa hết những bức thư của người hâm mộ cho chú cảnh sát ấy.”
“À, cha đã nghe huấn luyện viên Takakura nói rồi.”
“Con không nghĩ là người hâm mộ mình lại làm những chuyện như vậy đâu.”
Khi Kazami vừa thốt lên những lời này thì có hai người, một nam một nữ đi về phía quầy thông tin. Người đàn ông vóc người nhỏ, áng chừng gần sáu mươi tuổi như đang phải rướn người lên để nói chuyện. Kazami có thể nghe thấy được họ nói gì.
“Tôi muốn hỏi người tên là Kamijou Nobuyuki đang nhập viện ở đây.”
Nghe thấy giọng nói đó, Hida quay sang nhìn Kazami.
“Xin hỏi, hai vị có phải là người nhà của bệnh nhân không ạ?” Người phụ nữ hỏi, giống với câu hỏi khi nãy.
“Đây là vợ của ông Kamijou.” Người đàn ông nói rồi chỉ tay về phía người phụ nữ đứng đằng sau.
Hida bất ngờ, nhìn về phía người phụ nữ. Người phụ nữ khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi từ từ ngẩng mặt lên. Bà ta có sống mũi cao, khuôn mặt rõ nét những biểu cảm của khuôn mặt thì nghèo nàn giống như mặt nạ kịch Noh.
Người nhân viên phụ trách quầy thông tin thông báo cho họ phòng bệnh mà Kamijou Nobuyuki được chuyển tới. Tuy nhiên dù là người nhà thì hình như họ cũng không thể đột ngột vào thăm bệnh nhân được mà phải ra phòng trực của các y tá để hỏi thêm. Người nhân viên đã nói với người đàn ông như vậy.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô.” Người đàn ông quay về phía vợ của Kamijou. “Nào chúng ta đi thôi.”
Người phụ nữ gật đầu và bước đi. “Xin lỗi…” Kazami cất tiếng gọi.
Đầu tiên, người đàn ông đang đi ở phía trước dừng lại, sau đó là người phụ nữ.
Kazami tiến một bước về phía họ. “Xin lỗi, hai bác là người nhà của chú Kamijou có phải không ạ?”
Người phụ nữ quay sang nhìn người đàn ông đi cùng mình. Hai người họ đều tỏ ra vô cùng khó hiểu.
“Cháu là ai?” Người đàn ông hỏi.
“À, cháu xin lỗi. Cháu tên là Hida Kazami. Cháu là người ở đội trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei. Vì cháu rất muốn vào thăm chú ấy nên đã đến đây.” Cô nâng bó hoa mình đang cầm theo lên.
Sau khi nhìn bó hoa, nét mặt của người phụ nữ dãn ra một chút.
“Tại sao cháu lại tới thăm chồng tôi?” Giọng người phụ nữ chùng xuống.
Kazami im lặng vì cô không biết phải trả lời ra sao. Nhưng cuối cùng cô cũng lên tiếng. “Vì chú ấy đã luôn ủng hộ cháu. Trước khi… Chú ấy lên chiếc xe buýt đã gây ra tai nạn, chú ấy đã bắt chuyện với cháu… Chú ấy đã nói với cháu rằng chú ấy là người luôn ủng hộ cháu.”
Người phụ nữ khẽ gật đầu. “Chồng tôi biết cháu à?”
“Vâng. Chú ấy nói chú ấy là fan của cháu.”
“Sao cơ?…” Người phụ nữ nhìn người đàn ông đi cùng với vẻ mặt đầy nghi ngờ. “Chuyện đó, lần đầu tiên tôi được nghe đấy. Ông ấy mà là fan hâm mộ vận động viên trượt tuyết sao? Anh có biết gì hay không?”
“Không, tôi cũng lần đầu tiên nghe thấy điều này.” Người đàn ông nói. Ông ta nhìn Kazami và Hida. “Xin lỗi, cháu là vận động viên nổi tiếng à? À không, hỏi như thế thì bất lịch sự quá.”
