← Quay lại trang sách

Chương 21

Hida ở trong căn phòng ông chưa từng hay biết đến. Một phòng trong căn hộ, dùng để cất những đồ đạc đã cũ. Chắc chắn đây là căn phòng ông không biết nhưng ông vẫn nhận thức được đó là căn phòng của gia đình ông.

Khắp phòng, ở đâu cũng có cửa. Ông lần lượt mở các cửa. Chắc chắn phải có sự liên kết với căn phòng nào đó nhưng mãi mà ông không tìm thấy cửa ra.

Hida dừng lại trước một cánh cửa. Ông biết rằng nếu mở cánh cửa đó ra sẽ là một ban công. Hình ảnh một thi thể treo lủng lẳng ở ban công cứ nhập nhằng hiện ra trong ánh mắt của ông. Thi thể đó là của Tomoyo. Thi thể của cô đung đưa mỗi khi gió thổi. Phải sớm dọn dẹp căn phòng này thôi, Hida vội vàng nghĩ. Không thể để người khác tìm ra nó.

Khi Hida vội vàng định mở cửa thì tâm lý ông như có cảm giác đang có ai bám theo. Có ai đó đang đuổi theo ông từ phía sau. Hida biết rõ đó là ai. Người phụ nữ đó. Vợ của Kamijou.

Trả con cho tôi, trả con cho tôi! Hida nghe thấy giọng nói sát bên tại mình nhưng ông không có đủ dũng khí để quay đầu nhìn lại. Ông định chạy trốn. Ông định mở cửa để chạy ra ngoài. Nhưng không thể nào mở được cánh cửa ra.

Khi cơ thể Hida bị co quắp do chuột rút thì ông choàng tỉnh. Hida đang ngồi trên ghế trong văn phòng của công ty. Trước mắt ông, máy tính đang hiển thị chế độ màn hình chờ. Ông nhấp chuột, màn hình soạn thảo văn bản hiện ra. Ông đang soạn dở tờ hướng dẫn kiểm tra thể lực.

Mồ hôi ông cứ vã ra. Ông lơ đễnh nhìn màn hình máy tính, nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi. Tại sao ông lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó? Ông không thể hiểu nổi mình nữa.

Hida đình tiếp tục công việc còn dang dở vẫn với tâm trạng mơ hồ đó thì chuông điện thoại vang lên. Ông nhìn điện thoại. Là Kazami đang gọi.

“Bây giờ con đang ở ga Sapporo. Con tới chỗ cha có được không?”

“Con qua đây đi rồi cùng ăn tối với cha.”

“Con xin lỗi, chắc con không ăn cơm cùng cha được đâu. Cụ thể chuyện thế nào gặp cha con sẽ nói. Bây giờ con tới chỗ cha đây.” Hida chưa kịp nói gì thì Kazami đã cúp máy.

Khoảng hai mươi phút sau, Kazami đã có mặt tại câu lạc bộ thể thao. Cô bé khoác trên vai túi du lịch lớn. Họ gặp nhau ở văn phòng, cô nói mình sẽ đi Furano. Và Hida đã hiểu được sự tình.

“Con đi để chuẩn bị cho giải tranh cúp thế giới à?” Ông hỏi. Vì địa điểm tổ chức giải tranh cúp thế giới do Nhật Bản đăng cai là ở Furano.

Kazami gật đầu. “Vâng. Huấn luyện viên Takakura nói trước mắt cứ thử đến đó đi đã. Vì vụ việc đó mà việc luyện tập của con bị gián đoạn. Hình như chú ấy nghĩ con nên thử trượt tại địa hình thực tế.”

“Nghĩa là nếu con muốn thi đấu thì có thể tham dự phải không?”

“Chuyện không to tát như thế đâu. Có vẻ chú ấy muốn con cố gắng hết sức có thể để đáp lại những kỳ vọng.”

“Kỳ vọng… Kỳ vọng của mọi người xung quanh sao?”

“Cái đó thì cũng có.” Kazami nhìn xuống chân và nói như vậy.

Càng nhìn kĩ con gái, trong lòng Hida càng dâng lên một nỗi lo sợ. Thời gian cha và con gái có thể được ở bên nhau không còn nhiều.

