← Quay lại trang sách

Chương 20

Yuzuki lại nhận được mail từ phòng nghiên cứu. Nội dung mail nói rằng ngoài sự kết hợp gen kiểu F, họ còn tìm thấy giữa Hida Tomoyo và Kazami còn có những điểm chung khác nữa liên quan đến gen di truyền thể thao, Yuzuki nhìn lướt qua màn hình, bỏ qua những nội dung không mấy quan trọng. Điểm chung giữa hai người bọn họ, thật sự không chỉ liên quan tới năng lực thể thao. Vì Hida Tomoyo và Kazami là hai mẹ con nên giữa họ có nhiều điểm chung là điều không phải bàn cãi.

Yuzuki quay trở lại khách sạn North Pride. Hôm qua, Yuzuki đã đến tận câu lạc bộ thể thao ở Sapporo chỉ để gặp Hida.

Đứng trước Hida, Yuzuki đã phải cố tỏ ra thật mạnh mẽ chứ thực chất anh không mấy can đảm khi đối diện với Hida. Việc Hida Kazami mang trong mình kết hợp gen kiểu F không phải do thừa kế được từ cha mà từ mẹ nằm ngoài dự đoán của Yuzuki.

Anh không thể ngờ được rằng mình lại phải bắt đầu lại từ con số không. Khẩu khí hùng hồn vì nghĩ rằng cuối cùng mình đã tìm ra được điều cần tìm lập tức tắt ngấm. Đó là sự thật.

Tiếp theo phải làm gì đây?

Yuzuki tiến về phía cửa sổ và nhìn xuống bên ngoài. Từ phòng của anh nhìn ra có thể thấy bãi đỗ xe của khách sạn, chứ không phải bãi tập. Ngang đó là con đường rừng bằng phẳng được dùng để làm khu trượt tuyết băng đồng. Giờ này chắc chắn Torigoe Shingo đang luyện tập ở đó.

Yuzuki rất hài lòng với dữ liệu mà Kaizuka đưa ra. Nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, vài năm sau Shingo sẽ trở thành một trong những vận động viên hàng đầu. Cậu ta có thể đạt tới trình độ bất khả chiến bại tại các giải trong nước. Đó không còn là chuyện trong mơ nữa.

Nhưng chỉ với những lý lẽ đó không đủ để thuyết phục các doanh nghiệp. Dù có giành được nhiều chiến thắng mà hiệu quả quảng cáo mờ nhạt thì doanh nghiệp họ cũng sẽ không chịu bỏ tiền ra đầu tư. Quảng cáo, thì phải nói đến truyền hình. Nhưng truyền hình trực tiếp một giải đấu trượt tuyết băng đồng thì có thể khẳng định chắc chắn là xưa nay chưa hề có. Để được truyền hình trực tiếp, cách duy nhất là phải khiến cho các đài truyền hình thấy hứng thú. Và con đường ngắn nhất, nói gì thì nói, là tham dự Olympic. Giành được huy chương sẽ thu hút được giới truyền thông. Và tự khắc họ sẽ quan tâm tới bộ môn này.

Shingo có đầy đủ tiềm năng để trở thành vận động viên giành được huy chương. Tuy nhiên cần nhiều thời gian cho tới khi điều đó trở thành hiện thực. Và cả tiền bạc nữa. Vì khủng hoảng kinh tế kéo dài nên công ty phát triển Shinsei cũng phải đau đầu trong việc hạn chế những khoản chi tiêu hoang phí. Yuzuki biết rằng phòng thể thao không biết tới lúc nào mới cho kết quả trở thành mục tiêu trong kế hoạch cắt giảm kinh phí đó. Yuzuki có thể tiên liệu được sớm rằng, không có gì đảm bảo công ty sẽ chờ đến ngày Shingo giành được huy chương vàng.

