Chương 26
Từ sân bay đi taxi đến ga Niigata sau đó lên tàu siêu tốc Joetsu Shinkansen để đến ga Nagaoka. Ra được khỏi ga Nagaoka, xem đồng hồ thì thấy năm giờ hơn một chút. Rời Sapporo khoảng một giờ rười, tính ra hành trình mất ba tiếng rưỡi. Yuzuki cảm thấy nhanh hơn những gì mình đã nghĩ. Đây chắc chắn là lộ trình mà vợ của Kamijou vẫn hay đi.
Ở ga, Yuzuki bắt một chiếc taxi để đi đến nơi mình cần đến. Tuy vậy nơi đó cũng chỉ cách ga chừng một ki-lô-mét. Yuzuki giở tờ giấy trong túi áo khoác ra. Trong đó là bản đồ chỉ dẫn từ ga tới nhà của Kamijou. Bản đồ này không phải bản đồ vẽ tay nên Yuzuki đoán có vẻ nó đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Nếu đây là nhà của người sáng lập ra công ty rất có thế lực tại địa phương thì bình thường có thể sẽ có rất nhiều vị khách tới thăm.
Yuzuki hướng mắt ra phía ngoài cửa kính ô tô. Tuyết tan làm mặt đường lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những đụn tuyết ở khắp các ngõ ngách của đường phố. Đúng là xứ phương Bắc, chỗ nào cũng giống nhau, Yuzuki nghĩ.
“Ở đoạn này thưa quý khách.” Người tài xế nói và giảm tốc độ.
Yuzuki đưa mắt nhìn ra xung quanh. Anh nhìn thấy bưu điện. Một trong những dấu hiệu nhận biết có ghi trong bản đồ.
“Cho tôi xuống đây,” Yuzuki nói.
Yuzuki xuống xe, rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh theo như chỉ dẫn. Chắc chắn ngôi nhà ở ngay đó.
Tấm biển trước cổng nhà có ghi chữ Kamijou. Nó được viền bởi những viên gạch màu kem, một ngôi nhà mang phong cách châu Âu. Lại còn rất mới. Yuzuki đã rất bất ngờ vì anh đã nghĩ nó phải là một ngôi nhà cổ, truyền thống kiểu Nhật. Cũng có thể tổng giám đốc đã nghĩ tới việc luôn làm mới ngôi nhà của mình nhằm góp phần tuyên truyền hình ảnh của công ty.
Yuzuki bấm chuông cửa. Một lúc sau có tiếng vâng của một người phụ nữ đáp lại.
“Tôi là Yuzuki ở công ty phát triển Shinsei.”
“À, vâng.” Sau đó là tiếng tắt chuông.
Yuzuki đứng đợi ở cổng thì một cánh cửa lớn bật mở. Vợ của Kamijou xuất hiện trong trang phục áo len quần tây. Yuzuki đã được gặp người phụ nữ khi cùng Hida Kazami tới bệnh viện thăm Kamijou Nobuyuki. Kotani đã nói với anh tên bà ấy là Setsuko.
Người phụ nữ cúi đầu chào như muốn tỏ ý nói “Xin mời vào!” Yuzuki bước qua cổng đi tới trước của ngôi nhà.
“Tôi rất xin lỗi bà vì đột ngột đến đây thế này.” Yuzuki cúi đầu.
Theo lệnh của Kotani, Yuzuki đã gọi điện tới nhà Kamijou sáng nay. Anh nói rằng muốn biết rõ hơn chuyện bức thư và xin phép được đến nhà Kamijou. Đúng như Kotani nói, chuyện này đã được Setsuko đồng ý mà không phản đối gì. Hơn cả thế, qua điện thoại Yuzuki còn như cảm thấy chính Setsuko muốn bày tỏ rằng mình mới là người có lỗi.
“Anh đã vất vả cả một chặng đường dài rồi. Mời anh vào nhà.”
“Tôi xin phép ạ.”
Yuzuki được mời đến phòng khách với những chiếc ghế bọc da được xếp thành hàng dài, ngay ngắn. Trên bàn là chiếc khăn trải bằng ren và chiếc gạt tàn bằng thủy tinh. Anh tưởng tượng có lẽ Kamijou đã cùng đối tác bàn những chuyện quan trọng, bí mật… ngay tại đây.