“Nhưng cha phải nói trước, con không cần phải suy nghĩ cho cha đâu. Lần này cũng không phải cơ hội cuối cùng. Hơn tất cả, con chỉ trượt vì chính bản thân con thôi là được. Con không phải nghĩ cho huấn luyện viên Takakura, cho công ty và kể cả cho cha.”

Kazami ngẩng mặt lên. Cô mỉm cười và bước lại gần cha.

“Con nghĩ thế nào cha cũng nói với con như vậy mà. Con hiểu mà. Con cũng nghĩ con nên trượt cho chính bản thân con. Nhưng lần này tâm trạng của con có hơi khác một chút.”

“Khác thế nào?”

“Chú ấy… nghĩ đến chú Kamijou con lại càng không muốn vứt đi cơ hội quý báu này của mình. Bởi vì chú ấy đã ủng hộ cho con mà. Nếu tình trạng của chú ấy có tiến triển và dần tỉnh lại mà hay tin con đã đánh mất cơ hội của mình thì chắc hẳn chú ấy sẽ buồn lắm.”

Hida không thể thốt lên được lời nào trước câu nói ấy của con gái. Cái tên Kamijou được nhắc đến khiến ông nghẹn lời.

“Thực ra, hôm qua con lại đến bệnh viện.” Kazami nói.

“Bệnh viện… Con đến thăm ông ấy sao?”

“Con nghĩ nếu có đến cũng chẳng thể thay đổi được tình trạng của chú ấy. Nhưng con cũng không thể cứ thế đứng nhìn.”

“Con đi một mình sao?” Giọng Hida trầm xuống. Kazami lắc đầu. “Con đã đi cùng chú Yuzuki.”

“Với cậu ta?” Nghĩ lại chuyện hai ngày trước, Hida trở nên lo lắng.

“Vì trong tình thế này họ không thể để con đi một mình được. Chú ấy cũng chỉ định đi theo để bảo vệ cho con thôi. Vì con nói hôm nay con sẽ ghé vào chỗ cho nên chú ấy tránh không đi cùng con.”

“Cậu ta có nói gì với con không? Về chuyện… nghiên cứu ấy?”

“Nếu là chuyện nghiên cứu về gen di truyền thì con đã nghe rồi. Chú ấy hỏi con rất nhiều về mẹ, rằng mẹ có chơi thể thao không, vóc người mẹ như thế nào? Chú ấy kỳ cục phải không cha? Ngày trước chú ấy cứ nhất quyết đòi nghiên cứu về cha và con, lần này lại muốn biết về mẹ. Nhưng con đã nói thật với chú ấy rằng con không biết gì về mẹ cả. Chú ấy đã rất thất vọng.”

Quả nhiên Yuzuki định tìm kiếm thông tin về Tomoyo từ Kazami. Dù Hida nghĩ không có gì phải lo lắng nhưng trong lòng ông lại không yên. Không ai đảm bảo rằng Yuzuki không thể phát hiện ra Tomoyo và Kazami không phải quan hệ mẹ con.

“Ở bệnh viện con đã gặp vợ của chú Kamijou đấy.” Kazami nói. “Không phải là gặp tình cờ mà là trước đó con đã đề nghị cô ấy rằng nếu cô ấy đến bệnh viện để thăm chú Kamijou thì xin hãy thông báo cho con biết.”

Hida một lần nữa nghẹn lại. Hai chân ông run lẩy bẩy.

“Người đó lại tới đây à?” Hida hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Hình như cô ấy có quay về Niigata một lần. Nhưng vì cô ấy không thể để chồng một mình ở đây nên đã vội vã quay lại. Khổ cho cô ấy quá cha nhỉ?”

Nghe Kazami nói, mồ hôi Hida vã ra, lạnh buốt tới tận tim. Con bé chẳng hay biết gì cả. Nó không hề hay biết người phụ nữ mà nó đang nhắc đến hiện giờ có ý nghĩa như thế nào với nó. Con bé càng nghĩ chuyện này là đáng thương thì khi biết sự thật chắc chắn nó sẽ càng đau khổ hơn nữa. Tưởng tượng đến điều đó, Hida thấy khó thở vì cảm giác tội lỗi.

Ông đã quyết định sẽ giữ bí mật tới khi giải tranh cúp thế giới diễn ra. Nếu Kazami định tham dự giải đấu đó thì hãy im lặng cho tới khi giải đấu kết thúc. Ngay sau khi trận đấu kết thúc, phải nói cho Kazami biết sự thật càng sớm càng tốt! Hida đã quyết như vậy.

