Chương 30
Hida về đến khách sạn cũng là lúc thời khắc sắp chuyển qua ngày hôm sau. Ông ném chiếc cặp khỏi người và lăn ra giường mà chẳng buồn cởi áo khoác.
Ngày hôm nay ông đã đến gặp những người bạn thân cùng trường cao đẳng với vợ. Hầu hết bọn họ đều lấy chồng và không sống ở Nagaoka nên ông đã phải di chuyển rất nhiều.
Nhưng trái với những cực nhọc ấy, ông hoàn toàn không thu thập được điều gì. Trước khi Kazami được sinh ra từ mười chín năm về trước, họ hầu như đã mất liên lạc với Tomoyo. Thậm chí họ còn chẳng biết được rằng Tomoyo đã mất.
Tomoyo đã dẫn đứa trẻ về bằng cách nào? Mẹ của nó là ai? Người đó có quan hệ như thế nào với Kamijou Nobuyuki? Hida vẫn chưa tìm được bất cứ câu trả lời nào cho những câu hỏi trên.
Ông đang vò đầu, bứt tóc vì không biết ngày mai ông phải làm gì. Đúng lúc đó điện thoại vang lên. Ông vẫn nằm ngửa trên giường và nghe máy. Nhìn màn hình điện thoại, mặt ông lại càng trở nên nhăn nhó. Là Yuzuki.
“Tôi đây.” Ông đáp bằng giọng không chào đón. “Tôi Yuzuki đây. Xin lỗi vì gọi cho ông muộn thế này.”
“Chuyện gì vậy? Tôi chắc chắn đã bảo cậu đừng bám theo tôi nữa mà.”
“Tôi biết chứ. Nhưng có một chuyện tôi nhất định phải hỏi ông. Tôi có thể gặp ông được không?”
“Thật dai như đỉa. Tôi đã nói để tôi yên rồi mà.”
“Thế thì ông cho tôi hỏi một câu thôi cũng được. Là chuyện rất quan trọng.”
Hida thở dài. “Là chuyện gì?”
“Là chuyện của vợ ông… À, chuyện về mẹ của cô bé Kazami.”
Hida để ý thấy có sự thay đổi trong cách xưng hô. “Ý cậu là sao?”
“Mẹ của cô bé Kazami.” Yuzuki tiếp tục. “Bà ấy là ai? Tại sao vợ ông lại nuôi cô bé?”
Có tiếng gõ cửa. Hida mở cửa mà không cần phải xác nhận xem người kia tên là gì. Yuzuki đứng trước cửa, vẻ mặt hơi căng thẳng. Anh vắt chiếc áo khoác trên cánh tay.
“Cậu đến nhanh nhỉ?”
“Vì tôi ở cũng gần đây mà. Tôi nghĩ nhất định ông Hida cũng sớm muốn nghe câu chuyện.” Yuzuki nở một nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe miệng.
Hida không trả lời. Ông mở cửa, mời Yuzuki vào trong.
Cũng giống như hôm trước, Hida ngồi ở giường. Ông nhìn Yuzuki ngồi xuống ghế rồi nói, “Nào, cho tôi nghe chuyện của cậu.”
“Đúng ra là tôi muốn nghe chuyện từ ông Hida. Trong điện thoại tôi đã đặt câu hỏi cho ông mà, phải không? Mẹ của cô bé Kazami là ai, ở đâu?”
“Mẹ của con bé là Hida Tomoyo. Người vợ đã mất của tôi.”
Yuzuki vẫn cười và lắc đầu. “Nếu thật là ông nghĩ như vậy thì chắc chắn ông không định gặp tôi đêm hôm thế khuya khoắt thế này đâu. Tôi đến đây vì định nói hết với ông những gì tôi điều tra được. Nhưng với một điều kiện. Đó là ông cũng không được giấu tôi điều gì. Ông nghĩ sao?”
Lời lẽ của cậu ta tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc lạnh. Nó như muốn nói có nói dối khéo thế nào cũng không qua mặt được tôi đâu.
Khi nhận điện thoại của Yuzuki, Hida đã xác định sẵn tinh thần. Ông không nghĩ cậu ta đoán bừa và suy luận lung tung. Nhất định cậu ta phải nắm được chứng cứ một cách chắn chắn. Quan trọng nhất, Hida không thể tưởng tượng nổi chứng cứ đó từ đâu. Ông đã trải qua những ngày dài vô ích, không có kết quả gì ở đây. Vậy mà cậu ta… Ông nghĩ Yuzuki không đơn giản chỉ là một người bình thường.