Khi Yuzuki ngồi xuống phía đối diện của Setsuko thì chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ chừng trên dưới bốn mươi tuổi mang trà đến. Theo như lời Setsuko thì đây là người họ hàng tới giúp bà mấy việc nội trợ trong gia đình.
Yuzuki nhớ lại những thông tin về công ty xây dựng KM mà anh đã tìm hiểu trước khi đến đây. Đây là công ty gia đình và hình như được gây dựng nên bởi ông của Kamijou Nobuyuki. Những vị trí quan trọng trong công ty hầu hết do người trong gia đình nắm giữ. Tổng giám đốc của công ty bị nạn ở Hokkaido và đang bị mất ý thức thì đương nhiên những người họ hàng phải theo sát tình hình và đứng ra gánh vác.
“Tình trạng của ông nhà ở bệnh viện Sapporo sao rồi ạ?” Yuzuki hỏi.
“Nhân viên của công ty đang thay tôi chăm ông ấy. Nếu có vấn đề gì chắc chắn anh ta sẽ liên lạc với tôi.”
“Vậy ạ, thế thì vất vả cho bà quá. Tôi đã nghe bà nói hôm trước. Con trai bà vẫn đang chống chọi với căn bệnh ạ?”
Setsuko gật đầu mà như không còn một chút sức lực nào.
“Đang trong lúc thế này, tôi không hiểu nổi vì sao ông ấy lại làm cái chuyện tày đình như vậy.” Setsuko nhìn Yuzuki và cúi đầu xin lỗi. “Tôi xin lỗi vì chồng tôi đã gây ảnh hưởng tới các vị.”
“Dạ không đâu ạ.” Yuzuki xua tay. “Xin bà đừng nói những điều đó với tôi. Thế, chiếc máy tính mà ông nhà dùng để soạn ra những bức thư đe dọa ở đâu ạ?”
Đôi lông mày của Setsuko dãn xuống như thể bà ấy đang rất khó xử.
“Nó không còn ở đây nữa. Cảnh sát đã mang đi rồi. Họ cũng nói muốn kiểm tra cả ổ cứng.”
“Hóa ra là vậy.” Một số chuyện đã không chệch khỏi dự đoán của Yuzuki. “Đoạn văn bản có trong máy tính đâu rồi ạ?”
“Cái đó tôi đã chuẩn bị sẵn.” Setsuko lấy ra một phong bì đặt phía dưới. Bà ấy lấy từ trong ra một tờ giấy A4 và đặt nó trước mặt Yuzuki. “Đây là bức thư tôi in ra ở đây.”
“Tức là bà in ra từ cái máy in mà bình thường mọi người vẫn sử dụng?”
“Đúng vậy ạ.”
“Tôi hiểu rồi. Cho phép tôi được xem nó.”
Yuzuki nhìn tờ giấy, sau đó anh rút ra từ trong cặp mình tập tài liệu. Trong đó có kẹp bản sao bức thư đe dọa đã được gửi tới công ty phát triển Shinsei.
“Chúng giống y hệt nhau.” Yuzuki nói, anh đặt cả hai tờ giấy lên mặt bàn. “Bà hãy nhìn xem. Như những gì tôi thấy thì chúng giống nhau không chỉ câu chữ mà đến cả kích thước con chữ, kiểu chữ, chỗ xuống dòng. Bà có thấy thế không ạ?”
Setsuko nhìn và so sánh hai tờ giấy rồi khẽ gật đầu. “Có vẻ là như vậy ạ.”
“Những bức thư đe dọa được gửi đến công ty chúng tôi được in ra từ máy tính nhà bà là đã rõ ràng. Bình thường thì ai sử dụng máy tính đó?” Yuzuki nhìn Setsuko.
Vai Setsuko chùng xuống. Bà ấy khẽ thở dài. “Chỉ chồng tôi và tôi thôi. Nhưng máy tính được đặt ở phòng làm việc của chồng tôi nên hầu như tôi không sử dụng nó. Lần tôi dùng máy tính vừa rồi là để tìm những câu chúc Tết đầu năm. Và thế là một thứ không thể tưởng đã xuất hiện…”
“Vậy thì có lẽ nếu nghĩ người đã soạn ra những bức thư này là chồng bà thì không có gì sai có phải không?”
