Chương 23
Khi Hida vừa đỗ xe vào bãi đỗ xe của khách sạn North Pride thì cũng là lúc một vận động viên trượt tuyết việt dã băng qua. Hình như cậu ta thuộc đội trượt tuyết cấp ba. Cậu ta đang sử dụng loại ván trượt Nordic, loại ván trượt ngay cả ở Hokkaido cũng được coi là một thứ xa xỉ. Hida biết rất rõ điều đó.
Hida bước xuống xe, đi bộ hướng về phía cửa chính của khách sạn. Trong lòng ông vẫn day dứt không yên. Để ngăn dòng cảm xúc đó, Hida cẩn trọng bước từng bước một.
Nghe Kazami nói rằng Kamijou Setsuko đang ở bệnh viện nên Hida đã tới khách sạn để thử xem tình hình thế nào. Đúng như ông nghĩ, lần này bà ta cũng nghỉ ở khách sạn này. Dù không hỏi kĩ nhưng Hida đoán có lẽ khách sạn chịu toàn bộ kinh phí. Tùy từng khách sạn mà có những chế độ khác nhau nhưng nếu là tai nạn do chính xe buýt của khách sạn mình gây ra thì hành xử như vậy cũng là điều đương nhiên.
Đêm qua, Hida đã không tài nào chợp mắt được. Ông trăn trở suy nghĩ không biết mình phải làm thế nào. Làm thế nào thì tốt cho Kazami? Làm thế nào mới có thể chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra?
Cho dù Hida đã suy xét rất nhiều phương án để vừa có lợi cho bản thân và không trái với đạo lý thì cuối cùng vẫn chỉ có một câu trả lời duy nhất. Đó là việc phải cho vợ của Kamijou và Kazami biết về sự thật càng sớm càng tốt cho dù Hida sẽ phải chịu mất mát thế nào đi chăng nữa. Chờ sau khi Kazami tham dự giải đấu tranh cúp thế giới rồi mới nói ra sự thật thì quá ích kỷ. Vì đây là chuyện liên quan đến tính mạng của con người. Một chuyện như thế thì giải quyết theo cách này là lẽ thường tình. Hida đành phải chấp nhận cách này mà thôi.
Vấn đề là nói như thế nào với Kamijou Setsuko về sự thật.
Bà ấy đã quá đau khổ khi phải bỏ lại người con trai đang lâm trọng bệnh ở Niigata và một người chồng vẫn đang trong tình trạng mất ý thức. Trong lúc như vậy, nếu Hida nói về chuyện người con gái ruột bị bắt cóc mười chín năm về trước thì chắc chắn bà ấy sẽ rất hoảng loạn.
Nhưng đây không phải là lúc có thể chần chừ được nữa. Nếu Hida thú tội thì bà ấy sẽ biết được lý do vì sao Kamijou tới Hokkaido. Đồng thời con trai bà ấy cũng có thể được cứu sống. Đương nhiên Hida cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Sau khi tự thú, Hida sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, bị người đời khinh bỉ, chửi bới. Nhưng trên hết, việc khiến Hida khổ tâm hơn cả chắc chắn là việc làm tổn thương tới Kazami. Kazami là một vật báu mà Hida đã hết mực nâng niu. Dù có gặp bất kỳ chuyện tai ương đến đâu thì Hida cũng không nề hà tính mạng mình để bảo vệ cho con gái. Ấy vậy mà ông lại gieo rắc cho Kazami sự đau khổ tột cùng này. Với một ý nghĩa nào đó thì đây có lẽ là sự trừng phạt cao nhất đối với Hida. Nhưng Hida nghĩ kể cả là như vậy thì ông cũng phải gánh chịu.
Hida đi qua cửa khách sạn bước về phía lễ tân. Đứng ở đó là nam nhân viên của khách sạn, người mà Hida biết rất rõ. Nhận ra Hida, anh ta cúi đầu chào.
“Vợ của ông Kamijou đang ở đây phải không? Tôi muốn liên lạc với bà ấy.”
