Chương 27
Người đàn ông đối diện nhìn vào danh thiếp của Yuzuki đầy hồ nghi. Yuzuki nhanh chóng cất tấm danh thiếp của người đàn ông vào túi áo trong. Trên danh thiếp có ghi chức vụ của anh ta là trưởng phòng tổng vụ khách sạn Crown Nagaoka và tên của anh ta là Maemura Kazuo được in trên tấm danh thiếp.
“Vậy à? Hóa ra cô con gái của ông Hida làm việc trong công ty ông. Tôi không biết điều đó.” Cuối cùng thì Maemura cũng chịu rời mắt khỏi tấm danh thiếp và ngẩng mặt lên. Ánh mắt dè chừng của anh ta vẫn không hề thay đổi.
“Hiện giờ cô bé vẫn chưa có tên tuổi gì. Nhưng tương lai tôi nghĩ nhất định cô bé cũng sẽ được tham gia Olympic.”
“Thế thì quá tuyệt vời.” Mãi tới bây giờ Maemura mới nở được một nụ cười.
Hai người bọn họ gặp nhau ở sảnh khách sạn. Khi Yuzuki đi ra quầy lễ tân và nói muốn họ cho anh biết thông tin về đám cưới của Hida Hiromasa trước kia thì Maemura xuất hiện. Anh ta có một khuôn mặt cũng như cơ thể to lớn, trông có vẻ là một người điềm đạm nhưng ánh mắt khiến người ta cảm thấy không dễ gì qua mặt anh ta được cả. Dù khách có là người thế nào chăng nữa anh ta vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, bất chấp.
“Thực ra, hiện giờ tôi đang đi thu thập thông tin về vận động viên Hida Kazami để làm tư liệu quảng cáo. Vì vậy tôi cũng tìm kiếm cả thông tin về bố mẹ của cô bé. Theo như tôi được biết thì hình như mẹ của cô bé đã từng làm việc ở khách sạn này. Vì vậy, mà đám cưới của họ cũng được tổ chức tại đây?”
Maemura gật đầu trước câu hỏi của Yuzuki. “Đúng như anh nói. Vận động viên nổi tiếng như ông ấy bình thường lẽ ra nên tổ chức một đám cưới quy mô lớn hơn tại lễ đường của thành phố lớn. Nhưng chúng tôi rất lấy làm biết ơn khi vợ chồng ông ấy đã chọn tổ chức lễ cưới tại một khách sạn địa phương nhỏ bé như của chúng tôi. Nhờ vậy mà hình ảnh của chúng tôi cũng được tuyên truyền đi nhiều nơi. Anh đã xem ảnh chưa?”
“Tôi đã mạn phép xem rồi. Tôi nghĩ những bức ảnh rất đẹp. À, anh Maemura đã từng làm việc với vợ của ông Hida chưa?”
“Có thưa anh.” Maemura trả lời một cách thản nhiên. “Tôi nghĩ là khoảng hai năm. Nhưng cô Hayakawa hay đi đến khu Naeba* vào mùa đông nên tôi không cảm giác được làm việc nhiều với cô ấy.”
Naeba là khu trượt tuyết ở tỉnh Niigata.
“Cô Hayakawa?”
“À, tôi xin lỗi. Là vợ của ông Hida.”
Maemura cho biết họ cũ của Hida Tomoyo là Hayakawa.
“Bà ấy là người như thế nào ạ? Ông cứ nói những gì mà ông nhớ cũng được.” Yuzuki đã sẵn sàng trong tư thế ghi chép.
Maemura nghiêng đầu, gật gù. “Nếu nói một câu thì cô ấy là người ít nói, rất chăm chỉ và sạch sẽ. Có lẽ cô ấy không giỏi giao tiếp với người khác. Cô ấy là người chắc chắn, tỉ mẩn hơn là một người sôi nổi, năng nổ.”
“Nhưng lấy một người như vận động viên Hida thì chắc bà ấy phải giỏi thể thao chứ ạ?”
“Cái đó biết thế nào nhỉ? Hình như cô ấy quen ông Hida khi được cử đi làm việc ở Naeba nhưng tôi nghe nói không phải nhờ trượt tuyết họ biết đến nhau đâu.” Nói đến đây Maemura đứng dậy. “Anh đợi tôi một chút có được không? Cũng có thể có người biết câu chuyện rõ hơn tôi.”
