Chương 17
Hai ngày sau khi tới bệnh viện nơi Kamijou đang nằm, Hida một lần nữa lái xe hướng về phía khách sạn North Pride vì huấn luyện viên Takakura nói có chuyện cần gặp. Mặc dù huấn luyện viên Takakura nói rằng gặp nhau trong thành phố Sapporo cũng được nhưng vì tiện cũng có việc ở đó nên Hida muốn tự mình tới chỗ Takakura. Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì hệ trọng. Chẳng qua Hida muốn nhìn thấy mặt Kazami mà thôi.
Trên đường, Hida đi ngang qua hiện trường vụ tai nạn. Mấy hôm trước họ chỉ cho đi một làn xe nhưng hôm nay đã cho thông xe hai chiều. Nơi chiếc xe buýt va đập mạnh cũng đã nhanh chóng được sửa chữa.
Đến khách sạn, Hida đang ngồi đợi ở sảnh trong góc uống trà thì huấn luyện viên Takakura xuất hiện trong trang phục luyện tập. Kazami cũng đi cùng ông ấy.
“Xin lỗi vì bắt anh phải lặn lội tới đây. Anh cứ để tôi qua chỗ anh cũng được mà.” Huấn luyện viên Takakura chắp tay trước ngực tỏ ý xin lỗi.
“Anh đừng để ý. Tôi thì có bận bịu gì. Để huấn luyện viên đội trượt tuyết phải cất công tới tìm gặp tôi lại càng áy náy.”
“Lại là chuyện tôi muốn nhức cả đầu. Hai, ba hôm nay, tôi đành phải để mọi người tự tập đấy chứ.” Huấn luyện viên Takakura ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Kazami cũng ngồi xuống bên cạnh ông ấy. Mặt người nào người nấy rất căng thẳng.
“Vẫn hạn chế tập toàn thể à? Về vụ tai nạn, có gì mới không?”
Huấn luyện viên Takakura lắc đầu. “Bên này chẳng có thêm thông tin gì mới. Cảnh sát đang cầm những bức thư của người hâm mộ gửi cho cô bé. Sau đó thế nào, biết được điều gì mới hay không họ cũng hoàn toàn không cho chúng tôi hay. Kazami thì muốn, nếu cảnh sát chứng minh được cô bé không liên quan gì tới vụ việc thì họ sẽ lập tức trả lại những bức thư kia. Nhưng có vẻ họ chẳng buồn để ý đến điều đó.”
Hida gật đầu, vì ông cũng đoán là như vậy. Cảnh sát là những người chỉ biết làm theo mệnh lệnh.
“Thế chuyện anh muốn nói là gì?” Hida lên tiếng trước.
“Thực ra, hôm qua tôi đã gặp ông Asao. Là chuyện về giải tranh cúp thế giới sắp tới.”
Asao là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia Nhật Bản. Hida cũng có thể dự đoán được nội dung câu chuyện..
“Asao có biết về vụ việc không?” Hida hỏi.
“Ông ta biết rồi. Sáng hôm qua, cảnh sát Hokkaido đã đến đây. Hình như họ cũng đã cho ông ta xem những bức thư đe dọa. Suy cho cùng thì đó là điều đương nhiên. Vì trong bức thư đe dọa có nhắc tới giải tranh cúp thế giới mà.”
Trong bức thư đã có một dòng được viết như sau: Hãy buộc Hida Kazami phải rời khỏi đội. Không cho cô ta tham dự các giải đấu, kể cả giải tranh cúp thế giới.
“Hình như Asao cũng bị cảnh sát hỏi rằng có suy nghĩ gì về những bức thư đe dọa hay không. Đương nhiên ông ấy đã trả lời rằng không biết gì cả.”
“Chắc chắn Asao đã rất khó xử.”
“Chuyện đó thì đúng rồi. Ông ta cứ nằng nặc gặng hỏi tôi rằng cuối cùng chuyện này là thế nào. Tôi cũng chẳng biết phải trả lời ông ta ra làm sao nữa.”
“Thế còn chuyện là thành viên đi thi đấu giải thế giới thì ông ta định thế nào?”
