Chương 419 Tổ lục trưởng thành không có giới hạn, mặt tối của Lý Nguyên (1)
Cơ hội đột phá ngoài ngạch, có nhiều lục chủng hơn, rốt cuộc nghĩa là sao?
Trong lúc Lý Nguyên đang suy tư.
Bầu trời đột nhiên có tuyết rơi lác đác.
Rơi trên mặt, trên vai và trên tóc, thật là ấm áp.
"Thường xuyên hơn nhiều so với lúc ta còn ở huyện Sơn Bảo, lúc ấy một mùa đông chỉ có một lần, nhưng mấy ngày nay ta đã gặp phải rất nhiều lần."
Lý Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn lên bầu trời.
Trăng sáng nhô cao, tuyết bay đầy núi, tuyết vẫn vị ấm. Kỳ cảnh như này, chắc cũng chỉ có ở dị giới mới thấy được.
Lúc này.
Ở ngoài mấy trăm dặm, trong sương mù có một ngôi làng cổ xưa ẩn thế.
Làng cổ này đầy người, nhưng tất cả mọi người lại đều đang ở trong mộng cảnh. Bọn họ ngủ rất say, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười, nụ cười này vô cùng hạnh phúc và tràn ngập dục vọng.
Trong sương mù quái dị, tựa như có một con rắn lớn đang bò, phát ra tiếng "xì xì".
Trong khi ở một góc khác, có vẻ như có một con lợn đang phát ra âm thanh kỳ lạ "ẹc ẹc".
Trong âm thanh quái dị "ẹc ẹc" này, có người đi loạn khắp nơi như đang mộng du. Nhưng một khi bọn họ chạm vào thứ gì đó, bất kể là cái gì, thì bọn họ đều sẽ nằm sấp xuống. Rồi sau đó, bọn họ như lên cơn điên, cầm thứ đó nhét vào trong miệng, cho dù đó là bùn đất hay là đá cuội, hoặc là lưỡi dao hoặc là... con người.
Mà đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, ngôi làng cổ này còn có nhiều điều khủng khiếp hơn đang xảy ra...
Tuyết ấm rơi ào ào, nhưng không rơi vào trong thôn này, cho nên không ảnh hưởng đến nơi này.
Ngoài thôn, xuân về hoa nở.
Trong thôn, âm khí càng lúc càng nặng nề.
Hơn nữa, tình trạng như thế không chỉ có ở một mình thôn này.
Tại tiệm hoa ở sâu trong núi Tiểu Mặc, trên con sông không đầu không đuôi, một bộ thi thể trắng bệch đang trôi dạt, trên thi thể này đang nở những bông hoa xinh đẹp.
Hoa nở, kinh dị âm u.
Điều thú vị chính là hoa ở bên ngoài nở rộ vì tuyết ấm, hoa nơi ở này thế mà cũng nở rực rỡ....
Phố quỷ.
Có mấy hành hài bọc trong áo choàng liên hoa khổng lồ đang vội vã mà đi.
Âm thanh trò chuyện nhỏ vụn và thâm trầm truyền đến.
"Trời thả xuống tuyết ấm là để thu hồi dương khí, từ đó đáp xuống nhân gian, khiến thổ địa cằn cỗi khôi phục màu mỡ.
Nhưng đồng thời cũng làm trầm trọng thêm âm khí ở các địa phương này.
Cũng chính là tiệm hoa và Kỳ Thú Viên.
Kể từ đó, sản lượng hoa vô ưu của tiệm hoa và dục lộ của Kỳ Thú Viên sẽ lại tăng lên nhiều. Nhân lúc này, chúng ta nhanh chóng đi mua thêm một ít."
"Đúng vậy, nhờ có thủ đoạn của Liễm Y trai, mà mảnh ghép kinh tế cuối cùng của chúng ta đã được bổ sung."
"Hoa vô ưu, dục lộ, hơn nữa bên độc lại có thêm một đóa hắc liên hoa nữa sắp được trồng hả?"
"Ừm, lại một bông nữa."
"Thật tốt quá, thật tốt quá. Thật mong chờ những bông hoa này có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, một khắc cũng không muốn chờ, ước gì giây phút kia nhanh chóng xuất hiện!"
