← Quay lại trang sách

Chương 372 Lấy được tín nhiệm, càng hỗn loạn hơn, chuyển đến Vân Sơn đạo (2)

Cảnh Thủy Hương phát hiện ra ánh mắt của hắn đột nhiên nói: "Xin lỗi, ta sẽ đi thay một bộ xiêm y khác."

Lý Nguyên kéo tay nàng lại rồi nói: "Rất đẹp, đừng đổi."

Cảnh Thủy Hương trừng to mắt hỏi: "Thật sao?"

Lý Nguyên nói: "Đương nhiên là thật."

Cảnh Thủy Hương lúc này mới cẩn thận từng li từng tí lên xe, sau đó cũng không ngồi vào trong toa xe, mà ngồi ngay tại ghế ngự thủ tựa vào Lý Nguyên, nói để nàng ngự xe.

Dưới yêu cầu của Lý Nguyên, nàng mới ngồi vào trong toa xe.

Mà Lý Nguyên thì ngự xe đi tới Cô gia.

Hắn biết hôm qua Tiểu Bình An đã trở lại.

Lý Nguyên thoải mái mà tiến vào Cô gia.

Nhưng bầu không khí trong Cô gia lại không mấy vui vẻ, có vẻ hơi nghiêm trọng.

Lý Nguyên nghe ngóng liền biết, bởi vì trước đây vị trưởng lão ngũ phẩm của Cô gia kia đã chết.

Cô gia có hết thảy bốn vị ngũ phẩm, trong đó đã bao gồm phó điện chủ Cô Tuyết Kiến, hiện tại đã chết một vị, có thể nói là thương gân động cốt.

Lý Nguyên không quan tâm những thứ này, chỉ tìm Cô Tuyết Kiến.

Cô Tuyết Kiến có chút kinh ngạc vì hắn đến: "Lý sư tới tham gia tang lễ trưởng lão của Cô gia ta sao? Việc này là nội vụ của Cô gia ta, thật ra Lý sư có thể không cần đến."

Lý Nguyên đầu tiên là im lặng, lại nói vài câu bày tỏ sự anh dũng của vị trưởng lão kia cùng với tiếc hận trong lòng hắn, sau đó mới nói: "Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp cho nên muốn mang theo người nhà ra ngoài đi dạo một chút."

Dứt lời hắn vẫy tay chiếc xe phía sau, gọi: "Thủy Hương."

Màn xe vén lên, Cảnh Thủy Hương mặc lễ phục màu đen đi xuống, cẩn thận đứng bên cạnh Lý Nguyên, cung kính nói: "Bái kiến Cô điện chủ."

Cô Tuyết Kiến cho nàng một ánh nhìn kỳ lạ, rồi gật đầu.

Lúc này Lý Nguyên mới nói: "Cô điện chủ, ta muốn mang Bình An ra ngoài đi dạo."

Cô Tuyết Kiến nói: "Bình An vẫn đang trong quá trình tu luyện, lúc này không nên lơi lỏng."

Lý Nguyên nói: "Chỉ là đi dạo trong nội thành, không đi xa. Nữ nhi ta mất rồi, ta muốn ở bên nhi tử nhiều hơn."

Bỗng nhiên Cảnh Thủy Hương ngẩng đầu, trong mắt lóe ra hào quang.

Cô Tuyết Kiến do dự một chút nói: "Vậy được rồi."

Dứt lời, nàng đi vào nội trạch thấy Lý Bình An đang luyện đao, dặn dò một phen rồi mới để cho Lý Bình An theo Lý Nguyên rời đi.

Dọc theo đường đi, Lý Nguyên nghe nhi tử nhà mình khoe khoang "Thiên hạ đệ nhất đao sắp tới" còn nói "Sư huynh đệ của y quá yếu"...

Lý Nguyên cũng không phản bác, hắn biết nhi tử nhà mình kế thừa tác phong Cô hệ, hơn nữa dường như là phái cấp tiến trong Cô hệ, không chỉ hiếu chiến, hơn nữa còn tự sướng, thậm chí ngay cả Cô Tuyết Kiến cũng cam bái hạ phong.

Về phần 《 Ổn Tự Kinh 》 mà Lý Nguyên dạy kia, đã không biết bị y vứt ở xó xỉnh nào.

