← Quay lại trang sách

Chương 378 Mỗi người đều có chấp niệm, “khắc mệnh” đúc binh thuật (1)

Sau khi Lý Nguyên trao đổi với Cộng sư, hắn trở về nhà ngồi trong viện suy nghĩ.

Hết thảy mọi thứ trên thế gian này tựa như đều gắn liền với âm dương.

Thiên là dương, địa là âm.

【 Văn Thiên 】, chính là lợi dụng Chí Dương, hội tụ dương khí rồi rót vào trong linh khí để chế tạo, lại phối hợp với nguyên huyết, cuối cùng sinh ra trận pháp còn sống.

【 Lượng Địa 】 chính là pháp môn tìm kiếm vùng đất Chí âm, nhưng vùng đất Chí âm này không phải quỷ vực, mà có lẽ là nơi sắp trở thành quỷ vực.

Cho nên nói bất kể là Chúc sư kế thừa 【 Văn Thiên 】 hay là Cộng sư kế thừa 【 Lượng Địa 】, đều không đầy đủ để tạo ra trận pháp tứ phẩm.

Bởi vì suy luận theo logic.

【 Lượng Địa 】 chỉ là tìm kiếm vùng đất Chí âm mà không nhắc tới việc sử dụng âm khí để đúc.

【 Văn Thiên 】 thì ngược lại, nó dạy cách sử dụng dương khí để đúc nhưng lại không nói tìm Chí Dương ở đâu.

Cho nên còn cần ít nhất hai cái truyền thừa nữa thì mới có thể làm toàn vẹn pháp môn này.

Nhưng đây vẫn là phỏng đoán bảo thủ.

Đương nhiên, cũng có thể chỉ cần dương khí hoặc âm khí là có thể chế tạo được trận pháp.

Hoặc là cần bí thuật "Âm dương phối hợp" mới có thể làm được.

"Khó trách chú binh sư truy tìm khổ sở nhưng lại tìm không ra. Việc này còn phức tạp hơn ta tưởng tượng." Lý Nguyên không khỏi thở dài.

"Nhưng đã trao đổi với Cộng sư, nên vẫn thu được một số tin tức khác."

"Tâm cảnh."

"Nếu muốn chế tạo ra linh khí cực phẩm thì cần mài giũa ra tâm cảnh nhạy bén nhất và không chứa tạp niệm."

"Mà điều này không giống với quan tưởng đồ, chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết của chính mình."

"Đúng rồi, ta ở Đằng Các dường như đã thấy qua ghi chép tương tự."

Ngày hôm sau.

Lý Nguyên vội vàng trở lại Đằng Các.

Lần này hắn lật lại một số bút ký của chú binh sư.

Những bút ký này đều là chú binh sư trước kia của Thần Mộc Điện lưu lại, đương nhiên còn có một số văn bản trân quý mà Thần Mộc Điện thu thập được từ các nơi khác.

Nội tình của đại tông môn chính là ở đây.

Trong tông môn sẽ có rất nhiều tiền bối tiến hành khai phá ở các lĩnh vực khác nhau, để người đến sau giẫm bậc thang bước lên, đi lên bả vai của bọn họ nhìn lĩnh vực này.

Mộc đằng khổng lồ đứng sừng sững trong gió lạnh đầu xuân, trên cây lại mọc mầm mới.

Mà ngồi trong Đằng Các lại có cảm giác thanh tịnh như rời xa mặt đất, rời xa nhân gian.

Có thể nói nơi này thật lý tưởng để đọc sách.

Từng quyển sách được gìn giữ rất tốt, từng cuốn sẽ được bọc bằng da thật của yêu thú nào đó hoặc là niêm phong bằng ngọc thạch, được cẩn thận đặt ở trong giá gỗ.

Lý Nguyên nhẹ nhàng lấy sách ra rồi lại nhẹ nhàng để lại.

"Trong phố xá sầm uất nghe kim rơi, trong im lặng nghe phong lôi, vào đầu xuân nghe hoa nở, vào cuối thu nghe lá rụng."

Đây là phương pháp huấn luyện của một chú binh sư.

