← Quay lại trang sách

HỒng KỲ nằm dài mười tám năm

“Tao phẢi lỘt da chúng nó”. Tìm thẤy mỘt bãi phân người chưa khô trên bờ sông Quý Tiết, hắn vừa dùng gậy hất đống phân ướt vừa tức giận nói. Xa xa là ảo ảnh bồng bềnh của sa mạc Gôbi, tay trái của hắn vẫn lăm lăm một con dao sáng loáng.

Mười tám năm sau, Hồng Kỳ kể cho chúng tôi nghe tất cả đầu đuôi việc truy lùng họ. Năm ấy Hồng Kỳ mới mười tám tuổi, đó là năm 1983, Hồng Kỳ còn nhớ như in cuộc truy lùng mùa hè năm ấy.

“Chúng nó men theo sông Quý Tiết chạy về phía Thiên Sơn, tao đuổi theo chúng nó như một con chó săn. Bắt được chúng nó tao sẽ lột da chúng nó. Lúc đó tao cầm một con dao tốt nhất. Tao thề sẽ lột da chúng nó. Tao cầm con dao sắc nhất.”

Nhưng hắn vẫn không bắt được họ, chỉ tìm thấy cứt. Hắn chỉ gạt mấy cái là biết đấy là họ, hắn biết họ ăn cái gì, lại còn biết cả họ ỉa cứt gì.

“Cứt của Hồng Hồng, tao ngửi là biết ngay, cứt của nó có mùi quả du, tao biết con ranh khoái ăn quả du, khi đi thế nào cũng mang theo một túi quả du. Ngoài ra, sa mạc Gôbi còn có rất nhiều cứt người, nhưng cứt của những người chăn cừu thì có mùi hoi, thoáng ngửi là tao biết ngay.” Sau mười tám năm, Hồng Kỳ kể với chúng tôi như thế.

Nhưng hắn không thể ngờ rằng mùa hè năm ấy hắn còn quay về, cũng không thể ngờ rằng từ đó hắn không thò mặt ra khỏi cửa mà nằm bẹp trên giường, không thiết làm cái gì cả.

“Đầu mùa hè năm ấy, sông Quý Tiết chưa có lũ về, tao cứ theo sông mà truy chúng nó”.

Hồng Hồng, bạn gái của hắn chạy theo một thằng di cư, người Tứ Xuyên, cho nên hắn phải đuổi theo. Hắn còn nhất định phải giết họ.

Chỉ ngửi cứt họ để lại để đoán hướng của họ chạy là chưa đủ, còn phải ngửi gió. “Trong gió có đủ các thứ mùi, trong gió thổi trên đồng hoang có mùi chạy trốn của chúng nó. Tao nghĩ chúng nó không thoát được.”

Sông Quý Tiết chảy bên cạnh thành phố chúng tôi, đến mùa hè, lũ từ núi băng đổ về rất lớn, cuốn trôi tất cả chỗ ở của những người sàng cát dựng lên, những cái ổ chìm một nửa dưới đất, cả đồ đạc cũng bị trôi sạch.

“Cùng chạy với Hồng Hồng là một thằng sàng cát trên sông Quý Tiết, là một thằng lùn tịt dân di cư người Tứ Xuyên, mày thử coi tao còn mặt mũi nào?”

Đúng thế, năm 1983 trên phố đầy những người từ các tỉnh phía trong ra, họ tràn đầy ngành xây dựng và ngành dịch vụ vừa mới ngóc đầu lên, cướp đi miếng cơm của dân sở tại, mà thời ấy là cái thời hỗn loạn nhất, chúng tôi thường xuyên đánh lộn với chúng nó trên đường phố.

Chúng nó đông như ruồi nhặng, mà cũng làm người ta khó chịu như ruồi nhặng. Thế mà bạn gái Hồng Kỳ, cô bé xinh đẹp nhất phố, Hồng Hồng lại trốn đi với một thằng cha di cư, đây là một cái tin gây chấn động khu phố chúng tôi.

