← Quay lại trang sách

CHẾT sau bảy ngày ❖ Ngày thứ nhất ❖

Tôi đỊnh đi xuyên qua phỐ Saibak đỂ vỀ nhà. Saibak là một con phố trong bao nhiêu con phố của Urumuxi, chẳng có gì đặc biệt, như một cái cây trong rừng cây vậy.

Tôi phải đi qua con phố này vì thiên truyện ngắn của tôi mở đầu ở đây. Các nhà lý luận đã nói, truyện phải có ba yếu tố: hoàn cảnh, nhân vật và sự kiện. Khi đã có hoàn cảnh rồi thì tôi cho nhân vật ra sân khấu. Nhân vật đầu tiên là tôi.

Tôi nhớ lúc đó là mùa hè. Những độc giả đã đọc truyện của tôi có thể để ý chuyện của tôi đều xảy ra vào mùa hè, nào là mùa hè năm nào di tinh lần đầu, nào là mùa hè năm nào tôi làm điều gì tồi tệ, tóm lại cứ mùa hè là có chuyện. Đúng thế, tôi thấy mùa hè tôi can dự vào bao nhiêu chuyện. Biết làm sao được.

Hồi đó tôi là biên tập viên một tạp chí, kỷ niệm ba năm ngày cưới không có gì đáng trách nhưng cũng chẳng ra sao. Tôi đi qua phố này vì nhà tôi ở chỗ ngoặt cuối phố, “con ngựa trắng xinh đẹp” - Ngọc Linh, vợ tôi đang chờ cơm.

Tôi cắm cúi đi. Lúc đi qua sở lưu trữ tôi thấy một anh chàng ngồi dạng chân trên tam cấp, lông ngực đen sì, bên cạnh có chai rượu, ôm cây ghi-ta. Hắn đang dùng cái họng bị rượu và thuốc lá ăn mòn hát rống lên như ở chỗ không người.

Thế là câu chuyện bắt đầu, lúc đi qua, tôi nhìn hắn một cái.

Hắn bảo: “Nhìn cái l. mẹ mày à?”

Tôi bảo: “Tiên sự mẹ mày, sao mày chửi tao?” Tôi nắm tay, hắn buông ghi-ta xông tới. Phải nói thêm một câu, ở cái xứ Tân Cương hoang dã này, anh phải sẵn sàng hoang dã để đón tiếp cái hoang dã của người khác. Tôi không kể chi tiết cái chuyện chúng tôi lăn xả vào nhau ra sao. Tóm lại cả hai đều lăn quay, thằng sứt đầu, thằng mẻ trán. Có thể hắn bị nặng hơn một chút.

Sau đó chúng tôi đứng lên, thằng chùi máu mồm, thằng lau máu mũi. Tôi ngửi thấy mùi rượu sặc sụa.

Tôi vỗ vai hắn: “Ông bạn, có chuyện gì vậy, bực dọc cái cứt chó gì kể tớ nghe xem nào?”

Hắn nhìn tôi, cười nhạt: “Mẹ nó chứ, quả đấm của mày không nhẹ lắm đâu.”

Thế là chúng tôi ngồi tán gẫu. Tôi mua mấy gói lạc rang uống rượu, thế là thành bạn.

Tôi biết hắn tên là Môsa, người dân tộc Hồi, làm nghề bán quần áo, rất khấm khá.

Hắn bốc phét có thể mua được súng lục, ba trăm năm mươi tệ một khẩu, hỏi tôi có cần không. Tôi bảo được, nhà cậu ở đâu mai tớ đến. Hắn bảo nhà hắn ở x x. Tôi bảo được, tạm biệt, tớ phải về, ngày mai tớ đem tiền đến tìm cậu ở nhà. Xong, hai mươi viên đạn, một khẩu súng lục Pakistan sản xuất, ba trăm năm mươi tệ.

❖ Ngày thứ hai ❖

Ai cũng biẾt công viỆc biên tẬp là may quần áo cưới, nhàn thì thật nhàn, nhưng đúng là không hào hứng lắm, tiền cũng ít. Con ngựa trắng xinh đẹp của tôi cứ cằn nhằn luôn miệng. Tôi chẳng biết làm sao, cứ sống qua ngày, ai chả thế.

