← Quay lại trang sách

Chương 33

Ánh nắng le lói xuyên qua khe hở của bức rèm. Trên mặt bàn thô mộc, mấy lon bia rỗng đang nằm lăn lóc. Hình như trời đã sáng rồi. Dù biết rất rõ là không thể ngủ được nhưng hình như cuối cùng Hida cũng đã chợp mắt được một chút. Sức mạnh của bia rượu quả là to lớn.

Hida lồm cồm ngồi dậy, mặt ông nhăn nhó. Đầu ông đau như búa bổ. Thêm vào đó, dạ dày lại đầy ứ. Không cần nhìn cũng có thể thấy toàn thân ông rã rời, chân tay không còn một chút sức lực. Chân răng cũng có cảm giác khó chịu. Sau khi rửa mặt xong, Hida nhìn hai bàn tay mình, nhìn những vết hằn của chai tay.

Ông uể oải thức dậy và quyết định chuẩn bị xuất phát. Ông không còn việc gì ở khách sạn này nữa. Nhìn kĩ, ông thấy sàn nhà ướt nhẹp. Ông nhớ lại tối qua mình đã ném lon bia vào tường. Ông vừa thấy xấu hổ vì bản thân vừa dùng khăn tắm lau sạch đi. Ông tắm nước nóng, đánh răng. Trong chiếc gương ở bồn rửa mặt là khuôn mặt của một ông lão. Mắt không còn tinh nhanh, da dẻ thì chảy xệ. Sắc mặt cũng rất xấu.

Ông thay quần áo, mang theo hành lý rồi rời khỏi căn phòng. Ông làm thủ tục rời khỏi khách sạn. Tiền khách sạn rẻ hơn so với ông tưởng. Ông cứ nghĩ mình đã ở khách sạn lâu lắm rồi nhưng thực ra mới vỏn vẹn vài ngày. Ông đi taxi đến ga Nagaoka và lên tàu siêu tốc Shinkansei đi Niigata. Khoang ghế ngồi tự chọn vẫn trống. Hida ngồi xuống ghế dành cho ba người, và ngả lưng xuống ghế. Ghế phía sau có hai người đàn ông dáng vẻ giống nhân viên công ty đang ngồi.

Hida nhắm mắt lại. Ông suy nghĩ xem phải bắt đầu câu chuyện với Kazami như thế nào. Ông cũng phải tiên liệu trước đến cả việc con bé sẽ bị hoảng loạn. Không được nói chuyện này một nơi mọi người dễ chú ý đến. Con bé bây giờ đang ở Furano. Có lẽ đến phòng vào buổi tối thì tốt hơn chăng? Mà không, cũng có thể con bé ở cùng phòng với đồng nghiệp. Thuê một phòng riêng để hai cha con có thể nói chuyện với nhau thì tốt hơn.

Khi chỉ có hai cha con thì nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

Dù Hida đã nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào mà không làm tổn thương đến Kazami. Hida cảm thấy khó thở. Bụng vẫn đầy ứ. Ông nhớ rằng mình đã không ăn sáng mà cũng chẳng muốn ăn. Khi ông đứng dậy định bụng mua chai nước trái cây ở khu bán hàng thì ông nghe thấy cuộc hội thoại của hai nhân viên ở phía sau.

“Anh đã nghe gì chưa? Cảnh sát đã đến khám xét ở công ty xây dựng KM đấy.” Một người đàn ông nói.

Công ty xây dựng KM , khám xét , cả hai từ này đối với Hida thật quan trọng. Ông dỏng tại lên nghe.

“Khi nào?” Người đàn ông còn lại hỏi bằng giọng rất ngạc nhiên.

“Cũng vừa mới đây thôi. Tôi có người quen ở công ty mẹ của KM. Anh ấy đã nhắn tin cho tôi biết.”

“Họ làm gì ở công ty đó nhỉ?”

“Chắc là vụ ông tổng giám đốc. Anh có biết chuyện ông tổng giám đốc của công ty đó đã gặp tai nạn ở Hokkaido và đang phải nằm viện không?”

