Chương 3 Vu oan giá họa
Thư Yểu không thể ngờ, Lý Khác lại đi Hạ phủ khám bệnh với phong thái cao quý như thế: Đầu đội mũ miện chín tua ngọc trai trắng, một đôi ngọc đẹp buộc ở chỗ dải mũ đỏ, rủ xuống hai bên tai; mình mặc áo cổn trên đen dưới đỏ, vai áo thêu hoa và côn trùng, bên hông thêu núi sông, tay áo thêu hổ vượn; eo thì thắt đai lụa lớn màu trắng. Bình thường đó là lối ăn vận của thân vương vào dịp đại lễ, trong ấn tượng của Thư Yểu, hình như nàng mới chỉ thấy y mặc bộ y phục này hai lần.
Lý Khác thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, bèn mỉm cười hỏi: “Sao thế?”
Đôi mắt của Thư Yểu khó giấu nổi vẻ ngỡ ngàng trước cái đẹp: “Điện hạ ăn vận thế này thật sự rất đẹp, nhưng sao hôm nay phải mặc vậy?”
“Hạ Thiệu Nghiêm đã biết thân phận của ta từ lâu, như này, cũng không có gì đáng ngại. Đi thôi! Bọn họ đang đợi ở bên ngoài rồi.”
Những người đi cùng, ngoài Dương Chính Đạo và Khang Kiện ra, còn có Quyền Vạn Kỷ, trưởng sử phủ đô đốc vừa mới tuần tra các huyện trở về. Thư Yểu nhìn Lý Khác với vẻ hoài nghi, nhưng Lý Khác chỉ vén rèm lên cho nàng, cùng nàng ngồi vào trong xe ngựa. Khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa đã đến cửa chính của Hạ phủ. Người qua đường vừa thấy cảnh náo nhiệt như vậy, liền hiếu kỳ tới tấp xúm lại phía này xem. Quý Thành xuống xe ngựa trước, cao giọng nói với gia đinh gác cửa: “Ngô vương điện hạ đến! Mời Hạ đại phu lập tức ra cửa nghênh tiếp”
Gia đinh dạ vâng rối rít, ba chân bốn cẳng chạy vào trong phủ. Không lâu sau, đã thấy Hạ Thiệu Nghiêm hớt hải ra ngoài phủ chờ đón. Trước đây, tuy Lý Khác cũng qua Hạ phủ hai, ba lần, nhưng đều đi xe nhẹ, ít tùy tùng, mặc thường phục mà đến. Hôm nay thanh thế nhường này, tên hiệu được báo lại là “Ngô vương”, không khỏi làm Hạ Thiệu Nghiêm dấy lên ba phần cảnh giác đề phòng. Song hắn chỉ ung dung quỳ gối khấu đầu nói: “Thảo dân Hạ Thiệu Nghiêm tham kiến Ngô vương điện hạ.”
Lý Khác xuống xe ngựa, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi bước vào trong phủ.
Tại sân nhỏ bên trong phủ có bốn người đàn ông tráng niên đang khiêng quan tài tới, thấy tình cảnh này, họ vội vàng đặt quan tài xuống, quỳ gối nghênh đón theo đám nha hoàn tôi tớ trong sân. Lý Khác nhìn khắp xung quanh nói: “Đứng dậy cả đi.”
Như được trút bỏ gánh nặng, lúc này mọi người mới đứng dậy dạt sang một bên. Hạ Thiệu Nghiêm tiến lên hai bước nói: “Không biết Ngô vương điện hạ đến có việc gì?”
Lý Khác chỉ vào quan tài dưới đất hỏi: “Mới chưa đầy nửa tháng mà đã sắp chôn cất lệnh thúc rồi sao?”
Hạ Thiệu Nghiêm đáp: “Vốn dĩ thảo dân cũng nghĩ là phải quàn linh cữu bốn mươi chín ngày. Chỉ là bây giờ thời tiết ngày càng nóng bức, thảo dân nghĩ rằng, cứ chôn cất để chú được yên nghỉ thì tốt hơn.”
Khóe miệng Lý Khác hé nụ cười châm biếm: “Chôn cất thì dễ, nhưng thật sự có thể yên nghỉ sao?”
Lời nói này như một tiếng sấm kinh hoàng rền vang bên tai Hạ Thiệu Nghiêm. Hắn đưa tay nắm lấy vạt áo, cố hết sức để giữ sắc mặt mình không quá khó coi: “Điện hạ nói vậy là có ý gì?”
“Nửa đêm, khi một mình quỳ trước linh cữu của chú mình, ngươi có nghĩ đến ánh mắt của ông ta lúc nắm lấy chéo áo ngươi, khẩn cầu ngươi cứu ông ta không? Có nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết lúc ông ta gọi tên người trước khi chết không?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, không chỉ đám tôi tớ kinh ngạc biến sắc, mà ngay cả Khang Kiện đứng phía sau Lý Khác cũng thộn mặt ra. Nhưng Hạ Thiệu Nghiêm chỉ nói một câu bình thản như gió thoảng mây thưa: “Điện hạ đùa giỡn như vậy có vẻ hơi quá đáng rồi.”
“Ta không rảnh mà vòng vo với ngươi nữa!” Lý Khác sang sảng nói, “Chiều ngày mười hai tháng Năm, rốt cuộc ngươi đã ở đâu?”
Hạ Thiệu Nghiêm chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị oai phong như thế này trên mặt Lý Khác, đó là vẻ uy nghi bẩm sinh, không liên quan đến tuổi tác. Trong lòng hẳn không khỏi trào dâng cảm giác kinh hoàng vì bỗng nhiên vỡ lẽ, dù đã ra sức đè nén tâm trạng đang xao động rối loạn, nhưng giọng nói vẫn có phần chột dạ: “Hôm đó tôi kê đơn thuốc trong Từ Tế đường, mấy người làm thuê là Triệu Nhị, Lưu Sùng và Điền Quý thì đều ở phòng thuốc bốc thuốc theo đơn của tôi. Mãi đến lúc mặt trời lặn, có người báo là chú tôi xảy ra chuyện, tôi mới vội vàng tới sông Lưu Vận để xử lý. Chuyện này cũng có rất nhiều người nhìn thấy.” Nói xong, hắn đưa mắt về phía mấy người bên này.
Mấy người đó vừa thấy, liền không hẹn mà cùng bước lên phía trước. Triệu Nhị mở miệng đầu tiên: “Công tử nói không sai, hôm đó bọn tiểu nhân luôn ở trong phòng thuốc cùng với công tử. Lúc công tử đưa đơn cho tiểu nhân, vết mực trên đó vẫn còn chưa khô. Lời nói vừa dứt, mấy người còn lại cũng nhao nhao phụ họa.
Lý Khác lại cười nhạt tỏ vẻ không đồng ý, giọng điệu không còn đanh thép như ban nãy, mà ôn hòa như nói với một người bạn cũ: “Thật ư? Các ngươi thực sự nhìn rõ người trong phòng thuốc là Hạ đại phu sao? Hay là... chỉ thấy một cái bóng?”
Ba người Triệu Nhị nghe câu này, lập tức ngẩn cả ra, dường như đang cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Điền Quý vừa gõ trán vừa chậm rãi thốt ra hai câu: “Nhưng dáng người và nét chữ trên đơn thuốc đích thị là của công tử. Tiểu nhân dám khẳng định, hôm đó quả thực công tử ở cùng với bọn tiểu nhân suốt cả buổi chiều.”
Lý Khác lấy ra một xấp đơn thuốc từ trong tay áo, đưa tận tay Điền Quý nói: “Đây là đơn thuốc mà hôm đó công tử nhà ngươi đã kê hả?” Thấy Điền Quý gật đầu rất quả quyết, y liền lấy ra hai đơn thuốc khác, tiếp tục nói: “Đây là đơn thuốc mà dạo trước Hạ đại phu đã kê cho ta để điều trị tì vị, bất kể thể chữ hay là khoảng cách chữ, thậm chí ngay cả nét bút đều giống hệt nhau. Vừa nãy Triệu Nhị có nói, lúc Hạ đại phu đưa đơn thuốc cho ngươi, vết mực bên trên còn chưa khô, có thể thấy không phải hắn chuẩn bị từ trước.
“Đủ rồi điện hạ!” Hạ Thiệu Nghiêm quay sang, trong ánh mắt đã có mấy phần hùng hổ hăm dọa, “Không biết Thiệu Nghiêm có chỗ nào đắc tội với ngài, mà ngài phải đến nói những lời chẳng ra làm sao vào ngày đưa ma chú tôi.”