Để bảo đảm được kinh phí dự trù cho phòng nghiên cứu khoa học thể thao từ giờ trở về sau, bằng mọi giá Yuzuki phải cho ra được kết quả. Báo cáo về việc đã phát hiện ra vận động viên có tài năng khi họ ở thời kỳ trứng nước từ các sự kết hợp gen di truyền đã được cấp trên của công ty đánh giá và thông qua. Nhưng không thể cứ mãi là mở lý thuyết suông được.

Lấy Hida Hiromasa và Hida Kazami làm mẫu thí nghiệm và nếu chứng minh được hiệu quả của kết hợp gen kiểu F thì chắc chắn Yuzuki đã viết được bài nghiên cứu có sức thuyết phục cao. Nhưng điều đó không còn giúp ích được gì nữa rồi. Dù biết rõ như vậy, Yuzuki vẫn thôi không ngừng nghĩ về cha con họ.

Điện thoại trên bàn vang lên, báo có cuộc gọi đến. Thật là chuyện xưa nay hiếm. Cuộc gọi đó là từ Hida Kazami. Hầu như chưa bao giờ Yuzuki nhận được điện thoại của cô.

“Vì cảnh sát yêu cầu cháu nếu đi ra ngoài thì nhất định phải báo cáo cho ai đó mà hiện giờ huấn luyện viên Takakura lại đang đi vắng. Vì thế cháu đành phải gọi cho chú.” Kazami nói, giọng đầy miễn cưỡng.

“Cháu đi đâu?” Yuzuki hỏi.

“Bệnh viện ạ.”

“Bệnh viện? Cháu bị đau chỗ nào à?” Yuzuki bỗng siết chặt điện thoại.

“Không phải vậy ạ. Cháu đi thăm một người. Là chú Kamijou. Chú biết chú ấy chứ?”

“Kamijou? A, vậy à.” Là người khách đã bị cuốn vào vụ tại nạn xe buýt. “Nhưng người đó, không phải vẫn đang hôn mê sao?”

“Cháu không rõ. Nên cháu định tới xem tình hình chú ấy thế nào.”

“Ở bệnh viện họ sẽ cho chúng ta biết tình trạng bệnh nhân à?”

“Hình như hôm nay vợ chú ấy có đến. Cháu đã đề nghị cô ấy, nếu cô ấy đến thì hãy gọi cho cháu.”

“Chú hiểu tâm trạng của cháu. Nhưng cháu không cần thiết phải cảm thấy có trách nhiệm trong chuyện này đâu.”

“Không phải là cảm giác về trách nhiệm, cháu chỉ muốn đến thăm chú ấy thôi. Chuyện cháu cần thông báo là như vậy.”

“Đợi đã. Cháu định đi một mình à?”

“Không được sao ạ?”

Yuzuki nhìn đồng hồ đeo tay. Công việc Yuzuki cần giải quyết còn rất nhiều nhưng việc đi theo đảm bảo an toàn cho Hida Kazami được ưu tiên trên hết.

“Chú sẽ đi cùng với cháu. Dù cháu không thích thì chú vẫn phải đi theo. Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu thì trách nhiệm đó thuộc về chú.”

Không khí im lặng bao trùm trong vài giây. Khuôn mặt khó chịu của Kazami như hiện rõ trong đầu Yuzuki.

“Vậy cháu đợi chú ở sảnh khách sạn.” Kazami đáp lại bằng giọng không mấy lễ phép.

Vì chiếc xe thuộc phòng thể thao quản lý để không nên Yuzuki quyết định dùng xe đó để đến bệnh viện. Đương nhiên người điều khiển chiếc xe là Yuzuki. Kazami chẳng nói chẳng rằng, cô bé leo lên ghế sau xe ngồi.

“Hôm qua chú đã tới gặp cha cháu. Chú đến tận câu lạc bộ thể thao ở Sapporo đấy.” Yuzuki vừa điều khiển vô lăng vừa nói.

“Lại là chuyện về gen di truyền ạ?”

“Đúng vậy. Đó là công việc chính của chú mà.”

“Cha cháu có định hợp tác không?”

“À, nói thế nào nhỉ? Nhưng bên chú có khả năng sẽ thay đổi hướng nghiên cứu.”