“À, chuyện đó tôi có xem thời sự rồi.”

“Chuyện đó, theo như người ta đồn…” Người đàn ông hạ giọng. “Cũng có khả năng ông ta bị cuốn vào một vụ án.”

“Vụ án gì?”

“Có lẽ không phải là một vụ tai nạn đơn thuần phải không? Không phải cảnh sát đang điều tra liên quan đến chuyện đó sao?”

“Hả? Chuyện phức tạp vậy sao?”

Hai người bọn họ vẫn đang bàn tán về việc của công ty xây dựng KM. Tuy nhiên với Hida, ông rất muốn có thêm những thông tin càng chi tiết càng tốt. Thính giác của ông tập trung hướng ra phía sau tới mức tối đa.

“Chỉ có điều tình hình có vẻ trở lên nghiêm trọng. Hơn thế nữa, người thừa kế công ty xây dựng KM nghe nói đang mắc bệnh nan y.”

“Hừm, vậy sao?”

“Anh ta là con trai của tổng giám đốc nhưng ở suốt trong bệnh viện Ogoe ở Nagaoka. Nghe nói anh ta bị bệnh ung thư.”

“Thế thì tội nghiệp nhỉ?”

“Đó là công ty gia đình. Hình như tổng giám đốc là con cháu trong nhà. Nhưng vì có nguy cơ họ sẽ mất đi người thừa kế nên có lẽ sắp có một vụ om sòm gì đó cho xem. Người quen của tôi công ty KM cũng nói nếu cả tổng giám đốc và người kế nhiệm tổng giám đốc đều chết thì công ty sẽ khốn đốn lắm. Nên bạn tôi cũng đang lo.”

“Lo cũng phải thôi.”

“Công ty chúng ta cũng không hoàn toàn có thể yên tâm được. Nếu có chuyện gì xảy đến với công ty chúng ta thì…”

Sau đó, chủ đề của hai người kia chuyển sang chuyện khác. Họ cũng không quay lại câu chuyện về công ty xây dựng KM tới lần thứ hai.

Hida phản ứng lại với cái tên bệnh viện Ogoe xuất hiện trong cuộc hội thoại của hai người đàn ông. Đó là cái tên mà ông không thể quên. Nó là bệnh viện nơi đứa con của vợ chồng Kamijou bị bắt cóc.

Con trai của Kamijou Nobuyuki đang nằm điều trị trong đó…

Nghĩ cho cùng thì chuyện cũng hợp lý thôi. Bệnh viện Ogoe là bệnh viện đa khoa có tiếng nhất nhì ở Nagaoka. Vì Kamijou Setsuko đã sinh con ở đây nên nếu chọn bệnh viện này là nơi điều trị cho người con trai duy nhất thì cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng khi vừa nghe thấy tên bệnh viện này, trong đầu Hida lại nổi lên một ý nghĩ khác.

Đó là việc ông quay trở về Hokkaido và nói rõ sự thật với Kazami. Ông bỗng phân vân rằng liệu làm như thế có ổn không. Ông nghĩ rằng trước khi làm điều đó, ông cần phải làm một việc khác.

Trong lúc Hida đang mải đuổi theo những suy nghĩ của mình, tàu Shinkansei đã đến Niigata. Sau khi ra khỏi cửa soát vé, ông bỗng quay gót. Ông đứng trước máy bán vé tự động và mua vé. Đó là tấm vé quay về Nagaoka.

Ông nghĩ cần phải thử đi đến bệnh viện Ogoe. Đương nhiên ông không nghĩ mình có thể gặp người con trai trưởng của vợ chồng Kamijou. Đột nhiên tới thăm có lẽ chỉ khiến người ta khó chịu.

Nhưng Hida lại chưa muốn cứ thế mà quay về Sapporo. Ông muốn ít nhất là đến bệnh viện, đặt một bó hoa thăm người bệnh rồi mới trở về. Hida biết rằng đó chỉ là hành động thỏa mãn cá nhân ông, nhưng ông không thể kiềm chế được cảm xúc này.