“Hạ đại phu đừng nóng, ta còn chưa nói hết lời.” Lúc này trên trời lại có mấy hạt mưa lất phất rơi, Quý Ân giơ chiếc ô lớn bằng vải dầu mà mình luôn cầm trên tay, định che mưa cho Lý Khác, nhưng Lý Khác lại xua tay tỏ ý không cần. Y tiến lên, nhìn thẳng vào mắt Hạ Thiệu Nghiêm, không mảy may có ý lùi bước. “Tên húy của cha ngươi là Hạ Lăng nhỉ. Tình cảm giữa ngươi và cha tương đối tốt, ngươi tôn trọng ông ta, kính yêu ông ta, cho nên kể cả khi viết chữ ‘lăng’ cũng không quên bớt nét để kiêng húy. Điều trùng hợp là, hai đơn thuốc ngươi kê cho ta, cùng với đơn thuốc mà ngươi kê vào ngày mười hai tháng Năm, đều có một vị thuốc có thể đẩy khí thông máu, tan ứ giảm đau tên là ‘tam lăng. Sao tự nhiên hôm đó người lại không bớt nét hả? Chữ của kẻ đó rất giống chữ ngươi, chỉ là kẻ đó suy cho cùng cũng không phải là ngươi!”
Mặt Hạ Thiệu Nghiêm không ngừng co giật, trắng bệch như tờ giấy. Hắn siết chặt nắm đấm, tiếp đó lại từ từ buông ra. Dương Chính Đạo thấy bộ dạng như hung thần ác sát của hắn, liền vô thức giơ tay chắn trước mặt Lý Khác. Lý Khác lắc đầu với gã, tỏ vẻ “không cần lo lắng”.
Lúc này Dương Chính Đạo mới hạ tay xuống đứng ở bên cạnh y, nói: “Phía Nam phòng thuốc của Từ Tế đường có ba dãy tủ thuốc cao gấp đôi người bình thường, trước tủ thuốc có một cái bàn thấp, khi ngồi xuống đất thì vừa khéo quay lưng vào tủ thuốc, thông thường Hạ đại phu đều ngồi ở đó kê đơn. Ngày hôm sau, khi ta và điện hạ gặp hắn thì phát hiện cổ họng hắn bị khàn, giọng nói khác hẳn trước kia, vì vậy e là lúc kẻ đó nói, ba người bọn Triệu Nhị cũng không nghi ngờ gì cả. Huống hồ, mấy ngày trước đấy ngươi cũng đều giữ nguyên một tư thế, vừa viết đơn thuốc vừa sai bảo bọn họ bốc thuốc như vậy nên bọn họ cũng đã quen rồi. Mà hôm mười hai tháng Năm đó, ngươi cố ý viết mười mấy loại thuốc dễ lẫn lộn nhất thành đơn thuốc, bọn họ bận phân biệt thuốc còn chẳng kịp, sao để ý được người ngồi đó đã không còn là công tử của bọn họ nữa đây?”
“Hạ quan vẫn chưa hiểu lắm.” Khang Kiện ở bên cạnh nghe chuyện mà như rơi vào trong mây mù, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói, “Ý của tư mã là, Hạ Thiệu Nghiêm dùng chiêu lấy mận thay đào sao? Vậy thì bản thân hắn đã đi đâu?”
“Đương nhiên là đi làm một việc mà hắn luôn muốn làm rồi.” Lý Khác không nhìn khuôn mặt méo mó của Hạ Thiệu Nghiêm nữa, mà nhận lấy một mẩu vải lụa màu trắng Quý Ân đưa cho, lại thò tay lôi mảnh khăn mà Hạ Thiệu Nghiêm luôn cất trong đai lưng ra đem so, quả nhiên không lệch một li, “Chúng ta đã kiểm tra thi thể của Hạ Kỷ, thấy hắn giữ chặt thứ này trong nắm tay cứng đờ. Vết xước trên mặt Hạ Kỷ rõ ràng là do ngươi cào trong lúc đẩy hắn, muốn dìm chết hắn. Mà trên cánh tay ngươi, chắc cũng sẽ có mấy vết cào còn lưu lại. Hay là ta bảo người vén tay áo ngươi lên cho tất cả cùng xem nhé?”
“Các người..” Mặt Hạ Thiệu Nghiêm đột nhiên toát lên vẻ chế giễu, nhìn một vòng xung quanh xong, ánh mắt hắn mới tụ lại một điểm, “Đêm hôm đó quả nhiên là các ngươi. Lý Khác, ngươi không làm đô đốc cho tử tế, sao lại đi học người ta làm quân tử nấp trên xà nhà [*] vậy?”
“To gan! Người đâu, bắt hắn lại!” Khang Kiện ở bên cạnh tức giận đến nỗi vểnh râu trợn mắt, ngay lập tức năm sáu tên sai dịch ở đằng sau định chen nhau xông lên.
Song Lý Khác lại xua tay với bọn chúng, giọng điệu không nhanh không chậm: “Hạ Thiệu Nghiêm, có một số chuyện ngươi biết, ta cũng biết. Nhưng cũng có một số chuyện ta biết, mà ngươi lại không biết.”
Khang Kiện lại khôi phục vẻ mặt ngờ vực, không nhịn được hỏi: “Ý của điện hạ là gì?”
Lý Khác gật đầu nói: “Không phải Khang pháp tào thích nhất là nghe kể chuyện sao? Hôm nay, bản vương sẽ kể tường tận một câu chuyện cho ông nghe. Bảy năm trước, nhị chưởng quỹ Hạ Kỷ của Từ Tế đường đã yêu một cô gái lầu xanh, tốn một món tiền lớn để chuộc thân cho cô ta. Cô gái đó tài mạo song toàn, nức tiếng gần xa, tú bà thậm chí còn dùng tên cô ta để đặt cho ngôi lầu xanh đó.”
Mắt Khang Kiện đột nhiên sáng lên: “Người điện hạ nói là Mộ An cô nương?”
[*] - Chỉ phường đầu trộm đuôi cướp.
“Đúng! Sau khi chuộc thân cho Mộ An, Hạ Kỷ liền đón cô ta cùng em gái vào trong phủ. Có điều Mộ An có rất nhiều người theo đuổi, để tránh phiền phức, Hạ Kỷ nghiêm cấm tú bà nói ra tung tích của Mộ An, đối với người trong phủ cũng chỉ bảo đây là nàng thiếp mà hắn đã nạp lúc ra ngoài làm ăn. Ai ngờ, người anh ruột của Hạ Kỷ là Hạ Lăng cũng lại phải lòng cô em dâu này, năm lần bảy lượt quấy rầy cô ta. Sau khi không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng Mộ An cũng nói chuyện này với Hạ Kỷ.
“Tuy vì duyên cớ không thể nói ra nào đó, Hạ Thiệu Nghiêm khiến cho người khắp nơi đều phỉ báng Hạ Kỷ là một cậu ấm phong lưu phóng đãng, nhưng chưa ai từng tận mắt trông thấy Hạ Kỷ có hành vi gì vượt ngoài khuôn phép. Trái lại, hắn với Mộ An tâm đầu ý hợp, cũng coi như là người có tình có nghĩa. Sau nhiều lần khuyên Hạ Lăng đừng nổi tà niệm với Mộ An nữa mà không có kết quả, Hạ Kỷ đành đưa Mộ An cùng em gái cô ta đi xa, về sống ở nhà cũ của họ tại Trường An một thời gian... Ta nói không sai chứ, Mộ An phu nhân!” Lý Khác nói xong, liền nhìn người phụ nữ nãy giờ đứng bên cạnh quan tài gục đầu lặng im không nói.
Mộ An nghe thấy câu này, mới ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng lệ: “Lời điện hạ nói đúng đến tám, chín phần mười. Chỉ là, tại sao ngài biết tôi là Mộ An, và tại sao biết chúng tôi từng đến Trường An?”
Lý Khác chỉ vào hình xăm bươm bướm ở sau gáy cô ta nói: “Biết cô là Mộ An không có gì khó, vì ta từng đến Mộ An các mấy lần, trông thấy trên gáy của các cô nương ở đó đều xăm những hình vẽ khác nhau, ta chỉ cần hỏi Tôn ma ma một chút là biết cô là ai ngay.”