“Đổi hướng nghiên cứu? Như thế nào cơ ạ?”

“Một câu thì khó giải thích được hết lắm.” Nói đến đây, Yuzuki cảm thấy một tia sáng khẽ lóe lên. Chưa bao giờ Yuzuki có cơ hội nói chuyện với chỉ riêng mình Kazami như thế này. Không thể bỏ lỡ cơ hội. “Chú hỏi cháu cái này có được không?”

“Chuyện gì ạ?” Kazami đáp bằng một giọng dè chừng.

“Cháu không phải cảnh giác như thế. Chuyện về mẹ cháu thôi.”

“Mẹ cháu thì có chuyện gì?”

“Chú được biết mẹ cháu mất khi cháu còn nhỏ. Nhưng cháu có còn nhớ chút gì về mẹ cháu không? Chẳng hạn như hình dáng, chiều cao…”

“Mẹ cháu à? Làm sao cháu có thể nhớ được. Lúc đó cháu còn rất nhỏ. Có thể nói cháu hoàn toàn không có một chút ký ức gì về mẹ. Hồi ấy cháu còn chưa được hai tuổi.”

“Chưa được hai tuổi sao?… Thế thì chịu rồi. Nhưng cháu đã từng nhìn thấy mẹ qua ảnh chưa?”

“Cháu có. Nhưng chỉ qua ảnh thì cũng không rõ được. Cũng không có nhiều ảnh của mẹ cháu.”

“Không có nhiều ảnh của mẹ cháu à?”

“Vâng. Cha cháu nói, cả cha và mẹ đều không thích chụp ảnh. Hình như trước khi cưới cũng không có mấy ảnh của họ.”

“Hừm!” Yuzuki thất vọng. Nếu có nhiều ảnh thì còn có khả năng phán đoán xem một người có phù hợp chơi thể thao hay không từ việc quan sát vóc dáng, chiều cao hay sự cân đối của tay chân. “Cháu đã từng nghe cha Hida nói gì chưa?”

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Thì chuyện về mẹ cháu ấy. Hoặc không cứ là cha Hida. Họ hàng hay bạn thân của mẹ cháu kể chuyện về mẹ cháu cũng được. Chẳng hạn sở thích của mẹ cháu là gì hay mẹ cháu đã chơi môn thể thao nào?”

Kazami im lặng. Nhìn qua gương chiếu hậu trong xe ô tô, Yuzuki thấy Kazami đáp trả bằng ánh mắt ngờ vực.

“Gì vậy?”

“Tại sao đột nhiên chú lại hỏi về mẹ cháu? Từ trước tới giờ không phải chú chỉ toàn điều tra về sự liên quan giữa hai cha con cháu sao?”

“Thế nên chú nói là đã thay đổi hướng nghiên cứu. Vì gen di truyền mà cháu được thừa hưởng không chỉ từ cha cháu.”

Yuzuki nghe rõ thấy tiếng thở dài lớn từ phía sau vang lên. Đương nhiên là cô bé cố tình để anh nghe thấy.

“Hình như kiểu gì chú cũng muốn cho là những thành tích của cháu có được từ trước tới giờ không phải do nỗ lực mà là do di truyền mà có phải không?”

“Chú nghĩ là trước đây chú đã từng nói rồi thì phải. Nếu như mọi nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng, thì trong chạy một trăm mét, phần thắng chỉ toàn dành cho những người da màu mà thôi.”

“Chạy một trăm mét với trượt tuyết đâu có giống nhau.”

“Xét về mặt cạnh tranh năng lực của cơ thể thì giống nhau cả thôi. Nhưng không có nghĩa chúng ta xem nhẹ sự cố gắng. Giả sử mọi vận động viên đều đã dốc tối đa sức lực, vậy cái cuối cùng quyết định thắng bại là gì? Chuyện ta muốn nói là như vậy. Lẽ nào cháu có thể nói thứ quyết định chiến thắng là cảm xúc hay sức mạnh tinh thần sao?” Yuzuki một lần nữa nhìn Kazami qua gương chiếu hậu trong xe. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Kazami liền nhìn ngang ra chỗ khác.