Các nhà lý luận nói, viết truyện phải chú ý chi tiết, trình bày động cơ của hành vi, phân tích tâm lý như vậy mới xứng đáng với các anh chị độc giả đáng kính. Tôi không phản đối. Tôi mua súng vì tôi thích có súng, chỉ để chơi thôi, không làm chuyện bậy bạ cướp nhà băng, hãm hiếp, giết người. Tôi vốn nhát như thỏ đế. Tôi chỉ mơ có một khẩu súng, từ lúc ba tuổi đến nay ba mươi tuổi tôi chỉ thèm súng. Ở Trung Quốc kiếm súng không dễ, giữ súng riêng là phạm pháp, điều đó ai cũng biết.

Hết giờ làm việc buổi chiều, theo địa chỉ Môsa nói, tôi đến vùng đũng quần của đường phố trung tâm thành phố. Số là cái đường phố quan trọng nhất của thành phố này có hình cái quần mà nhà Môsa ở phần đũng quần. Tôi đi xe đạp đến, nhìn đúng biển hiệu số nhà và gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt làm tôi lúng túng: Môsa đang hôn một người con gái. Từ phía bên có thể thấy áo cô ta để hở hai cúc, lộ ra cái cổ trắng sáng, nơi Môsa hôn khi tôi chợt bắt gặp.

Tôi tự thấy đáng trách khi quấy quả họ. Môsa nhận ra tôi, ánh mắt có ý trách. Cái thằng này, tôi hơi có ý khinh thường, nhìn người con gái như thể không thể tránh mặt đi đâu được.

Bây giờ tôi mới phát hiện ra cô ta là người Uy-gua, khá đẹp. Đặc trưng của cô ta là nhục cảm. Cô mặc váy hoa, đôi vú cao, hông nở, đặc biệt là đôi mắt đen to, mũi cao và thẳng, đôi mày dài mà thanh mảnh, như vương phi vừa bước ra khỏi hậu cung, chàng trai nào nhìn thấy cũng phải điên đảo. May mà tôi đã lấy vợ ba năm nay, đối với đàn bà con gái cũng chẳng đến nỗi phải sốt phải rét. Tôi cười gật đầu, cô ta cũng đáp lại như vậy.

Môsa giới thiệu, cô ta tên là Sadat, cũng là hộ cá thể, bán quần áo, hai tuần một lần bay đi Quảng Châu. Hắn nói với cô, tôi là nhà văn nổi tiếng, là tác giả của cuốn tiểu thuyết “Một nửa của đàn ông và nửa đàn bà” làm sôi động một nửa Trung Quốc.

Nụ cười của Sadat tươi tắn và mạnh mẽ. Cô sửa sang lại quần áo rồi đi, ra đến cửa cô nói: “Nghe này, anh còn thế nữa là tôi lấy người khác. Lần này là nói thật sự đó.” Cô vỗ nhẹ vào mặt Môsa rồi bước ra. Lát sau ngoài cửa có tiếng xe máy xa dần.

Ngồi lọt thỏm trong ghế bành, tôi nhả khói tròn lên trời: “Sao, cưới rồi à?”

Hắn xua tay: “Không, không, chưa cưới. Nhưng con bé đã bị tớ... giải quyết rồi. Này cậu vừa làm hỏng việc của tớ đó. Hai đứa vừa làm lành với nhau, định làm một quắn thì ông anh đến...”

“Thế nào, các cậu cãi nhau à?” Tôi hỏi.

“Nó quản tớ chặt quá, không cho tớ... thôi kệ mẹ nó. Nói ra thì xấu hổ, tớ là một thằng con trai lớn thế này mà để một đứa con gái nó dắt mũi thì chẳng hóa ra cái bị thịt...”

Tôi cười: “Cậu cưới đi rồi khắc biết. Tớ bây giờ trước mặt vợ vẫn nhũn như chi chi.” Tôi nhìn quanh phòng, bố trí khá sang trọng, đâu đâu cũng thảm trải, thảm treo, đặc trưng Hồi giáo. Mắt tôi dừng lại nơi tấm lịch treo tường, đó là tấm bản đồ thánh địa Mécca, bên dưới có chữ Ả rập ngoằn ngoèo nhìn không rõ.

Hắn thay vào bộ comlê kẻ carô rồi nói: “Đi, tớ dẫn cậu đi lấy súng.”

Chúng tôi ra khỏi nhà.