Người thanh niên trẻ rướn đôi lông mày chỉ tay phải ra xa. “Bà Kamijou ban nãy vừa đi ra sảnh khách sạn với một vị khách khác rồi.”
“Khách nào vậy?”
“À, chuyện đó thì…” Người thanh niên mỉm cười, lắc đầu.
Hida cảm ơn anh ta rồi đi về phía góc uống trà.
Khi Hida bước vào cửa hàng, mắt ông dừng lại sau lưng một người trông như Kamijou Setsuko. Bà ấy đang ngồi ở một chiếc bàn dành cho bốn người ngồi. Hình như bên cạnh bà ấy là Odagiri. Hai người đàn ông ngồi đối diện, Hida chưa gặp bao giờ.
Hida ngồi xuống ghế ngay đằng sau Kamijou Setsuko rồi gọi phục vụ. Ông nói nhỏ với người phục vụ rằng mình muốn một cốc cà phê bởi vì tạm thời ông không muốn Kamijou Setsuko nhận ra mình đang ở đây.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Chúng ta chẳng còn cách nào khác là phải dõi theo tình hình mà thôi. Làm sao biết rõ được khi nào ông ấy hồi phục phải không?” Kamijou Setsuko nói. Khác hoàn toàn với ấn tượng về bà ấy trước đây. Bà ấy có vẻ rất sốt ruột.
“Cái đó tôi hiểu những vấn đề là phải giải thích thế nào với cổ đông. Trong trường hợp xấu nhất ta vẫn phải tính đến phương án về tổng giám đốc tương lai.” Người đàn ông ngồi phía đối diện bà ấy nói.
“Việc đó sẽ do chồng tôi chỉ định phải không?”
“Tôi hiểu. Nhưng với tình hình hiện tại thì ông nhà không thể làm được điều đó.”
“Ý các người là không thể cứu được chồng tôi hay sao?”
“Dạ không, chúng tôi không định nói như vậy…”
“Bác sĩ ở bệnh viện cũng đã nói khả năng cứu sống ông ấy là năm mươi năm mươi cơ mà. Máu tụ trong não đã được lấy ra, việc còn lại chỉ là đợi tới lúc ông ấy hồi phục về thần kinh mà. Các người không thể đợi thêm một chút hay sao?”
“Chúng tôi rất muốn đợi nhưng thời gian thì không cho phép.”
“Vậy thì việc của các ông là phải làm gì đó để giải quyết tình huống này phải không? Nếu các ông có thừa thời gian đến đây để thuyết phục tôi thì nhất định chắc chắn còn có việc khác tốt hơn mà các ông nên làm.”
Trước thái độ quyết liệt của người phụ nữ, đám đàn ông im lặng. Cuối cùng một trong số họ cũng phải lên tiếng.
“Tôi sẽ về công ty và thử nói chuyện với những cổ đông khác xem sao. Chỉ có điều, nếu trong vòng một tuần chúng ta không đưa ra được giải pháp nào đó thì tôi nghĩ sẽ rất gay go.”
Nghe thấy vậy Kamijou Setsuko im lặng, không nói gì. Dù không biết rõ sự tình nhưng Hida đoán Kamijou Setsuko đang ở trong tình thế bất lợi.
Hai người đàn ông cúi chào Kamijou Setsuko rồi đứng dậy, rời khỏi khách sạn. Sau đó, Odagiri cũng đứng dậy vì Setsuko thì thầm vào tai ông ta điều gì đó.
Hida nghe thấy tiếng Kamijou Setsuko thở dài. Cũng có thể đoán được tâm trí và thể xác của Setsuko đã quá mệt mỏi.
Mặc dù Hida vẫn còn thấy lúng túng, ngượng ngập nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, ông cất tiếng từ phía sau lưng người phụ nữ. “Xin lỗi…!”
Setsuko ngẩng mặt lên và quay đầu lại. Nhìn thấy Hida, nét mặt bà ấy như dãn ra đôi chút.
“Ông Hida… Ông vẫn ở khách sạn này sao?”
“Không, không phải như vậy.” Hida liếm môi. “Tôi phiền bà một chút có được không?”