Cái tin này vừa mới bắt đầu lan ra, chúng tôi biết có trò vui để xem rồi, chúng tôi biết Hồng Kỳ là cái thằng xấu tính xấu nết, có thể làm mọi chuyện, trên phố thế nào cũng có máu đổ.

Hồng Kỳ cũng tuyên bố nếu thằng cha đó nội ba ngày không cuốn xéo khỏi thành phố thì hắn sẽ giết trước mặt bàn dân thiên hạ.

Đồn cảnh sát cũng biết chuyện này, họ cũng khuyên anh chàng nọ rời đi, vì ở cái thành phố này ai cũng biết chẳng thể nào ngăn chặn nổi một vụ án giết người đã được tính toán.

“Ba ngày sau hai đứa cùng trốn đi, điều này tao không hề nghĩ đến, không hiểu cái con hôi thối ấy nó định giở trò gì.”

Lúc ấy chúng tôi cũng không hiểu tại sao Hồng Hồng lại bỏ Hồng Kỳ mà để ý cái thằng di cư từ Tứ Xuyên đến. Hoặc là buồn chán, hoặc là cố tình trêu tức Hồng Kỳ để xem anh ta yêu cô đến đâu.

Tất nhiên bây giờ chúng tôi biết là đã đoán nhầm, chúng tôi không hiểu được đàn bà, và đàn bà sẽ làm cái gì khi điên lên. Dù sao thì Hồng Kỳ, Hồng Hồng và cái anh chàng Tứ Xuyên di cư đã biến mất vào cùng một buổi sáng, chỉ còn mùi quả du ngạt ngào khắp phố.

Chuyện vỉa hè thì nhiều vô kể, một số người đi tìm xác chết, vì có người bảo đã xảy ra một vụ án mạng, rất có thể đã có hai hoặc ba xác chết nằm đâu đó rồi.

Nhưng họ chẳng tìm thấy gì, ngoài xác chó xác mèo.

“Một buổi sáng tinh mơ khi tao đi tìm giết chúng nó, dưới màu trời trắng bụng cá, tao thấy chúng nó chạy về phía sông Quý Tiết. Hồng Hồng mặc cái áo đỏ, thằng kia mặc đồ đen. Chúng nó chạy rất nhanh, nhoáng một cái đã không thấy đâu, biến mất trên đồng hoang, nhưng cứt chúng nó bảo cho tao biết chúng nó chạy đằng nào.”

Đầu hạ năm ấy trời bỗng nóng dữ dội, Hồng Kỳ truy đuổi trên vùng Gôbi, chịu nóng thấu trời, mồ hôi chảy dòng dòng xuống khe đít.

“Sông Quý Tiết về phía thượng lưu đến thẳng suối băng của Thiên Sơn. Chúng nó chạy đến đấy để làm mồi cho gấu hay sao?” Hồng Kỳ nghĩ, tức sôi máu.

Nhưng đến chỗ sông Quý Tiết vào núi, Hồng Kỳ quay lại nhìn hoang mạc Gôbi phía sau, biết đích xác họ đã chạy sâu vào Thiên Sơn rồi.

“Tao nghe nói năm ấy Thiên sơn có rất nhiều gấu nâu, về sau khi truy đuổi chúng nó, quả nhiên tao trông thấy hai con, một con to một con bé. Có vẻ như hai mẹ con, sau này tao không đem đựợc Hồng Hồng về mà đem con gấu con về.”

Dãy Thiên Sơn như một con thú rừng cổ xưa khổng lồ nằm chết ở đây, thân hình đen trũi của nó nằm trên mặt đất trông xa vẫn rất dũng mãnh. Bộ xương của nó thật đồ sộ, các kẽ xương là các thung lũng, suối băng tan thành nước, chảy trong các thung lũng này, hình thành một con sông nước đá lạnh buốt.

