Chương 25
“Này, cháu sao thế? Sao chân tay không nhúc nhích gì cả vậy? Là chỗ đó. Giảm mạnh ở chỗ đó vào. Cháu sẽ trượt được. Kiểm tra, chắc chắn từng bước một thôi.” Kaizuka khum hai tay đang đeo găng lại giống như chiếc loa nói vọng về phía Shingo. Cậu nặng nhọc trượt tuyết. Cậu định tỏ ra thật nhanh nhẹn mỗi khi trượt qua trước mặt huấn luyện viên nhưng cậu chẳng còn chút sức lực nào.
Không biết mình còn phải làm thế này đến bao giờ nữa. Mình được gì cơ chứ? Không phải vẫn còn có thứ mình cần phải cố gắng hơn thế này sao? Dù trong đầu cậu bật ra những suy nghĩ rất hỗn độn nhưng những câu hỏi không rõ ràng không thể nào rời ra khỏi đầu óc cậu. Chúng đã lấy đi hết sức lực của cậu. Ngày hôm nay những thành viên trong câu lạc bộ trượt tuyết cấp ba lại trượt cùng một đường địa hình. Fuji và Kurosawa cũng có mặt. Sâu thẳm trong lòng, Shingo thấy thầm ghen tị với họ vì họ đang được làm những gì mà họ thích. Chắc hẳn về điểm này thì họ không phải do dự như Shingo rồi.
Shingo cảm thấy đích đang xa hơn mọi khi. Sau khi trượt xong, cậu nằm lăn xuống tuyết. Tim phổi của cậu cũng không bị bắt làm việc quá sức. Chỉ có điều toàn thân Shingo nặng trịch.
Kaizuka tiến lại gần về phía cậu. Nét mặt không mấy tươi vui. Đương nhiên sao có thể vui được khi cậu không có thêm kỷ lục mới nào.
“Shingo này, ngày mai ta nghỉ thôi. Cháu chẳng tập trung gì cả.”
“Không phải vậy đâu.”
“Đừng có nói dối. Sao qua được mắt ta. Mai ta cho cháu nghỉ. Đến Sapporo rồi đi xem phim đi. Để thay đổi không khí.”
“Đi xem phim? Đi cùng huấn luyện viên sao?” Đúng là không bình thường. Shingo cười phá lên.
Kaizuka bặm môi. “Thế thì làm một tour thành phố. Lần đầu cháu tới Sapporo phải không? Không thể không qua đó chơi được. Buổi tối ta sẽ chiêu đãi cháu mấy món ngon.”
“Không cần đâu mà. Có thứ cháu quan tâm hơn chuyện đó. Cháu hỏi một chút được không?”
“Gì vậy?”
“Về vụ việc kia, có tình hình gì mới không ạ?”
Mặt Kaizuka bỗng biến sắc. Ông quay ra nhìn khắp xung quanh. Ông gập người xuống, hướng ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm về phía Shingo.
“Cháu chưa nói chuyện đó ra với ai đấy chứ?”
“Cháu có ai để mà nói.”
“Thế thì tốt. Cháu hãy cẩn thận cho ta nhờ. Vì không biết được thông tin sẽ bị rò rỉ ra từ đâu.”
“Thì cháu đã bảo cháu không nói với ai rồi mà. Chú cho cháu biết tình hình sau ngày hôm đó được không?”
“Ta cũng chưa nghe được thêm thông tin gì. Nhóm Hida Kazami đã chuyển đến Furano rồi. Hiện tại thì chưa có thay đổi đặc biệt gì. Cháu tò mò về chuyện đó sao?”
“Thì vì chị Hida cũng là đàn chị của cháu trong câu lạc bộ…” Sau đó thì Shingo lúng túng không nói thêm được gì.
Kaizuka nhìn lom lom vào mặt Shingo như thể dò tìm điều gì đó. Shingo thấy hối hận. Lẽ ra cậu không nên hỏi mấy chuyện vớ vẩn này. Làm vậy thì Kaizuka sẽ không dò xét gì thêm.
