← Quay lại trang sách

Chương VI

Đến trưa, lúc đang chuẩn bị trở về nhà ăn trưa, Maigret nhận được những tin đầu tiên về Ginette.

Dupeu điện thoại từ một tiệm rượu phố Delambre khu Montparnasse, gần phố Vui vẻ về. Dupeu là một thanh tra ưu tú chỉ có mỗi một tật là đọc báo cáo bằng một giọng đơn điệu, như thể không bao giờ kết thúc và ngổn ngang những chi tiết khiến người ta chỉ nghe một cách lơ đãng. Nhanh lên!… Nhanh lên!… Bao giờ người ta cũng muốn nói với anh như vậy.

Nếu như người ta khổ tâm phải nói ra như vậy, anh ta trở nên buồn rầu đến nỗi người ta phải hối hận ngay.

“Tôi đang trong một quán bar có tên là Pickwick, cách đại lộ Montparnasse vài trăm mét và cô ta đã xuống Khách sạn Concarneau được mười hai phút. Đó là một khách sạn tiện lợi có nước nóng nước lạnh và điện thoại ở tất cả các phòng, một phòng tắm ở mỗi tầng. Cô ta thuê phòng số ba mươi hai và hình như không định rời đi ngay vì đã mặc cả giá thuê cả tuần. Trừ phi đó là một mưu mô gì đó.”

“Cô ta có biết bị bám theo không?”

“Tôi tin là như thế. Trong taxi, cô ta quay đầu lại nhiều lần. Lúc rời khỏi phố Charonne, cô ta đưa cho tài xế xem một danh thiếp lấy ra từ túi xách tay. Lúc chúng tôi người này sau người kia, tới đại lộ Saint-Michel, cô ta ghé tai tài xế. Tôi nhìn thấy rất rõ cô ta qua cửa kính sau xe. Anh ta bất chợt rẽ phải vào đại lộ Saint-Germain, rồi trong vòng gần mười phút, anh ta lượn quanh các phố nhỏ ở Saint-Germain-des-Prés. Tôi cho rằng cô ta hy vọng cắt đuôi tôi. Khi cô ta hiểu ra không thể làm thế được, cô ta đưa ra những chỉ dẫn mới, và chiếc taxi của cô ta vội dừng lại trước một ngôi nhà ở phố Ngài Hoàng tử.”

Maigret kiên nhẫn nghe, không ngắt lời.

“Cô ta bảo lái xe chờ và bước vào. Tôi cũng vào sau một chút và hỏi bà gác cửa. Người mà Ginette đến gặp không ai khác chính là Lamblin, ở tầng một. Cô ta ở lại trong ngôi nhà đó hai mươi phút. Khi cô ta ra tôi thấy hình như cô ta không được thoả mãn lắm và cô ta lập tức bảo tài xế chở cô ta đến đây. Tôi tiếp tục phục ở đây chứ?”

“Cho tới khi có người tới thay.”

Janvier chắc chắn vẫn còn ở đại lộ Charonne cùng với Baron theo dõi người chồng.

Phải chăng Ginette đến nhà luật sư Lamblin chỉ để hỏi lời khuyên? Maigret nghi ngờ điều đó. Trước khi rời trụ sở, ông chỉ thị cho Lucas, rồi đi tới bến xe buýt.

Bảy tháng trước, ngày hai mươi bảy tháng hai, vợ chồng Meurant không có mấy tiền, vì họ không đủ tiền để thanh toán tấm hối phiếu đáo hạn ngày hôm sau. Thêm nữa, họ còn mắc những phiếu nợ tại các nhà cung cấp khu vực, điều đó đã trở thành thói quen của họ. Khi đó ông dự thẩm mấy hôm sau yêu cầu Meurant chọn một luật sư, anh ta đã bác bỏ ngay vì không có tiền để trả và Pierre Duché đã được chỉ định bào chữa giúp.

Từ bữa đó, Ginette sống bằng gì? Theo cảnh sát theo dõi thư từ của chị ta, chị ta không nhận được thư chuyển tiền. Hình như chị ta cũng chẳng có tín phiếu. Nếu như chị ta đã không tiêu pha mấy, nếu như chị ta đã sống thu mình lại trong căn hộ của chị ta, chị ta cũng không hề ăn ít hơn và trước hôm xét xử, chị ta đã mua một chiếc váy và mặc áo măng tô để đến toà kia mà. Có nên tin chị ta đã để dành tiền riêng cho mình, không cho chồng biết, bằng cách bớt xén, như một số các bà vợ, trong việc chi tiêu nội trợ không?