Dòng nước chảy ra khỏi Thiên Sơn đến cánh đồng hoang Gôbi, thành sông Quý Tiết. Phần nhiều thời gian sông ngừng chảy, hoang mạc Gôbi như cái thân dưới khô cằn tham lam của đàn bà, hút không biết chán những dòng sông trong xanh nho nhỏ như vậy.

“Tao bám theo ba ngày trên con đường nhỏ dọc theo sông Quý Tiết rồi mới vào núi, tối chui vào một cái chăn lính để ngủ. Đêm hoang mạc ẩm ướt, không có chó sói nhưng có cáo, lúc ngủ tao ngửi thấy cái mùi hôi nồng nặc của nó.

“Chúng nó tất nhiên cũng nghỉ đêm, chúng nó bị tao truy đuổi cũng mệt lử. Ban ngày tao thấy chỗ ngủ đêm đầu tiên của chúng nó, có cả vết tích đốt lửa. Chúng nó ăn bánh bột nướng, uống thì uống nước sông Quý Tiết, cái này thì tao rất biết. Chúng nó làm tao mất mặt, ở cái thành phố này không thể để mất mặt, cho nên tao phải giết chúng nó.

“Nhưng hình như chúng nó biết tao đuổi theo, chúng nó chạy vào núi cũng rất nhanh, không chậm hơn tao tí nào. Nhưng chúng nó chạy sai hướng, chạy vào núi chỉ có chết, chẳng nhẽ chúng nó lại không biết điều ấy?”

Sau mười tám năm Hồng Kỳ nói với tôi như vậy. Vì ở trong nhà lâu quá nên bây giờ da nó trắng phếch, như người bị bệnh bạch biến, nhưng không phải bệnh.

“Mày xem tao có giống như người bị bệnh bạch biến không? Lúc đó da tao rất đen, người ta đều gọi tao là Hồng Kỳ đen, tao đen thế nào mày biết rồi đó.” Sau mười tám năm nằm giường, Hồng Kỳ nói với tôi như vậy.

Hồng Kỳ và Hồng Hồng là hàng xóm láng giềng của nhau, cùng lớn lên từ những ngày mặc quần thủng đít. “Bố mẹ Hồng Hồng làm nghề bán thịt ướp, nhà họ suốt ngày bốc mùi thịt lợn muối, cái mùi khen không được mà chê cũng chẳng dám, nhưng ngột ngạt kinh người, đến nỗi chim bay trên trời cũng rơi bộp xuống ngay vào sân nhà tao.”

“Ê này, mùi thịt thối nhà cô bốc lên chim cũng chết, rơi vào nhà tôi đây này, cô bảo làm sao bây giờ?” Lúc ấy Hồng Kỳ đứng ở đầu nhà nói với Hồng Hồng như vậy.

“Thật à? Ồ chắc là lông nó đẹp lắm, cho tôi đi.” Hồng Hồng nói vẻ khó chịu.

“Cô cần nó làm gì? Người nhà cô là cái giống đao phủ.”

“Tôi sẽ chôn nó ngoài ruộng, anh thấy có được không?”

Sau đó hai đứa đều đem con chim đi chôn.

"Có điều kỳ lạ là, bố mẹ cô ấy cả ngày đụng vào thịt lợn muối, họ đi ngoài đường, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi rồi, nhưng Hồng Hồng thì lại có hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng như mùi hoa linh lăng, mày nhất định cũng đã ngửi mùi này, là một mùi thanh khiết đặc biệt."

“Tôi đã ngửi cái mùi ấy, rất dễ chịu, thế trên người cô ấy có mùi ấy à?”

“Đúng mùi ấy, cô ta đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn , cho nên từ bé chúng tao luôn ở bên nhau.”

“Hồng Kỳ, tôi muốn nói với anh chuyện này.”

“Hồng Hồng, chuyện gì thế?”

