← Quay lại trang sách

Chương 22

Shingo vừa bước ra ngoài, đang thực hiện các động tác co duỗi thì có tiếng người vang lên, “Chào cậu.” Cậu quay ra thì thấy Fuji đang đứng đó. Ngay phía sau Fuji là một cậu bạn mặc áo cùng màu với cậu ta. Người đó trông có phần to lớn, lấn át Fuji.

“A!” Shingo đáp. “Hôm nay lại là chuyện gì thế?”

“À… Hôm trước cậu có cho tôi mấy viên thuốc tiêu chảy. Cậu ta muốn đến để cảm ơn cậu.” Fuji ngoái nhìn cậu bạn đang đứng sau lưng. Có vẻ cậu ta là người bị đau bụng hôm trước.

“Cái đó không cần đâu.”

“Không được. Cố vấn của tôi cũng dặn phải tới để cảm ơn cậu cho tử tế.” Nói xong Fuji chau mày như để giục cậu bạn.

Cậu có thân hình cao lớn bước lên một bước. “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.” Cậu ta cúi đầu rất lịch sự.

“… Không có gì.” Shingo cũng cúi đầu đáp lại. Tự nhiên đang thoải mái lại có người đến làm phiền. Shingo nghĩ.

Cậu thân hình cao lớn vội vã quay về với đội, chỉ còn Fuji đứng lại. Cậu ta nhìn vào ván trượt của Shingo, reo lên đầy ngạc nhiên “Ôi!”

“Cái đó, là ván trượt đời mới nhất phải không? Tuyệt quá.”

“Vậy sao? Tôi không rõ lắm. Người ta bảo tôi cứ dùng nó đi.”

“Cậu được cho không sao?” Fuji tròn mắt.

“Không phải của tôi đâu. Tôi chỉ mượn thôi.”

“Kể cả là thế thì vẫn… rất tuyệt.” Fuji vẫn đang ngó lom lom vào ván trượt.

“Thế thì cậu vào câu lạc bộ chỗ tôi? Để tôi nói với huấn luyện viên nhé?”

Fuji nhún vai. “Vô ích thôi. Bên đội của cậu tuyển chọn vận động viên hạt giống phải không? Cố vấn bên tôi nghe huấn luyện viên bên cậu nói vậy.”

“Tuyển chọn…” Shingo nghiêng nghiêng đầu. Nhưng đúng là cậu được họ chọn thật.

“Tôi thấy ghen tị với những người có tài năng như cậu quá.”

Đúng là cậu chẳng có năng khiếu gì hết, Shingo nhủ thầm trong bụng. Lúc nào cũng trượt bét nhất đội vậy mà chẳng biết chán. Ấy thế mà vẫn vui vẻ, tập luyện hết mình cho cái môn thể thao này. Chính tôi mới là người phải thấy ghen tị với cậu ấy.

“A, xe cảnh sát lại tới kìa.” Fuji hướng mắt ra phía bãi đỗ xe.

“Vẫn vụ tai nạn xe buýt phải không?”

“Nhưng vụ đó, chỉ đơn giản là một vụ tai nạn giao thông thôi phải không? Thế mà lúc nào cảnh sát cũng lượn lờ quanh đây.” Mặt Fuji ngạc nhiên pha lẫn sự ngây thơ.

Shingo nhớ lại câu chuyện giữa Yuzuki và Kaizuka mà cậu đã nghe được ở nhà hàng. Có thật vụ tai nạn này là nhằm vào Hida Kazami không?

“Chẳng qua là cảnh sát họ quá nhàn rỗi thôi mà.” Shingo nói.

“Ha ha ha, có thể là như thế!” Fuji tán thưởng.

“Fuji.” Tiếng gọi từ đâu đó cất lên. Một người có thân hình cao to đang nhìn về phía họ. Là Kurosawa. “Cậu đang làm gì vậy? Chuẩn bị luyện tập rồi đấy.”

“Vâng. Tôi xin lỗi.”

“Thế nhé.” Fuji lên tiếng chào Shingo rồi chạy đi.

Khi đang nhìn theo sau lưng Fuji, ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Kurosawa. Một ánh mắt sắc lạnh.

Shingo nghĩ hình như anh ta định phàn nàn điều gì đó nhưng rồi lại quay lưng, đi về chỗ các thành viên trong đội.

Sau đó một lúc thì Kaizuka xuất hiện. Lại bắt đầu luyện tập như mọi ngày. Ngày hôm nay Shingo vẫn lại phải trượt tuyết cùng Fuji và Kurosawa.

