← Quay lại trang sách

IP VÀ CÔ BÉ CHRISTINE -

Con sông Gudenaa xinh đẹp và trong vắt chảy qua miền Bắc bán đảo Jutland, chạy dọc theo một cánh rừng bát ngát, rải sâu vào hậu phương. Đất nhô lên hình lưng lừa nom như một bờ lũy xuyên qua rừng. Ven rừng phía đông có một nhà nông dân, chung quanh có một khoảng đất màu, nhưng xấu lắm. Nhìn xuyên qua đám lúa đại mạch và lúa mạch mọc một cách khó khăn ở đấy ta thấy đâu cũng là cát cả.

Cách đây ít năm những người trung hậu sống ở đó vẫn cày cấy; họ có ba con cừu, một con lợn và hai con bò. Họ sống đủ ăn, cái đủ ăn theo nghĩa chắt chiu, sống với mức tối thiểu. Người nông dân ấy tên là Jeppe Jaens. Mùa hạ bác ta chăm chỉ làm ruộng, mùa đông thì đẽo guốc. Bác ta có một chú học việc, cũng như bác, biết đẽo những đuôi guốc vừa chắc chắn vừa nhẹ nhàng mà hình dáng lại đẹp đẽ. Họ gọt cả thìa và các dụng cụ khác bằng gỗ, bán chạy, và dần dần Jeppe Jaens trở nên khá giả.

Đứa con trai độc nhất của bác, thằng Cu Ip lên bảy tuổi; nó thích xem bố nó làm việc; nó bắt chước bố, cũng đục đẽo gỗ và thỉnh thoảng lại bị đứt tay một miếng khá to. Nhưng một hôm nó đem khoe với bố mẹ, vẻ mặt đắc thắng, một đôi guốc vừa đẹp vừa xinh. Nó nói là sẽ đem tặng cô bé Christine.

Christine là ai? Em là con ông lái đò. Em xinh xắn và thanh lịch như con nhà quan; nếu em được mặc quần áo đẹp, không ai ngờ rằng em lại sinh ra trong một túp lều, trên mảnh đất hoang cạnh đấy.

Đó là nhà cha em. Ông ta goá vợ. Ông sinh sống bằng nghề đốn củi trong rừng rồi dùng chiếc thuyền to của nhà chở đến bán ở địa hạt Silkeborg và đến tận cả thành phố Randers. Ở nhà chẳng có ai giữ Christine cả, cho nên hầu như lúc nào ông cũng đem nó theo trên thuyền hoặc vào rừng. Nhưng khi nào ông phải ra tỉnh thì ông dẫn em đến gửi nhà ông Jeppe Jaens ở bên kia bãi thạch thảo.

Christine kém Cu Ip một tuổi. Hai em là đôi bạn rất thân, chia nhau từng miếng bánh, từng quả quất rừng và cùng chơi đào lỗ trên cát với nhau. Chúng chạy lon ton khắp vùng, chơi bời, nhẩy nhót. Thậm chí có hôm, chúng mạo hiểm đi khá sâu vào trong rừng, được trông thấy chim rẽ, chúng cũng cho là một sự kiện đáng ghi nhớ.

.

Cu Ip chưa bao giờ được đến nhà Christine hay được lên thuyền của ông lái đò. Nhưng một hôm ông ta đưa em qua bãi hoang về nhà ông để cho em ngắm phong cảnh và sông nước. Sáng hôm sau hai em được lên thuyền ngồi vắt vẻo trên những bó củi. Cu Ip trố mắt nhìn, quên cả ăn bánh mì và quất rừng.

Ông lái và người bạn cùng đi dùng sào đẩy thuyền. Họ theo luồng nước và lướt nhanh qua những hồ do con sông tạo nên. Các hồ này lắm lúc trông như hoàn toàn bị che kín sau những hàng lau sậy và những cây sên cổ thụ nghiêng mình trên mặt nước.

Nhiều lúc họ nhìn thấy những cây trăn già ngả ra nằm ngang dưới mặt sông, xung quanh có đầy hoa sen và hoa khê tôn, màu ngũ sắc, nom như một hòn đảo con xinh đẹp. Các em ngắm mãi không chán. Nhưng khi đến gần lâu đài Silkeborg, nơi có cái đập lớn ngăn để bắt chạch, trông thấy nước chảy ầm ầm qua cửa đập, sủi sục và ngầu bọt thì Ip và Christine thích lắm, cho rằng nơi ấy đẹp quá chừng.