“Tôi không biết nói thế nào, tôi... tôi thích người khác rồi, chuyện là thế, cho nên phải chia tay với anh thôi.”

“Cô đùa đấy à? Người đó là ai?”

“Là người mà anh chẳng coi ra gì đâu, là người Tứ Xuyên làm nghề sàng cát.”

“Tiên sư nó! Là thằng Tứ Xuyên di cư à?! Cô nói thật chứ?”

“Thật, hơn nữa tôi định vài ngày nữa đi Tứ Xuyên với anh ấy.”

“Tiên sư nó, cô thật là... tiên sư nó...”

Khi Hồng Hồng mới nói đến chuyện này thì hắn chưa tin là thật, nhưng thái độ thành thật của cô làm cho hắn hiểu rằng đúng là như vậy.

“Bây giờ mình chẳng biết tung tích chúng nó ở đâu nữa.” Hồng Kỳ nghĩ khi đang đứng chỗ tiếp giáp giữa sông Quý Tiết với thung lũng Thiên Sơn. “Mẹ nó chứ, nhất định chúng nó đã qua sông rồi, đi về phía thung lũng kia rồi, cứ như là để thoát khỏi chó săn vậy.”

Thế là hắn qua sông, kết quả là thấy vết tích của họ.

Lúc đó hắn thấy những người Kadắc đang chăn cừu trên dốc núi.

“Những người Kadắc chăn cừu có nhìn thấy họ không?” Tôi hỏi Hồng Kỳ đang nằm trên giường.

“Tao không hỏi, tao chỉ mua của họ một điếu thuốc, đã mấy ngày phải nhịn thuốc rồi, tao quên mang thuốc đi. Tao biết chúng nó đi về phía nào rồi.”

“Cô định nhẫn tâm chia tay với tôi thật sao? Tôi kém cái thằng Tứ Xuyên di cư ấy ở chỗ nào? Hồng Hồng, cô nói tôi nghe.”

“Có thể chúng ta quen nhau đã quá lâu chăng.” Hồng Hồng nói với hắn, “Tôi không có cảm giác gì mới.”

“Tiên sư nó, mày xem, có phải tất cả, mả mẹ nó bọn đàn bà con gái đều là bọn đĩ thỏa không? Thế rồi tao không thèm đếm xỉa gì đến nó nữa. Tao chỉ muốn giết chết cái thằng Tứ Xuyên thôi.”

Đối với Hồng Kỳ thời đó, chuyện này thật đơn giản, hơn nữa ở cái thành phố chúng tôi, cái cách suy nghĩ thô lậu, sống sượng, thậm chí man rợ loại đó cũng được coi là rất bình thường.

Cho nên câu chuyện Hồng Kỳ, Hồng Hồng và cái anh chàng Tứ Xuyên nọ sẽ chỉ có một kết cục, là nhất định có người phải trả giá bằng máu cho chuyện này.

“Mày thấy không, cái con c. người ta gây ra lắm chuyện lắm.” Sau mười tám năm, Hồng Kỳ nói với tôi, “Cái con c. của thằng Tứ Xuyên di cư đó đã chuốc lấy vạ, làm sao tao có thể tha cho nó được?”

Hồng Kỳ men theo thung lũng của dãy Thiên sơn đi sâu vào trong núi, chốc chốc lại đứng ngửi mùi gió.

“Có mùi của chúng trong gió, tao ngửi thấy rồi, tao sắp đuổi kịp chúng nó rồi.”

Dãy núi Thiên Sơn rất cao, đó là một ngọn núi lớn, thung lũng dài hàng trăm cây số và lên cao dần, vươn tới lớp tuyết và vùng suối băng vĩnh cửu trên đỉnh núi.

“Người chúng có mùi hôi hám nhiều ngày không tắm, tao ngửi thấy rồi, Hồng Hồng lại có kinh nữa, tao cũng ngửi thấy rồi. Thực ra chúng nó không nên chạy nhanh quá làm gì, như thế tao sẽ không phải vất vả mà vẫn có thể cho chúng tiêu đời, vì ý tao đã quyết rồi, chúng nó sẽ không ra khỏi được lòng bàn tay tao, tính tao thế nào ai cũng biết, tao đã định làm gì thì nhất định làm bằng được. Nhưng rồi tao đã không làm được.”

Nhưng lúc đó Hồng Kỳ không ngờ là hắn sẽ không làm được, vì khoảng cách đến họ đã mỗi lúc một gần.

“Hồng Hồng có kinh, cô ta hầu như không bước nổi nữa, tao ngửi thấy mùi chúng nó càng rõ hơn.”

Hắn vẫn ngẩng lên nhìn trời, trong dãy Thiên Sơn, cái cảm giác khi nhìn trời khác với khi ở đồng bằng. Ở đây rất nhiều thông và cây vân sam.

“Đi sâu vào trong núi tao thấy mỗi lúc một nhiều những người Kadắc chăn cừu, họ đều đưa đàn cừu của mình về phía bãi thả tít trên núi cao, đâu đâu cũng thấy đàn cừu và đàn trâu, mùi nồng nặc nhưng cũng không át được mùi chúng nó.”

Vào núi đến ngày thứ hai, Hồng Kỳ đã thấy họ phía xa xa, hắn gọi to, bảo họ dừng lại.

“Chúng mày dừng lại đi, chúng mày chạy không thoát đâu, tao nhất định giết chúng mày, chúng mày đừng phí công vô ích nữa, tao sắp bắt được chúng mày rồi.”

Nhưng họ càng chạy nhanh hơn, thoáng cái đã chạy vào rừng rồi.

“Nhất định chúng nó đã kiếm được ngựa, vì tao thấy chúng nó biến mất rồi, thế là tao bỏ tiền mua một con ngựa, tiếp tục đuổi theo.”

Đi sâu vào Thiên Sơn, thỉnh thoảng có trận mưa bất chợt làm cho hắn lạnh thấu xương. “Nhưng trong lòng tao nóng rực, mưa không dập tắt được ngọn lửa  hận thù và ô nhục, tao chỉ muốn giết tất chúng nó.”

Hồng Kỳ không thể hiểu nổi tại sao Hồng Hồng lại cặp với cái anh chàng Tứ Xuyên di cư đó, trước đó không thấy có dấu hiệu gì, thế rồi họ cặp với nhau, hai người còn định đi Tứ Xuyên cưới nhau, tất nhiên là hắn không thể chịu nổi.

“Tao với Hồng Hồng cùng lớn lên với nhau, tao cảm thấy nó có thể xa tao, nhưng không phải là xa theo cái cách như thế. Nó không nể mặt tao một chút nào, tao phải giết chúng nó, không ai ngăn được, mày nói xem, ai ngăn được tao?”

Trên một con đường trong núi, đúng là đã có hai người  chặn Hồng Kỳ lại, họ là cảnh sát lâm nghiệp, một người Kadắc, một người Hán, “Họ bắt tao nộp bao diêm mang trong người, nhưng không có diêm thì làm sao đốt lửa sưởi? Tao quật ngã chúng nó. Tao nói rồi, không ai có thể ngăn cản tao giết chúng nó”.

Hồng Kỳ tiếp tục đi, bây giờ đã sắp đến gần mép lớp tuyết. Lớp tuyết là ranh giới của suối băng vĩnh cửu, đi tiếp lên thì không thấy còn loại cỏ cây nào cả, lúc đó hắn đã đuổi kịp họ.

“Tao đuổi kịp chúng nó, nhưng tao thấy trước mặt chúng nó có một con gấu, một con gấu nâu đang nhìn họ mà gầm lên. Con gấu rất to, cạnh nó còn một con gấu con, chúng nó và tao gặp chuyện phiền phức rồi.”