“Vậy nhờ ông giúp cho.” Yuzuki cúi đầu.
Khoảng mười phút sau Maemura quay lại. Theo sau ông ta là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi.
“Anh đến đúng lúc quá. Chị ấy hình như vào khách sạn cùng một đợt với cô Hayakawa.” Maemura giới thiệu về người phụ nữ phía sau mình. Người phụ nữ tên là Sugai Ryoko phụ trách tổ chức các buổi tiệc trong khách sạn,
Theo như lời chị ta nói thì cùng vào khách sạn làm một đợt với chị có tất cả năm người nhưng chỉ duy nhất mình chị còn làm việc ở khách sạn tới tận bây giờ.
“Khi Tomoyo còn làm việc ở đây, tôi và cô ấy hay đi ăn với nhau lắm. Nhưng sau khi kết hôn với ông Hida, cô ấy cũng có khi phải lên Tokyo nên chúng tôi ít giao lưu với nhau hơn.” Nói tới đây trông mặt Sugai Ryoko có vẻ buồn buồn. “Mãi sau này tôi cũng mới được biết rằng cô ấy đã mất rồi. Lúc biết điều đó tôi rất sốc.”
Yuzuki cũng biết về việc Hida Tomoyo mất nhưng anh không biết đó là tai nạn gì.
“Bà ấy là người như thế nào ạ?” Yuzuki lại hỏi.
“Cô ấy là người rất biết nghĩ cho người khác. Hình như cô ấy chưa bao giờ mắc lỗi nào lớn trong công việc cả. Cũng có người nói xấu rằng cô ấy quá chú ý đến mấy việc nhỏ nhặt nhưng với tôi chẳng qua chỉ là do cô ấy quá chăm chỉ trong công việc mà thôi.” Sugai Ryoko nói bằng giọng rất rành mạch.
“Bà ấy có sở thích gì không ạ? Ví dụ như chơi một môn thể thao nào đó?”
“À, chuyện đó…” Người phụ nữ nghiêng đầu. “Tôi không nhớ là đã nói chuyện hồi còn là học sinh chúng tôi chơi môn thể thao nào. Hồi đó tôi đã bắt đầu chơi golf và có từng rủ cô ấy chơi cùng nhưng tôi nhớ cô ấy đã từ chối vì nói rất mình kém thể thao.”
“Kém… sao ạ? Ôi…” Những dòng ghi chép của Yuzuki trở nên mờ nhạt đi.
Theo như thống kê của nhóm nghiên cứu Yuzuki, hầu hết những người sở hữu kết hợp gen kiểu F bất luận có kinh nghiệm chơi môn thể thao nào đó hay không thì cũng chẳng có ai trong số họ nghĩ rằng mình kém thể thao. Yuzuki cho rằng lý do là vì nội dung của các môn thể dục ở trường cấp một và cấp hai có liên quan đến điều này. Vì thế có thể khẳng định họ chơi rất giỏi các môn thể dục dụng cụ như tập với thảm, nhảy cầu, hay tập với gậy. Ngoài ra, những người có kết hợp gen kiểu F có sự cân bằng cơ thể một cách tuyệt vời nên những vận động như trên không mấy khó khăn đối với họ. Chính vì thế nếu Hida Tomoyo nói rằng bà ấy rất kém thể thao thì không thuyết phục.
“Này anh…” Trong lúc Yuzuki đang im lặng thì Sugai Ryoko mở lời như để tìm kiếm điều gì đó. “Việc lấy tư liệu thế này có liên quan đến sách của ông Hida phải không?”
Yuzuki bối rối trước câu hỏi của người phụ nữ. “Sách của ông Hida sao ạ? Nó… là gì vậy ạ?”
“Ông ấy có nói rằng ông ấy sẽ viết một cuốn tự truyện.”
“Viết tự truyện? Ông Hida viết ạ? Tôi cũng chưa nghe ông ấy nói gì.”
“Vậy sao? Thế thì có thể do tình cờ…”Sugai Ryoko lẩm bẩm như thể nói một mình.
“Chuyện này là sao ạ? Vì sao chị biết được chuyện ông Hida sẽ viết tự truyện ạ?”
“Vì hôm qua có điện thoại của ông ấy gọi đến cho tôi.”
“Sao cơ?” Yuzuki nói lớn. “Ông ấy… ông Hida đã gọi điện ạ?”
