Chương 379 Mỗi người đều có chấp niệm, “khắc mệnh” đúc binh thuật (2)
Nửa tháng sau.
Từng sợi lông vũ chảy xiết theo dòng nước trong suốt của thác nước.
Những sợi lông vũ này lặng lẽ ẩn núp trong dòng nước mãnh liệt dồn dập, căn bản là không có khả năng bị phát hiện.
Coi như là Thôi Vô Kỵ cũng cảm thấy lão làm không được.
Lão có thể cảm nhận nhập vi, nhưng loại này lại không phải nhập vi.
Mà dưới thác nước, bóng người kia đột nhiên đưa tay chộp lấy và chậm rãi thu tay lại.
Thôi Vô Kỵ từ giữa không trung bay xuống, treo mình ở thác nước nhìn về phía thiếu niên ngồi trên tảng đá yên tĩnh hỏi: "Lý sư, bắt được chưa?"
Lý Nguyên mở tay ra.
Trên tay vừa vặn là chín sợi lông vũ mà Thôi Vô Kỵ vừa thả xuống.
Mà ngoại trừ chín chiếc lông vũ này, còn có hai hạt cát và một cánh hoa.
Cát và cánh hoa này không phải Thôi Vô Kỵ ném mà là đột nhiên rơi xuống.
Thôi Vô Kỵ nhìn qua lông vũ, lại nhìn chằm chằm vào hai hạt cát và một cánh hoa.
Lão quả thực không thể tin vào mắt mình.
Người như nào mới có thể bắt được một hạt cát trộn lẫn trong thác nước rơi xuống từ trăm trượng?
Thôi Vô Kỵ lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau, lão ngửa mặt lên nhìn trời thở dài một tiếng: "Ông trời thật bất công a."
Lý Nguyên vứt bỏ lông vũ, hạt cát và cánh hoa rồi chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn lướt qua "Phong Lôi Biện Hoa Khai (160/160)" trong thanh kỹ năng của mình, nói: "Đi thôi lão Thôi, tiếp theo ta muốn đổi cách tu hành khác."
Thôi Vô Kỵ nhìn Lý Nguyên đi xa, vẻ khiếp sợ trong mắt chậm rãi bình phục, sau đó biến thành tiếc hận.
Yêu nghiệt như vậy, vì sao lại tu luyện công pháp tán nhân rồi dừng lại ở lục phẩm?
Nếu không dừng lại, tương lai của hắn sẽ như thế nào đây?
Lão đi theo Lý Nguyên lên xe ngựa, lại giơ roi giục ngựa đi.
Bánh xe quay tròn rời khỏi thác nước....
Ngày hôm sau.
Lý Nguyên đi tới một mật thất.
Căn phòng bí mật này ở gần tiệm rèn.
Đây cũng là một phương pháp huấn luyện được đề cập trong bút ký: gọi là nghe tiếng sắt trong mật thất hơn nữa còn phải tìm được chỗ không hài hòa trong đó.
Các cửa hàng thợ rèn thường ở phố xá sầm uất, xung quanh âm thanh hỗn tạp rất nhiều, mà trong cửa hàng thợ rèn cũng có đủ các âm thanh vang lên không ngừng.
Trên bút ký, vị chú binh sư kia có yêu cầu rất cao với bản thân, nói là cần phải tu hành trong mật thất tiệm rèn chừng hai dặm.
Phương pháp tu hành là lắng nghe rèn sắt sau đó tìm ra chỗ sai của người thợ rèn này.
Lục phẩm, tuy là có thể cảm giác vài dặm, nhưng loại phương pháp huấn luyện này vẫn là tra tấn.
Đương nhiên, phương pháp huấn luyện này cũng không đơn giản, trong đó còn bao gồm rất nhiều chi tiết.
Lý Nguyên ăn Ích Cốc đan, chui vào mật thất.
Hắn bắt đầu tu luyện.
Mà mỗi ngày thợ rèn đều đi tới trước mật thất, sau đó Lý Nguyên sẽ nói ra chỗ thiếu hụt trong quá trình rèn sắt của bọn họ, cũng chỉ điểm cho bọn họ.
Lúc mới bắt đầu, Lý Nguyên còn lắp bắp, thậm chí còn nói sai mấy lần.
