← Quay lại trang sách

Chương năm HOA TƯƠNG TƯ NỞ MUỘN

Đêm xuống rất nhanh. Tôi lại ngồi nặn óc viết xuống những huyễn mộng trong lòng, những thương nhớ về khung trời xa nhưng không lạ; tôi vẫn ngồi nơi chiếc bàn nhỏ nơi cửa sổ, dán mắt nhìn trời đêm. Gió Thu se sắt như một bàn tay vô hình khua nhẹ hàng chuông gió, từng tiếng rời rạc rơi lạc vào đêm. Ngọn đèn vàng hắt bóng tôi đổ dài trên vách loang lổ những vết nứt cũ kỹ. Tôi ngồi bó gối trên chiếc ghế quen thuộc, lặng lẽ nhìn những chiếc lá vàng cuối mùa rơi ngoài khung cửa, từng chiếc từng chiếc một; và bầu trời lồng lộng trên cao gieo từng tiếng đêm xuống khoảng không gian tĩnh lặng.

Có vài lần tôi tự hỏi, làm người như tôi, mang trong tim một nỗi hoài mong đã mỏi mòn theo năm tháng, là điều may mắn hay bất hạnh? Nếu tôi là một cánh chim, như tôi vẫn ảo mộng giữa những đêm khó ngủ, chắc hẳn bây giờ tôi đã xoải cánh mà bay về phương trời nơi cánh đồng hoa, nơi có ánh trăng treo nghiêng mỗi đêm như chờ tôi gõ cửa, nơi căn nhà nhỏ bên chân đồi với tiếng suối róc rách ngày đêm, nơi có một người con gái đã làm tâm hồn lẫn thể xác của tôi đoài đoạn.

Ngồi bó gối nhìn lá vàng rụng rớt

Lòng bâng khuâng, tim gõ nhịp xôn xao

Nếu là chim chắc hạnh phúc biết bao

Sẽ xoải cánh bay về phương trời mộng

Nhưng tôi vẫn chỉ là một con người, nặng trĩu trong lòng những mối tơ vò không sao gỡ nổi. Thế nên đêm nay tôi lại ngồi đây, hai tay bó gối, mắt dõi theo lá rơi, nghe con tim gõ từng nhịp thổn thức. Tôi vẫn còn nguyên hình hài ấy, cái hình hài đã từng đứng cạnh nàng bên chân đồi vắng những ở một chiều Thu muộn, bước từng bước trên con đường trăng trải dài như dải lụa bạc. Khi ấy, tôi vẫn còn tin rằng chỉ cần tay nắm tay thì mọi xa cách đều nhường chỗ. Nhưng bàn tay em vốn mong manh như cánh hoa phù dung, vừa chớm nở đã sớm lụi tàn.

Phương trời em biển trời xanh lồng lộng

Có trăng soi chênh chếch chỗ em ngồi

Có đường trăng mình từng bước bên nhau

Trên biển vắng ở những chiều thu muộn

Tôi sợ cả chính mình khi lỡ để lòng trĩu nặng cho một mối tình không tưởng. Bởi cứ mỗi khi bóng đêm phủ kín, tôi lại nghe rõ những câu hỏi tôi chưa từng có lời đáp. Rồi tôi hình dung một bóng hình cô độc cùng với những đêm dài hun hút, em của những sợi tóc buông lơi, em của bờ môi mọng đỏ dưới vầng trăng lung linh mà tôi đã từng chạm, từng hôn, từng ngỡ sẽ giữ được chân em.

Ngồi bó gối nhìn bóng đêm chụp xuống

Lòng phân vân như phím lỡ dây chùng

Cuộc sống mỏng manh tựa đoá phù dung

Sớm nở tối tàn; cuộc đời dâu bể

Có những lúc nhìn trăng tà bóng xế

Tim xôn xao, tim gõ nhịp bồi hồi

Còn được bao lần trọn vẹn niềm vui

Mà canh cánh đâu đây mầm ly biệt

Giờ đây, tôi chỉ còn lại nỗi phân vân, như một dây đàn đã chùng, dù gảy cách nào cũng chỉ phát ra một thứ âm thanh khô khốc, tắt lịm giữa đêm sâu. Tôi tự nhủ, cuộc đời mỏng manh như đoá phù dung sớm nở tối tàn. Thế thì có gì bất ngờ khi một cuộc tình, dù nồng nàn đến đâu, cũng buộc phải khép lại trong lặng im? Nhưng kẻ lụy tình có bao giờ chấp nhận một sự thật phũ phàng như thế. Bởi hai lá thư, một dòng chữ viết giống hệt như nhau, “Nếu còn duyên ta sẽ lại gặp ta…” Và tôi cũng nghĩ có lẽ cánh đồng hoa vàng vẫn còn đó. Nếu cánh đồng còn đó, ánh trăng còn đó thì chắc nàng vẫn còn nhớ đến lời hẹn ước.

Những đêm trăng sắp tàn thế này, tôi lại ngồi đếm bao nhiêu lần tôi đã tự hứa sẽ quên, rồi bao nhiêu lần tôi lén mở lòng để nhớ. Bao nhiêu mùa trăng trôi qua, tôi vẫn lặng lẽ nói với trăng, với gió, với bóng đêm, “Xin hãy cho tôi thêm một lần gặp lại nàng. Chỉ một lần nữa thôi, để biết rằng tất cả không chỉ là mộng mị.”

