← Quay lại trang sách

Chương 29

Yuzuki bắt tay vào việc ngay sáng sớm hôm sau. Anh nhanh chóng tìm ra được trường cấp hai mà Hida Tomoyo, tên cũ trước khi lấy chồng là Hayakawa Tomoyo, đã từng học. Vì trên bộ đồng phục chụp trong bức ảnh có huy hiệu của trường. Ngay lập tức, anh gọi điện tới trường và nói rằng có việc muốn hỏi liên quan đến những học sinh đã tốt nghiệp. Người phụ nữ làm việc ở phòng hành chính đương nhiên tỏ ra rất cảnh giác với anh.

Yuzuki đưa ra cái tên Hida Hiromasa và giải thích rằng anh muốn thu thập thông tin về người vợ của tuyển thủ Olympic này để viết bài. Nhưng người phụ nữ dường như không hiểu đó là chuyện gì. Có vẻ người đó hoàn toàn không biết gì về Hida. Yuzuki cảm thấy bất lực. Nếu là Tae Satoya hay Ogiwara Kenji thì chắc phản ứng của người này sẽ khác. Vận động viên nghiệp dư không gặt hái được huy chương vàng tại Olympic thì không được mọi người nhớ tới. Mà không, vốn dĩ còn chẳng ai bàn tán về những vận động viên ấy. Nghĩ vậy Yuzuki lại cảm thấy chua chát.

Nhưng khi Yuzuki nhắc đến cái tên đội trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei thì ngay lập tức người phụ nữ nói sẽ trao đổi với cấp trên. Sau đó chị ta trở lại và nói rằng Yuzuki có thể đến trường vào buổi chiều. Có vẻ tên công ty có sức thuyết phục hơn tên vận động viên.

Ngôi trường cấp hai đó cách ga Nagaoka ba mươi phút đi bằng taxi. Trường học màu kem, trong sân trường có đặt sẵn lưới gôn dành cho môn bóng ném.

Yuzuki tới phòng hành chính. Trước phòng có quầy tiếp khách, một người phụ nữ trung niên đeo kính đang ngồi đó. Yuzuki vừa xưng tên vừa trao danh thiếp. Hình như bà ấy là người đã nhận điện thoại nên ngay lập tức gật đầu.

Trường có một phòng nhỏ dùng để tiếp khách. Một người tên là Tanaka, trưởng phòng hành chính, khoảng năm mươi tuổi tiến vào. Tanaka xem bức ảnh mà Yuzuki đưa rồi gật đầu. “Đây đúng là đồng phục của trường chúng tôi. Nhưng nó đã lâu lắm rồi. Đồng phục bây giờ kiểu dáng đã rất khác. Huy hiệu trường thì đương nhiên vẫn thế.”

“Tôi biết đây là bộ đồng phục của hơn ba mươi năm về trước. Người vợ của ông Hida Hiromasa mà tôi đã nói chuyện qua điện thoại nếu còn sống thì năm nay cũng bốn mươi bảy tuổi.”

“Ra là vậy. Cũng có thể là như thế. Sau khi nhận được điện thoại của anh, tôi đã lên mạng tìm hiểu. Hình như ông Hida Hiromasa là một người rất xuất sắc. Ông ấy đã nhiều lần tham dự Olympic. Lần đầu tiên chúng tôi được biết vợ của một vận động viên như thế là học sinh đã tốt nghiệp ở trường chúng tôi. Nếu biết được thời ông ấy còn là vận động viên thì có thể chúng tôi cũng giúp được gì đó.”

Trong lời nói của Tanaka không có vẻ gì là xã giao. Hình như ông ấy rất vui vì vận động viên từng nhiều lần tham dự Olympic lại là chồng của một học sinh trong trường mình. Mặc dù quan hệ khá xa nhưng nó cũng liên quan đến ngôi trường này.

“Tôi đã tìm hiểu rất nhiều về người vợ của ông Hida này. Liệu ông có thể hợp tác với tôi được không? Họ cũ của bà ấy là Hayakawa.”

Mặt Tanaka đầy vẻ nghi ngờ. “Anh nói là hợp tác nhưng cụ thể là việc gì?”