Dương Chính Đạo nghĩ bụng: Đệ nhất định phải thành thật như vậy à? Tự khai ra việc mình từng đi lầu xanh trước mặt nhiều người thế này liệu có ổn không? Lại còn mấy lần! Quyền Vạn Kỷ ở bên cạnh gã đã hơi cau mày lại. Ngoài nhậm chức trưởng sử trong phủ ra, Quyền Vạn Kỷ còn được xem là ân sư dạy dỗ gã và Lý Khác, hai người đều vừa kính vừa sợ ông già xưa nay không nói cười tùy tiện này. Hai tháng trước ông ấy đi tuần tra mười bốn huyện dưới quyền quản lý của An Châu, cũng coi như đã cho họ được sống những ngày ung dung tự tại. Nghĩ đến đây, Dương Chính Đạo liền ho nhẹ hai tiếng tạm xem là nhắc nhở. Khang Kiện lại hoàn toàn không hiểu biểu cảm của mấy người bọn họ, chỉ gãi đầu nói: “Ý của điện hạ là, để cắt đứt vĩnh viễn hậu họa, nên ba năm trước Hạ Kỷ đã giết Hạ Lăng. Còn Hạ Thiệu Nghiêm, sau khi biết sự thật thì lại giết Hạ Kỷ để báo thù cho cha hắn, đúng không ạ?”
“Không! Không phải như vậy! Chồng tôi chưa bao giờ làm hại ai cả.” Mộ An vội vàng phản bác, giọng hơi khàn khàn.
Lý Khác nhìn cô bằng ánh mắt an ủi, rồi cười nhạt: “Ta biết. Hạ đại phu, ngươi biết không?”
Hạ Thiệu Nghiêm chỉ hừ khẽ một tiếng, không đếm xỉa đến y. Lý Khác cũng chẳng quan tâm, chỉ nói tiếp: “Lúc vừa mới đón chị em Mộ An vào phủ, Hạ Kỷ đã phát hiện em gái của Mộ An là Cảnh Nguyệt có thiên tư cực cao về dược liệu, liền tận tay chỉ dạy cô ấy toàn bộ sở học bình sinh của mình, sau đó lại cho cô ấy đến Từ Tế đường giúp đỡ Hạ Thiệu Nghiêm, cùng nhau bốc thuốc. Hai người lâu ngày nảy sinh tình cảm, chẳng mấy chốc đã đính ước hôn nhân. Cảnh Nguyệt không giống Mộ An, cô ấy từng đọc sách, biết vẽ tranh, hiểu y thuật, lại chưa bao giờ bước chân vào chốn trăng hoa, vì vậy Hạ Thiệu Nghiêm hoàn toàn có thể cưới hỏi đàng hoàng, lấy cô ấy làm vợ.”
“Cảnh Nguyệt chính là cô tiểu sư muội mà Triêu Nhan và Huệ Lan từng nhắc đến?” Lúc này Dương Chính Đạo mới có chút kinh ngạc, “Đệ tìm được cô ấy rồi à? Cô ấy thật sự bị ép gả cho gia đình quyền quý sao?”
Tim Lý Khác bỗng nhiên đập cực nhanh. Mưa nhỏ rả rích tạt vào mặt y, y chỉ cảm thấy vô cùng nhột nhạt: “Ta còn chưa nói xong. Cảnh Nguyệt theo Hạ Kỷ và Mộ An đến Trường An chưa được bao lâu, đã đến một gia đình bề thế chữa bệnh cho cô nương nhà họ. Cô nương đó từ nhỏ đã ốm yếu, xưa nay chưa từng ra khỏi phòng, gần như không gặp người ngoài, vì vậy chẳng bao lâu đã trở thành bạn thân chốn khuê phòng với Cảnh Nguyệt, kể hết mọi chuyện của mình cho cô ấy nghe. Ta nói không sai chứ, Cảnh Nguyệt.”
Lý Khác nhìn Thư Yểu bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, như ẩn chứa tình cảm vô bờ bến. Chuỗi ngọc phỉ thúy đeo trên cổ tay Thư Yểu rơi từng hạt từng hạt xuống đất, giữa bầu không khí tĩnh lặng lại càng có vẻ vô cùng đột ngột. Nàng mặc một bộ áo váy cân vạt màu hồng, màu sắc diễm lệ càng làm lộ rõ vẻ nhợt nhạt và tiều tụy trên khuôn mặt nàng. Tử Đằng đỡ cơ thể lảo đảo sắp ngã của nàng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng dám nói gì.
Dương Chính Đạo thấy sâu trong mắt Lý Khác là vẻ bình thản như gió thoảng mây thưa, nhưng thực tế lại lạnh buốt thấu xương đến lạ thường, lòng bất giác thấy hơi khuây khỏa. Gã vốn cảm thấy vô cùng kỳ lạ vì hôm nay Lý Khác dẫn theo Thư Yểu đến, giờ mới biết ra là bởi duyên cớ này, chẳng trách hôm đó y đột nhiên hỏi về chuyện của nhà họ Dương. Dương Chính Đạo không mở miệng, chỉ đứng đó nhìn họ, như đang đợi xem một vở kịch đặc sắc.
Rất lâu, rất lâu sau, Thư Yểu mới gắng gượng đè nén được những tâm tư cuồn cuộn trong lòng, ấp a ấp úng nói: “Điện hạ... ngài... ngài đang nói thiếp sao? Thiếp...”
Lý Khác ngồi xổm xuống, nhặt từng hạt ngọc phỉ thúy rơi trên mặt đất lên, đặt vào lòng bàn tay Thư Yểu, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa: “Cho dù nàng và Hạ Kỷ đại phu đã dốc hết sức, nhưng cô nương nhà họ Dương vẫn không may chết bệnh. Mà đúng lúc này, Vương công công lại đến Dương phủ truyền chỉ, nói rằng bệ hạ đã chọn xong ngày lành để bản vương và cô nương nhà họ Dương thành hôn. Trong một thoáng không nhìn kỹ, Vương công công đã nhầm lẫn cho rằng nàng chính là Dương Thư Yểu, giao thánh chỉ vào tay nàng. Dương Dự nhất thời như bị ma ám, đã mặc nhận sự hiểu lầm này. Sau khi Vương công công đi rồi, ông ta lại thuyết phục nàng bằng đủ mọi cách, cuối cùng đã khuyên nhủ được nàng thay Thư Yểu làm con gái nhà họ Dương bọn họ, dựa theo chiếu chỉ chuẩn bị hôn lễ vào nửa năm sau...”
Mọi người nín thở ngưng thần, dường như đều chưa hết bàng hoàng vì bí mật hoàng gia cỡ này bị vạch trần. Lý Khác nhìn bốn phía, chẳng hề để ý đến đủ mọi vẻ mặt của những kẻ xung quanh, lại nói tiếp: “Tuy nàng đã đồng ý yêu cầu của Dương Dự, nhưng vẫn khó mà quên được tình cảm với Hạ Thiệu Nghiêm. Thế là, nàng đành phải khẩn cầu Hạ Kỷ và chị nàng đưa nàng về An Châu, để nói lời từ biệt cuối cùng với Hạ Thiệu Nghiêm.”
“Lúc đó ta cương quyết không đồng ý..” Hạ Thiệu Nghiêm ở bên cạnh nãy giờ không mở miệng, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, “Dẫu sao ta và Cảnh Nguyệt cũng đã hứa hôn, thậm chí ta đã bảo tiệm may chuẩn bị áo cưới cho nàng rồi. Nhưng nàng lại bảo, nàng xuất thân bình thường, chị gái bán nghệ để nàng có cơm ăn áo mặc, còn mời thầy về dạy nàng đọc sách vẽ tranh, chính vì hy vọng sau này nàng có thể được gả vào một nhà tử tế. Nàng nói nàng thật lòng muốn sống với ta cả đời, nhưng ngôi vị chính phi của thân vương quả thực rất có sức cám dỗ, nàng không có cách nào chống lại sự cám dỗ như vậy, chỉ có thể xin lỗi ta mà thôi.”
Lý Khác cười khẩy một tiếng, như đang cười bọn họ, nhưng lại giống cười chính mình hơn: “Ta không rõ Hạ Lăng biết chuyện này bằng cách nào. Ta chỉ biết rằng, Cảnh Nguyệt, ông ta đã chết trong tay nàng. Có lẽ không chỉ vì muốn bịt miệng ông ta vĩnh viễn, mà còn để chị nàng có thể yên tâm sống cùng anh rể, không bị quấy rầy nữa. Mỉa mai thay, những thứ mà chị nàng đã tốn rất nhiều tiền để mời thầy dạy nàng, nàng lại không dám thể hiện ra trước mặt ta chút gì, vì Dương Dự nói với nàng, Thư Yểu chưa từng đọc sách, cũng không biết chữ. Ta từng dạy chữ cho nàng, mà nàng thì mới được hai ngày đã không muốn học nữa, ta vốn tưởng rằng nàng không có hứng thú, về sau mới phát hiện ra là nàng chẳng thèm. Nàng còn nhớ bức Phiên khách nhập triều đồ đó chứ? Ngay cái nhìn đầu tiên nàng đã hiểu được cảnh trong đó, nhưng chỉ nói một nửa, giữ lại một nửa. Ta bảo muốn đun sôi chu sa để vẽ tranh, nàng lại nói với ta chu sa làm nóng lên sẽ có độc. Lúc đó ta mới thực sự khẳng định rằng, nàng biết chữ, hơn nữa rất có thể còn vô cùng am hiểu dược tính.