Lamblin lúc ở toà, đã bám chặt lấy chị ta. Viên luật sư này có đủ tài đánh hơi để tiên đoán vụ án sẽ có những cú nhảy ngoạn mục và nếu như lúc đó, ông ta đại diện cho thiếu phụ này, sẽ đáng giá một sự quảng cáo lớn cho ông ta.

Maigret nhầm chăng, ông vẫn tin chắc Ginette đi đến phố Ngài Hoàng tử để kiếm chút tiền hơn là để xin ý kiến.

Tiếng tăm của Lamblin đã vốn như thế rồi, chắc ông ta cũng phải cho chị ta tiền, nhưng nhỏ giọt thôi. Chắc ông ta cũng đã khuyên chị ta không nên rời Paris và nên giữ bình tĩnh đến khi có lệnh mới.

Khu phố Montparnasse không phải được chọn một cách ngẫu nhiên, cả Meurant lẫn Ginette không hề sống ở đấy, không lui tới đấy và ít có cơ may Meurant tới tìm vợ mình ở chỗ ấy.

Ông chánh thanh tra tìm lại được không khí ấm cúng trong căn hộ của mình, lại được một mình ăn cùng với bà Maigret. Lúc hai giờ ông trở lại đường bờ sông, Janvier gọi điện thoại nhắn cho ông biết Meurant không ra khỏi nhà, tất cả đều yên tĩnh.

Ông phải đến hội đàm với ông giám đốc về chủ đề một vụ không hay ho liên quan đến chính trị, và lúc bốn giờ Janvier lại gọi cho ông.

“Nhúc nhích rồi sếp ạ. Tôi không biết điều gì sắp xảy ra, nhưng chắc chắn là mới đây. Anh ta ra khỏi nhà lúc hai giờ bốn nhăm, mang theo những gói lớn. Mặc dầu có vẻ nặng, anh ta không gọi taxi. Đúng là anh ta không đi xa. Lúc sau, anh ta vào một cửa hàng đồ cũ, đại lộ Ménilmontant ở lại đó khá lâu tranh cãi với người chủ hàng.”

“Cậu có thấy anh ta không?”

“Có thể. Khu vực này gần như vắng không, khó nấp quá. Anh ta bán đồng hồ đeo tay, máy quay đĩa, đĩa hát, một chồng sách. Rồi anh ta lại trở về nhà, rồi lại đi ra, lần này với một gói lớn, gói bằng chiếc khăn trải giường. Anh ta lại quay lại vẫn cửa hàng ấy, bán tiếp quần áo, vải vóc, chăn nệm và cả những cây nến bằng đồng… giờ thì anh ta đang ở nhà mình, nhưng tôi không nghĩ sẽ lâu đâu.”

Quả nhiên, năm phút sau, Janvier lại gọi.

“Anh ta lại ra khỏi nhà, đi về phía ngoại ô Saint Antoine, đến một thợ làm khung. Sau một cuộc đàm thoại khá lâu, người này đưa Meurant lên một xe tải nhỏ của mình. Xe đỗ lại ở phố Roquette trước cửa hàng mà ông đã biết đó… Tôi quên không nói, lúc nãy anh ta đã cạo râu. Tôi không biết anh ta làm gì trong xưởng thợ của mình, nhưng tôi đỗ xe ngay gần đó phòng khi…”

Lúc sáu giờ, Maigret nhận được cú điện thoại cuối cùng của Janvier gọi từ nhà ga Lyon.

“Thưa sếp, anh ta sẽ ra đi trong vòng mươi phút nữa. Anh ta lấy vé hạng nhì đến Toulon. Anh ta chỉ có một gói nhỏ cầm tay. Lúc này, anh ta uống một ly cognac. Tôi nhìn thấy anh ta qua kính cửa xe.”

“Anh ta có nhìn cậu không?”

“Có.”

“Có vẻ thế nào?”

“Có vẻ một người không quan tâm đến bất kỳ điều gì khác ngoài điều đang nghĩ trong đầu.”

“Hãy đảm bảo chắc chắn anh ta đi chuyến tàu đó rồi hãy trở về.”

