← Quay lại trang sách

HỒng gù

Dãy phỐ chúng tôi trưỚc đây sao mà lẮm người dị dạng, người mất trí, người bướu cổ, người điên đầu bù tóc rối, người gù, người liệt, người đàn bà mắc chứng loạn dâm với nụ cười thần bí, người mắc chứng tê thấp đi như nặn bánh quấn thừng, người bạch tạng, người mắc chứng Đao, ở bất cứ nơi nào trên thế giới họ đều có bộ mặt như nhau, người thỏ sứt môi... Họ đi trên đường và thật sự là phong cảnh của phố tôi.

Hồi đó họ nhiều lắm, mỗi lần đi trên phố có thể gặp vài ba người. Về sau, nhất là đến năm 90 thì hầu như không thấy nữa. Trên phố hầu như chỉ toàn những người thông minh, đang bận rộn làm ăn. Ngẫu nhiên gặp một người mắc chứng bại liệt, thì đã là của hiếm rồi.

Tôi nhớ như in Hồng gù, nó chết rất thê thảm, lúc nó chết, tôi ở bên cạnh. Đó là năm 1984, khi đó tôi còn nhỏ, tôi là người mục kích, tất nhiên sau này cảnh sát hỏi việc này, tôi chưa bao giờ nhận.

Hồng gù không có họ, nó sống với bà mẹ già mù. Tất nhiên là nó có bố, nhưng chẳng ai trông thấy bố nó là ai, có thể là do ông ta chết quá sớm.

Đơn vị của bố nó là cung bảo dưỡng đường bộ. Nghe nói ông ta công tác tại trạm bảo dưỡng trên quốc lộ đường núi vượt qua dãy Thiên Sơn, đó là con đường thông sang quốc lộ vượt qua núi tuyết dẫn đến Khass thần bí.

Có người nói ông ta chết vì tuyết lở. Trận tuyết lở ấy chỉ trong chốc lát đã đẩy cả người, cả nhà ở của trạm xuống khe núi.

Từ đó nó không còn bố, nó và bà mẹ già mù dựa vào nhau mà sống.

Vẽ hình ảnh Hồng gù khá dễ, một cái lưng to và gù như vác cái bao tải cho nên chỉ cao hơn một mét. Áo của nó cứ dựng ngược trên lưng.

Nhưng không giống với những người dị dạng khác là nó rất thông minh. Biểu hiện trên nét mặt là đôi mắt to và đảo nhanh như chớp. Hơn nữa từ lâu nó đã là tên trộm cắp nổi tiếng.

Nhìn vào mắt nó, người ta có thể biết nó là tên trộm cắp, vì đôi mắt nó luôn luôn soi tìm cái gì đó, nhất là khi soi tìm mục tiêu của nó.

Mãi sau này chúng tôi mới phát hiện thằng này có một ưu thế trời cho để hành nghề trộm cắp. Đó là vóc người nhỏ, đứng trong đám người rất khó phát hiện, tay vừa vặn thò vào cái túi áo của đối tượng.

Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến nó ăn cắp đồ của người ta, tay nó rất nhanh, nó áp sát đối tượng, thấy đối tượng không để ý, lập tức thò tay vào túi người ta, chớp mắt đã thấy nó rời đối tượng, biến mất trong đám đông.

“Đứng lại, bỏ tay ra”. Có người chặn nó lại, chúng tôi nhận ra đó là Aili, tay trùm trên phố, là người dân tộc Uy-gua, chúng tôi từng ăn nắm đấm của nó, phen này Hồng gù chết với nó.

Hồng gù xòe tay, tất nhiên không có gì.

Aili khám túi nó, cũng không thấy ví tiền nó giấu ở đâu, nổi cáu đá nó ngã lăn. Chúng tôi thấy đánh một người gù thì chẳng ra gì, nhưng đó là Aili đánh, chúng tôi chẳng biết nói sao. Chẳng qua là định ăn chặn mà không xong.

Về sau Hồng gù đắc ý nói với chúng tôi là nó kẹp ví tiền trong đũng quần, “Thằng Aili không dám thò tay vào đũng quần tao.”

Nghề ăn cắp cũng phải được huấn luyện, chúng tôi biết điều này từ Hồng gù. Thường ngày nếu không có việc gì thì nó ở nhà luyện kỹ thuật.