“Chẳng hạn ông có thể cho tôi xem bảng điểm của bà ấy không? Tôi rất muốn biết điểm thể dục của bà ấy.”

Nhưng Yuzuki chưa kịp nói hết câu thì Tanaka đã lắc đầu và cười một cách gượng gạo. “Chắc là không được rồi. Bảng điểm của hơn ba mươi năm trước bây giờ không còn nữa. Giả sử nó có còn đi chăng nữa thì không thể bất cẩn mà cho anh xem được. Dù gì thì tôi cũng phải trả lời anh chuyện này là không được.”

“Vậy sao ạ?”

Tanaka tỏ vẻ rất đáng tiếc nhưng đó là câu trả lời đã nằm trong dự đoán của Yuzuki.

“Vậy thì ông có thể cho tôi gặp giáo viên thể dục dụng cụ hồi đó được không?”

“Giáo viên thể dục dụng cụ?” Tanaka nhíu mày.

“Ông hãy nhìn bức ảnh này đi. Nó là dụng cụ thể dục phải không? Tôi nghĩ có lẽ người phụ nữ này thuộc câu lạc bộ thể dục dụng cụ. Vì vậy tôi nghĩ để biết được những chuyện hồi đó thì hỏi giáo viên cố vấn ngày ấy là cách tốt nhất.”

“Không, anh hãy đợi một chút.”

“Tôi nghĩ việc bảo vệ đời tư của những học sinh đã tốt nghiệp là cần thiết. Nhưng tôi nghĩ sẽ không vấn đề gì nếu ông cho tôi biết giáo viên cố vấn ngày ấy là ai.”

“Không, không phải chuyện đó.” Tanaka xua tay. “Hình như anh đang hiểu nhầm tôi rồi. Hình như có gì đó không đúng ở đây.”

“Ý ông là?”

“Trường của chúng tôi không có câu lạc bộ thể dục dụng cụ. Tôi cũng chưa từng nghe nói về sự tồn tại của nó trước đây. Nên không có giáo viên cố vấn thể dục đâu.”

“Sao cơ?” Yuzuki bất giác thốt lên. “Có thật vậy không?”

“Đúng vậy. Đương nhiên là chúng tôi có dùng dụng cụ thể thao trong các giờ thể dục, nhưng câu lạc bộ thì không có.”

“Vậy ông nghĩ bức ảnh này là thế nào?”

Tanaka nhìn lại bức ảnh rồi lắc đầu. “Tôi không rõ. Cũng có thể là tới trường khác để cổ vũ mà? Vì đây không phải phòng thể chất của trường tôi.”

“Vậy ông nghĩ phòng thể chất này ở đâu được?”

“Ở đâu được nhỉ? Hình như cũng không phải phòng thể chất của thành phố Nagaoka. Tôi không rõ.”

Yuzuki gật đầu. Hình như mọi thứ đã chệch khỏi dự đoán của anh. Dù có ở đây thêm nữa thì cũng chẳng hy vọng sẽ thu thập thêm được gì.

“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã làm phiền trong lúc ông bận rộn.” Yuzuki cúi đầu chào rồi đứng dậy.

“Nó là cuốn sách gì vậy?” Tanaka hỏi. “Hay là sẽ được chiếu trên vô tuyến?”

“Cũng có khả năng nó dùng để in quảng cáo.” Yuzuki trả lời đại khái như vậy.

“Vậy à? Nếu anh định đưa hình ảnh của trường chúng tôi vào thì anh cứ nói nhé. Tôi nghĩ là trường chúng tôi có thể chuẩn bị được.” Tanaka nói với vẻ thân thiện. Chắc ông ấy đang hy vọng nó sẽ giúp quảng bá cho hình ảnh của trường.

“Lúc đó rất mong được quý trường giúp đỡ ạ.” Yuzuki lịch sự nói và cúi đầu.

Yuzuki đi khỏi văn phòng một đoạn thì nghe thấy có tiếng bước chân lại gần. Anh quay lại thì thấy người phụ nữ ở phòng hành chính khi nãy đang chạy đuổi theo.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Yuzuki hỏi.