“Vâng ạ. Cũng đã quá lâu rồi tôi không liên lạc gì nên tôi đã rất bất ngờ.”
“Ồ, thật thế sao? Ông Hida sẽ viết một cuốn tự truyện à?” Maemura đang đứng bên cạnh nói với giọng chậm rãi.
“Hình như là gợi ý của một nhà xuất bản nào đó. Ông ấy nói cũng không chắc mình có thể viết tốt được hay không nhưng trước hết thì ông ấy đang sắp xếp lại các chuyện ngày xưa. Ông ấy nói muốn viết về Tomoyo nên nhờ tôi giới thiệu cho người biết rõ về cô ấy trước khi gặp mình.” Sugai Ryoko vừa nói, vừa nhìn Yuzuki và Maemura. “Cho nên tôi mới nghĩ chắc chắn việc lấy tư liệu này có liên quan đến việc ấy…”
Yuzuki định lợi dụng chuyện này để khai thác thông tin nhưng nếu lúc này mà nói chúng có liên quan đến nhau thì cũng khó vì đã quá muộn rồi.
“Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhưng không thể nói chúng là ngẫu nhiên được. Những người bình thường có thể chưa biết nhưng cô bé Hida Kazami ở công ty tôi hiện nay đang là một vận động viên rất được chú ý trong giới trượt tuyết. Vì thế, để nâng cao danh tiếng cho công ty, chúng tôi đã lên kế hoạch này. Một nhà xuất bản nào đó có quan tâm đến cô bé và nhờ cha cô bé, ông Hiromasa viết một cuốn tự truyện thì cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.”
“Vậy sao ạ? Con gái của ông ấy nổi tiếng… Ngày hôm qua ông Hida không hề nhắc tới chuyện đó.”
“Chắc ông ấy ngại thôi. Ông ấy là người không bao giờ khen con gái đâu.”
“Bản thân ông ấy cũng đã từng là vận động viên hàng đầu nữa mà.” Sugai Ryoko gật gù nói.
“Vậy ông Hida muốn chị giới thiệu một người như thế nào ạ? Tôi cũng rất muốn biết.”
Ngay lập tức, lông mày của Sugai Ryoko chùng xuống như muốn tỏ ý xin lỗi. “Tôi đã không thể nghĩ ra được một ai phù hợp. Như lúc nãy tôi cũng đã nói, tôi nghĩ có thể mình là người thân thiết nhất với cô ấy. Tôi cũng đã từng nghe về một người bạn thân thời cao đẳng của cô ấy nhưng không biết rõ về người ấy. Tôi cũng nói với ông Hida như vậy.”
“Thế à? Vậy khi nghe thấy thế ông Hida đã nói gì ạ?”
“Ông ấy bảo đành vậy. Ông ấy cũng bảo xin lỗi vì đã làm phiền bởi một chuyện không đâu.”
“Nội dung cuộc nói chuyện chỉ có thế thôi sao?”
“Vâng. Tôi cũng có nói với ông ấy, nếu có dịp tới đây thì nhất định ông hãy ghé qua khách sạn này.”
Yuzuki mở to mắt. Nhưng trước khi anh kịp mở lời thì Maemura đã nói.
“Ông Hida đã đến đây sao?”
“Vâng. Ông ấy đã đến đây hai ngày trước.”
“Tại sao ông ấy không nghỉ ở khách sạn này nhỉ?”
“Ông ấy cũng đã xin lỗi về điều đó. Vì không biết sẽ ở khoảng bao nhiêu ngày nên ông ấy đã thuê một khách sạn thương mại để có thể ở đó lâu dài. Với lại ông ấy có lý do rằng không muốn bị chú ý. Nếu ông ấy ở khách sạn của chúng ta thì có thể sẽ bị những vị khách khác chú ý đến. Vì ảnh cưới của ông ấy được bày tầng hai phòng tư vấn dịch vụ cưới hỏi mà.”
“Hóa ra là chuyện đó. Nếu ông Hida mà tới đây tôi nghĩ chắc chúng ta có thể đáp ứng được theo nguyện vọng của ông ấy thôi.” Maemura vẫn không chịu từ bỏ.
“Chị có hỏi xem ông ấy đã ở khách sạn nào không?” Yuzuki hỏi.
“Tôi đã hỏi rồi. Đó là khách sạn Tozai Inn.”