Kazami vội vàng xua tay. “Cháu không nổi tiếng gì đâu. Cháu vừa mới tốt nghiệp cấp ba mùa xuân năm nay, cháu còn chưa tham dự vào bất kỳ giải đấu lớn nào. Vì vậy cháu đã rất vui mừng khi chú Kamijou nói là fan hâm mộ của cháu.”
“Hả?” Người đàn ông quay sang nhìn người phụ nữ, vẻ mặt đầy nghi ngờ. “Tôi không hề biết là tổng giám đốc có quan tâm tới thi đấu trượt tuyết. Tôi đã nghĩ rằng ông ấy không hề thích thể thao.”
“Lẽ nào, ông ấy cất công đến đây để gặp cô bé này?”
“Dạ không, có lẽ không phải vậy.” Người đàn ông lắc đầu. “Con trai mình đang ở hoàn cảnh như vậy dù là fan hâm mộ đến mấy thì cũng không đến tận Hokkaido để gặp vận động viên trượt tuyết…”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ cũng tỏ ra không mấy thuyết phục trước câu trả lời của Kazami.
Đứng bên cạnh nghe cuộc đối đáp, Hida không thể bình tĩnh. Vì chỉ mình ông mới biết tại sao Kamijou Noboyuki lại quan tâm tới Kazami. Nhưng đương nhiên bây giờ không phải lúc để ông có thể giải thích mọi chuyện tại đây.
Người phụ nữ này, Hida nhìn trộm người phụ nữ nhưng vẫn phải kìm nén.
Trông thấy Kazami, hình như bà ta không hề suy nghĩ gì cả. Theo như những gì mà Hida nghe được nãy giờ thì hình như họ cũng không biết mục đích mà Kamijou đến Sapporo. Nếu vậy thì người phụ nữ này không phải là chủ nhân của dấu điểm chỉ kia. Mà không, cũng không hẳn như vậy. Theo như những gì Hida đã điều tra thì không có chứng cứ rằng Kamijou đã ly hôn.
Có thể suy đoán rằng Kamijou đã giấu không cho ai biết về chuyến đi lần này của mình. Thông qua ti vi hay tạp chí, ông ta đã tìm được vận động viên trượt tuyết có tên Hida Kazami và bản thân ông ta đã nghi ngờ rằng không biết cô bé có phải là đứa con gái đã bị bắt cóc của họ hay không. Tuy nhiên ông ta không có chứng cứ rõ ràng. Nếu đã vội vàng nói điều này với mọi người thì nhất định sẽ trở nên to chuyện. Nếu bị nhầm lẫn thì chuyện này sẽ gây phiền toái cho rất nhiều người. Vì vậy, đầu tiên ông ta đã một mình lặn lội tới Hokkaido với ý định làm sáng tỏ sự thật.
Chỉ có điều đến cả vợ mà ông ta cũng không thể nói ra chuyện này thì thật khó tin. Không thể nói với người ngoài nhưng vẫn có thể nói chuyện này với vợ chứ? Hơn nữa, nếu có ý định kiểm chứng xem có nhầm người hay không thì cùng với vợ xem video hoặc xem ảnh của Kazami vẫn tốt hơn chứ. Hida thắc mắc không biết ông ta đã dùng lý do gì để thuyết phục người phụ nữ điểm chỉ.
Hida lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ. Dù thế nào đi chăng nữa chắc trong mơ bà ấy cũng không thể nghĩ được rằng đứa trẻ bị bắt cóc mười chín năm về trước đang đứng ngay trước mắt mình.
“Xin lỗi.” Hida lên tiếng. “Tôi là cha của Hida Kazami. Hai vị không biết anh Kamijou đã đến đây hay sao?”
Người phụ nữ gật đầu. “Ông ấy chỉ để lại mảnh giấy nói rằng sẽ vắng nhà hai, ba hôm. Tôi có gọi điện thoại thì ông ấy cũng không nghe máy. Tôi đã rất lo lắng vì không biết ông ấy đã đi đâu. Vì vậy, khi có điện thoại của cảnh sát Hokkaido gọi tới, tôi đã nghĩ tại sao lại là Hokkaido hơn là ngạc nhiên. Cả lúc tôi được báo cho biết về vụ tai nạn, tôi cũng đã phải hỏi lại có thật là ông nhà tôi hay không.”
“Vậy ra là bà không biết ông ấy đi đâu?”
“Cũng có thể chẳng có lý do gì đặc biệt. Có thể ông ấy tới đây không rõ chủ đích. Bởi vì gần đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Hình như ông ấy đang rất mệt mỏi.” Người phụ nữ nhìn xuống. Sau đó bà ta nhìn Kazami và hỏi. “Tôi không rõ ông ấy đến đây vì mục đích gì nhưng nếu ông ấy vui vì đã được gặp vận động viên trượt tuyết mà mình yêu thích thì cũng được rồi. Lại còn được đến thăm như thế này…”
“Cái này, cô có thể chuyển cho chú Kamijou giúp cháu được không?” Kazami một lần nữa nâng bó hoa lên.
“Cảm ơn cháu. Tôi cũng còn chưa biết có được vào phòng bệnh hay không.” Người phụ nữ nhận lấy bó hoa.
Người đàn ông đi cùng chìa ra tấm danh thiếp.
“Nếu có vấn đề gì xin hãy gọi cho tôi. Cũng có thể tôi sẽ biết thêm điều gì đó về tình hình của tổng giám đốc.”
Trên tấm danh thiếp có ghi Odagiri Tatsuhiko. Hình như ông ta là thư ký của tổng giám đốc.
“Cầu chúc cho chú ấy sớm bình phục.” Kazami giữ chặt tấm danh thiếp danh tay và nói.
Sau khi nhìn theo bóng hai người đã khuất vào trong thang máy chính, Hida thở dài. Không biết từ khi nào mà mồ hôi ông chảy từ trên thái dương xuống lạnh toát. Lòng bàn tay cũng ướt đầm.
“Cha ơi, con cảm thấy rất có lỗi. Con không biết phải làm thế nào.” Kazami nói.
“Con không phải suy nghĩ như vậy.”
“Nhưng người mà thủ phạm muốn nhắm đến là con. Chú Kamijou đâu có tội tình gì mà phải hứng chịu chuyện này.”
“Đâu có gì chứng minh rằng thủ phạm nhằm vào con. Kể cả có thể chăng nữa thì con cũng không có lỗi, mà lỗi là ở kẻ gây ra chuyện này kìa.”
“Con vẫn biết thế.” Kazami nhìn xuống chân.
Nishijima nãy giờ đứng ở xa bước những bước vội vã về phía họ. “Người hai vị nói chuyện khi nãy có liên quan đến Kamijou à?”
“Là vợ và thư ký của chú ấy.” Kazami trả lời.
“Hả?” Nishijima nhìn cô bé rất nghiêm trọng. “Hai vị không nói hết mọi chuyện ra với họ đấy chứ?”
Kazami bực dọc nói, “Cháu không nói gì hết.”
“Thế thì tốt rồi. Chúng ta quay trở về khách sạn thôi. Nếu không vấn đề gì thì ông cũng cùng đi chứ?”
“À không. Tôi tự lái xe đến đây. Với lại, tôi định quay về nhà luôn.”
“Vậy à? Vậy xin phép ông ở đây.” Nishijima dợm bước.
Kazami cũng đi theo viên cảnh sát, nhưng bỗng nhiên cô bé dừng lại, nhìn về phía Hida. Ánh mắt cô bé run run đầy bất an.
“Con đừng có suy nghĩ quá nhiều. Hãy nghĩ việc của con thôi là được,” Hida nói.
Kazami ban đầu còn có phần do dự, nhưng rồi cô bé gật đầu và đuổi theo Nishijima.
Vừa nhìn cô bé từ phía sau, trong người Hida bao trùm lên một nỗi căm ghét bản thân tột độ. Kazami chỉ đơn thuần nghĩ rằng Kamijou là một fan hâm mộ của mình mà cô bé đã có cảm giác trách nhiệm ngần ấy.
Nếu Kamijou là cha đẻ của Kazami và nếu như cô bé biết về sự thật này thì lúc đó, trái tim Kazami sẽ bị tổn thương biết nhường nào?