Chương 19
Vì những con số hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng khó nhìn, Hida mới nhớ ra là ông đã quên không đeo kính lão. Ông với tay ra thử tìm mà không thấy nó đâu. Mình đã để nó ở đâu rồi nhỉ? Hida nghĩ. Rồi ông nhớ ra mình đã để nó ở trên đầu. Ông vội vàng đeo lại kính. Dù chẳng bị ai bắt gặp những mặt ông nóng rần rần. Mình đãng trí quá, Hida tự giễu.
Năm ngày kể từ sau vụ tai nạn, Hida đã quay trở về Sapporo. Mặc dù hàng ngày ông vẫn tới câu lạc bộ thể thao nhưng đầu óc của ông không tài nào tập trung vào công việc được.
Kamijou Nobuyuki vẫn trong tình trạng hôn mê, mất ý thức. Hida cũng không nhận được thông tin nào nói rằng cảnh sát đã điều tra được đến đâu. Theo như những gì ông đọc trên báo và xem tin tức thời sự thì vẫn chưa có thêm tin tức về kẻ bị tình nghi. Ngoài ra, cảnh sát vẫn chưa công bố vụ tai nạn đó khả năng cao là do hành vi cố ý của con người.
Để giết thời gian, Hida làm mấy việc của văn phòng mà ông không mấy ưa thích. Đúng lúc đó thì chuông điện thoại reo lên. Nhìn vào phần hiển thị cuộc gọi đến, Hida thấy rất căng thẳng. Đây là cuộc điện thoại từ Yuzuki.
“Tôi đây.” Ông nói lớn để át đi cảm xúc của mình.
“Tôi, Yuzuki đây. Tôi xin lỗi làm phiền lúc ông đang làm việc. Bây giờ ông nghe điện thoại được chứ?”
“Một chút thì được. Có chuyện gì vậy?”
“Thực ra có chuyện tế nhị tôi muốn nói với ông. Hôm nay tôi tới chỗ ông có được không?” Không biết có phải quá mẫn cảm không nhưng Hida thấy giọng nói của cậu ta không hào hứng như mọi ngày.
“Không vấn đề gì. Khoảng mấy giờ?”
“Hai giờ có được không ạ?”
Kim đồng hồ chỉ một giờ hơn. Có vẻ cậu ta rất muốn gặp Hida càng sớm càng tốt.
“Được.” Hida trả lời rồi cúp máy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mồ hôi từ lòng bàn tay Hida rịn ra.
Từ hôm Hida đưa cho Yuzuki mẫu máu còn chưa tròn bốn ngày. Nhưng Hida đã nói với Yuzuki nếu có thể hãy phân tích nó thật nhanh. Lẽ nào đã có kết quả rồi sao?
Rốt cuộc kết quả đó như thế nào…
Không - Hida lắc đầu. Bây giờ, có làm gì thì cũng không được nữa rồi. Yuzuki sẽ đem kết quả đến. Việc mình phải làm chỉ là đối diện với nó. Không thể chạy trốn được nữa rồi.
Mặc dù hiểu được như vậy nhưng Hida vẫn phải thừa nhận một điều rằng sâu thẳm trong ông là một kỳ vọng nhỏ nhoi. Hy vọng đó được sinh ra vào cái ngày Hida gặp lại vợ của Kamijou khách sạn,
Hida không nghĩ bà ta là mẹ của Kazami. Ngoài việc khuôn mặt của họ không hề giống nhau thì Hida cũng không cảm nhận thấy điểm chung chắc chắn phải có nếu là những người có quan hệ máu mủ với nhau.
Người phụ nữ ấy có phải là mẹ của Kazami không? Điều nghi vấn này cứ mắc mãi trong đầu Hida. Vẫn biết rằng không được có những suy nghĩ bất bình thường nhưng việc đó như muốn đùa giỡn với tâm trạng của Hida lúc này.
Hida liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. Dù gì đi chăng nữa chỉ cần Yuzuki tới thì mọi việc sẽ được sáng tỏ. Cảm xúc trong Hida đan xen lẫn lộn. Ông vừa muốn sớm biết câu trả lời lại vừa muốn kéo dài thời gian. Ông cảm thấy như kim đồng hồ chạy sai.