Nơi chúng tôi đến là một cánh rừng ở chân núi Hồng. Ai đã qua Urumuxi thì đều biết núi Hồng, cao chừng trăm mét, toàn là đá đỏ.

Điều phải nói là lúc này trời đã gần tối, hắn dẫn tôi vào một ngôi nhà.

Trong nhà rất tối, không nhìn rõ đồ đạc bên trong, tôi bỗng thấy căng thẳng. Môsa thì thầm với một người đàn ông (trong nhà có mỗi hắn ta), hắn ta đi vào buồng, lát sau đi ra tay cầm khẩu súng lục màu đen.

Hắn ta có bộ tóc xoăn màu đỏ, mặt đầy trứng cá, lông mày sâu róm, coi bộ dữ dằn. Hắn hỏi: “Tiền đâu?”

Tôi nói: “Có đây” và lấy tiền ra.

Con ngươi mắt hắn đảo ngược, hắn đột nhiên chĩa súng vào chúng tôi và lùi lại hai bước.

“Bỏ tiền xuống rồi cút!”

Tôi chợt ngớ người, nhìn Môsa, trong cơn hoảng loạn vội giơ tay lên đầu hàng, nghĩ hỏng rồi, giơ tay định đặt tiền lên bàn.

Môsa ngăn lại. Cậu ta lạnh lùng nhìn hắn: “Thằng đen, tao với mày đánh bạc ăn tiền, không đánh bạc ăn mạng, hôm nay mày chơi không đẹp, con bạc này là tao đây chịu gá mạng cho coi. Tiền không có đâu, có một mạng đây!”

Tôi nói: “Không, tiên sư nó, hai mạng!” Da mặt tôi giần giật, nghĩ thầm sáu mươi kilôgam cái thằng tôi kẹt ở đây rồi.

Thằng đen hơi tái mặt rồi nó bỗng cười: “Đâu có, cánh mình là bạn cũ, không có chuyện trở mặt vì vài trăm bạc đúng không? Đùa tý cho vui thôi. Nào, tay đưa tiền, tay giao hàng.”

Tôi đưa tiền cho hắn. Tay cầm khẩu súng thấy nặng nề, cảm giác không dễ chịu chút nào, tôi bảo: “Đi thôi, ta đi thôi.”

Môsa nói: “Khoan đã, phải thử cái đã xem có tốt không”. Cậu ta đi ra, lát sau  mang vào một con gà mái, cười bảo: “Đen, tao giúp vợ mày thịt con gà nhá.” Cậu ta lên đạn, bắn một phát vào con gà ngốc nghếch đứng trên bàn không biết chạy, con gà quác một tiếng chết thẳng cẳng, lông gà bay lơ lửng, mùi phân gà sặc sụa khắp nhà. “Xong rồi, khẩu súng này tạm được. Ta đi thôi.” Môsa hất tay nói.

❖ Ngày thứ ba ❖

Tôi càng nghĩ càng thẤy không Ổn. KhẨu súng Pakistan này khá tinh xảo, tôi đặt nó dưới gối. Nhưng đêm qua ngủ không yên, suốt đêm toàn là ác mộng, giết người, cướp của, hãm hiếp, trộm cắp, tôi đóng vai chính, khi là thủ phạm khi là nạn nhân.

Sáng hôm sau vợ tôi hỏi làm sao sưng mắt, hôm qua vợ chồng mình cũng không làm chuyện gì. Tôi bảo chuyện đàn ông, không biết gì đừng nói lăng nhăng.

Sáng đi làm đến ban biên tập tim còn đập thình thịch, nói với Đại xồm, cậu này làm thơ khá lắm, ở cái thành phố này người ta gọi là “phong lưu công tử”, các cô gái đẹp trong giới văn nghệ hắn tấn công cô nào là cô ấy dính đạn, nghe nói cậu có cây súng săn khá lắm hả? Hắn bảo súng săn không đã bằng súng máy. Tôi bảo tôi có khẩu súng lục, mẹ nó chứ, có đổi không? Mắt nó sáng lên, tuyệt! Tớ đang cần súng lục, xong nhé!

Buổi chiều hắn treo khẩu súng săn trên tường phòng tôi, tôi yên tâm hẳn.