Tôi đã sống một đời đầy tiếc nuối. Tôi đã gom nhặt từng mảnh vụn ký ức giấu trong từng dòng thơ, từng câu chữ để hy vọng có một ngày nào đó nàng đọc thấy để có thể quay lại bên tôi. Thôi thì để một mình tôi giữ, một mình tôi lật giở mỗi đêm, để thấy tim mình vẫn còn đập, để biết tôi vẫn còn sống.

Tôi đã sống với một đời tưởng tiếc

Thì em ơi đừng cộng nữa nha em

Mộng với mơ cho thương nhớ dài thêm

Càng xa cách tình tôi càng khô khốc

Vẫn biết ngày mai mặt trời lại mọc

Trái đất nầy… dẫu có chậm, vẫn quay

Cố hát hoài bản tình nhẹ như mây

Nghe dội lại hồn mình riêng một phía

Em ơi, có nghe được tiếng lòng tôi đang thổn thức? Nếu nghe được, xin đừng chất thêm giấc mơ nào cho tôi. Những giấc mơ ngọt ngào rồi cũng thành lưỡi dao cùn cứa vào vết thương cũ. Càng mộng mị, tôi càng héo khô. Càng hy vọng, tôi càng tàn úa. Nhưng làm sao để ngưng hy vọng khi tôi còn nhớ rõ cái đêm trăng đầu tiên ấy, khi môi em hé mở dưới con đường trăng dài hun hút, khi tiếng gió reo vi vu qua ngàn cây như lời hát ru nhẹ nhàng, êm ái.

Bờ môi mọng trên đường trăng ngày đó

Những luyến lưu khi từ biệt ra về

Rồi cách chia cho ngày tháng lê thê

Càng mong ngóng càng thấy tình vô vọng

Tôi vẫn biết, mai này mặt trời vẫn mọc, trái đất vẫn quay đều như vòng quay định mệnh đã cuốn chúng ta vào nhau. Tôi cố gắng hát mãi bản tình ca nhẹ như mây, để trấn an lòng mình rằng mọi thứ rồi cũng sẽ qua. Nhưng tiếng hát ấy chỉ dội ngược trở lại, chạm vào vách hồn tôi, lạc lõng, trơ trọi.

Đã bao lần gặm nỗi buồn thấm thía

Lại chờ mong có một phép nhiệm mầu

Cho chúng mình có dịp gặp lại nhau

Khi thương nhớ trở mình trong đêm tối

Biết bao lần tim vật vờ bối rối

Ước được quên nhưng đâu dễ gì quên

Cứ nhớ hoài đêm trăng sáng long lanh

Những rung động của lần đầu gặp gỡ

Đã bao lần tôi lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn riêng. Đã bao lần tôi ngửa mặt hỏi trời cao liệu có phép mầu nào, để tôi được một lần nữa ôm em vào lòng, nghe em thì thầm giữa đêm trăng tỏ. Nhưng phép mầu chỉ dành cho những trái tim còn tin tuyệt đối. Tôi thì không còn đủ niềm tin, chỉ còn thói quen chờ mong, như một đóa hoa tương tư nở muộn, muộn đến mức khi nó bung cánh, thì mùa đã sang đông mất rồi.

Biết bao lần tôi tự hứa, thu đến tôi sẽ trở lại cánh đồng hoa. Thế nhưng, chưa kịp thực hiện thì mùa đã vô tình vuột khỏi tầm tay. Rồi thi tiếp tục dặn lòng mùa sau đừng quên nhé. Đêm nay, tôi ngồi đây, bó gối nhìn ánh trăng lồng lộng trên cao, nhìn theo khói thuốc bay cùng với những lời rụt rè nhắn gửi, “Mình sẽ lại gặp nhau em nhé!”

Một con dế kêu khẽ bên khóm tường vi. Tiếng kêu rền rĩ ấy càng làm lòng tôi co thắt. Tôi rít một hơi thuốc dài, nhả khói lên trời. Mùi thuốc hoà trong hơi đêm, lẫn vào mùi đất ẩm, mùi cỏ non sau vườn. Mùi này, tôi từng dắt em đi qua, tay nắm tay, chân giẫm lên cỏ mềm ướt sương. Tiếng cười em vẫn văng vẳng trong tôi, tiếng cười làm tôi khát khao một phép nhiệm mầu.

Em ơi, nếu một ngày nào đó giấc mơ tôi vỡ, nếu tôi lạc trong bóng tối không còn nhìn thấy con đường trăng, xin hãy là ánh sáng cuối cùng, là bóng trăng treo chênh chếch trên phương trời mộng. Để tôi còn biết mình chưa quên em. Để tôi còn can đảm hát tiếp bài tình ca nhẹ như mây, cho đến hơi thở cuối cùng.

Đêm nay, hoa tương tư trong tôi vừa nở. Một đoá muộn màng, một đoá đơn độc, dẫu nở chậm nhưng hương nó sẽ không bao giờ tan, như tình tôi, dẫu khô khốc vẫn âm ỉ chảy về phương trời em, nơi có bầu trời cao lồng lộng ánh trăng, nơi có tiếng suối reo róc rách bên sườn đồi cạnh căn nhà nhỏ. Căn nhà chứa một trời kỷ niệm./-a