Chương 573 Hắc Liên hoa mở thành Ngọc Kinh, cuối ngõ gặp liệm y (3)
Vài ngàu sau.
Đại quân xuất phát.
Tạ Kiến An, Tạ Vi dẫn một đám người Tạ gia đưa tiễn Thiên tử.
Nhưng mà, Thiên tử lại hỏi: "Vì sao Tạ Du chưa đến?"
Tạ Kiến An cười làm lành thỉnh tội, cung kính nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Tạ Du bị bệnh nhẹ, thần sợ lây bệnh cho bệ hạ nên để nàng ở nhà."
Dứt lời, lưng y toát mồ hôi, dẫu gì cái cớ này cũng không thuyết phục lắm.
Song Thiên tử cũng chẳng để ý, chỉ là cười nói: "Không ngại, chờ trẫm vào Ngọc Kinh, sẽ gọi Hoàng hậu vào cung. Đến lúc đó, trẫm cũng phong Tiểu Tạ làm Ninh Quốc phu nhân. Như thế, Ninh Quốc phu nhân sẽ có thể thường đến thâm cung làm bạn với Hoàng hậu, coi là thành toàn cho tình tỷ muội".
Lời vừa dứt, Tạ Kiến An, Tạ Vi đều ngây người.
Ninh Quốc phu nhân?
Vào thâm cung làm bạn với Hoàng hậu?
Đây không phải là đưa sói vào miệng cọp thì là cái gì?
Thiên tử... Thật sự hoang dâm vô độ đến như vậy?
Đúng lúc này, một tên đứng bên cạnh Triệu Cổ Đồng phất tay áo màu đỏ, giọng the thé nói: "Còn không mau tạ ơn?!"
Tạ Kiến An như từ trong mộng tỉnh dậy, vội vàng nói: "Tạ chủ long ân!"
Thiên tử cười ha ha mà đi.
Chỉ để lại người của Tạ gia đứng ở cửa thành...
Thật lâu, đợi đến đại quân không còn bóng, đám người Tạ gia mới trở về.
Tạ Vi, Tạ Kiến An vẫn có chút suy sụp rớt lại phía sau.
Tạ Vi nói: "Con tiễn phu thê Tạ Du đi đi."
Tạ Kiến An nói: "Thiên tử đắc thế, cảm thấy mọi thứ trong thiên hạ đều là của hắn... Nếu con dẫn Tiểu Du đi, vậy chắc chắn sẽ dẫn tới một trời tai họa."
Dứt lời, hắn lại khe khẽ thở dài, nói: "Đây là phương pháp mà lão tổ chọn ra nhằm hủy đi nhất mạch của ta, cũng coi như bắt chẹt được tâm tư của Thiên tử.
Nếu như Tiểu Du chưa dựng vợ gả chồng thì cũng không việc gì, nhưng bây giờ...
Đây là dương mưu, không dễ dàng phá giải."
Tạ Vi nói: "Chỉ cần có đại ca và 3 vạn thiết kỵ của hắn..."
Tạ Kiến An hơi nhấc tay lên, ngắt lời nói: "Con thật sự cho rằng 3 vạn thiết kỵ là vô địch không gì sánh được sao? Cho dù đại ca con toàn lực chiến đấu thì cũng chỉ khiến Thiên tử càng thêm ghen ghét thôi..."
Tạ Vi lặng im hồi lâu, đôi bàn tay trắng như phấn xiết chặt, khẽ nói: "Tên bạo quân hoang dâm vô độ này! Ta tuyệt sẽ không để Tiểu Du rơi vào hố lửa!"
Tạ Kiến An híp mắt nói: "Chưa chắc đã hết cách, mỗi một bước phải dựa theo hoàn cảnh mà đi.
Nếu không được... Cũng chỉ đành xin lỗi vị Tây Môn công tử kia."
Tạ Vi nói: "Nếu Tiểu Du không nguyện ý!"