“Có vẻ như thế. Dù tôi chẳng hề muốn tin vào điều đó.” Setsuko uể oải gật đầu. “Tôi hoàn toàn không hiểu đó là chuyện gì. Tôi đã bị cảnh sát tra hỏi rất nhiều thứ, nhưng tôi không thể nghĩ được bất cứ điều gì. Ngay cả việc chồng tôi là fan hâm mộ cô bé Hida Kazami thì tôi cũng lần đầu được biết vì có vụ việc này xảy ra. Tôi nói thế này có hơi thất lễ nhưng tôi còn chẳng hề biết là có một vận động viên trượt tuyết là cô bé. Vì vậy làm sao tôi có thể biết được lý do ông ấy viết ra những bức thư đe dọa kia.”
Trong lời nói của Setsuko chứa đựng đầy sự chán nản. Sự phản kháng ấy đương nhiên là nhắm đến chồng bà.
“Những bức thư đe dọa được gửi đến công ty phát triển Shinsei từ một tháng trước. Tôi không nghĩ một người như chồng bà lại gửi những bức thư đe dọa chỉ để trêu chọc đâu ạ. Trước đó, xung quanh chồng bà có sự gì khác thường không ạ?”
“Chuyện đó tôi cũng bị cảnh sát hỏi rất nhiều lần. Nhưng thật sự tôi không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì. Kể cả tình hình cũng như gia đình tôi hơn một năm nay không có gì thay đổi. Công ty chẳng có biến động gì còn con trai tôi chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ khỏe hơn…”
Sự mất tự tin trong lời nói của Setsuko khiến Yuzuki cũng nhận ra được. Anh đoán bà ấy là người muốn biết sự thật hơn bất kỳ ai.
“Bà nói con trai bà bị bệnh máu trắng. Và vẫn chưa có kế hoạch cụ thể đúng không?”
“Dạ, chúng tôi đang đợi tìm ra được người có tủy phù hợp.”
Bản thân Yuzuki cũng hiểu việc tìm được người không thân thích có tủy phù hợp là một kỳ tích. Dù là người có tiền bạc hay có quyền lực đến đâu cũng đành phải bất lực.
Nhưng, trong nỗi đau khổ tột cùng khi sắp phải mất đi người con trai của mình, Kamijou đã viết những bức thư đe dọa gửi tới công ty của vận động viên trượt tuyết mình từng hâm mộ để giải tỏa nỗi buồn thì đây là suy luận không mấy hợp lý.
“Bà có thể cho tôi xem qua phòng làm việc của ông nhà có phải không?” Yuzuki thử hỏi.
“Phòng… làm việc sao?”
“Tôi cũng không có ý gì đâu. Tôi chỉ muốn xem thử có thứ gì cho thấy có mối liên hệ giữa ông nhà với công ty phát triển Shinsei hay với Hida Kazami không thôi.”
Setsuko à lên một tiếng và gật đầu nhưng bà ấy nhăn mặt và tỏ thái độ e ngại. “Tôi có thể cho anh xem căn phòng nhưng tôi e là anh sẽ chẳng tìm được thứ như anh mong đợi đâu. Thực ra cảnh sát đã đến đây và mang đi không chỉ máy tính mà gần như toàn bộ sách cũng như giấy tờ. Họ cho chúng vào thùng rồi đem đi.”
Bất giác, Yuzuki tặc lưỡi. Nhưng nghĩ cho kĩ thì không có lý gì mà cảnh sát lại không làm như thế.
Nhưng nếu vậy, Yuzuki sẽ phải trở về Sapporo mà không thu thập được thêm bất cứ thứ gì.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng trước mắt bà cứ cho tôi xem phòng ông ấy có được không?”
“Vâng. Tôi sẽ dẫn anh đến đó.” Setsuko đứng dậy.
Phòng làm việc của Kamijou Nobuyuki ở hướng nam. Nó là một căn phòng kiểu Âu tươi sáng và có cửa sổ. Căn phòng rộng khoảng mười sáu mét vuông, phía tường có giá sách và kệ để đồ. Bàn và ghế được bố trí sao cho khi làm việc lưng quay ra phía cửa số. Mặt bàn trống huếch chứng tỏ ở đó có đặt chiếc máy tính và đã bị cảnh sát mang đi. Trên giá sách cũng có nhiều mảng trống với cùng lý do như vậy.