Tàu này chỉ dừng ở Dijon, Lyon, Avignon và Marseille. Maigret điện cho các cảnh sát trưởng các ga mỗi thành phố đó, cung cấp đặc điểm của anh ta cho biết anh ta lên toa nào, kế đó, gọi cho đội cơ động ở Toulon. Cảnh sát trưởng chỉ huy đội cơ động đó tên là Blanc, tuổi xấp xỉ Maigret. Hai người rất quen nhau vì cùng vào ngành An ninh, Blanc đã từng công tác ở đường bờ sông Orfèvres.

“Maigret đây. Nói xem nào ông bạn quý, tôi hy vọng ông không quá bận đấy chứ? Tôi đã thu xếp để phòng công tố ngày mai gửi cho ông giấy uỷ thác điều tra, nhưng tốt hơn ngay bây giờ tôi báo để ông rõ. Mấy giờ thì chuyến tàu rời Paris lúc sáu giờ mười bảy tới Toulon.”

“Tám giờ ba hai.”

“Tốt, trong toa số mười, trừ phi anh ta đổi toa dọc đường, ông sẽ thấy một người tên là Meurant.”

“Tôi đã đọc báo.”

“Tôi muốn sau khi anh ta xuống tàu, được bám đuôi ngay.”

“Dễ thôi. Anh ta có quen thành phố này không?”

“Tôi không nghĩ anh ta đã từng tới miền Nam, nhưng cũng có thể tôi nhầm. Meurant có một em trai là Alfred.”

“Tôi biết hắn. Tôi đã nhiều lần quan tâm đến hắn.”

“Lúc này hắn có ở Toulon không?”

“Trong vòng một, hai tiếng nữa, tôi có thể cho ông biết. Ông có muốn tôi gọi lại cho ông không?”

“Gọi đến nhà tôi nhé.”

Maigret cho số điện thoại ở đại lộ Richard-Lenoir.

“Thời gian gần đây, ông biết gì về những hoạt động của Alfred Meurant?”

“Hắn thường ở trọ ở Nhà Bạch Đàn, ở ngoài thành phố, khá xa đấy, trên một quả đồi, giữa Faron và La Vallette. “

“Loại trọ nào?”

“Loại chúng tôi để mắt tới. Có một số trên bờ biển giữa Marseille và Menton. Chủ là một người tên là Lisca, biệt danh là Freddo, trước đó khá lâu là người bán bar ở Montmartre, phố Douai. Freddo lấy một cô ả khá đẹp vốn là một vũ nữ thoát y[4] và họ đã mua lại Nhà Bạch Đàn. Chính Freddo nấu bếp và người ta cho rằng hắn rất thạo nghề. Ngôi nhà cách xa đường lớn, ở cuối một đường nhỏ cụt. Mùa hè, người ta ăn ngoài trời, dưới bóng cây. Những người khá giả ở Toulon, các thầy thuốc, các công chức, quan toà thỉnh thoảng đều tới đấy ăn. Tuy nhiên, loại khách thực sự là lũ trai xấu sống ở bờ biển và lên Paris một cách định kỳ, cả các cô gái nữa, cũng đến đó để làm chuyện bậy bạ. Ông biết loại đó chứ?”

“Tôi biết.”

“Hai trong số khách hàng đến hầu như trọ năm là Falconi và Scapucci đều có tiền án và người ta gặp chúng một cách định kỳ ở Quảng trường Pigalle. Đó là những bạn lớn của Alfred Meurant. Nói thẳng ra, cả ba đều lo việc đặt máy kiếm tiền trong những quán bar ở vùng đó. Chúng cũng chịu trách nhiệm cung cấp gái bar đôi chút hoang dã và chúng gạ đến từ đâu đó khắp nơi. Chúng có nhiều ôtô thuộc quyền sử dụng của chúng và thường thay luôn. Ít lâu nay, tôi vẫn ngờ chúng tuồn những ôtô đánh cắp và tân trang ở Paris và vùng phụ cận sang Ý. Tôi còn chưa có đủ bằng chứng. Người của tôi lo việc này.”

“Tôi có đủ cơ sở để tin Gaston Meurant định tiếp xúc với em anh ta.”

“Nếu anh ta hỏi thăm đúng chỗ, anh ta tìm em mình không khó đâu, trừ phi gã đang bị phạt giam.”

“Trường hợp anh chàng Meurant của tôi mua một khẩu súng hay đang cố kiếm một khẩu, tôi muốn được báo ngay cho tôi.”

“Hiểu rồi, Maigret. Sẽ làm sao cho tốt nhất. Thời tiết trên đó thế nào?”

“U ám và lạnh.”

“Ở đây, một ngày nắng đẹp. Tiện thể, suýt nữa tôi quên mất một kẻ. Trong số những khách hàng của Freddo, lúc này còn có một gã tên là Kubik.”