Trước khi đồng hồ chỉ hai giờ thì Yuzuki đến. Hida dẫn Yuzuki vào phòng tiếp khách của câu lạc bộ thể thao ở tầng một. Nếu ở văn phòng thì chưa biết chừng đột nhiên sẽ có người bước vào khi họ đang nói chuyện. Hida không nghĩ mình bị mất bình tĩnh nhưng cứ làm thế cho chắc.
Hôm nay, Yuzuki mặc một bộ vest. Không biết có phải vì thế mà trông nét mặt của anh ta vô cùng nghiêm nghị.
“Tôi xin lỗi vì đến làm phiền ông đột ngột thế này.” Yuzuki cúi đầu.
“Cậu mang kết quả phân tích đến phải không?” Hida bắt đầu luôn vào câu chuyện.
“Đúng là như vậy. Chỉ có điều về mẫu máu mà ông đưa thì xin phép ông cho tôi được giữ nó một thời gian. Vì chúng tôi vẫn cần phân tích nó thêm.”
“Không vấn đề gì. Tôi muốn biết sớm về kết quả phân tích.”
Yuzuki gật đầu. Anh đứng ngay ngắn, hắng giọng một cái. “Chúng tôi đã tìm thấy rồi.” Anh cúi xuống và nói thật nhanh.
“Tìm thấy? Cái gì cơ?”
“Kết hợp gen kiểu F.” Yuzuki tiếp tục. “Là gen di truyền thể thao mà tôi đã nói. Chúng tôi đã tìm thấy từ mẫu máu đó.”
Hida hít một hơi thật sâu, khuôn mặt không một chút biểu cảm. “Vậy à? Cậu đã tìm ra gen di truyền mà cậu nói rồi à? Từ dấu điểm chỉ đó phải không? Thế thì không còn nhầm lẫn gì rồi.”
“Không nhầm lẫn gì đâu ạ. Chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi.”
“Tôi không rõ về chuyện này cho lắm nhưng gen di truyền của vợ tôi và của Kazami giống nhau đến vậy sao?”
Yuzuki cười gượng gạo trước câu hỏi của Hida. “DNA của con người hầu như là giống nhau. Chỉ cần khác biệt một chút thôi nó đã có thể tạo ra một cá thể mới khác biệt. Gen di truyền thể thao cũng là một dạng như vậy. Trường hợp của vợ ông và vận động viên Kazami thì hoàn toàn trùng khớp. Nếu không phải quan hệ mẹ con thì không thể trùng khớp như vậy được. Thật tiếc là liên quan đến gen di truyền thể thao, hình như cô bé không được thừa hưởng nó từ ông.”
Yuzuki chỉ nói với Hida điều mà ông khó lý giải đó là gen di truyền chi phối năng lực thể thao thế nào. Tuy nhiên, trong câu chuyện đó chứa đựng một ý nghĩa quan trọng khác. Đương nhiên bản thân Yuzuki không nhận ra điều đó. Yuzuki đã thông báo với Hida điều quan trọng rồi.
“Hình như cậu đã quên mất việc chính mà tôi nhờ cậu rồi thì phải.”
Trước câu nói của Hida, Yuzuki tỏ vẻ khó hiểu.
“Việc tôi nhờ cậu là giám định mẹ con. Tôi muốn cậu tìm hiểu giúp tôi xem dấu điểm chỉ này có phải là của vợ tôi tức là của mẹ Kazami là thật hay không? Gen di truyền thể thao chỉ đơn giản là thêm vào thôi.”
Yuzuki cười phá tan không khí căng thẳng. “Đúng rồi.”
“Nhưng qua câu chuyện của cậu thì tôi đã hiểu chủ nhân của điểm chỉ này là mẹ của Kazami. Không còn nhầm lẫn gì nữa.”
Yuzuki gật đầu. Nét mặt chắc chắn. “Không sai đâu ạ.”
Câu trả lời ngắn gọn đó như tiếng chiêng vang vọng mãi trong đầu Hida. Nhưng Hida cố gắng đứng vững tránh cho cơ thể của ông như đang dần bị mất thăng bằng.