Tạ Kiến An thở dài nói: "Con... Còn không hiểu rõ muội muội của con sao? Nó... thật ra hai đứa đều giống nhau..."
Tạ Vi nói: "Vậy còn Tây Môn công tử kia?"
Tạ Kiến An nói: "Cứ nói rõ mọi chuyện, không cần giấu hắn làm gì, chân thành đối đãi, đợi đến cuối cùng, chỉ cần hỏi hắn một câu... Con cảm thấy hắn sẽ quyết định thế nào?
Hắn tới Trung Thổ chỉ vì lịch luyện, nhưng việc chúng ta đang làm là vì bảo vệ gia tộc.
Đương nhiên, nếu hắn có biện pháp tốt hơn, chúng ta cũng có thể nghe hắn.
Nếu không có biện pháp gì, nhưng lại hung hăng càn quấy, nhất quyết muốn Tạ gia ta phải vứt bỏ mọi thứ, sau đó chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, thì sẽ không nghe."
"Buồn nôn..."
Tạ Vi đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm nói, nàng nhớ lại mấy ngày hoan lạc bên hắn, hung hăng nói: "Bị Cơ U chạm vào, con sẽ cảm thấy buồn nôn."
Nàng xoa xoa cánh tay và cổ mình như muốn lau sạch những nơi bị kẻ ghê tởm kia chạm vào.
Tạ Kiến An thở dài, nói một câu: "Thế sự như cờ, có ván cờ có thể lật ngược, có ván lại không... Chúng ta không còn đường lui nữa rồi."
Tạ Vi nhắm mắt, tỉnh táo lại nói: "Con... Sớm muộn sẽ tự tay giết hắn."...
Một bên khác...
Lý Nguyên cũng không biết chị vợ lại chán ghét mấy đêm vừa rồi như vậy. Mà cũng bởi vì kỹ thuật diễn xuất của hắn rất đạt nên hắn đã cố ý lập ra kế hoạch trả thù Thiên tử.
Nếu là Thiên tử thật, đó chính là một màn thù sâu oán nặng, cắn răng nhẫn nhục, khom lưng uốn gối, nhân nhượng vì toàn cục, ẩn nhẫn vì mang trọng trách, cuối cùng là bi kịch phục thù.
Thế nhưng, Thiên tử lại là Lý Nguyên giả trang.
Vở kịch này, ngoài tình tiết thảo nguyên xanh không thích hợp cho thiếu nhi ra, thì chẳng còn gì.
Lúc này, Lý Nguyên đang ngồi ngay ngắn ở bên trong Kim Long lâu liễn, từ góc độ kỳ lạ mà trước đây chưa từng nghĩ tới, thỉnh thoảng nhìn xuyên qua tấm rèm, nhìn về phía quân đội khủng bố ở bên ngoài.
Khí thế quân đội đoàn kết lại, thoáng như một thể...
Mà hắn, lại được những quái vật kỳ thú này bảo hộ ở giữa.
Ba ngàn U kỵ, tám ngàn Phi Hùng quân, 3 vạn Hãn Châu thiết kỵ, hợp thành tam giác sắt đánh đâu thắng đó.
Nhưng mà bên trong tam giác sắt đó, Phi Hùng quân và Hãn Châu thiết kỵ cộng lại cũng không phải đối thủ của U kỵ.
Hãn Châu tiến lên, cũng không thể tạo thành bất kỳ sự kháng cự hữu hiệu nào.
Không cần nói đến thế lực Ngũ Hành, hai tông Phật Đạo, hay là tiết độ sứ ở các nơi đều là như thế.
Mấy lần đại tiến công, thậm chí chẳng cần đến U kỵ ra tay, chỉ Hãn Châu thiết kỵ cũng có thể nhẹ nhàng tiêu diệt.
Không có người nào có thể ngăn cản được quân đội như này!