Buổi tối tôi đang bàn với Ngọc Linh, vợ tôi về hướng bồi dưỡng cho cô con gái quí Lina thì Môsa nồng nặc hơi rượu xộc vào. Vợ chồng tôi đón tiếp không lạnh nhạt cũng chẳng nồng nhiệt. Tôi hơi bực, cậu nói đi Tây An lấy hàng kia mà? Hắn bảo hôm nay gặp rủi, không đi được. Tôi hỏi: vận rủi thế nào? Cậu đánh bạc ăn tiền à? Hắn bảo quần áo bán không chạy chẳng thiết gì đánh bạc.

“À, ra thế.” Hai đứa ngồi ghế bành ngây mặt nhìn TV, lát sau hắn nói: Con gái cậu xinh quá, tên gì, mấy tuổi rồi? Tôi bảo tên cháu là Lina, hai tuổi. Hắn bảo nó biết xếp hình, tớ lúc bé không biết làm đâu. Tôi bảo đúng thế, cháu thông minh lắm. Hắn bảo sau này cho nó học đại học, ra nước ngoài lấy một thằng tây mũi lõ oai lắm, cậu làm bố cũng mát mặt. Tôi bảo đúng thế, thời nay con gái lấy tây là mốt thời trang, tớ cũng có ý định đó nhưng đó là kế sách trăm năm ha ha ha... Sau cùng hắn bảo hôm nay thứ bảy tớ đi vũ trường quay vài vòng, cậu có đi không? Tôi liếc Ngọc Linh (vợ tôi không biết nhảy) thấy nản: Thôi tớ không đi đâu, “bà chị” cậu lại gây sự với tớ, Môsa, cậu lấy vợ đi chứ? Hắn bảo ừ, cậu nói phải. Tạm biệt, lấy vợ đi, tốt cho cậu đấy, ừ, lấy vợ đi, lấy vợ đi, mai gặp lại nhé. Cửa kẹt một tiếng, đóng lại.

❖ Ngày thứ tư ❖

Tôi nhẬn ra mỘt điỀu phẦn đông cuỘc sống của người ta rất phẳng lặng. Cho nên tôi viết về cuộc sống của người ta cũng suôn sẻ trôi chảy. Thí dụ hôm nay chủ nhật, Ngọc Linh và tôi, có cả Lina, ăn sáng xong chúng tôi lên phố đi duyệt qua các cửa hàng mỗi tuần một lần, tất nhiên mua hay không mua là chuyện khác. Cuộc sống là sáng tạo và tiêu dùng, câu này là tôi nói.

Quan hệ tôi và Ngọc Linh bước vào giai đoạn yên lành, không như thời yêu đương cuồng nhiệt thề sống thề chết, cũng không nồng nàn như lửa như trà khi mới cưới, bây giờ yên ả như mặt nước hồ lặng gió. Mỗi tuần ba lần “yêu”, nhưng có lần cô ấy từ chối làm tôi cũng buồn đôi chút. Lina mỗi ngày một lớn, chúng tôi không phải quan tâm hơn. Ngọc Linh hay cáu kỉnh, điều này trước khi cưới tôi không nhận ra, hồi đó cô ấy thật thà đáng yêu như con mèo lại hiền hậu khiến tôi cứ tít mắt lại. Sau khi cưới, cô ấy mới ra oai, kể cả khi tính dục lên cao trào cô ấy cũng cào rách lưng tôi cho chảy máu, cô ấy không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm tôi khổ sở về cả thể xác lẫn tinh thần. Hết cách, tôi đành dĩ hòa vi quí, bị mắng cũng ậm ừ chịu trận.

Bây giờ chúng tôi đang di chuyển đến chợ mậu dịch tự do Đông Phong. Ngọc Linh cứ thấy chợ là tọt vào, tôi cắm đầu theo, đối với những lời mời chào và các thứ xanh đỏ tím vàng hai bên tôi phớt lờ tất. Đột nhiên tôi nhìn thấy Môsa đang bán quần áo ở đó. Quầy hàng của hắn rất lắm hàng, hắn đang bận túi bụi. Tôi kéo Ngọc Linh, em xem có phải hắn không? Cô ấy nhìn, a, thế là em mua được cái váy rẻ rồi, nét mặt cô ấy tươi hơn hớn.

