← Quay lại trang sách

Chương 870 Một trang loạn thế, hổ lang Bắc Địa, hóa sinh thiên nhân (2)

Hồi lâu sau

Lại hồi lâu sau...

Tay Trưởng Tôn Tam Nương mềm nhũn.

Hô Diên Bảo thở dài, lau nước mắt nơi khóe mắt, rồi dõng dạc truyền lệnh triệu tập các trụ cột trong tộc đến đây.

Những trụ cột này của Hô Diên gia lần lượt quỳ xuống trước mặt lão thái thái vừa mới qua đời, dập đầu tạ biệt.

Hô Diên Bảo cất tiếng: "Lão thái thái có di mệnh."

Mọi người nghiêm trang lắng nghe.

Hô Diên Bảo tiếp lời: "Lão thái thái dặn rằng vào ngày lễ mừng năm mới, cần phải bày một bàn trong phòng, nhưng chỉ để lại một chỗ."

Mọi người im lặng, vẻ mặt nghi hoặc.

Hô Diên Bảo hiểu rõ nguyên nhân. Bà lão từng nói: "Năm đó, người kia cũng rời đi vào lúc này, nuối tiếc duy nhất là không thể cùng hắn thực hiện lời hứa trước khi đi, không thể để hắn đón năm mới rồi mới rời đi."

Một nam tử trong gia tộc, dáng vẻ thư sinh, đột nhiên lên tiếng: "Tộc trưởng, lão thái thái đã qua đời, vậy hậu sự nên an bài như thế nào?"

Mọi người ngẩng đầu lên.

Lão thái thái về cõi tiên, thực ra tất cả đều đã có dự liệu. Cho nên, nỗi bi thương không quá sâu sắc. Về di mệnh "bày một bàn vào ngày lễ mừng năm mới", có lẽ là do bà còn vướng bận điều gì đó, họ cũng không muốn hỏi nhiều.

Điều khiến họ lo lắng hơn chính là cục diện lúc này.

Lão thái thái vốn có uy danh lừng lẫy, khi bà còn sống, không ai dám làm càn. Giờ đây bà đã qua đời, mọi chuyện sẽ ra sao?

Hô Diên Bảo trầm ngâm suy tư, rồi dõng dạc nói: "Giữ bí mật việc lão thái thái qua đời, sau đó cả nhà di chuyển, từ đường thủy Đông Hải tiến thẳng đến vùng Yến Vân, sau đó đi đến Đại Hoang.

Về phần ngựa quý ở đây, chúng ta sẽ bán rẻ cho người khác để đổi lấy vàng bạc, sau đó rời khỏi.

Điểm mạnh của Hô Diên gia ta không nằm ở những con ngựa này, mà là thuật thuần ngựa tổ truyền và thuật thuần sói do lão thái thái lưu lại. Chỉ cần có những thứ này, Hô Diên gia ta sẽ quật khởi và lớn mạnh trên thảo nguyên phía bắc!"

Y nói với giọng quả quyết.

Trên thực tế, những con ngựa quý chân chính của Hô Diên gia đã được lặng lẽ đưa đến phương bắc trong những năm qua, giữ lại những con ngựa bình thường chỉ là gánh nặng.

Đột nhiên, một người đàn ông vạm vỡ lên tiếng: "Đại huynh, lão thái thái dặn dò phải có người trấn thủ nhà cũ, chúng ta phải làm thế nào?"

Hô Diên Bảo nhìn lướt qua mọi người. Họ đều là những nhân vật trọng yếu của Hô Diên gia, những người cùng vinh cùng nhục, và có thể tin tưởng được.

Y suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trấn thủ?

Nếu Hô Diên gia ta đi, quan phủ sẽ không dễ dàng buông tha gia sản của chúng ta.

Làm sao có thể bảo vệ nhà cũ được?

Nhưng nếu không rời đi, tương lai của Hô Diên gia ta sẽ bị cắt đứt."

Y thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Vì vậy, nhà cũ này không thể để lại người.

Muốn ở lại cũng không được.

Tuy lão thái thái không nói rõ, nhưng ta đoán rằng trong nhà cũ nhất định cất giấu một bí mật lớn.

Mấy vị đều là nhân vật trọng yếu của Hô Diên gia ta, chúng ta hãy cùng nhau tìm kiếm bí mật này, sau đó mang nó đến phương bắc, biến nó thành át chủ bài của Hô Diên gia."

Mặc dù lời nói này đi ngược lại ý tôn trưởng, nhưng vì toàn bộ gia tộc Hô Diên, mọi người đều không có ý kiến gì.

Ngay lập tức, một nhóm người bí mật làm tang lễ, dùng hàn băng và ngọc lạnh dưới lưỡi để bảo quản thi thể, đồng thời bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm bí mật trong nhà cũ.

Quá trình tìm kiếm diễn ra không hề chậm chạp.

Hai ngày sau, mọi người phát hiện ra một gian mật thất dưới nhà cũ, nhưng cửa vào mật thất lại bị niêm phong bằng thiết thủy.

Mọi người dùng hết sức chín trâu hai hổ để phá vỡ thiết thủy, và nhìn thấy năm tấm bia đá.

Văn tự trên bia cổ quái, khi nhìn vào, đầu óc mọi người quay cuồng, không hiểu được viết gì.

Mọi người cầm lấy những tấm bia và chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên Hô Diên gia cũng có nhân tài xuất chúng. Trước đó, người nam tử thư sinh đã lục soát và phát hiện ra rằng dưới mật thất này còn có một mật thất khác.

Mọi người lại dễ dàng tìm thấy mật thất thứ hai. Sau khi phá vỡ cánh cửa, họ phát hiện ra một thứ kỳ lạ được giấu trong mật thất cuối cùng này - một cánh cửa.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ, loang lổ và rất nặng.

"Đại huynh, đây là cái gì?" Người đàn ông vạm vỡ hỏi.

Hô Diên Bảo cũng không biết, nhưng y nhớ đến vị Nguyên Đế mà mẫu thân đã nhắc đến, và tự nhiên biết rằng cánh cửa này nhất định là bảo bối trong bảo bối. Y nói: "Đây nhất định là chí bảo vô thượng, cứ mang đi phương bắc là được."

Nghĩ đến mẫu thân trước khi qua đời, y lại cảm nhận được sự trịnh trọng của mẫu thân, trong lòng có chút hoảng hốt.

Vì vậy, Hô Diên Bảo lại lấy ra bức tranh mà mẫu thân đã giao cho y, mở ra trong mật thất, hiện ra hình ảnh một thiếu niên.

Trước ánh mắt của mọi người, Hô Diên Bảo nói: "Những bảo vật này chính là do người này lưu lại. Người này trong quá khứ là một nhân vật có sức mạnh vô song, và cũng là người mà lão thái thái chờ đợi.

Sau này, Hô Diên gia ta sẽ tôn thờ hắn như tổ tiên, hàng năm tế tổ, phải đặt hắn ở vị trí cao nhất."

Hơn một tháng trôi qua.

Mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy.

Tàu biển của Hô Diên gia cũng đã chuẩn bị xong.

Sau đó, trong một đêm, toàn bộ Hô Diên gia đã biến mất, chỉ để lại một vài người hầu chăm sóc ngựa.

Quan tài của lão thái thái được đưa lên thuyền đi về phương bắc, an táng trên thảo nguyên mênh mông.

Tàu biển lắc lư, đột nhiên tiếng cười của người Hô Diên gia vang lên từ khoang thuyền, Hô Diên Bảo nhìn tiểu thiếp, ôn nhu nói: "Vất vả rồi."

Ngay lập tức, y bế bé trai vừa chào đời lên.

Bé trai không khóc không nháo, đôi mắt đen láy sâu thẳm như đại dương mênh mông, cao ngạo nhìn Hô Diên Bảo, khiến y cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng suy nghĩ kỳ quái này vừa mới xuất hiện đã bị phá vỡ.

Bởi vì bé trai đã trở lại bình thường, oa oa khóc nỉ non....

Ba năm sau, trong hoàng cung Trung Kinh.

Hoàng đế tai to mặt lớn Doanh Mạt đang ôm ấp nữ nhân, chứng kiến cuộc hành quyết.

Khi phạm nhân tử hình bị chém đầu, tên Hoàng đế cũng vui vẻ kêu to, đá văng cung nữ, tùy tiện nằm trên long ỷ, thở hồng hộc.

Những tử tù này được gọi là "tù nhân dành cho Hoàng đế".

Thiên tử đặc biệt thích hìn những tử tù này bị chém đầu khi làm chuyện đó, sẽ khiến gã cảm thấy kích thích và hưng phấn.

Gã đã ngồi trên ngai vàng tám năm, chỉ cảm thấy thân thể ngày càng suy yếu.

Sâu thẳm trong lòng Doanh Mạt nổi lên nỗi khiếp sợ. Gã cảm thấy mình còn chưa hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý, làm sao có thể chết được?

Gã muốn trường sinh, muốn dân chúng của mảnh đất này nuôi dưỡng gã đời đời kiếp kiếp.

Tất cả mỹ nữ trên mảnh đất này đều là của gã, tất cả bảo vật đều là của gã.

Khắp thiên hạ đều là đất của vua, mọi thứ đều nên là của gã.

Gã là Hoàng đế, là chủ nhân của mảnh đất này, gã làm sao có thể chết?

Doanh Mạt nhớ tới một ít truyền thuyết về "Tuyên Đế". Gã không biết phương Tây có gì, chỉ biết rằng nơi đó có thể tồn tại pháp môn "Trường sinh bất lão".

Lúc này, một sủng thần tên là Cao Phường, vì muốn đạt được càng nhiều tín nhiệm và quyền lực, đã thêm mắm dặm muối, nói rằng phương tây có Thần Mẫu, Thần Mẫu có bất tử dược. Nếu gặp Thần Điểu nghênh đón, liền có thể gặp Thần Mẫu.

Cao Phường lại thề son sắt nói rằng "Tuyên Đế" từng gặp Thần Mẫu, cũng thấy "Cầm bạch khuê huyền bích gặp Thần Mẫu, tặng hàng ngàn tấm gấm, vạn cân kim ngọc". Chính bởi vì "Tuyên Đế" đã gặp Thần Mẫu, cho nên mới đổi tên con đường chính của Hoàng Đô Trung Kinh thành "Thần điểu đại đạo".

Những ngôn luận nửa thật nửa giả này được Doanh Mạt rất tin tưởng.

Cao Phường cho gã hy vọng, gã liền ban cho Cao Phường tiền tài, mỹ nhân, rất nhiều vàng bạc tơ lụa, đồng thời phái Cao Phường lĩnh binh thành lập một đoàn đi về phía tây, tìm kiếm Thần Mẫu để cầu dược trường sinh bất lão.