← Quay lại trang sách

TÌM KIẾM trong mơ

Hình Ảnh đẦu tiên là mỘt mùa hè đỎ sẪm, năm ấy cái lạnh trong suốt như pha lê trùm lấy tôi. Khi đó tôi ở trong một cái tháp canh đầy mạng nhện, mặt tôi xanh xao, luôn ho ra máu. Bước lên những bậc đá đầy rêu, khi cánh cửa sắt nặng nề rít lên, mở ra, tôi bắt gặp một ấn tượng muôn thuở: cô gái giương đôi mắt to, hiếu kỳ mang chút hốt hoảng. Tuổi cô không quá mười tám, trên cánh tay cô có con chim đỏ nhồi bông, cô và tôi đột nhiên gặp nhau. Tôi giật mình, tai ù đi.

Lại một mùa thu nữa, càng ảm đạm hơn, lá cây vàng óng hòa sắc với đất trời, tôi buồn bã, bồn chồn trong dạ đi trong thung lũng giữa các triền núi Thiên Sơn để tìm một bóng hình. Tôi đến một ngôi làng cổ, có vẻ như làng này đã ở đây từ ngày xửa ngày xưa. Ngôi làng nói một thứ tiếng khác, có hàng thông cao vút thân thương quây xung quanh như một hòn đảo trơ trọi. Khi tôi đến gần ngôi làng bí hiểm thì đàn dê đen nhánh đi ra, giương đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, tiếp sau là những người già, thân hình cao lớn của họ hiện trên nền trời chiều đỏ rực tạo nên một bức tranh mộc mạc cổ xưa.

Tôi bước lên hỏi một cái tên. Cái tên có hương vị và ánh sáng của nước, cái tên đậm màu nữ tính của loài người. Tất nhiên đó là cái tên con gái.

Mọi người hờ hững nhìn tôi, có vẻ như là họ không hiểu tiếng tôi nói. Theo bản đồ tôi mang theo thì họ là người Airut, một chi của người cổ Mông Cổ. Họ dùng một thứ ngôn ngữ của cá để mô tả lịch sử mà họ nhìn thấy, nhưng tôi chẳng hiểu ngôn ngữ của họ. Sau đó một bà già mặc sa đen vẫy tay, bốn người thanh niên khiêng từ lều ra một cái xác người quấn trong chiếc thảm đỏ. Dưới ánh nắng chiếc thảm chói chang lạ lùng, như một lưỡi dao cứa vào ký ức của tôi.

Họ mở chiếc thảm ra, nằm trong đó là một thiếu nữ nét mặt bình thản yên lành. Cô đẹp lạ kỳ, cặp mắt như hai viên đá đen huyền trong nước, nhìn lên không trung. Cô nằm im, trong khoảnh khắc tay tôi chạm vào tay cô, khối băng trong tim tôi vỡ ra. Cái chết của người con gái là chết trong nước, là cái lông chim bay mãi trong không khí, là mái tóc còn sót lại khi ta mơ thấy đang bị chết chìm.

“Không ai thấy được cỏ đang lớn lên, cũng như không ai nhìn thấy được cái chết của cô gái.” Cuối cùng bà già như một bà đồng nói với tôi như thế bằng tiếng Hán. Thế rồi tất cả họ đứng dậy, từ từ lùi lại, cùng với đàn sơn dương đen ẩn vào ngôi làng mà chẳng còn ai thấy được họ ra đời và chết đi  như thế nào.

Từ lâu nay đóng một vai đồng diễn trong một giấc mơ liên miên không hết: Một chiếc quan tài từ từ dâng lên trong một cái giếng nguồn, nằm trong quan tài là một người con gái tôi vô cùng yêu quí mà không đến gần được, những sợi dây không nhìn thấy nâng cô lên không trung. Có một khoảnh khắc tôi và cô nhìn vào mắt nhau, sau đó chiếc quan tài cùng một chiếc lông chim cực lớn bay lên không trung. Lúc đó trong mắt tôi là một màu đen vĩnh viễn.

Tôi biết số phận của tôi khi ra đời là tìm kiếm, việc của tôi là tìm kiếm. Ngày tháng lần lượt trôi qua, tôi không bao giờ để ý đến từng chi tiết của cuộc đời đã làm tôi mệt mỏi, rã rời, khô khát. Thân hình một người con gái luôn luôn thấp thoáng trước mắt tôi. Còn tôi là một thiếu niên u buồn đứng dựa cây, cùng với hòn đảo cứ trôi mãi, trôi mãi về phía trước để đi tìm một thứ tiếng nói chỉ thuộc về tôi.