Maigret đã bắt giữ gã mười hai năm trước đây sau vụ ăn trộm cửa hàng nữ trang ở đại lộ Saint Martin.

“Rất có thể nó là một trong những tác giả vụ đánh cắp nữ trang tháng trước, ở lớp Albert đệ nhất Thành phố Nice.”

Môi trường đó, Maigret cũng biết rõ, và ông hơi ghen với Blanc. Cũng như các đồng nghiệp, ông thích làm nhiệm vụ ở các đội đặc nhiệm hơn, bởi vì với họ, người ta biết ngay phần việc của mình diễn ra trên lĩnh vực nào và có những luật chơi rõ ràng.

Gaston Meurant, một mình trong một góc trong toa của mình, định làm gì với những con người đó?

Maigret trao đổi một lúc với Lucas, là anh ta phải chịu trách nhiệm tổ chức việc theo dõi phố Delambre, và chỉ định những thanh tra để thay phiên. Ginette Meurant ở suốt buổi chiều trong phòng khách sạn, như có vẻ để ngủ. Phòng nào cũng có điện thoại, như đã được báo ra ngoài, nhưng mọi cuộc gọi đều phải qua tổng đài.

Theo chủ khách sạn là người tỉnh Auvergne, cô ta không dùng đến điện thoại và khẳng định rằng khách sạn không nối máy cho bất kỳ cuộc gọi nào xuống miền Nam. Một chuyên gia luôn quan tâm đến việc nối máy trên bàn nghe.

Ginette vẫn không động đậy gì khá lâu. Hoặc giả cô ta cực kỳ tinh quái, hoặc giả từ khi xảy ra tội ác ở Manuel, cô ta không chỉ một lần tìm cách liên hệ với người đàn ông cô ta đã cặp bồ trong nhiều tháng, và ngày hai mươi sáu tháng hai nữa ở phố Victor-Massé.

Người ta đã có thể tưởng rằng, bất chợt một ngày này sang ngày khác, con người đó đã ngừng tồn tại, về phía hắn, hình như hắn không định tiếp xúc với cô ta.

Cảnh sát đã kiểm tra khả năng những mật hiệu hẹn hò. Người ta đã theo dõi những cửa sổ đại lộ Charonne, nghiên cứu vị trí các rèm cửa, có thể có một ý nghĩa nào đấy, rồi ánh đèn, và những người đi đi lại lại hè đường đối diện. Con người đó cũng chẳng có mặt ở toà Đại hình, hoặc những vùng xung quanh Toà án.

Maigret thấy việc đó thật quá kỳ lạ.

Giờ thì cô ta đã ra ngoài, kiếm trong khu vực đó một tiệm ăn rẻ tiền, ngồi ăn một mình, vừa ăn vừa đọc một tạp chí. Rồi cô ta đi mua mấy cuốn tiểu thuyết bình dân ở góc đại lộ Montparnasse, đi lên phòng mình nơi đèn thắp sáng tới quá nửa đêm.

Gaston Meurant về phần mình vẫn trên tàu. Đến Dijon, rồi Lyon, một thanh tra đi ngang qua các hành lang yên tâm anh ta vẫn ngồi trong một góc gọi đến đại lộ Richard-Lenoir, nơi ông Maigret vươn tay trong bóng tối nhấc máy.

Một ngày khác bắt đầu. Qua Montélimar, Meurant thấy khí hậu miền Provence và chắc hẳn anh ta không để lỡ việc dán mặt vào cửa kính ngắm nhìn một quang cảnh mới đối với anh ta đang trải ra dưới ánh mặt trời.

Marseille… Maigret đang cạo râu thì nhận được điện thoại gọi từ ga Saint-Charles. Meurant vẫn trên tàu đang tiếp tục cuộc hành trình. Anh ta không đánh lừa. Anh ta tới Toulon thật.

Ở Paris, thời tiết vẫn u ám và trong xe buýt, những khuôn mặt u buồn nhăn nhó. Trên bàn giấy một chồng công văn đang đợi ông.

Một thanh tra - Maigret không biết người này - gọi cho ông từ một quán bar phố Delambre.

“Cô ta ngủ. Dẫu sao các rèm cửa cũng khép lại và cô ta không gọi bữa lót dạ.”

Tàu đến Toulon. Gaston Meurant, gói nhỏ cầm tay, một cảnh sát bám gót, lang thang trên quảng trường, mất phương hướng, cuối cùng đành vào Khách sạn Lữ hành và chọn một phòng rẻ tiền.