Môsa cũng là đứa lịch sự, vừa bán hàng cho khách vừa tán gẫu với tôi đại loại về tình hình thế giới, các vụ án giết người trong thành phố, tình hình giá cả... Ngọc Linh thì duyệt đại quân quần áo, cuối cùng nhắm trúng một cái váy. Môsa nói không lấy tiền, đây là ông anh tôi, xin tặng bà chị làm quà ra mắt! Ngọc Linh bảo thế đâu có được, nếu không thì nhận một nửa vậy! Tôi hơi lúng túng, cảm thấy Ngọc Linh làm dữ quá, trả tiền xong tôi kéo Ngọc Linh định đi.

Đúng lúc ấy một chiếc Linmu lao đến như gió, “bà chị” Sadat của Môsa mặc quần áo bò, lột mũ bảo hiểm nhảy xuống xe, bừng bừng nổi giận xông đến trước mặt Môsa: “Tối qua làm gì?” Môsa vừa nghe mặt đã biến sắc: “Tôi... cô quản được tôi sao?” Chưa dứt lời thì “bốp! bốp!” tôi quay lại nhìn, trên má Môsa hai vết năm ngón tay. Tôi khen thầm: Thật là đáo để! Môsa đỏ mặt, liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn mình, vội đẩy Sadat ngã chỏng gọng. Ngọc Linh đến vừa đỡ cô ta dậy, nói tại sao hai người lại đánh nhau giữa đường giữa chợ thế này, vừa phủi bụi đất cho cô ta. Sadat ứa nước mắt phóng xe đi.

Tôi thấy kỳ quá, hỏi: “Sao vậy Môsa, hai người kết nhau thế sao lại đánh cô ấy?”

Hắn đấm tay vào tấm sắt, lát sau nhìn tôi cười gượng: “Thực ra lỗi tại tao, tao đúng là thằng khốn nạn. Tao yêu cô ấy đã năm năm, chẳng ai bỏ được ai. Thằng nào cướp cô ấy của tao, tao giết. Cô ấy đối với tao cũng như vậy. Tao cũng không biết tại sao chúng tao yêu nhau chết đi sống lại như vậy. Biết làm sao được, cô ấy đánh tao, tao mới cáu.”

Tôi hỏi: “Tối qua cậu đi đâu, có chuyện gì?” Hắn biến sắc mặt “À, chẳng có gì, một thằng bạn là một tay thế giới ngầm, không tử tế lắm, cô ấy không cho tao đi lại với nó, có thế thôi”. Hắn dịu lại đôi chút.

Tôi nói đúng đấy. Nghe nói cậu có thể mua được piano? Cô cháu ông trưởng ban biên tập cần mua một chiếc, cậu giúp được không? Hắn nói: “Không có vấn đề gì, ngày mai đem bốn ngàn tệ đến, khỏi bàn.”

❖ Ngày thứ năm ❖

NHẬt ký cỦa tôi:

Hôm nay trời đẹp. Mình và Ngọc Linh tranh luận đôi chút về hướng bồi dưỡng cho Lina.

Chiều đến nhà trưởng ban biên tập lấy bốn ngàn tệ rồi đến Môsa. Hắn bảo không có vấn đề gì, tuần sau lấy hàng.

Mua bàn là điện 18,6 tệ, bộ trang điểm “Xiafei” 39,8 tệ, từ điển Nhật-Hán 12,7 tệ.

Tối Ngọc Linh dạy Lina hát: bố em xấu, bố em cao, bố là rơm rạ nhét trong bao.

❖ Ngày thứ sáu ❖

Ba người chúng tôi đang ngồi quanh bàn ăn cơm thì Sadat xộc vào, lo lắng hỏi tôi có thấy Môsa đâu không. Tôi nói không, tôi không gặp anh ta. Cô ta bảo tối qua hắn lại đi đánh bạc, bốn ngàn tệ của anh để mua piano thua sạch rồi. Tôi dựng tóc gáy, chà! cái thằng! Tôi hiểu tại sao hai người hay hục hặc với nhau. Mẹ nó chứ tại sao mình không nghĩ đến điều này kia chứ. Hắn là tay tổ cờ bạc mà.

Cô ta bảo anh đừng lo, em đưa tạm anh hai ngàn, còn lại một nửa tuần sau em trả nốt, em nói lời giữ lời, vấn đề là bây giờ không thấy Môsa đâu, không biết có chuyện gì. Anh ấy sợ gặp anh. Nói đến đây Sadat cực kỳ xinh đẹp đầm đìa nước mắt.