Tôi đang ở trong một cái tháp canh cổ, tôi đã chờ đợi lâu lắm rồi nhưng chưa thấy tiếng bước chân ai đánh động tôi. Trong khoảnh khắc tôi và cô bé mười bảy tuổi đột nhiên gặp nhau, tôi giật mình và tỏ ý mời cô ngồi lên cái ghế đá của tôi.

Bạn đã nhìn thấy một bó lan chưa? Đấy là loại cỏ chưa bao giờ từ chối một giọt sương, ảo tưởng của tôi mất đi theo lan rồi. Tôi phải tìm lại. Cô bé nhút nhát nói vậy.

Cô bé mặc một cái váy búp bê trắng thêu hoa.

Bạn đã tìm cô ấy lâu rồi phải không? Tôi hỏi. Tôi cảm nhận thấy mùi hương tươi mát kỳ lạ trên nấm mộ.

Đúng vậy, tôi đi tìm lan, tìm một con ngựa dũng mãnh, có được những thứ đó tôi mới tìm được ánh sáng, tôi là một người mù.

Bây giờ tôi mới nhận ra cô ấy là một người mù. Tôi kêu lên kinh ngạc vì sự suy thoái của đôi mắt to và đẹp tuyệt trần.

Thề rồi, tôi ra đi. Cô đã không nhìn thấy thì tôi ra đi, tôi sẽ tìm gặp lại. Cô bé đứng dậy, bước từng bước một trên bậc đá đầy rêu.

Tôi đi trong đông tàn. Bao năm nay tôi đều sống ở thành phố này, nơi tuyết phủ đến năm tháng trời khi mùa đông đến. Sắc mặt tôi ủ rũ, áo quần mộc mạc. Ký ức duy nhất tuổi thơ của tôi hình như chỉ còn lại hình ảnh tôi đứng dựa cây nhìn thế gian và suy nghĩ miên man. Trong mùa đông, phần lớn thời gian là của trẻ con, tôi thấy nhiều đứa có con chim ưng đen trên vai, chúng ẩn hiện giữa các ngôi nhà và các đống tuyết, ném tuyết vào nhau. Nơi người đi bộ qua lại, hiện lên những con đường đóng băng, dẫn tới những ngõ phố, đến từng nhà, đến những con đường xe cộ đi lại. Bọn trẻ ngồi trên những bàn trượt thô sơ đùa nghịch đuổi nhau trên tuyết.

Một trận tuyết lớn che phủ tất cả chỉ còn trơ lại những tảng đá.

Còn nhớ không lâu sau cơn mơ dâm đãng ấy, tất cả mọi bối cảnh thời gian đều qui về mùa đông. Trong mùa đông ấy tôi đã yêu một đứa bé gái không quá mười ba tuổi, cô bé có đôi mắt đẹp như trái nho tím. Cô bé thích mặc chiếc áo trượt tuyết màu da cam, như một ngọn lửa bay lượn trong mênh mang tuyết trắng. Cả một mùa đông tôi theo cô bé như một bóng ma. Tôi nấp sau thân cây, đưa mắt tìm cô bé. Mùa đông năm ấy cứ mỗi khi cô bé như ngọn lửa xuất hiện thì tôi bỗng hiểu ra ý nghĩa tươi đẹp của cuộc đời.

Cô bé thường ngồi trên bàn trượt chơi đuổi nhau với bọn con trai và luôn luôn bị chúng bắt được, là con gái sức yếu cô bé cũng chẳng bắt được đứa nào cho dù cố hết sức. Tôi nấp nhìn mà tức, bởi vì tôi không thể chịu được cô bé ngọc ngà mọng như trái nho mà tôi thích lại rơi vào cảnh thân cô thế cô như thế. Nhưng tôi nhát, không đủ can đảm xông ra giúp. Cho đến một ngày, cô bé bị rượt đuổi trong tiếng cười reo của bọn trẻ, chiếc bàn trượt cô bé ngồi lao đi như con ngựa mất cương vượt qua góc phố, một chiếc xe tải lao đến như con trâu rừng, tiếng thét lanh lảnh xé tan bầu không khí yên tĩnh, cả thế gian ngừng lại, một cụm bụi đỏ bay lên từ góc phố. Tất cả như chết lặng, mọi người im phăng phắc chờ tin dữ. Tôi ra khỏi chỗ nấp, tôi không còn được thấy ngọn lửa sưởi ấm cuộc đời mình nữa. Mẹ cô bé đi đâu rồi? Mùa đông ấy tôi bị khóa trái cửa ở trong nhà, khóc nức nở, mẹ tôi bảo cô bé bị gió thổi bay đi cùng với mùa đông rồi.

