Chương 24
Người đến viết bài đưa tin vốn là một nữ vận động viên môn thể dục dụng cụ. Cô cũng đã từng tham dự Olympic nhưng chưa có thành tích gì nổi bật. Nhưng vì cô là một vận động viên thể thao quyến rũ nên rất được truyền hình nâng niu. Nói vậy không có nghĩa tên tuổi của cô quá nổi tiếng như những vận động viên trên các kênh được chiếu vào khung giờ vàng. Công việc chính của cô là phóng viên trong các chương trình thể thao chiếu vào buổi đêm.
Yuzuki vật vã chống lại cơn buồn ngủ. Anh muốn họ phỏng vấn Hida Kazami với chủ đề Nữ vận động viên xinh đẹp hàng đầu hiện nay nhưng quả đúng như anh nghĩ, tất cả các nhân viên ở đây đều không biết gì về bộ môn trượt tuyết. Cô gái vốn là vận động viên thể dục dụng cụ định dẫn chuyện bằng cái gì đó có liên quan tới thi đấu thể dục dụng cụ. Nhưng không dễ gì có thể chuyển đề tài sang một môn thể thao khác khi trượt tuyết vốn là một môn thi đấu khốc liệt, đầy những điều không thể lý giải và phải coi tự nhiên là đối thủ của mình.
Việc chụp ảnh được tiến hành trong một căn phòng trong khách sạn ở Furano. Vì cô phóng viên nói muốn chụp khi trời còn sáng nên buổi chụp hình bắt đầu từ lúc ba giờ chiều. Kazami mặc bộ đồ trượt tuyết vì cô cũng vừa kết thúc xong buổi luyện tập.
Phỏng vấn kết thúc. Trọng tâm chệch đi một chút nhưng những nhân viên truyền hình ai nấy đều có vẻ hài lòng. Yuzuki ra nói đôi lời cảm ơn với ê kíp thực hiện rồi tiến lại gần Kazami đang đeo bộ mặt hơi chán chường.
“Cháu vất vả quá. Cháu đã làm rất tốt.”
“Vậy ạ?” Kazami đáp lại một cách hời hợt.
“Nếu cháu tươi tỉnh hơn một chút thì còn tuyệt vời nữa.”
“Cháu xin lỗi, mặt cháu chỉ thế này được thôi.”
“Chú đang nói biểu cảm đó. Cháu không muốn đội trượt tuyết Alpine trở thành đội thể thao được nhiều người hâm mộ sao? Chỉ cần một người trong số chúng ta trở thành thần tượng của họ, thì dù là môn thể thao như thế nào cũng sẽ được mọi người chú ý đến. Bất kể là môn bi đá trên băng hay bóng bàn.”
“Đáng tiếc, cháu không phải kiểu mà chú nói đến. Cháu đi đây.” Kazami nói, rồi ra khỏi phòng.
Nhìn theo Kazami từ đằng sau, Yuzuki nhún vai. Ta cũng có phải quản lý của cháu đâu. Yuzuki rất muốn nói như vậy.
Thật ra, Yuzuki phát chán với cái danh phụ trách truyền thông cho Hida Kazami. Chỉ vì muốn cha con Hida đồng ý hợp tác vào nghiên cứu gen di truyền nên Yuzuki mới miễn cưỡng nhận công việc này. Việc phát hiện ra kiểu kết hợp gen quan trọng mà Kazami đang thừa hưởng, thực chất không phải từ cha cô bé - Hida Hiromasa mà từ người mẹ khiến cho quan điểm luôn mặc định cha con họ với nhau của Hida trở nên vô nghĩa. Nếu người mẹ đó còn sống thì lại là một lẽ, đằng này người đó đã mất được gần hai mươi năm trước.
Hơn nữa, còn một việc khác khiến Yuzuki lo ngại. Đó là việc Kaizuka liên lạc và thông báo rằng, tình trạng của Torigoe Shingo có vẻ kỳ lạ.
“Không biết có phải do tâm lý cậu ta bất ổn hay không? Lúc tôi đang nghĩ trượt như thế là ổn rồi thì đột nhiên cậu ấy bị mất kiểm soát về tốc độ. Tôi đã thử hỏi có phải cậu ấy có điều gì bất mãn trong lòng không thì chỉ thấy trả lời do hôm đó không được khỏe.” Kaizuka có vẻ thực sự đang rất lo lắng khi ông ta gọi điện cho Yuzuki.
“Phải chăng vì ngày nào cũng chúi vào luyện tập như thế nên những bất mãn bấy lâu trong lòng bị tích tụ lại? Anh thử cho cậu ta thay đổi không khí một chút xem thế nào? Cậu ta say mê âm nhạc nên anh cứ để cho cậu ta nửa ngày nghe CD thoải mái có khi cũng tốt.”
“Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi. Đâu chỉ nửa ngày, tôi đã nói cháu hãy chơi cho đã một ngày đi nhưng cậu ta bảo chẳng cần thiết phải như thế. Cậu ta vẫn luyện tập, không cần nghỉ.”
“À, cậu ta bắt đầu có hứng hơn một chút rồi cũng nên.”
“Anh cũng biết là không thể có chuyện đó mà. Rõ ràng nguyên nhân của sự việc là do tinh thần cậu ta quá căng thẳng. Tôi muốn nói chuyện kĩ hơn với anh về kế hoạch sau này đối với cậu ta như thế nào.”
“Xin lỗi, tạm thời tôi chưa thể dứt khỏi chuyện ở chỗ tôi được. Tạm thời anh cứ tiến hành luyện tập theo đúng như kế hoạch ban đầu. Đương nhiên anh cũng có thể sắp xếp thế nào đó cho phù hợp.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng anh đừng có xem nhẹ chuyện này. Vì quả trứng vàng bao giờ cũng dễ vỡ hơn trứng thường đó.” Lời nói của Kaizuka từ đầu đến cuối câu chuyện đều rất nghiêm trọng.
Chẳng cần Kaizuka phải nói, Yuzuki cũng thừa hiểu huấn luyện, dẫn dắt một vận động viên đang ở giai đoạn dậy thì khó khăn như thế nào. Đặc biệt là với trường hợp của Torigoe Shingo. Cậu ta bắt đầu luyện tập môn trượt tuyết băng đồng không phải theo ý muốn của bản thân. Suy nghĩ rằng mình bị ép buộc chơi môn thể thao này có lẽ sẽ áp đảo hơn. Nguyện vọng của Shingo là trở thành một tay chơi guitar thực thụ. Điều này Yuzuki nghe được từ cha cậu, ông Katsuya. Sau khi biết được chuyện này, Yuzuki đã nghĩ đến việc lấy guitar ra để dụ dỗ Shingo. Nếu Shingo thực sự chú tâm vào trượt tuyết băng đồng thì anh sẽ cho Shingo học guitar. Nhưng sau khi trao đổi với Kaizuka, anh đã từ bỏ ý định đó. Nếu làm như thế ngược lại rõ ràng sẽ lấy đi tinh thần của Shingo. Gì thì gì, con người nếu không để cho đói khát thì không thể trưởng thành.
Yuzuki muốn đi xem tình hình của Shingo. Nhưng anh không thể bỏ việc ở đây mà đi được.
Khi Yuzuki đang nghĩ về việc sẽ nói với Kotani rằng anh muốn rút khỏi nhiệm vụ phụ trách truyền thông cho Kazami thì chuông điện thoại reo lên. Là điện thoại của Kotani.
“May quá, đúng lúc tôi cũng đang định gọi điện cho anh.”
“Đã có chuyện gì ở Furano à?”
“Không có chuyện gì cả. Cũng không có động tĩnh gì. Vì vậy, tôi nghĩ chắc tôi không cần thiết phải ở đây nữa vì tôi còn có việc phải làm với kết hợp gen kiểu F.”
“Biết được khả năng trượt tuyết của hai cha con Hida không liên quan gì đến kiểu gen di truyền nên anh chán rồi phải không?”
“Không phải …”
“Tôi hiểu suy nghĩ thật sự của anh chứ. Nhưng vụ việc vẫn còn chưa kết thúc. Để anh đi thì gay go lắm. Thực ra, lại có chuyện bất thường vừa xảy ra.”
“Chuyện bất thường?”
“Trước mắt anh hãy đến Sapporo ngay cho tôi. Tôi cũng vừa tới nơi rồi.”
“Anh đang ở Sapporo sao? Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Khó nói qua điện thoại lắm. Lịch của Hida Kazami thế nào?”
“Việc tập luyện và buổi ghi hình ngày hôm nay cũng đã kết thúc rồi. Tôi đưa cô bé đi cùng chứ?”
Kotani im lặng một chút rồi nói, “Thôi, không cần đâu. Tạm thời nói trước với riêng anh vậy. Còn lại có nói cho người khác hay không để sau hãy bàn.”
“Hida cũng đang ở cùng với anh chứ?”
“Ông bố à? Không, không đâu. Tôi đã thử gọi đến chỗ ông ta làm thì họ không rõ ông ta đi đâu. Chỉ biết hình như ông ta xin nghỉ phép dài ngày.”
“Nghỉ phép dài ngày? Trong lúc thế này ông ta đi đâu được nhỉ?”
“Tôi không biết. Mà thôi, anh mau đến đây đi. Nếu từ đó mà đi thì mất khá nhiều thời gian đấy.”
“Tôi hiểu rồi.” Yuzuki cúp máy.
Chuẩn bị xong xuôi, Yuzuki bắt taxi tới ga Asahikawa rồi từ đó sẽ đi bằng tàu điện. Đi tàu nhanh đến Sapporo cũng mất khoảng gần một tiếng rưỡi.
Khi anh còn đang lắc lư trên tàu điện thì mặt trời đã khuất bóng. Từ cửa sổ trên tàu chỉ nhìn thấy tuyết trắng nhưng lúc trời tối thì không còn thấy được gì.
Sau khi đến ga Sapporo, Yuzuki gọi ngay cho Kotani. Vì Kotani ở một khách sạn thương mại nên Yuzuki quyết định đi bộ đến đó. Vừa ra khỏi nhà ga, toàn thân Yuzuki đột nhiên co rúm lại. Dù Hokkaido là xứ tuyết, nhiệt độ chắc chắn vẫn cao hơn bãi trượt tuyết nhưng Yuzuki luôn cảm thấy ngoài đường lạnh hơn. Có thể là do các tòa nhà văn phòng đã che chắn đi hết ánh nắng mặt trời nên mới khiến không khí lạnh như vậy.
Tới khách sạn, Yuzuki lên thẳng phòng của Kotani vì ông ta nói không muốn bị người khác nghe được. Tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.
“Xin lỗi vì gọi anh đột ngột như vậy.” Kotani vừa mở cửa ra đón Yuzuki, vừa nói. Chiếc áo khoác dày bị cởi ra và ném trên giường.
Hai người bọn họ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ nói chuyện.
“Chuyện là thế nào vậy?”
“Tôi cũng đã nói qua điện thoại, chuyện này giải thích bằng nhằng lắm. Thực ra, vừa tới nơi, tôi đã tới sở cảnh sát Hokkaido. Tôi vừa từ đó về đấy chứ.”
“Cảnh sát Hokkaido?”
Kotani lấy ra một tờ giấy. “Anh xem đi.”
Trên bàn là những dòng chữ được đánh máy hiện ra. Nội dung của nó như sau:
Gửi Phòng thể thao, đội trượt tuyết Công ty phát triển Shinsei
Hãy buộc Hida Kazami rút khỏi thành viên. Hãy cho cô ta rút khỏi giải tranh cúp thế giới và toàn bộ các giải thi đấu khác.
Trường hợp các ông không chấp nhận yêu cầu này, Hida Kazami có thể sẽ gặp tổn thương cơ thể.
Từ một người hâm mộ chân chính
“Đây không phải là bức thư đe dọa trước đây sao? Nó lại được gửi đến à?”
Kotani lắc đầu trước câu hỏi của Yuzuki. “Không phải vậy. Thực ra, họ đã tìm thấy nó ở một nơi không thể tưởng tượng nổi.”
“Ở đâu vậy?”
Kotani tỏ ra rất nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Yuzuki rồi mở miệng. “Từ máy tính xách tay của Kamijou Nobuyuki.”
“KAMIJOU? Anh nói Kamijou? Có phải là vị khách đã lên chiếc xe buýt đó không?”
Kotani gật đầu. “Đúng thế. Tôi cũng quá bất ngờ khi nghe thấy thế.”
“Tóm lại là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi không biết. Nghe nói vợ của ông Kamijou đã kiểm tra máy tính ở nhà và tình cờ phát hiện ra nó. Chuyện cũng chẳng hay ho gì nên ban đầu bà ta định che giấu nó. Nhưng vì nó đề cập đích danh công ty phát triển Shinsei, Hida Kazami nên bà ta đã quyết định thông báo cho cảnh sát. Cảnh sát hình sự Hokkaido cũng phát hoảng. Trong mơ cũng không thể ngờ được sự việc lại diễn tiến theo hướng đó.”
“Cảnh sát đã gọi điện tới trụ sở chính công ty chúng ta ở Tokyo sao?”
“Họ đã gọi trưa nay. Vì thế mà tôi được lệnh phải tới Sapporo. Hình như trong máy tính để ở nhà Kamijou vẫn còn lưu lại cả những bức thư chúng ta đã nhận được từ trước đến nay.”
“Đợi một chút. Nếu là như vậy thì có phải Kamijou Nobuyuki là người đã gửi những bức thư đe dọa đi không?”
“Chỉ có thể nghĩ theo mỗi hướng đó thôi. Theo như những gì cảnh sát xác nhận với bà vợ thì chỉ những người trong gia đình mới sử dụng được nó. Con trai bà ấy đã nằm viện một thời gian dài, bà ấy thì lâu lắm rồi không sờ đến nó.”
Yuzuki vò đầu, bứt tóc. Anh đã hiểu vì sao Kotani nói câu chuyện rất phức tạp.
“Thế nếu như vậy thì phải nghĩ như thế nào về vụ tai nạn xe buýt đây?”
“Cảnh sát cũng đang đau đầu vì chuyện đó. Vì trước đó họ bị hướng suy nghĩ kẻ gây án chính là người đã gửi đi những bức thư đe dọa chi phối. Nhưng giờ thì tình thế bị lật ngược lại.”
“Vậy là những bức thư đe dọa với vụ tai nạn xe buýt không liên quan với nhau phải không?”
“Không, hình như cảnh sát không nghĩ theo hướng đó đâu. Cho rằng, bản thân kẻ viết ra những bức thư đe dọa kia tình cờ bị cuốn vào một vụ việc khác thì không ổn. Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Thế thì chính ông Kamijou đã gây ra vụ tai nạn xe buýt sao?”
Kotani khẽ gật đầu trước câu hỏi của Yuzuki. “Hình như cảnh sát cũng đang cân nhắc về khả năng này. Như thế mọi thứ sẽ ăn khớp với nhau.”
“Ông ấy làm thế để làm gì?”
“Chính là ở chỗ đó. Đúng là lý giải như trên thì mọi thứ sẽ trùng khớp. Nhưng tôi không biết lý do ông ta làm thế là vì điều gì. Nếu đây là một gã đàn ông đeo bám theo kiểu điển hình thì hắn là một fan hâm mộ có ý thức thái quá đối với Hida Kazami, dẫn tới việc gây ra những hành động quái đản không thể lý giải. Cũng có khả năng suy luận như thế. Nhưng nghĩ thế nào đi chăng nữa thì Kamijou không phải kiểu người như vậy. Ông ta là tổng giám đốc một công ty khá nổi tiếng ở Niigata mà.”
“Đúng là không thể hiểu nổi.”
“Trước mắt thì hình như cảnh sát đang định điều tra xem vì sao ông Kamijou lại gửi những bức thứ đe dọa kia. Một người được cho là người bị hại, đột nhiên lại chuyển hướng thành kẻ nắm giữ chìa khóa của vụ việc. Mọi thứ cứ rối tung hết cả lên.”
“Anh có bị hỏi gì không?”
“Có chứ, rất nhiều thứ. Chẳng hạn tôi biết gì về quan hệ của Kamijou Nobuyuki và Hida Kazami, hay quan hệ giữa công ty xây dựng KM và công ty phát triển Shinsei.”
“Công ty xây dựng KM?”
“Là công ty mà Kamijou Nobuyuki quản lý. Hoạt động chính của công ty chúng ta là bất động sản nên cảnh sát nghĩ phải chăng có mối liên hệ nào đó với nhau. Tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi không hề biết gì hết chỉ trừ việc Kamijou Nobuyuki là fan hâm mộ của Hida Kazami.”
Yuzuki nghĩ, chắc hẳn Kotani cũng như đang nói với chính bản thân mình.
“Không phải cảnh sát cũng muốn nghe Hida Kazami nói gì sao?”
Mặt Kotani sầm lại. “Họ nói hình như ngày mai sẽ cử cảnh sát hình sự đi Furano. Nhưng, Hida vẫn chưa hề hay biết gì phải không?”
“Tôi nghĩ là như vậy. Nếu thế thì có lẽ tôi nên về Furano ngay trong đêm nay sẽ tốt hơn phải không?”
Hida Kazami vẫn đang nghĩ Kamijou Nobuyuki đơn thuần là một fan hâm mộ, người luôn ủng hộ cho cô bé. Một người như vậy lại bị cuốn vào một vụ việc khiến cô bé cảm thấy mình có một trách nhiệm lớn lao. Nhưng nếu biết người viết ra những bức thư đe dọa là Kamijou thì cô bé sẽ cảm thấy thế nào? Yuzuki thấy nặng nề nếu phải báo cho Kazami biết điều đó.
“Không, sáng mai tôi sẽ đi Furano sớm.” Kotani nói. “Vì tôi có việc cần anh phải làm cho tôi.”
“Việc gì vậy ạ?”
“Tôi muốn anh trực tiếp đến hỏi vợ Kamijou về những bức thư đe dọa. Tại thời điểm này ta chỉ có mỗi thông tin từ phía cảnh sát thôi. Đây không phải là chủ kiến của một mình tôi mà là lệnh của cấp trên.”
“Nhưng sao lại là tôi?”
“Người nắm được thông tin về những bức thư đe dọa từ những ngày đầu là tôi và anh. Với lại, nghiên cứu về gen di truyền thể thao đang bị gián đoạn phải không? Nếu thế thì bây giờ tôi muốn anh bỏ công sức cho việc quảng cáo cho Hida Kazami.”
“Cái này gọi là hoạt động quảng cáo sao?”
“Sẽ là một công cuộc quảng cáo tuyệt vời. Nếu sơ suất để lộ ra những bức thư đe dọa này với cánh truyền thông thì hình ảnh Hida Kazami sẽ bị sứt mẻ. Để tránh được điều đó, cần phải nắm bắt được những thông tin chính xác nhất. Không phải vậy sao?”
Con người này quả đúng là lanh lợi, Yuzuki thầm ngưỡng mộ. Rõ ràng những gì Kotani nói ra hoàn toàn chính xác. Không cứ phải cảnh sát mới tiết lộ hết những thông tin cho ta.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng không biết vợ ông Kamijou có nói hết với chúng ta mà không che giấu điều gì không?”
“Liên quan tới những bức thư đe dọa thì chúng ta mới là người bị hại. Nếu lợi dụng lập trường đó thì không còn khó khăn gì nữa. Sẽ ổn thôi. Tôi cũng đã nói rằng ta sẽ cử người đến chỗ bà ấy rồi.”
Có vẻ như mọi thứ đã được lên kế hoạch sẵn. Yuzuki thở dài. “Anh nói là ở Niigata nhỉ. Chỗ nào Niigata thế?”
“Ở Nagaoka. Tôi cũng đã hỏi địa chỉ liên hệ rồi.” Nói đoạn, Kotani hí hoáy viết ngay vào giấy nhớ.