Ngọc Linh đến khuyên giải cô ấy rồi trợn mắt nhìn tôi, lớn tiếng chửi tất cả bọn đàn ông trên thế gian này đều là đồ tồi, khuyên cô ấy lấy chồng thì đừng bao giờ lấy cái lũ khốn nạn như Môsa và tôi. Tôi bảo tôi làm sao, tôi không trách cô, gây sự với cô, cô còn nói nữa tôi đi làm đây!

Sadat và Ngọc Linh đều cười. Sadat đẹp tuyệt trần, như hoa lê đọng sương. Tôi nghĩ, cái lẽ ở đời sao mà nhố nhăng, tình yêu làm cho mọi người trên thế gian này thành lẩm cẩm hết cả.

Tôi đồng ý giúp Sadat tìm Môsa. Trước khi đi cô bảo tôi cô quá yêu Môsa, cô không thể thiếu Môsa được, anh ấy tốt mọi điều chỉ cái tội ham đánh bạc. Anh ấy biết mình đuối lý nên sợ em. Không có anh ấy thì em chết mất.

Tôi tìm cả buổi chiều chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

❖ Ngày thứ bảy ❖

Hôm nay có hai ngưỜi bẠn tỪ BẮc kinh đẾn tôi chơi, bạn hồi sinh viên. Tôi mời cả Đại xồm và phó ban biên tập. Ngọc Linh làm đầy một bàn các món ăn. Chúng tôi ăn, uống, hò hét, vui hết cỡ.

Được nửa chừng thì có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa, đúng là Môsa. Tôi bảo đi chó đâu mà để bà chị mày tìm cả ngày thế hả? Hắn mặt méo xệch, rầu rĩ, tớ xui quá thua mẹ nó mất hơn vạn tệ, công an lại lùng bắt nữa đây này. Tôi bảo được, hãy vào làm chén rượu đã, uống xong rồi đi tự thú chịu tội được không?

Hắn là người Hồi, là một muslim (tín đồ Hồi giáo-ND), tôi người Hán, chúng tôi ăn món ăn của người Hán, cho nên hắn không ăn thức ăn, chỉ ăn bánh hấp, uống rượu. Các bạn bảo giới thiệu đi. Tôi nói: Môsa, vua quần áo, báo có đăng, hộ cá thể tiên tiến mỗi tháng thu nhập mấy ngàn tệ. Tuần trước còn góp cho nhà trẻ ngàn rưỡi tệ. Hắn cười nhăn nhó: Đấy là người ta ép. Các bạn tôi nói: ái chà chà, tuyệt, tuyệt, chính sách mở cửa thật tuyệt vời, chúng tớ ăn cơm cơ quan đi ỉa chảy cả lũ...

Lát sau lại gõ cửa, tôi ra mở thấy Sadat, tôi mời vào, Môsa đang định đi tìm cô đấy. Môsa lập tức đứng dậy, mặt đỏ bừng không biết tại rượu hay tại xúc động.

Sadat chào chúng tôi. Tôi bảo, nào hai bạn cần nói chuyện thì cứ vào phòng  trong. Tôi dẫn hai người vào buồng tôi.

Chúng tôi tiếp tục uống rượu. Bỗng tôi cảm thấy không ổn, dự cảm sẽ xảy ra chuyện, các bạn đang oẳn tù tì thách nhau uống rượu, những khuôn mặt bóng nhẫy lấp loáng, tôi thì vểnh tai nghe động tĩnh trong buồng, nhưng không thấy gì.

Khoảng mười phút sau, bỗng nghe “đùng” một tiếng. Chúng tôi ngơ ngác. Đại xồm đang say nói: tiên sư nó đứa nào dám bắn bọn này? Tao Đại xồm thiếu tướng quân đội thiên hoàng Nhật Bản bắn nó chết bỏ mẹ!

Tôi giật nảy người, lao về buồng. Cửa đóng. Tôi đạp bật tung, xông vào.

Môsa đang ngồi dưới sàn, dựa lưng vào tường, hai tay ôm bụng, hai mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, vừa thở vừa rên hừ hừ. Sadat quì bên cạnh. Tôi hỏi: “Sao thế?” đến sát tận nơi tôi mới nhìn rõ, Sadat nước mắt đầm đìa đang hối hả nhét ruột Môsa vào bụng hắn ta, khẩu súng săn của tôi nằm im phăng phắc ngay bên cạnh.