Thời ấy ở chốn này chưa có thị trấn và nhà máy. Người ta chỉ thấy vài cái trại có chừng mươi mười hai nông dân. Chính là tiếng nước chảy và tiếng vịt giời làm cho Silkeborg náo nhiệt.

Khuân củi lên xong, ông lái thuyền mua một giỏ chạch(lươn) đầy và một con lợn sữa vừa mới cắt tiết xong. Ông cho tất cả vào cái sọt để phía sau thuyền rồi quay về. Họ căng buồm lên và thuyền được gió chạy ngược sông nhanh như có hai ngựa kéo.

Họ về đến gần sát nhà người bạn của ông lái thuyền. Hai người phải rẽ vào. Họ cột chặt thuyền và bờ, dặn kỹ hai em bé phải ngồi yên, rồi ra đi.

Ip và Christine ngồi yên được vài phút, rồi các em ra lấy sọt vào xem bên trong có cái gì. Chúng mở nắp sọt và cho rằng muốn đỡ buồn cần phải lôi con lợn sữa ra để sờ mó và lật đi lật lại. Hai em vỗ về con lợn, loay hoay thế nào làm rơi tõm xuống nước và lợn bị nước cuốn đi mất. Thật là nguy!

Trong lúc hốt hoảng Ip nhảy tót xuống đất và bỏ chạy. Christine nhảy ngay sau em và gọi Ip cho đi theo; thế là hai đứa bé hoảng sợ chạy trốn biến vào trong rừng.

Chẳng bao lâu các em đã vào giữa bụi rậm để khỏi trông thấy con sông, cái con sông đáng ghét đã cướp mất con lợn mà các em hy vọng sẽ được chén một bữa ra trò. Nghĩ thế nên các em cứ đi mãi. Kìa, Christine vấp phải một rễ cây, ngã xuống. Em oà lên khóc, Ip bảo:

- Can đảm lên một tí; nhà mình ở đằng kia kìa.

Nhưng đằng ấy làm gì có nhà nào. Tội nghiệp! Các em bé cứ đi mãi, chân chúng dẫm lạo sạo lên cành cây gẫy và là khô từ năm ngoái. Bỗng các em nghe thấy tiếng người gọi the thé. Các em dừng lại nghe. Ngay lúc đó có tiếng chim ưng đáng ghét rít lên làm chúng hoảng sợ. Chúng tiếp tục chạy trốn. Nhưng chợt chúng thấy vô số quất rừng rất đẹp, nhiều không đếm xuể. Thế là hết cả sợ. Chúng hái quất ăn, mồm và má xanh đỏ nhoe nhoét cả ra.

Tiếng người gọi lại cất lên từ xa. Christine bảo:

- Chúng mình sẽ bị phạt nên thân.

Ip bàn:

- Ta trốn về nhà bố đi, ở đâu đây trong rừng này này.

Chúng lại đi, gặp một con đường nhỏ liền men theo; con đường ấy không dẫn đến nhà ông Jeppe Jaens.

Đêm đến, trời tối mịt các em rất sợ. Mọi nơi đều im phăng phắc. Chốc chốc chúng chỉ nghe thấy tiếng cú và tiếng chim, chả biết chim gì. Chúng mệt lắm rồi, tuy vậy chúng vẫn cứ đi. Cuối cùng chúng lạc vào giữa bụi rậm. Christine khóc, cu Ip cũng khóc nốt. Ti tỉ một lúc, chúng lăn kềnh trên lá khó và ngủ thiếp đi.

Mặt trời lên khá cao chúng mới tỉnh dậy, ngơ ngác. Qua các gốc cây, nhìn thấy một ngọn đồi trọc, chúng bên chạy đến đấy để sưởi nắng. Cu Ip tưởng trèo lên đồi cao thì sẽ nhìn thấy nhà mình; nhưng các em đã lạc khá xa vào một phía rừng khác. Chúng trèo rất cao lên trên đồi và đứng sững lại vì ngạc nhiên: Chúng nhìn thấy phía dưới có một cái hồ rất đẹp, nước trong xanh. Rất nhiều cá bơi trên mặt nước để sưởi nắng. Bên cạnh chúng là một cây lạc tay (1) nặng trĩu quả, nhân lạc hãy còn non và mềm.