Khi quay lại ga Nagaoka, Hida đã mua một bó hoa rồi lên taxi đến bệnh viện. Đây là những con đường ông đã từng đi qua không biết bao nhiêu lần.

Bệnh viện Ogoe gần như chẳng đổi khác so với lần Hida đến đây những năm trước. Những tòa nhà nặng nề màu xám, các bệnh nhân mang theo những nỗi bất an đến đây với con mắt đầy trông đợi.

Từ trước tới giờ, Hida vẫn đã nghĩ rằng đây là bệnh viện nơi Kazami được sinh ra mười chín năm về trước. Cô bé đã được mang về nhà từ bệnh viện này. Vợ chồng Hida đã nuôi nấng cô bé sau bao nhiêu năm tháng. Hida đã từng tin như vậy.

Nhưng giờ đây, trong mắt Hida, đây là nơi người anh cùng cha khác mẹ với Kazami đang nằm điều trị. Người đó có thể sẽ được cứu sống nếu Hida thú nhận toàn bộ mọi chuyện.

Hida từ từ bước đi. Quầy hướng dẫn ngay phía tay phải của cửa chính bệnh viện. Một người phụ nữ trông giống khách đến thăm đang đứng hỏi gì đó với một cô nhân viên mặc đồng phục màu trắng. Hida đợi cho tới khi người phụ nữ đi khỏi mới tiến lại gần phía quầy hướng dẫn.

Ông hỏi về người con trai đang nhập viện của Kamijou.

“Phòng của anh Kamijou ở tầng bốn ạ. Phòng 410. Bây giờ ông có thể vào thăm bệnh nhân được.” Người nhân viên nhìn vào màn hình máy tính và đáp.

“À không, tôi không gặp cũng không sao. Cô có thể chuyển thứ này cho cậu ấy hộ tôi được không?” Hida chìa bó hoa ra,

“Bó hoa sao ạ?”

“Vâng. Tôi chỉ muốn chuyển nó cho cậu ấy.”

Người nhân viên gật đầu.

“Nếu vậy ông có thể mang nó đến phòng y tá trên tầng bốn. Vì ở đây chúng tôi không thể tiếp nhận được.”

“À… vậy à?”

“Tôi rất xin lỗi.” Người nhân viên cúi đầu.

Hida đành phải đi lên thang máy. Đến tầng bốn, ông bước ra khỏi thang máy. Phòng y tá ở ngay gần đó. Trong phòng có ba nhân viên. Một người trong số bọn họ nhận thấy Hida liền mở cửa đi ra.

“Ông đến thăm bệnh nhân phải không ạ?”

“Vâng. Cô có thể chuyển bó hoa này tới phòng của cậu Kamijou hộ tôi được không?”

“Anh Kamijou…” Mặt người y tá trông có vẻ hồ nghi. “Ông không vào gặp anh ấy sao?”

“Vâng, thực ra tôi không quen cậu ấy. Vì bố cậu ấy đã có lần giúp đỡ tôi…”

Người y tá đang phân vân không biết phải làm thế nào thì bỗng nhìn về phía sau của Hida. “A, may quá. Vị khách này bảo tôi hãy mang bó hoa này cho anh Kamijou.”

Hida quay lại. Một cô gái trẻ chừng hai mươi lăm tuổi với mái tóc dài đang tiến lại gần. Cô ấy lại gần và cúi chào Hida.

“Cô có phải là người nhà của cậu Kamijou không?” Hida hỏi cô gái.

“Không, tôi là nhân viên của công ty. Tôi là phụ tá liên lạc của giám đốc điều hành.”

Cô gái tự xưng là Ogura Kuniko. Giám đốc điều hành hình như là để chỉ con trai của Kamijou.

“Còn tôi là Hida.” Hida đưa cho cô gái danh thiếp của mình.

Nhưng khi nhìn thấy họ tên của Hida, Ogura Kuniko cũng không phản ứng gì.