Thường là kỹ thuật dùng hai ngón tay gắp ra thật nhanh miếng xà phòng mỏng trong nước sôi, đó là luyện nhanh tay. Nếu chậm thì bỏng tay.

Sau đó cắp bi sắt trong nước sôi, bi sắt to, tới nửa kilô, phải cắp ra trong nháy mắt, đó là luyện gân tay, nếu gặp ví tiền thật nặng của người ta thì ngón nghề này sẽ phải dùng đến.

Ngoài ra, dán một cái phong bì lên tường, trong phong bì để vài tờ giấy giả làm tiền. Tập dùng hai ngón tay cắp những tờ giấy ra, đó là luyện dùng lực rất nhẹ và góc độ chính xác.

Hồng gù còn dạy chúng tôi kỹ năng vặn đứt xích bằng kìm, vì có người sợ rơi ví, móc ví vào xích, khi rút ví ra khỏi túi người ta phải cắt đứt xích thật nhanh.

Thằng này từ khi bố chết là hành nghề ăn cắp.

Chúng tôi ngoài việc xem nó ăn cắp ví của người ta còn thích tìm hiểu cái bướu gù của nó, thích xem trong đó có cái gì.

Nhưng chỉ cần ai đụng vào áo nó, định vén lên là Hồng gù cáu gắt, nổi khùng ngay và chửi sa sả, thậm chí sau này không ai có thể ở gần nó, nó quan sát ý đồ của người ta như quan sát cái ví của người ta vậy.

Nhưng nó càng như thế thì chúng tôi càng tò mò, càng lắm ý tưởng, thậm chí coi cái lưng gù của nó và cái bướu của lạc đà là cùng một loại, cho dù có người bảo đó là xương bị cong và dựng lên thì chúng tôi cũng không muốn tin.

Sau này Hồng gù chết trên cái lưng gù của nó, điều này chẳng ai nghĩ tới. Cuộc đời có quá nhiều cặn bã, chẳng ai đoán chắc được số phận một con người. Hồng gù đã chết trên lòng tự trọng của mình, nó cho chúng ta biết thế nào là lòng tự trọng chân chính, hơn thế nữa, sau này chúng tôi học được cách bảo vệ lòng tự trọng của mình.

Để có lòng tự trọng vào cái thời trước và sau năm 1983 là cực kỳ khó khăn, trên đường phố nếu quả đấm của anh không cứng thì anh đừng nói đến lòng tự trọng. Đâu đâu cũng là bè là cánh, chẳng có ai ăn chay cả, vì vậy bây giờ nghĩ lại Hồng gù có thể dựa vào những ngón nghề trộm cắp để sống, thì thật là không dễ dàng.

Trong thời kỳ “nghiêm trị” năm 1983, bọn chúng tôi trên dãy phố này không ít đứa bị xử bắn, rất nhiều người bị giam giữ, thằng trùm Aili bị kết án mười lăm năm, bị tống giam.

Aili không bị xử bắn là may cho nó lắm rồi, thằng này thủ đoạn tàn nhẫn, đánh nhau thì độc ác dữ dằn, quen thói ăn chặn, thích rình kẻ cắp, thấy có đứa móc được tiền của người ta thì nó bắt và chiếm phần hơn. Ngoài ra, nó đã hơn hai mươi tuổi, so với những người trên phố nó to con hơn cho nên mọi người đều sợ nó, không dám dây với nó.

Nhưng khi mà người ghê gớm hơn nó còn đổ thì nó cũng đổ mà thôi.

Thằng này có tật thích uống rượu mà lại hay uống say, say rồi thì hay đánh nhau. Nó uống say rồi thì người ta nể nó, không nể thì nó rút dao ra, cho nên khi nó uống say thì chẳng ai dây dưa với nó.

Nhưng không hiểu tại sao hôm ấy Aili tinh thần bấn loạn hay sao mà nó lại đi làm tình với cô gái loạn dâm, tên là Châu Châu nên mang vạ thiệt thân, lúc đầu đã bị kết án tử hình, nếu không có ông cậu làm chánh án ở tòa án thì chắc chắn bị bắn hồi “nghiêm trị” năm 1983 rồi.

Châu Châu cũng như Hồng gù, là vật trưng bày của phố chúng tôi. Cô ta ngoài hai mươi tuổi, đã có chồng, về sau anh chồng bỏ chạy, thế là cô trở nên không bình thường.