“À, thực ra, tôi là học sinh đã tốt nghiệp ở trường này.” Người phụ nữ rụt rè nói. “Cũng có thể tôi và cô gái kia tuổi cũng sàn sàn như nhau.”

“À à…” Yuzuki một lần nữa nhìn vào dáng vẻ của đối phương. Đúng là trông chị ta tầm tuổi ấy. Anh đưa cho chị ta xem bức ảnh. “Chị có nhớ gì về người phụ nữ này không?”

Nhưng người phụ nữ nghiêng đầu ái ngại. “Tôi không nhớ. Nếu là bạn đồng môn thân thiết thì tôi nhớ tới tận bây giờ.”

“Vậy à? Thế, tại sao chị lại chạy theo tôi?”

“Là vì câu chuyện thể thao. Như trưởng phòng hành chính đã nói, ở đây không có câu lạc bộ thể dục. Nhưng ngày xưa, đã từng có một câu lạc bộ thể dục dụng cụ rất nổi tiếng ở gần đây. Thực ra, tôi cũng đã từng tham gia khi tôi còn học tiểu học.”

“Câu lạc bộ thể dục dụng cụ? Ra vậy…”

Yuzuki nguyền rủa cho sự bất cẩn của mình. Vì Hayakawa Tomoyo mặc bộ đồng phục nên anh cứ nghĩ chắc chắn đó phải là ở câu lạc bộ ở trường cấp hai. Trẻ con nếu có tham gia thể dục dụng cụ thì về cơ bản, thông thường sẽ vào câu lạc bộ nào đó,

“Chị còn nhớ tên của câu lạc bộ đó không?”

“Tôi nhớ chứ. Nó tên là câu lạc bộ thể dục dụng cụ Misaki. Misaki được viết bằng chữ Katakana. Nhưng tiếc là cách đây hai mươi năm về trước nó đã không còn nữa rồi.”

Yuzuki ghi lại cái tên đó vào cuốn sổ ghi chép.

“Có người nào biết rõ về câu lạc bộ đó không ạ?”

Người phụ nữ trầm tư như đang suy nghĩ rồi nói. “Câu lạc bộ thể thao đó là do một hãng bánh kẹo có tên là Bánh kẹo Misaki quản lý. Nên nếu anh đến đó hỏi thì có thể biết thêm được điều gì đó.”

“Bánh kẹo Misaki đúng không ạ? Tôi hiểu rồi. Rất cảm ơn chị vì đã cất công chạy theo tôi.”

Yuzuki cúi đầu cho một cách nhã nhặn. Anh nghĩ không hẳn là chẳng thu thập được gì mà ngược lại anh đã có một thông tin hết sức quý giá.

Sau khi rời khỏi trường cấp hai, Yuzuki dùng điện thoại để tra cứu số điện thoại của công ty bánh kẹo Misaki. Anh bấm số gọi và nói rằng muốn được họ giúp đỡ tìm hiểu về câu lạc bộ thể dục dụng cụ.

“Nếu là câu lạc bộ đó thì nó đã bị giải tán từ lâu rồi.” Giọng nói cẩn trọng, rành rọt của một người đàn ông trung niên.

“Tôi muốn gặp chủ tịch của câu lạc bộ hoặc người phụ trách của câu lạc bộ đó. Không biết ông có số điện thoại của người đó không?”

“Chủ tịch câu lạc bộ chính là tổng giám đốc công ty tôi. Nhưng ông ấy đã mất từ rất lâu rồi. Tôi nghĩ, không còn ai trong công ty biết về câu lạc bộ đó đâu.”

“Thế thì, những ghi chép hay tư liệu về câu lạc bộ đó thì thế nào ạ?”

“Tôi không rõ chúng thế nào.” Người đàn ông nói như thế không phải việc của mình. “Anh cần gấp à?”

“Nếu có thể thì…”

“Được.” Yuzuki nghe thấy tiếng đầu dây bên kia. “Tôi sẽ kiểm tra. Cứ gọi vào số máy này là được phải không?”

“Được ạ. Mong ông giúp cho.” Yuzuki cúp máy. Nhưng anh có cảm giác qua kiểu nói chuyện của người đàn ông này thì chẳng hy vọng được gì ở ông ta.

