← Quay lại trang sách

Chương 16

Vừa mới bắt đầu trượt chưa được bao lâu, phiền quá! Shingo nghĩ. Đó là việc đội trượt tuyết cấp ba hôm trước cũng đến đây luyện tập hôm nay. Lúc Shingo luyện tập thì cũng đúng lúc bọn họ đang lần lượt xuất phát. Họ trượt đường trường giống hệt với Shingo. Cậu biết được điều này vào buổi tập chiều qua. Hơn thế nữa lại trượt rất nhiều vòng nên họ sẽ trượt nhiều ở đây. Và từ đầu cho đến cuối buổi tập, Shingo sẽ phải trượt tuyết lẫn trong đám bọn họ. Nghĩ đến vậy cậu cảm thấy thật nặng nề.

Cậu đã thử nói với huấn luyện viên Kaizuka lùi giờ tập lại nhưng ông ấy không điều chỉnh giúp cậu. Trái lại ông ấy còn nói thế cũng tốt mà . Vậy là hết chuyện để nói.

“Có thêm người thì sẽ đỡ buồn hơn là cháu trượt một mình. Quan trọng hơn cả, có đối thủ thì cháu sẽ hăng hái mà cạnh tranh hơn.”

“Cháu cũng chẳng nghĩ họ là đối thủ đâu. Có lẽ họ cũng nghĩ như cháu.”

“Cháu cứ giả định họ là đối thủ của mình là được. Cứ như vậy thì bọn họ cũng không thể làm ngơ như không thấy cháu được. Họ vẫn để ý đấy. Hôm qua sau khi cháu luyện tập xong, ta đã nói chuyện với cố vấn bên đó. Ông ta ngạc nhiên vì không ngờ đội thiếu niên của công ty phát triển Shinsei trình độ lại cao thế này.”

“Ông ấy chỉ nịnh bợ thôi mà.”

“Đồ ngốc. Thầy giáo không nói giỡn bao giờ. Cháu đừng lèm bèm nữa. Mau bắt đầu luyện tập đi.”

Bị Kaizuka phát vào mông, Shingo hậm hực bắt đầu trượt.

Hôm nay, tuyết vẫn tiếp tục rơi không ngừng suốt từ sáng. Nhưng độ ẩm tương đối nhiều nên không thể nói đây là bề mặt tuyết lý tưởng. Shingo nghĩ, nếu ván gắn dưới chân không trượt được thì sẽ mệt không tưởng. Từ khi tới đây, kể cả kỹ thuật chà sáp lên ván trượt, Shingo cũng được Kaizuka dạy cho. Cho tới bây giờ, Shingo vẫn luôn tự mình chà sáp lên ván trượt của mình đều đặn mỗi sáng. Tùy tâm trạng ngày hôm đó thế nào, Shingo sẽ chọn chà sáp lên đó nhưng thực chất cậu không biết chính xác chỗ cần chà là chỗ nào. Sáng nay Shingo cũng chọn một cách tùy hứng.

Lúc này, phía trước và sau Shingo không một bóng người. Shingo lặng lẽ, tiếp tục tiến về phía trước, trên đoạn đường rừng không một bóng người. Trượt tuyết băng đồng có không ít những đoạn đường kiểu thế này. Cũng có hạng mục các vận động viên xuất phát đồng thời cùng một lúc nhưng cũng có hạng mục được tiến hành theo cách thức vận động viên sẽ xuất phát lần lượt từng người một theo các khung giờ khác nhau.

Môn thể thao gì mà chẳng hay ho gì hết vậy chứ? Shingo nghĩ. Như thế này cũng thừa hiểu người tham gia thi đấu không hề tăng. Thế này thì marathon vẫn còn hơn chán. Nhưng thực chất mình cũng chẳng ham hố gì với marathon cả.

Trong đầu cậu lúc này vẫn tiếp tục vang vọng tiếng guitar của Eric Clapton trình diễn vì hôm qua cậu đã thức tới khuya để nghe. Dù thực tế cậu không thể chơi guitar được như Eric Clapton nhưng trong đầu cậu có thể tái hiện gần như hoàn hảo âm sắc của bản nhạc. Đến mức cậu nghĩ thật tiếc vì không thể thể hiện cho người khác nghe những âm sắc đó.

Chân tay Shingo cử động, hòa với bản nhạc của Eric Clapton. Ngoài ra cậu chẳng nghĩ thêm gì cả. Nhưng kể cả như vậy thì công việc của cậu vẫn là trải qua khoảng thời gian nhàm chán, tẻ nhạt này. Shingo nghĩ. Chỉ cần bản thân cậu ngoan ngoãn làm theo lệnh của Kaizuka hay Yuzuki và tiếp tục trượt tuyết băng đồng thì cậu có thể đảm bảo được cuộc sống của mình hiện giờ.