Hạ Thiệu Nghiêm bước tới, chậm rãi nắm lấy cổ tay Cảnh Nguyệt: “Là nàng giết cha ta sao? Thảo nào sáng hôm đó nàng lại tỏ ra bứt rứt không yên, vậy mà ta cứ tưởng là nàng sợ hãi vì cái chết đột ngột của ông ấy. Cảnh Nguyệt, nàng thật quá đáng sợ.”
“Vậy nên... đơn thuốc đó?” Dương Chính Đạo sực hiểu. Xưa nay gã luôn tự phụ mình thông minh, nào ngờ ngay từ lúc bắt đầu, gã đã bị cô gái trông có vẻ yếu đuối trước mặt dắt mũi.
“Không sai, đơn thuốc đó cũng do Cảnh Nguyệt viết.” Lý Khác nhìn Hạ Thiệu Nghiêm, dường như không có ý ngăn cản hắn ra tay, “Sau khi Hạ Lăng chết, Cảnh Nguyệt mô phỏng nét chữ của ông ấy, kẹp đơn thuốc có tính gợi mở cực mạnh như vậy vào trong sách y của ngươi. Chỉ đáng tiếc, suốt ba năm qua, ngươi chẳng nhìn ra chỗ lắt léo trong đơn thuốc này. Vì vậy, Cảnh Nguyệt đã mượn miệng ta nói cho ngươi biết. Cảnh Nguyệt rất thông minh, thật sự rất thông minh.”
Có lẽ ngay cả bản thân Lý Khác cũng không nhận ra, lúc y nói những lời này, trong lòng lại mang theo ba phần khâm phục chân thành. Mộ An vừa mới dịu lại sau cơn kinh ngạc, nhìn xoáy sâu vào Cảnh Nguyệt bằng ánh mắt khó tin: “Anh rể em coi em như em gái ruột, đối tốt với em như thế, tại sao em phải làm vậy?”
“Bởi vì em sợ!” Cảnh Nguyệt đột nhiên hất mạnh tay Hạ Thiệu Nghiêm ra, hơi đứt giọng khàn, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng ngày xưa, “Em tưởng rằng mình sẽ ở Trường An, sống một đời êm ấm với Ngô vương điện hạ, nhưng ai mà biết được ba năm sau, em lại phải trở về An Châu lần nữa, về với nơi mà cả đời này em không muốn quay lại! Em không thể để Ngô vương điện hạ biết thân phận của em, tuy trước giờ thái độ của chàng đối với em cũng luôn hững hờ, nhưng em lại động chân tình, em không thể mất đi chàng, em không thể mất đi tất cả những gì mình có hiện giờ!”
“Chân tình?” Lý Khác bất giác lặp lại hai chữ này, cõi lòng thê lương vô tận, “Cho dù thật sự là chân tình, thì có thể tùy tiện giẫm đạp lên tính mạng của người khác như vậy sao? Ngày mười hai tháng Năm, nàng giả vờ bảo là trong người khó chịu, không cho bất cứ nha hoàn nào hầu hạ. Thực ra người kê đơn ở phòng thuốc của Từ Tế đường chính là nàng. Dáng người nàng vốn dĩ cao gầy, nhìn từ phía sau giống Hạ Thiệu Nghiêm vô cùng. Còn Hạ Thiệu Nghiêm thì lại mời Hạ Kỷ đến bờ sông Lưu Vận nói chuyện, tới khi bất đồng ý kiến, liền đẩy Hạ Kỷ xuống sông chết đuối. Đến lúc có người phát hiện ra thi thể, tới Từ Tế đường báo tang, Hạ Thiệu Nghiêm đã tranh thủ trà trộn vào đám đông, đổi chỗ với nàng. Chỉ cần lựa thời cơ thích hợp thì hoàn thành việc này thực chất dễ như trở bàn tay. Ngoài ra, không chỉ Hạ Kỷ, mà cái chết của Triêu Nhan và Huệ Lan có lẽ cũng liên quan đến nàng. Chính nàng đã khơi lên mối hận của Huệ Lan đối với chị họ của cô ta nhỉ? Vậy nên trước khi chết Huệ Lan mới lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và hổ thẹn như vậy. Chiêu mượn đao giết người này, nàng dùng thuần thục thật đấy!”
“Đó đều là lỗi của chúng! Ai bảo chúng biết thiếp là Ngô vương phi, liên tục dùng chuyện này để uy hiếp thiếp cho chúng ngân lượng?” Cảnh Nguyệt nghe thấy Lý Khác nói đến tên của Triêu Nhan và Huệ Lan, cao giọng cười to, “Để che đậy một sai lầm, chỉ có thể bù đắp bằng nhiều sai lầm hơn. Điện hạ, thiếp cũng không còn cách nào khác.
Trận mưa đó kéo dài đến tận tối. Nhưng mưa vừa tạnh, trăng tròn đã treo trên bầu trời. Trăng tròn, ngụ ý tốt đẹp biết bao! Đáng tiếc trong mắt Lý Khác lại chỉ như một nụ cười chế nhạo xốn mắt cùng cực. Y thật sự rất mệt, mệt đến nỗi thở dài thôi cũng cảm thấy lả người. Y ngồi quỳ trên chiếc đệm êm, mặc cho một cơn tê mỏi từ chân truyền lên.
Cảnh Nguyệt bưng một chén trà hoa nhài trắng vừa mới pha đến tận tay Lý Khác, trên mặt nàng vẫn hiện lên nét cười êm dịu như trong ký ức của y, dường như tất cả đều chưa từng xảy ra. Lý Khác khẽ nhấp một ngụm, An Châu mọc nhiều hoa nhài trắng, mùi hương thơm ngát xen lẫn vị ngọt, làm y vừa uống ngụm đầu tiên đã cảm thấy thích ngay.
Lý Khác đặt chén trà lên bàn, nhìn vào mắt Cảnh Nguyệt nói: “Lúc Hạ Thiệu Nghiêm đến phủ lần đầu, nàng bảo Tử Đằng chuẩn bị nước trắng, thật ra là vì hắn. Theo phong tục An Châu, hễ nhà có tang, hoặc là ngày giỗ của người chí thân, đều phải uống nước đường. Trong chén của hắn vốn bỏ đường, vì vậy hắn mới cảm ơn Tử Đằng.”
“Rốt cuộc điện hạ bắt đầu nghi ngờ thần thiếp từ bao giờ?” Đôi mắt của Lý Khác trong veo sâu thẳm, Cảnh Nguyệt nhìn thấy mình trong đáy mắt y: một kẻ dối trá, một tội phạm giết người, một trò cười.
“Ngày thành hôn của ta và nàng” Lý Khác chỉnh lại mũ bịt tóc, nói với vẻ mặt bình tĩnh, “ta mời nàng đánh cờ với ta, nàng lại bảo là không biết. Ban đầu ta tưởng nàng khiêm tốn, về sau ta mới phát hiện ra nàng thật sự không biết. Nàng có biết không? Ta từng rất mong đợi vương phi của mình, rất hy vọng có thể sống vui vẻ với cô ấy trọn một đời. Bởi vậy, ta đã tìm người dò la cô Dương Thư Yểu ấy. Ta biết từ nhỏ cô ấy đã ốm yếu, tuy không thích sách vở, nhưng cực giỏi ngón cờ. Vì lẽ đó, ta nhiều lần xin thái y thự lệnh chỉ bảo về bệnh của cô ấy, cũng thường xuyên mài giũa ngón cờ cùng biểu huynh, chỉ hy vọng có thể cùng cô ấy đồng lòng hợp ý, trăm tuổi cùng già. Nhưng nàng...”
“Chỉ có vậy thôi sao? Thế tại sao ngài lại biết thiếp là Cảnh Nguyệt, biết mối quan hệ giữa thiếp và Hạ Thiệu Nghiêm?” Cảnh Nguyệt tiếp tục hỏi, có vẻ rất muốn tìm hiểu đến cùng.
Lý Khác quay đầu đi, ánh trăng như nước chiếu lên khuôn mặt y: “Có nhất thiết phải hỏi không? Cho dù nàng biết thì sao chứ?”
Cảnh Nguyệt cười chua chát: “Thần thiếp chưa từng cầu xin ngài điều gì, riêng lần này, thiếp muốn biết, có được không?”