“Có thể cô sẽ nghĩ đây là câu hỏi lạ lùng, nhưng cô có biết lý do ông Kamijou Nobuyuki đến Sapporo làm gì không?” Hida hỏi.

“Theo như những gì tôi được biết thì hình như tổng giám đốc đến gặp một vận động viên trượt tuyết… Hình như đó là vận động viên mà tổng giám đốc hâm mộ.”

“Vận động viên trượt tuyết đó là con gái của tôi.”

Cô gái mở to mắt sau khi nghe thấy những gì Hida nói. “Ôi vậy ạ?”

“Vì mối liên quan như thế nên tôi cũng đã đến thăm ông Kamijou Nobuyuki. Lúc đó tôi đã được vợ của ông ấy cho biết rằng con trai ông ấy đang điều trị ở bệnh viện này. Lần này, vì tôi có việc ở đây nên tôi muốn vào để gửi cho cậu ấy bó hoa.”

“Ra vậy. Nếu thế tôi sẽ chuyển bó hoa giúp ông. Nếu được thì ông chuyển trực tiếp tới giám đốc điều hành là tốt nhất. Nhưng hiện nay sức khỏe của giám đốc điều hành đang không được tốt.”

“Không sao đâu. Tôi cũng chỉ định đặt bó hoa ở đây rồi về thôi. Cô đừng bận tâm.”

“Vậy thì xin lỗi ông. Tôi sẽ chuyển giúp ông bó hoa này.”

Ogura Kuniko đỡ lấy bó hoa và kẹp vào đó tấm danh thiếp của Hida ban nãy. Hida nhìn theo cho tới khi cô gái đi khuất rồi đi ra thang máy. Chỉ có vài phút đó thôi mà Hida có cảm giác như muốn nghẹt thở. Đương nhiên mọi cử động của ông đều rất mệt mỏi. Toàn thân và cả trái tim ông vẫn đang nặng trĩu.

Hida lên taxi quay trở về ga Nagaoka. Ông nhớ ra cho tới chiều muộn sẽ không có chuyến bay nào từ Niigata về Sapporo nên trong lúc đang nghĩ cách làm thế nào giết thời gian cho tới lúc đó thì điện thoại trong túi áo ngực vang lên. Số điện thoại gọi đến là số mà Hida không biết.

“Vâng.” Hida trả lời.

“A lô, xin lỗi. Tôi là Ogura đã gặp ông khi nãy.”

“A… Có chuyện gì vậy?” Hida bất giác giữ chặt lấy điện thoại vì ông nghĩ không biết có vấn đề gì phát sinh liên quan đến việc ông gửi tặng bó hoa.

“Bây giờ ông đang ở đâu ạ?”

“Tôi đang ở ga Nagaoka.”

“Bây giờ ông có bận việc gì không?”

“Bận việc gì à?… Tôi định lên máy bay để trở về Sapporo.”

“Ông bay chuyến mấy giờ ạ?” Ogura Kuniko hỏi dồn dập.

“Tôi bay chuyến bốn giờ rưỡi.”

“Nếu vậy thì vẫn còn nhiều thời gian. Ông định thế nào ạ?”

“Không, tôi cũng không có việc gì đặc biệt cả.”

“A, vậy ạ?” Cô gái có vẻ như an tâm.

“Có chuyện gì vậy?” Hida hỏi.

“Thật ra, khi tôi vừa đưa bó hoa của ông cho giám đốc điều hành xem thì giám đốc điều hành nói rằng rất muốn được gặp ông Hida…”

“Sao? Con trai của ông Kamijou sao?”

“Vâng ạ. Tôi rất xin lỗi khi yêu cầu ông điều này. Liệu ông có thể quay trở lại đây một lần nữa được không ạ? Tôi sẽ cho người đến đón ông.”

“Không, cô không cần phải làm như thế đâu. Nhưng tôi và con trai ông Kamijou chưa hề biết mặt nhau.”

“Chính vì vậy giám đốc điều hành nói rất muốn được gặp ông một lần. Tôi biết điều này sẽ gây phiền toái cho ông nhưng liệu ông có thể đáp ứng lại mong mỏi của một người bệnh không?” Lời nói của Ogura Kuniko như có sức mạnh. Nghe như thể mệnh lệnh.