“Tôi biết rồi. Vậy thì hãy thành thật với nhau. Vì đến lúc này rồi mà còn thăm dò lẫn nhau thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Vậy thì tốt ạ. Nhưng tôi hỏi lại một lần nữa. Mẹ của cô bé Kazami là ai?”
Hida liếm môi. Ông trả lời thật chậm rãi. “Tôi không biết.”
“Ông không biết sao? Ý ông là gì vậy?”
“Ý tôi là vậy đó. Tôi đã nói sẽ thành thật phải không nào? Tôi chỉ tồn tại như một người cha đáng thương. Khi vợ cậu nói nó là con anh thì tôi chỉ biết tin là như vậy. Nhưng sau khi vợ tôi mất, tôi mới biết đó là một lời nói dối. Không những không phải con của tôi, mà còn không phải con của vợ tôi nữa.”
Yuzuki nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. “Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao ông biết đó là nói dối?”
“Trước khi nói chuyện đó, tôi muốn cậu cho tôi hỏi. Tại sao cậu lại nhận ra điều đó?”
“Đương nhiên ông rất muốn biết điều này phải không?”
Yuzuki thò tay vào bên trong túi áo khoác, rút ra một tấm ảnh. Là tấm ảnh anh gỡ ra từ tập tài liệu của Hida hôm trước.
“Tôi đã biết nơi này là ở đâu rồi. Là phòng tập thể chất thuộc sở hữu của một nhà máy sản xuất phụ tùng xe ô tô có lên là Arima. Ngày đó nghe nói câu lạc bộ thể thao tư nhân Misaki đã thuê nó để dạy thể dục dụng cụ cho trẻ em.”
“Câu lạc bộ thể dục dụng cụ sao? Tomoyo tham gia vào đó?”
“Không. Đáng tiếc là bà Tomoyo không phải là thành viên trong câu lạc bộ. Tôi cho rằng có thể đây là bức ảnh bà ấy chụp khi đến xem bạn mình luyện tập ở đây.”
“Bạn…”
“Là bạn học cùng cấp hai. Tên người đó là Hatanaka Hiroe. Ông có biết hay không? Tên Hán tự của nó viết như sau.”
Yuzuki lấy giấy nhớ của khách sạn ra và bắt đầu viết. Viết xong anh đưa nó cho Hida xem. Trên giấy có ghi Hatanaka Hiroe.
“Không, tôi không biết. Tôi chưa từng nghe Tomoyo nhắc đến cái tên này.”
“Vậy à? Nhưng bà Tomoyo… Vợ ông và Hatanaka Hiroe chắc chắn có quan hệ rất mật thiết. Có thể ban đầu họ chỉ là bạn bè đồng môn nhưng sau đó họ cũng có chung một bí mật rất lớn.” Hida vừa thấy khó chịu trước những lời nói phóng đại của Yuzuki vừa suy ngẫm về ý nghĩa trong từng câu nói của cậu ta. Cuối cùng ông cũng suy luận ra một điều. “Lẽ nào, người có tên là Hatanaka Hiroe là…”
Yuzuki lại cho tay vào trong túi áo. Lần này anh rút ra một phong bì màu nâu. Anh đặt nó trước mặt Hida. “Tôi mượn nó từ giáo viên hướng dẫn ở câu lạc bộ. Đây là ảnh chụp khi Hatanaka Hiroe là học sinh cấp hai.”
“Tôi xem có được không?”
“Tôi mượn nó là để mang đến cho ông xem mà.”
Hida cầm lấy phong bì. Bằng xúc giác có thể biết trong phong bì có nhiều tấm ảnh. Tay Hida run run mở phong bì ra.
Đầu tiên mắt ông chú ý ngay tới khuôn mặt của một thiếu nữ đang thi đấu thể dục dụng cụ. Cô bé đang ưỡn ngực nhìn về phía Hida.
Hida hít một hơi thật sâu. Toàn thân ông nóng bừng, mọi cử động của cơ thể cứ yếu dần. Ông lại đắm chìm vào những tấm ảnh khác. Tấm hình nào cũng chụp lúc cô bé thi đấu nhưng rất rõ khuôn mặt. Nhìn từ góc độ nào, biểu cảm nào đi chăng nữa thì cô bé đều giống Kazami như tạc.