Nơi Yuzuki đến tiếp theo là ban Yanagihara của sở thị chính thành phố Nagaoka. Theo như trao đổi thì ở đó hình như có phòng chấn hưng thể thao.

Văn phòng làm việc nằm trên tầng bốn của tòa nhà. Khi thấy Yuzuki, một người đàn ông khoác áo len trùm bên ngoài áo sơ mi tiến lại gần về phía anh. “Anh cần gì?”

Yuzuki đưa cho anh ta xem bức ảnh.

“Tôi muốn biết trong bức ảnh này là đại hội thể thao gì và nó được tổ chức ở đâu? Người con gái trong bức ảnh này là học sinh cấp hai ở Nagaoka. Hình như không phải chụp ở câu lạc bộ thể thao ở trường mà là câu lạc bộ thể thao nào đó trong khu vực.”

“Đúng, đây là một học sinh cấp hai. Nếu là học sinh cấp một thì có câu lạc bộ thể dục dụng cụ dành cho thiếu nhi trong đoàn thể thao thiếu niên.”

“Có câu lạc bộ thể dục dụng cụ nào học sinh cấp hai có thể vào học không?”

“Chỗ chúng tôi không nắm được điều đó.” Người đàn ông lắc đầu.

Đúng lúc đó thì điện thoại của Yuzuki vang lên. Anh giật mình khi nhìn thấy phần hiển thị cuộc gọi đến. Đó là số điện thoại của Công ty bánh kẹo Misaki.

“Tôi gọi về chuyện câu lạc bộ thể dục dụng cụ. Có người tên là Nishioka biết rất rõ về chuyện hồi đó.” Người đàn ông ban nãy nói.

“Ông Nishioka… là ai ạ?”

“Ông ấy là thầy giáo dạy thể dục dụng cụ. Hình như ông ấy còn là giảng viên đại học. Nghe nói ông ấy đã nghỉ hưu. Tôi biết địa chỉ của ông ấy nhưng không biết bây giờ ông ấy còn sống ở đó không.”

“Không sao đâu ạ.”

Yuzuki ghi lại địa chỉ cũng như số điện thoại mà người đàn ông cung cấp. Trong thâm tâm anh thầm xin lỗi vì đã trót cho rằng ông ta chẳng được tích sự gì.

Rời khỏi sở thị chính, Yuzuki gọi điện cho người có tên là Nishioka Shinichi. Nhìn số điện thoại, Yuzuki đoán đây là số điện thoại cố định ở nhà riêng.

Nishioka có ở nhà. Ban đầu ông ấy nói chuyện rất dè chừng nhưng khi Yuzuki nói có chuyện về câu lạc bộ Misaki muốn hỏi thì tự nhiên giọng ông ấy trở nên tươi sáng. Ông ấy còn nói tài liệu về câu lạc bộ được ông ấy cất giữ ở nhà mình.

“Nếu anh cần thì tôi sẽ sắp xếp lại chúng. Hôm nay anh có thể đến đây được không?”

“Nếu ông cho phép thì tôi biết ơn ông lắm.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đợi anh đến.”

Địa chỉ nhà của Nishioka là ở Chuo, tỉnh Niigata. Yuzuki đi taxi đến ga Nagaoka.

Anh lên tàu siêu tốc Shinkansen và đổi sang tuyến Echigo và xuống ở ga Hakusan. Tại đó, anh lại bắt taxi và đi tiếp. Nhà của Nishioka được xây dựng gần một ngôi chùa với nhiều hàng cây. Nó là một ngôi nhà bằng gỗ cổ kính, điển hình kiểu Nhật. Khi Yuzuki ấn chuông cửa thì Nishioka cùng với vợ ra đón anh. Với mái tóc bạc được cắt ngắn, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng có cảm giác ông ấy từng là vận động viên thể thao. Mặc dù vóc người nhỏ nhưng qua chiếc áo len mặc bên trên có thể thấy cơ thể ông ấy rất rắn chắc. Yuzuki đã vô cùng bất ngờ khi biết rằng ông ấy đã bảy mươi tuổi.