“Tôi hiểu rồi. Đúng lúc tôi cũng đang nghĩ xem làm thế nào với thời gian trống. Tôi sẽ đến ngay.”

“Vậy à? Cảm ơn ông. Tôi sẽ đợi ông.”

“Gặp lại cô sau.” Sau khi cúp máy, Hida ngẩn mặt ra. Đúng là sự việc diễn ra ngoài dự kiến của ông.

Hida lên taxi, quay trở lại bệnh viện. Ogura Kuniko đã đứng chờ trước của bệnh viện.

“Xin lỗi vì lại để ông cất công đến đây.” Cô gái cúi gập người thật sâu.

“Cô đã giải thích về tôi như thế nào?” Hida hỏi bằng một nụ cười. Dù nghĩ như thế nào, Hida cũng không tài nào hiểu nổi lý do tại sao con trai của Kamijou lại muốn gặp mình.

“Tôi chỉ truyền đạt lại theo đúng những gì ông Hida nói. Ngay lập tức, giám đốc điều hành bảo tôi gọi điện cho ông.” Có vẻ cô gái cũng không biết lý do là gì.

Họ bước vào thang máy rồi đi lên tầng bốn. Ogura Kuniko bước tới căn phòng phía cuối hành lang. Trên cánh cửa hiện ra tấm biển đề tên Kamijou Fumiya.

Khi Ogura Kuniko gõ cửa thì có tiếng nói “Mời vào” vọng ra. Cô gái mở cửa.

“Ông Hida đã đến rồi ạ.” Cô gái hướng vào trong rồi nói và quay sang phía Hida và gật đầu.

Hida bước vào căn phòng. Ngay phía trước là một chiếc bàn nhỏ cùng với ghế còn trong cùng có một chiếc giường. Một người mặc quần áo bệnh viện đang được ngồi dựng dậy, nhìn về phía ông. Mặt cậu ta trắng bệch, hai má hóp lại. Lông mày cậu ta bị rụng hết, chắc do ảnh hưởng của thuốc ức chế tế bào ung thư. Cậu ta đội một chiếc mũ len trắng.

“Chào ông.” Cậu ta cất tiếng, miệng đầy những nếp nhăn. Mỗi khi cố gắng để tạo ra nụ cười, những nếp nhăn ấy lại hằn sâu. Có thể thấy chỉ trong thời gian rất ngắn cậu ta đã gầy xọp đi.

Hida cúi đầu chào. Ông không thể cất lên được lời chào hỏi.

“Mời ông ngồi.” Ogura Kuniko chỉ vào chiếc ghế. Hida gật đầu rồi ngồi xuống.

“Tôi xin lỗi đã gọi ông đến. Nhưng cơ hội như thế này… à không, tôi nghĩ có lẽ chẳng còn cơ hội thứ hai.” Kamijou Fumiya nói. Giọng nói tuy nhỏ nhưng rất rành rọt.

“Cậu chắc cảm thấy khó chịu vì đột nhiên lại nhận được bó hoa từ một người không quen biết?” Hida nói.

“Không phải vậy đâu ạ. Khi tôi vừa nghe nhắc tới cái tên Hida, tôi đã biết là ông rồi. Nên tôi đã ra lệnh cho cô ấy phải mời bằng được ông đến đây.” Sau khi nhìn Ogura Kokuni, Kamijou Fumiya lại quay sang Hida. Cuối cùng ông cũng đã đến.”

“Tôi cũng rất vui vì được gặp cậu.”

Kamijou Fumiya gật đầu rồi nói với Ogura Kokuni. “Cô có thể để chúng tôi lại với nhau được không?”

“Vâng ạ.” Nói rồi, cô gái rời khỏi phòng.

