← Quay lại trang sách

BÔNG HỒNG xăm trên da

BỌn nhóc trên phỐ gỌi cái viỆc đuỔi theo con gái là “ve gái”, mỗi lần nói đến cái từ này là chúng hớn hở ra mặt, kích động xen lẫn ngưỡng mộ và mất tự chủ.

Chúng nó đã mười ba mười bốn tuổi, đến cái tuổi “ve gái” rồi, ngồi trên phố chúng bí hiểm nói với nhau về chuyện đã có “gấu” rồi.

Khi chưa có “gấu”, thì thằng Cường, con một người thợ xăm mình đã quá cố, không hiểu “gấu” là gì. Nhưng bọn bạn nó thì đã biết, một hôm, có đứa đã biểu diễn cho nó xem, “gấu” là cái thứ nhầy nhầy như nước mũi, chảy ra từ chim con trai.

Người biểu diễn là thằng Cẩu, nó vừa vuốt cái của nó đã sưng to lên vừa kêu a a và bắn ra cái gọi là “gấu”.

Cái của thằng Cường còn mềm oặt, nó chưa có “gấu”, nhưng bọn vô công rỗi nghề trên phố đã lần lượt có cả, lúc cho “gấu” ra, mặt chúng nó méo xệch đi.

Chúng nó cũng theo nhau đi “ve gái”.

Đối với thằng Cường, chưa có “gấu” thì cũng chẳng có hứng thú, chẳng có lý do và tư cách đi ve gái, cho nên nó mong sao sớm có được “gấu”.

Cứ là con trai thì phải có “gấu”, bây giờ thì thằng Cường đã có, đó là một tối mùa hè năm 1983, vừa tỉnh dậy, nó thấy quần mình ướt, “gấu” của nó như một thứ sơn dầu kiêu hãnh, đã bôi vẽ và sửa sang lại cái tuổi trẻ của nó.

Thế là nó cũng phải biểu diễn “thả gấu” cho chúng nó xem, cho cái màu trắng sữa vừa trong vừa đục ấy phun ra trước mặt chúng nó, một cuộc “thả gấu” ngoạn mục đã diễn ra.

Bọn lưu manh vô lại lớn tuổi hơn lúc không ve gái bảo với chúng nó rằng, “gấu” của thằng con trai là dùng để bắn vào cái lỗ giữa hai đùi của người con gái, sau đó nếu nhiệt độ và ẩm độ thích hợp thì trong bụng người con gái sẽ nảy mầm một bé con.

“Nếu mày không muốn con bồ của mày phải mang bé con, thì mày phải dùng cái gọi là áo da”. Thằng lưu manh nói với chúng nó một cách bí hiểm, rồi chìa cái “áo da” trong tay ra chào hàng.

Khi thằng Cường có “gấu” rồi thì trạng thái tâm lý của nó có một chút thay đổi. Nó thấy hai đầu vú nổi cục, đụng vào rất đau.

Ngoài ra giữa hai đùi nó, xuất hiện rất nhiều lông màu vàng nhạt mọc xung quanh khúc cây của nó mà bất kỳ lúc nào cũng có thể kiêu hãnh dựng lên không duyên không cớ.

Hơn nữa cổ họng của nó cũng nhô ra, tiếng nói thì trầm đục, chúng nó ngồi trên phố nói cái giọng rất lạ, vì chúng nó là những đứa vừa có “gấu”, vì thế mọi người gọi chúng là đàn gà trống choai.

Đúng thế, giọng của chúng thật là giống tiếng gà, một vài đứa trên mặt còn nổi lên “trứng cá tuổi mới lớn”, những thay đổi đó có liên quan chặt chẽ đến “gấu” của chúng nó.

Nghe nói con trai có “gấu” sẽ có sức hấp dẫn và sức công phá đối với con gái. Thằng Cường cảm thấy rất rõ sức phá hoại trong huyết quản chúng nó.

Bây giờ, con trai ve gái trên phố đã thành phong trào, vì chúng nó đều đã có “gấu”. Không chỉ có con trai đi lang thang hàng đàn trên phố, tối đến bọn con gái hứng tình cũng phất phơ đi dạo từng nhóm ba bốn đứa, liếc mắt đưa đẩy kích thích lũ trống choai đứng bên đường, sẵn sàng cho chúng nó “ve”.