“Khách sạn đó à? Đúng là ở đó tiền phòng rẻ hơn chúng ra một nửa.” Maemura cười gượng gạo.
Còn về phần Yuzuki, chuyện lại tiến triển theo hướng anh không ngờ tới. Hida đến Nagaoka để làm gì nhỉ?
Sau khi cảm ơn Maemura và Sugai Ryoko, Yuzuki rời khỏi khách sạn. Anh quay trở về phòng mình để kiểm tra xem khách sạn Tozai Inn nằm ở đâu. Nếu đi bằng taxi thì cũng chỉ mất vài phút. Yuzuki với lấy áo khoác rồi lại ra khỏi phòng. Yuzuki leo lên chiếc taxi đỗ trước khách sạn và thông báo nơi mình muốn đến. Yuzuki cũng đã gọi điện báo với Hida nhưng anh có cảm giác ông ấy sẽ không chịu gặp anh ở đó. Vì theo những gì anh nghe được từ Sugai Ryoko thì hình như Hida muốn làm mọi việc trong im lặng.
Còn về cuốn tự truyện, chắc chắn ông ấy đã nói dối vì thực tế, hiện tại cái tên Hida Kazami còn quá mới mẻ để được một nhà xuất bản nào đó chú ý tới. Thậm chí cái tên Hida Hiromasa của hai mươi năm về trước cũng không còn mấy người ngày nay nhớ được.
Điều mà Yuzuki vẫn còn băn khoăn là chuyện hình như Hida đang tìm hiểu về vợ mình trước khi ông kết hôn với bà ấy. Mục đích của ông ấy là gì? Nhưng không thể có chuyện Hida sẽ hợp tác vào nghiên cứu của Yuzuki. Trường hợp đúng là như vậy thật thì chắc chắn ông ấy phải nói với anh.
Taxi đã đến khách sạn Tozai Inn. Yuzuki đi thẳng đến lễ tân và nói rằng chắc chắn có ông Hida Hiromasa đang trọ ở khách sạn này.
“Xin thứ lỗi, ông là?” Nam nhân viên ở lễ tân hỏi.
“Tôi là Yuzuki.” Anh chìa danh thiếp của mình ra.
Nam nhân viên biến mất vào bên trong một lúc. Có thể anh ta gọi điện lên phòng của Hida. Nếu là tính cách của ông ấy thì chắc chắn ông ấy không thể bảo với người nhân viên khách sạn là hãy đuổi vị khách đó về. Vì Hida định ở lâu tại khách sạn này nên có lẽ ông ấy không muốn khách sạn nghĩ rằng mình là vị khách có nhiều chuyện phiền toái.
Khoảng một phút sau, người nam nhân viên khách sạn quay trở lại.
“Phòng của ông Hida là phòng 1025. Ông ấy nói mời ông lên phòng.”
Yuzuki cười đắc thắng. Mọi việc có vẻ tiến triển đúng như anh nghĩ.
Yuzuki đi thang máy lên tầng mười và tới gõ cửa phòng 1025. Chẳng mấy chốc cánh cửa mở ra. Từ khe hở chỉ khoảng hai mươi cen-ti-mét, Hida nhòm khuôn mặt với ánh mắt sáng quắc ra bên ngoài.
“Mình cậu thôi à?”
“Đương nhiên ạ.”
Sau khi Yuzuki trả lời thì cuối cùng Hida đã mở rộng cửa cho anh vào.
Nó là một căn phòng đơn. Ngoài một chiếc giường thì chỉ có thêm một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế. Trên bàn có một tập tài liệu đã được đóng lại.
“Tôi đã thử nghĩ vì sao cậu lại biết tôi ở đây nhỉ?” Hida ngồi xuống giường. “Chỉ có một khả năng duy nhất đó là cậu đã đến khách sạn Crown Nagaoka.”
“Đúng như ông dự đoán. Cũng có phần may mắn nhỉ.”
“Cậu tới Nagaoka làm gì? Lẽ nào cậu đến đây để điều tra về lý lịch thể thao của vợ tôi?”
“Là mệnh lệnh của công ty. Tôi đã đến và gặp vợ của ông Kamijou. Tức là một sự thật trái với những gì chúng ta dự tưởng đã được làm sáng tỏ.”