“Không biết cảnh sát đã căn cứ trên điểm gì mà mang hết những giấy tờ, sổ sách đi nhỉ?”
Nhưng cả câu hỏi này Setsuko cũng chỉ biết lắc đầu. “Tôi không biết ạ. Tôi chỉ thấy họ cho hết giấy tờ vào thùng mà không kiểm tra xem nội dung của chúng là gì.”
Yuzuki gật đầu. Thực tế có thể là như vậy.
Yuzuki tiến lại gần giá sách và nhìn lướt qua tựa đề trên gáy những quyển sách còn sót lại. Hầu hết chúng là những sách về kinh doanh hoặc chăm sóc sức khỏe. Ngoài ra còn có cả những sách liên quan đến y học. Có lẽ Kamijou muốn tìm hiểu về căn bệnh máu trắng.
“Bà cho tôi xem bên trong bàn làm việc của ông ấy có được không?”
“Mời anh!” Setsuko đáp.
Yuzuki ngồi vào ghế, mở ngăn kéo của chiếc bàn gỗ mun ra. Trong ngăn kéo cũng gần như trống không. Chỉ còn bút viết, hộp đựng danh thiếp, con dấu là còn sót lại.
“Có vẻ mọi thứ đã bị đem đi hết rồi.” Yuzuki nở một nụ cười méo xệch.
“Vâng ạ. Cả danh sách và thư họ cũng mang đi cả rồi. Nhưng thứ họ tìm kĩ nhất là những ghi chép giống sổ nhật ký. Họ hỏi tôi rất kĩ rằng chồng tôi có viết nhật ký hay không.”
“Ông nhà không viết ạ?”
“Chắc chắn là như vậy. Ít nhất thì tôi cũng chưa từng nghe thấy ông ấy nói về chuyện ấy.”
Yuzuki gật đầu rồi tiếp tục mở những ngăn kéo khác. Ngay lập tức, mắt anh dừng lại ở một thứ.
Có bốn chiếc hộp nhựa đỏ, đen, xanh và vàng nằm bên trong. Hộp màu đỏ, xanh, vàng trống không. Anh cầm hộp màu đen mở ra thử. Bên trong là những tấm bưu thiếp chưa sử dụng. Cột người gửi có ghi địa chỉ của ngôi nhà này.
“Có chuyện gì vậy?” Setsuko hỏi bằng ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
“Mấy tấm bưu thiếp này là thế nào đây ạ?”
“Nó chỉ là bưu thiếp bình thường. Chồng tôi thường tự mình viết thư cảm ơn khi nhận quà biếu này nọ. Hình như chồng tôi dùng nó những dịp như vậy.”
“Chiếc hộp này chồng bà nhận được từ cửa hàng in à?”
“Không ạ. Cái đó tôi mua ở một trung tâm thương mại trước ga. Chồng tôi nói ông ấy cần hộp đựng bưu thiếp này.”
Yuzuki đặt những chiếc hộp màu đỏ, màu xanh, màu vàng lên bàn. “Ba chiếc hộp này cũng là bà mua sao?”
“Vâng. Cả bộ là năm chiếc tất cả.”
“Năm chiếc?” Yuzuki kiểm tra lại trong ngăn kéo. “Trong này chỉ có bốn chiếc thôi.”
“À vậy sao? Thế có thể chồng tôi đã mang đi đâu rồi. Tôi nhớ đúng là còn một chiếc nữa màu trắng.”
“Màu trắng…” Yuzuki nhìn chằm chằm vào người phụ nữ. “Bà chắc chứ?”
Setsuko chau mày hỏi với vẻ nghi ngờ. “Tôi nghĩ là tôi không nhầm đâu. Nhưng chuyện gì vậy ạ?”
“Dạ, không có gì ạ. Trừ hộp màu đen ra, các hộp còn lại đều không có gì bên trong.”
“Như tôi đã nói rất nhiều lần rồi đó. Cảnh sát cũng đã mang chúng đi rồi.”
“Hóa ra là thế.” Yuzuki cất những chiếc hộp lại vào trong ngăn kéo, thao tác của anh nhanh gọn hơn. Anh đã kiểm tra những ngăn kéo khác nhưng không tìm thấy chiếc hộp màu trắng đâu.