Giọng nói của người này mang theo sự say mê, khát khao và đột ngột.
Lúc trước, người này căn bản không ở đây, hắn là đột nhiên xuất hiện.
Nhưng trong nháy mắt hắn mở miệng, hành hài nơi đây đều nghiêm nghị lại, sau đó quỳ rạp xuống đất cung kính nói: "Tham kiến giáo chủ."
Đây là một thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp giống như mỹ nhân tuyệt thế, dù xinh đẹp và thanh thuần nhưng người này lại là thiếu niên...
Mái tóc bạc của hắn xõa tung trên vai, quanh người quấn áo choàng trắng noãn. Mặt sau áo choàng thêu mười hai cánh hắc liên khổng lồ.
Vị này chính là Giáo chủ Hắc Liên giáo - Bành Minh Y.
Điều khiến người ta chú ý nhất ở vị giáo chủ này không chỉ là dáng người mà còn có ánh mắt.
Đó là một đôi mắt mù, nhưng lại đẹp như bạch ngọc không tỳ vết. Nếu Lý Nguyên ở đây thì sẽ phát hiện đôi mắt này rất giống với mắt của Tiểu Thánh.
Nói cách khác, người này cũng là... trời sinh ác quỷ, nhân gian ngọc hài....
Lý Nguyên không biết chân tướng của tuyết ấm, hắn chỉ ngồi lẳng lặng ở bên ngoài sơn cốc, mặc cho chim bay giữa mây và quan sát tình cảnh trong sơn cốc.
Hắn là một người biết suy đoán, nhưng sẽ không suy nghĩ lung tung.
Nếu nghĩ mãi mà không rõ tuyết ấm này là thứ gì và cảm giác không có quan hệ gì với hắn, thì hắn sẽ ném qua một bên, bắt đầu nghĩ đến thứ mình nên nghĩ.
Hắn sáng tạo ra công pháp của "Vấn Đao cung".
Khi mấy người Triệu Thuần Tâm, Hứa Thịnh, Dương Đằng ngưng tụ ra tổ lục, bọn họ sẽ phát điên.
Nhưng sau khi hắn hấp thụ tổ lục, bọn họ ngược lại bình yên vô sự, biến thành lục phẩm bình thường. Hơn nữa dường như bọn họ còn có thể tiếp tục sử dụng tổ lục ban đầu một cách bình thường
Như vậy, những tổ lục này rốt cuộc là từ đâu tới?
Vì sao trong Vấn Đao cung dường như có một số người đã biến mất, ví dụ như Hứa Lan.
Hắn còn nhớ tiểu nữ hài kia, trong cơn mưa lớn nhiều năm trước, nàng đã nói "nàng muốn hủy diệt thế giới", mà hắn lại không có lòng tốt và nói với tiểu nữ hài kia "hắn có thể dạy nàng cách hủy diệt".
Lý Nguyên an tĩnh chờ, hắn cảm thấy ở đây mình sẽ tìm được chân tướng, ít nhất là nhìn thấy dấu vết để lại.
Đến nửa đêm, hẻm núi vẫn không có động tĩnh gì.
Sau nửa đêm quan sát, hắn lựa chọn rút lui.
Ngày hôm sau.
Hắn tiếp tục quan sát.
Ngày thứ ba...
Ngày thứ tư...
Thời gian từng ngày trôi qua.
Lý Nguyên kiên nhẫn tới cực điểm, mặc dù hắn đã đạt tới ngũ phẩm nhưng vẫn giữ thói quen ban đầu - phải thấy rõ mới ra tay.
Trong khoảng thời gian này, những con chim của hắn cũng đổi mới, số liệu biến thành "1-2" "1-3" chứ không còn là "0-1" ban đầu nữa.
Điều này cũng không có biện pháp,"Thiên Lý Nhất Tuyến" của hắn không thể mang theo vật sống, cho nên hắn chỉ có thể "dùng chim ngay tại chỗ" để điều tra.
Nếu không, sau khi hắn đột phá ngũ phẩm, lực lượng tinh thần đã đủ để sinh ra liên hệ với yêu điểu bát phẩm.