Nhưng sau một lần thành công, hắn thấy được trong thanh kỹ năng có thêm một hàng "Tĩnh Xử Thính Lôi âm (lục phẩm) (1/10)".
Từ đó về sau, hắn nói càng ngày càng chính xác.
Hai tháng sau, hắn đã có thể nghe thấy rõ ràng những vấn đề trong đúc sắt, mà "Tĩnh Xử Thính Lôi Âm" đương nhiên cũng đạt tới đại viên mãn.
Lý Nguyên đi ra khỏi tĩnh thất.
Trên người hắn tản ra mùi hôi thối vì đã lâu không tắm rửa, mặc dù ăn Ích Cốc đan sẽ không cần ăn uống hay vệ sinh, nhưng lâu ngày mùi mồ hôi tích lũy vẫn sẽ có mùi hôi thối.
Hắn trở lại Cảnh gia, nhưng hai vị nương tử và Dao Giác đều không có ở đây.
Cảnh gia phái nha hoàn hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo.
Đợi Lý Nguyên mặc áo choàng tắm, hắn trở lại trong phòng, dời chặn giấy ra rồi cầm lên lá thư trên bàn xem.
"Tướng công, ta cần ra ngoài một chuyến, vốn định chờ chàng trở về sẽ nói với chàng.
Nhưng chuyện không đợi người, ta bắt buộc phải đi ngay.
Nhanh thì một tháng chậm thì ba tháng, ta chắc chắn sẽ về sớm nhất có thể."
Chữ mặc kéo dài lạnh lẽo, hiện ra trên giấy trắng.
Thoạt nhìn mang theo chút biến hóa kỳ lạ khó có thể nói rõ, làm cho người ta nghĩ đến tà ma ngoại đạo kiếm tẩu thiên phong, rắn hổ mang chúa ẩn sâu trong khe hở tường đất...
Lạc khoản là: Cảnh Thủy Hương.
Lý Nguyên nhìn phong thư này thật lâu, mới gấp lại sau đó lại đi tới Đằng Các.
Giữa tháng Tư, mây đã là màu xanh ngọc lục bảo.
Làm cho Lý Nguyên nhớ lại "Thế giới Forest Elf" mà hắn từng xem trước khi xuyên qua.
Đằng Các rất yên tĩnh so với thế giới hỗn loạn này, nơi này quả thực chính là thế ngoại đào nguyên.
Lý Nguyên nếm được vị ngọt, tiếp tục lật bút ký.
Bên trong Đằng Các không có công pháp nhưng có rất nhiều bút ký.
Trong đó bao gồm đan thuật, thuần thú cùng khôi lỗi.
Với đan thuật, Lý Nguyên sẽ không quan tâm, kỹ năng này là độc quyền.
Nếu bản thân hắn không đạt tới trình độ đan thuật lục phẩm, thử những pháp môn trên bút ký này, khá chắc là không ngưng ra được kỹ năng.
Mà bút ký liên quan đến thuần thú và khôi lỗi lại rất ít, hiển nhiên đây cũng không phải lĩnh vực mà Thần Mộc Điện am hiểu.
Nói đến thuần hóa.
Lý Nguyên nhịn không được mà nhớ tới Điện chủ đã hứa cho hắn hai môn bí kỹ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu, điều này làm cho hắn bất an.
Cũng không phải hắn khát vọng hai môn bí kỹ kia, nhưng Điện chủ không giống như người dễ dàng lật lọng.
Có lẽ Điện chủ đã quên.
Nhưng y là tứ phẩm làm sao có thể dễ quên được?
Về phần Điện chủ đổi ý thì là chuyện không thể nào.
Lý Nguyên chưa từng truy việc này đến cùng, trên người Điện chủ có rất nhiều chỗ đáng để suy nghĩ, hắn cũng không quá tò mò, chỉ muốn rời xa....
Vài ngày sau.
Lý Nguyên rời khỏi Đằng Các, hắn tiếp tục thử phương pháp huấn luyện trên bút ký.
Nhưng lần này, hắn thất bại.
Phương pháp huấn luyện mới vẫn chưa ngưng tụ ra kỹ năng.
Hắn về đến nhà, Cảnh Thủy Hương vừa đi thì Thôi Hoa âm liền trở lại.