“Người đó… vợ của ông Kamijou ấy, nói chuyện với con có lâu không?”

“Không ạ. Chắc khoảng mười phút. Con và cô ấy đã đứng nói chuyện. “

“Vậy à?”

“Cha có biết gì không? Cô ấy nói con trai của cô ấy bị bệnh. Vì thế cô ấy không thể ở đây mãi, cứ phải đi đi về về.”

“À hôm trước cha có nghe chuyện đó. Cậu ta vẫn đang nằm viện nhỉ?”

Kể cả là nói đến chuyện này thì trong Hida cảm xúc cũng rất hỗn độn. Đây không phải câu chuyện của người dưng mà đây là chuyện về anh ruột của Kazami.

“Cha có nghe đó là bệnh gì không?” Kazami cố trấn tĩnh mình.

“Không, chuyện đó thì…”

“Là bệnh máu trắng.”

“Sao cơ? “

“Bệnh tình khá nghiêm trọng. Hình như xạ trị cũng không tác dụng mấy nữa rồi. Tội nghiệp quá phải không cha? Anh ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu. Hy vọng duy nhất bây giờ là cấy ghép tủy xương nhưng hình như họ vẫn chưa tìm được ra người có tủy phù hợp. Tình thế có vẻ rất gay go. Trong lúc như vậy mà chú Kamijou lại lặn lội tới Hokkaido không rõ vì lý do gì. Vợ chú ấy nói rằng cô ấy thật sự không thể hiểu nổi.”

Vừa nghe được chuyện đó, Hida thấy trống ngực bắt đầu đập liên hồi không yên. Ông cảm thấy có gì đó gợn gợn trong lòng nhưng điều đó vẫn chưa thành hình một cách rõ ràng.

“Cha ơi.” Tiếng Kazami gọi kéo Hida về với thực tại. Kazami nghiêng đầu không hiểu lý do vì sao cho cô như người mất hồn.

“Cha làm sao vậy?”

“À không… Cha chỉ đang nghĩ sao bà ấy bất hạnh quá. Con trai thì mắc bệnh hiểm nghèo còn chồng thì bị cuốn vào vụ việc này.”

“Con cũng nghĩ vậy. Con rất muốn góp một chút sức lực để giúp họ nhưng con chẳng thể làm được gì.” Kazami nhìn xuống, đôi mắt cô bé đượm buồn.

“Cha phải nói với con bao nhiêu lần nữa đây? Kamijou gặp phải chuyện này không phải do lỗi của con.”

“Con vẫn biết điều đó.”

“Con vẫn còn thời gian đấy chứ?” Hida hỏi. Thực ra Hida muốn sớm được ở một mình.

Kazami nhìn đồng hồ. “Vâng có lẽ con phải đi rồi.” Nói rồi, cô bé đứng dậy. “Con xin lỗi vì làm phiền lúc cha đang làm việc.”

“Không sao. Lúc nãy cha đã nói rồi đấy. Con hãy nghĩ cho bản thân con. Về giải đấu tranh cúp thế giới cha để con toàn quyền quyết định đấy. Tuy nhiên, đừng có ích kỷ chỉ biết làm theo cảm xúc của mình. Làm như vậy là thất lễ với các vận động viên, khác. Ngoài ra nếu không tập trung dẫn đến thất bại thì còn có khả năng bị chấn thương rất nặng. Những người luôn ủng hộ cho con chắc chắn không muốn thấy con sự nghiệp của con bị dang dở đâu.”

“Vâng con biết mà. Cha hãy tin tưởng ở con. Con sẽ lại liên lạc.” Nói đến đây, Kazami rảo bước, đi ra phía cửa.

Sau khi tiễn con gái đi rồi, Hida vội vã quay về văn phòng. Hida ngồi trước máy tính, kết nối với internet. Ông gõ vào đó từ khóa bệnh máu trắng .

Hida nhanh chóng đọc những thông tin được hiển thị trên màn hình. Ông cảm thấy máu dồn lên toàn thân. Những giọt mồ hôi lạnh toát lại chảy dọc suốt sống lưng ông.

“Đúng là như vậy.”