Yuzuki đứng dậy. “Đúng như bà nói. Trong căn phòng này chẳng còn chút manh mối nào.”
“Tôi cũng chỉ biết chờ đợi thông tin từ phía cảnh sát. Thực sự tôi rất băn khoăn không biết phải làm gì. Tôi chỉ toàn nghĩ ông nhà tôi vô tình bị cuốn vào vụ tai nạn xe buýt. Nhưng lẽ nào ông ấy đã tự lên kế hoạch tự sát…”
“Tự sát? Cảnh sát đã nói như vậy sao?”
“Nếu ông nhà tôi là người đã gửi những bức thư đe dọa tới công ty phát triển Shinsei thì cũng có khả năng ông nhà tôi là người gây ra vụ tai nạn.”
“Bà nghĩ gì về điều này?”
Trán Setsuko hẳn một nếp nhăn sâu giữa trán. Bà ấy lắc đầu rất quả quyết. “Sao tôi có thể tin được. Người đó có gan làm vậy chỉ có thể là khi muốn đánh đổi tính mạng của mình để cứu con trai thôi.”
Trong lời lẽ của Setsuko đầy tính thuyết phục. Đúng là rõ ràng, đối với Kamijou Nobuyuki, điều ông ấy lo lắng nhất chắc chắn phải là chuyện làm thế nào để có thể cứu được con trai mình. Nếu ông ấy vứt bỏ điều ấy và chọn cách tự sát kỳ lạ như thế kia thì thật không thể tin nổi.
“Chỉ cần ông ấy tỉnh lại thì…” Setsuko cúi gằm xuống, cắn chặt môi.
“Về sự việc lần này, bà định xử trí như thế nào với giới truyền thông?”
Setsuko cho thấy bà ấy vô cùng bối rối trước câu hỏi của Yuzuki. “Hiện tại, phía chúng tôi chưa phát biểu gì trước dư luận. Hình như cảnh sát cũng chưa nghĩ gì về chuyện này.”
“Thế thì không sao ạ. Nhưng nếu có thông tin gì được hé lộ thì bà có thể liên lạc ngay cho chúng tôi được không ạ?”
“Tôi hiểu rồi. Trong trường hợp như vậy tôi sẽ liên lạc ngay lập tức.”
“Mong bà giúp đỡ chúng tôi.” Yuzuki nói rồi cúi đầu.
Sau khi rời khỏi nhà Kamijou, Yuzuki trở lại ga Nagaoka và đi một vòng xem các cửa hàng văn phòng phẩm trong các siêu thị hoặc trung tâm thương mại ở gần ga. Nhưng không ở đâu bán những chiếc hộp giống với hộp ở nhà Kamijou. Kamijou đã hỏi nhân viên văn phòng phẩm nhưng không ai biết loại hộp đó.
Yuzuki quyết định vào một cửa hàng cà phê, vừa uống cà phê vừa sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Anh không thu được thông tin đáng giá nào ở nhà Kamijou. Nhưng thay vào đó anh lại phát hiện ra chuyện không thể tin nổi.
Những chiếc hộp nhà Kamijou giống hoàn toàn với chiếc hộp nhựa Hida đã đưa cho anh. Hơn nữa, chiếc hộp mà Hida cầm là chiếc hộp màu trắng bị mất ở nhà Kamijou.
Không thể nghĩ đây là chuyện ngẫu nhiên được. Bởi vì nó là chiếc hộp không phải ở đâu cũng có.
Nếu không phải ngẫu nhiên thì chiếc hộp kia do Kamijou trao cho Hida. Tức hai người bọn họ đã gặp nhau từ trước.
Vấn đề là Kamijou chỉ đưa cho Hida mỗi chiếc hộp hay là thế nào? Tờ giấy có dấu điểm chỉ cuối cùng là thứ thuộc về ai?
Không nghi ngờ gì nữa. Chính dấu điểm chỉ đó là của mẹ của Hida Kazami. Nhóm Yuzuki đã giám định nó trên cơ sở khoa học. Như vậy thì chỉ có thể suy luận được rằng nó thuộc về Hida mà thôi.
Yuzuki vừa nghĩ đến đây thì điện thoại đổ chuông. Là điện thoại của Kotani. Yuzuki nghe máy thì Kotani đã hỏi ngay về kết quả chuyến thăm nhà Kamijou.