Hida nhìn kĩ vào tay Kamijou Fumiya. Ông ngại khi phải nhìn thẳng vào mắt Fumiya nhưng cũng đau đớn khi nhìn vào đôi bàn tay kia. Chúng gầy như cành cây nhỏ. Hơn thế nữa lại là những cành cây sắp héo úa. Hida có cảm giác chỉ cần một lực nhỏ thôi chúng cũng có thể gãy rời.

Chỉ cần ông nói với Kazami sự thật thì có thể tính mạng người này sẽ được cứu sống. Nghĩ như vậy, Hida lại đứng ngồi không yên.

“Tôi đã nghe mẹ tôi kể về các ông. Việc cha tôi tự ý đến gặp con gái ông và gặp phải tai nạn, hoàn toàn không phải do lỗi của các ông. Vậy mà tôi còn nghe nói mọi người cũng đã đến bệnh viện để thăm cha tôi. Mẹ tôi thấy áy náy lắm.” Kamijou Fumiya nói bằng một giọng ấm áp.

Không biết có phải đã mệt rồi không mà đôi mắt của Fumiya cụp xuống hiền từ như mắt chú chó nhỏ.

“À, không. Vấn đề không phải trách nhiệm thuộc về ai mà là việc chúng tôi tới thăm người hâm mộ của con gái tôi khi họ gặp tai nạn cũng là lẽ thường tình.” Hida đáp. Ông cảm thấy mặt mình như căng cứng lên.

“Kể cả là thế thì tôi cũng rất bất ngờ khi ông đến tận đây. Ông đến đây vì công việc hay…?”

“Không. Tôi có một chút việc riêng. Người vợ đã mất của tôi, quê ở đây.”

“Vậy sao ạ? Trùng hợp thật đấy.” Kamijou Fumiya vừa cười xong đã lấy lại ngay được vẻ mặt nghiêm nghị. “Tôi hỏi có phần hơi thất lễ, vợ ông mất khi nào ạ?”

“Vợ tôi mất cách đây mười sáu, mười bảy năm.”

“Thế ạ? Nếu vậy thì gần như ông đã một tay nuôi nấng con gái của mình cho tới ngày nay.”

“Ừm thì tôi cũng xoay xở ít nhiều.”

“Tôi có thể đoán được những vất vả của ông. Tôi cũng đã nhờ cấp dưới tìm hiểu về con gái ông. Cô ấy là một vận động viên trượt tuyết với thành tích vô cùng xuất sắc. Cha nào con nấy. Tôi rất cảm động về những cố gắng của cha con ông.”

“Cảm ơn cậu.” Hida cúi đầu. Tâm trạng ông vô cùng phức tạp. Ông đâu có tư cách gì để được người này ngợi khen về việc ông đã nuôi dạy Kazami.

“Bây giờ tôi đang trong tình cảnh này nhưng cũng có thời kỳ tôi cũng đã từng rất say mê thể thao.”

Nghe thấy Kamijou Fumiya nói vậy, Hida mới từ từ ngẩng mặt lên. “Cậu chơi môn thể thao nào?”

“Tôi chơi bóng chày. Tôi chơi vị trí của cầu thủ ném bóng. Tôi cũng đã ném bóng đi khá xa. Thực ra do ảnh hưởng của cha tôi. Cha tôi rất thích bóng chày.” Nói rồi cậu ta nghiêng đầu. “Tôi rất bất ngờ khi biết ông ấy quan tâm tới trượt tuyết. Vì tôi nghĩ ông ấy không có duyên với những môn thể thao mùa đông. Tôi cũng chỉ chơi trượt tuyết thông qua các giờ học thể dục trên lớp thôi. Nếu sống ở đây thì hàng năm, mỗi khi tuyết rơi, người ta lại khổ sở vì tuyết. Tôi không thể hiểu được tâm trạng của những người đến đây vì thích trượt tuyết.”

“Người ở đây thì sẽ nghĩ như vậy.”

“Bây giờ tôi lại thấy hối hận. Tôi nghĩ nếu tôi nhiệt tình, cố gắng hơn một chút chắc sẽ khác. Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được sự thú vị của môn trượt tuyết.”

