Chương 18
Nhìn vào những dữ liệu, Yuzuki khẽ thốt lên. Bởi vì những dãy số trước mặt vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
“Bất ngờ quá.” Yuzuki đặt tập tài liệu xuống, nghiêng nghiêng đầu.
Kaizuka ngồi ở ghế đối diện nở một nụ cười hết cỡ, cầm cốc cà phê lên.
Một người khó tính với những con số như anh quả đúng là vẫn phải tròn mắt ngạc nhiên.
“Nói thật, tôi không thể ngờ lại có thể cho ra được số liệu này. Cậu ta tới đây mới chỉ vài ngày thôi mà.”
Kaizuka giơ ngón trỏ lên. “Mới chỉ một tuần thôi đấy. Chỉ vỏn vẹn có một tuần tôi đã rất chuyên tâm vào việc dạy dỗ để cho cậu ta làm quen được với môn trượt tuyết. Nhưng thời gian cậu ta dành cho trượt tuyết mới chỉ thực sự bắt đầu từ ngày hôm kia thôi.”
“Vậy mà đột nhiên có thể hoàn thành đường đua chỉ với thời gian này thôi sao? Không thể tin nổi.”
“Thằng bé đó còn chưa biết cách trượt tuyết là như thế nào cơ đấy. Nó cứ mặc sức và để cho ván trượt kéo đi. Mất sức cũng nhiều mà nhịp độ của cơ thể cũng không tốt. Phân bố tốc độ cũng lung tung. Nếu là bình thường thì gần đến khúc cuối là không cử động được rồi. Nhưng ngược lại với trường hợp này thì cho đến phút cuối tốc độ vẫn không hề giảm. Cái này quan trọng đây.”
“Nói gì thì nói cậu ta là người có kết hợp gen kiểu B.” Yuzuki lại nhìn vào số liệu. “Hiệu suất cung cấp ô-xi cho máu phải nói là tuyệt vời, cơ thể cũng dẻo dai. Phần còn lại chỉ cần cố gắng luyện tập nữa là ổn nhỉ? Cần phát huy tối đa việc tăng cường thể lực và nâng cao kỹ thuật trượt tuyết. Chỉ vài năm tới đây chắc chắn sẽ ra đời một ông hoàng trượt tuyết việt dã. Vấn đề là bản thân cậu ta muốn phấn đấu đến đâu thôi.”
“Chính là chuyện đó. Chiến thuật của chúng ta có lẽ sẽ tiến triển tốt đẹp.” Kaizuka nói. “Anh còn nhớ chuyện những thành viên của đội trượt tuyết cấp ba của địa phương tới đây để luyện tập không. Theo như lời khuyên của anh, tôi đã sắp xếp để thời gian luyện tập của thằng bé trùng với đội ấy.”
Yuzuki nhổm người dạy. Câu chuyện thú vị đây. “Cậu ta có vẻ phấn khích hơn một chút rồi sao?”
“Không phải là một chút thôi đâu. Chắc chắn thằng bé có để ý đấy. Có vẻ cậu ta đã vờ như không để ý tới điều đó nhưng thực tế không thắng nổi bản năng. Thời gian hoàn thành đường trượt đã nói lên điều đó.” Kaizuka chỉ tay vào tập tài liệu.
“Tốt quá. Chính nhờ việc đó sẽ giúp kích thích ham muốn thi đấu của cậu ta. Tuy nhiên, nó mới chỉ là bước đầu thôi. Anh đừng vội vã quá. Anh tiếp tục giúp đỡ tôi nhé.” Yuzuki nắm hai tay vào mép bàn và cúi đầu xuống, rồi nhanh chóng nhìn ra xung quanh. Đây là nhà hàng ở tầng hai của khách sạn. Công ty đã nhờ khách sạn thiết kế một khu vực chỉ dành riêng cho đội trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei.
“Chuyện gì thế?” Kaizuka hỏi.
“Thực ra từ giờ trở đi tôi được lệnh của công ty là sẽ theo sát các hoạt động của đội Alpine. Cụ thể công việc của tôi là phụ trách truyền thông cho riêng Hida Kazami.”
“Truyền thông? Anh sao? Sao lại phải như thế?”
“Anh thắc mắc cũng là lẽ đương nhiên thôi.” Yuzuki kể lại một cách ngắn gọn quá trình từ trước tới giờ. Chính vì vậy Kaizuka cũng cần được cho biết chuyện này.