“Đây là…” Mãi Hida mới cất được lên lời nhưng mọi từ ngữ thốt ra cũng chỉ bấy nhiêu đó.
“Ông ngạc nhiên lắm phải không? Cứ như là Kazami vậy. Nhưng giả sử, người này không hề có quan hệ gì với vợ ông thì khi tìm ra bức ảnh này có lẽ ta chỉ nghĩ đơn giản họ vô tình giống nhau mà thôi. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Nhưng nếu nhân vật này là bạn đồng môn của vợ ông, lại là người bạn thân tới mức vợ ông đến xem người đó luyện tập thì chuyện lại khác. Tôi nói có phần hơi thất lễ chứ vợ ông và Kazami không hề giống nhau. Nếu nghĩ Hatanaka Hiroe và Kazami có quan hệ máu mủ thì cũng là điều bình thường phải không?”
Hida cảm thấy toàn thân dâng trào lên một thứ gì đó. Đó là sự trào dâng từ tuyến lệ. Ông vừa chỉ kịp a lên một tiếng thì nước mắt bắt đầu thi nhau ứa ra từ hai khóe mắt. Ông vội vàng với tay lấy hộp giấy ăn.
“Xin lỗi vì để anh thấy cảnh không hay này…” Ông vừa nói vừa lau nước mắt.
“Không ạ…”
“Tại sao vậy nhỉ? Tại sao tôi lại khóc khi nghĩ rằng người phụ nữ này đã sinh ra Kazami. Tôi khóc không phải vì buồn. Cảm xúc của tôi gần giống như là sự cảm động. Đó là việc tôi rất muốn biết từ bao lâu nay. Nó là báu vật đối với tôi nhưng cũng là nỗi trăn trở, là bí ẩn lớn nhất trong cuộc đời tôi.” Sau khi bình tâm lại, Hida nhìn sang Yuzuki. “Cậu đã điều tra kĩ về người phụ nữ này chưa?”
“Tôi biết được địa chỉ nhà nên đã tới gặp mẹ của bà ấy. Cha của bà ấy đã mất. Hiện nay mẹ bà ấy đang sống cùng những người con trai.”
“Thế, cậu có biết bà ấy sống ở đâu không?”
Ngay lập tức đôi mắt Yuzuki nhìn xuống, anh khẽ lắc đầu. “Tôi không thể gặp được bà ấy.”
“Tại sao?”
Yuzuki ngẩng mặt lên, ánh mắt đượm buồn. “Bà ấy mất rồi.”
Hida hít một hơi thật sâu trấn tĩnh rồi từ từ thở ra. Ông cố giữ để giọng nói không bị lạc đi và hỏi. “Bà ấy mất khi nào?”
“Mười chín năm về trước. Nghe nói bà ấy mất trong một vụ hỏa hoạn. Hình như ngày ấy bà ấy sống một mình.”
Hida cảm thấy như có cái gì đó đâm vào ngực ông đau nhói. “Mười chín năm trước… sao?”
“Bà ấy mất vào năm Kazami được sinh ra. Thế là tôi bèn hỏi mẹ của Hatanaka Hiroe xem bà ấy đã kết hôn chưa hay đã từng sinh con chưa để xác nhận. Câu trả lời đều là không. Mẹ của bà ấy khăng khăng rằng con gái mình còn độc thân và chưa hề sinh con.”
Câu chuyện này khiến Hida trở nên rối tung. Nếu đúng là như vậy thì Hatanaka Hiroe không phải là mẹ đẻ của Kazami. Nhưng ông lại không nghĩ Yuzuki cất công đến đây gặp ông chỉ để báo với ông kết luận đó.
“Cậu không tin chuyện đó chứ?”
Yuzuki hóp má lại. “Nếu ông Hida cũng có mặt ở đó lúc ấy, tôi nghĩ chắc ông sẽ nghi ngờ giống tôi. Thực ra, tôi đã phải rất vất vả mới hỏi được những thông tin này. Mẹ của Hatanaka Hiroe không muốn nói nhiều về con gái. Rõ ràng bà ấy đang che giấu điều gì đó.”
“Thế cậu đã làm thế nào? “
“Đầu tiên tôi tới mấy nhà hàng xóm xung quanh hỏi thăm, Không có ai biết rõ câu chuyện cả. Những người hàng xóm không có vẻ gì như họ đang đánh trống lảng mà hình như gia đình Hatanaka giấu cả với hàng xóm về cái chết của Hiroe.”
