← Quay lại trang sách

Chương 420 Tổ lục trưởng thành không có giới hạn, mặt tối của Lý Nguyên (2)

Mà xa xa, Lý Nguyên cũng mất đi tầm nhìn tạm thời.

Nhưng điều này không làm hắn ngạc nhiên.

Trong khu vực này giăng đầy đại cao thủ của Thiên tử và Liên giáo, cho dù hắn cẩn thận thế nào thì cũng có thể bị lộ tẩy.

Nhưng sau nhiều ngày quan sát, cộng thêm tình huống vừa rồi, Lý Nguyên đã suy đoán ra toàn bộ sự việc:

Công pháp mà hắn sáng tạo không có tổ lục.

Đệ tử của hắn vì đột phá nên tự vẽ ra mảnh tổ lục lung tung.

Nhưng mảnh tổ lục này lại không đúng, cũng là mảnh vỡ mà bọn họ không nên có, cho nên tuy cường đại nhưng bọn họ lại phát điên.

Mà sau khi hắn lấy lại nhưng mảnh vỡ tổ lục này, có lẽ là vì quy vị cho nên ngược lại chúng có thể phát huy tác dụng.

Mà bởi vì những mảnh tổ lục này đều sinh ra từ một công pháp gốc, cho nên có thể hội tụ vô hạn mà không tồn tại giới hạn chỉ "ba cái".

Nói cách khác, thật ra mỗi một đệ tử của hắn đều tham dự vào quá trình sáng tạo công pháp.

Hắn lợi dụng lực lượng trước khi xuyên không để sáng tạo ra công pháp, nhưng bởi vì hắn chưa thể ngộ triệt để, cho nên không thể vẽ ra tổ lục; Mà đệ tử của hắn lại dựa vào quan tưởng của hắn, thật sự đột phá được cảnh giới. Nhưng rốt cuộc không có tổ lục, cho nên bọn họ dưới sự chi phối của quan tưởng mà vẽ ra tổ lục lung tung.

Cách làm này khiến cho đệ tử của hắn đặc biệt cường đại nhưng cũng sẽ nổi điên.

Liên giáo lợi dụng đặc điểm này để lột bỏ ký ức và dục vọng của họ, chế tạo thành kỳ thú mạnh mẽ.

Trong khi cơ thể của họ vì mất ký ức nên đã trở thành "người thực vật", nhưng dường như... Thanh Liên giáo lại lợi dụng thân thể như vậy để chế tạo "bí binh".

Bí binh, Lý Nguyên đã từng thấy, từng dùng, từng mua. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy người sản xuất...

Đây là một lĩnh vực mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng không nghĩ rằng đây là một lĩnh vực như vậy.

Hồng Liên hủy diệt, Bạch Liên quyến rũ, Hắc Liên độc tố, Thanh Liên sát khí.

Cho nên, thông qua bí pháp quán thâu sát khí để biến 'người thực vật' thành bí binh đặc thù hung ác sao?

Lý Nguyên tiếp tục suy luận.

Ánh mắt của hắn đã ảm đạm.

Bởi vì hắn biết, suy đoán của hắn cơ bản không có vấn đề gì.

Hắn đã khám phá ra tin tức mà hắn cần biết, nhưng không phải thông qua xung đột mạo hiểm mà chỉ thông qua âm thầm quan sát.

Nhưng đồng thời, hắn cũng bị đặt vào giữa đạo đức và lương tâm.

Cứu người?

Hay là không cứu?

Nếu không cứu thì...

Tốt cho hắn.

Dù sao, vì mở rộng lực lượng của mình, Liên giáo sẽ dốc hết toàn lực phổ biến công pháp của hắn, cung ứng tài nguyên tương ứng, sau đó "sản xuất" ra càng ngày càng nhiều lục phẩm. Mà mỗi một lục phẩm đều là "rau hẹ" của hắn.

Nói cách khác, khi một đệ tử Vấn Đao cung đột phá lục phẩm, ký ức của y sẽ thuộc về quái thú, thân thể sẽ thuộc về bí binh, tổ lục sẽ thuộc về hắn.

Đây là sự thật, mỗi người đều có nhu cầu, mỗi người đều có lợi, hắn im lặng cắt rau hẹ là được.

Nếu cứu...

Vậy hắn sẽ dốc hết toàn lực cứu Trình Mâu này, nhưng hắn cũng không có cách nào mang y ra ngoài.

Nếu cố chấp mang y thoát thân, tất nhiên sẽ đả thảo kinh xà ở nơi trung tâm của Liên giáo và Thiên tử, và phải đối mặt với rất nhiều cao thủ tập kích.