Đời người chỉ là một cơn gió, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cuộc đời.

Tôi không còn tin vào cái thế giới xung quanh mình, không còn tin vào mình vì đã sống quá lâu trong cái tháp canh cổ này, mắt nhìn theo cô bé tay ôm con chim chết, chầm chậm bước trên những bậc đá đầy rêu đi lên, cánh cửa sắt đỏ sẫm lại mở ra, từng chùm ánh nắng ào vào như nước tràn trề. Rồi cô bé ôm con chim chết màu đỏ biến mất, cô bé mù ấy, cô bé cô đơn đi tìm lan khắp nơi lại biến mất khỏi ký ức của tôi.

Tôi nhớ lại nhiều năm trước cô bé xuất hiện rực rỡ như ngọn lửa trên bãi tuyết trắng, thế mà chỉ trong nháy mắt đã biến thành tro bụi. Tôi nghe thấy trong tim mình những âm thanh lộn xộn, mũi chảy máu, tai ù đi.

Cảnh tượng tiếp theo là mùa xuân, chim én lượn như mắc võng, các loài  hoa muôn màu muôn sắc theo nhau nở rộ, tỏa hương mê đắm lòng người. Cây cối đâm chồi xanh non rung rinh trong gió. Tôi chống gậy đi giữa đất trời. Tôi suy nghĩ và nhớ lại cả một mùa đông tôi quyết tâm rời xa ngôi tháp canh để lãng du thì mùa xuân đã tràn về, tiếng chim trong không gian rơi xuống như những hạt mưa, bóng dáng những con hươu thấp thoáng qua mắt tôi. Tôi biết việc tìm kiếm của tôi đã bắt đầu.

Khi đặt bước chân đầu tiên trên con đường tìm kiếm, hình ảnh cô bé mười ba tuổi và cô gái tìm lan mười bảy tuổi cứ thay nhau xuất hiện đến nỗi tôi nhìn thấy khuôn mặt của kiều diễm của họ trong những bông hoa tôi gặp. Những khuôn mặt lấp lánh và biến mất trong nắng nhanh như những con chuồn chuồn giỡn nước. Tôi cứ đi mãi, đi mãi. Tôi đi trong mùa xuân, tôi ho, tôi thổ huyết, như ngọn cỏ bệnh tật rạp mình trong gió.

Có lúc tôi ngồi trên chiếc thuyền từ từ trôi trên mặt nước nở đầy hoa sen. Tiếng nói của thủy quái rì rầm, tôi một mình gặp gỡ với bóng mình, trong lòng mát rượi như được tắm trong mưa rào. Có lúc tôi đi trong hoang mạc, mệt muốn đứt hơi còn cố vịn cây mà hát, chẳng có đám mây nào làm bạn. Tôi đi trong thung lũng xanh tươi, tiếng bước chân như hoa bừng nở. Mắt tôi cố giương lên nhưng mệt mỏi vì bị những ảo ảnh vây chặt. Trong thẳm sâu ký ức của tôi có ong và bướm vờn quanh và hương vị cỏ tươi. Trên suốt chặng đường tôi đã đi rách nhiều đôi giày cỏ. Tôi thích nằm bên dòng suối, lắng nghe tiếng nước chảy vẽ hình ảnh cô gái.

Cứ thế tôi đi qua tất cả các mùa xuân, khi ra khỏi một cái hang có hương hoa ngây ngất thì tôi kinh ngạc phát hiện ra rằng mình đã bước vào mùa hè, không thể nào quay lại nữa.

Tất cả mọi ký ức về mùa hè đều sống động, nhiệt thành và cháy bỏng. Mùa hè, cây cỏ ngả nghiêng trong gió, tôi nhìn đều thành những ngọn lửa xanh. Khuôn mặt rực rỡ của cô gái Airut chết tôi tận mắt nhìn thấy trong Thiên Sơn không phải cô gái tôi đang muốn tìm. Cô gái tôi tìm phải từ lửa lao ra và hiển hiện hoặc phải ẩn trong sắc lá vàng tươi.

Mùa hè thâm trầm và buồn thảm, tôi đi như một bóng đen. Một buổi chiều không có tiếng ve kêu, tôi đến phòng hỏa thiêu nổi tiếng của thành phố, tay cầm bó hoa dại.