“Ước mơ của tôi là được tham dự vào Olympic Tokyo. Tôi đã luyện tập rất gian khổ. Nhưng đáng tiếc tôi lại không qua nổi vòng tuyển chọn cuối cùng. Vì thế mà tôi quyết định về quê và dạy thể dục dụng cụ cho trẻ con.” Nishioka thong thả dựa vào chiếc ghế sô pha trong phòng tiếp khách và kể. Trên tường có một chiếc giá treo. Trên đó bày nhiều cúp và huy chương. Hình như đó là những thành tích của ông ấy trước đây.

“Công ty bánh kẹo Misaki do gia đình bên ngoại tôi kinh doanh. Nói là công ty nhưng nói đúng ra nó là một cửa hàng nhỏ do cô bác trong nhà cùng nhau kinh doanh. Vì họ hàng nhà tôi có nhiều người chơi thể dục dụng cụ nên tổng giám đốc công ty là bác tôi đã lập ra câu lạc bộ này cho trẻ em. Ngày đó công ty chúng tôi làm ăn rất phát đạt.” Ánh mắt Nishioka như đang hồi tưởng về quá khứ.

Yuzuki đưa cho Nishioka xem bức ảnh của Hayakawa. Nishioka đeo kính lão lên.

“Đây hình như là phòng thể chất của Arima.” Nishioka nói ngay.

“Arima?”

“Là nhà máy sản xuất phụ tùng xe ô tô. Công ty đó ở Nagaoka. Chúng tôi đã mượn phòng và luyện tập ở đó. Bác tôi rất thân với tổng giám đốc bên đó nên họ cho chúng tôi mượn phòng một tuần mấy buổi.”

“Là cơ sở hạ tầng của nhà máy sao? Hóa ra là vậy.”

Yuzuki đã hiểu lý do vì sao không mấy ai biết về nó. Nhưng gần như có thể chắc chắn rằng Hayakawa Tomoyo đã tham gia vào câu lạc bộ thể dục dụng cụ Misaki.

Quả nhiên sự kết hợp gen di truyền kiểu F không phải là đã vô dụng. Yuzuki cảm thấy có chút phấn khích.

“Ông có nhớ cô bé trong bức ảnh là ai không? Cô bé ấy là Hayakawa Tomoyo.”

“Cô bé này à. Khi nãy tôi cũng đã nghĩ rồi, nhưng tôi không biết cô bé. Đã bao nhiêu năm rồi mà.”

“Tôi nghĩ là ba mươi năm trước. Hiện tại người này bốn mươi bảy tuổi. Đấy là trong trường hợp còn sống.”

“Ý anh là ”

“Người này đã mất rồi ạ. Mất cách đây hai mươi năm trước.”

Nghe Yuzuki nói, đôi mắt Nishioka mở to phía sau cặp kính. Ông ngồi dậy và nói, “Đợi tôi một chút.”

Khoảng năm phút sau Nishioka quay lại. Hai tay ông ôm một chồng giấy. Nó giống như một chồng tài liệu được buộc rất kĩ.

“Câu lạc bộ thể dục dụng cụ Misaki hoạt động từ năm một chín sáu lăm đến năm một chín tám chín. Câu lạc bộ bị giải thể do số lượng trẻ em tham gia ngày một ít đi cũng như tình hình kinh doanh của công ty ngày càng giảm sút. Tổng giám đốc cũng nói lý do cũng chỉ có một mà thôi. Mọi thứ đã chuyển sang thời đại mới, thời đại Heisei.” Nishioka đặt lên bàn mấy tập tài liệu. “Nếu năm nay bốn mươi tuổi thì sẽ ở khoảng nào nhỉ?”

Hình như bên trong tập tài liệu là danh sách những thành viên đã tham gia vào câu lạc bộ.

Nishioka đặt bức ảnh của Yuzuki bên cạnh và lật từng trang trong tập tài liệu để đối chiếu. Ánh mắt của ông thật hiền từ. Có lẽ những kỷ niệm về những đứa trẻ ông đã dạy dỗ đang ùa về trong sâu thẳm tâm trí ông.

Yuzuki vừa uống tách trà được pha cho, vừa thầm cầu mong Nishioka sẽ tìm ra Hayakawa Tomoyo từ tập tài liệu.