Cô có bộ tóc dài, thích nhìn đàn ông đến ngây người. Ai muốn cô cởi quần áo thì cô cởi, tóm lại bảo gì cô làm nấy, hầu như là một cô gái ai thích chơi thì chơi. Chẳng qua cô ta đã bị  kích thích quá mạnh, não bị tổn thương thành ra mắc chứng loạn dâm.

Một hôm Aili uống rượu say, có người bảo, cậu xem, Châu Châu đến kìa. Đúng là Châu Châu từ bên kia đường đi sang, thấy mọi người nhìn bèn huýt sáo với chúng tôi. Aili là thằng đẹp trai, bình thường nó làm cao với đàn bà, chỉ có đàn bà theo nó còn nó không thèm động lòng.

“Châu Châu nó thích mày đấy, nó muốn mày chơi nó đấy.” Có người nói với Aili, lúc đó Aili đã bị rượu làm u mê rồi, nó huýt sáo với cô ta, người mà bình thường nó không thèm để mắt tới. Cô ta dừng lại, đến bên Aili rồi xoa ngực thằng này.

Thế là Aili hăng lên, nó dắt cô ta đến một nơi gần đấy rồi giao cấu với cô ta trên một cái máy tiện phế thải. Chúng tôi đứng xa xa nhìn và nghe, cô ta cứ cười sằng sặc, chúng tôi mới hiểu loạn dâm nữ là thế nào. Thực ra loạn dâm nữ là người đàn bà thuộc loại dở người, coi việc giao cấu với đàn ông như cơm ăn áo mặc, một ngày không giao cấu thì không chịu nổi, cho nên khi giao cấu với Aili thì Châu Châu còn sung sướng và dễ chịu hơn Aili, đến nỗi Aili phát cuồng.

Chúng tôi nghe từ xa truyền lại những âm thanh sảng khoái, rồi bỗng nhiên, tiếng Châu Châu thét lên đau đớn, chúng tôi sửng sốt, tiếng kêu ấy giống như sắp chết.

Chúng tôi đứng cả dậy, thấy Châu Châu quằn quại, còn Aili thì nhét cái gì đó vào giữa hai đùi cô ta. Có người chạy đến kéo Aili ra.

Nhưng Aili đã nhét cái gì vào rồi. Sau này chúng tôi mới biết đó là một cái bóng đèn, cái bóng đèn vứt đi. Điều tệ hại sau đó bóng đèn vỡ trong người cô ta, đưa vào bệnh viện, bác sĩ mất rất nhiều thời gian cũng không lấy hết được mảnh vỡ trong người cô ta, vì quá nhiều và quá vụn.

Aili bị bắt, từ đó không ai trong chúng tôi trông thấy hắn nữa.

Sau khi bị Aili hành hạ, Châu Châu lại khỏi bệnh điên, trở thành người bình thường, không ai thấy trên phố nữa. Nhưng sau này không ai lấy làm vợ, vì ai cũng biết rằng trong người cô ta còn những mảnh thủy tinh sắc nhọn, ai dám đưa cái của mình vào đấy?

Chúng tôi ít nhiều đều thương hại Hồng gù, cho nên đối với việc móc túi của nó chúng tôi đều giả vờ không biết. Nó cũng có cái lương thiện của nó. Trên phố thường thấy đứa trẻ đi vặn vẹo toàn thân vì đau khớp, mỗi khi đi qua phố, chúng tôi đều châu mắt vào nhìn mà cười vì dáng đi vất vả, mỗi bộ phận trên người nó đều chuyển động lung tung.

“Cười cái gì mà cười? Đứa nào cười tao đánh bỏ mẹ! Tao đánh chết mẹ chúng mày, còn cười hả!” Chúng tôi không dám cười nữa, vì ai cũng sợ nó đánh mẹ mình, để một thằng gù đánh mẹ mình thì đau quá, chúng tôi không cười nữa.

Sau đó chúng tôi thấy nó dắt thằng bé qua đường. Thử coi, cái cảnh một thằng gù dắt một thằng què như thế đi qua đường thì buồn cười đến thế nào? Nhưng chúng tôi không ai cười, trong lòng còn thấy xúc động lạ lùng.

Bỗng nhiên, một chiếc xe tải phóng đến, lái xe rõ ràng nhìn thấy hai đứa trẻ đang dìu nhau giữa đường, nhưng hắn không hề có ý định dừng xe mà cứ ra sức bóp còi.