Mặc dù Kaizuka cho thấy ông ấy rất ngạc nhiên nhưng cũng không giấu nổi sự hiếu kỳ lẫn trong đó. Mang tiếng là ở trong một câu lạc bộ những hình như ông ấy có chút giữ khoảng cách đối với đội Alpine.
“Có chuyện như vậy sao? Vậy là vụ tai nạn xe buýt đó muốn nhằm vào Kazami?”
“Vẫn chưa thể khẳng định được. Nhưng phía cảnh sát cũng đang tiến hành điều tra theo hướng đó.”
“Ra vậy. Vì thế mà cảnh sát cứ đi lòng vòng quanh khách sạn này à? Hôm trước tôi còn bị cảnh sát hỏi là có thấy ai khả nghi không nữa đấy.”
“Đội trượt tuyết có bảng thông báo lịch trình phải không? Cảnh sát cho rằng có lẽ kẻ gây án đã xem được nó và biết được lịch trình của cô bé Hida Kazami.”
“Ra là thế. Lịch của mọi người được viết rất chi tiết mà.”
“Vì thế có lẽ tôi sẽ phải qua bên đội Alpine thường xuyên hơn. Tôi rất xin lỗi anh, anh Kaizuka.”
Kaizuka xua tay. “Việc bên này anh cứ giao cho tôi. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Lần tới khi anh xem, tôi sẽ cho anh thấy thời gian còn tuyệt vời hơn thế này.”
“Nghe anh nói thế tôi cũng thấy yên tâm.”
Yuzuki đứng dậy, đang định bước ra cửa thì ngay lập tức anh nhìn thấy bóng người trên bức màn trắng ngay cạnh cửa. Yuzuki khựng lại. Vì quá mải tập trung vào câu chuyện nên anh đã không để ý. Hơn thế nữa đây là nhân vật anh không ngờ tới.
“Shingo… Sao cháu lại ở đây?” Nghe Yuzuki hỏi vậy, Shingo uể oải đứng dậy.
“Hả?” Kaizuka hốt hoảng. “Cháu ở đấy à? Đến từ bao giờ vậy?”
“Cháu vừa mới đến.”
“Cháu đã nghe thấy hết chuyện chúng ta vừa nói rồi à?” Yuzuki nhòm vào gương mặt của cậu thiếu niên.
“Không ạ.” Shingo lắc đầu rồi định bước đi.
“Đợi đã.” Yuzuki đặt tay lên vai Shingo. “Không phải cháu đến đây để ăn trưa sao?”
“Đúng thế. ”
“Nếu thế thì cháu hãy đi ăn đi. Cháu có gì mà phải chạy trốn đâu?”
“Cháu chẳng chạy trốn ai hết.”
Shingo không thèm nhìn Yuzuki, Anh đã hiểu ra được vấn đề. “Vậy là cháu đã nghe câu chuyện của chúng ta. Cả chuyện về Hida Kazami nữa.”
Shingo không trả lời. Cũng có thể hiểu rằng điều Yuzuki nói là đúng.
“Vậy à?” Yuzuki thở dài. “Là cháu thì tốt rồi. Nhưng cháu tuyệt đối không được lộ chuyện này ra ngoài nhé. Mặc dù cháu trong câu lạc bộ thiếu niên nhưng cháu cũng như là một thành viên của công ty. Cháu hãy giữ bí mật giúp chú.”
Thấy Shingo không trả lời nên Yuzuki nhìn vào khuôn mặt nghiêng của cậu và hỏi một lần nữa. “Chú có thể tin tưởng vào cháu chứ?” Mãi đến lúc này cậu thiếu niên mới gật đầu.
“Tốt rồi. Chú đã nghe thời gian cháu hoàn thành đường đua từ huấn luyện viên Kaizuka. Kết quả không tồi phải không? Cháu hãy tiếp tục cố gắng như thế nhé.” Sau khi vẫy tay về phía Kaizuka, Yuzuki đi ra phía cửa.
Chính là lúc đó. Điện thoại di động Yuzuki để trong túi ngực của áo khoác báo có tin nhắn đến. Yuzuki vừa đi vừa xem nội dung tin nhắn đó là gì. Nhìn về cột người gửi tin nhắn, bất giác bước chân Yuzuki dừng lại.
Là thư của cấp dưới từ phòng nghiên cứu. Tựa đề thư là Khẩn .