“Được, vậy ta sẽ nói cho nàng biết. Vì nàng biết nấu món ăn dân gian của An Châu, biết màn thầu của Vinh Khánh trai, bánh trà của Chu Ký trà lâu, biết mô mô là phương ngữ An Châu, còn nữa, lúc cúng tế mẹ nàng. à, thực ra chắc là cúng tế anh rể nàng, nàng dùng vàng mã tiền giấy chứ không phải là cọng rơm mà người Trường An quen dùng. Ngoài ra, ta nói hồi nhỏ đã từng gặp nàng, nhưng theo ta được biết, Dương Thư Yểu vì lý do sức khỏe nên chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa phủ. Huống hồ năm em trai ta ra đời, Dương Dự đang giữ chức thứ sử ở Vĩnh Châu, gia quyến cũng không đi theo, vậy mà nàng lại nói nàng không nhớ. Chiếc áo bào nàng mặc hôm ấy, Hạ Thiệu Nghiêm cũng có một chiếc tương tự, thực ra chắc nó là của hắn, nàng mặc nó rất vừa, cũng từ lúc đó, ta đã khẳng định mối nghi ngờ của mình rồi. Về sau, ta đưa nàng đến Hạ phủ khám bệnh, ánh mắt nàng nhìn hắn, ánh mắt hắn nhìn nàng... rõ ràng các người đã quen nhau từ lâu. Hắn biết rõ thể chất của nàng, vì vậy hắn sử dụng đơn thuốc có tác dụng chậm, dược tính lại vừa phải, vả lại hắn bảo Triệu Nhị mang cho nàng mật ong chứ không phải đường cát, bởi vì hắn biết đó là sở thích của nàng. Còn nữa...”
“Điện hạ không cần nói nữa!” Cảnh Nguyệt bỗng đứng lên nói, “Ngài đã biết nhiều như vậy, tại sao không tống giam thiếp cùng Hạ Thiệu Nghiêm? Ngài cho rằng ngài lừa thiếp đến Hạ phủ, để thiếp chịu nhục nhã trước đám đông như vậy, thiếp còn có thể tiếp tục ngồi ở ngôi vị Ngô vương phi này sao?”
Lý Khác đứng dậy mở cửa. Gió đêm hè hây hẩy thổi lên người, cũng khá mát mẻ. Không sai, là y cố ý. Cảm xúc y vẫn luôn kìm nén trong lòng nhiều năm qua giờ đây mới nhân cái cớ này mà trút hết tất cả ra. Nhưng sau khi trút ra, y lại thực sự không biết bước tiếp theo nên làm gì. Giết người đền mạng, là đạo lý hiển nhiên. Nhưng xét bề ngoài thì Cảnh Nguyệt vẫn là vương phi của y, nếu thực sự phải xử trí công bằng, e là cũng không dễ dàng. Nhà họ Dương lừa dối hoàng đế, lừa dối y, nếu y dâng một bản tấu sớ lên, thì có thể khép tội khi quân của bọn họ ngay. Dù hoàng đế có nhân từ đến đâu, cũng không thể hoàn toàn không xử lý. Như vậy, ắt sẽ làm náo động cả thành. Lý Khác nhìn bóng cây trên mặt đất, cau mày buồn bã.
Đúng vào lúc y đang ngơ ngẩn, bỗng thấy trên cây có hai bóng người vụt qua. Lý Khác vội vàng đuổi theo mấy bước, cảnh giác nhìn xung quanh nói: “Kẻ nào?”
Lý Khác vừa dứt câu, hai bóng người lập tức nhảy từ trên cây xuống, không hẹn mà cùng đâm trường kiếm trong tay về phía y. Động tác đó nhanh như chớp, tràn đầy ý sát nhân. Lý Khác không tránh kịp, mũi kiếm sắc nhọn đâm vào cánh tay y, máu tươi chầm chậm thấm ra từ dưới tay áo màu tử đàn. Lý Khác thấy vậy, trong lòng cực kỳ giận dữ, nghiêng người đấm cho tên đó một quyền, bẻ quặt cánh tay rồi đoạt lấy kiếm trong tay hắn. Ngay khi mũi kiếm sắp rạch vào cổ tên đó, một tên khác lại vung cây roi trong tay ngoặc lấy kiếm của Lý Khác, Lý Khác buộc phải quay người về phía hắn, tay trái giữ chặt cây roi, tay phải giơ kiếm chặt mạnh vào nó, nào ngờ cây roi này cứng rắn như sắt, tay y bị thương quá nặng, nhất thời chưa chặt đứt được.
Khi hai người đang giằng co, tên trước đó lại rút ra một thanh chủy thủ ngắn từ trong tay áo, định đâm vào lưng Lý Khác. Lý Khác kéo roi qua, dùng sức thít cổ hắn, thanh chủy thủ lập tức rơi xuống đất, cuối cùng tên đó từ từ gục xuống. Tên giơ kiếm thấy đồng bọn đã trở nên vô dụng, trong lòng căm giận tột cùng, xuất kiếm càng dữ dội và chuẩn xác hơn thấy rõ, hai kiếm chạm nhau leng keng vang vọng giữa bầu trời đêm tĩnh lặng. Hai người khổ đấu hồi lâu, vẫn khó phân thắng bại. Đột nhiên, lại có một bóng đen từ trên trời rơi xuống, kiếm sắc rời bao, đâm thẳng vào ngực Lý Khác.
“Điện hạ mau trốn đi... Cảnh Nguyệt không biết từ đâu lao ra, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã chắn trước mặt Lý Khác. Thanh kiếm đó xuyên thẳng qua người nàng, máu đỏ thẫm bắn tung tóe lên mặt Lý Khác.
“Mau bảo vệ Ngô vương điện hạ!” Đám hộ vệ nghe thấy tiếng mà tới nhất tề tiến lên, lại có thêm bốn, năm tên áo đen che mặt không biết từ đâu đến cũng tham gia vào cuộc chém giết này.
Sau khi chém chết hai tên gần Lý Khác nhất, Dương Chính Đạo ngồi thụp xuống, nhìn vết thương trên cánh tay và máu tươi dính đầy tay đầy mặt y, lo lắng hỏi: “Khác đệ, đệ vẫn ổn chứ?”
Lý Khác nhìn gã một cái, ra hiệu cho gã đừng nói vội. Lúc này Cảnh Nguyệt chỉ còn thoi thóp, nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng muốn nắm lấy tay Lý Khác, nhưng mắt nàng đã mờ đi, không trông rõ nữa. Nàng từ từ khép đôi mắt ảm đạm, miệng run rẩy thều thào: “Hạ... vương... Hà Bắc... Điện hạ, bọn chúng muốn hại chàng...”
Cảnh Nguyệt chết rồi, chết trong vòng tay Lý Khác. Lý Khác nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch dính đầy máu của nàng, và ánh mắt tuyệt vọng muốn nắm lấy tay mình vào phút cuối nhưng làm thế nào cũng không nắm được đó, cầm lòng chẳng đặng, cơ thể bắt đầu run lên. Đám người bên kia vẫn đang chém giết ác liệt, Dương Chính Đạo bảo vệ Lý Khác chầm chậm lui ra, đến khi lui vào trong nhà, trái tim thót lên tận cổ mới bình an trôi xuống. Thấy hai tiểu nha hoàn trong nhà đã sợ chết khiếp, Dương Chính Đạo vội vàng sai bảo: “Mau đi chuẩn bị nước sạch, kéo, băng gạc và thuốc cao!”
Không lâu sau, hai người đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ và cầm vào, Dương Chính Đạo ngoảnh đầu nói với họ: “Không còn việc gì nữa, các ngươi lui trước đi.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi do dự mới cúi người hành lễ rồi lui xuống.
Dương Chính Đạo cầm kéo lên, cẩn thận từng li từng tí cắt tay áo của Lý Khác, lấy khăn nhẹ nhàng lau sạch vết thương cho y. Nhát kiếm đó đâm cực sâu, da thịt lật cả ra, lờ mờ thấy được cả xương trắng. Sau khi quan sát rất lâu, Dương Chính Đạo mới thở phào nói: “May mà trên kiếm không có độc. Chỉ có điều trong vòng một tháng tới, đệ không được cầm kiếm nữa, cũng không được cử động lung tung tùy tiện, biết chưa?”
“Biểu huynh...” Lý Khác dường như không nghe thấy lời của gã, chỉ lo nói chuyện của mình, “Nàng chết rồi, nàng vì ta mà chết.”