Đó hoàn toàn là bản năng trời cho. Mùa hè năm 1983 có lắm chuyện bức bối, cho nên con trai con gái đứa nào cũng muốn mau mau đánh giáp lá cà. Chúng nó đều nhận thấy sự xao động trong lòng, sức chống cự giả vờ với cái xao động ấy thực ra đã đầu hàng từ lâu rồi.

Thằng Cường và cái Mai đánh giáp lá cà vào mùa hè 1983. Tiết xuân còn lạnh mà cái Mai đã lôi tất cả váy trong hòm ra để giặt là, chuẩn bị mặc.

Cái Mai thấy kinh lần đầu trước đó một tháng, lúc đó đang ngủ, nó mơ thấy mình bơi trong một dòng sông đỏ.

Buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện tấm trải giường loang đỏ, nó sợ quá kể với mẹ, mẹ nó là một kỹ sư trong nhà máy, mẹ nó bảo đó là giai đoạn phải qua để trở thành con gái trưởng thành.

Sau khi có kinh, nó cảm thấy hiểu được cái gì trong ánh mắt của bọn con trai khi nhìn nó. Cho nên mặc dù mẹ nó cấm ra phố vào buổi tối, nó vẫn phải đi để xem bọn “chó đực” ấy,  đó là cái tên mẹ nó gọi bọn con trai lang thang kiếm cớ gây chuyện trên phố.

Mai là học sinh giỏi nhất toàn năm học, lần thi nào cũng đứng đầu một cách dễ dàng.

Nhưng bây giờ nó có một sự thèm muốn, muốn được thấy ánh mắt thèm khát của bọn con trai nhìn nó, nhất là huýt sáo gọi nó.

Lúc đó nó không thèm nhìn, ngẩng cao đầu, mỉm cười kiêu hãnh, thế là nó sẽ sướng cả ngày.

Nhưng một lần đi qua chỗ bọn thằng Cường, cái Mai bị chúng nó trêu đến phát khóc.

Từ xa Mai đã thấy chúng nó ngồi trên ghế xi măng bên đường, vừa hút thuốc vừa cười đùa, trong đám này có thằng Cường.

Mai trấn tĩnh, như sắp bước lên sân khấu diễu qua mặt chúng nó, vì vậy nó bất giác ngẩng cao đầu, bước đi kiểu catwalk, cái mốt biểu diễn thời trang mà nhiều năm sau khá thịnh hành.

Không nhìn, nhưng Mai biết chúng nó đã thấy mình, chúng nó không nói chuyện nữa, chăm chú nhìn nó đi đến.

Bây giờ Mai đã đi sát chúng nó. Nhưng hôm nay có vẻ không ổn, chúng nó không nhìn mặt như mọi khi mà nhìn xuống chân nó.

Mai cảm thấy bước đi chuệch choạc, có lúc không nhấc được chân lên mà đi nữa. Chúng nó cười ha hả chế nhạo.

Đúng vào cái lúc cam go đó, nó trấn tĩnh lại, bình tĩnh bước tiếp, mặc kệ chúng nó trêu chọc, Mai cứ đi, cuối cùng thoát ra khỏi tầm nhìn của chúng nó.

Đi đã khá xa, nó vẫn bực dọc nhìn xuống chân và đùi, nhưng không thấy có gì khác lạ.

“Thôi, đừng nhìn nữa, chân và đùi bạn không sao cả, chúng mình chỉ cười để đánh đòn tâm lý bạn thôi, thực ra chỗ nào của bạn cũng rất tuyệt”.

Giọng nói con trai phía sau. Mai quay lại, thấy Cường. Lập tức nó thấy rõ vừa rồi là chúng nó chơi xỏ. Nó không cảm ơn thằng Cường đã cho nó biết cái bí mật này, thậm chí nó càng thêm xấu hổ và tức giận.

“Cút!” Mai quát lên.

Thằng Cường cười, nó thấy cái vẻ tức giận của con gái thật là dễ thương. “Bạn đừng giận, tôi là Cường, tôi thích bạn, làm bạn tôi nhé”.

Nó đứng trước mặt, chắn đường Mai. Nhưng cả hai đứa đều thấy lúc này nói những câu đó là ngốc không để đâu cho hết.

“Cút!” Mai quát to, lần này nó cáu thật sự.

Thằng Cường không nhúc nhích, nhưng thấy cái áo trắng cảnh sát đang đi đến, thế là nó tránh ra.