“Rồi thế nào nữa?” Hida lên tiếng trước.
“Dù mẹ của Hiroe không kể nhiều cho tôi nhưng tôi nghĩ hai điều bà ấy nói với tôi đều là sự thật. Thứ nhất là chuyện con gái bà ấy đã mất mười chín năm trước. Thứ hai nguyên nhân cái chết là do hỏa hoạn. Với những từ khóa này cộng thêm cái tên Hatanaka Hiroe, tôi đã thử tìm thông tin trên các báo.”
“Cậu có tìm được gì không?”
“Nếu mà có thể tìm được trên mạng thì công việc tìm kiếm rất đơn giản nhưng tôi không thể tìm được gì từ đó. Mười chín năm về trước thì chỉ toàn báo giấy thôi. Hơn nữa ngoài bài báo viết về vụ việc người chết do hỏa hoạn thì còn có những bài báo viết về những vụ việc to lớn hơn nên chẳng mấy chốc mọi thứ lại rơi vào quên lãng. Nên tôi đã phải tới thư viện, thử tìm kiếm các tờ báo địa phương. Tôi đã biết được năm xảy ra vụ việc cũng như dự đoán được đó là mùa nào.”
“Mùa nào?”
“Mùa đông.” Yuzuki nói. “Cô bé Kazami sinh vào tháng một phải không?”
“À… hóa ra vậy.”
“Tôi nghĩ giả sử Hatanaka Hiroe là mẹ đẻ của Kazami, và vợ chồng ông Hida vì lý do nào đó đã nhận nuôi Kazami thì khi vụ hỏa hoạn xảy ra chắc cũng rơi vào thời điểm ấy. Tôi thấy suy luận như thế có vẻ đúng.” Yuzuki kéo áo, lấy ra từ trong túi một tờ giấy đã được gập lại. “Ông hãy đọc đi.”
Hida cầm lấy tờ giấy. Đó là bản sao một bài báo. Tờ báo ra ngày mười bốn tháng một.
Khoảng ba giờ sáng ngày ba mươi tại nhà của một người dân ở số hai trăm XX Oji phố Minami Uonuma Gunyu Yuzawa đã xảy ra một vụ hỏa hoạn. Căn nhà gỗ hai tầng có diện tích khoảng một trăm mét vuông đã cháy rụi hoàn toàn. Khoảng hơn một giờ sau ngọn lửa mới được dập tắt. Người ta tìm thấy thi thể của một phụ nữ cùng một trẻ sơ sinh. Cảnh sát tỉnh Niigata và phòng cảnh sát điều tra khu vực Uonuma đang gấp rút điều tra về hai thi thể này.
Hida ngẩng mặt lên. “Đúng như thế này sao?”
“Đúng vậy.”
“Những bài báo nói họ tìm thấy bà ấy cùng thì thể một đứa bé sơ sinh…”
“Còn một tờ copy nữa. Ông cũng đọc nó đi.”
Hida nhìn tờ giấy copy thứ hai. Đúng là tin tức trên báo, nó là ngày mười sáu tháng một.
Cảnh sát đã xác minh được hai thi thể không rõ tên tuổi liên quan đến vụ hỏa hoạn làm cháy toàn bộ nhà dân ở phố Yuzawa ngày ba mươi. Người phụ nữ có tên là Hatanaka Hiroe (hai tám tuổi) hiện được xác định là không nghề nghiệp, thường trú tại thành phố Nagaoka, đã sống tại căn nhà hơn một năm về trước. Hatanaka đã sinh hạ một bé gái một tuần trước ở một bệnh viện trong thành phố Niigata. Theo như phòng điều tra cảnh sát hình sự ở Minami Uonuma thì cả Hatanaka và đứa trẻ đều không hít phải khói. Ngoài ra do phát hiện có dây thừng quấn quanh cổ Hatanaka nên cảnh sát đã cho rằng có thể Hatanaka đã châm lửa đốt ngôi nhà sau đó tự sát.
Hida bất giác kêu lên một tiếng a . Ông không nghĩ rằng bà ấy đã tự sát.
“Ông nghĩ sao? Bài báo có ghi tên của người đó là Hatanaka Hiroe đúng không? Bài báo còn viết bà ấy đã sinh hạ được một người con gái trước khi chết.” Yuzuki nói.
“Đúng là như vậy. Nhưng nếu bài báo này là sự thật thì Hatanaka không hề có quan hệ gì với Kazami.”
“Bởi vì đứa trẻ đã chết sao? Nhưng đâu đã hẳn là như vậy?”
“Ý cậu là sao?”
Trước câu hỏi của Hida, Yuzuki nhìn vào ông với một nét mặt đăm chiêu như thể đang suy nghĩ điều gì. Trong lúc nhìn vào đôi mắt ấy của Yuzuki, Hida chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu.
“Đứa trẻ đã bị chết cháy không phải là con của Hatanaka? “
Yuzuki dang rộng hai tay. “Sau khi sinh hạ một người con gái, Hatanaka Hiroe đã tự sát. Người bạn thân là Hida Tomoyo cũng sinh được một người con gái. Nhưng con gái của Tomoyo lại giống Hiroe một cách ngẫu nhiên. Ông có nghĩ giả thuyết giống ngẫu nhiên là hơi quá hay không?”
“Tôi hiểu ý cậu muốn nói gì. Nếu vậy đứa trẻ bị chết cháy là…”
Nói đến đây thì Hida bị tắc lại. Bởi vì ông đột nhiên nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi mình vừa đặt ra.
“Có chuyện gì vậy?” Yuzuki liếc ngang về phía Hida và hỏi. “Không, không có gì cả.”
“Trông mặt ông đâu phải là không có gì.” Yuzuki nhìn chằm chằm vào mặt Hida. “Những thông tin mà tôi có được chỉ đến đây thôi. Còn nhiều điều tôi vẫn chưa rõ, hầu hết mọi thứ còn chưa suy luận ra nhưng nếu là ông Hida thì không phải ông có thể bổ sung được rất nhiều điều hay sao? Ngay từ đầu ông đã nói hãy thẳng thắn mà nói chuyện với nhau mà. Vậy thì ông hãy nói rõ sự thật đi. Tôi nghĩ nếu là tôi thì cũng có việc tôi có thể hợp tác với ông. Có lẽ cũng không cần phải nói, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra bên ngoài những chuyện liên quan đến việc này. Từ giờ trở đi tôi cũng không nói gì mà không được phép của ông. Xin ông hãy tin tưởng ở tôi.”
Hida cảm thấy những giọt mồ hôi đang chảy. Những thông tin Yuzuki mang đến khiến Hida thổn thức. Việc biết được ai là mẹ đẻ của Kazami như giúp giải thoát Hida khỏi nỗi đau khổ, dằn vặt trong nhiều năm dài nhưng những sự thật liên quan đến nó dường như lại mang đến cho Hida những nỗi đau mới.
“Ông Hida.” Yuzuki lại gọi.
“Xin lỗi, cho tôi một chút thời gian để sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Có quá nhiều sự việc được làm sáng tỏ nên tôi đang rất hỗn độn.”
Hida đứng dậy, mở tủ lạnh. Ông với tay lấy lon bia.
“Cậu cũng uống gì không?”
“Thế thì cho tôi một lon bia.”
Hida đưa lon bia cho Yuzuki rồi lại ngồi xuống giường. Ông mở lon bia của mình, uống một hơi và thở dài.
“Nhưng tôi phát sợ vì cái nhiệt huyết của cậu. Bởi vì cậu có thể tìm ra một cách dễ dàng thứ mà tôi không thể biết được trong nhiều năm dài.”
“Chỉ là tình cờ mà thôi. Nếu không có bức ảnh về phòng thể chất thì tôi sẽ chẳng biết gì hết.”
Hida cười như thể phỉ báng chính bản thân mình. “Vì tôi chưa từng nghe Tomoyo nhắc đến chuyện liên quan đến thể dục dụng cụ nên khi nhìn thấy bức ảnh này tôi cũng không nghĩ ra được điều gì. Vì giữa Kazami và Tomoyo không có quan hệ máu mủ nên tôi đã tưởng những nghiên cứu của cậu trở nên công cốc…”
“Chính là chỗ đó, ông Hida. Tôi cũng đã rất ngạc nhiên. Vì trong mơ tôi cũng không thể nghĩ rằng ông cũng không biết mẹ của cô bé Kazami là ai. Bởi vì ông có trong tay mảnh giấy có dấu điểm chỉ bằng máu của mẹ đẻ của cô bé.”
