Chương 32
Yuzuki tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại. Anh vừa với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đặt trên gối vừa liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ sáng.
“Anh vẫn đang ngủ cơ à?” Vừa mới nghe điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói có vẻ khó ưa của Kotani.
“Tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Không phải lúc để hỏi chuyện gì. Tình hình này có vẻ anh không hề biết cảnh sát Hokkaido đã vào cuộc rồi phải không?”
“Cảnh sát Hokkaido làm gì?”
“Sáng sớm nay, hình như cảnh sát Hokkaido đã đến công ty xây dựng KM để khám xét đó.”
“Đến công ty xây dựng KM sao? Để làm gì ạ?”
“Vì tôi không biết nên mới gọi cho anh. Anh cũng không nắm được thông tin gì sao? Anh đã xin tôi cho ở Nagaoka thêm một thời gian còn gì.”
“Tôi xin lỗi. Tôi bận chuyện khác…”
“Chuyện về vợ của Hida và gen di truyền thể thao để sau đi. Trước mắt anh hãy thu thập thông tin về cho tôi. Rõ chưa?”
“Tôi hiểu rồi. Nếu có thêm thông tin gì mới tôi sẽ liên lạc.”
Sau khi cúp máy, Yuzuki bật ti vi lên nhưng anh không tìm thấy bản tin thời sự có liên quan đến việc khám xét công ty xây dựng KM.
Yuzuki bước ra khỏi giường, đi vào phòng tắm. Đầu anh hơi nặng nề có lẽ tại vì đêm qua anh đã uống whisky tới khuya. Ông Hida đã nói có thể ông ấy chẳng ngủ được nhưng kể cả Yuzuki, lúc này cũng không phải lúc anh có thể an giấc.
Anh rửa mặt bằng nước lạnh và nhìn vào trong gương. Mặt anh hơi sưng, mắt lại hơi đỏ. Những suy sụp về tinh thần chắc cũng khiến cho ông Hida hốc hác như thế này. Yuzuki tưởng tượng. Chắc ông ấy chẳng ngủ và đã lên máy bay rồi cũng nên.
Yuzuki dùng bữa sáng qua loa rồi rời khỏi khách sạn. Dù bị bắt phải đi thu thập thông tin nhưng Yuzuki chỉ bận tâm đến một thứ duy nhất. Anh rút điện thoại và thử gọi cho Kamijou Setsuko.
Ngay lập tức đầu dây bên kia đã bắt máy. “Vâng.” Yuzuki nghe thấy một giọng nói trầm buồn.
“Tôi là Yuzuki đây ạ. Bây giờ bà có thể nói chuyện được không?”
“Vâng, không vấn đề gì ạ…”
“Tôi nghe nói họ đã đến tận công ty để khám xét, có thật không ạ?”
Setsuko im lặng một lúc rồi trả lời, “Vâng.” Yuzuki có thể cảm nhận qua điện thoại bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Cảnh sát giải thích thế nào về mục đích đến khám xét ạ?”
“Họ không nói gì với tôi… Hiện giờ anh Odagiri đang tìm hiểu sự tình giúp tôi.”
“Vậy ạ? Bây giờ bà đang ở đâu ạ?”
“Tôi đang ở nhà riêng.”
“Vậy tôi tới nhà bà bây giờ có được không ạ? Tôi cũng muốn nghe chuyện từ ông Odagiri.”
“Bây giờ… ạ?”
“Tôi nghĩ, lý do cảnh sát tới điều tra ở công ty là họ đã chứng minh được người gửi những bức thư đe dọa đến công ty tôi là chồng bà. Phía chúng tôi cũng rất cần nắm bắt được tình hình.” Yuzuki nói, giọng có phần như hơi đe dọa. Anh đã cố gắng nói để người nghe không hiểu nhầm rằng anh đang nhấn mạnh lập trường của người bị hại nhưng thâm tâm anh thì đúng là như thế.
Sau một hồi im lặng, Setsuko đáp, “Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ Odagiri sắp quay trở lại rồi. Tôi cũng sẽ nói với anh ta là anh sẽ đến.”
“Cảm ơn bà.”
Vì sợ Setsuko đổi ý thì mọi chuyện sẽ thành xôi hỏng bỏng không nên Yuzuki vội vàng cúp máy.
Anh bắt taxi đi đến nhà Kamijou. Anh đã nghĩ có thể truyền thông đã vây kín ngôi nhà rồi nhưng khi đến nơi anh không hề thấy một bóng người nào trước ngôi nhà màu kem.
Kamijou Setsuko đón Yuzuki với vẻ mặt không biến sắc. Khi Yuzuki đi qua phòng tiếp khách hôm trước thì thấy Odagiri trong trang phục áo vest đang đứng đợi với bộ mặt huyền bí.
“Chuyện xảy ra quá đột ngột nên những người trong công ty đã rất hoảng hốt.” Odagiri lên tiếng.