Tất nhiên Hồng gù không ngờ chiếc xe lao đến, nó sững người, không tránh kịp, thậm chí đứng trơ giữa đường.

Chiếc xe sắp lao vào Hồng gù, đến lúc đó lái xe mới cuống quít hãm phanh, xe dừng ngay trước gót chân Hồng gù, hai đứa trẻ bị một luồng gió xô ngã.

Lái xe là một gã đen và to, hắn nhảy xuống xe và chửi mắng hai đứa trẻ đang nằm dưới đất.

Chuyện xảy ra, chúng tôi nhìn thấy từ đầu chí cuối, mọi người đứng cả dậy, mặc cho nó vừa đen vừa to, chúng tôi xông vào. Lúc mọi người tản ra thì gã lái xe đã nằm còng queo trên đường, mặt đầy máu.

Chúng tôi dìu hai đứa qua đường. Cái phố này tất nhiên chúng tôi bảo sao biết vậy, gã lái xe nằm đó một giờ đồng hồ chẳng ai đoái hoài đến.

Chúng tôi có chút thiện cảm với Hồng gù, điều này bắt nguồn từ cái lần nó giúp đứa trẻ bị tật nguyền đó, cho dù nó là kẻ cắp thật, nhưng chúng tôi cũng không khinh rẻ nó.

Nhưng chiến dịch “nghiêm trị” năm 1983 đã bắt đầu, một số theo nhau sa lưới. Sau mấy cuộc xét xử và hành quyết công khai, rầm rộ, những kẻ vô công rồi nghề trên phố chúng tôi chẳng còn mấy người, chẳng có ai đi gây sự nữa vì chắc chắn rằng chỉ một tội nhỏ con con cũng mang vạ thiệt thân.

Thời này là cái thời oai phong nhất của cảnh sát.

Trước kia, khi các băng đảng hoành hành, giữa lúc đánh nhau, gạch đá bay vèo vèo, cảnh sát trốn kỹ lắm, bây giờ thì nhan nhản đầy đường đâu cũng thấy cảnh sát.

Gã đồn trưởng hai răng vàng của đồn cảnh sát nam thành phố là thằng mất dạy nhất.

Các băng đảng trên đường phố đã bị quét sạch, giết một số, bắt tống giam một số, sau đó gã đồn trưởng ra oai. Việc đầu tiên hắn nghĩ đến là sửa sang bộ mặt thành phố. Biện pháp của hắn thật đơn giản, trên phố không còn bóng dáng những người điên, môi thỏ, lưng gù, loạn dâm nữ, Đao, bại liệt, bạch tạng.

“Tất cả các phụ huynh của bọn này, nếu còn thả chúng nó ra đường, tôi sẽ bắt giam các người!” Gã răng vàng dùng loa đặt trên xe lải nhải như vậy.

Mọi người tưởng hắn chỉ lải nhải chiếu lệ, chẳng ai chú ý, nào ngờ đến một ngày hắn thực hiện cuộc bắt giữ qui mô lớn, bọn lưu manh còn lại và tất cả những người tàn tật đều bị bắt sạch, bị còng tay nhốt đầy sân đồn.

Trong đó tất nhiên có bọn lưu manh ranh con vô công rồi nghề chúng tôi và cả Hồng gù.

Thủ đoạn của Răng vàng là nhà đứa nào đến nộp phạt thì đứa ấy được về. Rất nhiều nhà đã nộp phạt và con em họ đã được về.

Nhưng Răng vàng là thằng rất hiếu kỳ, nhất là đối với những người bạch tạng, người Đao, người điên. Người nào được lãnh về hắn đều săm soi rất kỹ.

Thằng này sờ mó mân mê mãi cô gái bệnh bạch tạng mười tám tuổi làm bọn chúng tôi đang ngồi dưới đất thấy mà ghê tởm.

“Tại sao da trắng thế? Nốt ruồi cũng chẳng có cái nào. Cả người đều trắng à?” Hắn lẩm bẩm một mình, chúng tôi đều nghe thấy.