Huấn luyện viên Takakura vò đầu, khẽ liếc sang Kazami đang ngồi bên cạnh. “Vấn đề là ở chỗ đó. Ông ta cũng muốn cử Kazami đi thi đấu. Nhưng tạm thời về việc này ông ta nói vẫn chưa thể đưa ra được kết luận gì. Lý tưởng nhất là vụ việc sẽ được giải quyết trước khi giải đấu diễn ra. Nhưng không biết có được như thế hay không. Asao nghĩ giả sử nếu vụ việc không được giải quyết thì chờ sát giải rồi ra quyết định.”
“Tức là nếu vụ việc không được giải quyết thì cũng có khả năng vận động viên tham dự sẽ bị thay thế ngay trước giải đấu phải không?”
“Ông ta cũng rất băn khoăn vì điều đó. Hình như cảnh sát cũng nói với ông ta phải đặc biệt cân nhắc. Ông ta nói không muốn bản thân bị cuốn vào những việc rắc rối giống như những bức thư đe dọa kia. Trường hợp xấu nhất nếu những bức thư đe dọa kiểu này lại xuất hiện thì không lẽ lại thay đổi chủ trương sao?”
“Như vậy kể cả trong trường hợp vụ việc không được giải quyết đi chăng nữa thì Kazami vẫn có khả năng tham dự đúng không?”
“Có vẻ không phải là con số 0 tròn trĩnh. Tuy nhiên, ưu tiên trước hết vẫn là nguyện vọng của Kazami. Giả sử nếu Kazami đột ngột muốn xin rút thì penalty đâu còn giá trị gì nữa.”
Hida nhìn Kazami. Cô bé đang cúi gằm mặt xuống, những ngón tay đan vào nhau rồi lại tách ra.
“Tóm lại Asao nói rằng phải xem thật sự Kazami muốn thế nào. Nếu Kazami không muốn tham dự thì Asao không cần thiết phải xem xét có đưa cô bé vào đội tuyển hay không.”
“Đúng là như vậy.”
Hida vừa nói đến đây thì bất giác Kazami ngẩng mặt lên.
“Không phải cháu không tham dự sẽ tốt hơn sao? Nếu cháu xin rút sớm thì sẽ không gây ra phiền toái cho mọi người.”
Huấn luyện viên Takakura nhăn mặt lắc đầu. “Ý Asao không phải như vậy. Cháu đừng hiểu lầm.”
“Nhưng…” Nói đến đây Kazami lại cúi gằm mặt xuống.
Huấn luyện viên Takakura nhìn Hida rồi lại quay sang nhìn Kazami. “Ta rất hiểu tâm trạng của hai cha con cháu là bằng mọi giá phải tham dự giải thế giới lần này. Vì thế không chỉ đơn giản nói một câu rút lui là xong. Nhưng ta cũng biết vấn đề lần này liên quan đến tính mạng con người. Nếu như chúng ta không liên quan đến vụ tai nạn xe buýt thì không có gì phải bàn. Có thể mọi người sẽ nghĩ là ta vô trách nhiệm nhưng trong chuyện này một huấn luyện viên như ta không thể bảo hai người phải làm thế này thế kia. Cho nên hai cha con cháu hãy bàn bạc với nhau cho kĩ rồi nói cho ta quyết định đó là gì. Dù đó là quyết định như thế nào thì ta và Asao cũng sẽ tôn trọng quyết định đó.”
Hida cảm thấy toàn thân bị dồn lên một áp lực ngày càng lớn. Ông đã định sẽ nói cho Kazami toàn bộ sự thật sau khi giải vô địch thế giới diễn ra. Nhưng lần này cũng có thể phải từ bỏ việc tham gia giải đấu. Vì ông không thể bắt Kazami phải tham gia thi đấu. Đúng như huấn luyện viên Takakura nói, nó liên quan đến tính mạng của con bé.
“Hai người nghĩ thế nào?” Takakura hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía Hida.
“Tôi hiểu rồi. Tôi rất hiểu lập trường của anh lúc này. Tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Tôi và Kazami sẽ nói chuyện với nhau. Khi nào chúng tôi phải đưa ra quyết định đây?”
“À không, hai người cứ suy nghĩ kĩ đến sát ngày rồi trả lời tôi cũng được. Về việc phải trả lời truyền thông như thế nào thì đã có SAJ nghĩ hộ chúng ta rồi.”
“Vậy à? Thế thì chúng tôi có chút thời gian.” Hida quay sang nhìn con gái. Cô bé vẫn đang cúi gằm mặt xuống.
“Chuyện tôi cần nói chỉ có thế. Anh có hỏi gì không?”