Chú binh sư cần nhận thức cực kì nhạy bén và nhắm vào mục tiêu, cho nên hình thành tâm cảnh riêng của mình là điều cần thiết.

Những thủ đoạn này "lòe loẹt" và có đủ kiểu.

Nhưng Lý Nguyên quyết định thử một số pháp môn được dạy trong sách.

Hắn muốn chế tạo binh khí ngũ phẩm cho mình, luôn ổn định cũng không được....

Vài ngày sau...

Ở một ngọn núi già bên ngoài thành.

Thác nước rủ xuống phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Ở chỗ này, dù có nói lớn tiếng thì cũng không thể nghe thấy được.

Có một chiếc xe ngựa dừng lại ở đây.

Ngự xe là có một nam tử khí chất phong lưu, chính là lão tổ Thôi gia.

Thôi Vô Kỵ tiếp đón: "Lý sư đến rồi."

Lý Nguyên vén rèm lên đi ra nói: "Đa tạ lão tổ."

Thôi Vô Kỵ cười nói: "Ra khỏi thành là ta đi cùng ngươi.

Lại nói tiếp, ngươi luôn gọi những người trong nhà ta là lão Thôi, không thì... ngươi cũng gọi ta là lão Thôi đi?

Tránh cho phải gọi là lão tổ lão tổ.

Quá khách khí đi."

Lý Nguyên với lão cũng coi như có chút quen biết, lúc này nói: "Ngài là lão tổ của Hoa âm, ta gọi ngài là lão Thôi, vậy Hoa âm gọi ta là gì?"

Thôi Vô Kỵ tươi cười, khuôn mặt nho nhã hiện ra vài phần vừa tiêu sái vừa ngang ngạnh, lão nói: "Gọi nhau bằng tên thì không được sao?

Nhi tử ngươi là đệ tử của Cô Điện chủ, tính ra cũng là hậu bối của Cô Điện chủ.

Như vậy, ta cùng nhi tử ngươi ngang hàng.

Ta dùng gì gọi ngươi?"

Lý Nguyên cười nói: "Lão Thôi."

Thôi Vô Kỵ nói: "Vậy là đúng rồi, làm việc của ngươi đi.

Phong cảnh nơi này không tệ, tuy rằng không có thịt khí nhưng cũng có đôi chút cảm giác hào hùng, vừa vặn có thể cho ta luyện công pháp."

Lý Nguyên gật đầu tán thành.

Hắn nhìn bút ký trong các, biết trong quá trình tu luyện công pháp ngũ phẩm, ngoại trừ thông qua thịt yêu thú ngũ phẩm để tăng cường nồng độ máu ra thì chính là hoàn thiện tâm tính.

Nếu nói đột phá lục phẩm là "tìm được niệm chủng", đột phá ngũ phẩm là "tập hợp đủ niệm chủng, khiến cho niệm chủng hoàn chỉnh", vậy tới tu luyện ngũ phẩm là "để niệm chủng hoàn chỉnh này củng cố, hoàn thiện".

Phương thức, là "giữ cho niệm chủng" được rèn luyện trong chiến đấu sinh tử, tu luyện trong quang cảnh trời đất để hoàn thiện.

Trong bút ký có nói, đây chính là "hạt giống nở hoa", hoa nở thấy ta, là một bản ngã hoàn hảo.

Nhưng nội dung phía sau bút ký lại bị xé bỏ một cách khó hiểu.

Lý Nguyên xem không ít bút ký nhưng lại không tìm được "hoa nở thấy ta, là một bản ngã hoàn hảo" rồi sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, hắn có thể hiểu tại sao Thôi Vô Kỵ lại cảm thấy ở dưới thác nước tráng lệ này rất thích hợp để tu luyện.

Cô hệ, chủ yếu tu hành 《 Hồi Liễu Công 》, mà 《 Hồi Liễu Công 》 lại dường như yêu cầu tâm tính hào hiệp, có chút tương tự 《 Bá Đao 》 do hắn tự nghĩ ra.