.

Bỗng chúng dừng lại, đờ người ra vì sợ hãi. Đứng gần chúng, như vừa ở đất chui lên, là một bà già cao lớn mặt nâu sẫm tóc bóng ánh, lòng trắng con mắt sáng như mắt người da đen. Bà ta khoác một cái túi trên lưng, tay cầm một chiếc gậỵ có nhiều mầu. Đó là một người đàn bà Bohémienne (2). Bà ta nói với chúng cái gì ấy, nhưng chúng chưa kịp hoàn hồn nên lắc đầu chẳng hiểu gì cả. Bà ta cầm ba hột lạc tay to, giơ cho chúng xem và nói rằng đấy là những quả lạc thần, bên trong có những thứ đẹp nhất trên đời.

Cuối cùng cu Ip đánh bạo nhìn tháng vào mặt bà ta. Bà ta nói với một giọng dịu dàng đến nỗi em trở lại bạo dạn và hỏi xin mấy quả lạc tay ấy. Bà ta cho em và lại hái những quả khác trên cây, Ip và Christine trố mắt nhìn ba quả lạc.

Ip hỏi:

- Trong quả này liệu có được một cái xe song mã không hở bà?

Người đàn bà Bohémienne đáp:

- Trong này có một cái xe thiếp vàng và có hai ngựa kéo bằng vàng.

Christine nói:

- Thế thì cho tôi đi!

Cu Ip đưa cho em và người đàn bà buộc quả lạc tay vào một đầu khăn quàng của Christine.

Ip lại hỏi:

- Còn trong quả này liệu có cái khăn quàng đẹp như cái Christine quấn ở cổ không?

- Có mười cái đẹp hơn thế và vô số quần áo đẹp, giầy thêu, một cái mũ có chòang mạng đăng ten.

Christine reo lên:

- Thế thì cũng phải đưa cho tôi!

Cu Ip ta rộng rãi cho luôn. Còn lại quả thứ ba trông đen xì, Christine bảo:

- Quả này cậu phải giữ lấy, trông cùng đẹp đáo để đấy!

Ip hỏi người đàn bà Bohémienne:

- Nhưng ở trong đó có gì thế hở bà?

Bà ta trả lời:

- Có cái hơn tất cả những cái trong cả ba quả,

Cậu bé nắm chặt lấy quả lạc của mình như một vật quý báu. Người đàn bà hứa dẫn các em ra đúng đường về nhà. Các em đi theo, nhưng con đường này lại ngược hẳn với đường về. Tuy nhiên ta cũng không nên nghĩ là người đàn bà Bohémienne định dỗ hai đứa bé đi. Có thể là bản thân bà ta cũng nhầm.

Đến nửa đường hai em gặp ông gác rừng. Ông nhận ra cu Ip và dắt hai đứa về nhà ông Jeppe Jaens. Ở nhà mọi người đang lo lắng về chúng. Tuy nhiên, cả nhà cũng tha tội cho các em, sau khi giảng giải rằng các em đáng phải phạt nặng, trước hết là đã đánh rơi con lợn sữa xuống sông, nhưng đáng phạt nhất là sau đó lại chạy trốn vào rừng.

Người ta đưa Christine trở về nhà, còn cu Ip trở lại căn nhà nhỏ ven rừng. Đến tối, khi có một mình, việc đầu tiên là em rút ở trong túi ra quả lạc tay, bên trong có vật quý hơn cả một cái xe ngựa thiếp vàng. Em đặt nó một cách thận trọng vào khe cửa hé mở, sát ngay bản lề và kéo cánh cửa vào, vỏ quả lạc vỡ ra, bên trong đã bị sâu ăn hết không còn nữa, chỉ còn lại một thứ bột giống như thuốc lá vụn hay đất đen.

Cu Ip nghĩ thầm: "Mình đã biết ngay mà! Quả lạc bé như vậy thì làm gì có chỗ chứa nhiều thứ đẹp thế, những thứ đẹp nhất! Christine chắc cũng chả hơn gì mình, chả được quần áo đẹp và xe song mã có hai ngựa vàng kéo đâu”.