“Tức là kết quả này đã trật ra so với kế hoạch của cậu rồi.” Hida cao giọng. “Nó đã chứng minh rằng thành tích của tôi trong trượt tuyết với năng lực trượt tuyết hiện tại của Kazami không liên quan gì đến tính di truyền gen cả. Ít nhất thì việc kết hợp gen kiểu F kia không dính dáng gì đến cha con tôi.”
Yuzuki gật đầu nhưng mặt lại như muốn nói ‘không đúng, không đúng’.
“Chúng tôi cần suy xét lại sự gắn kết giữa năng lực của ông và cô bé Kazami có phải chỉ do gen di truyền hay không?”
“Vậy thì chuyện của chúng ta tới đây kết thúc rồi. Khi nào cậu có trong tay lá bài khác ta hãy nói chuyện tiếp.” Hida đứng dậy. Hiện giờ, ông chỉ muốn được ở một mình sớm phút nào hay phút ấy.
“Xin hãy đợi đã.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Tạm thời chuyện giữa ông và Kazami tôi sẽ bảo lưu lại. Nhưng tôi vẫn tiếp tục những nghiên cứu về kết hợp gen kiểu F. Chúng tôi tin chắc nó có mối quan hệ chặt chẽ với năng lực thể thao.”
“Thế thì sao?”
“Tôi muốn ông kể cho tôi về vợ ông. Dù bà ấy không phải là vận động viên trượt tuyết nhưng chưa thể kết luận bà ấy không có năng khiếu trong lĩnh vực này.”
Hida so vai, cười. Nụ cười ấy, một nửa là thật, một nửa là do ông cố tạo ra.
“Cậu làm thế nào mà kiểm tra được một người đã chết có năng khiếu trượt tuyết hay không?”
“Có nhiều cách để kiểm tra được điều đó. Trong trường hợp người đã mất từng tham gia vào câu lạc bộ thể thao hoặc dựa vào điểm thể dục tại trường, thì có thể lấy kết quả đó để tham khảo.”
Nụ cười của Hida vụt tắt khi nghe Yuzuki nói vậy. Cảm giác bất an cứ lớn dần trong ông. “Người có điểm thể dục cao chưa hẳn là đã có năng khiếu trượt tuyết đâu.”
“Theo điều tra của chúng tôi.” Yuzuki vẫn giữ nguyên nét mặt và nói. “Thành tích của môn nhảy ngựa và bài tập với thảm có liên quan đến kết hợp gen kiểu F. Những vận động viên trượt tuyết hàng đầu rất giỏi những môn như thế này. Tôi nghe nói ông Hida cũng không là ngoại lệ.”
Những lý luận đã được chuẩn bị một cách quá hoàn hảo. Hida bặm môi. Yuzuki đã đoán trước và chuẩn bị đầy đủ lý lẽ trước những phản biện của Hida.
Hiếm khi Yuzuki xuất hiện trong trang phục vest cũng có lý do cả. Vì mục đích Yuzuki đến là để nhờ Hida một chuyện khác.
“Bảng điểm thời học sinh của vợ tôi bây giờ không còn nữa đâu. Tôi phải từ chối trước. Dù cậu có đến tận nhà thì cũng chỉ phiền thêm thôi. Ngoài chuyện đó ra thì cậu cứ làm gì tùy thích. Nhưng nếu cậu xâm phạm vào đời sống riêng tư thì tôi kiên quyết phản đối đấy.”
“Ông có thể hợp tác với chúng tôi được không?”
“Không.”
Hida xua tay rồi đứng dậy. Ông bỏ mặc Yuzuki lại trong phòng tiếp khách. Dù cậu ta đã gọi, nhưng ông không hề có ý định ngoảnh mặt lại. Không biết có phải dự đoán được điều này nên Yuzuki cũng không giữ ông lại nữa.
Hida lại ra ngoài từ phía cửa sau. Ông ngồi xuống chiếc ghế băng trong công viên. Ông ngước mặt lên trời, thở ra làn khói trắng.
Đúng là như vậy sao?
Hida đã rất muốn hy vọng, dù cho điều đó có mong manh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ông đã ước rằng mọi thứ là nhầm lẫn, rằng ông đã đau khổ một cách vô ích.
Những ước mơ đó đã hoàn toàn tan biến. Vậy là ông chẳng còn đường rút lui về cả mặt vật chất, xã hội, lẫn tinh thần.