Nhưng sau khi xem rất nhiều tập tài liệu rồi, Nishioka từ tốn lắc đầu.

“Tôi rất tiếc không tìm thấy cái tên Hayakawa. Tôi đã tìm tài liệu của mấy chục năm trước rồi mà không thấy chỗ nào có ghi tên người này cả.”

Trong lòng Yuzuki dâng lên một nỗi thất vọng tràn trề.

“Thế bức ảnh này là như thế nào vậy ạ? Tôi nghĩ không có chuyện một học sinh cấp hai lại vào trong phòng thế chất của một công ty.” Vẫn biết câu hỏi có phần lạc đề nhưng Yuzuki vẫn buộc phải hỏi ra miệng những điều anh còn thắc mắc.

“Đúng là kỳ lạ thật. Nếu một học sinh cấp hai sử dụng phòng thể chất đó thì chỉ có thể nghĩ rằng người đó là người trong câu lạc bộ của chúng tôi…” Nói rồi, Nishioka lại cầm lấy một tập tài liệu. “Lẽ nào cô bé đến tham quan?”

“Tham quan sao?”

“Những người trong gia đình vẫn thường tới đây tham quan việc luyện tập của con em họ. Ngày thường, giờ luyện tập là khoảng năm giờ chiều nên thỉnh thoảng cũng có những đứa trẻ đồng trang lứa tới cổ vũ cho bạn mình trên đường về nhà. Mà, cô bé đó là học sinh trường cấp hai nào vậy?”

Yuzuki nói tên trường học. Nghe đến đây, Nishioka lại giở tập tài liệu ra.

“Nếu là trường cấp hai đó thì hình như có hai người. À, tôi nhớ rất rõ về cả hai.”

Nishioka mở nguyên tập tài liệu và nhìn sang Yuzuki. Ông lần lượt chỉ vào hai cái tên.

Có hai cái tên là Suzuki Yasuko và Hatanaka Hiroe. Suzuki Yasuko học trên Hatanaka Hiroe một lớp.

“Tức là cô ấy đến xem một trong hai người này luyện tập sao?”

“Tôi cho là như vậy. Đặc biệt là cô bé Hatanaka này chơi thể thao rất giỏi. Độ tuổi tuy nhỏ nhưng kỹ thuật nào cũng nắm rất rõ. Vì cô bé có năng lực ở cấp quốc gia nên tôi nghĩ đi xem cô bé ấy luyện tập cũng xứng đáng lắm. Mà, chắc chắn vẫn còn bức ảnh chụp khi cô bé thi đấu.” Nishioka bắt đầu tìm ở một tập tài liệu khác.

Yuzuki cố gắng che giấu bộ mặt chán nản, thất vọng thật sự của mình. Nếu Hayakawa Tomoyo không là thành viên ở đây thì chắc anh cũng chẳng còn việc gì với Nishioka nữa.

“A, nó đây rồi. Cô bé đang thi đấu ở môn cầu thăng bằng, cơ thể rất mềm dẻo, cảm giác thăng bằng rất tốt. Hoàn toàn không có bất cứ khuyết điểm nào.” Nishioka nhìn về phía tấm ảnh.

Yuzuki cũng liếc sang nhưng thực sự anh chẳng quan tâm gì. Trong đầu anh chỉ đang nghĩ cách làm thế nào để kết thúc câu chuyện lại ở đây.

Vận động viên trong ảnh đúng là đang trong tư thế rất hoàn hảo. Trên cầu thăng bằng, vận động viên đang thực hiện động tác bật người về phía sau. Cô bé từng được kỳ vọng sẽ được chọn vào đội dự bị đi thi Olympic nếu rèn giũa hơn nữa.

Cạnh bức ảnh đó còn một bức ảnh thể dục dụng cụ. Nhìn bức ảnh này có thể thấy vận động viên đang trong tư thế chuẩn bị thực hiện một động tác nào đó.

Yuzuki đã phải tròn mắt khi nhìn bức ảnh này. Bức ảnh có chụp một người mà Yuzuki biết rất rõ. À không. Bức ảnh chụp một người rất giống người mà anh biết.