Lần vây ráp này bắt về năm người bệnh Đao có bộ mặt quốc tế, hắn rất khoái chí. Năm người vừa nam vừa nữ, thuộc đủ các dân tộc, nhưng giống nhau như đúc, điều này làm cho Răng vàng rất thắc mắc. Hắn kéo dài rất lâu việc xem xét năm người này, cái óc lợn của hắn hoàn toàn không hiểu đựợc tại sao những người mắc chứng Đao, ở bất cứ nơi nào trên thế giới đều có bộ mặt giống nhau.

Nhưng đợt này không bắt được các cô gái loạn dâm, điều này làm hắn thất vọng, hắn hỏi thủ hạ về tình hình của Châu Châu, “Đi rồi, đi lấy chồng ở vùng trong rồi”. Có người bảo hắn vậy.

Hắn tỏ vẻ rất thất vọng.

Lúc ấy hắn trông thấy Hồng gù, "Ê, thằng ranh con ăn cắp, sao mẹ mày không đến nhận về? Mười đồng bạc cũng không có à? Nói đi, mấy năm nay bị tao bắt bao nhiêu lần rồi?"

Hồng gù nghĩ, “Một lần, một lần này, ông bắt được tôi.”

Chúng tôi cười ầm lên, sự thật đúng là như vậy.

“Thằng gù thối thây, cái mồm mày dám nói cứng hả?” Thằng Răng vàng vung tay tát Hồng gù.

“Tiên sư con mẹ mày!” Hồng gù nhổ bãi nước bọt đầy máu và chửi.

Chúng tôi đều ngẩng đầu lên, tưởng mình nghe nhầm, mà thằng Răng vàng cũng tưởng mình nghe nhầm, “Mày vừa nói cái gì?”

“Tiên, sư, con, mẹ, mày!” Hồng gù lại chửi. Chúng tôi lại cười ầm lên.

Thế là Thằng Răng vàng nổi điên, hắn kéo Hồng gù ra giữa sân, “Mày là thằng giặc, mày là thằng giặc thối mồm!”

“Mày mới là thằng giặc, mày là thằng giặc mọc răng vàng!”

Chúng tôi nghe Hồng gù chửi hắn, rất sướng, lại cười ầm lên.

Thằng Răng vàng sững người, vì chưa có ai dám bướng với hắn như thế. Hắn nghĩ một lát “Thằng gù, tao biết mẹ mày không bỏ tiền ra để đón mày về đâu, thế này vậy, mày vén áo lên để tao xem cái lưng gù của mày rồi tao cho về.”

Hồng gù lắc đầu.

Thằng Răng vàng đột ngột ra tay, hắn vén áo Hồng gù, vì Hồng gù còn bị xích tay cho nên khó vén, lúc đó chúng tôi trông thấy Hồng gù mặt đỏ gay, “Bỏ tay ra! Bỏ ra.”

Hai người lăn lộn trên sân, thằng Răng vàng cứ muốn xem lưng Hồng gù có cái gì, rồi sau chúng tôi thấy Hồng gù cắn chặt vào phần đũng quần của thằng đồn trưởng răng vàng.

Đàn ông đều biết phần đũng là lợi hại lắm, bây giờ nơi đũng quân thằng Răng vàng là đau nhất trên thế giới này, chúng tôi nhìn cắn răng đến bật máu, hắn rống lên đau đớn, cuối cùng hắn đấm bật Hồng gù ra.

“Mẹ mày, dám cắn ông à!” Thằng Răng vàng đá Hồng gù ngã sóng soài trên sân.

Lúc đó cảnh tượng đáng sợ đã diễn ra, “Tao-phải-ghè-cho-thẳng-cái-lưng-gù-của-mày-ra!” Thằng Răng vàng từng nhát từng nhát đạp lên cái bướu trên lưng Hồng gù. Chúng tôi thấy thân thể nó dài ra, không còn cái bướu  nữa, nhưng trong tiếng kêu thảm thiết, nó thổ ra rất nhiều máu rồi chết.

Chúng tôi thấy thân thể nó dài ra, không còn cái bướu nữa, cái thân người nằm trong vũng máu cũng dài như thân thể chúng tôi, nhưng sao mà lạ quá.

Mười năm sau, trong một bệnh viện, tôi gặp một ông già, trông như Răng vàng. Về sau hắn bị thải hồi khỏi hàng ngũ cảnh sát, nhưng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Hắn làm gác cổng, tính khí cũng hiền lành. Năm 1998, hắn bị trúng gió, chết.

Thế là chẳng ai còn nhớ chuyện Hồng gù và Răng vàng nữa.