Một lúc sau, người ta tin chắc anh ta không quen thuộc gì thành phố này, bởi anh ta đi lung tung qua các phố, vất vả lắm mới tới được đại lộ Strasbourg vào một tiệm bia lớn. Anh ta gọi không phải một cognac, mà một cà phê. Anh hỏi rất lâu gã bồi bàn và gã này tỏ ra không có khả năng cung cấp những tin tức anh ta hỏi.

Đến trưa, anh ta vẫn không tìm thấy điều anh ta định tìm và mỉa mai thay chính cảnh sát trưởng Blanc cũng đang sốt ruột.

“Chính tôi cũng đang muốn gặp quý nhân của ông” Blanc điện thoại cho Maigret “Tôi đã tìm thấy anh ta trong một quán bar ở bến cảng Cronstadt. Chắc trên tàu, anh ta không ngủ được mấy. Có vẻ một con người khốn khổ kiệt sức vì mệt mỏi đang theo đuổi một ý đồ nhất định. Anh ta bị mắc vào đó một cách tồi tệ. Cho đến lúc này, anh ta đã vào chừng mười lăm quán cà phê và quán bar. Lần nào, cũng gọi nước khoáng. Nhìn bề ngoài trông như một gã ăn mày. vẫn chỉ một câu hỏi: “Ông có biết Alfred Meurant không?” Những người bán bar và bồi bàn tỏ ý nghi ngờ, nhất là những người quen biết gã Alfred kia. có người chỉ trả lời bằng một cử chỉ mơ hồ. Người khác thì hỏi: “Anh ta làm gì?”. “Tôi không biết. Hắn sống ở Toulon”. Một thanh tra của tôi, bám từng bước chân của anh ta, bắt đầu thấy thương anh ta và gần như muốn thôi không bám theo nữa. Trên con tàu Meurant đi, việc đó có thể kéo dài khá lâu và anh ta đến quỵ vì nước khoáng.”

Maigret biết khá rõ Toulon ít nhất cũng biết ba nơi Meurant có thể thu được những tin tức về em trai mình, vả lại, rồi thì người thợ làm khung này cũng tìm được đến nơi thôi. Nếu như anh ta tiếp tục đi sâu vào những phố nhỏ cận kề bến cảng Cronstadt hoặc nếu run rủi đẩy anh ta đến tận Mourillon, chắc thể nào anh ta chẳng moi ra được tin tức mình đang tìm bằng được.

Phố Delambre, Ginette đã mở rèm cửa, gọi cà phê và bánh quấn thừng và rồi lại vào giường nằm đọc sách. Cô ta không gọi điện cho Lamblin, cũng chẳng cho ai cả. Cô ta cũng chẳng thèm biết chồng mình ra sao, kể cả cảnh sát vẫn tiếp tục theo dõi mình. Thần kinh của cô ta chưa đến mức kêu lên răng rắc?

Viên luật sư về phần mình cũng không quyết tâm tiến hành bất cứ bước đi nào tiếp và mải mê với những công việc hàng ngày của mình.

Một ý nghĩ chợt đến với Maigret khi ông đi vào phòng thanh tra và lại gần Lucas:

“Hôm qua, cô ta đến gặp luật sư của mình lúc mấy giờ nhỉ?”

“Khoảng mười một giờ, nếu tôi không nhớ nhầm. Để tôi xem lại báo cáo.”

“Thôi, đừng mất công. Dẫu sao, vẫn còn đủ thời gian để điền thêm một rao vặt cho những báo tới. Hãy kiếm tất cả các báo hôm qua, báo sáng nay, báo vừa ra, báo tối. Hãy lọc lấy những rao vặt ở đấy. “

Lamblin vốn có tiếng là người không thận trọng. Nếu Ginette yêu cầu ông ta đăng một rao vặt, ông ta có ngần ngại không? Ít có khả năng ấy.

Nếu ý nghĩ đó của Maigret là đúng, có nghĩa cô ta không biết địa chỉ hiện thời người tình cũ của mình. Nếu, trái lại, cô ta biết, nếu như hắn ta không động tĩnh gì kể từ tháng ba, Lamblin liệu có không gọi điện hộ cô ta không? Chả nhẽ cô ta lại không thể tự mình gọi lấy trong hai mươi phút lưu lại phòng viên luật sư?