Dương Chính Đạo thấy vành mắt y đỏ hoe lên. Theo gã thấy, một cô gái như thế cho dù chết cũng không có gì đáng tiếc, huống hồ vốn dĩ Lý Khác cũng không có tình cảm sâu đậm với cô ta. Chỉ là giờ nhìn bộ dạng này của y, rõ ràng có vài phần đau khổ thật lòng. Y hẳn là kẻ rất mềm lòng. Sau khi bôi chút thuốc giảm đau kháng viêm lên vết thương của y, Dương Chính Đạo dùng một tay giữ một đầu băng gạc, tay còn lại quấn từng lớp gạc lên vết thương, băng gọn rồi buộc hai đầu lại vắt lên cổ y. Thấy vẻ mặt y vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Dương Chính Đạo lại nhắc nhở một câu: “Đệ nghe thấy ta nói gì không?”
Lý Khác dường như mới vừa nhận ra cơn đau trên cánh tay, cắn môi nói: “Huynh bảo bọn họ lấy thuốc gì vậy? Sao lại đau thế này? Còn nữa, huynh băng thế này có phải hơi chặt quá không, liệu có bí không?”
“Dù sao cũng không phải là thuốc độc!” Dương Chính Đạo bực mình nói, “Đệ chỉ cần nhớ bảo vệ cánh tay của mình cho tốt là được, nếu không thì ta không có cách nào ăn nói với bệ hạ.”
“Bệ hạ dặn dò huynh cái gì?” Rõ ràng Lý Khác lại bóp méo điểm cốt yếu trong lời của Dương Chính Đạo một lần nữa.
Lần này Dương Chính Đạo cũng chẳng còn lấy làm lạ: “Lão nhân gia người không yên tâm để một mình đệ ở ngoài, bảo ta ở bên cạnh nhắc nhở đệ, chăm sóc đệ cẩn thận. Vì vậy đệ nhất định phải dưỡng thương cho tốt, đừng để bệ hạ biết, nếu không chắc chắn ngài sẽ làm rầy rà ta, hiểu không?”
Khóe miệng Lý Khác không khỏi lộ ra mấy phần thê lương. Y biết Dương Chính Đạo cố ý làm cho mình vui lên, chỉ là với tình cảnh hiện giờ, y muốn cười cũng không cười nổi. Những tên đó chiêu nào cũng có vẻ muốn lấy mạng y, lẽ nào chúng có quan hệ gì đó với Hạ Thiệu Nghiêm sao? Còn cả Cảnh Nguyệt, trước lúc lâm chung tại sao nàng đột nhiên nhắc đến Hà Bắc? Nàng biết kẻ muốn hại y là ai ư? Hơn nữa, y phải dâng tấu về chuyện của Thư Yểu với bệ hạ như thế nào đây? Nghĩ đến đây, y liền cảm thấy sau gáy đau ghê gớm.
Dương Chính Đạo lau mồ hôi trên trán cho y, rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của y: “Ta biết đệ không muốn làm to chuyện, thế này đi, đệ chỉ cần nói là Ngô vương phi vốn ốm yếu sẵn, lại không hợp với khí hậu của An Châu, vì vậy đã lâm bạo bệnh mà qua đời. Trong phủ đô đốc đều là người mình, bọn họ sẽ không nói, còn người nhà họ Hạ, nhất là Mộ An... chỉ cần ban cả ân lẫn uy, bọn họ cũng không dám nói, vì nói ra cũng chẳng ích lợi gì đối với họ. Như vậy, hoàn toàn có thể hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Chỉ cần đệ không uất ức là được, dù sao bọn họ cũng đã lừa dối đệ suốt ba năm trời kia mà”
“Ta uất ức chứ, nhưng thế thì sao nào? Lẽ nào vì việc này mà thật sự phải dùng tính mạng của mấy chục người nhà Dương Dự để trút giận hay sao? Những gì nợ ta, Cảnh Nguyệt đã dùng mạng mình để trả rồi, ta còn nói gì được nữa đây? Về phần Dương Dự, trước đây ông ta chưa từng vơ vét được lợi lộc gì từ chỗ ta, sau này... ông ta sẽ tự mình trả giá vì việc này thôi, ngộ nhỡ ông ta có làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, thì chớ trách ta đòi lại toàn bộ cả vốn lẫn lãi!”
“Đừng nói mấy lời dữ tợn như vậy. Ta biết, đệ là người rất mềm lòng!” Dương Chính Đạo mỉm cười nhìn y, “Cảnh Nguyệt chết như vậy, tất nhiên đệ sẽ vạch một nét bút xóa sạch tất cả những chuyện cô ta đã làm. Đệ nói không có tình cảm với cô ta, nhưng ba năm chung sống, ít nhất ngoài mặt cô ta đã quan tâm chăm sóc đệ chu đáo, đệ thật sự không động lòng một phút nào sao?”
Lý Khác sững sờ, không trả lời câu hỏi của gã. Có lẽ quả thật từng có những giây phút y ngẩn ngơ xúc động như thế, nhưng vậy thì sao chứ? Một cái bẫy mà y đã nhìn ra ngay từ đầu, một cô gái quá am hiểu mưu kế và những trò xảo trá, bất kể thế nào y cũng không thể trao tình cảm chân thật được. Y cười khổ. Thứ y muốn chẳng qua chỉ là đồng lòng hợp ý, chứ không phải là chân tình không nhận được báo đáp, cũng chẳng phải những âm mưu và tính toán được che giấu bởi chân tình. Một như mẹ y, một như Cảnh Nguyệt.
Y nhìn Dương Chính Đạo, thấy gã đang chậm rãi lần chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn lá nhỏ vĩnh viễn không rời khỏi người đó, không khỏi trào lên một nỗi u sầu khác: “Hôm qua Nhuệ ca gửi thư bảo, gần đây hình như bệ hạ có ý muốn gả Tuyết Lộ muội muội cho con trưởng của Phòng Huyền Linh...”
“Phòng Di Trực sao? Hắn mà cũng xứng?” Dương Chính Đạo bật dậy, chiếc kéo cạnh tay bị gạt rơi xuống đất theo.
Lý Khác xoa vết thương trên cánh tay nói: “Sao hắn lại không xứng? Con của khai quốc công thần, Ngân Thanh Quang Lộc đại phu, tương lai sẽ kế thừa tước vị quốc công. Môn đăng hộ đối, bệ hạ chắp mối nhân duyên này cũng coi như phù hợp.”
“Nhưng Tuyết Lộ không hề yêu hắn! Dù là bệ hạ, cũng không thể gảy loạn khúc uyên ương như vậy được!” Dương Chính Đạo giận ra mặt, hoàn toàn không giống vẻ ung dung điềm đạm thường thấy.
“Cô ấy chung tình với huynh! Nhưng huynh đã đáp lại và hứa hẹn với cô ấy chưa? Cô ấy là con gái của Giang Hạ vương, gia thế như vậy, lại tài tình nhường ấy, huynh cho rằng người khác sẽ không bàn tán tại sao mười bảy tuổi rồi mà cô ấy vẫn chưa lấy chồng ư?” Lý Khác hùng hổ vặc lại.
Năm đó chính Giang Hạ vương đã đưa Dương Chính Đạo về Trường An, Giang Hạ vương thích cậu thiếu niên có tướng mạo khôi ngô sáng sủa, lại thông minh lanh lợi này, thêm vào đó, Lý Khác vốn thân thiết với Giang Hạ vương, vì vậy thường chạy sang phủ Giang Hạ vương cùng Dương Chính Đạo. Năm đó Tuyết Lộ mười bốn tuổi đã cùng Dương Chính Đạo tấu khúc Cao sơn lưu thủy . Lý Khác chưa bao giờ được nghe tiếng nhạc hay như vậy, cũng chưa từng thấy một đôi đẹp tựa ngọc bích, hòa hợp như cầm sắt cùng vang thế này.
Trong mắt Dương Chính Đạo lộ ra một tia đau khổ không thể nói thành lời: “Ta cũng không xứng với nàng ấy.”
“Huynh là đồ khốn!” Nếu không phải vết thương quá đau, Lý Khác thật muốn đánh cho gã một trận tơi bời, “Luận về tài năng dung mạo, hai người thực sự là một cặp xứng đôi muôn dặm khó tìm. Luận về thân phận... huynh là cháu ruột của mẹ ta, cũng là thân thích chính thức của nhà họ Lý ta, ai dám coi thường huynh? Lẽ nào huynh định để con gái nhà người ta chủ động nhắc đến chuyện hôn nhân sao?”
Dương Chính Đạo lắc đầu: “Khác đệ, đệ không nên tránh nặng tìm nhẹ như vậy, rõ ràng đệ biết ta còn là..”