Theo lý thuyết, Thiên tử có được lực lượng cường đại như vậy, hẳn phải thận trọng từng bước, trước tiên phải thuần phục những thế lực không nghe lời cùng với tiết độ sứ ở bên ngoài Ngọc Kinh, sau đó mới tiến vào Ngọc Kinh.
Tuy nhiên, đoạn đường này lại rất gấp gáp.
Đại quân là mũi dao nhọn trực tiếp đập nát Hoàng Long.
Hơn một tháng sau.
Thiết kỵ binh ầm ầm như sấm đã dừng lại ở phía dưới thành Ngọc Kinh.
Áo giáp trắng ngần theo năm tháng, bắn ra hàn quang sắc bén khiến người không dám nhìn gần.
Kỳ thú dữ tợn, thân giáp nhăn nheo khiến người ta không rét mà run.
Thành Ngọc Kinh chính là nơi tường cao thành lớn, thế nhưng, nay có quân vây bốn mặt, song phương thậm chí không có nói chuyện. Đằng trước U kỵ , một thiếu niên xinh đẹp tóc bạch kim từ trong kỳ thú bước ra.
Bành Minh Y đưa tay che nắng, ngửa đầu nhìn tường thành cao lớn rồi cười. Nhìn vào những trận địa lởm chởm hình răng cưa với lỗ châu mai và những khuôn mặt trang nghiêm của những người lính ở phía sau, trong những khuôn mặt này có tráng niên, còn có thiếu niên, có thể còn có tân binh...
Xa hơn đằng kia, có đạo sĩ mặc đạo bào, đang nhìn quân đội trong cơn gió chéo tiến vào thành, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những quái thú kỳ dị, cuối cùng ánh mắt đều dừng lại chỗ Bành Minh Y.
Lý Nguyên biết rõ, vì không để "Bành Minh Y","Triệu Cổ Đồng" và "Huỳnh Trạc Yêu" nảy sinh nghi ngờ, Lữ Huyền Tiên hoàn toàn không báo tin cho người ở đây biết về chuyện liên quan đến Liên hoa.
Chết bao nhiêu người, chưa bao giờ là chuyện mà Lữ Huyền Tiên quan tâm.
Chuyên y quan tâm, chỉ là tận thế có đến hay không, nhân tộc có bị diệt vong hay không.
Liên hoa kia vô cùng khủng bố, Lữ Huyền Tiên từng nói thẳng với Lý Nguyên,"Bành Minh Y" có rất nhiều lá bài tẩy, cũng có rất nhiều hoa.
Y từng tận mắt thấy Bành Minh Y bị người ta ám sát, nhưng cơ thể gã như đang ở thế giới khác, không có cách nào tấn công được gã.
Đồng thời, tại thời điểm trước khi Bành Minh Y trồng Liên hoa vào Quỷ Dao trì, không có ai biết rõ đóa hoa nào là hoa gốc.
Thời cơ duy nhất, chính là lúc Liên hoa được trồng vào trong Dao trì, lúc ấy "Bành Minh Y" và "Triệu Cổ Đồng" sẽ cùng tiến vào trạng thái "đóng băng" không thể cử động.
Một khắc đó, Liên hoa sẽ xuất hiện.
Một khắc đó, Bành Minh Y cũng sẽ xuất hiện.
Đồng thời, kỳ thú bên trong U kỵ cũng trở nên suy yếu vì mất đi sự khống chế của "Bành Minh Y".
Người ngoài nhìn không ra, nhưng một khắc đó chính là sơ hở.
Chỉ cần ra tay, tiến trình nhất định sẽ bị đánh gãy.
Suy nghĩ của Lý Nguyên chợt lóe, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, đẩy rèm ra, nhìn về phía xa.
Mái tóc màu bạch kim của Bành Minh Y bay bay, đứng trước đầu tường, hỏi: "Các ngươi... Rất khổ phải không?"