Một chi tiết, ngay từ lúc khởi đầu cuộc điều tra vào mùa xuân, đã khiến chánh thanh tra chú ý. Mối liên hệ của người đàn bà trẻ này với người đàn ông, Nicolas Cajou tả lại, đã kéo dài nhiều tháng. Trong suốt mùa đông, mỗi tuần, họ gặp nhau nhiều lần, điều đó hình như chỉ ra rằng tên người tình đó sống ở Paris. Thế mà, họ lại chỉ gặp nhau trong nhà chứa.

Có nên tin, vì lý do này hay lý do khác, con người đó không thể tiếp người tình của mình ngay tại nhà mình không? Hắn ta đã kết hôn? Hắn không sống một mình?

Maigret không tìm ra câu trả lời. Ông nói với Lucas:

“Bất kể ra sao, hãy xem xem liệu hôm qua có cú điện thoại nào từ nhà Lamblin gọi đi Toulon không?”

Ông không thể làm gì khác hơn là chờ đợi. Ở Toulon, Gaston vẫn cứ đi tìm và lúc bốn giờ rưỡi chiều, trong một quán cà phê nhỏ trước mặt, người ta đang chơi cầu, cuối cùng anh ta cũng hỏi được tin muốn biết. Gã bồi bàn chỉ về phía một ngọn đồi với những lời giảng giải khó hiểu.

Maigret lúc đó đã biết, gã em trai Alfred Meurant vẫn ở Toulon và không ra khỏi Nhà Bạch Đàn từ hơn một tuần lễ rồi.

Ông chỉ thị cho cảnh sát trưởng Blanc:

“Trong số những thanh tra của ông, có người nào bọn đó không biết mặt không?”

“Người của tôi thường ít lâu sau là nhẵn mặt, nhưng tôi có một cậu mới đến được ba ngày. Cậu ta đến từ Brest, bởi vì phải phụ trách chính khu vực xưởng đóng tàu. Chắc chắn cậu ta chưa bị lộ mặt.”

“Vậy hãy cử cậu ấy đến Nhà Bạch Đàn.”

“Rõ. Cậu ta sẽ đi trước Meurant, bởi cậu bé tội nghiệp, có thể muốn tiết kiệm tiền, cũng có thể chẳng bao giờ ngại chuyện đường xa, sẽ cuốc bộ đi liền. Rất có thể cậu ta sẽ bị lạc lối trong những con đường hẻm ở ngọn đồi đó…”

Maigret lo mình không có mặt tại chỗ. Mặc dầu sự khẩn trương, sự chính xác của các báo cáo, nhưng những gì ông nhận được chỉ đem lại cho ông những tin tức thứ yếu.

Hai ba lần ngày hôm đó, ông đã định đến phố Delambre gặp lại Ginette. Ông có cảm giác, không có lý do gì đặc biệt rằng ông bắt đầu hiểu cô ta hơn. Có thể, giờ đây ông sẽ tìm được những câu hỏi chính xác để cô ta phải trả lời chăng?

Hãy còn quá sớm. Nếu như Meurant không ngần ngại đi thẳng tới Toulon, anh ta hẳn phải có những lý do riêng của mình.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát không rút ra được điều gì về người em trai, nhưng như thế không có nghĩa là không có điều gì rút ra từ gã đó.

Gaston Meurant không có vũ khí, cái đó cũng đã là một điểm chấp nhận được rồi, còn lại, ông đành phải chờ đợi thôi.

Ông trở về nhà, cau có. Bà Maigret giữ ý không hỏi gì ông. Ông ăn tối và mải miết đọc báo, rồi vặn máy thu thanh, tìm một đài không huyên thuyên quá, không tìm được, ông tắt máy, buông một tiếng thở dài.

Mười giờ tối, người ta gọi từ Toulon. Không phải Blanc lúc này đang dự tiệc, mà là viên thanh tra ở Brest, một cậu tên là Goënec, mà Cảnh sát trưởng đội cơ động phái đến Nhà Bạch Đàn.

“Tôi gọi cho ông từ nhà ga.”

“Alfred Meurant đang ở đâu?”

“Trong phòng đợi. Hắn sẽ đi chuyến tàu đêm trong vòng một giờ rưỡi nữa. Hắn đã thanh toán phòng trọ.”

“Hắn đã đến Nhà Bạch Đàn?”

“Vâng.”

“Hắn đã gặp anh mình rồi chứ?”