“Xin lỗi chú.” Kazami nói. “Cháu chẳng nhớ gì về mẹ cháu cả. Những gì cháu nghe được từ cha chỉ là mẹ cháu là người tốt và rất dịu dàng. Cháu không biết mẹ cháu chơi môn thể thao nào hay gì hết. Chú đi mà hỏi cha cháu ấy.”

Câu chuyện có vẻ không thể tiến triển thêm được gì. Yuzuki hơi so vai lại.

Đến bệnh viện, Kazami mau lẹ bước vào trong như thể cô bé đã quen với nơi này rồi. Yuzuki đi theo đằng sau. Không lâu sau, người phụ nữ trạc năm mươi tuổi trong bộ vest màu xám tiến lại gần với một nụ cười. Kazami đan hai bàn tay ngay ngắn, cúi gập người thật sâu. Yuzuki cũng vội vàng làm theo.

“Xin lỗi vì để cháu phải đến tận đây dù không phải chuyện liên quan đến cháu…” Người phụ nữ nói như vậy với Kazami rồi hướng ánh mắt sang phía Yuzuki.

Yuzuki trao danh thiếp cho bà ta rồi tự giới thiệu về bản thân mình.

“Vậy à? Chỉ vì ông chồng của tôi tự nhận là fan của cô bé mà khiến cho bao nhiêu người phải lo lắng cho ông ấy…” Vợ của Kamijou nói với giọng trầm buồn.

“Từ sau hôm đó cô luôn ở đây sao ạ?” Kazami hỏi.

Người phụ nữ khẽ lắc đầu. “Tôi đã về Nagaoka rồi quay trở lại đây và còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng tôi cũng rất lo cho ông nhà tôi ở đây…”

“Sức khỏe của chú ấy thế nào rồi ạ? Chú ấy vẫn chưa…”

“Đúng vậy.” Người phụ nữ trả lời câu hỏi của Kazami.

“Thể trạng của ông ấy thì đã ổn định nhưng ý thức thì hoàn toàn… Hình như các bác sĩ cũng không rõ tình trạng này sẽ tiếp tục diễn tiến ra sao.”

“Vậy sao ạ?” Nét mặt của Kazami lại càng u ám hơn. “Nếu vậy thì cô sẽ rất vất vả.”

“Tôi cũng muốn có thể ở đây suốt nhưng vì con trai tôi đang như thế… nên tôi không thể ở đây lâu.”

“Con trai của cô làm sao cơ ạ?”

“Ồ, tôi chưa nói với cháu à? Con trai tôi bị bệnh và đã nằm viện được một thời gian dài rồi.”

Vợ của Kamijou giải thích qua về tình trạng bệnh của con trai mình. Nghe qua thì có thể thấy tình hình rất nghiêm trọng nhưng giọng nói của người phụ nữ lại không như vậy. Phải chăng người phụ nữ đó đã chấp nhận sự thật. Nhưng tưởng tượng ra nỗi đau mà người phụ nữ đó đang phải gánh chịu thì một người dù không liên quan như Yuzuki cũng cảm thấy nặng lòng.

“Con trai của cô đang như vậy mà chú ấy lại… Cháu không biết nên phải nói gì…” Kazami nói, trong lòng cô bé như rất đau đớn.

Vợ của Kamijou khẽ cười và xua nhẹ hai tay. “Cháu đừng bận tâm. Cháu đến thăm chồng tôi như thế này là tôi đã cảm thấy vô cùng biết ơn rồi. Tôi rất muốn nói cho chồng tôi biết sớm chuyện này. Ông ấy là một người thật sự hạnh phúc!”

Trong từng lời nói của người phụ nữ ngập tràn một sự dịu dàng. Nhưng ngược lại càng như thế lại càng khiến Kazami có vẻ đau khổ hơn. Cô bé đưa tay trái lên giữ chặt ngực mình. Yuzuki nghĩ chắc chắn cô bé đang cảm thấy rất khổ tâm.