“Huynh là gì? Huyết mạch dòng chính của hoàng thất triều Tùy ư? Tùy vương chốn thảo nguyên do Hiệt Lợi khả hãn nâng đỡ ư?” Lý Khác phản bác, “Huynh cho rằng với bụng dạ của phụ hoàng, ông ấy sẽ để ý đến điều này sao? Huynh coi thường ông ấy quá đấy. Biểu huynh, đời này ta cứ thế này thôi, nhưng huynh thì khác. Tuyết Lộ và huynh đều có tình cảm với nhau, yêu nết mến tài của nhau, huynh không nên phụ cô ấy. Đợi mấy hôm nữa kết thúc chuyện này, ta sẽ lập tức dâng thư, để phụ hoàng làm chủ, thành toàn cho hôn sự của hai người, có được không?”
Dương Chính Đạo chưa kịp mở miệng thì thấy tiếng hô giết bên ngoài đột ngột dừng lại, tiếp đó là một tràng tiếng gào thét như dã thú vọng đến. Lý Khác bật dậy, mở cửa đi ra sân. Đội trưởng đội hộ vệ là Vân Lĩnh khom gối quỳ xuống đất nói: “Bọn mạt tướng đã bắt được toàn bộ mười ba tên thích khách, vốn định giữ lại mấy tên còn sống đợi điện hạ thẩm vấn, nào ngờ bọn chúng đều uống thuốc độc trước, vừa nãy tất cả đã trúng độc mà chết rồi ạ.”
Lý Khác bước đến trước mười ba thi thể đó, thấy sắc mặt tên nào cũng xám xanh, lưỡi thè ra ngoài, rõ ràng đã uống kịch độc, không khỏi hừ khẽ một tiếng: “Không ngờ mạng của bản vương lại có giá như vậy, phải dùng đến tử sĩ cơ đấy!”
Vân Lĩnh dập đầu sát đất lần nữa, nói: “Mạt tướng không chạy đến hộ vệ kịp thời, xin điện hạ giáng tội!”
Lý Khác cũng mặc kệ hắn, chỉ ngồi xổm xuống, dùng tay trái lật xem kỹ càng những thi thể này. Khi xem đến cái xác thứ tư, thấy trên eo dường như có đeo thứ gì đó, Vân Lĩnh liền khom lưng lấy nó ra đưa tận tay Lý Khác. Đó là một tấm thẻ bài được làm từ đồng điếu, mỗi cạnh đều có một con rồng cuộn, ở giữa thì khắc một chữ “Hạ” rất to.
“Quả thật là người của Hạ Thiệu Nghiêm sao? Hắn cũng to gan thật đấy!” Vân Lĩnh ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Chính Đạo nhận lấy tấm thẻ đồng đó, xoa vuốt quan sát tỉ mỉ một lượt rồi mới nói: “ Không! Rồng cuộn là vật vua dùng, đâu phải thứ một tên đại phu nhỏ bé như Hạ Thiệu Nghiêm dám dùng?”
Dáng người Vân Lĩnh rất cao, đôi mắt trên khuôn mặt vuông vắn sáng quắc có thần, toát lên mấy phần oai nghiêm. Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Ý của Dương tư mã là, chữ “Hạ này không phải chỉ Hạ Thiệu Nghiêm? Vậy rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám ám sát Ngô vương điện hạ?”
Lý Khác buông lỏng bàn tay bịt vết thương nãy giờ, bỗng cảm thấy bên trên ướt đẫm một mảng, lúc này mới để ý thấy vết thương vừa mới được băng bó xong đã toác ra, máu đang thấm ra ngoài. Cảnh Nguyệt nói có người muốn hại y: Hạ... vương... Hà Bắc. Y chợt nhớ đến bức chữ mà y bắt gặp trong thư phòng của Hạ Thiệu Nghiêm lúc đó: Kiến công lập nghiệp, thịnh đức trường lạc . Còn cả bức tranh vẽ Nhan Uyên và Tử Lộ nữa... Dường như có một sợi dây dài xâu chuỗi tất cả những người, những chuyện, những lời, những thứ này lại với nhau. Đó là một cái tên, tên của một người mà y chưa từng gặp, nhưng lại như sấm dậy bên tai. Y nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới ngoảnh đầu nói: “Biểu huynh mau đi cùng ta đến đại lao của châu phủ một chuyến! Có mấy lời ta phải hỏi rõ ngay trước mặt Hạ Thiệu Nghiêm!”
Dương Chính Đạo thấy y đứng còn chẳng vững, liền tiến lên đỡ y nói: “Tạm thời cũng không vội, điện hạ nghỉ ngơi cẩn thận một đêm, sáng mai hạ quan đi cùng ngài có được không?”
Lý Khác từ từ hất tay gã ra nói: “Huynh không đi thì một mình ta dẫn người đi cũng được.”
“Rồi rồi rồi, để ta đi với đệ!” Dương Chính Đạo hết cách đành gật đầu, rồi sai Vân Lĩnh: “Cho người chuẩn bị xe ngựa!”
Xe ngựa đi hết thời gian uống nửa chén trà thì đến đại lao của châu phủ, quan cai ngục đang uống rượu đánh bạc cùng với mấy tên ngục tốt, thấy đô đốc nửa đêm không ngủ mà lại đích thân đến kiểm tra, không khỏi sợ đến mức hai chân mềm nhũn, rượu đổ vãi trên mặt đất tỏa ra mùi thơm thanh mát, Lý Khác vừa ngửi thấy mùi này đã không kìm được ho liền mấy tiếng. Dương Chính Đạo khoác lên người Lý Khác chiếc áo choàng dệt bằng gấm đoạn mà nãy giờ gã cầm sẵn trên tay, rồi quay sang nói với quan cai ngục: “Người đi trước dẫn đường, đô đốc muốn gặp Hạ Thiệu Nghiêm! Còn nữa... hai tháng bổng lộc của các ngươi thì miễn đi nhé”
Quan cai ngục nghe gã nói chỉ bớt hai tháng bổng lộc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vâng dạ luôn mồm, trước khi đi còn không quên dựng ngay ngắn chén rượu bị đổ lên.
Vì là trọng phạm giết người, nên Hạ Thiệu Nghiêm bị đưa vào phòng giam phía Bắc, nơi có điều kiện kham khổ nhất. Trăm họ An Châu thuần phác, mấy năm gần đây cuộc sống ổn định, các vụ án hình sự tương đối hiếm, vì vậy khu vực này hết sức trống trải. Có lẽ quan cai ngục vẫn chưa tan hơi rượu, dẫn họ đi suốt hai vòng lớn mới đến phòng giam số ba mươi hai, nơi Hạ Thiệu Nghiêm ở. Dương Chính Đạo nhìn đôi má đỏ bừng của hắn, lạnh lùng nói: “Nửa năm!”
Trong phòng giam tối tăm ẩm thấp, ngay cả không khí cũng làm người ta khó chịu. Hạ Thiệu Nghiêm nằm nghiêng trên chiếc chiếu rơm ở góc tường, nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau liền quay người lại, thấy hai người bọn họ thì cũng chẳng kinh ngạc, chỉ ngồi thẳng dậy, nói với giọng thờ ơ: “Khuya như vậy rồi, điện hạ đến đây có gì chỉ giáo?”
“Hạ Thiệu Nghiêm, ngươi to gan thật đấy! Gặp đô đốc mà không hành lễ sao?” Dương Chính Đạo thấy bộ dạng thờ ơ của hắn, nổi giận mắng sang sảng.
Hạ Thiệu Nghiêm chậm rãi đứng lên. Cho dù ở trong phòng giam, quần áo hắn vẫn vô cùng sạch sẽ, đầu tóc cũng được chải gọn gàng thẳng thớm, không thay đổi nhiều so với dáng vẻ lúc Lý Khác gặp hắn lần đầu tiên. Hắn nhìn Dương Chính Đạo, thờ ơ nói: “Dương công tử đúng là trung thành son sắt với Ngô vương điện hạ, nhưng lòng người có thực sự vô tư trong sáng thế không? Thật ra, ta và ngươi là cùng một loại người, cùng đáng thương như nhau thôi.”
Tuy Lý Khác không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn lắm, nhưng vẫn kéo tay áo Dương Chính Đạo theo bản năng, ý bảo gã chớ để vào lòng. Dường như Hạ Thiệu Nghiêm đã trông thấy rõ hành động nhỏ này của y, tiếp tục nói: “Ngô vương điện hạ, ngươi tín nhiệm người anh họ này như thế, giả sử có một ngày hắn phản bội ngươi, bán đứng ngươi, thì ngươi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, tự tay giải quyết tính mạng của hắn, hay là vẫn nhịn nhục nuốt giận vào lòng?”
