Chương 31
Hida từ từ lên tiếng. “Có vẻ thời khắc đó đã đến rồi.”
“Thời khắc đó… là sao?” Yuzuki hỏi.
“Là thời khắc nói với Kazami mọi chuyện đó. Có lẽ không còn cách nào nữa. Chắc lần này tôi phải quyết định thôi.”
“Ông sẽ nói ngay sao? Nhưng đối với cô bé, giờ đang là thời điểm hết sức quan trọng. Đợi thêm một chút nữa có tốt hơn không? Ít nhất là cho tới sau khi giải thế giới kết thúc.”
Hida hất hàm, lắc đầu. “Tôi không thể làm thế được. Lương tâm của tôi không cho phép tôi kéo dài chuyện này hơn nữa.”
“Nhưng ông đã im lặng trong bao năm rồi, bây giờ chỉ cố thêm một chút nữa thôi.”
“Chắc các cậu muốn Kazami trượt tuyết ở giải thế giới phải không? Tôi cũng nghĩ giống như vậy. Nhưng tôi không thể ung dung chờ đợi như thế được nữa. Sau khi nói chuyện với cậu, có vài điều tôi đã được sáng tỏ. Có lẽ, người phụ nữ có tên Hatanaka Hiroe là người đã sinh ra Kazami, không còn nhầm lẫn gì nữa. Vậy cha của Kazami là ai? Tôi nghĩ chuyện này cũng đã rõ rồi.”
“Là ông Kamijou… sao?”
Hida khẽ gật đầu trước câu trả lời của Yuzuki. “Nếu suy nghĩ như thế thì mọi chuyện đều rất hợp lý. Kamijou đã giữ bức ảnh hồi cấp hai của Kazami như một báu vật. Tôi nghĩ vì lúc đó ông ấy đã biết con bé chính là con gái mình. Nhưng tại sao mãi cho đến bây giờ ông ấy không hành động gì cả? Đó là điều tôi thắc mắc.”
“Có phải vì đó là đứa con của một người phụ nữ khác sinh cho ông ấy không?”
“Kamijou đã biết tất cả. Ai là người đã bắt cóc đứa trẻ từ bệnh viện? Ông ấy cũng biết đứa trẻ đó và thủ phạm hiện giờ ra sao. Tôi nghĩ chắc ông ấy biết về Kazami từ rất sớm. Dù biết rõ như vậy nhưng ông ấy cố gắng tránh tiếp xúc. Bởi vì đúng như cậu nói, Kazami là đứa con của người phụ nữ khác sinh ra.”
“Thế tại sao bây giờ ông ấy lại…?”
“Vì người con trai.”
“Con trai… Người đang trong bệnh viện?” Nói đến đây Yuzuki à lên. “Tên căn bệnh đúng là bệnh ung thư máu trắng. Ra vậy. Chuyện là như thế sao?”
“Nó là như thế đấy. Là chuyện ông ấy khổ sở khi không tìm được người hiến tủy phù hợp. Tôi không biết rõ sự tình thế nào nhưng tỷ lệ anh chị em có tủy phù hợp rất cao phải không?”
“Có giả thuyết cho rằng tỷ lệ này cao hơn so với tỷ lệ giữa cha mẹ và con cái. Nhưng con trai của Kamijou với Kazami là anh em cùng cha khác mẹ phải không?”
“Kể cả như vậy thì vẫn cao hơn so với trường hợp là người ngoài phải không?”
“Có thể như vậy.”
Hida uống cạn lon bia. “Ông Kamijou đã quyết tâm cứu con trai và tìm đến chỗ tôi. Có lẽ việc ông ấy trao cho tôi dấu điểm chỉ bằng máu của bà Hatanaka là để xác nhận lại một lần cuối và cũng có thể lấy đó để thuyết phục tôi.”
“Ông nói thuyết phục là sao?”
“Tôi nghĩ có thể ông Kamijou sau khi giám định vân tay DNA, tại thời điểm chứng minh được chủ nhân của dấu vân tay và Kazami có quan hệ mẹ con ông ấy sẽ nói với tôi toàn bộ sự thật. Để Kazami có thể tiến hành kiểm tra đối với người hiến tủy thì điều đầu tiên ông ấy phải làm là thuyết phục được tôi.”
“Điều đó có nghĩa ông Kamijou đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận mọi chuyện đã được sáng tỏ hay sao?”
“Đó là điều đương nhiên phải không? Vì người con trai duy nhất của ông ấy đang cận kề với cái chết.” Hida bóp chặt lấy lon bia rỗng. “Vì thế tôi mới nói tôi không thể trì hoãn việc này thêm nữa. Kazami cần được xét nghiệm tủy càng sớm càng tốt. Nếu cứ chần chừ, mà con trai của ông Kamijou chết thì tôi sẽ phải ân hận cả đời. Nếu là tôi, tôi không thể vứt bỏ tính mạng của một người trong khi mình vẫn có thể cứu giúp họ.”
“Là vậy sao?” Yuzuki cúi đầu. Hai tay anh nắm chặt lấy đầu gối.
“Tôi nghĩ là cậu đã hiểu.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu là chuyện liên quan đến tính mạng của con người thì tôi cũng không thể ngăn ông lại được. Chỉ có điều, tôi nghĩ rằng chưa cần thiết phải ngay lập tức nói với Kazami sự thật.”
“Ý cậu là sao?”
“Ta hãy nghĩ một lý do nào đó để Kazami đồng ý làm xét nghiệm. Để có thể trở thành người hiến tủy thì hệ kháng nguyên của bạch cầu cũng phải đồng nhất. Nếu nó không đồng nhất thì ta không cần phải vội vàng nói với Kazami về sự thật. Nếu bạch cầu đồng nhất thì lúc đó ta lại suy nghĩ tiếp có phải sẽ tốt hơn không?”
Hida xua tay trước mặt nhiều lần như thể đuổi ruồi. “Yuzuki, tôi đã chán ngấy việc cứ phải nói dối rồi. Tôi không muốn mình lừa dối trong việc cứu lấy tính mạng một người.”
“Nhưng…”
“Hơn thế nữa lại còn thêm vụ tai nạn xe buýt.” Hida khoanh tay, nhíu mày lại. “Tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện của mười chín năm về trước và vụ việc lần này lại có liên quan đến nhau. Tôi không nghĩ chúng không liên quan. Tóm lại về bí mật của Kazami tôi cần phải nói với cảnh sát. Nếu thế nó chắc chắn sẽ đánh động giới truyền thông và cũng có thể sự việc trở nên om sòm. Trước khi chuyện đó xảy ra, tôi muốn nói hết với Kazami.”
Yuzuki vò đầu như có vẻ chán nản. “Như vậy có được không? Ông sẽ mất tất cả đấy.”
“Biết làm thế nào. Kể cả là như thế thì nếu nghĩ về tội ác mà chúng tôi đã gây ra nó nhất định vẫn chưa phải là hình phạt quá nặng nề.”
Yuzuki buông thõng hai vai. “Những gì ông đã gây ra là những việc có thể không được pháp luật tha thứ. Nhưng có nhất thiết cứ phải chịu đền tội không? Người mẹ đẻ thì đã mất, người cha còn chưa xưng tên. Đối với Kazami việc được ông nuôi nấng nên người là việc tốt hay việc xấu? Nếu suy nghĩ như vậy thì tôi nghĩ rằng câu trả lời đã quá rõ ràng.”
“Cậu nói như vậy khiến cho tôi cảm thấy nhẹ lòng đi một chút. Nhưng đó chỉ là sự bao biện của chúng ta mà thôi. Biết rõ là con của người khác mà vẫn để nó mang họ mình rồi che giấu cả một thời gian dài. Nếu tôi báo với cảnh sát tại thời điểm tối biết được sự thật thì có thể cuộc đời của Kazami đã rẽ sang một hướng khác cũng nên. Không ai trong chúng ta có thể nói cuộc đời mới kia sẽ hạnh phúc hơn bây giờ. Nhưng cũng có thế tôi và vợ tôi đã cướp đi cuộc đời tốt đẹp của con bé.”
“Cướp đi…” Nói đến đây Yuzuki khựng lại.
“Ngày mai tôi sẽ trở về Hokkaido,” Hida nói. “Tôi sẽ suy nghĩ xem sẽ nói với Kazami như thế nào. Tóm lại, không thể tha thứ cho sự chần chừ dù chỉ một khắc. Đó là hành động đúng đắn duy nhất.”
“Ông Hida…”
Hida đứng dậy. Ông giơ tay phải về phía Yuzuki. “Cảm ơn cậu nhé. Tôi vô cùng biết ơn cậu. Đây không phải là ý gì xấu. Đó là những lời lẽ từ đáy lòng tôi. Nếu không có cậu thì chắc ngày mai tôi vẫn sẽ lại đi lòng vòng quanh con phố này mà không có đích đến.”
Yuzuki cũng đứng dậy, nắm lấy tay Hida. “Tôi không làm điều gì không phải thì tốt rồi.”
“Cậu không phải lo về điều đó. Mà tôi muốn nhờ cậu một việc.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Không gì khác, là chuyện về Kazami. Ngay sau khi biết được sự thật chắc con bé sẽ bị tổn thương lắm. Tôi không thể tưởng tượng được điều đó. Rất mong cậu hãy luôn ở bên che chở cho nó.”
Yuzuki tròn mắt. “Ông… ông định biến mất khỏi Kazami hay sao?”
Hida thở dài rồi buông tay Yuzuki ra.
“Tôi nghĩ điều đó tốt cho con bé. Đương nhiên tôi không nghĩ làm như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc. Còn rất nhiều thủ tục và những thứ liên quan gián tiếp khác phải không? Chuyện hộ khẩu như thế nào cũng là một trong những thứ đó. Nếu tôi bị đưa ra xét xử và con bé phải tách hộ khẩu thì tôi nghĩ cũng phải làm thủ tục liên quan đến việc đó… À không, trước đó tôi phải ra đầu thú với cảnh sát. Dù sao đi nữa thì tôi không còn tư cách là một người cha nữa rồi. Vì thế tôi cần phải biến mất trước mặt con bé.”
“Nếu ông mà làm thế không phải cô bé sẽ trở nên cô độc sao?”
“Chính vì vậy tôi mới đang nhờ cậu. Về mặt nào đó, cậu còn biết rõ về Kazami hơn cả tôi. Khi con bé muốn biết về sự ra đời của mình thì tôi muốn cậu hãy giải thích với nó. Vì cậu là người cũng đã gặp bà của con bé rồi.”
Yuzuki lắc đầu. “Ông rất quan trọng đối với cô bé. Nếu không có ông ở bên, cô bé sẽ bất chấp mà vứt bỏ cả môn trượt tuyết.”
Phát ngôn của Yuzuki xuyên vào giữa ngực Hida. Bất giác, ông cúi gằm xuống. “Cũng có thể là như vậy nhưng tôi đâu có tư cách gì để nói về việc đó. Con bé có cuộc đời riêng của nó. Tôi không thể tham dự vào được. Dù gì thì tôi cũng chỉ là người dưng.”
“Không phải…”
“Nhưng nếu con bé vẫn tiếp tục trượt tuyết…” Nói đến đây, Hida nhắm mắt lại và lắc đầu. “Mà thôi, bỏ nó đi. Tôi đâu có quyền mà mong đợi ở nó điều gì.”
Yuzuki im lặng. Không phải anh lo ngại vì những tổn thất của việc Kazami sẽ từ bỏ môn trượt tuyết mà anh đang nghĩ xem có cách nào để giải quyết vấn đề giữa Hida và Kazami hay không.
Còn Hida lại nghĩ thật tốt biết bao khi người đầu tiên ông nói cho biết sự thật lại là con người trẻ tuổi này.
“Xin lỗi cậu, tôi muốn ở lại một mình.”
“A… Tôi rất xin lỗi.” Yuzuki tiến ra phía cửa. Nhưng anh lập tức dừng bước và quay lại nói. “Ngày mai ông bay chuyến nào về?”
“Tôi vẫn chưa quyết định. Nếu được tôi muốn bay chuyến sớm nhất. Vì có lẽ đêm nay tôi cũng chẳng thể ngủ được.” Nói rồi, Hida nhăn mặt. “Tôi lại nói mấy lời ủy mị rồi. Cậu quên nó đi nhé.”
“Dạ không… Thôi tôi xin phép.”
“Ừ. À, mà Yuzuki này.” Sau khi gọi Yuzuki, Hida nhìn thẳng vào mắt anh. “Thực sự rất cảm ơn cậu.”
Yuzuki khẽ cúi đầu rồi mở cửa bước đi.
Hida mở tủ lạnh lấy ra một lon bia mới. Ông ngồi trên giường và bắt đầu uống. Ông nghĩ đằng nào thì ông cũng chẳng say mà toàn thân ông đang muốn tìm đến rượu.
Cạnh ông là những bức ảnh còn sót lại. Yuzuki đã bỏ quên những bức ảnh chụp khi Hatanaka Hiroe còn là học sinh cấp hai. Đây là những bức ảnh cậu ta mượn nên nhất định phải mang đi trả lại. Hida dùng tay phủi tấm trải giường rồi cầm những bức ảnh lên.
Càng nhìn càng thấy giống với Kazami. Cả vóc dáng cũng giống nhau như tạc. Chả trách Yuzuki chỉ cần nhìn qua là đã nhận ra ngay.
Hida nhớ lại những lời Yuzuki từng nói. Người có kết hợp gen di truyền kiểu F thì khả năng giữ thăng bằng cơ thể rất cao, rất hợp với thi đấu thể dục dụng cụ. Bức ảnh này đã chứng minh cho giả thiết của cậu ấy là đúng.
Hida bỗng thở dài rồi cười nhạt. Nụ cười khinh bỉ chính bản thân mình.
Một kẻ ăn cắp vặt, Hida nghĩ. Nhưng ông đâu chỉ đánh cắp con gái của người khác. Ông còn huấn luyện để cô con gái ấy trở thành vận động viên trượt tuyết. Ông vẫn tự mãn rằng con gái ông có thành tích tốt như vậy là do sự huấn luyện tuyệt vời của mình. Nhưng sự thật lại không phải như vậy. Ông chỉ giúp khai hoa tài năng mà cô bé được thừa hưởng từ cha mẹ đẻ của mình.
Đến cả tài năng do chính Kazami sinh ra mà ta cũng muốn chiếm nó làm của riêng…
Hida ném lon bia vào bức tường đối diện. Bia từ trong lon bắn ra chảy xuống nền nhà. Nhưng Hida cũng không buồn nhìn, chỉ biết lấy hai tay ôm đầu.