Nhưng ở đây cũng chỉ có loài chim với chỉ số "1-3", làm sao bây giờ?...
Một tháng sau...
Trong Vấn Đao cung bỗng nhiên một hồi gà bay chó chạy, thậm chí bộc phát ra đao khí. Cho dù đang ở ngoài xa nhưng Lý Nguyên vẫn cảm nhận được đao kia rất có thể là "Bá Đao" của mình.
Ngay sau đó, suy đoán của hắn được chứng thực, thiếu niên kia bị mang ra khỏi cung.
Trên trời cao, cánh chim bay lượn, quan sát vị thiếu niên kia.
Nhìn được dáng thiếu niên kia.
Mặt rộng tai to, tướng mạo rất chính khí. Lúc này khuôn mặt y có chút vặn vẹo nhưng bởi vì bị đánh hôn mê nên đang thống khổ nằm ở trên cáng cứu thương, đang được hai đệ tử lục phẩm của Liên giáo gánh vác, nhanh chóng đi về phía tây.
Thiếu niên này là một trong những ăn mày vào Xa Hương sớm nhất, tên ban đầu gọi là Trình Nhị Mao, sau đó sửa thành một cái tên khí phái hơn gọi là Trình Mâu.
Số liệu của Trình Mâu này, giới hạn dưới là "350", giới hạn trên là "700".
Là lục phẩm sơ kỳ, nhưng lại biểu hiện ra lực lượng không thể tưởng tượng nổi, không hề giống một sơ kỳ.
Trình Mâu bị dẫn về phía sơn cốc. Khi cách Lý Nguyên hơn mười dặm, hắn híp mắt, bởi vì hắn lại lần nữa cảm thấy "cơ hội đột phá" trên người thiếu niên này.
Chim bay theo, nhìn Trình Mâu bị đưa tới một sơn cốc u tĩnh khác.
Trong sơn cốc có một hoa viên, trong hoa viên có ba người, một tướng quân ngũ phẩm mặc giáp hoàng kim tay cầm trường thương, một là nữ tử lục phẩm mặc áo bào hắc liên và một nữ tử lục phẩm mặc... áo bào thanh liên.
Lý Nguyên không ngờ lại gặp được ngũ phẩm.
Nhưng loại y phục này hoàn toàn không phải là ngũ phẩm của Liên giáo, loại y phục là lần đầu tiên hắn thấy được.
Ngoài ra, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người của Thanh Liên giáo.
Thanh âm truyền đến.
Người nói chuyện chính là nữ tử áo bào thanh liên.
"Quy củ cũ, ngươi lấy đi trí nhớ và dục vọng của hắn, ta dùng thân thể hắn cải tạo thành bí binh."
"Cũng không biết công pháp của Vấn Đao cung là do ai lưu truyền xuống, dùng thật tốt.
Những đệ tử này đột phá lục phẩm lại có thể hóa ra tổ lục khác nhau, điều này khiến cho bọn họ đặc biệt cường đại.
Mà sau khi biến thành kỳ thú, lại càng có thể đột phá giới hạn ngũ phẩm.
Nhưng lục phẩm khác căn bản không làm được điều này.
Điều này làm cho kế hoạch của chúng ta vốn nên khởi động, lại bị hoãn lại." Nữ tử Hắc Liên giáo nói.
Mà tướng quân giáp hoàng kim lại nói: "Thiên tử nói, nếu Liên giáo thật sự có thủ đoạn sản xuất hàng loạt ngũ phẩm này, vậy ngài ấy có thể chờ được. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho những kẻ xâm chiếm Trung Nguyên một kinh hỉ."
Tướng quân giáp hoàng kim vừa dứt lời, đột nhiên trường qua trong tay vung mạnh một cái, mây khí nổ tung thình thịch, trường qua đâm vào tầng mây trên không trung.
Gã giơ cao tay, giây lát sau trường qua hạ xuống, lúc này đỉnh giáo đã xuyên qua một con chim bay.
"Con chim này lượn lờ quanh đây đã lâu, là thủ đoạn của các ngươi sao?"
Tướng quân giáp hoàng kim lạnh giọng hỏi.