“Tóm lại là chuyện gì vậy ạ?” Yuzuki hỏi.
“Tôi không rõ chi tiết sự việc nhưng hình như nó có liên quan đến vụ tai nạn xe buýt đó. Ông cũng biết cảnh sát Hokkaido cho rằng vụ tai nạn do ai đó cố ý sắp đặt phải không?”
“Tôi cũng đã nghe cảnh sát hình sự nói như vậy.”
“Nghe nói kẻ nào đó đã tiếp cận xe buýt đó rồi lắp thứ gì đó vào vị trí đặc biệt.”
Chuyện này thì Yuzuki lần đầu mới nghe. Yuzuki rướn người về phía trước. “Rồi sao nữa ạ?”
“Hình như thủ phạm đã sử dụng phụ tùng dùng trong xây dựng lắp vào vị trí đó. Cảnh sát Hokkaido cho biết, theo những gì họ điều tra được thì nơi sản xuất ra phụ tùng đó là một hãng sản xuất phụ tùng tại Nagaoka.”
“Nagaoka? Nếu thế thì…”
Odagiri gật đầu bằng khuôn mặt căng thẳng. “Là công ty con của công ty chúng tôi.”
Yuzuki đứng thẳng người rồi quay sang nhìn Kamijou Setsuko. Bà ấy vẫn không chớp mắt, miệng mím chặt lại.
“Nghĩa là thủ phạm ở trong công ty sao ạ?” Yuzuki hỏi.
“Cảnh sát nghi ngờ như vậy.”
“Một nhân viên nào đó muốn lấy tính mạng của tổng giám đốc sao? Nhưng nếu như thế thì không thể giải thích một cách thỏa đáng chuyện về những bức thư.”
“Vâng ạ. Vì vậy hình như cảnh sát cho rằng phải chăng tổng giám đốc cũng biết toàn bộ sự việc.”
Yuzuki vẫn nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc và nhìn chằm chằm vào Odagiri.
“Khó hiểu nhỉ. Nghĩa là tổng giám đốc để cho nhân viên đe dọa tính mạng của mình sao? Có thể có chuyện như vậy không?”
“Bình thường không ai có thể nghĩ ra được chuyện đó. Vì vậy hình như cảnh sát đang nghi ngờ về việc gian lận bảo hiểm.”
“Gian lận bảo hiểm?”
“Nghĩa là cố ý gặp tai nạn để trục lợi tiền bảo hiểm.”
“Sao lại có chuyện điên rồ như vậy được?” Kamijou Setsuko lạc hẳn giọng đi. “Tại sao người nhà tôi lại phải làm như vậy trong thời điểm quan trọng như thế này? Không phải tôi mà là hình như cảnh sát đã nghĩ như vậy. Chỉ có điều, những gì cảnh sát nói có một phần đúng. Nếu suy nghĩ đây là vụ cố ý gây ra tai nạn để trục lợi tiền bảo hiểm thì sẽ giải thích được vì sao tổng giám đốc lại viết ra những bức thư đe dọa.”
“Giải thích như thế nào được?” Yuzuki hỏi
“Nếu chỉ là một vụ tai nạn đơn thuần thì có nguy cơ những hành vi gây án sẽ bị vài người trong nhóm hung thủ làm bại lộ. Nhưng nếu biến nó sang hình thức bị cuốn vào tội ác nhắm đến tính mạng của một vận động viên thì cảnh sát sẽ không nghĩ rằng thủ phạm sẽ nhằm vào tổng giám đốc. Và công ty bảo hiểm cũng vậy. Vì thế việc cần thiết đầu tiên là gửi đi những bức thư đe dọa.”
“Vậy lý do hắn lấy cô bé Hida ở công ty chúng tôi làm mục tiêu là gì?”
“Vì cô bé là người mà tổng giám đốc hâm mộ. Giả sử tổng giám đốc đi đến gặp vận động viên của mình yêu thích thì hung thủ sẽ nhân cơ đó để gây án. Như vậy sẽ không có gì là bất tự nhiên.”
“Hóa ra là vậy. Đúng là giải thích như thế thì hợp lý.”
“Nhưng tôi phải nhắc lại một lần nữa, đây không phải là suy luận của tôi. Tôi chỉ truyền đạt lại nội dung mà cảnh sát đang nghi ngờ. Bản thân tôi không tin vào chuyện này.”
Tôi cũng chẳng tin, Yuzuki nhủ thầm trong bụng. Yuzuki biết rất rõ hơn ai hết mục đích Kamijou đến Sapporo để làm gì. Lý do ông ấy đến để gặp Kazami cũng đã thay đổi.
Đúng như Hida đã nói, Yuzuki nghĩ. Điều tra của cảnh sát đang đi sai hướng. Có lẽ nên sớm cho cảnh sát biết mối quan hệ giữa Kamijou và Kazami.
Cũng là tốt cho người phụ nữ đáng thương này, Yuzuki nhìn vào Kamijou Setsuko.