“Vâng, không vấn đề gì đâu.”
“Tôi chuyển sang ghế đó có được không?”
“Mời ông.” Bà ấy mỉm cười.
Sau khi chuyển chỗ ngồi, Hida húng hắng ho. Ông không dám nhìn thẳng vào Kamijou Setsuko.
“Hình như hôm trước con gái tôi có đến làm phiền bà ở bệnh viện.”
“Vâng. Cô bé nói nếu tôi đến bệnh viện thì hãy liên lạc với cô bé. Tôi cũng đã thử gọi vậy mà cô ấy đến thật. Cô bé thật tốt bụng. Tôi cảm thấy rất áy náy. Tai nạn xảy ra đâu phải lỗi của cô bé vậy mà cô ấy lại tận tâm đến vậy. Tôi đã nói với cô bé hình như việc luyện tập cho thi đấu rất vất vả, cô bé không cần bận tâm đâu, vậy mà…”
“Hình như con bé nghĩ ông Kamijou đến Sapporo là vì mình nên mới gặp tai nạn. Nó đâu thể nghĩ đây là chuyện của người không quen biết phải không bà? Bà cứ để cho con bé được làm theo ý nó.”
“Vâng, đương nhiên tôi cũng không thấy phiền vì điều đó.” Kamijou Setsuko hơi cúi xuống.
Hida uống nước trong cốc. Cổ họng ông đang khô khốc. “Tôi đã nghe con gái nói chuyện về con trai bà. Tôi không biết phải nói gì.”
Kamijou Setsuko nhăn nhó, đặt tay lên má. “Tôi đang tự trách mình tại sao lại kể những chuyện đó. Tôi rất xin lỗi khi than thở ra những điều đó.”
“Không ạ, con gái tôi không nói kiểu như vậy. Nó nói với tôi rằng nó muốn làm gì đó để giúp bà.”
“Thật vậy sao ạ? Cô bé còn lo lắng cho cả con trai tôi nữa sao? Tôi rất cảm ơn cô bé.”
“Thưa bà…” Hida nói. “Đây cũng là chuyện tôi nghe từ con gái tôi. Bà cũng đã nghĩ đến chuyện cấy ghép tủy xương?”
Kamijou Setsuko gật đầu bằng một vẻ trầm tư. “Bác sĩ nói với tôi chỉ còn mỗi một cách đó thôi. Nhưng mãi mà chúng tôi vẫn chưa tìm được ai thích hợp. Thực ra những người đăng ký hiến tủy cũng rất ít.”
“Tôi nghe nói nếu là anh chị em ruột thì tỉ lệ tương thích rất cao. Cậu ấy còn có anh chị em nào không?”
“Có mình nó thôi. Chúng tôi cũng đã muốn có thêm một người con nữa nhưng…”
Nói đến đây người phụ nữ lại nhìn xuống. Thấy vậy, Hida cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực như thể tim ông bị bóp nghẹt. Chắc chắn trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, bà ấy đã nghĩ về người con gái được sinh ra mười chín năm về trước. Đương nhiên trước đó, có lẽ bà ấy cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Nếu đứa trẻ hồi đó không bị bắt đi thì có thể con trai bà sẽ thoát khỏi căn bệnh nan y, vậy mà… Nhưng dù có suy nghĩ nhiều đến mấy thì cũng còn có cách nào khác đâu. Hida vẫn ngày ngày tự nhủ với mình như thế.
Không biết, nếu Hida nói ra sự thật, phản ứng của bà ấy sẽ thế nào? Có thể bà ấy sẽ không dễ gì tin điều đó, Hida cũng nghĩ đến chuyện bà ấy nổi giận vì cho đây là câu chuyện đùa khiếm nhã. Nhưng nếu Hida nói nghiêm túc thì rồi bà ấy sẽ hiểu chuyện đó là thật thôi. Đến lúc đó thì bà ấy…
Không được. Không được phép nghĩ đến những chuyện thừa thãi, không liên quan, Hida nghĩ. Kamijou Setsuko hẳn sẽ rối bời. Đó là điều đương nhiên. Có thể bà ấy ngay lập tức sẽ đi báo với cảnh sát. Lúc đó thì Hida vẫn sẽ chỉ biết im lặng và tiếp tục cúi đầu.