“Tao có chết cũng không thèm làm bạn mày!” Mai hấp tấp bước đi còn ném lại một câu.

Cường bây giờ suốt ngày chỉ nghĩ đến Mai, nó bắt đầu bám theo, khi Mai đi học hoặc trở về nhà, Cường chỉ mất chút thời gian là nắm được qui luật đi lại của Mai.

Nhưng nó không để Mai phát hiện nó bám theo, đối với Mai, nó có một niềm khao khát, khi  ngủ nó thường mơ thấy Mai. Nó bắt đầu thủ dâm và đối tượng tình dục tưởng tượng của nó là Mai. Sau mỗi lần thủ dâm nó đều có mặc cảm tội lỗi nặng nề, cảm thấy không xứng đáng với Mai, vì vậy mỗi lần trông thấy Mai là một lần chuộc tội, cái tội tình dục tưởng tượng mà nó giấu kín.

Cứ như thế đến nỗi bây giờ ngày nào nó cũng phải nhìn thấy đèn ngủ của Mai tắt thì nó mới rời chỗ ẩn nấp trong bóng tối của một cái cây xa xa, về nhà đi ngủ.

Mai không hề biết rằng có một người, tức là Cường, ngày ngày bám theo. Cho đến một ngày Cường phải che chở cho nó thì câu chuyện mới lái sang một hướng khác.

Vào tháng sắp sang hè, cả thành phố chìm đắm vào bầu không khí bức bối và bất an. Tối đến, bọn lưu manh ranh con đi đầy đường, mẹ đã cấm Mai ra đường.

Thời gian đó đã lưu truyền tin một số thiếu nữ bị hiếp, bị giết. Tất nhiên Mai cũng phải cảnh giác, nhưng ở cái nơi đầy rẫy những lưu manh thì thế nào cũng có ngày rơi vào tay chúng.

Đó là cái thời mà bọn Mướp đắng gây sự khắp nơi, mà Mướp đắng thì chưa đến lúc bị “nghiêm trị” và xử tử. Một hôm Mai tham gia biểu diễn văn nghệ của trường, về muộn, lại đúng hôm mẹ không đón, tại một khu phố tối đèn, nó bị bọn lưu manh Mướp đắng chặn lại.

Mai bị chúng nó lôi vào trong một nhà máy bỏ hoang, một nơi rộng rãi, tối tăm, là nơi bọn lưu manh tụ tập. Khi bọn ranh con lôi Mai đến đây, bọn Mướp đắng vừa ăn xong một con chó thui, bộ xương chó lóc hết thịt còn treo trên giá sắt lửa cháy bùng bùng, trông phát khiếp.

“Lột truồng nó ra!” Mướp đắng ra lệnh. Nghe nói bọn chúng đã cưỡng hiếp mấy chục đứa con gái rồi, giờ đây Mai là người mới nhất bị đưa lên giàn tế. Trong cơn giãy giụa điên cuồng, Mai đã bị lột sạch.

“Đẹp đấy, da mịn lắm”. Thằng Mướp đắng xấn đến sờ bộ ngực của Mai, Mai run bắn người. “Đứa nào thích chơi?” Mướp đắng hỏi bọn xung quanh đang rỏ dãi lòng thòng.

“Em!” “Em!” “Cho em chơi trước!”, chúng nó nhâu nhâu.

“Cả lũ tránh ra! Mẹ chúng mày, tao hỏi thế, chúng mày tưởng thật à, tao chưa làm, chúng mày dám chấm mút à?” Thằng Mướp đắng vừa chửi vừa cởi quần áo.

Nó sai hai đứa đè Mai xuống, còn nó kéo hai đùi Mai rộng ra, nhưng Mai lại bắt đầu giãy giụa, có thể là trong tình cảnh này, các cô gái mạnh mẽ đều chống cự như thế, mấy đứa đều không giữ nổi, Mai nghiến răng cắn đứt tai thằng Mướp đắng rơi xuống đất.

Mướp đắng đau quá kêu rống lên, nó xách quần lùi lại, một tay bịt cái tai bị thương, cái tai rơi xuống đất nhảy tưng tưng như một con cóc.

Mấy đứa vồ lấy cái tai như vồ con cóc đang chạy trốn, cuối cùng cũng vồ được. “Mẹ mày! Cái l. mày cứng nhỉ”. Mướp đắng tức điên. Lúc này Mai mới thấy sợ vì thằng Mướp đắng vớ được cái ống đèn nêông thật dài.