Lý Nguyên mơ hồ đoán được điều này có thể có liên quan đến công pháp tu luyện của nhi tử, thật giống như người luyện 【 Bá Đao 】 chung quy có thể là anh hùng, còn người luyện 【 Tà Đao 】 lại càng có thể là tà môn ngoại đạo.

Nhi tử đã dùng thiên phú chứng minh y quả thật có được "Tiên Thiên Ảnh Huyết" của Thần Mộc Điện, ở một mức độ nào đó đây cũng là tính cách và số mệnh của y.

Lý Nguyên không dạy y cẩn thận nữa, chỉ là hàn huyên với y chuyện thăm dò Cực Lạc Viên, hy vọng y có thể rút ra bài học từ cái chết của vị trưởng lão Cô gia kia.

Lần này phụ tử ở chung cũng coi như là hòa hợp.

Chạng vạng tối, Lý Nguyên đưa Lý Bình An về nhà đúng giờ, giao cho Cô Tuyết Kiến rồi tạm biệt.

Khi hắn trở lại Cảnh gia, một gã đệ tử Cảnh gia lại đang chờ hắn.

Thấy hắn trở về, đệ tử Cảnh gia cười nói: "Lý sư, gia chủ tìm ngài có việc."

Lý Nguyên liếc nhìn Cảnh Thủy Hương rồi nói: "Ta đi rồi sẽ về."

Một lát sau, Lý Nguyên đi theo đệ tử gặp được gia chủ Cảnh gia.

Sau khi Cảnh Bán Phong cho mọi người lui xuống thấp giọng nói: "Lý sư, qua mấy ngày nữa lại làm phiền ngươi theo mấy vị trưởng lão ra ngoài lần nữa.

Lần này, tuy rằng ta không đi nhưng có Thôi Vô Kỵ đi, y vẫn sẽ ở bên cạnh bảo hộ ngươi, cùng nhau hành động trừ y ra còn có ba trưởng lão."

Lý Nguyên nở nụ cười,"quyền ra vào" của hắn đã bắt đầu vững chắc, nói: "Chiến trận đúng là lớn, lần này là làm cái gì?"

Cảnh Bán Phong nói: "Vây quét một vị ngũ phẩm của Hắc Liên giáo, còn có một nhân vật quan trọng bên hành hài. Đến lúc đó, chỉ cần ngươi phóng thích tường hoa Vãng Sinh dựa theo quỹ tích đã định trước là được.

Những bức tường hoa này sẽ làm đệ tử Hắc Liên giáo và hành hài tách ra, đến lúc đó sẽ dễ dàng cho chúng ta hành động."

Lý Nguyên gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Đêm đó, hắn trở về nhà, tắm rửa thay quần áo, Cảnh Thủy Hương lại cầu xin vô độ, hết lần này đến lần khác điên cuồng, trong miệng lẩm bẩm "Ta cũng cho tướng công một đứa trẻ".

Lúc này, Lý Nguyên mới nhớ tới sự dị thường ban sáng của vị nương tử này.

Hình như là sau khi hắn nói "Nữ nhi của ta không còn, muốn gặp gỡ nhi tử nhiều hơn", Cảnh Thủy Hương đã suy nghĩ cái gì.

Thì ra là đang suy nghĩ cái này à.

Khí lực hắn cường đại, căn bản sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy mệt mỏi, nhưng Cảnh Thủy Hương lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình.

Lý Nguyên có chút bất đắc dĩ nhìn nương tử nhà mình, luôn cảm thấy mặc dù da thịt hai người dán vào nhau nhưng vẫn cách một lớp vải dày cộm.

Còn vị âm phi nương nương kia, không biết là si mê tu luyện hay là tính tình xung đột với Cảnh Thủy Hương, hôm nay ngay cả nhà cũng không về... ...

Một tháng sau.

Lý Nguyên trở về.

Đại chiến không liên quan gì đến hắn, hơn nữa hắn còn có Thôi Vô Kỵ bảo vệ.

Cảnh Thủy Hương hình như không cần tu luyện, nghe được hôm nay hắn trở về, cho nên từ sớm đã đi tới cổng nội thành chờ hắn.