“Rồi. Khi anh hắn tới, khoảng sáu giờ, ba người đàn ông và bà chủ đang chơi bài trong quán bar. Có ba tên Kubik, Falconi và Alfred Meurant, cả ba đều rất thoải mái. Đến trước Gaston, tôi hỏi tôi có thể ăn tối và ngủ ở đây không. Người chủ ở trong bếp ra quan sát tôi, cuối cùng bảo được. Đeo theo chiếc balô, tôi giả vờ rằng mình tự động ghé lên bờ chỉ để tìm việc làm thôi.”

“Chúng tin chứ?”

“Tôi không biết. Trong khi chờ đến giờ ăn tối, tôi vào ngồi một góc, gọi vang trắng và đọc báo. Thỉnh thoảng họ liếc mắt nhìn tôi nhưng có vẻ không nghi ngờ tôi lắm. Gaston đến sau tôi mười lăm phút. Trời đã tối đen. Người ta thấy anh ta mở chiếc cửa kính khu vườn và cứ đứng trên ngưỡng cửa nhìn xung quanh bằng đôi mắt hau háu.”

“Thái độ của gã em thế nào?”

“Gã chằm chằm nhìn một cách cứng rắn người mới tới, đứng phắt dậy, ném bài xuống bàn và tiến lại gần anh mình: “Anh tới đây làm gì, hở? Ai chỉ cho anh đến đây?”. Những tên khác giả vờ không để ý nghe. “Tôi cần nói với chú,” Gaston vội nói thêm, “Đừng sợ! Không phải chuyện tôi với chú đâu”. “Lại đây!” gã em trai vừa ra lệnh cho anh mình vừa đi về phía cầu thang dẫn lên các phòng. Tôi không thể theo họ ngay. Những tên khác ngồi im lo lắng và bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác lạ. Chắc là chúng bắt đầu gắn việc tôi đến và việc Meurant đến đây. Kệ, tôi tiếp tục uống vang trắng và đọc báo. Ngôi nhà, dù mới quét vôi, sơn cửa lại, đã cũ kỹ, xây dựng kém và nghe được đủ mọi tiếng ồn. Hai anh em khép kín trong một phòng tầng một, và giọng nói của Alfred lúc đầu to và cứng rắn. Dù không phân biệt được gã nói gì, nhưng rõ ràng gã đang giận dữ. Tiếp đó người kia, anh chàng người Paris bắt đầu nói bằng một giọng bé hơn nhiều. Việc đó kéo dài khá lâu có thể nói không lúc nào đứt đoạn như thể anh ta kể một câu chuyện đã sắp xếp trước. Sau khi nháy mắt với đồng bọn, mụ chủ đến dọn bàn ăn cho tôi như để tiêu khiển. Rồi những tên khác lại gọi món khai vị, Kubik vào tìm Freddo trong bếp và tôi không gặp lại hắn nữa. Tôi cho rằng để thận trọng hơn, hắn đã lên xe bởi tôi nghe thấy tiếng động cơ ôtô.”

“Anh không nghĩ gì về việc đang diễn ra trên gác sao?”

“Nếu không phải họ vẫn còn tự nhốt kín trong một tiếng rưỡi đồng hồ rồi. Cuối cùng có lẽ chính Gaston, anh chàng Paris là người cao giọng và gã em trai nói bằng giọng thấp hơn. Khi họ đi xuống, cũng là lúc tôi ăn xong bữa tối. Alfred mặt sầm tối hơn, như thể mọi việc đã không được thu xếp như hắn nghĩ, còn người kia trái lại, tỏ ra thoải mái hơn lúc mới đến. “Anh uống một ly?” Alfred ngỏ ý.“Không cảm ơn chú”. “Ừ”. Cả hai người đều nhìn tôi, cau mày lại. “Sẽ đưa anh đến thành phố bằng ôtô”. “Không cần đâu”. “Anh có muốn tôi gọi taxi cho anh không?”. “Cảm ơn”. Hai người nói với nhau như thể đãi bôi, chắc chỉ để lấp chỗ trống. Gaston đã đi. Gã em trai đóng cửa lại, định nói điều gì với mụ chủ và Falconi, nhưng thấy tôi, lại đổi ý. Tôi không tin chắc vào việc tôi sẽ phải làm. Tôi không dám gọi điện cho sếp để xin chỉ thị. Tôi tin tốt nhất nên bám theo Gaston. Tôi cũng ra ngoài như thể ra hít thở ngoài trời sau bữa ăn tối, không mang theo balô của tôi. Tôi gặp lại anh chàng đang bước những bước đều đặn trên con đường đi xuống thành phố. Anh ta dừng lại để ăn một chút ở đại lộ Cộng hoà. Rồi anh ta đi ra ga hỏi giờ tàu. Cuối cùng, ở Khách sạn Lữ hành, anh ta thanh toán tiền trọ và cầm cái gói nhỏ đi.”

Từ lúc đó, anh ta đợi. Không đọc báo, cũng chẳng làm gì ngoài việc nhìn ra phía trước, đôi mắt lim dim. Không thể nói anh ta đang vui vẻ, hay cũng chẳng tỏ ra không hài lòng về mình.

“Hãy đợi đến khi anh ta lên tàu và gọi lại cho tôi và cho tôi số toa của anh ta.”

“Đồng ý. Sáng mai tôi sẽ chuyển báo cáo của tôi cho ông Cảnh sát trưởng.”

Thanh tra Goënec định treo máy thì Maigret lại thay đổi:

“Tôi muốn làm sao để tin chắc là Alfred không rời khỏi Nhà Bạch Đàn.”

“Ông muốn tôi quay lại đấy không? Ông không nghĩ tôi đang chết cháy đấy chứ?”

“Chỉ cần một trong số các anh giám sát ngôi nhà là đủ. Tôi cũng muốn điện thoại nơi đó được bắt nhanh vào bàn nghe. Nếu người ta gọi cho Paris, hoặc bất kỳ cho số nào trong nước, báo ngay cho tôi càng sớm càng tốt.”

Mọi việc cũ lại tái bắt đầu theo hướng ngược lại: Marseille, Avignon, Lyon, Dijon đều được báo cho biết. Người ta để cho Gaston Meurant đi trên tàu một mình, như một đứa trẻ lớn, nhưng người ta vẫn để mắt đến anh ta như thể dắt tay. Anh ta chắc chỉ đến Paris vào mười một rưỡi sáng.

Maigret đi nằm, có cảm giác mới chợp mắt thì vợ mình đã đánh thức dậy mang theo tách cà phê đầu tiên. Bầu trời đã quang đãng và mặt trời ló ra trên các mái nhà trước mặt. Người ngoài phố, bước những bước nhẹ nhàng thoải mái hơn.

“Anh về nhà ăn trưa chứ?”

“Anh cũng không biết nữa. Anh sẽ gọi cho em trước lúc trưa.”

Ginette Meurant vẫn chưa rời khỏi phố Delambre. Cô ta vẫn để hết thì giờ nhàn rỗi ở trên giường, chỉ xuống ăn, đổi mới nhu cầu tạp chí và tiểu thuyết.

“Không có gì mới hả, ông Maigret?” Ông Tổng biện lý Nước Cộng hoà lo lắng hỏi.

“Chưa có gì rõ ràng, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như nó sắp tới gần.”

“Meurant thế nào rồi?”

“Đang ở trên tàu.”

“Tàu nào?”

“Tàu từ Toulon. Anh ta đang trở về mà. Anh ta tới đó gặp gã em trai.”

“Có chuyện gì xảy ra giữa họ?”

“Họ đã có một cuộc nói chuyện khá lâu, lúc đầu bão tố, hình như vậy, rồi bình lặng hơn. Gã em có vẻ không hài lòng. Gaston Meurant trái lại, có vẻ một người biết được cuối cùng mình sẽ đi đâu.”

Maigret còn có thể nói khác gì nữa đây? Ông chưa có một tin tức chính xác nào để thông báo cho Viện Công tố. Đã hai ngày nay, ông mò mẫm trong một thứ sương mù, nhưng cũng như Gaston Meurant, ông không đến nỗi không có cảm giác một cái gì đó đang được tỏ tường.

Ông định đi ngay ra nhà ga tự mình đợi người thợ khung tranh. Chẳng lẽ lại không thích hơn cứ lỳ mãi ở trung tâm những công vụ. Nhưng bám theo Gaston, biết đâu ông chẳng làm hỏng mọi việc?

Ông chọn Lapointe, biết rằng ông sẽ làm anh ta thích, rồi một thanh tra khác nữa, Neveu cũng chưa bận việc lắm. Trong mười năm, Neveu làm việc theo con đường công khai và chuyên trách bọn cướp giật.

Lapointe đi đến ga mà không biết Neveu cũng vội vã bám theo mình.

Trước đó, Maigret cần phải trao những chỉ thị rõ ràng cho anh ta.

Chú thích:

[4] Strip tease - Tiếng Anh trong nguyên bản.