Tôi bị xô đẩy đến một phòng chờ thiêu rộng thênh thang. Lập tức tôi chấn động trước một đạo quân người chết, hàng ngũ chỉnh tề. Khủng khiếp quá, ở cái thế giới này con người ta biến mất sao mà nhanh chóng, sao mà mạnh mẽ đến vậy. Tôi nghĩ đến một mùa đông nhiều năm về trước tôi đã có được ấn tượng về cuộc đời: Đời người ta như một ngọn gió, bây giờ ngọn gió lại cướp đi những mảnh nhỏ nhiều như cành khô lá héo của cuộc đời thì chỉ còn lại cái xác như một hòn đá nằm trơ trên bãi cát sau khi nước rút đi.

Người của nhà tang lễ lật từng tấm vải liệm cho tôi nhận dạng những thi thể con gái hoàn toàn trần trụi. Tôi nhớ lại cô bé mà tôi tìm sẽ phải có đôi vú lấm tấm những hạt sương, do vậy khi tôi nhìn thấy những đôi vú tàn tạ đã bị đàn ông hoặc trẻ sơ sinh vò xé thì tôi lắc đầu. Khi tôi thấy những thi thể người đàn bà nở rộ quá mức đến suy kiệt thì mùi vị của người đàn ông đã từng bám riết trên đó đã đẩy bật tôi ra. Cô bé mà tôi tìm là cô bé chưa bị vấy bẩn bởi bất kỳ người đàn ông nào. Cô bé trinh trắng. Chỗ kín của cô có ánh cỏ xanh và nước hồ mà chưa có người đàn ông nào đến đó.

Sau khi vội vội vàng vàng duyệt qua đại quân những thi thể đàn bà một lượt, tôi đi ra. Khi đó cùng với tiếng ve rộ lên, một chiếc xe thi hài được đẩy vào. Tôi lật tấm vải, khuôn mặt một cô bé đang ngủ say hiện lên như cánh hoa đẫm sương. Nhưng cô bé mới chỉ là một đứa trẻ con. Cô bé chưa lớn. Không phải người tôi tìm. Tôi đặt bó hoa vào lòng đứa bé, nói với người mẹ đang đầm đìa nước mắt: “Cháu sẽ về bên Thượng đế”  rồi tôi chạy trốn như một cái bóng. Tôi đi qua một mùa hè đáng sợ như thế đó.

Mùa thu đến cùng một trận mưa rào, tôi đứng lặng im trước cửa sổ, nhìn các mùa trong năm theo nhau lụi tàn. Lá vàng bay trong gió nghe có tiếng kêu than cam chịu. Đi xuyên suốt qua những mùa lụi tàn, tôi cũng trở về già. Trước mặt là cánh đồng hoang vắng của mùa thu, khói mây cuồn cuộn bốc lên, tôi lại nhớ đến sứ mệnh tìm kiếm khi bước chân ra khỏi tòa tháp canh. Đáng tiếc, tôi e rằng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cô bé cả.

Do vậy tôi không để ý đến một ông già râu tóc bạc phơ xuất hiện ngay bên cạnh. Ông cụ giơ tay chỉ “cái mà anh tìm kiếm đang ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ kia”. Tôi nhìn theo tay ông, một ngọn núi chắn ngang phía trái. Tôi hoài nghi nhìn ông. Tuổi tác cao hơn tôi rất nhiều, những nếp nhăn của những năm tháng trôi qua chất đầy trên mặt của ông bảo tôi rằng ông không nói dối.

Cuối cùng, một ngày thu trời trong, tôi đã leo lên đến đỉnh núi, xung quanh trống vắng, chỉ có tầng tầng lớp lớp màu xanh. Không thấy người, chỉ có một chiếc quan tài đỏ thắm, bên trong để một cái cốc vàng. Một lệnh bảo tôi phải nằm vào. Bây giờ tôi đã quên mặt thần chết, tôi nằm vào trong quan tài, hôn nhẹ chiếc cốc, lập tức chiếc cốc biến thành những cục đất vụn và một cô bé mặc sa trắng xuất hiện bên quan tài và rồi vô số những sợi tơ nâng quan tài lên, lên mãi, lên mãi. Tôi ngồi dậy nhìn mình đang được nâng lên khỏi đầu cô gái, khi bốn mắt nhìn nhau thì tôi hiểu được thế nào là tình yêu. Đúng vậy, tình yêu như tiếng chim hót tràn ngập trái tim tôi trong khoảnh khắc. Nhưng quan tài bay lên rất nhanh vào bầu trời, tôi đưa tay ra nắm lấy ánh sáng. Tôi cảm thấy máu chảy mạnh trong huyết quản, thật vậy, tôi đã làm xong việc của tôi. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm đắm vào đêm đen, tôi nghe thấy tiếng cô bé:

“Đợi em!”