Shingo để cho đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Cậu miệt mài di chuyển chân tay. Nếu lên dốc thì cậu cứ lặng lẽ leo lên. Còn nếu xuống dốc thì cậu thả lỏng cơ thể để kệ cho trọng lực kéo mình xuống. Chẳng có gì thú vị cả. Cậu chỉ thấy thật khổ sở. Tuy nhiên bây giờ không làm không được. Cậu chỉ cần làm theo đúng những chỉ thị của Kaizuka và Yuzuki. Chỉ cần hoàn thành với thời gian tốt hơn với thời gian ngày hôm qua một chút thì cậu có thể có những quãng thời gian êm đềm, bình yên vô sự mà chẳng ai phải vất vả cả.

Trong mấy ngày hôm nay, cậu đã bỏ xa tới mấy vận động viên. Trong số đó chắc chắn có cả Fuji. Ngày hôm nay cậu không trượt song song với cậu ta nữa. Vì chỉ một loáng đã có thể bỏ xa cậu ta rồi. Chỉ có thế thôi mà Fuji đã ré lên Giỏi thế bên tai cậu.

Giữa chừng, Shingo nhận ra Kurosawa đang đuổi theo mình. Khi Shingo xuất phát, anh ta vẫn ở vạch xuất phát. Lẽ nào anh ta cố tình xuất phát chậm hơn một chút? Shingo cũng không rõ có thật như vậy hay không.

Shingo thấy Kaizuka đang đứng đợi mình dù cậu chưa hoàn thành xong phần luyện tập. Ngạc nhiên hơn, ông ấy đang đứng cùng với cố vấn của đội trượt tuyết. Hai người bọn họ vừa cười vừa nói chuyện và đang nhìn về phía Shingo. Không phải. Chắc chắn họ đang so sánh cậu với Kurosawa đang đuổi theo ở phía sau.

“Từ đó đó. Mạnh mẽ lên. Đúng rồi. Cứ giữ tư thế đó.” Kaizuka gọi với theo để cổ vũ. Trông mặt ông ta có vẻ rất mãn nguyện. Thời gian hôm nay có thể sẽ rút ngắn so với hôm qua.

Chẳng bao lâu sau Shingo bị Kurosawa bỏ lại một quãng ngắn. Ngay cả Shingo cũng nhận thấy tư thế của anh ta rất chắc chắn và ổn định. Sức lực của anh ta dồn thẳng lên bề mặt tuyết không hề lãng phí. Nếu so sánh thì Shingo thấy rằng sức lực của cậu bị phân tán lung tung.

Nhưng cậu vẫn miệt mài bám theo sau. Cậu đang dốc sức để không bị bỏ lại quá xa.

Rõ ràng Kurosawa cũng để ý đến Shingo. Thỉnh thoảng anh ta lại ném cái nhìn về phía cậu.

Bọn họ cũng đã qua cửa ải khó nhất đó là leo lên dốc. Kurosawa nhìn về phía Shingo. Ánh mắt anh ta như thể muốn nói, ‘Nào ta đi thôi. Thắng thua là ở chỗ này đây.’

Tôi không để anh được toại nguyện đâu, Shingo vừa nghĩ như vậy vừa lướt ván trượt trên bề mặt tuyết. Hơi thở của cậu khó nhọc, nhịp tim đập loạn xạ. Cơ bắp cử động không theo ý muốn. Dẫu vậy, cậu vẫn cố sống cố chết bám theo anh ta. Hình như Kurosawa liên tiếp tham dự đại hội trượt tuyết toàn quốc. Nếu có thể trượt tuyết ngang cơ với một vận động viên như vậy thì tương lai của Shingo sẽ rộng mở.

Tuy nhiên…

Mình chẳng ham hố gì đến cái tương lai ấy. Có thật là mình muốn trở thành vận động viên trượt tuyết việt dã rồi tham dự Olympic không? Chúng ta có trở nên hạnh phúc khi đạt được điều đó không?

Hai chân Shingo đột nhiên trở nên nặng trĩu. Cậu không cử động nổi cánh tay. Kurosawa đột nhiên chỉ còn là một chấm nhỏ.

Con đường dốc vẫn tiếp tục trải ra. Mọi cử động của Shingo trở nên chậm chạp, cuối cùng thì dừng lại hẳn. Cậu ngẩng mặt lên hít thật sâu không khí. Cậu thở ra phì phì .

Một thứ gì đó màu trắng rơi xuống bầu trời thấp nhiều mây. Shingo lại bắt đầu leo lên dốc. Tuy nhiên, cậu không thể leo nhanh như lúc trước. Tốc độ của cậu bây giờ như của một người già rờ rẫm leo lên từng bậc thang một. Cậu biết chắc những vận động viên khác đang trượt rất gần phía sau lưng mình.