Mà sau khi nhìn thấy hắn, lại không thể tách rời hắn dù chỉ một giây phút.

Lý Nguyên để mặc cho nàng kéo theo đi dạo trên đường phố.

Con đường gạch xanh, đi qua rất có phong cách cổ xưa.

Mà đúng lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa "lộc cộc".

Một con chiến mã xuyên qua cổng thành, tiến vào tam trọng môn.

Người trên ngựa là lục phẩm.

Mà người cầm đầu, trên đỉnh đầu bay con số "765-850", thân khoác áo giáp Thanh Mộc, tay cầm một thanh cự kiếm, quanh thân tản ra cỗ ý "hủy diệt", đây là điều rất hiếm thấy trong đệ tử Thần Mộc Điện.

Tầm mắt Lý Nguyên xẹt qua người y, lại rơi vào trên người một gã đệ tử Thần Mộc Điện ở giữa, đó là một nam tử với khuôn mặt có phần hào hùng, khí chất có phần nho nhã.

Đây không phải cháu trai của Lý Nguyên, Diêm Mục thì còn là ai nữa?

Lý Nguyên nhìn lướt qua Diêm Mục, mấy năm nay, rõ ràng là hai người đều ở cùng một chỗ nhưng số lần gặp mặt lại cực ít.

Lúc Lý Nguyên nghỉ ngơi, thì Diêm Mục ra ngoài làm việc.

Diêm Mục trở về tìm tới cửa, Lý Nguyên lại bận rộn.

Lúc này hai người lại là ngoài ý muốn mà gặp nhau, trong mắt lộ ra vui sướng rối rít, tựa như "cùng quân uống ba trăm chén rượu".

Diêm Mục xoay người xuống ngựa, đang muốn nói gì đó nhưng người phía trước Diêm Mục còn nhanh hơn y.

Người nọ xoay người xuống ngựa, cự kiếm chống đất, thân thể cường đại như dã thú trực tiếp quỳ rạp xuống đất hướng về phía Cảnh Thủy Hương phía sau Lý Nguyên, cung kính rồi lại nghẹn khuất nói một tiếng: "Hương Vương."

Sau khi bái kiến xong, người nọ lại nhanh chóng lên ngựa, không nói thêm gì mà muốn rời đi.

Hương Vương?

Lý Nguyên cổ quái nhìn qua nương tử nhà mình, sau đó muốn kéo cháu trai lớn qua hỏi một câu.

Mà lúc này, phía sau hắn truyền đến thanh âm của một nữ tử.

"Hướng Hải Lâu ngươi nhận lầm người rồi, vị này không phải Hương Vương."

Lý Nguyên quay lại, đã thấy là một nữ tử hình thể dũng mãnh.

Nữ tử kia hành lễ với Lý Nguyên nói: "Lý sư, ta là Cô gia Cô Tạ. Lúc ngài đại hôn với Cảnh cô nương, ta đã từng thấy ngài từ xa. Mà Hướng Hải Lâu sư huynh quanh năm ở bên ngoài, ít khi trở về cho nên mới nhận nhầm Cảnh cô nương là người khác."

Hướng Hải Lâu vốn định đi xa thì bỗng sửng sốt, xoay người nói: "Ngài không phải Hương Vương? Không thể nào!"

Dứt lời, cảm xúc của y phức tạp như khuất nhục, tôn trọng, thù hận mà nói "những năm gần đây, ta luôn cố gắng ma luyện chính mình chính là vì để đánh bại ngươi, ta làm sao có thể quên"

Lời còn chưa dứt, lại bị nữ tử Cô Tạ cắt ngang: "Hướng sư huynh ngươi thật sự nhận lầm. Đã bao nhiêu năm rồi ngươi không về? Nội thành bây giờ đã xảy ra rất nhiều biến hóa, ngươi nhận lầm người cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa vị Hương Vương ngươi biết kia có khả năng gả cho một nam nhân như vậy sao?"

Dứt lời, nàng hất cằm.

Mà Cảnh Thủy Hương lại ôm cánh tay Lý Nguyên từ phía sau.

Hướng Hải Lâu do dự một chút, cũng không nhiều lời nữa mà giục ngựa rời đi.