Tối qua, cha cậu, ông Katsuya đã gọi điện đến. Ông biết về vụ tai nạn xe buýt nhờ bản tin thời sự, và hình như đã rất lo lắng.

“Cha không cần phải lo lắng cho con làm gì. Vì con có đi xe buýt đâu.”

“Nhưng ở khách sạn không phải đang loạn lên sao?”

“Có vẻ như vậy. Nhưng không liên quan đến con. Con vẫn bị bắt luyện tập như bình thường.”

“Vậy sao? Kể cả là xảy ra chuyện như thế mà con vẫn bị bắt luyện tập à?”

Giọng cha cậu trở nên tiu nghỉu. Việc đó khiến Shingo vô cùng khó chịu.

“Cha đừng có nói giọng chán nản vậy chứ. Nếu không còn việc gì thì con cúp máy đây.” Nói xong Shingo cúp máy thật.

Cứ hễ nghĩ đến những lần nói chuyện với cha, cảm xúc khó chịu lại ùa về. Để xua đi tâm trạng đó, Shingo lao đi bất chấp tốc độ. Cậu chọc hai gậy xuống tuyết, trượt tiếp. Cậu hùng hổ tiến về phía trước.

Bất giác cậu hướng tầm mắt ra phía trước. Có bóng người mặc áo màu mận. Hình như cậu đã đuổi kịp được một người. Nhưng người đó là ai? Shingo lờ mờ dự đoán. Cậu nghĩ có thể là Fuji. Trong buổi tập sáng qua, khi Shingo chán chường, nằm vật xuống đường thì một thành viên trong đội vì lo lắng cho cậu đã lên tiếng. Lúc đó Shingo không biết tên cậu ta là gì, nhưng sang tới buổi tập luyện chiều qua, cậu nghe thấy mọi người gọi cậu ta là Fuji.

Khi đã ở ngang tầm với cậu ta, Shingo có liếc về phía Fuji. Cậu ta nghiến răng, và đang miệt mài di chuyển tay cầm gậy. Không phải cậu ta đã dốc hết sức ra rồi mà chỉ đơn giản là dù có cố đến mấy vẫn không đẩy tốc độ lên được. Có vẻ cậu ta là người chậm nhất trong đội. Shingo nhận ra được điều này từ ngày hôm qua.

Không biết có phải đã nhận ra người khác đang nhìn mình mà Fuji cũng quay sang phía Shingo. Lại còn khúm núm cúi đầu. Hình như cậu ta muốn chào cậu. Shingo cũng cúi đầu chào lại nhưng cứ trượt sóng đôi thể này quả thực cũng chẳng có gì hay nên Shingo đã tăng tốc lên. Chẳng có hơi hám gì của Fuji đuổi theo, chẳng mấy chốc họ đã ở rất xa nhau.

Sau đó cậu cũng bỏ xa vài người khác trong đội trượt tuyết. Shingo không phải muốn duy trì tốc độ quá nhanh này. Cậu chỉ thao tác với ván và gậy trượt mà không mảy may suy nghĩ. Khi kết thúc một vòng bài trượt của mình, Shingo đã bỏ xa tất cả các động viên khi nãy xuất phát trước cậu một quãng xa. Cậu thấy Kaizuka trông có vẻ mãn nguyện khi thấy tình huống này lúc ông ấy giơ tay bấm dừng đồng hồ bấm giờ.

Nhưng đến nửa vòng thứ hai, Shingo nghe thấy có tiếng đuổi theo từ phía đằng sau. Shingo ngoái lại. Một vận động viên trông rất hùng hổ, nhanh chóng tiến về phía cậu.

Hóa ra là Kurosawa, Shingo nghĩ. Sáng qua anh ta cũng đã vượt qua cậu. Cũng giống như Fuji, Shingo biết được tên anh ta vì nghe mọi người gọi như vậy.

Thoáng một cái Kurosawa đã đuổi kịp Shingo. Nhưng Shingo không để anh ta thấy mình có chú ý đến anh ta. Lúc cậu nghĩ họ đang trượt song song với nhau thì anh ta vụt qua. Cậu cảm thấy thể lực của anh ta khác hẳn với những người khác.

Sau khi bị vượt lên trước, Shingo tăng tốc một chút. Cậu vẫn còn dư sức. Cứ với tốc độ này thì mình đuổi theo được đến đâu? Shingo thấy có chút hứng thú. Theo như Yuzuki nói, thì hình như từ khi sinh ra cậu đã được trời phú cho một năng lực hơn người. Nếu như thế thì dù đối thủ có mạnh hơn một chút, chắc chắn Shingo cũng không phải quá vất vả đấu với họ.

Kurosawa không chỉ nhanh nhẹn và dứt khoát mà sải bước của anh ta cũng lớn. Ngoài ra, anh ta còn trượt cả trên tuyết. Shingo không nghĩ chân anh ta cũng đang đi đôi giày và ván trượt giống thứ cậu đang đi. Trượt tuyết chỉ là cái tên chung, còn cậu có cảm giác những thứ khác của cậu và anh hoàn toàn khác nhau.

Kurosawa thỉnh thoảng lại ngoái lại. Hình như anh ta đã nhận ra Shingo đang trượt ở phía sau. Nhưng trông anh ta không có biểu hiện gì là sẽ thay đổi tốc độ. Anh ta lạnh lùng tiến về phía trước với một nhịp điệu chính xác như của một cỗ máy.

Cuối cùng cũng đã đến đoạn lên dốc. Nhưng hình như Kurosawa không có ý định dồn hết sức. Anh ta chụm mũi ván phía trước giống hình chữ bát rồi leo lên từng bước mạnh và vững chãi.

Shingo nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Giữa chừng, khi sắp bị anh ta vượt, Shingo đã vắt hết sức và đã không để anh ta vượt qua mình. Nhưng sau khi cậu lên được hết dốc, thì anh ta vượt lên. Xuống tới dốc thì khoảng cách này lại càng lớn. Đã vậy Shingo còn bị ngã lăn ra đất.

Được rồi, cậu nghĩ. Phải phục thù chuyện ngày hôm qua.

Shingo đuổi kịp ngay phía sau Kurosawa, cậu leo lên dốc với nhịp độ tương đương. Nhưng giữ được nhịp độ đó không hề dễ dàng. Tốc độ của Kurosawa nhanh tới mức Shingo muốn thốt lên rằng ‘Hắn không biết mệt là gì à?’ Nhưng đồng thời cậu cũng ngạc nhiên với chính bản thân mình vì đang bám đuổi theo người có tốc độ như vậy.

Chẳng mấy chốc họ đã lên gần đến đỉnh dốc. Lúc này Shingo có cảm giác hình như Kurosawa đã giảm tốc độ. Đúng là anh ta đã thấm mệt rồi. Anh ta ngoái lại nhìn Shingo, có lẽ anh ta đã cố quá rồi. Cơ hội đây rồi, Shingo nghĩ. Shingo bắt đầu di chuyển từ đằng sau hơi chếch về phía bên trái của Kurosawa. Liền ngay sau đó, cậu đột ngột tăng tốc.

Đúng lúc lên tới đỉnh dốc thì Shingo vượt lên trước Kurosawa. Tới đây sẽ là xuống dốc. Trước khi làm động tác khom người vào, Shingo khẽ liếc nhìn vẻ mặt Kurosawa. Cậu nghĩ kiểu gì mặt anh ta chẳng đang nhăn nhó, khổ sở.

Nhưng Kurosawa chẳng có chút biểu hiện gì cho thấy rằng anh ta đã mệt. Ngược lại, anh ta còn nhìn Shingo và cười kiểu nhếch mép. Mặt anh ta như muốn nói với Shingo, ‘Cứ việc đi trước.’

Cái tên này, kiểu gì vậy? Bày đặt ra vẻ… Shingo bắt đầu lao đi. Đã vậy thì tôi sẽ bứt lên cho anh biết tay! Shingo nghĩ.

Nhưng mấy giây sau, ý chí đó của cậu đã bị thổi bay. Kurosawa lao xuống từ đằng sau như một cơn gió và lại vượt qua, bỏ Shingo lại phía sau. Cứ như thể ván trượt của anh ta được lắp thêm động cơ vậy.

Sau đó là khu vực đất bằng những lúc này bóng dáng của Kurosawa đã ở xa tít phía đầu bên kia. Shingo đã cố gắng chạy, nhưng sau đó Shingo không thể đuổi kịp anh ta tới tận đích.

Chỉ riêng chuyện nhỏ này Shingo không kể lại cho Kaizuka vì cậu không muốn ông ấy biết mình đã định đua trượt tuyết việt dã với một người khác dù chỉ trong một giờ đồng hồ. Cậu thấy khó xử nếu bị cho rằng mới chỉ mức độ này thôi cũng đã khiến cậu nổi máu ganh đua. Việc này là do cậu đã hơi mất kiểm soát bản thân một chút. Cậu chỉ nghĩ đằng nào thì cũng phải trượt nên chi bằng thử trượt chơi chơi một chút. Bằng chứng là cậu chẳng hề tức tối gì cả. Cậu chỉ nghĩ vận động viên, người tên là Kurosawa đó thật giỏi. Anh ta cứ cố gắng việc của anh ta, không liên quan gì tới cậu.

Kaizuka đang mãn nguyện với thời gian hoàn thành đường trượt của học trò cưng. Ông ấy nói chuyện với Shingo về kế hoạch luyện tập sắp tới bằng giọng vô cùng phấn khích. Shingo còn chẳng buồn nghe hết nửa câu chuyện.

“Tốt, buổi tập luyện chiều nay tiếp tục phát huy tinh thần này nhé.” Sau khi nói cho một mình nghe, Kaizuka vỗ bộp vào vai Shingo rồi đi vào trong khách sạn.

Shingo đang lom khom ngồi thu dọn lại dụng cụ của mình thì một người nào đó đứng ngay trước mặt cậu. “Xin lỗi!” Giọng nói có vẻ khách sáo, rụt rè. Shingo ngẩng mặt lên. Người đang đứng trước cậu với vẻ đầy nhút nhát không ai khác chính là Fuji.

“Trong này có hiệu thuốc không?” Cậu ta chỉ tay về phía khách sạn và hỏi.

“Hiệu thuốc?” Shingo nghiêng đầu. “À, tôi nghĩ là không. Cửa hàng thì có đấy.”

“Ở đó có bán… thuốc đau dạ dày không?”

“Thuốc đau dạ dày…”

“Một thành viên trong đội của tôi tự nhiên kêu đau bụng. Nếu là mấy thuốc dùng khi bị chấn thương thì chúng tôi có mang theo…”

Shingo nhìn về phía các thành viên trong đội trượt tuyết đang đứng tập trung lại. Một người trong số bọn họ đang ngồi ghế, cố vấn của họ hỏi bằng giọng đầy lo lắng.

“Nếu là đau bụng thì không biết dùng thuốc trị tiêu chảy có ổn không?” Shingo khẽ nói.

“Tôi nghĩ là được. Ở đó có bán không?”

“Không, tôi không nghĩ cửa hàng có đâu.” Shingo đứng dậy. “Đi theo tôi một lát.”

Shingo đi vào phòng sấy đồ, lấy túi đựng đồ ra khỏi tủ. Vì thấy phiền nếu cứ hơi một tí lại phải chạy về phòng nên cậu để sẵn một ít những đồ dùng hàng ngày vào túi. Cậu còn cho nguyên cả một lọ thuốc trị tiêu chảy vào. Ngay từ bé, do bụng dạ yếu nên nó là thứ không thể thiếu mỗi khi cậu đi du lịch.

Cậu lấy ra từ trong lọ khoảng mười viên thuốc, gói vào giấy ăn. “Đây, cầm lấy đi.” Shingo đưa nó cho Fuji. Mặt Fuji sợ sệt. “Ơ… thế này có được không?”

“Được chứ. Nhưng mà, không phải dùng kính ngữ như thế đâu. Tôi mới học lớp mười.”

“À, bằng tuổi nhau rồi.”

“Đúng. Vì thế cứ nói chuyện bình thường đi.”

“Ở…” Fuji vẫn đang nhìn Shingo bằng bộ mặt ngạc nhiên.

“Gì thế? Vẫn còn chuyện gì à?”

“À, không. Tôi thấy cậu thật giỏi. Mới lớp mười mà có thể trượt như thế. Mọi người cũng nói như vậy đấy.”

Được khen, Shingo không cảm thấy khó chịu, nhưng cậu nhăn mặt lại. “Giỏi gì đâu. Không phải trong đội của cậu có người trượt còn nhanh hơn sao?”

“Là Kurosawa chứ gì? Người đó thì khỏi phải bàn. Năm nào anh ta chẳng tham gia giải toàn quốc.”

“Ừm… Hẳn là phải như thế rồi.” Bảo sao không thể đấu lại với anh ta. Bây giờ thì Shingo đã hoàn toàn bị thuyết phục.

“Cảm ơn cậu đã cho thuốc nhé.” Cầm lấy gói giấy ăn bọc mấy viên thuốc, Fuji rời khỏi phòng sấy đồ.