“Xem cái l. của mày cứng đến đâu, tao lấy cái này thọc chết mẹ mày!” Đau đến méo mồm méo miệng, mắt đỏ đòng đọc, thằng Mướp đắng, định lấy cái ống đèn thọc vào giữa hai đùi Mai.

“Khoan đã!”, thằng Cường xuất hiện  như anh hùng cứu người đẹp trong phim ảnh, “Mướp đắng! Đừng cư xử như vậy với con gái, tao là bạn nó, nó là bồ của tao, mày muốn sao cũng được, cứ thả nó ra đã.”

“Mẹ mày chứ! Nhìn tai tao đây này!” Thằng Mướp đắng xòe tay ra, nửa cái tai đỏ lòm nằm trên tay hắn, trông như con cóc chết. Mướp đắng và Cường có quan hệ khá tốt, vì Cường là tay cao thủ, nổi tiếng gần xa trong nghề xăm hình. Trong cái thành phố này nhiều người mang kiệt tác của nó trên mình. Thằng đầu sỏ lưu manh tận thành phố Lan Châu xa lắc cũng đến nhờ nó, Cường là một nhân vật đặc biệt mà mọi người kiêng dè, nể mặt.

“Bây giờ đi bệnh viện đi, có thể kịp vá lại, chậm trễ là hỏng việc, tiền viện phí tao chịu hết. Mướp đắng, tao với mày quen nhau bao lâu rồi, mày đánh lộn với thằng Tân, đều có người của tao giúp, bây giờ tao xin mày, thả nó ra”.

“Mẹ mày chứ, sao có thể thế được? Bây giờ mày chặt đi một ngón tay, tao sẽ thả nó ra.” Mướp đắng nói.

Thằng Cường chẳng nói chẳng rằng giơ tay trái ra: “Mày cần ngón nào?”

“Tao làm, thật chứ? Thế thì ngón út.”

Thằng Cường rút con dao ở thắt lưng ra, vung lên chém xuống, ngón tay út rơi khỏi bàn tay.

Nó cũng kêu lên, tiếng kêu vừa đau đớn vừa ra oai, nó đau đến cau mặt lại, đưa ngón tay cho Mướp đắng.

“Mẹ nó chứ, Cường, mày dẫn nó đi, mẹ mày chứ!” Mướp đắng cầm lấy cái ngón tay, thích thú ngắm nghía, lúc đó Mai vừa mặc quần áo vừa bật khóc vì kinh hãi thật sự.

Thằng Cường dẫn Mai đi. Mướp đắng đi bệnh viện vá tai.

Từ lúc đó thằng Cường chỉ còn chín ngón tay, danh tiếng của nó truyền đi mấy khu phố.

Mướp đắng bỏ cái ngón tay vào lọ cồn cất giữ, thỉnh thoảng lại đem ra ngắm nghía, nhưng mấy tháng sau, đó lại là một trong các bằng chứng để bị kết án tử hình.

Còn Mai thì quyết chí theo Cường, nó đã yêu thật rồi.

Khi biết tin này, thằng Tân thủ lĩnh băng Châu chấu tìm đến, rủ Cường nhập hội, nhưng nó đã quyết định rửa tay gác kiếm. Nay nó đã có Mai, nó chẳng thiết cái gì nữa.

Cái thời đó, mọi người trong thành phố này đều thích xăm hình, một số đàn ông thì xăm mấy con rồng. Khi có bạn gái thì lại thích xăm hình cho bạn mình.

Bây giờ thì Mai ở bên Cường suốt ngày. Thầy giáo và bố mẹ đều phản đối hai đứa còn bé đã cặp kè với nhau, nhưng Mai không nghe. Không chỉ vì một ngón tay mà Cường được tình yêu của Mai, nhất định còn cái gì khác nữa, đó là cái gì thì chỉ có Mai biết.

Một hôm, say đắm nhìn Cường, Mai nói: "Em cũng muốn anh xăm hình cho em."

“Xăm hình? Tại sao vậy?” Cường hỏi.

“In một dấu ấn của anh.” Đôi mắt Mai vẫn say đắm.

“Anh không muốn xăm cho em. Như thế không hay với em, nhỡ sau này em lấy người khác thì sẽ ảnh hưởng đến em.”

“Anh mà nói thế à?” Mai tức giận, “Em chọn anh rồi, sao anh lại có thể nghĩ khác được?” Mai khóc tức tưởi.