Lão cởi áo phi thân vào dưới thác nước, trong nháy mắt liền bị dòng nước nhấn chìm.

Đại Chu nhiều nước, ngoại trừ sông Trường Miên ra còn có không ít sông lớn.

Những con sông lớn này đều chảy từ tây sang đông.

Bắt đầu từ Tây Cực và cuối cùng đổ ra Đông Hải.

Từ bút ký, Lý Nguyên biết Tây Cực có băng tuyết vô tận, cho nên khi thời tiết chuyển ấm, băng tan cũng là chuyện bình thường.

Hiện đã vào xuân, thế là tạo thành dòng nước chảy xiết.

Mà thác nước này, có lẽ cũng là một nhánh quan trọng của một con sông lớn nào đó.

Lý Nguyên vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu huấn luyện.

Hắn đã bàn với Thôi Vô Kỵ, Thôi Vô Kỵ sẽ bay lên thượng nguồn thác nước, nhẹ nhàng ném đồ vật xuống.

Đầu tiên là đá nhỏ sau đó là kim thô, kim nhỏ và lông vũ.

Mà hắn cần thông qua thính giác cảm nhận được những thứ này, hơn nữa khi chúng rơi xuống gần, hắn phải bắt lấy chúng một cách chuẩn xác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua...

Dòng nước trắng xóa cùng với tiếng thác chảy ầm ầm đinh tai nhức óc, tạo thành thế giới nghe nhìn.

Lý Nguyên nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng vang nhỏ có thể tới bất cứ lúc nào.

Xoạt...

Lý Nguyên bỗng dưng cảm nhận được gì đó, hắn đưa tay ra bắt chuẩn xác được một hòn đá.

Hắn bỏ qua rồi tiếp tục.

Một lát sau...

Đinh!

Tiếng vang cực nhỏ từ bên người hắn truyền đến.

Lý Nguyên nhìn thoáng qua.

Thôi Vô Kỵ ném ba cây châm, hai to một nhỏ, hắn lại bỏ sót một cây.

Hắn không tức giận mà còn thấy vui.

Quả nhiên, cách này hữu dụng a...

Hiện tại chỉ mới đến châm, hắn gặp vấn đề.

Nếu là lông vũ, sợ là một cọng hắn cũng không tiếp được đi?

Hắn thử lại.

Kết quả, là một lần thất bại.

Cuối cùng sau vài ngày, hắn đã bắt được tất cả các cây châm.

Lý Nguyên cầm lấy châm, đột nhiên tâm thần chấn động, trước mắt hiện ra một hàng tin tức: 【 Phong Lôi Biện Hoa Khai (lục phẩm) 】

Cái này...

"Quả nhiên là tồn tại bí quyết sao?"

Lý Nguyên lộ ra vài phần mừng rỡ.

Hắn căn cứ vào pháp môn trên bút ký của chú binh sư cổ đại tu luyện, không nghĩ tới lại thật sự luyện ra.

Thế giới này, mặc dù 【 Tuyệt Kỹ 】 không thể đạt được bằng cách cộng điểm, nhưng có rất nhiều kỹ năng và kỹ thuật phụ trợ 【 Tuyệt Kỹ 】.

Mà tại trên cao, Thôi Vô Kỵ đang bay trên thác nước nhìn thấy thần sắc Lý Nguyên biến hóa, cười nói: "Lý sư, ngươi có cảm ngộ sao?"

Lý Nguyên ngửa đầu trả lời: "Có một chút."

Thôi Vô Kỵ gật đầu nói: "Vậy tiếp tục đi."

Lý Nguyên lên tiếng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Sự cố gắng của ta quả nhiên không uổng phí.

Hắn lau mồ hôi chảy ra từ thái dương, mồ hôi hắn đổ như thác.

"Một phần cày cấy một phần thu hoạch, thiên đạo thù cần."

Trong mắt Lý Nguyên lóe ra hào quang kiên nghị, đồng thời cho mình thêm một điểm "10".

"Trên thế gian không có thiên tài nào vừa học liền xong, cho nên... ta sẽ đi từng bước một, không vội cũng không nóng nảy."