“Thôi tóm lại ta sẽ nghỉ buổi luyện tập ngày mai. Tối nay chú và cháu sẽ cùng bàn xem ngày mai sẽ làm gì. Tập xong cháu nhớ co duỗi đấy.” Nói rồi, Kaizuka đứng dậy, đi vào trong khách sạn.
Shingo lụi hụi bắt đầu thu dọn đồ tập. Cậu cảm thấy như có ai đó đang đứng trước mặt mình. Ngẩng mặt lên, cậu vô cùng ngạc nhiên khi đó là Kurosawa. Anh ta vẫn mặc bộ quần áo thể thao như mọi ngày. Shingo nhìn anh ta chằm chằm. Trông anh ta cao lớn hơn hẳn lúc đang trượt tuyết.
Không tìm ra được từ ngữ nào để chào hỏi, Shingo khẽ cúi đầu.
“Cậu sao vậy?” Kurosawa hỏi. Giọng nói anh ta ồm ồm.
“Là… chuyện gì?” Vì người kia lớn tuổi hơn nên Shingo quyết định dùng kính ngữ.
“Trông cậu dạo này không ổn chút nào. Cậu đau chỗ nào à?”
“À, không phải vậy.”
“Khi tôi mới gặp cậu lần đầu tiên, tôi có hơi bất ngờ. Tôi không nghĩ người Tokyo lại có thể trượt được như vậy. Mà cậu mới chỉ lớp mười thôi phải không?”
“Ấy không…” Shingo chỉ tay về phía ngực Kurosawa. “Anh còn trượt nhanh hơn tôi mà.”
“Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?” Kurosawa lườm về phía Shingo một cách khó chịu.
Shingo đã phải kiềm chế lắm mới không thốt ra, Ai cần biết anh là ai.
“Nhưng đôi lúc ta cũng đấu một trận ra trò đấy chứ nhỉ? Lúc leo lên dốc đó, không mấy ai có thể đuổi kịp tôi được như vậy đâu. Tôi nói một cách nghiêm túc đấy. Tôi đã rất háo hức khi cùng đua với cậu.”
“Vậy sao?” Shingo bất ngờ. Shingo đã không ý thức như vậy. Cậu đã bỏ cuộc vì nghĩ đó là đối thủ không dễ đánh bại.
“Vậy mà dạo này trông cậu yếu xìu nên tôi mới nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải cậu bị chấn thương thì tốt rồi. Cậu mau khỏe đi chứ tôi đang chán ngấy rồi.”
Shingo chẳng định trả lời gì cả. Cậu chỉ gật đầu một cách khó hiểu. “Fuji thế nào rồi ạ?”
“Fuji? À, cậu thân với cậu ta nhỉ? Fuji chỉ cần thế là được rồi. Cậu ta trượt theo tốc độ của cậu ta.”
Shingo im lặng vì cậu chẳng hiểu anh ta nói gì. Thấy vậy Kurosawa tiếp tục. “Cậu ta bị bệnh tim bẩm sinh. Chỉ chạy không thôi cũng là cả vấn đề với cậu ta. Với chúng ta chỉ mười ki-lô-mét thì với cậu ta là những một trăm ki-lô-mét.”
Shingo thấy ngực mình đau nhói. Cậu lại nhớ nét mặt khó nhọc của Fuji lúc trượt tuyết. Cậu ấy đã nghĩ gì khi dần dần bị bỏ lại phía sau nhỉ?
“Thế mới nói, tôi và cậu, chúng ta là những kẻ được trời phú. Chúng ta có sức khỏe, có tố chất. Ta phải biết cảm ơn vì điều đó.” Kurosawa vỗ bộp vào vai Shingo rồi khẽ khàng xoay người về phía bên phải. Anh ta bước những bước trượt dài về phía đồng đội.
“Cảm ơn? Cảm ơn ai cơ?” Shingo dõi theo Kurosawa từ phía sau và lẩm bẩm như vậy.