“Không. Không có chuyện gì. Cảm ơn anh đã nghĩ cho chúng tôi.”
“Có gì đâu. Tôi có chút việc nên phải đi trước đây.” Nói rồi huấn luyện viên Takakura đứng dậy và rời khỏi sảnh khách sạn.
Hida và Kazami im lặng một lúc lâu. Kazami cứ nhìn mãi ra bãi tập ngoài cửa sổ. Thấy vậy, Hida cũng hướng mắt nhìn về cùng một hướng.
Phía xa có hai người trông giống như một cặp vợ chồng đang trượt xuống dốc trông rất vui vẻ. Nhìn qua bộ đồ trượt tuyết họ mặc thì có thể đoán họ cũng đã đứng tuổi. Trang phục họ mặc, mười năm trước rất phổ biến.
“Cả hai bọn họ đúng là bị trật ra khỏi tấm ván mà vẫn trượt được cha nhỉ?” Kazami nói.
“Đúng vậy.” Hida trả lời. Mất công xỏ vào ván trượt tuyết đời mới nhất vậy mà họ lại không phát huy được đặc tính của nó. Chắc là họ đã trượt tuyết bằng kinh nghiệm, bằng kỹ thuật mà họ học được từ hồi trẻ.
“Nhưng trông họ có vẻ rất hạnh phúc.” Kazami khẽ nói. “Từ đây nhìn ra cũng có thể thấy hai người bọn họ rất tâm đầu ý hợp.”
Hida nhìn con gái. Ông không hiểu rốt cục con gái đang cố muốn nói điều gì.
“Con đã trượt tuyết vui vẻ như thế mà không phải suy nghĩ gì cho tới khi con lên mấy tuổi cha nhỉ?”
“Thế bây giờ con không thấy vui khi trượt tuyết sao?” Kazami nghiêng nghiêng đầu.
“Không phải là con không thấy vui nhưng cũng có thể con đang không biết mình vui vì cái gì. Vui vì được trượt tuyết hay vui vì giành được chiến thắng khi đi thi đấu…”
Câu chuyện của cô bé nghe thật phức tạp. Hida nhìn con gái và nhớ lại mình của mấy chục năm về trước. Ông cũng đã từng trăn trở như vậy khi thi đấu. Đó là trăn trở của một người đặt mục tiêu trở thành vận động viên trượt tuyết hàng đầu thế giới.
“Vui vì cả hai chứ. Những người làm được điều đó phải là những vận động viên xuất sắc.”
“Nếu vậy thì con không thể trở thành vận động viên xuất sắc được rồi. Ít nhất thì con cũng không thể tham gia giải thế giới lần này. Bởi vì, con không thể tỏ ra vui vì được tham gia thi đấu. Đã có người phải hy sinh vì con, con không thể đi thi với bộ mặt như không hề biết chuyện đó xảy ra được.”
Hida im lặng. Con gái ông thật sự đang rất khổ tâm. Cô bé đang cầu mong ở cha một câu trả lời. Hida cảm thấy bản thân thật đáng trách vì ông không thể đưa ra cho con gái một lời khuyên nào thích hợp trong lúc này.
“Hay là con đi trượt tuyết đây…” Kazami nhìn mãi về phía bãi trượt tuyết và nói một cách vô thức. “Trượt tuyết giúp cho con không phải suy nghĩ, bận tâm về điều gì cả.”
“Như thế sẽ tốt hơn. Con hãy làm như vậy đi. Về chuyện tham dự giải thế giới lần tới ta sẽ từ từ cùng suy nghĩ.”
Kazami như được giải cứu, cô bé đứng dậy. “Cha ơi, con xin lỗi.”
“Tại sao con lại phải xin lỗi?”
“Bởi vì chẳng hiểu sao con như có cảm giác rằng mình gây rắc rối cho mọi người, lại còn khiến cho mọi người phải lo lắng vì con.”
“Không phải như thế đâu. Con không làm điều gì sai cả. Thôi con hãy đi trượt tuyết đi.”
Kazami gật đầu, rồi cô rời khỏi sảnh khách sạn. Nhìn theo con gái đi tới thang máy chính, Hida thầm nhủ trong lòng, Con không có lỗi gì cả. Câu nói đó cứ vang vọng trong ông. Người có lỗi phải là cha!