Yuzuki nói rằng khả năng Kamijou Noboyuki là thủ phạm đã gửi đi những bức thư đe dọa ngày càng cao. Hình như lần đầu tiên Hida nghe nói đến chuyện này nên mắt ông mở to, mặt trở nên căng thẳng.
“Tại sao người đó lại có thể làm một chuyện…?”
“Tôi đã đến nhà ông Kamijou để tìm hiểu nguyên nhân. Nhưng thật tiếc, tôi lại chẳng thu thập được gì. Hình như vợ ông ấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Thế còn vụ tai nạn xe buýt, tình hình đến đâu rồi?”
“Hiện tại, cảnh sát đang cho rằng phải chăng thủ phạm gây ra vụ tai nạn và kẻ đe dọa kia là một. Nếu đúng như vậy thì vụ tại nạn đó do chính ông Kamijou sắp đặt.”
“Nghĩa là tự sát hay sao?”
“Cũng có khả năng là như thế. Nhưng bình thường không ai lại chọn tự sát kiểu đó. Tuy vậy, nếu suy luận rằng kẻ viết những bức thư đe dọa lại ngẫu nhiên bị cuốn vào vụ việc thì cũng không tự nhiên. Theo suy đoán của tôi thì ngay từ đầu phải chăng người mà tên hung thủ muốn nhắm đến là ông Kamijou.” Yuzuki kéo chiếc ghế phía trước bàn ra rồi ngồi xuống. Khi anh mở tập tài liệu ra thì thấy rất nhiều những bức ảnh. Trong ảnh chụp một người phụ nữ trẻ.
Hida đứng dậy, giật lấy tập tài liệu. “Cậu vẫn tự tiện xem đồ của người khác như vậy sao?”
“Người phụ nữ trong bức ảnh đó là vợ ông phải không? Tôi đã thấy ảnh của bà ấy ở khách sạn Crown Nagaoka. Trông hai người thật hạnh phúc.”
Hida thở dài. “Tôi không nghĩ bức ảnh vẫn còn được treo ở đó. Đã hơn ba mươi năm trôi qua rồi, vậy mà…”
“Bức ảnh của một người nổi tiếng từng tổ chức đám cưới tại đó là tài sản quý giá đối với một khách sạn như thế.”
“Ngày mai tôi sẽ gọi điện đến khách sạn nhờ họ gỡ nó xuống. Tôi không muốn xấu hổ thêm nữa.”
“Ông xấu hổ vì việc bức ảnh được trưng bày mà lại không phản kháng gì về việc viết một cuốn tự truyện sao?”
Mắt Hida quắc mắt lên trước câu hỏi của Yuzuki. “Cậu nghe từ cô Sugai Ryoko sao?”
“Là nhà xuất bản nào vậy ạ? Chắc ông vất vả khi phải làm việc trực tiếp với họ lắm? Hay để tôi đứng ra làm trung gian cho?”
Hida xua tay. “Chỉ là một nhà xuất bản không tên tuổi thôi mà. Xã hội có những kẻ thích tò mò nên họ mới nhờ một kẻ đã thuộc vào dĩ vãng như tôi viết sách. Cũng có chuyện như thế mà.”
“Ông vẫn có thể đến đây thu thập tài liệu cho cuốn tự truyện trong khi ở Sapporo xảy ra vụ việc như thế và người con gái duy nhất còn chưa biết có được tham gia giải đấu tranh cúp thế giới hay không sao?”
“Đây là việc đã có trong kế hoạch từ trước. Cậu đừng suy luận lung tung.”
“Kể cả ông có nói như thế.” Yuzuki nhìn chằm chằm vào tay Hida. “Ông có thể cho tôi xem tập tài liệu đó không?”
“Chỉ là những bức ảnh thôi.”
“Nếu thế thì tôi xem cũng không vấn đề gì đúng không? Hay là có điều gì khiến ông không thể cho tôi xem được?”
Hida thở dài, đẩy tập tài liệu về phía Yuzuki. “Cậu thích thì xem đi.”
Đúng là trong đó chỉ toàn là những bức ảnh chụp. Chủ yếu là những bức ảnh thời Hida Tomoyo còn trẻ. Có cả những bức ảnh thời thiếu nữ của Tomoyo.
“Ông Hida.” Yuzuki vừa xem ảnh vừa nói. “Tóm lại ông đang làm gì vậy? Tại sao bây giờ ông lại cần tìm hiểu về quá khứ của vợ mình?”
“Tôi đã nói là để viết một cuốn tự truyện rồi mà.”
“Ông nghĩ có thể thuyết phục tôi bằng cách giải thích như vậy sao? Tôi biết rõ ông là người không thể viết được những thứ như vậy đâu.”
Hida bĩu môi rồi quay sang ngang. “Không liên quan đến cậu.”
“Ông hãy nói ra đi. Nếu là việc tôi có thể giúp được tôi sẽ giúp.”
“Không cần. Xin lỗi nhé, cậu mau về cho.” Hida với tay về phía Yuzuki đang cầm tập tài liệu.”
“Ông đợi đã. Bức ảnh này là thế nào ạ?” Yuzuki chỉ vào một tấm ảnh. Bức ảnh chụp Tomoyo mặc đồng phục thủy thủ.
“Bức ảnh này thì làm sao? Chỉ là ảnh thời vợ tôi là học sinh cấp hai thôi mà.”
“Cái đó thì tôi hiểu. Là tôi đang nói địa điểm chụp bức ảnh cơ.”
“Địa điểm?”
“Ông hãy nhìn đằng sau đi. Ông có biết nó là cái gì không?” Yuzuki chỉ vào phía sau Tomoyo và nói. “Đây là cây xà, thứ dùng trong thể dục dụng cụ. Đây là phòng thể chất của một nơi nào đó.”
Hida nheo mắt lại để nhìn cho rõ tấm ảnh. “Đúng là có vẻ như vậy. Nhưng thế thì sao chứ? Có thể là phòng thể chất ở trường hoặc đại loại như thế.”
Yuzuki lắc đầu. “Không chỉ là thanh xà đâu mà những trường cấp hai có giảng dạy môn nhảy xà cũng rất hiếm. Đây phải là phòng thể chất rất lớn. Hơn thế nữa có rất nhiều dụng cụ thể dục dụng cụ được đặt ở đây chứng tỏ lúc đó đã diễn ra sự kiện nào đó như là đại hội thể thao chẳng hạn. Đương nhiên là đại hội thể dục dụng cụ rồi. Chắc chắn ở một nơi như vậy không thể nào lại có những học sinh cấp hai không liên quan.”
Hida nhìn bức ảnh rồi ngẩng đầu lên. “Tôi chưa từng nghe đến chuyện vợ tôi từng chơi thể dục dụng cụ.”
“Chỉ là ông chưa từng nghe thôi phải không? Hoặc đơn giản, có thể ông đã quên nó.”
“Tôi nghĩ chắc chắn không phải vậy… À, mà cũng có thể vợ tôi từng chơi trong một khoảng thời gian.”
“Tôi mượn bức ảnh này có được không?”
“Cậu định làm gì với nó?”
“Tôi sẽ thử tìm hiểu xem khi còn học cấp hai vợ ông có chơi thể dục dụng cụ không. Tôi nghĩ với bức ảnh này ta có thể biết đó là phòng thể chất ở đâu. Có lẽ còn biết được đây là đại hội thể thao gì.”
Hida thở phì phò qua cánh mũi và nở một nụ cười như có vẻ đã đầu hàng.
“Khâm phục cậu thật đấy. Hình như trong thâm tâm cậu vẫn tin rằng năng lực thể thao chịu sự chi phối của di truyền.”
“Nếu không có niềm tin thì không thể tiếp tục nghiên cứu được. Tôi mượn nó được không?”
Sau khi nhìn kĩ bức ảnh và nhìn vào mặt Yuzuki, Hida từ từ gật đầu.
“Được thôi nhưng tôi có một điều kiện. Tôi định ở Nagaoka một thời gian nên tôi muốn sau này cậu không được xía vào bất kỳ chuyện gì của tôi nữa.”
“Nhưng nếu ông liên lạc với tôi thì không có gì là bất lợi cho ông cả.”
“Tôi muốn tự mình làm. Tôi không muốn bị người khác can thiệp vào việc của mình. Nếu cậu không chấp nhận điều kiện này thì tôi không đưa cho cậu bức ảnh được.”
Hida đảo mắt lườm Yuzuki.
Yuzuki nhăn mặt một hồi rồi cũng gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Vậy thì từ giờ ta sẽ hành động độc lập.” Nói rồi Yuzuki gỡ tấm ảnh ra.