“Việc ông Kamijou kia đã viết những bức thư đe dọa là thật.” Yuzuki báo cáo. “Nhưng không rõ lý do của ông ấy là gì. Vợ ông ấy hình như cũng không biết gì hết. Có thể cảnh sát cũng chưa nắm được thêm thứ gì mới cả.”
Kotani thở dài một tiếng lớn tới mức đầu dây bên kia cũng có thể nghe được. “Anh mất công đi đến tận đó mà không thu được bất cứ thứ gì à?”
“Dù anh có nói thế thì…”
Yuzuki do dự, không biết có nên kể chuyện về chiếc hộp nhựa không. Nhưng rồi anh đã quyết định im lặng.
“Nghe nói cảnh sát Hokkaido ngày mai sẽ đến công ty xây dựng KM để điều tra. Cũng có thể sẽ tìm ra được gì nên anh cứ ở đó đến hết ngày mai cho tôi.”
“Tức là tôi sẽ ngủ lại ở khách sạn đêm nay à?”
“Nghe anh nói có vẻ bất mãn nhỉ?”
“Ý của tôi không phải là như vậy.”
“Vậy thì tôi có món quà sẽ khiến anh muốn ở lại Nagaoka đêm nay đây. Dạo này anh đang hướng sự quan tâm của mình sang vợ của Hida phải không?”
“Bởi vì hình như bà ấy có cùng kiểu gen di truyền với Hida Kazami.”
“Hình như bà ta cũng xuất thân từ Nagaoka đấy.”
“Sao cơ?” Yuzuki bỗng nắm chặt lấy điện thoại. “Có thật không ạ?”
“Sáng nay tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên Takakura và biết được chuyện đó. Hình như vợ của Hida đã từng làm việc khách sạn Crown. Đám cưới của họ cũng được tổ chức ở đó. Huấn luyện viên Takakura cũng đã tới dự đấy.”
“Là khách sạn Crown phải không ạ?”
“Có vẻ anh đã muốn ngủ lại ở khách sạn đó rồi.”
Có thể hình dung Kotani đang nở một nụ cười mãn nguyện.
“Nhưng tôi vốn đâu có ý định cãi lại mệnh lệnh của cấp trên đâu.”
Yuzuki cúp máy. Anh rời khỏi cửa hàng cà phê và nhanh chóng tìm khách sạn Crown bằng bản đồ chỉ dẫn gần đó. Nó nằm ở vị trí cách nhà ga năm phút đi bộ.
Không biết có phải vì là ngày thường không nên khách sạn rất vắng khách. Khi Yuzuki đến để đặt phòng thì ngay lập tức họ đã bố trí cho anh một phòng đơn.
Anh định hỏi xem họ có biết về người vợ của Hida Hiromasa hay không nhưng anh đã nghĩ lại khi nhìn vào người đang nói chuyện với mình. Người làm thủ tục nhận phòng cho anh là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi. Có khi anh ta còn chẳng biết Hida là ai.
Yuzuki mang đồ lên cất trong phòng rồi đi một vòng trong khách sạn hòng tìm xem có ai trong khách sạn có vẻ biết về vợ của Hida. Chợt nhớ ra một điều, Yuzuki hướng về phía tầng hai của khách sạn. Vì ở đó là phòng trao đổi với khách hàng thông tin liên quan đến đám cưới.
Yuzuki nhanh chóng tìm ra được văn phòng đó. Bên cạnh cửa ra vào có khu trưng bày bằng kính. Ở đó có treo ảnh cưới của những cặp vợ chồng đã tổ chức đám cưới tại đây.
Yuzuki thờ ở đảo mắt khắp một lượt rồi dừng lại trước một bức ảnh đóng khung trang trọng và chân anh cũng thôi không bước tiếp nữa. Chú rể trong bức ảnh không ai khác chính là Hida Hiromasa. Phía dưới bức ảnh có ghi Vợ chồng của cựu tuyển thủ Olympic Hida Hiromasa và Tomoyo đã tổ chức đám cưới tại khách sạn này .
Ánh mắt Yuzuki lóe lên tia nghi ngờ. Anh nhìn kĩ vào khuôn mặt của cô dâu Tomoyo.
Trông không giống với Hida Kazami mấy nhỉ…? Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Yuzuki.