“Thực ra…” Hida đang nói dở thì người phụ nữ đã lên tiếng.
“Giữa cha mẹ và con cái, có những thứ lạ lùng, không thể lý giải nổi phải không?”
“Sao cơ?”
“Là chuyện cấy ghép tủy xương ấy. Người ta nói tỉ lệ tương thích tủy giữa anh em với nhau là một phần tư, trong khi hầu như chẳng hy vọng gì nếu đó là quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Tôi và chồng tôi cũng đã làm xét nghiệm rồi nhưng đều không phù hợp. Hình như ở đâu đó có nói, quan hệ cha mẹ và con là quan hệ nhất thân, còn quan hệ anh chị em là nhị thân phải không ạ? Lẽ ra nếu như vậy thì quan hệ về máu mủ của cha mẹ phải gần hơn của anh chị em chứ? Đằng này thực tế, anh chị em lại gần hơn.”
“Tôi cũng có nghe đến chuyện đó.”
Hida nghĩ mình phải nhanh chóng đi vào chuyện chính thì người phụ nữ lại như có điều trăn trở khác.
“Gia đình tôi, đến cả nhóm máu cũng mỗi người một kiểu.” Kamijou Setsuko nở một nụ cười miễn cưỡng.
“Vậy sao ạ?”
“Vâng. Chồng tôi nhóm máu O, còn tôi nhóm máu AB. Cho dù nhóm máu có khác nhau nhưng nếu tế bào bạch cầu phù hợp thì hình như vẫn có khả năng cấy ghép tủy xương.”
Hida gật đầu. Ông lại uống một ngụm nước. Ông phải sớm nói cho bà ấy biết người con gái đã bị bắt đem đi mười chín năm về trước hiện giờ đang ở đâu. Phải cho bà ấy biết được vẫn còn có cách để cứu lấy người con trai đang đau đớn chống chọi lại với căn bệnh máu trắng.
Khi Hida hít một hơi thật sâu để chuẩn bị nói ra điều quan trọng đó thì một nghi vấn nhỏ xuất hiện trong ông. Nó ngày một lớn lên và thôi thúc khiến tim ông lay động.
Kamijou Setsuko trông thấy vậy nghiêng đầu hỏi. “Ông làm sao vậy?”
“À, không, tôi..” Hida cảm thấy mặt mình như đang nóng dần lên. “Bà nhóm máu AB ạ?”
“Vâng, sao thế ạ?”
“À, tôi trông bà không giống người thuộc nhóm máu ấy.”
Bà ấy chớp mắt, có vẻ vô cùng ngạc nhiên. “Ông tin những chuyện như đoán tính cách con người qua nhóm máu ạ?”
“À, cũng không hẳn như thế ạ.” Hida vẫn chưa hết run. Cốc nước ông cầm trên tay đã chẳng còn một giọt. “Tôi cầu nguyện cho con trai bà và cả chồng bà sẽ mau khỏe. Chuyện hôm nay tôi muốn nói với bà là như vậy.” Gò má Hida tê cứng, ông đã không thể nói câu đó một cách mạch lạc.
“Cảm ơn ông. Ông hãy nói với con gái ông là tôi rất cảm kích trước tấm lòng của cô bé.” Kamijou Setsuko nói rồi cúi đầu một cách lịch thiệp.
Hida cũng cúi đầu chào rồi đứng lên. Sau khi đi rồi ông mới nhận ra mình quên không mang theo hóa đơn tính tiền. Đến khi ông quay trở lại chỗ ngồi thì đã không thấy Kamijou Setsuko đâu.
“Nhóm máu AB à?”
Đương nhiên Hida biết rất rõ nhóm máu của Kazami. Cô bé có nhóm máu O. Hida cũng biết, bố mẹ có nhóm máu AB thì tuyệt đối không thể sinh ra con nhóm máu O được.