Đến khi hắn giết mệt rồi, nếu Trình Mâu là người nghĩa khí thì sẽ để cho hắn trốn trước, mà hắn thì sẽ lưu lại một câu cừu hận "đợi đấy", sau đó bỏ lại Trình Mâu và trở về Vân Sơn đạo.

Tiếp theo, hắn lợi dụng "Thiên Lý Nhất Tuyến" để kéo căng dây đàn với phe Liên giáo và Thiên tử, chọc tới tồn tại càng ngày càng khủng bố, cuối cùng căm giận bất bình hô lên một câu "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây", từ đó về sau khổ tu đề thăng nhằm quay lại trả thù.

Trong lúc nhất thời, Lý Nguyên cực kỳ mâu thuẫn.

Lần đầu tiên trong đời là một nhân vật phản diện ẩn sau màn tham lam, hắn không quen.

Hắn suy tư trong chốc lát, vẫn trở về Vân Sơn đạo.

Hắn càng ngày càng hiểu rõ chính mình.

Tâm của hắn không lớn, chỉ có chính hắn và người thân của hắn. Nếu như người kia không phải Trình Mâu mà là Tiểu Thánh hay là Diêm Ngọc, Tiết Ngưng, Đường Niên, là Lý Bình An, thậm chí cho dù là âm Phi, Dao Giác, Cảnh Thủy Hương hoặc là Lý gia, Chúc sư, hắn sẽ ra tay...

Người trước là người nhà, người sau là ân sư.

Nhưng nếu hắn thật sự cứu được những người đó, hơn nữa sẽ không bị cuốn vào sóng ngầm mang tính hủy diệt, hắn cũng sẽ đi cứu. Sau đó hắn sẽ mở ra Vấn Đao cung mới, mời chào quần anh thiên hạ.

Vào lúc đột phá, những quần anh này sẽ nổi điên, nhưng chỉ cần hắn hút đi tổ lục thif những người đó sẽ bình yên vô sự, sau đó sống tốt như đám người Triệu Thuần Tâm, Hứa Thịnh.

Nhưng có thể sao?

Hắn không có nhiều tài nguyên như vậy, cũng sẽ không cao điệu như vậy.

Hắn không phải anh hùng, cho nên sẽ không liều lĩnh đi cứu người khác.

Hắn không phải tà ma, cho nên sẽ không yên tâm hay thoải mái khi nhìn thấy người khác bị đối xử như thế.

Hắn không phải là ẩn sĩ, cho nên không thể buông xuống tất cả.

Cho nên, hắn không thể hoàn toàn phù hợp với Thiên Lý Hiệp Khách Đồ, Nam Sơn Quỷ Vũ Đồ, Công Tử Kỵ Lộc Đồ...

Hắn là một phàm nhân, có đê tiện, có hào hùng, có dục vọng, có lương tâm còn có dối trá.

Bản chất con người có bóng tối, hắn cũng có bóng tối, chỉ như vậy....

Ngày hôm sau.

Trong hẻm núi Kỳ Thú, có thêm một con kỳ thú ngũ phẩm.

Bầu trời tối tăm lạnh lẽo.

Lý Nguyên giống như một con hổ báo, rõ ràng có nanh vuốt khủng bố lại không muốn triển lộ. Hắn kiên nhẫn, lòng mang tham lam, mong ước chờ ở một bên.

Hắn không đủ sáng chói nhưng cũng đủ đáng sợ.

Không ai muốn đối đầu với hắn.

Mà vị tứ phẩm tên là "Quang giáo chủ" kia rốt cục rời khỏi nơi này, tại một thời điểm nào đó, người trực thủ nơi này biến thành ba lục phẩm và một ngũ phẩm.

Lý Nguyên vẫn không ra tay....

Lại qua vài ngày.

Tuyết ấm rơi dày đặc khiến mặt đất xấu xí này lại nở rộ như gấm.

Một ngày này, nhóm kỳ thú trong Kỳ Thú cốc dường như nhận được nhiệm vụ gì đó, nhao nhao xuất động, từng đống bóng đen quỷ dị chạy khắp núi, tựa như sóng lớn hắc ám nổi giận đẩy mạnh về phía xa.

Lý Nguyên cùng xuất động với những kỳ thú này.

Chốc lát sau, kỳ thú đi tới một sơn vực phía bắc Vấn Đao cung.

Sơn vực này vẫn lệ thuộc vào núi Tiểu Mặc, nhưng núi Tiểu Mặc rất lớn, nếu có người trốn thì muốn tìm cũng rất khó.

Liên giáo thả kỳ thú, có thể là tìm kiếm, cũng có thể là huấn luyện.