“Tôi nghĩ rồi những cơ hội sẽ mở ra với cậu.”

Nghe Hida nói vậy, Kamijou Fumiya bất giác thở dài. Rồi cậu ta lên tiếng. “Khi tôi nói chuyện này, hầu như mọi người đều nói giống ông. Nhưng tôi hiểu rõ cơ thể của bản thân mình hơn ai hết.”

“Cậu đừng…”

“À, ông đừng hiểu nhầm. Tôi không có ý bi quan khi nói như vậy đâu. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn nghĩ tôi không thể là người càng sống lâu càng tốt được. Hiện giờ tôi chỉ đặc biệt quan tâm tôi sẽ phải sống như nào với khoảng thời gian mình được ban cho. “

“Tôi nghe mẹ cậu nói vẫn có hy vọng chữa khỏi bệnh cho cậu.”

“Việc cấy ghép tủy xương à? Ôi dào, chuyện đó…” Kamijou Fumiya nhún đôi vai gầy. “Đành phó mặc cả cho số phận thôi. Tôi đã không nghĩ đến việc đó nữa rồi.”

“Chắc chắn cậu sẽ…” Hida liếm môi rồi lại tiếp tục. “Tôi có cảm giác ta sẽ có tin vui.”

“Vậy sao?” Kamijou Fumiya nhìn Hida bằng đôi mắt chân thành.

“Đúng vậy. Vì thế những hy vọng, cậu đừng…” Hida định nói rằng đừng vứt đi những hy vọng nhưng rồi ông lại nghiêng đầu. “Xin lỗi cậu, tôi lại nói những lời vô trách nhiệm rồi.”

“Không ạ. Tôi thấy vui vì ông nói như vậy. Cảm ơn ông.” Nói xong, Kamijou Fumiya khẽ ho. Cậu ta đưa tay lên giữ ngực, mặt nhăn lại có vẻ rất nặng nhọc.

“Cậu ổn chứ?”

“Tôi không sao.” Cậu ta vẫn đặt tay lên ngực và nở một nụ cười. “Nhưng hình như tôi cũng hơi mệt. Có thể do lâu lắm rồi tôi chưa nói chuyện với người mình gặp lần đầu như thế này.”

Hida vội vàng đứng dậy. “Vậy thì tôi xin phép…”

“Tôi xin lỗi vì đột ngột mời ông đến đây vậy mà…”

“Cậu đừng bận tâm. Cậu hãy giữ gìn sức khỏe.”

“Cảm ơn ông.” Kamijou Fumiya cúi đầu chào. Sau đó cậu ta chậm chạp đưa tay phải ra. Hida nhận ra hình như cậu ta muốn bắt tay ông.

Hida nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy yếu như sắp gãy. Làn da cậu ta lạnh ngắt, khô khốc.

“May quá vì tôi đã gặp được ông.” Kamijou Fumiya hướng đôi mắt mệt mỏi về phía Hida. “Từ tận đáy lòng, tôi thật sự cảm ơn ông vì đã đến đây gặp tôi.”

“Tôi cũng rất vui khi được gặp cậu.” Sau khi buông tay Fumiya, Hida nói. “Tôi về nhé.” Rồi bước về phía cửa.

Ogura Kokuni ra tiễn Hida. Ông bỏ lại bệnh viện sau lưng mình. Hida quay trở lại ga Nagaoka rồi lên tàu Shinkansen để đi Niigata.

Ông dùng bữa trưa muộn rồi ngồi giết thời gian ở đó. Sau đó ông lên máy bay từ sân bay Niigata trở về Sapporo. Trên máy bay thông báo, hình như đang có tuyết rơi nhẹ ở Sapporo.

Hida ngồi tựa vào ghế rồi nhắm mắt lại. Trong đầu ông hiện lên khuôn mặt gầy xanh xao của Kamijou Fumiya.

Hida nhận ra cảm xúc run rẩy của mình đã trở nên bình tĩnh hơn. Ông sẽ nói hết mọi chuyện với Kazami… Đó là một quyết tâm lớn, không thể bị làm lung lay.