Lúc đó họ hoảng thật sự, trước mặt là con gấu, đằng sau là Hồng Kỳ mắt ngầu đỏ, rồi sau hắn thấy con gấu xông vào hai người.

“Lúc đó, theo bản năng tao bước lên, dùng cây gậy đánh nhau với nó, nhưng tao biết con gấu chỉ muốn bảo vệ con nó, cho nên chỉ muốn đuổi người đi. Khi tao đang đánh nhau với con gấu thì chúng nó tiếp tục chạy về phía trước.”

Hồng Kỳ không lằng nhằng với con gấu nữa, hắn vòng qua con gấu và đuổi theo họ

“Hồng Hồng, hãy đứng lại đã, không được chạy nữa.”

“Anh sẽ giết chúng tôi.”

Hồng Kỳ lúc này đã nhìn rõ anh chàng người Tứ Xuyên, anh ta là một thanh niên tuấn tú, nhưng không hề sợ hắn.

“Theo tôi về, tôi sẽ không giết.”

Họ vẫn tiếp tục đi lên núi, lúc ấy họ đã đến chân núi băng. Lớp băng xanh trong phủ lên đá núi đen, “Trước đây tao chưa nhìn gần suối băng bao giờ, bây giờ đã thấy, đẹp vô cùng, lại xanh kia chứ, thật kỳ lạ.”

Nhưng kỳ lạ hơn nữa là họ vẫn đi lên suối băng, Vậy thì họ định đi đâu?

Vượt qua một cái dốc lớn, họ tiếp tục chạy. Nơi đây đã rất lạnh, xung quanh là một thế giới băng tuyết. “Tao cảm thấy như trong mơ, quang cảnh nơi đây đúng là chỉ có trong mơ.”

Hồng Kỳ sững người trước suối băng lộng lẫy, trong khoảnh khắc hắn quên mất mục đích đến đây, chỉ chăm chú vào việc ngắm suối băng. Sau đó hắn thấy họ đang bò lên núi phía xa xa.

“Hồng Hồng, thế mày định đi đâu?”

“Đến cái nơi mà anh không bắt được chúng tôi nữa!” Hồng Hồng nói kiên quyết.

“Mày thật sự thích nó à?” Hắn hỏi một cách đau khổ.

“Tất nhiên, chúng tôi chết cũng không rời nhau!”

“Tiên sư mày! Mày nói thật không đấy?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi này nữa, phía trước mặt không xa, xảy ra tuyết lở. Trận tuyết lở nhỏ thôi nhưng đủ để vùi kín hai người, Hồng Hồng và anh chàng người Tứ Xuyên.

Tiếng rền âm ầm qua đi, một luồng hơi lạnh buốt suýt quật ngã Hồng Kỳ. Mặt đất cũng rung chuyển. Khi tất cả yên tĩnh trở lại, cái thế giới băng tuyết trước mắt hắn đã thay hình đổi dạng.

“Chúng nó đã biến đi như thế, bị băng tuyết nuốt chửng rồi.”

Mười tám năm đã trôi qua, khi kể lại đầu đuôi câu chuyện với tôi, hắn vẫn rất ủ rũ “Tao bới tìm cả một ngày nhưng không thấy chúng nó đâu. Cuối cùng chúng nó chết bên nhau, nhưng không phải tao giết chúng nó.”

Khi xuống núi, Hồng Kỳ nhìn thấy xác con gấu lớn đó trong cái bẫy của một người đi săn, cuối cùng đã có người giết nó. Con gấu con cuống quýt kêu gào bên cái bẫy, “Tao đã mang nó xuống núi, đem cho một con bé con bị hen suyễn.”

Hồng Kỳ xuống núi, như đã bị một đòn đánh thật sự. Từ đó hắn chỉ nằm bẹp trên giường, nằm mười tám năm trời. Bố hắn đã chết, hắn sống với mẹ, không bao giờ bước chân qua cửa buồng.