Nhất thời, kỳ thú chui vào từ lối vào sơn vực, tựa như hải nạp bách xuyên, nhao nhao tản ra.

Lý Nguyên như một con báo đen, dán sát mặt đất mà đi, chẳng mấy chốc đuổi kịp một con kỳ thú ngũ phẩm trong một khe núi bí mật.

Không nói nhiều, tâm niệm của hắn khẽ động, quả cầu tổ lục trong nháy mắt ấn vào trái tim, thân hình hóa tàn ảnh. Trong giây lát hắn đã kéo ra khoảng cách hơn trăm trượng, bạch xà trong tay áo mơ hồ sinh huy, thiên lôi bộc phát, đâm thẳng quanh thân khiến cho hắn tạm thời đột phá đến tứ phẩm sơ kỳ...

Dưới chiến lực như vậy, một kỳ thú ngũ phẩm có chiến lực "1200" giống như trẻ con đối mặt với người lớn cường tráng.

Lý Nguyên tay chụp một cái đã trực tiếp ấn nó vào trong bùn đất.

Kỳ thú vặn vẹo thân thể, nhưng không cách nào di chuyển.

Một đạo tổ lục hình đao màu đỏ từ trái tim kỳ thú ngũ phẩm hiện ra.

Lý Nguyên giơ tay một trảo, tổ lục kia đã vào bàn tay hắn, sau đó lại nhanh chóng hướng về quả cầu tổ lục ở trái tim, khiến cho tổ lục "Tam Đao" kia biến thành "Tứ Đao".

Làm xong những thứ này, Lý Nguyên buông tay, thân hình lướt qua lại biến mất không thấy...

Kỳ thú bị đè dưới bùn đất ngẩng đầu lên, chiến lực bên người nó không có biến hóa, nhưng nhiều hơn vài phần lý trí so với điên cuồng ban đầu. Nó lắc đầu hổ, lắc cái mũi dài hình rắn quái dị, nhìn trái nhìn phải rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.

Lặp lại như vậy, Lý Nguyên nương theo bóng đêm cùng sự phân tán của những kỳ thú này, dễ dàng thu về sáu cái tổ lục còn lại, lập tức tổ lục của hắn biến thành "Thập Đao tổ lục".

Hắn nhìn lướt qua bản thân.

Số liệu từ "2600-31638" trở thành "2600-33536".

"Lợi ích này, mắt thường có thể thấy được.

Nếu lại hấp thu thêm một ít tổ lục, ta có thể mạnh hơn Thanh Hãn Thành."

Lý Nguyên thoáng khiếp sợ.

Nhưng mà so với "Tam Đao tổ lục" nguyên bản,"Thập Đao" tồn tại nhiều hỗn loạn và điên cuồng hơn, hắn phải tập trung tâm thần hơn mới không bị ảnh hưởng.

Lý Nguyên nhất niệm thoát ly, sau đó lại lần nữa ngồi vào một chỗ bóng tối, liên lạc chim chóc chung quanh, sau đó bắt đầu quan sát những kỳ thú này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Chim bay lượn trong mây đen và trăng khuyết, đưa tầm mắt nhìn xuống mặt đất nơi đây.

Trước một vách đá, một nam tử đã bị ép đến tuyệt lộ, tay phải y cầm đao nhỏ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm kỳ thú đang xúm lại.

Tuy nhiên, thanh đao của y không chĩa vào kỳ thú mà là thứ y đang cầm trên tay trái...

Đó là một trục họa đồ.

"Bảo Hứa Lan đến! Nếu không ta sẽ hủy diệt 【 Nam Sơn Quỷ Vũ Quan Tưởng Đồ 】!"

Giọng nói khàn khàn, ánh mắt sắc bén cùng nụ cười yêu dị...

Nam tử mang theo dữ tợn cùng kiên quyết.

Lý Nguyên nhận ra bộ dáng của y, đây chính là Hứa Thịnh.

Xem ra Hứa Thịnh trộm ra quan tưởng đồ để uy hiếp Liên giáo.

Trước đó, có lẽ Hứa Thịnh làm không được điểm này bởi vì y cần đối kháng lại cơn điên của y. Nhưng sau khi Lý Nguyên lấy đi mảnh tổ lục, Hứa Thịnh đã khôi phục lý trí, lúc này số liệu bên người y là "411-425".

"Nhanh! Để Hứa Lan đến!"

"Các ngươi có thể thử xem, là các ngươi nhanh hay là đao của ta nhanh!"

Hứa Thịnh nổi giận rống lên, ánh mắt đảo động bốn phía, rất có khí thế giống như năm đó y cầm mảnh sắt đứng trong mưa