Cường ôm lấy Mai, “Anh sẽ không xa em, nhưng chúng mình mới mười mấy tuổi đầu, ai mà biết được chuyện sau này thế nào.”

“Anh mà tính chuyện bỏ em, em sẽ tự tử!” Mai dọa, đôi mắt long lên.

Hai đứa chọn ngày Cường sẽ xăm hình cho Mai. Mai quyết định xăm hình ở vùng mu trên cửa mình, lệch trái một chút.

Đây là một nơi đặc biệt, khi Mai hồi hộp thở và cởi hết quần áo nằm trên giường tại một khách sạn thì Cường vẫn không muốn, nó cảm thấy xăm hình cho Mai sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Mai.

Cường có một bộ dụng cụ xăm hình tiếp nhận từ bố, bây giờ nó sẽ xăm hình cho bạn gái của mình, mà lại ở vùng mu.

Thời gian xăm không lâu cũng không mau, nhưng Cường vẫn không thỏa mãn được một yêu cầu của Mai, tức là xăm cả tên Cường lên vùng mu. Cường đã xăm một bông hồng rực rỡ lên đó, khi xăm xong, Mai quyết định hiến tấm thân trong trắng của mình cho Cường, nhưng Cường kiên quyết: “Để sau đi, khi em đã lấy anh.”

Tiếp theo cuộc “nghiêm trị” năm 1983, Mướp đắng và thủ lĩnh của rất nhiều băng đảng bị bắn, Cường được khoan hồng vì đã cứu Mai khỏi tay thằng Mướp đắng, không bị truy cứu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào, trong khi tất cả những đứa thuộc rất nhiều băng đảng bị sa lưới.

Qua tháng chín, phố xá vắng tanh, như một thành phố chết.

Với Cường và Mai thì năm 1983 là năm đẹp nhất, sau đó hai đứa yêu nhau không chút ưu tư. Cho dù bố mẹ và thầy chủ nhiệm của Mai ngăn cản thế nào, quan hệ hai đứa vẫn không hề thay đổi.

“Bụng em đã có bông hồng anh xăm cho em, em mãi mãi thuộc về anh.” Mai rất kiên định và cố chấp.

“Tất nhiên rồi!” Cường cũng khẳng định như vậy.

Từ đó, mọi người trên phố hầu như thay đổi cả một thế hệ, đến mùa hè năm 1987, Cường không còn nhận ra bộ mặt nào quen thuộc nữa. Năm đó Cường và Mai đều tốt nghiệp trung học, nhưng đều không đỗ vào đại học.

Cuộc tuyển quân mùa thu, mọi tiêu chuẩn Cường đều đạt yêu cầu, nhưng vì thiếu một ngón tay, không thể tham gia quân đội, về sau, làm một chân giúp việc tại đồn cảnh sát khu phố, còn Mai đạt mọi tiêu chuẩn, nhập ngũ và đi Urumuxi. Hai người thỏa thuận chờ Mai ra quân sẽ cưới nhau.

Chuyện của họ kết thúc vào năm 1988, năm đó, một lần nữ đồng đội ngẫu nhiên phát hiện trên vùng mu của Mai có xăm hình, hình bông hồng nở mà Cường đã xăm, bèn cáo giác với chính ủy, mà chính ủy lại nhận được tin nói rằng Mai đã từng là một thành viên của một băng lưu manh, nay thế là đã có chứng cứ.

Chẳng cần nói gì nhiều, chỉ cần nữ bác sĩ kiểm tra là việc Mai xăm hình được xác nhận, Mai lập tức được trả về khu phố.

Khi Mai trở về, một tin khác làm cô chết đứng. Mấy hôm trước, khi truy đuổi phạm nhân bỏ trốn, Cường đã bị hắn sát hại.

Ba ngày sau, Mai uống thuốc ngủ quá liều, rời bỏ cái thế giới chán ngắt này.

Một bác sỹ pháp y trẻ mổ tử thi của Mai đã rất ngạc nhiên, không những Mai còn trinh mà trên vùng mu còn xăm một bông hồng tuyệt đẹp.

Theo di chúc, tro thi hài của Mai được rắc trên vùng cỏ linh lăng mọc um tùm ở ngoại thành, nơi Cường bị sát hại. Như vậy hai người hầu như vẫn được ở bên nhau mãi mãi.

Năm đó họ chưa đến hai mươi tuổi.