Hai nữ nhân này tính cách khắc nhau, ngày thường Cảnh Thủy Hương chăm sóc hắn, Thôi Hoa âm luôn lấy cớ quay về Thôi gia.
"Cô gia, ta lên lục phẩm rồi." Dao Giác cười hì hì lại gần, khoác lấy cánh tay Lý Nguyên sau đó lại nhìn về phía Thôi Hoa Âm: "Phu nhân tiến triển cũng rất nhanh, phu nhân ở cùng ta, thường nói câu "nhất tuế nhất khô vinh" của ngài gợi ý cho nàng rất nhiều."
"Tu luyện thuận lợi là tốt rồi."
Lý Nguyên cười, nhìn lướt qua nương tử nhà mình.
Một khoảng thời gian không gặp, dung nhan khuynh thành của Thôi Hoa âm lại mang theo vài phần lạnh lùng, giống như những đốm sáng trong ánh sáng, lại như màu đen trong băng tuyết, làm cho người nàng mang chút âm khí.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lý Nguyên ân cần hỏi.
Thôi Hoa âm dường như biết hắn sẽ hỏi nhưng lại không muốn nói kỹ, chỉ thản nhiên đáp: "Chuyện tu luyện mà thôi."
"Nàng là tu « Khô Vinh Pháp »."
Lý Nguyên đột nhiên nhớ tới dường như Điện chủ cũng tu « Khô Vinh Pháp ».
Dao Giác nói: "Cô gia, là như này, « Khô Vinh Pháp » là một môn công pháp hạch tâm khá phức tạp trong Thần Mộc Điện, chỉ có thiên phú cao mới có tư cách tu hành.
Tu luyện phương pháp này từ khô nhập vinh, hoặc là từ vinh nhập khô.
Từ khô nhập vinh, chính là trước lạnh như băng, sau đó phồn vinh, tràn đầy sức sống.
Cho nên người tu luyện pháp môn này đều sẽ lựa chọn từ khô nhập vinh, nghe nói Điện chủ cũng vậy.
Hiện tại Điện chủ chính khí lẫm liệt, đây đã hoàn toàn thành công."
"Dao Giác." Thôi Hoa âm lạnh lùng cất tiếng: "Bớt nói chuyện tu luyện đi."
Lý Nguyên sửng sốt hỏi: "Có cái gì không thể nói với ta?"
Thôi Hoa âm nói: "Sợ nói những thứ này sẽ khiến chàng phân tâm."
Nàng không nói thêm nữa, đầu óc Lý Nguyên suy tới tính lui, mới đoán được tâm tư của nữ nhân trước mặt.
Nàng cảm thấy mình là tán nhân, không cách nào đột phá lục phẩm, nếu là bàn luận một môn công pháp tiền đồ ở trước mặt hắn sẽ đả kích đến hắn, cho nên dứt khoát không đề cập tới.
"Ta không yếu đuối đến thế đâu." Lý Nguyên đáp lại nàng.
"Không yếu ớt như vậy?" Thôi Hoa âm nghi ngờ nhìn hắn: "Vậy là ai uống cạn liệt tửu, ngồi trên nóc nhà thổi 《 Trường Trường Tư 》?"
Lý Nguyên thừa nhận: "Là ta."
"Chàng nhớ nhà... Nếu một nam nhân nhớ nhà, chính là lộ ra mặt yếu ớt." Thôi Hoa âm thản nhiên nói: "Nhìn lá rụng biết mùa thu đến, cho nên có vài chuyện ta không nhắc đến cũng là vì tốt cho chàng."
Lý Nguyên im lặng rồi nói: "Nàng đừng nghĩ phức tạp như vậy."
"Họa sinh vì sơ suất, đại sự xuất phát từ chuyện nhỏ, không thể không phòng." Thôi Hoa âm bày ra của dáng vẻ nương nương.
Lý Nguyên bỏ qua đề tài này, đột nhiên hỏi: "Nếu phương nam bình định, nàng nguyện ý theo ta hồi hương không? Trước kia ta săn thú, quãng đời sau này còn vẫn có thể săn thú, một người một cung một chó một bầu rượu, rong chơi sơn dã."
"Được, ta còn chưa từng trải qua cuộc sống như vậy." Dao Giác vỗ tay.
Nhưng nàng vừa vỗ, lại bị Thôi Hoa âm trừng mắt một cái, phải vội vàng thu tay lại.