Khi Hida còn lại một mình, ông ngồi uống nốt tách cà phê đã nguội. Đúng lúc đó thì một giọng nói vang lên bên cạnh ông. “Xin lỗi!” Hida đưa mắt nhìn về hướng đó. “A!” ông thốt lên. Người đứng ở đó là vợ của Kamijou.
Hida vội vã đứng lên.
“À, cảm ơn bà vì hôm trước.” Hida cúi đầu. Vì quá ngạc nhiên nên Hida không thể nói thêm được lời nào.
“Tôi cũng cảm ơn ông vì đã cất công tới thăm chồng tôi. Có phiền gì cho ông không ạ?”
“Mời bà.” Hida nói và chỉ vào chiếc ghế mà lúc nãy huấn luyện viên Takakura đã ngồi.
“Bà nghỉ tại khách sạn này sao?” Hida hỏi.
“Vâng. Vì tôi muốn xem nơi đã xảy ra vụ tai nạn… và vì tôi cũng muốn biết lý do chồng tôi tới đây.”
“Tình trạng sức khỏe của chồng bà thế nào rồi?”
Người phụ nữ lắc đầu vẻ mặt buồn buồn trước câu hỏi của Hida. “Ông ấy vẫn chưa tỉnh lại. Dù tôi đã gọi thì ông ấy cũng không phản ứng gì… Các bác sĩ nói với tôi, chỉ còn cách tiếp tục quan sát tình hình.”
Tình hình có vẻ nghiêm trọng. Hida buộc phải thú thật với lòng mình rằng ông cũng đang cầu mong cho Kamijou Noboyuki đừng tỉnh lại.
“Kể cả có là như thế thì không biết vì sao chồng tôi lại đến nơi này nhỉ? Nếu không phải là người tới đây trượt tuyết thì đâu thuê phòng ở khách sạn này có phải không?”
“Bà không hề nhớ có gì liên quan sao?”
“Không ạ. Nói đến Hokkaido thì trước đây cũng có lần tôi tới trong chuyến du lịch với chồng tôi để ông ấy chơi golf. Tôi tuyệt nhiên không thể nhớ ra tôi và chồng tôi có kỷ niệm gì ở đây.”
Trông bà ta không có vẻ gì là đang nói dối. Kể cả phản ứng của bà ấy khi gặp Kazami ngày hôm kia cũng vậy. Đúng là Kamijou Noboyuki đã tới Hokkaido mà không hề nói gì với vợ.
“Người đàn ông đi cùng với bà hôm kia đâu rồi ạ?” Hida nhìn ra xung quanh.
“Hôm qua tôi đã bảo Odagiri quay về Niigata rồi. Tôi định nhờ anh ta tìm hiểu mục đích chồng tôi tới Hokkaido là gì. Lúc nãy anh ta có gọi điện cho tôi nhưng hình như không một ai biết rõ lý do vì sao chồng tôi tới đây. Nghe nói mọi người đã rất ngạc nhiên. Họ cứ thắc mắc trong lúc con trai đang như vậy mà người cha lại vẫn có thể thản nhiên tới Hokkaido du lịch.”
“Hôm kia khi tôi gặp, bà cũng đã nói như vậy. Không biết con trai của bà bị làm sao vậy?”
“Thực ra con trai tôi đang phải nhập viện. Vì vậy nếu tôi cứ mãi đây thì không ai chăm sóc cho nó cả.”
“Cậu ấy bị bệnh sao? Nếu thế thì vất vả cho bà quá. Cậu ấy bao nhiêu tuổi vậy ạ?”
“Thằng bé hai mươi tư tuổi.”
“Vậy à. Vậy thì cậu ấy đã học xong rồi nhỉ?”
“Tốt nghiệp xong nó vào làm cho công ty của chồng tôi. Nói thế nhưng chẳng mấy khi nó tới công ty.”
“Hóa ra là vậy.”
Hai mươi tư tuổi tức là lớn tuổi hơn Kazami. Tức là con bé có anh trai. Đương nhiên vẫn chưa thể đưa ra kết luận sớm như vậy.
“Vì vậy tôi chỉ có thể nghĩ rằng đúng là chồng tôi đã tới đây để gặp con gái ông.” Người phụ nữ ngước nhìn Hida. “Hình như ông ấy thật lòng cổ vũ cho con gái của ông đấy.”
“Bà nói thật lòng là sao?”