“Là chuyện đó sao? Là cậu chắc cậu ngạc nhiên lắm.”
“Tôi thấy kỳ lạ lắm. Tôi đã có mối sinh nghi rất lớn đó là ông lấy nó từ đâu. Nhưng quan trọng hơn cả tôi đã phát hiện ra sự thật về nó.” Yuzuki giật nắp lon bia, uống một ngụm rồi tiếp tục nói. “Là từ Kamijou phải không?”
Hida vừa uống đầy một ngụm bia nên chưa thể thốt nên lời. “Sao cậu biết…?”
“Hôm qua có một chuyện tôi chưa nói với ông. Đó là tôi đã thấy chiếc hộp nhựa đựng dấu điểm chỉ bằng máu giống y như những hộp nhựa trong phòng làm việc của ông Kamijou. Tôi không nghĩ đó là ngẫu nhiên.”
“Vậy à?” Hida lấy tay ấn vào sống mũi. “Cậu đúng là một kẻ đáng sợ.”
“Ông đã gặp ông Kamijou trước đó phải không? Nhờ có Kazami.”
Hida gật đầu. “Con bé cũng không biết. Nó vẫn nghĩ mẹ của mình là Tomoyo đã mất và tin rằng tôi là cha của nó. Có lẽ nó không có một chút nghi ngờ gì về điều này.”
“Nhưng ông và ông Kamijou đã gặp nhau như thế nào?”
“Ông ấy đã đến gặp tôi ngay trước khi ông ấy gặp tai nạn.”
Hida kể cho Yuzuki nghe chi tiết về việc Kamijou tới gặp ông. Sau khi nghe hết câu chuyện, Yuzuki nghiêng đầu thắc mắc. “Tại sao ông Kamijou lại đến và nói những lời lạ lùng ấy nhỉ? Hơn nữa tôi cũng không hiểu lý do vì sao ông ấy lại có trong tay điểm chỉ bằng máu. Thêm vào đó có một điểm tôi thấy không hợp lý. Theo như câu chuyện tôi được biết, tôi cảm thấy hình như ông Hida cũng biết tới sự tồn tại của ông Kamijou từ trước. Về điều này thì sao ạ?”
Hida vò đầu, bứt tóc. Ông xác định rằng có lẽ bây giờ mình phải nói rõ sự thật cho người đàn ông này biết.
“Đúng vậy. Tôi đã biết về ông ấy từ trước. Vì tôi đã từng điều tra về ông ấy.”
“Để làm gì?”
“Vì tôi nghĩ ông ấy là cha của Kazami.”
Hida tiếp tục nói ra sự thật liên quan đến sự ra đời của Kazami trong khi Yuzuki vẫn đang mở to mắt và không giấu nổi sự ngạc nhiên. Ông cũng nói về vụ bắt cóc trẻ sơ sinh đã xảy ra tại Nagaoka và về vụ tự sát của Tomoyo.
Yuzuki đặt lon bia lên bàn, và vỗ tay vào trán. “Chuyện là như vậy sao? Nó… làm tôi bất ngờ.”
“Tôi định một lúc nào đó sẽ ra đầu thú với cảnh sát. Kể cả ngay bây giờ cậu đi báo với cảnh sát thì tôi cũng không ngăn đâu. Tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ đầu thú sau khi biết được mẹ của Kazami là ai. Cậu đã giúp tôi làm chuyện đó.”
“Ông Hida…”
“Tôi vẫn chưa nghĩ tới việc phải giải thích thế nào với Kazami.” Hida khẽ cười.
Giữa trán Yuzuki hằn lên những nếp nhăn. Anh lắc đầu. “Tôi không định đi báo cảnh sát đâu. Tôi cũng không định nói chuyện này với ai… Đương nhiên kể cả với Kazami. Hơn thế, không phải vẫn còn những chuyện chúng ta cần phải làm sáng tỏ hay sao? Chẳng hạn tại sao Hatanaka Hiroe lại gửi gắm con gái của mình cho vợ ông hay là đứa trẻ bị chết trong đám cháy là con của ai? Đó là những điều quan trọng ta cần phải tìm hiểu.”
“Ừ.” Hida gật đầu. “Có vẻ như cậu cũng đã hiểu ra rồi.”
“Đứa trẻ chết cùng với Hatanaka Hiroe là người con bị bắt cóc ở bệnh viện của Kamijou. Có vẻ ta chỉ có thể suy luận như vậy mà thôi.”