Mắt Hida đang hướng về cụm từ cấy ghép tủy xương trên màn hình. Tiếp sau đó là những dòng giải thích về cụm từ đó. Trên đó có viết nếu là người ngoài chỉ một người trong số mấy trăm vạn người mới có tủy tương thích. Ngay cả là cha mẹ thì khả năng tương thích cũng rất hiếm. Tuy nhiên trong số đó, tỉ lệ anh chị em có tủy tương thích là một phần tư.

Nó đây rồi, Hida nghĩ.

Trong lúc con trai đang phải đau đớn vì bệnh nan y thì lý do sâu xa để Kamijou cất công tới tận Hokkaido chỉ có thể là vì lý do này. Ông ấy không phải đến đây chỉ để gặp Kazami.

Ông ấy đến đây với một hy vọng mong manh đó là rất có thể Kazami có thể trở thành người hiến tủy.

Hida nhớ ra rằng Kamijou có trong tay bài báo viết về Kazami khi cô bé còn học cấp hai. Đúng là ông ấy đã biết tới sự tồn tại của cô bé từ hồi đó. Nhưng ông ấy chưa làm sáng tỏ sự thật vì lý do nào đó. Nhưng không may con trai ông ấy mắc bệnh máu trắng và vì cần phải có người hiến tủy nên ông ấy đã quyết định gặp Kazami. Nếu nghĩ theo hướng đó thì mọi thứ sẽ trở nên hợp lý. Lý do ông ấy chưa nói với vợ mình có thể là vì ông ấy lo lắng vợ ông ấy sẽ gặp phải cú sốc lớn trong trường hợp mối quan hệ huyết thống với Hida Kazami không thể được chứng minh.

Hida ôm đầu, gục xuống trước máy tính.

Chỉ riêng việc che giấu sự thật về sự ra đời của Kazami đã là một tội ác vô cùng to lớn. Theo lẽ thông thường, ngay sau khi biết được sự thật thì việc cần làm là phải đi báo ngay với cảnh sát. Hida tự biết rằng chính bản thân mình là kẻ gây ra tội ác không chỉ đối với vợ chồng Kamijou mà còn với chính cả Kazami. Vì vậy sau khi nhìn thấy được sự mạnh mẽ của con gái khi thi đấu xong, đó sẽ là động lực giúp Hida có thêm dũng khí để thú nhận toàn bộ sự việc. Hida đã quyết định như vậy. Nhưng ngược lại, khi vẫn còn giấu giếm chuyện này, tức Hida vẫn tiếp tục là người gây ra tội ác.

Tuy nhiên, câu chuyện không chỉ dừng lại ở đây.

Đối với người anh trai ruột của Kazami, chắc chắn đang rất mong mỏi tìm được người hiến tủy lúc này, việc tiếp tục che giấu sự thật còn gây ra tội lỗi tày trời.

Hida nghĩ, được tận mắt thấy Kazami trượt tuyết ở đấu trường quốc tế là mong ước quá ích kỷ của bản thân ông. Ông không thể đánh đổi mạng sống của một con người chỉ để có được điều đó. Rõ ràng, việc làm ngơ trước tính mạng của một con người mà mình có thể cứu sống họ là trái với đạo lý.

Hida tắt máy tính rồi đứng dậy. Ông bỗng thấy hoa mắt, chao đảo như sắp ngã. Ông đổ mình xuống ghế, rên lên thật to.

Nghe thấy tiếng kêu đó, cô nhân viên liền chạy vào. “Ông Hida, ông vẫn ổn đấy chứ?”

Hida gật đầu, cười với cô nhân viên đang định đưa tay ra giúp ông.

“Tôi ổn. Tôi cũng đến tuổi rồi. Tôi chỉ bị vấp thôi ấy mà.”

“Trông sắc mặt ông không được tốt.”

“Không sao cả đâu. Tôi ổn mà. Tôi nói thật đấy. Cảm ơn cô.”

Hida quay lưng về phía cô nhân viên mặt vẫn còn rất lo lắng rồi bước đi. Chân ông mất đi điểm tựa, cứ như thể đang bước đi trên những đám mây vậy.

Biết phải làm sao, Hida nghĩ. Chỉ là đòn trừng phạt ông trốn chạy bấy lâu nay cuối cùng đang giáng xuống…