Người phụ nữ mở cặp và lấy ra một mảnh giấy. Hình như đó là một tấm ảnh được cắt ra từ tạp chí. Bà ta đặt nó ở trên bàn. “Tôi tìm thấy thứ này ở trong ví của chồng tôi. Ông ấy để nó cùng với bằng lái xe.”
“Bức ảnh này là…” Hida bất giác cầm nó lên tay.
Người trong bức hình là Kazami. Cô bé mặc bộ đồ trượt tuyết, mắt nhìn về phía camera và đang cười rất tươi. Hida cũng đã từng nhìn thấy tấm ảnh này rồi, một bức ảnh do phóng viên thể thao chụp khi viết bài về Kazami sau khi cô bé giành được chiến thắng ở cuộc thi dành cho lứa tuổi cấp hai. Đây là bức ảnh được đăng trên tạp chí thể thao đó.
“Tôi cho rằng lúc nào ông ấy cũng mang nó bên mình chứng tỏ ông ấy rất hâm mộ con gái ông. Ông nhà tôi vốn là người không quan tâm tới những người nổi tiếng nên khi tìm thấy bức ảnh này tôi đã rất ngạc nhiên.”
“Tôi cũng nghĩ như bà.”
“Vì vậy tôi cứ suy nghĩ mãi. Tại sao chồng tôi lại để ảnh của con gái ông ở bên mình… Tôi không nghĩ ông ấy chỉ là một người hâm mộ bình thường. Như khi nãy tôi đã nói con trai của tôi đang phải chống chọi với bệnh tật. Ông có suy nghĩ gì không?”
“Tôi…”
Ánh mắt của người phụ nữ nhìn vào Hida như để kiếm tìm sự thật. Nó mãnh liệt khiến cho Hida phải tránh mặt sang chỗ khác.
Ông vờ như đang suy nghĩ, vừa tìm kiếm một cái cớ để có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt dù chỉ một khắc. Đồng thời ông cũng cảm thấy căm ghét chính bản thân mình.
“Tôi cũng sẽ bảo con gái hãy thử một lần suy nghĩ kĩ lại xem sao. Để xem con gái tôi có nhớ ra chuyện gì liên quan tới ông Kamijou hay không.”
“Vậy à? Thế thì mong ông giúp cho.” Người phụ nữ cúi đầu chào Hida sau đó bà ta cất mảnh giấy đặt ở trên bàn vào túi của mình.
Thấy vậy, trong đầu Hida hiện lên hai điều nghi vấn. Thứ nhất là tại sao Kamijou Noboyuki lại có trong tay bài báo từ thời Kazami còn là học sinh cấp hai. Nếu gần đây ông ta mới biết đến Kazami và đi thu thập các bài báo liên quan về con bé thì còn có thể hiểu được. Nhưng tờ tạp chí thể thao đăng bài về con bé đã được xuất bản từ mấy năm về trước nên bây giờ chắc chắn khó mà kiếm được bài báo đó.
Vậy thì phải chăng khi Kazami là học sinh cấp hai, Kamijou đã biết đến sự tồn tại của con bé? Nếu vậy tại sao mãi đến bây giờ ông ấy mới tiếp cận nó? Tại sao bây giờ ông ấy mới xuất hiện?
Hida lén nhìn trộm người phụ nữ khi bà ta đang cúi xuống. Bất chợt ông nhớ ra bà ta tên là Setsuko. Khi Hida còn ở Nagaoka, ông đã tìm hiểu về Kamijou Nobuyuki và biết được điều này.
Còn một điều nghi vấn nữa…
Người phụ nữ này không cảm thấy gì hay sao? Khi gặp Kazami bằng xương bằng thịt, trực giác không mách bảo bà ta điều gì? Bản thân Hida không quan tâm gì đến những thứ giống như năng lực siêu nhiên nhưng khi đứng trước đứa con mà mình đã rứt ruột đẻ ra, cho dù đó là gần hai mươi năm không được gặp thì ở phụ nữ có một thứ đặc hữu được gọi là dự cảm mà?
Nhưng theo như những gì Hida quan sát ở Kamijou Setsuko thì cả hôm qua lẫn hôm nay, khi bà ta nhìn vào bức ảnh hồi Kazami còn nhỏ, có vẻ bà ta không hề cảm nhận thấy điều gì.
Hơn nữa khi nhìn vào khuôn mặt của Setsuko, Hida chợt nghĩ.
Nó không giống với khuôn mặt của Kazami…