“Hạ Thiệu Nghiêm, đến giờ mà ngươi vẫn còn đâm chọc quấy nhiễu ta sao?” Bao nhiêu giận dữ tích tụ lại, Lý Khác bước vào phòng giam bóp chặt cổ tay hắn, “Đậu Kiến Đức là gì của ngươi? Rốt cuộc các ngươi đang tính toán những gì? Cái chết của mẹ ta có liên quan gì đến các ngươi?”
Hạ Thiệu Nghiêm vùng vẫy hất tay Lý Khác ra. Chạm phải vết thương, Lý Khác không chịu nổi khẽ rên một tiếng. Hạ Thiệu Nghiêm thong thả nói: “Đúng! Hạ vương Đậu Kiến Đức là ông nội của ta. Lý Khác, ngươi rất thông minh, chỉ đáng tiếc ngươi sẽ mãi mãi không biết được chân tướng ngươi muốn!”
Ngươi sẽ mãi mãi không biết được chân tướng ngươi muốn... Câu nói này của Hạ Thiệu Nghiêm cứ lởn vởn trong tâm trí của Lý Khác. Cái gì mới là chân tướng? Hay tất cả đều chỉ là một cái bóng hư ảo, vậy thì những thứ mà y liều mình muốn nắm bắt đó rốt cuộc là gì?
Xe ngựa lắc lư ghê gớm, Dương Chính Đạo vội ra lệnh cho Quý Ân, Quý Thành đánh xe chậm một chút. Máu tươi trên cánh tay Lý Khác liên tục xuôi theo cổ tay chảy xuống, ánh bình minh xuyên qua tấm rèm chiếu lên khuôn mặt trắng bệch, y yếu ớt dựa vào tay vịn, giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ: “Biểu huynh...”
Dương Chính Đạo cởi chiếc khăn tay giắt ở thắt lưng ra, lau sạch máu trên tay Lý Khác rồi buộc vào vết thương, lúc này mới tạm cầm được máu. Gã thở dài: “Làm sao đệ biết bọn chúng là hậu duệ của Đậu Kiến Đức?”
“Tám chữ Kiến công lập nghiệp, thịnh đức trường lạc trên tường thư phòng của Hạ Thiệu Nghiêm rõ ràng gắn liền với tên của Đậu Kiến Đức. Còn hai bức tranh kia, Tử Lộ vấn chính ám chỉ thân phận quân vương của chủ nhân; về phần Nhan Uyên vấn nhân thì... chẳng phải Đậu Kiến Đức luôn tự khoe mình là vị vua nhân nghĩa sao?” Lý Khác từ tốn nói, “Trước khi chết, Cảnh Nguyệt nói đến hai chữ ‘Hạ vương, còn cả Hà Bắc nơi từng là cứ điểm của Đậu Kiến Đức.”
Dương Chính Đạo gật đầu nói: “Năm xưa Đậu Kiến Đức thua trận ở Lạc Dương, người chết nước bị diệt. Nào ngờ sau nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn còn hậu duệ trên đời. Nhưng ta không hiểu, nhà bọn chúng xảy ra nhiều chuyện lộn xộn rắc rối như thế, lẽ nào thực sự chỉ vì lục đục nội bộ về chuyện trai gái hay sao? Còn cả vương phi của đệ nữa, cô ta đã biết thân phận của gia đình này, vậy thì cô ta đóng vai trò gì trong đó...”
Dương Chính Đạo còn định nói thêm nữa, nhưng lại thấy Lý Khác đã nhắm nghiền mắt, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Gã thu lại vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra một nụ cười nhẹ tênh. Xe ngựa chầm chậm dừng trước cửa phủ đô đốc, Quý Ân vén rèm lên, vừa định mở miệng, Dương Chính Đạo đã ra dấu cho hắn giữ im lặng, nói khẽ: “Không vội, để y ngủ một lát đã.”
Mấy hôm sau, Lý Khác nhiều lần đến Hạ phủ điều tra, gặng hỏi kỹ càng toàn thể hơn hai mươi người của Hạ phủ một lượt, ngoại trừ càng thêm chắc chắn về thân phận họ Đậu của Hạ Thiệu Nghiêm thì vẫn không thu hoạch được gì. Cùng lúc đó, Lý Khác dâng thư lên hoàng đế, nói rằng vương phi họ Dương của mình sốt cao dẫn đến phát bệnh phổi, qua đời vào ngày hai mươi sáu tháng Năm năm Trinh Quán thứ mười một. Hoàng đế đặc biệt hạ chỉ an ủi thêm. Lý Khác liền an táng vương phi họ Dương dưới chân núi Tra Sơn ở An Châu bằng lễ chính phi của thân vương.
Trưa hôm đó, Dương Chính Đạo vừa mới trở về từ huyện Phục Thủy thuộc địa hạt An Châu vì chuyện xây dựng cầu đá, đã thấy Quý Ân hớt hải ra đón, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Cuối cùng công tử cũng đã về, Hạ Thiệu Nghiêm, hắn... hắn chạy mất rồi!”
Trước kia, lúc còn ở trong vương phủ, Quý Ân luôn gọi Dương Chính Đạo là “Dương công tử”, đến tận bây giờ, dù gã đã có chức quan chính thức, hắn vẫn quen xưng hô với gã như trước, như vậy cũng có thêm mấy phần gần gũi.
“Chạy rồi? Chạy như thế nào?” Dương Chính Đạo không quan tâm đến vẻ sốt ruột của hắn, chỉ nhận lấy thanh bảo kiếm bằng đồng điếu của mình từ tay hộ vệ, vừa đi vừa hỏi.
Thấy gã vẫn ung dung, Quý Ân càng hối hả hơn: “Hôm nay điện hạ và Khang pháp tào chuẩn bị hỏi cung Hạ Thiệu Nghiêm lần nữa, nào ngờ vừa mới ra khỏi cửa nhà lao, Hạ Thiệu Nghiêm bất ngờ đoạt lấy thanh đại đao trong tay của một ngục tốt, chém đứt xích tay xích chân của mình, định chạy trốn, thế là điện hạ rút kiếm ra đón...”
“Tên nhóc này không cần tay nữa thật sao?” Dương Chính Đạo giật nẩy mình, bất giác dừng bước chân lại, nhìn Quý Ân. Mặc dù đã không ít ngày trôi qua kể từ lần bị thương trước, nhưng một là vết thương thật sự quá sâu, hai là những ngày này Lý Khác luôn bận rộn giải quyết chuyện liên quan đến Hạ Thiệu Nghiêm, hoàn toàn không nghỉ ngơi cẩn thận, vì vậy vết thương khó mà khép miệng. Giờ thêm một lần dùng kiếm này nữa, e là càng khó lành.
Quý Ân nóng ruột đến đỏ cả mặt: “Điện hạ đánh được vài chiêu với hắn, liền rơi vào thế hạ phong. Lúc này bỗng nhiên lại có rất nhiều người mặc áo bào tím không biết từ đâu chạy đến làm vướng chân các ngục tốt và hộ vệ. Hạ Thiệu Nghiêm cướp ngựa bỏ chạy, điện hạ dẫn ti chức cùng mấy ngục tốt đuổi theo, kết quả là lại chạy nhầm vào vườn rau của mấy hộ nông dân, họ vây lấy chúng tôi, bảo chúng tôi đã làm hỏng rau của họ, khăng khăng đòi đền tiền. Điện hạ không dám ra tay với dân thường, đành phải trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Nghiêm chạy trốn...”
“Sau đó thì sao?” Dương Chính Đạo nhíu chặt đôi mày, từ từ siết hai bàn tay lại.
Quý Ân vội vàng nói: “Chúng tôi đưa tất cả những thứ đáng tiền trên người cho họ, họ mới tha cho. Chúng tôi đuổi thêm vài dặm vẫn không phát hiện ra tung tích của Hạ Thiệu Nghiêm, đành phải quay về, chuẩn bị bảo họa sư trong phủ vẽ mấy bức chân dung của hắn, sau đó truy nã toàn thành.”
“Vậy giờ điện hạ đang ở đâu?”
“Điện hạ vừa về đã tự nhốt mình trong thư phòng, nói là không muốn bất cứ ai quấy rầy.”
Dương Chính Đạo không để ý đến những lời hắn nói nữa, rảo chân đi thẳng. Đến thư phòng, Dương Chính Đạo lại thấy Lý Khác đang ngẩn ra nhìn một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, bấy giờ trái tim gã mới được thả lỏng bảy tám phần, gã liền bước tới, đặt thanh kiếm trong tay lên trên giá nói: “Ta còn tưởng đệ đang buồn bực chứ, xem ra là ta cả nghĩ rồi.”
Lúc này Lý Khác mới đưa mắt về phía gã, trong mắt ngập tràn chua chát: